Type: Trúc Huỳnh
“Luật sư Tùng đúng là một người đặc biệt. Nhưng phụ nữ mạnh mẽ quá sẽ không tốt. Bác sĩ Ôn thấy có đúng không?”
Ôn Thiếu Khanh trả lời không kiêng nể:
“Đàn ông vô dụng mới nói thế.”
Hai người lần lượt ra khỏi bếp. Không trao đổi ánh mắt, không tiếp xúc chân tay, nhưng lại vô tình khiến người khác cảm thấy có thứ tình cảm rất khác vây bọc lấy cả hai, giống như đôi vợ chồng trẻ bên nhau ngày ngày.
Có người tinh ý nhận ra, liền hắng giọng, hất cằm ra hiệu cho mọi người nhìn rồi cười lớn mờ ám.
Tùng Dung và Ôn Thiếu Khanh nghe thấy tiếng cười, cùng nhìn sang. Nhóm người mau chóng kiềm chế lại, có người khéo léo chuyển chủ đề.
“Hà Ca và người đẹp Tần còn chưa tới nhỉ? Để tôi gọi điện hỏi xem họ đến đâu rồi.”
Một người khác lập tức hùa theo: “Hôm nay là ngày lễ, chắc tắc đường.”
Ngồi vào bàn ăn, Tùng Dung lại gặp phải vấn đề vướng mắc. Cô không quen biết họ, chỉ có hai lựa chọn là ngồi cạnh Ôn Thiếu Khanh hoặc Chung Trinh. Vừa nãy cô chủ động khiêu khích Ôn Thiếu Khanh, anh đã tuyên bố sẽ xử lý, vì vậy cô quyết định chọn Chung Trinh.
Cô định nháy mắt ra hiệu với cậu em họ, chẳng ngờ Chung Trinh vừa ngồi vào đã nhìn chằm chằm đồ ăn trên bàn, chỉ thiếu điều chảy nước miếng, không thèm nhìn đến cô.
Ôn Thiếu Khanh nhịn cười kéo Tùng Dung ngồi cạnh mình. Vừa nãy ồn ào như vậy, mọi người cũng coi như đã quen nhau, lúc này anh giới thiệu với cô từng người.
“Kia là Tiêu Tử Uyên cùng vợ anh ta là Tùy Ức. Thực ra vẫn chưa phải vợ, chưa hợp pháp. Em từng gặp họ rồi. Tùy Ức cũng là bác sĩ của bệnh viện anh. Người ngồi cạnh họ là Trần Thốc, đồng nghiệp cùng khoa anh, còn bên cạnh là bạn gái cậu ấy, Tam Bảo.”
Ôn Thiếu Khanh ra hiệu bằng mắt với Tùng Dung, giới thiệu đến người đàn ông vừa nãy trêu họ hăng nhất thì khựng lại rồi bỏ qua luôn, “Mấy bạn trẻ kia là học trò của anh, em cũng gặp rồi. Còn lại đều là đồng nghiệp trong bệnh viện tới ăn chực.”
Tùng Dung bình tĩnh quan sát mọi người, Tùy Ức- vợ của Tiêu Tử Uyên, Trần Thốc, Tam Bảo, người đàn ông mà Ôn Thiếu Khanh cố ý bỏ qua, rồi đến Ôn Thiếu Khanh. Cô nhìn một lượt, hỏi câu hỏi đầu tiên: “Bệnh viện dựa vào tiêu chuẩn nhan sắc để tuyển bác sĩ à?”
Nhóm người sững lại, nhanh chóng bật cười.
Cô gái tên Tam Bảo lập tức tóm lấy tay Trần Thốc, hớn hở hỏi: “Cô ấy đang khen em xinh đẹp đúng không?”
Trần Thốc cười, nửa cưng chiều nửa bất đắc dĩ trả lời: “Ừ…”
Tam Bảo vui vẻ nói với Ôn Thiếu Khanh: “Đàn anh, bạn gái anh thật có mắt nhìn!”
Tùng Dung sững sờ, lập tức giải thích: “Không phải bạn gái.”
Tam Bảo cười tươi chớp mắt, “Sao lại không phải bạn gái? Bạn là con gái cũng là một loại bạn gái mà.”
Vào nghề đã lâu, lần đầu tiên Tùng Dung cảm thấy thật hổ thẹn với hai chữ “luật sư”. Người mồm mép như cô giờ đây cuối cùng cũng được trải nghiệm cảm giác có lý lẽ mà không nói rõ được. Cô quyết định không giải thích nữa, chỉ thoáng liếc nhìn Ôn Thiếu Khanh.
Nhưng Ôn Thiếu Khanh dường như không có ý định giải thích. Anh nhìn lướt qua đồng hồ trên tường, thản nhiên đổi chủ đề: “Bao lâu nữa hai người kia mới đến?”
Vừa dứt lời, chuông cửa vang lên. Ôn Thiếu Khanh đứng dậy đi mở cửa, để hai cô gái bước vào.
Hà Văn Tĩnh vội chạy đến bàn ăn, ngồi xuống cạnh Tam Bảo, nhìn qua một lượt, đôi mắt sáng bừng, “A, chị họ của Chung Trinh cũng tới à?”
Tùng Dung vẫn nhớ Hà Ca đã nhổ răng cho mình, nở nụ cười chào hỏi.
Hà Ca như sực nhớ ra điều gì, “Cô có nhớ lần trước tôi bảo quen một người có tên rất lạ không?” Nói xong vỗ vào vai Tam Bảo, “Chính là cô ấy đấy! Tam Bảo, nói cho mọi người nghe xem tên thật của cậu là gì?”
Tam Bảo cụt hứng, bĩu môi lườm Hà Ca. Cô rũ sạch sự phóng khoáng khi nãy, cáu kỉnh lên tiếng: “Cậu thật là good bad good bad! Mình ballball cậu, sau này đừng có nhắc đến tên thật của mình với người khác.”
Hà Ca xị mặt, “Nói tiếng người!”
Tam Bảo bắt đầu phiên dịch: “Cậu thật xấu thật xấu! Mình cầu xin cậu, sau này có thể đừng nhắc đến tên thật của mình với người khác không?”
Hà Ca buồn nôn, dựa vào Tùy Ức, “A Ức, gần đây cô ấy uống nhiều thuốc Đông y quá à?”
Tùy Ức cười dịu dàng: “Chẳng thế còn gì? Chắc trưởng khoa Tô không chịu nỗi cô ấy, định học theo Phan Kim Liên(*) rồi.”
(*) Học theo Phan Kim Liên: Lấy ý từ một câu nói đùa của người Trung Quốc hiện đại, khi quan hệ đôi bên có vấn đề thì không nên nghi ngờ, không nên nổi giận, mà nên đầu độc chết đối phương giống như Phan Kim Liên đầu độc chồng mình là Võ Đại Lang.
Lời vừa dứt, mọi người lại được một trận cười đùa.
Tùng Dung nghe mà hoang mang. Không biết Ôn Thiếu Khanh đã quay lại từ lúc nào, khẽ giọng giải thích bên tai cô: “Ba người họ là bạn cùng phòng ký túc hồi đại học, giờ cùng làm việc ở bệnh viện, tình cảm rất tốt. Tên thật của Tam Bảo là Nhậm Thân(*). Bố cô ấy họ Nhậm, mẹ họ Thân nên lấy tên ấy.”
(*)Nhậm Thân: Âm đọc trong tiếng Trung đồng âm với từ “nhân sâm”.
Nói xong, anh bỗng nhìn cô chăm chú, “Chắc không phải mẹ em họ Dung đâu nhỉ?”
Tùng Dung nghiêm túc trả lời: “Mẹ em họ Ân, tên là Viên.”
“Ân Viên(*)… Hóa ra nhà em toàn đặt tên theo phong cách này.” Ôn Thiếu Khanh hạ tầm mắt, khẽ giọng lặp lại, ngẫm nghĩ một lúc chợt ngẩng đầu lên cười với cô. “Sau này anh có con gái sẽ đặt tên là Ôn Tinh(**).”
(*)Ân Viên: Âm đọc trong tiếng Trung đồng âm với từ “nhân duyên”.
(**)Ôn Tinh: Âm đọc trong tiếng Trung đồng âm với từ “ôn tình”(dịu dàng).
Nghe thấy hai chữ ấy, trái tim Tùng Dung thoáng rung lên, ngẩn ngơ nhìn anh không nói.
Lúc trước Ôn Thiếu Khanh về nhà sau khi bị cách ly đã dụ cô nói ra tên định đặt cho con sau này. Cô không nói với anh rằng, thực ra cô đã nghĩ con gái sẽ tên là Ôn Tinh, còn con trai là Ôn Cố.
Hai người nhìn nhau, chợt có người hắng giọng cắt ngang, “Này bác sĩ Ôn, người đẹp Tần đang nói chuyện với anh đấy.”
Lúc này Tùng Dung mới nhận ra là ngoài Hà Ca, bàn cơm còn có thêm một người nữa.
Tần Sở vừa khéo ngồi ở phía đối diện, thẫn thờ nhìn hai người. Một lúc sau cô như sực tỉnh, đưa túi táo được gói rất đẹp ra, “Hôm nay là Giáng sinh đúng không? Chẳng biết mua gì nên mua ít táo.”
Ôn Thiếu Khanh vui vẻ nhận, ngoảnh sang giới thiệu với Tùng Dung: “Đây là bác sĩ Tần của khoa Ngoại – Ung bướu, chính là người mà tối hôm đó, vào lúc ấy đã gọi điện cho anh, rồi em nghe máy giúp anh ấy.”
Tùng Dung phát hoảng trước sự gian xảo lóe lên trong đôi mắt anh, vội vàng giải thích: “Em không nghe điện thoại của anh.”
“Ừ phải rồi, anh nhớ nhầm, em không nghe.” Ôn Thiếu Khanh tốt bụng làm rõ, sau đó bổ sung thêm: “Em đưa điện thoại cho anh, anh tự nghe.”
Tùng Dung cúi đầu vỗ trán. Sao câu này nghe ra lại dễ khiến người ta suy nghĩ linh tinh thế?
Quả nhiên có người cười xấu xa hỏi: “Tối nào vậy?”
“Phải đấy. Chắc muộn lắm nhỉ?”
“Mà lúc ấy là lúc nào?”
Dù từng đi du học nhưng Tùng Dung vẫn rất bảo thủ trong chuyện tình cảm. Bình thường hơn nửa số người cô tiếp xúc là người trong ngành tư pháp, hầu hết đều bảo thủ cứng nhắc, rất ít người đùa kiểu này. Nhưng tối nay cô cảm thấy mình liên tục bị Ôn Thiếu Khanh bày mưu trêu đùa, còn có thêm một đám người phụ giúp.
Cô thật sự không ngờ cách “xử” của Ôn Thiếu Khanh lại “độc đáo” như thế.
Dù sao cũng là người dày kinh nghiệm chinh chiến, trong lòng quẫn bách nhưng ngoài mặt cô vẫn thản nhiên giải thích với mọi người: “Hôm ấy bác sĩ Ôn mời tôi ăn tối. Lúc đó anh ấy đang nấu cơm, không tiện nhận điện thoại nên tôi lấy giúp.”
“À…” Cả đám người đã quen đùa, lúc này cười gian hỏi: “Nấu cơm à? Ai ăn ai vậy?”
Các luật sư xung quanh Tùng Dung đều là kiểu mặt người dạ thú, nhưng ít nhất ngoài mặt còn tỏ ra đứng đắn đàng hoàng. Cái đám bác sĩ này… rõ là cầm thú còn chẳng thèm che giấu, không kiêng kỵ gì.
Ôn Thiếu Khanh thấy mặt Tùng Dung càng lúc càng đỏ. Quen nhau đã lâu, anh cũng cảm nhận được cô là người bảo thủ ở phương diện này, liền gõ bàn giải vây giúp cô, “Mau ăn đi.”
Chung Trinh cuối cùng vẫn bảo vệ chị họ, an ủi cô: “Chị họ, mọi người đùa thôi ấy mà. Chúng em thường xuyên như thế, chị đừng để bụng.”
Nhóm người có lẽ cũng cảm thấy lần đầu gặp mặt mà đùa thế này thì hơi quá. Mấy bạn trẻ nói ngọt: “Chị họ, chúng em đùa thôi, chị đừng giận.”
Tùng Dung vốn cũng không để bụng. Cô chỉ chĩa mũi nhọn vào tên đầu sỏ là Ôn Thiếu Khanh, thế nên cười với mọi người, thoải mái trả lời: “Không sao.”
Chung Trinh lúc này mới bật cười, bỗng nhấn mạnh: “Vâng, mọi người đều biết chị và sếp em chỉ là hàng xóm thôi.”
Hai người hiểu rõ nội tình, biết duyên nợ sâu xa giữa họ là Tiêu Tử Uyên và Tùy Ức nghe vậy thì hơi sửng sốt, lập tức cúi đầu cười trộm. Ôn Thiếu Khanh lạnh lùng liếc Chung Trinh, thầm quyết định đổi thời gian nộp luận văn thành ngày mai.
Tùng Dung vốn là hàng xóm của Ôn Thiếu Khanh, nhưnng chẳng biết vì sao nghe giọng điệu cố ý nhấn mạnh này, trong lòng lại không thoải mái.
Mọi người vừa cầm đũa chuẩn bị ăn, người đàn ông khi nãy bị Ôn Thiếu Khanh cố ý bỏ qua chợt bất mãn dùng đũa gõ bát, nhìn anh nói: “Còn chưa giới thiệu tôi mà.”
“Anh?” Ôn Thiếu Khanh ngoảnh sang nhìn Tùng Dung, “Anh ta là người đến ăn chực thôi, là ai tên gì đều không quan trọng. Không cần bận tâm. Cứ tự động bỏ qua là được.”
“Tôi là Thẩm Trầm, khoa Chỉnh hình.”
Câu đùa của Ôn Thiếu Khanh vừa dứt, người đàn ông kia chợt làm mặt nghiêm túc, bắt đầu tự giới thiệu, đến giọng cũng trầm đi một chút. Lúc này Tùng Dung mới quan sát anh ta kỹ càng.
Tóc dài hơn đàn ông bình thường một chút, toàn thân tỏa ra một cảm giác rất khác biệt, trên mặt là nụ cười lưu manh, người không biết quả thật không thể đoán ra anh ta là bác sĩ bình thường hay bác sĩ thẩm mỹ.
Tùng Dung đánh giá Thẩm Trầm xong lại nhìn sang Ôn Thiếu Khanh, luôn cảm thấy người xung quanh anh đều không tầm thường. Sau đó cô nghĩ, người chia theo nhóm, bản thân anh không tầm thường, bạn bè bên cạnh tự khắc cũng đặc biệt hơn.
Nói đi nói lại quên mất thời gian, Tam Bảo không chịu nổi, nhìn một bàn đầy thức ăn kháng nghị: “Có thể bắt đầu ăn chưa? Lâu lắm rồi em không ăn đồ của đàn anh nấu! Em còn chưa ăn cơm trưa, chỉ đợi bữa này thôi đấy.”
Mọi người bắt đầu vui vẻ ăn cơm. Cũng lâu rồi Tùng Dung chưa ăn đồ Ôn Thiếu Khanh nấu, vài miếng vào miệng liền không còn nhớ đến cơn giận với anh, tập trung hết tinh thần vào việc ăn.
Ôn Thiếu Khanh rất ít động đũa, phần lớn thời gian đều nói chuyện bệnh viện với người bên cạnh. Trò chuyện một lúc bắt đầu có mùi máu me, nhắc đến mấy bộ phận cùng vài tính từ khiến người khác chỉ nghe thôi đã không muốn ăn nữa. Nhưng Tùng Dung vẫn thản nhiên ăn, vậy là đám người bắt đầu đùa ác.
Có người gắp một miếng lòng lên, quan sát kỹ lưỡng rồi bỏ vào bát của người đàn ông ngồi trong góc, “Này Ngụy, chuyên ngành của anh đấy, nhìn xem đây là đoạn ruột nào?”
Người kia gắp lên nhìn cẩn thận, “Là trực tràng, mà con heo này còn bị trĩ.”
Trừ Tiêu Tử Uyên và Tùng Dung ra, người ngồi ở bàn ăn đều là bác sĩ. Kiểu đùa này chỉ là trò trẻ con với họ, tất cả đều không có phản ứng, thoải mái tiếp tục ăn.
Tiêu Tử Uyên vốn mạnh mẽ, mấy năm gần đây lại thường xuyên tiếp xúc với họ nên đã miễn dịch với loại chủ đề này, vì vậy cũng không có phản ứng. Thế nhưng sự bình tĩnh của Tùng Dung lại khiến mọi người sững sốt.
Có người vẫn không chịu từ bỏ, đưa điện thoại qua, “Hôm qua tôi thực hiện một ca phẫu thuật, moi được mười mấy cục mủ từ trong bụng bệnh nhân ra, trông rất đẹp, sáng long lanh, có muốn xem không?”
Ban đầu Tùng Dung chẳng hứng thú gì, nhưng thấy tất cả mọi người đều nhìn mình chằm chằm, không tiện từ chối “ý tốt” của người khác nên nhận lấy xem, xem xong mặt không đổi sắc trả lại, còn bình luận: “Cũng được.”
Đám người chưa chịu thôi, “Có thấy buồn nôn không?”
“Không buồn nôn, nhưng đầu tuần tôi thấy một thứ rất buồn nôn.” Tùng Dung vừa nói vừa cúi đầu vuốt màn hình di động, “Để tôi tìm cho mọi người xem.”
Ôn Thiếu Khanh điềm tĩnh nhướng mày nhìn họ bày trò. Anh rất có hứng thú với sức chiến đấu của Tùng Dung.
Anh không phản ứng nhưng Chung Trinh thì phản ứng rất mạnh. Cậu lập tức nhảy dựng lên, chạy tới nhỏ giọng xin cô: “Chị họ, đừng…”
Tùng Dung mặc kệ cậu, vuốt qua vuốt lại album trong điện thoại, sau đó khẽ cười, “Tìm được rồi! Mọi người có muốn xem thử cái này không?”
Đám người vốn đang hào hứng muốn xem, sau khi chuyền tay nhau một vòng trở lại chỗ Tùng Dung, tất cả đều yên lặng.
Ôn Thiếu Khanh ngồi gần nhất, chỉ liếc qua tấm ảnh kia một chút đã cảm thấy có mùi. Anh từng gặp bao nhiêu khung cảnh máu me nhưng vẫn bị buồn nôn.
Một lúc lâu sau mới có người lấy lại phản ứng, yếu ớt hỏi: “Cô là bác sĩ pháp y à?”
Người trên cơ bọn họ trong phương diện này chỉ có thể là bác sĩ pháp y.
Tùng Dung lắc đầu, “Không, là luật sư.”
Chung Trinh vẫn luôn che mặt không dám nhìn tình cảnh trước mắt, lúc này mới mếu máo tố cáo: “Quên nói cho mọi người biết, chị họ tôi là luật sư tố tụng hình sự… Từ ảnh giải phẫu thi thể khỏa thân HD không che, xác chết thối bị ngâm trong nước đến biến dạng, rồi ảnh hiện trường người bị xăng thiêu cháy không còn nhìn ra hình thù gì, chẳng có loại ảnh máu me nào mà chị ấy chưa từng thấy. Báo cáo khám nghiệm tử thi mà chị ấy đọc còn cao cấp hơn tôi nhiều… Lần đầu tiên tôi cầm bệnh án còn thấy buồn nôn đấy.”
Nhóm bác sĩ cảm thấy buồn nôn thật, một lúc lâu cũng không có ai nói gì. Tâm trạng của Tùng Dung lại khá hơn, tươi cười gắp đồ ăn rồi lên tiếng: “Ăn tiếp chứ?”
Ôn Thiếu Khanh ngồi nhàn nhã xem cô một mình chiến đấu xưng vương, thản nhiên tiếp nhận ánh mắt tấn công của mọi người. Niềm vui hiện lên khuôn mặt anh không hề che giấu, ngập tràn vẻ tự hào hãnh diện.
Mọi người máy móc gác đũa, thế này thì còn ăn gì nữa. Không nôn ra đã là tốt lắm rồi.
Nhóm bác sĩ khẩu vị nặng giống như đã bị quét sạch toàn bộ, chỉ còn lại người từ đầu đã vô tư ăn uống là Tam Bảo, giờ đây vẫn tiếp tục chiến đấu với một miếng móng giò chiên, vì cô vốn không quan tâm đến mấy tấm hình kia.
Tần Sở vẫn luôn yên lặng bỗng lên tiếng hỏi: “Luật sư tố tụng hình sự, vậy cô sẽ vì tiền mà giúp kẻ xấu thoát tội sao?”
Đề tài này khá mẫn cảm, bình thường không ai chủ động hỏi đến. Mọi người cũng hiểu sự bất thường của Tần Sở. Cả bệnh viện đều biết người đẹp Tần vẫn luôn có chút ý tứ khó nói thành lời dành riêng cho Ôn Thiếu Khanh.
Nhóm người nhìn Tần Sở, nhìn Ôn Thiếu Khanh rồi lại nhìn sang Tùng Dung, vẻ mặt rõ là đang chờ xem trò vui.
Tùng Dung cũng không giận, chỉ nở nụ cười vừa dịu dàng vừa khí thế, hỏi ngược lại: “Vậy cô sẽ vì chính nghĩa mà không phẫu thuật cho người xấu sao?”
Tần Sở không nghĩ sẽ nhận được câu trả lời như vậy, cười ngượng ngùng rồi không nói gì nữa.
Ôn Thiếu Khanh khẽ cười, nhắc cô: “Mồm mép quá đấy!”, nhưng người sáng suốt đều có thể nhận ra sự khen ngợi tràn đầy trong đôi mắt anh.
Tùng Dung giật mình vì vẻ thân mật khác thường của Ôn Thiếu Khanh, cúi đầu lặng lẽ ăn. Có người đặt hẳn đũa xuống, ngẩng mặt phàn nàn: “Ôi, tôi buồn nôn quá, không ăn nổi nữa rồi!”
“Tôi cũng vậy! Trừ lúc mới làm bác sĩ có cảm giác này ra, bao nhiêu năm nay đã không thấy buồn nôn nữa. Tháng trước lúc làm phẫu thuật máu phun tung tóe tôi còn chẳng có cảm giác gì.”
“Còn nói! Càng nói càng thấy buồn nôn!”
“…”
/66
|