CHƯƠNG
11: ĐỐ KỊ
Trong lúc đó, Khánh, Chi, Hạ tới công viên giải trí. Đó là ý tưởng của Nhật Hạ
* Công viên giải trí:
- Chơi trò gì giờ? – Chi phân vân
- Mình chơi trò kia đi chị - Chi nhìn theo tay nhỏ, đó là trò thuyền cướp biển
- Hay đấy! – Khánh hưởng ứng
- Vậy mình đi thôi – Nhật Hạ kéo tay Khánh chạy đi trước. Mặt Khánh lúc này trông như sắp khóc // Mình sợ nhỏ này rồi //
Nhật Hạ mua ba vé. Trò này rất đông người chơi nên một lúc đã gần kín chỗ, còn 2 ghế. Nhật Hạ vội trèo lên, kéo tay Khánh, định bụng cho Chi đi một mình chuyến sau. Nào ngờ, đúng lúc Khánh đặt chân lên, thì có một cậu bé kéo áo Khánh, nói nhỏ:
- Anh cho em chơi trước được không ạ?
Khánh đang muốn rời khỏi Nhật Hạ, gặp cậu bé như bắt được vàng. Cậu vội lùi ra phía sau, vui vẻ:
- Được thôi, em lên đi. Anh chơi sau cũng được
Cậu bé lập tức leo lên, ngồi cạnh Nhật Hạ, vẫy tay với Khánh:
- Cảm ơn anh đẹp trai
Khánh cũng cười toe toét đáp lại. Cậu giơ tay bắc thành cái loa, nói to:
- Hạ ơi, em chơi trước nhé!
- Anh Khánh – Nhật Hạ ngơ ngác. Rồi nhỏ tức giận nhìn sang cậu bé ngây thơ ngồi cạnh
// Thằng nhóc đáng ghét. Dám chen vào giữa ta với anh Khánh //
Chi đứng dưới, thấy vẻ mặt không vui của Hạ, nói nhỏ vào tai Khánh:
- Nhật Hạ không vui đâu
Khánh vẫn cười một cách sung sướng:
- Kệ nhỏ. Thoát được là may rồi. Mình ra kia uống nước đợi nhỏ đi
Nói rồi, Khánh kéo Chi ra quán nước gần đó, bỏ lại Nhật Hạ với khuôn mặt tức giận, hằn học ngồi đó // Huyền Chi, sao chị lại may mắn như thế chứ //
…
Chơi xong, Nhật Hạ tiếp tục tìm cách được ở cạnh Khánh. Nhỏ kéo luôn hai người tới trò tàu lượn gần đó.
Lần này, nhỏ nhanh chóng kéo Khánh ngồi cạnh mình, đẩy Chi xuống ghế sau. Chơi xong, Nhật Hạ giả vờ bị chóng mặt:
- Anh Khánh, em mệt quá
Chi vội chạy tới, đỡ nhỏ:
- Hạ, em không sao chứ?
Nhật Hạ ngước mắt lên, nói với Chi:
- Chị nhờ anh Khánh dìu em được không? Em đi không nổi
Chi thấy vậy, vội gọi Khánh lại
Khánh vô cùng khó chịu // Nhật Hạ, em diến đạt quá đấy, để anh diễn cùng em //. Cậu bước đến bên Hạ, vẻ mặt lo lắng:
- Em mệt lắm sao?
Nhật Hạ thấy Khánh quan tâm tới mình, nhỏ cất giọng nũng nịu:
- Em mệt lắm, anh dìu em đi
Khánh ngập ngừng:
- Hay em cứ ngồi nghỉ ở đây. Anh với Chi chơi them một lát rồi đưa em về. Được không?
- Nhưng… - Nhật Hạ ngơ ngác
- Vậy quyết định thế nhé. Chi, đi thôi – Khánh đứng dậy, định kéo Chi đi thì nhỏ Nhật Hạ vội lên tiếng:
- Cho em đi với. Em cũng đỡ rồi. Với lại trong công viên nhiều loại người, ngồi một mình em sợ lắm
- Có thật là em không sao chứ? – Chi lo lắng
- Thật mà – Hạ khẳng định
- Vậy đi thôi – Khánh đi trước, cười thầm // Nhật Hạ, em chỉ lừa được Chi thôi //
* Nhà ma:
Khánh cố tình đưa Chi và Hạ tới đây cũng chỉ có một mục đích: lợi dụng lúc Chi sợ sẽ kéo tay nhỏ chạy ra khỏi nhà ma, đồng thời cũng làm cho Nhật Hạ từ bỏ ý định khi thấy cậu có tình cảm với Chi. Nhưng cậu không ngờ, ý định hôm nay của cậu sẽ là khởi đầu cho những sóng gió sau này…
// Anh Khánh quá hợp ý mình. Tối như vậy, mình có nắm tay, anh ấy cũng không biết // Trong đầu Nhật Hạ cũng lên một kế hoạch khác.
Chỉ có mỗi Chi ngây thơ, đang run cầm cập khi đứng ở đây. Nhỏ nghe nói, nhà ma ở đây rất đáng sợ. Đang đi có thể bị người ta túm chân, túm tay, có khi còn nhìn thấy cả những cánh tay đầy máu me nữa
- Mình…mình không đi đâu – Chi sợ hãi
- Sao vậy? – Khánh lo lắng – Cậu không khỏe sao?
- Mình…mình sợ
Nhật Hạ nghe vậy, như mở cờ trong bụng // Cơ hội tới rồi // Nhỏ chạy lại, túm vào tay Chi, vẻ mặt quan tâm:
- Hay là vậy. Chị sợ thì cứ ở ngoài chờ em với anh Khánh cũng được
- Cũng…cũng được – Chi hưởng ứng
Khánh nhăn nhó:
- Nhưng mình nhỡ mua vé rồi. Cậu cứ vào đi. Mình sẽ bảo vệ cậu
- Nhưng… - Chi ngập ngừng
- Không sao, đi nào – Khánh kéo tay Chi đi vào trước
- Ơ này… - Nhật Hạ gọi với theo. Nhỏ hậm hực đuổi theo Khánh và Chi
Những tiếng hú rợn người bắt đầu nổi lên. Chi sợ toát mồ hôi lạnh, nhỏ không nhìn thấy gì cả, chỉ biết túm vào áo Khánh. Đột nhiên, một tiếng hét chói tai vang lên, một cái đầu tóc tai rũ rượi rơi vào người Chi khiến nhỏ nhảy dựng lên, xém chút thì khóc. Khánh đi bên cạnh thấy vậy, liền vòng tay ôm chặt Chi vào lòng:
- Không sao đâu. Có mình ở đây. Đừng sợ
Về phần Nhật Hạ, nhỏ chạy vào sau nên mất dấu Khánh và Chi, nhỏ mò mẫm, quên cả sợ hãi để tìm Khánh. Chợt nhỏ chạm vào một dáng người giống Khánh. Nhỏ mừng rỡ, đang định túm tay người đó thì một cái bóng xuất hiện trước mặt 2 người, làm người con trai đó giật mình, cậu ta tiện tay, túm chặt lấy Nhật Hạ ở bên cạnh. Nhỏ thấy vậy, lòng càng chắc chắn đó là Khánh, người lạ sẽ không làm như thế với mình. Nhỏ cũng vui vẻ ôm lấy cánh tay người trước mặt. Hai người lần mò một lúc cũng ra tới cửa.
Nhật Hạ vừa ra tới ngoài, vừa nhìn thấy ánh mặt trời thì đập vào mắt nhỏ là Khánh đang ngồi cạnh Chi ở ghế đá gần đó.
Mắt Hạ mở to, mồm há hốc:
- Không…không thể nào. Không lẽ…
Nhỏ ngước mắt nhìn người-mình-nghĩ-là-Khánh. Người đó có dáng người khá giống Khánh. Có điều khuôn mặt trái ngược hẳn Khánh. Anh ta đeo cặp kính dày cộp, che gần nửa khuôn mặt. Nhật Hạ kinh ngạc, vội thả tay người đó ra. Chàng trai đó cũng vội cúi người xin lỗi nhỏ:
- Xin…xin lỗi. Tôi vô ý quá. Tôi…bị cận nặng nên cứ tưởng cô là em gái tôi
Đúng lúc đó, một cô bé mặc đồng phục cấp 2 chạy tới:
- Anh hai
Nhật Hạ cùng người đó quay lại nhìn cô bé. Nhỏ vô cùng kinh ngạc, cô bé kia mới học cấp 2 đã cao ngang nhỏ, thảo nào người kia nhầm lẫn
- Chị là ai vậy? – Cô bé đưa ánh mắt dò xét nhìn Nhật Hạ
- Chị…chị - Hạ ấp úng
- À đây là hiểu lầm thôi. Ngọc Linh, chúng ta về thôi
Nói rồi, người con trai quay sang nhìn Hạ:
- Thực sự xin lỗi cô
Nhật Hạ đáp lại:
- Không sao. Tôi cũng có lỗi mà. Chào anh
- Chào cô
Chưa đợi hai anh em kia đi khuất, Nhật Hạ đã vội chạy tới chỗ Khánh và Chi gần đó.
- Có chuyện gì sao? – Chi đã nhìn thấy mọi việc, quay ra hỏi Nhật Hạ
- Không có gì ạ. Một chút rắc rối thôi – Nhật Hạ vẫn chưa hết khó chịu vì không được đi cùng Khánh
- Em đi lâu quá đấy – Khánh hơi bực mình
- Em… - Hạ đang định cãi lại, chợt nhận ra mình phải giữ hình ảnh đẹp trong mắt Khánh, đành dịu giọng – Em xin lỗi
- Thôi không sao. Cũng muộn rồi, mình về thôi – Chi lên tiếng
- Ừm về thôi. Để mình đưa hai người về nhà – Khánh nói
Khánh và Chi đi trước, Nhật Hạ lững thững theo sau. Từ nhỏ tới lớn, nhỏ chưa bao giờ bị lờ đi như vậy // Huyền Chi, chị giỏi lắm. Dám giành anh Khánh của tôi. Nhưng chị hãy nhớ: Lâm Nhật Hạ này đã muốn gì thì phải được cái đó, cho dù dùng bất cứ thủ đoạn nào //
Trong lúc đó, Khánh, Chi, Hạ tới công viên giải trí. Đó là ý tưởng của Nhật Hạ
* Công viên giải trí:
- Chơi trò gì giờ? – Chi phân vân
- Mình chơi trò kia đi chị - Chi nhìn theo tay nhỏ, đó là trò thuyền cướp biển
- Hay đấy! – Khánh hưởng ứng
- Vậy mình đi thôi – Nhật Hạ kéo tay Khánh chạy đi trước. Mặt Khánh lúc này trông như sắp khóc // Mình sợ nhỏ này rồi //
Nhật Hạ mua ba vé. Trò này rất đông người chơi nên một lúc đã gần kín chỗ, còn 2 ghế. Nhật Hạ vội trèo lên, kéo tay Khánh, định bụng cho Chi đi một mình chuyến sau. Nào ngờ, đúng lúc Khánh đặt chân lên, thì có một cậu bé kéo áo Khánh, nói nhỏ:
- Anh cho em chơi trước được không ạ?
Khánh đang muốn rời khỏi Nhật Hạ, gặp cậu bé như bắt được vàng. Cậu vội lùi ra phía sau, vui vẻ:
- Được thôi, em lên đi. Anh chơi sau cũng được
Cậu bé lập tức leo lên, ngồi cạnh Nhật Hạ, vẫy tay với Khánh:
- Cảm ơn anh đẹp trai
Khánh cũng cười toe toét đáp lại. Cậu giơ tay bắc thành cái loa, nói to:
- Hạ ơi, em chơi trước nhé!
- Anh Khánh – Nhật Hạ ngơ ngác. Rồi nhỏ tức giận nhìn sang cậu bé ngây thơ ngồi cạnh
// Thằng nhóc đáng ghét. Dám chen vào giữa ta với anh Khánh //
Chi đứng dưới, thấy vẻ mặt không vui của Hạ, nói nhỏ vào tai Khánh:
- Nhật Hạ không vui đâu
Khánh vẫn cười một cách sung sướng:
- Kệ nhỏ. Thoát được là may rồi. Mình ra kia uống nước đợi nhỏ đi
Nói rồi, Khánh kéo Chi ra quán nước gần đó, bỏ lại Nhật Hạ với khuôn mặt tức giận, hằn học ngồi đó // Huyền Chi, sao chị lại may mắn như thế chứ //
…
Chơi xong, Nhật Hạ tiếp tục tìm cách được ở cạnh Khánh. Nhỏ kéo luôn hai người tới trò tàu lượn gần đó.
Lần này, nhỏ nhanh chóng kéo Khánh ngồi cạnh mình, đẩy Chi xuống ghế sau. Chơi xong, Nhật Hạ giả vờ bị chóng mặt:
- Anh Khánh, em mệt quá
Chi vội chạy tới, đỡ nhỏ:
- Hạ, em không sao chứ?
Nhật Hạ ngước mắt lên, nói với Chi:
- Chị nhờ anh Khánh dìu em được không? Em đi không nổi
Chi thấy vậy, vội gọi Khánh lại
Khánh vô cùng khó chịu // Nhật Hạ, em diến đạt quá đấy, để anh diễn cùng em //. Cậu bước đến bên Hạ, vẻ mặt lo lắng:
- Em mệt lắm sao?
Nhật Hạ thấy Khánh quan tâm tới mình, nhỏ cất giọng nũng nịu:
- Em mệt lắm, anh dìu em đi
Khánh ngập ngừng:
- Hay em cứ ngồi nghỉ ở đây. Anh với Chi chơi them một lát rồi đưa em về. Được không?
- Nhưng… - Nhật Hạ ngơ ngác
- Vậy quyết định thế nhé. Chi, đi thôi – Khánh đứng dậy, định kéo Chi đi thì nhỏ Nhật Hạ vội lên tiếng:
- Cho em đi với. Em cũng đỡ rồi. Với lại trong công viên nhiều loại người, ngồi một mình em sợ lắm
- Có thật là em không sao chứ? – Chi lo lắng
- Thật mà – Hạ khẳng định
- Vậy đi thôi – Khánh đi trước, cười thầm // Nhật Hạ, em chỉ lừa được Chi thôi //
* Nhà ma:
Khánh cố tình đưa Chi và Hạ tới đây cũng chỉ có một mục đích: lợi dụng lúc Chi sợ sẽ kéo tay nhỏ chạy ra khỏi nhà ma, đồng thời cũng làm cho Nhật Hạ từ bỏ ý định khi thấy cậu có tình cảm với Chi. Nhưng cậu không ngờ, ý định hôm nay của cậu sẽ là khởi đầu cho những sóng gió sau này…
// Anh Khánh quá hợp ý mình. Tối như vậy, mình có nắm tay, anh ấy cũng không biết // Trong đầu Nhật Hạ cũng lên một kế hoạch khác.
Chỉ có mỗi Chi ngây thơ, đang run cầm cập khi đứng ở đây. Nhỏ nghe nói, nhà ma ở đây rất đáng sợ. Đang đi có thể bị người ta túm chân, túm tay, có khi còn nhìn thấy cả những cánh tay đầy máu me nữa
- Mình…mình không đi đâu – Chi sợ hãi
- Sao vậy? – Khánh lo lắng – Cậu không khỏe sao?
- Mình…mình sợ
Nhật Hạ nghe vậy, như mở cờ trong bụng // Cơ hội tới rồi // Nhỏ chạy lại, túm vào tay Chi, vẻ mặt quan tâm:
- Hay là vậy. Chị sợ thì cứ ở ngoài chờ em với anh Khánh cũng được
- Cũng…cũng được – Chi hưởng ứng
Khánh nhăn nhó:
- Nhưng mình nhỡ mua vé rồi. Cậu cứ vào đi. Mình sẽ bảo vệ cậu
- Nhưng… - Chi ngập ngừng
- Không sao, đi nào – Khánh kéo tay Chi đi vào trước
- Ơ này… - Nhật Hạ gọi với theo. Nhỏ hậm hực đuổi theo Khánh và Chi
Những tiếng hú rợn người bắt đầu nổi lên. Chi sợ toát mồ hôi lạnh, nhỏ không nhìn thấy gì cả, chỉ biết túm vào áo Khánh. Đột nhiên, một tiếng hét chói tai vang lên, một cái đầu tóc tai rũ rượi rơi vào người Chi khiến nhỏ nhảy dựng lên, xém chút thì khóc. Khánh đi bên cạnh thấy vậy, liền vòng tay ôm chặt Chi vào lòng:
- Không sao đâu. Có mình ở đây. Đừng sợ
Về phần Nhật Hạ, nhỏ chạy vào sau nên mất dấu Khánh và Chi, nhỏ mò mẫm, quên cả sợ hãi để tìm Khánh. Chợt nhỏ chạm vào một dáng người giống Khánh. Nhỏ mừng rỡ, đang định túm tay người đó thì một cái bóng xuất hiện trước mặt 2 người, làm người con trai đó giật mình, cậu ta tiện tay, túm chặt lấy Nhật Hạ ở bên cạnh. Nhỏ thấy vậy, lòng càng chắc chắn đó là Khánh, người lạ sẽ không làm như thế với mình. Nhỏ cũng vui vẻ ôm lấy cánh tay người trước mặt. Hai người lần mò một lúc cũng ra tới cửa.
Nhật Hạ vừa ra tới ngoài, vừa nhìn thấy ánh mặt trời thì đập vào mắt nhỏ là Khánh đang ngồi cạnh Chi ở ghế đá gần đó.
Mắt Hạ mở to, mồm há hốc:
- Không…không thể nào. Không lẽ…
Nhỏ ngước mắt nhìn người-mình-nghĩ-là-Khánh. Người đó có dáng người khá giống Khánh. Có điều khuôn mặt trái ngược hẳn Khánh. Anh ta đeo cặp kính dày cộp, che gần nửa khuôn mặt. Nhật Hạ kinh ngạc, vội thả tay người đó ra. Chàng trai đó cũng vội cúi người xin lỗi nhỏ:
- Xin…xin lỗi. Tôi vô ý quá. Tôi…bị cận nặng nên cứ tưởng cô là em gái tôi
Đúng lúc đó, một cô bé mặc đồng phục cấp 2 chạy tới:
- Anh hai
Nhật Hạ cùng người đó quay lại nhìn cô bé. Nhỏ vô cùng kinh ngạc, cô bé kia mới học cấp 2 đã cao ngang nhỏ, thảo nào người kia nhầm lẫn
- Chị là ai vậy? – Cô bé đưa ánh mắt dò xét nhìn Nhật Hạ
- Chị…chị - Hạ ấp úng
- À đây là hiểu lầm thôi. Ngọc Linh, chúng ta về thôi
Nói rồi, người con trai quay sang nhìn Hạ:
- Thực sự xin lỗi cô
Nhật Hạ đáp lại:
- Không sao. Tôi cũng có lỗi mà. Chào anh
- Chào cô
Chưa đợi hai anh em kia đi khuất, Nhật Hạ đã vội chạy tới chỗ Khánh và Chi gần đó.
- Có chuyện gì sao? – Chi đã nhìn thấy mọi việc, quay ra hỏi Nhật Hạ
- Không có gì ạ. Một chút rắc rối thôi – Nhật Hạ vẫn chưa hết khó chịu vì không được đi cùng Khánh
- Em đi lâu quá đấy – Khánh hơi bực mình
- Em… - Hạ đang định cãi lại, chợt nhận ra mình phải giữ hình ảnh đẹp trong mắt Khánh, đành dịu giọng – Em xin lỗi
- Thôi không sao. Cũng muộn rồi, mình về thôi – Chi lên tiếng
- Ừm về thôi. Để mình đưa hai người về nhà – Khánh nói
Khánh và Chi đi trước, Nhật Hạ lững thững theo sau. Từ nhỏ tới lớn, nhỏ chưa bao giờ bị lờ đi như vậy // Huyền Chi, chị giỏi lắm. Dám giành anh Khánh của tôi. Nhưng chị hãy nhớ: Lâm Nhật Hạ này đã muốn gì thì phải được cái đó, cho dù dùng bất cứ thủ đoạn nào //
/43
|