CHƯƠNG
25: PHẢN ĐỐI
* Sáng hôm sau:
// Kính coong //
Ông quản gia nghe thấy tiếng chuông vội chạy ra mở cửa.
- Dương thiếu gia.
- Quản gia, tôi tới tìm Hải Phương. Cô ấy có nhà không? – Tuấn Kiệt tươi cười.
- Mời thiếu gia vào nhà. Tiểu thư đang ở trên phòng, để tôi mời tiểu thư xuống gặp thiếu gia.
- Vậy làm phiền ông – Tuấn Kiệt ngồi xuống ghế sô pha đợi.
// Cộc cộc // - Tiểu thư, Tuấn Kiệt thiếu gia đang đợi tiểu thư dưới phòng khách.
- Tôi biết rồi. Tôi sẽ xuống ngay – Tiếng Hải Phương vọng ra ngoài.
Cô ngồi xuống bàn trang điểm, cố che đi sự mệt mỏi trê gương mặt. Trong lòng cô thực sự rất lo lắng, cả đêm qua Hải Phong không về nhà. Ba cô cũng bừng bừng tức giận, đập phá đồ đạc, quát tháo người làm, ngay cả cô cũng không dám can ngăn.
Xong xuôi, Phương bước xuống lầu.
Tuấn Kiệt thấy Hải Phương xuống, vội đứng dậy, tươi cười:
- Hải Phương, em xuống rồi sao?
Hải Phương hơi bất ngờ trước thái độ của Tuấn Kiệt. Xem ra anh rất háo hức với buổi đi chơi này.
- Xin lỗi để Dương thiếu gia đợi lâu – Phương cười nhẹ.
- Không sao. Mà từ giờ cứ gọi anh là Tuấn Kiệt, đừng gọi là Dương thiếu gia. Thực sự nghe rất xa cách.
- Dạ, em biết rồi – Phương cúi đầu, bước ra ngoài cùng Tuấn Kiệt.
…
- Em tưởng chúng ta đi mua sắm? – Phương ngạc nhiên khi thấy con đường mình đang đi không phải tới trung tâm thương mại.
- Anh cũng định như vậy, nhưng nghĩ lại, có lẽ em cần một không gian thoải mái hơn. Nên chúng ta sẽ ra biển hóng gió – Tuấn Kiệt nhìn cô.
Phương ngạc nhiên. Xem ra chàng trai này rất hiểu cô.
- Sao anh nghĩ em cần một không gian thoải mái hơn?
- Chuyện hôm qua, anh nghĩ em rất buồn. Nên đi mua sắm cũng không hào hứng – Tuấn Kiệt nhẹ nhàng giải thích.
- Xem ra anh rất hiểu tâm lí con gái – Phương cười.
- Muốn theo đuổi một người, phải biết người đó cần gì.
- Dạ? – Phương không tin vào tai mình.
- Không có gì – Tuấn Kiệt cười nhẹ, đưa tay mở nhạc to hơn.
Hải Phương mặt đỏ bừng, không nói gì nữa.
*************
// Reeng reeng //
Nó nhìn vào số điện thoại gọi tới, nhấc máy.
- …
- Băng, chúng ta đi dạo được không? – Tiếng hắn vang lên ở đầu dây bên kia.
- Ở đâu? - Giờ nó mới lên tiếng.
- Ừm, đi biển nhé, được không?
- Đi dạo ở biển sao? Anh lãng mạn như vậy từ bao giờ thế? – Nó cười.
- Vậy em có đi không? – Hắn hơi xấu hổ.
- Em cũng đang chán, anh qua đón em đi – Nó đề nghị.
- Nhìn qua cửa sổ đi. Anh đợi em mỏi chân lắm rồi.
Nó quay lưng lại, thấy hắn đang đứng dựa vào ô tô, nhìn lên phòng nó.
- Đợi em một lát.
Nó cúp máy, đi thay đồ.
…
Nó bước đến trước mặt hắn.
- Rủ em đi mà cố tình qua trước như vậy, là ép em rồi. Nếu chẳng may em không đi, chẳng phải anh mất công tới tận đây sao? – Nó hơi cười.
- Em nghĩ anh không đủ khả năng rủ em đi sao? – Hắn gí sát vào mặt nó.
- Anh nghĩ em không đủ khả năng từ chối anh sao? – Nó đốp lại.
Hắn bật cười, kéo nó lại sát người mình:
- Cô nhóc này, giờ biết chống trả anh rồi sao?
Tự dưng, hắn buông nó ra, nhìn chằm chằm vào người nó:
- Sao vậy? – Nó nhíu mày khi thấy thái độ lạ lùng của hắn.
- Nhóc con biết tự mặc váy à?
Nó cúi đầu, nhìn chiếc váy trắng trên người mình:
- Thì sao? Em là con gái mà. Sao không được mặc váy? Mà đừng có gọi em là nhóc. Em lớn rồi – Nó bĩu môi.
- Được rồi, lên xe đi – Hắn mở cửa xe cho nó.
Nó nhanh chóng chui vào trong xe, thắt dây an toàn.
- Em thay đổi rồi, Băng – Trong giọng nói của hắn như có tiếng cười. Tiếng cười hạnh phúc.
- Thì bản chất của em đâu phải lạnh lùng. Do em muốn trả thù – Nó nhìn hắn.
- Băng này – Hắn nói.
- Dạ - Nó ngoan ngoãn trả lời.
- Nếu một ngày, anh quên mất em là ai, xin em hãy ở bên cạnh anh, hãy nói cho anh biết em là ai, nói cho anh biết tình cảm của chúng ta. Được không? – Hắn nhìn thẳng vào mắt nó.
Nó bật cười, nắm lấy tay hắn:
- Anh trở nên lo xa như vậy từ bao giờ thế?
- Hứa với anh đi – Hắn vẫn nhìn nó.
- Em tin – Nó nói một cách khó hiểu.
- Ý em là sao? – Hắn nhíu mày.
- Em tin Trần Hải Phong sẽ không bao giờ quên Hàn Lệ Băng – Nó cười.
Hắn cũng mỉm cười, cúi xuống hôn nhẹ lên trán nó:
- Lệ Băng, em là của anh.
Nó nghe vậy, lè lưỡi trêu chọc:
- Ai nói em là của anh chứ?
- Vậy em là của ai? – Hắn hỏi.
- Em là của Thiên Vũ, của ba mẹ em. Anh muốn có em, phải dùng thật nhiều tiền mua về. Mà số tiền đó anh không bao giờ có đủ đâu – Nó giảng giải.
- Anh không mua em bằng tiền, mà bằng tình cảm. Không sớm thì muộn, em sẽ là của anh – Hắn bá đạo trả lời.
Nó nghe vậy thì bĩu môi, nhưng trong lòng vô cùng hạnh phúc. Không ngờ, một Hải Phong lạnh lùng, vô cảm lại có thể nói những lời lãng mạn đó với nó.
****************
Hải Phương cùng Tuấn Kiệt lặng lẽ đi cạnh nhau. Mỗi người theo đuổi một suy nghĩ khác nhau. Chợt Tuấn Kiệt lên tiếng:
- Hải Phương, em có thực sự muốn kết hôn với anh không?
Phương ngạc nhiên, quay sang nhìn Tuấn Kiệt. Cô không biết phải nói thế nào với anh. Cô không thể nói dối anh được.
- Anh là người tốt, em biết điều đó. Nhưng cuộc hôn nhân này, em thực sự không muốn. VÌ em đã yêu người khác.
- Vậy tại sao em không nói sớm? Mọi thứ đều có thể thay đổi. Hãy về bên người con trai đó – Tuấn Kiệt nói.
Phương khẽ lắc đầu:
- Người em yêu chính là người yêu cũ của em. Anh ấy đã bỏ rơi em, đã rời xa em. Anh ấy không còn yêu em nữa.
- Vậy sao em vẫn còn yêu con người bội bạc đó? Kẻ đó không thể mang lại hạnh phúc cho em – Tuấn Kiệt tức giận.
- Tình yêu đâu thể điều khiển bằng lí trí. Em đồng ý kết hôn với anh vì em không muốn ba thất vọng, em chỉ có thể làm như vậy để báo đáp ơn dưỡng dục của ông. Hôm nay em nói cho anh, vì em không muốn lừa dối anh, không muốn làm anh buồn. Anh có thể hối hận, có thể hủy bỏ hôn ước với em.
- Không, nếu người con trai đó không mang lại hạnh phúc cho em. Anh tình nguyện thay người đó. Dù em yêu anh hay không, anh vẫn sẽ ở bên và chăm sóc cho em - Kiệt quả quyết.
- Tại sao? Kết hôn với em, rõ ràng anh không hạnh phúc. Sống cùng người lúc nào cũng nghĩ tới người đàn ông khác, anh biết rõ mình sẽ bị tổn thương mà. Tại sao vẫn chấp nhận?
- Vì anh yêu em – Tuấn Kiệt nói.
- Chúng ta mới chỉ gặp nhau vài ba lần, sao anh dám khẳng định là yêu em? – Phương cười buồn.
- Ai nói ta mới gặp nhau vài lần? – Tuấn Kiệt mỉm cười – Em quên thằng nhóc hồi nhỏ hay tới nhà em chơi rồi sao? Thằng nhóc hay trêu em tới phát khóc đó.
- Người đó là anh sao? – Phương ngạc nhiên.
Đúng là hồi nhỏ, có một cậu nhóc, con của một người bạn ba cô thường tới chơi. Cậu nhóc đó thường bày trò trêu Phương. Nhiều lúc khiến cô khóc nức nở, cậu nhóc thấy vậy, lại vội tới dỗ cô, kêu cô không được mách ba mẹ, như vậy cậu sẽ bị đánh đòn.
- Đúng vậy – Tuấn Kiệt cười lớn.
- Thì ra anh là cậu nhóc sợ bị ba mẹ đánh đòn – Phương trêu chọc.
- Chẳng phải em cũng là cô nhóc mít ướt hay sao? – Tuấn Kiệt không chịu thua.
- Anh – Phương xấu hổ - Mà chuyện đó đâu liên quan gì đâu?
- Thực ra ngay từ lần đầu gặp em, anh đã tự bảo bản thân sẽ bảo vệ em suốt đời – Tuấn Kiệt nghiêm túc.
- Muốn bảo vệ em, sao hồi đó còn trêu em? – Phương ngượng ngùng. Cô không ngờ Tuấn Kiệt lại nói thẳng với cô như vậy.
- Như vậy mới gây được sự chú ý từ em chứ.
- Vậy anh thích em từ lúc còn nhỏ? Sao sau một thời gian dài, đến giờ anh mới xuất hiện?
- Hồi anh 7 tuổi, gia đình anh vì công việc nên qua nước ngoài định cư, vì đi quá vội nên anh không kịp nói với em. Giờ anh đã tiếp quản một phần công ty. Anh cố tình đưa chi nhánh về Việt Nam để tìm em.
- Sau bao nhiêu năm, anh vẫn còn yêu em sao?
- Tất nhiên, anh đâu phải người dễ thay lòng. Hình ảnh cô nhóc 5 tuổi khóc nhè, mít ướt, anh vẫn còn nhớ rõ. Sao có thể quên được cô nhóc đáng yêu đó một cách dễ dàng được – Tuấn Kiệt cười lớn.
*****************
Hắn khoác vai nó. Hai bóng người đổ trên nền cát trắng.
- Hải Phong, anh yêu em từ bao giờ? – Nó khẽ cất tiếng hỏi.
- Ừm, anh cũng không rõ, có lẽ ngay từ lần đầu gặp em – Hắn khẽ cười.
- Ngay từ lần đầu gặp? Vậy anh là con người quá dễ dãi rồi.
- Đó là tình yêu sét đánh. Hiểu chưa, cô nhóc? – Hắn gí tay vào trán nó.
- Sao cứ gọi em là nhóc vậy? Kì – Nó nhăn mũi.
- Gọi em là nhóc, tạo cảm giác em rất nhỏ bé, yếu đuối, cần anh che chở - Hắn giảng giải.
- Em mà yếu đuối, bé nhỏ ư? Anh có nhầm không? – Nó nheo mắt.
- Dù em có lạnh lùng, đáng sợ thế nào, với anh, em mãi mãi là cô nhóc không lớn được – Hắn cười lớn.
- Xì, xấu tính, dám coi thường em – Nó phụng phịu – Mà em hỏi.
- Nói đi – Hắn ngừng cười.
- Nếu một ngày, anh gặp một cô gái xinh hơn em, giỏi hơn em, tốt hơn em, yêu anh hơn em. Anh có bỏ em theo cô gái đó không? – Nó ngước lên nhìn hắn, hi vọng một câu trả lời.
- Nhóc con, nghe anh nói này – Hắn cúi đầu nhìn nó – Dù cô gái đó có xinh hơn em, giỏi hơn em, tốt hơn em, yêu anh hơn em, thì em phải nhớ một điều: Người Trần Hải Phong này yêu là Hàn Lệ Băng, không một cô gái nào có thể thay thế.
Nó nghe vậy thì bật cười vui vẻ. Chợt, nó nhớ ra điều gì đó:
- Hải Phong, hôm qua, lúc Chi lên phòng em, nhỏ đã kể cho em nghe chuyện này.
- Có chuyện gì sao?
- Khánh tỏ tình với Chi.
- Thật sao? Như vậy tốt quá còn gì. Chi phản ứng như nào?
- Chi từ chối rồi.
- Sao Chi làm như vậy?
- Cậu ấy nói rằng không yêu Khánh, không muốn làm Khánh sống trong hi vọng nên nói như vậy.
- Nếu cậu ấy không yêu Khánh thì làm như vậy cũng tốt. Nếu không sẽ càng làm Khánh đau khổ hơn.
- Nhưng giờ Chi không biết phải đối mặt với Khánh thế nào.
- Đúng là khó xử thật. Em nghĩ ra cách gì chưa?
- Ừm, em muốn đợi Khánh khỏe lại, sẽ tổ chức một chuyến đi chơi. Chúng ta sẽ rủ Khánh và Chi đi cùng. Đi chơi cùng nhau sẽ giúp họ đỡ khó xử hơn.
- Nghe cũng được. Cứ quyết định như vậy. Em cứ rủ Chi, anh sẽ lo phần Khánh – Hắn mỉm cười, cúi xuống hôn lên trán nó.
…
Hắn ngẩng đầu lên, định đi tiếp thì bắt gặp Hải Phương đi cùng Tuấn Kiệt.
Hải Phương thấy hắn đi cùng nó thì vô cùng ngạc nhiên.
- Phong, sao em lại ở đây?
- Em đi cùng bạn gái, bộ không được sao? Chẳng phải chị cũng đi cùng chồng sắp cưới hay sao? – Hắn trả lời, trong lòng vẫn còn giận chuyện tối qua.
Nó không tin vào tai mình. Hải Phương là chị gái Hải Phong sao?
Tuấn Kiệt thấy thái độ của hắn, vội cười giảng hòa:
- Trần thiếu gia, rất vui được gặp cậu. Hôm qua tôi chưa giới thiệu, tôi là Dương Tuấn Kiệt.
- Chào Dương thiếu gia – Hắn nhàn nhạt trả lời.
-Ừm, cũng không còn sớm nữa. Tôi có thể mời Trần thiếu gia cùng tiểu thư đây đi ăn trưa cùng chúng tôi không?
- Tuấn Kiệt, em không được khỏe, em muốn về - Hải Phương kéo tay Tuấn Kiệt.
- Em không khỏe sao? Để anh đưa em đi khám – Kiệt lo lắng.
- Không sao. Anh đưa em về nhà.
- Được rồi – Kiệt đỡ Hải Phương, quay qua cười khó xử với hắn – Xin lỗi hai người, tôi đưa Hải Phương về trước. Hẹn hai người lần khác.
Thấy hắn không trả lời, nó vội tươi cười:
- Ồ không sao. Nếu chị Phương không khỏe, Dương thiếu gia cứ đưa chị ấy về trước.
- Vậy tạm biệt hai người – Tuấn Kiệt vội dìu Hải Phương ra xe.
Nó quay qua hắn:
- Chúng ta cũng về thôi.
- Ừm – Hắn nói rồi cùng nó ra xe, trong lòng cảm thấy vô cùng khó hiểu.
…
- Em biết Hải Phương? – Hắn hỏi nó khi đang lái xe.
Nó nhận ra mình lỡ lời lúc trước, đành cúi đầu nói thật:
- Đúng vậy. Chị Hải Phương trước đây là bạn gái của anh Vũ.
- Em nói cái gì? – Hắn ngạc nhiên quay sang nó.
- Hai người chia tay cũng được một thời gian rồi. Thực sự em không biết anh là em trai chị ấy – Nó khó xử.
- Thôi không sao. Em đừng lo – Hắn nói rồi chăm chú lái xe.
Nó cũng im lặng không nói nữa.
Không khí trong xe trở nên ngột ngạt vô cùng.
*************
Hắn đưa nó về rồi lập tức về nhà, chạy lên phòng chị hắn.
- Sao đã về rồi? Chị nghĩ em phải đưa bạn gái đi chơi đến tối rồi mới về thăm chị chứ? – Phương ngồi trước bàn trang điểm, không quay ra nhìn hắn.
- Chị đã biết em quen Băng từ trước rồi sao?
- Đúng vậy – Phương đứng lên, tay lấy li rượu đang uống dở - Em đừng nghĩ có thể qua mắt chị. Mọi chuyện em làm, chị đều biết hết.
- Chị sẽ ngăn cản? – Hắn hỏi.
- Sao chị phải ngăn cản? – Phương hỏi lại.
- Vì chị là người yêu cũ của anh trai Băng.
- Em biết cả rồi?
- Đúng vậy.
- Nếu chị ngăn cản?
- Em sẽ không nghe lời chị.
- Chị sẽ làm em nghe theo chị - Phương nhếch môi.
- Chị đừng ích kỉ như vậy. Đừng đem tình cảm cũ của chị làm ảnh hưởng đến hạnh phúc của em.
- Chị không làm ảnh hưởng. Anh ta đã bỏ rơi chị, có gì đảm bảo con bé đó không bỏ rơi em. Họ là anh em. Họ giống nhau, Phong.
- Băng sẽ không làm như thế.
- Sẽ có ngày nó làm như thế - Phương đung đưa li rượu trong tay.
- Chị im đi. Chị không có quyền phán xét Băng. Chị cũng không thể quyết định cuộc đời em – Hắn nói rồi bỏ ra khỏi phòng Hải Phương.
Hải Phương giận dữ, ném li rượu vào tường. Cô bật cười:
- Hàn Thiên Vũ, đúng là oan gia ngõ hẹp mà. Anh làm tôi đau khổ, bây giờ kêu em gái anh tới làm hại em trai tôi sao? Tôi sẽ không để chuyện đó xảy ra đâu…
* Sáng hôm sau:
// Kính coong //
Ông quản gia nghe thấy tiếng chuông vội chạy ra mở cửa.
- Dương thiếu gia.
- Quản gia, tôi tới tìm Hải Phương. Cô ấy có nhà không? – Tuấn Kiệt tươi cười.
- Mời thiếu gia vào nhà. Tiểu thư đang ở trên phòng, để tôi mời tiểu thư xuống gặp thiếu gia.
- Vậy làm phiền ông – Tuấn Kiệt ngồi xuống ghế sô pha đợi.
// Cộc cộc // - Tiểu thư, Tuấn Kiệt thiếu gia đang đợi tiểu thư dưới phòng khách.
- Tôi biết rồi. Tôi sẽ xuống ngay – Tiếng Hải Phương vọng ra ngoài.
Cô ngồi xuống bàn trang điểm, cố che đi sự mệt mỏi trê gương mặt. Trong lòng cô thực sự rất lo lắng, cả đêm qua Hải Phong không về nhà. Ba cô cũng bừng bừng tức giận, đập phá đồ đạc, quát tháo người làm, ngay cả cô cũng không dám can ngăn.
Xong xuôi, Phương bước xuống lầu.
Tuấn Kiệt thấy Hải Phương xuống, vội đứng dậy, tươi cười:
- Hải Phương, em xuống rồi sao?
Hải Phương hơi bất ngờ trước thái độ của Tuấn Kiệt. Xem ra anh rất háo hức với buổi đi chơi này.
- Xin lỗi để Dương thiếu gia đợi lâu – Phương cười nhẹ.
- Không sao. Mà từ giờ cứ gọi anh là Tuấn Kiệt, đừng gọi là Dương thiếu gia. Thực sự nghe rất xa cách.
- Dạ, em biết rồi – Phương cúi đầu, bước ra ngoài cùng Tuấn Kiệt.
…
- Em tưởng chúng ta đi mua sắm? – Phương ngạc nhiên khi thấy con đường mình đang đi không phải tới trung tâm thương mại.
- Anh cũng định như vậy, nhưng nghĩ lại, có lẽ em cần một không gian thoải mái hơn. Nên chúng ta sẽ ra biển hóng gió – Tuấn Kiệt nhìn cô.
Phương ngạc nhiên. Xem ra chàng trai này rất hiểu cô.
- Sao anh nghĩ em cần một không gian thoải mái hơn?
- Chuyện hôm qua, anh nghĩ em rất buồn. Nên đi mua sắm cũng không hào hứng – Tuấn Kiệt nhẹ nhàng giải thích.
- Xem ra anh rất hiểu tâm lí con gái – Phương cười.
- Muốn theo đuổi một người, phải biết người đó cần gì.
- Dạ? – Phương không tin vào tai mình.
- Không có gì – Tuấn Kiệt cười nhẹ, đưa tay mở nhạc to hơn.
Hải Phương mặt đỏ bừng, không nói gì nữa.
*************
// Reeng reeng //
Nó nhìn vào số điện thoại gọi tới, nhấc máy.
- …
- Băng, chúng ta đi dạo được không? – Tiếng hắn vang lên ở đầu dây bên kia.
- Ở đâu? - Giờ nó mới lên tiếng.
- Ừm, đi biển nhé, được không?
- Đi dạo ở biển sao? Anh lãng mạn như vậy từ bao giờ thế? – Nó cười.
- Vậy em có đi không? – Hắn hơi xấu hổ.
- Em cũng đang chán, anh qua đón em đi – Nó đề nghị.
- Nhìn qua cửa sổ đi. Anh đợi em mỏi chân lắm rồi.
Nó quay lưng lại, thấy hắn đang đứng dựa vào ô tô, nhìn lên phòng nó.
- Đợi em một lát.
Nó cúp máy, đi thay đồ.
…
Nó bước đến trước mặt hắn.
- Rủ em đi mà cố tình qua trước như vậy, là ép em rồi. Nếu chẳng may em không đi, chẳng phải anh mất công tới tận đây sao? – Nó hơi cười.
- Em nghĩ anh không đủ khả năng rủ em đi sao? – Hắn gí sát vào mặt nó.
- Anh nghĩ em không đủ khả năng từ chối anh sao? – Nó đốp lại.
Hắn bật cười, kéo nó lại sát người mình:
- Cô nhóc này, giờ biết chống trả anh rồi sao?
Tự dưng, hắn buông nó ra, nhìn chằm chằm vào người nó:
- Sao vậy? – Nó nhíu mày khi thấy thái độ lạ lùng của hắn.
- Nhóc con biết tự mặc váy à?
Nó cúi đầu, nhìn chiếc váy trắng trên người mình:
- Thì sao? Em là con gái mà. Sao không được mặc váy? Mà đừng có gọi em là nhóc. Em lớn rồi – Nó bĩu môi.
- Được rồi, lên xe đi – Hắn mở cửa xe cho nó.
Nó nhanh chóng chui vào trong xe, thắt dây an toàn.
- Em thay đổi rồi, Băng – Trong giọng nói của hắn như có tiếng cười. Tiếng cười hạnh phúc.
- Thì bản chất của em đâu phải lạnh lùng. Do em muốn trả thù – Nó nhìn hắn.
- Băng này – Hắn nói.
- Dạ - Nó ngoan ngoãn trả lời.
- Nếu một ngày, anh quên mất em là ai, xin em hãy ở bên cạnh anh, hãy nói cho anh biết em là ai, nói cho anh biết tình cảm của chúng ta. Được không? – Hắn nhìn thẳng vào mắt nó.
Nó bật cười, nắm lấy tay hắn:
- Anh trở nên lo xa như vậy từ bao giờ thế?
- Hứa với anh đi – Hắn vẫn nhìn nó.
- Em tin – Nó nói một cách khó hiểu.
- Ý em là sao? – Hắn nhíu mày.
- Em tin Trần Hải Phong sẽ không bao giờ quên Hàn Lệ Băng – Nó cười.
Hắn cũng mỉm cười, cúi xuống hôn nhẹ lên trán nó:
- Lệ Băng, em là của anh.
Nó nghe vậy, lè lưỡi trêu chọc:
- Ai nói em là của anh chứ?
- Vậy em là của ai? – Hắn hỏi.
- Em là của Thiên Vũ, của ba mẹ em. Anh muốn có em, phải dùng thật nhiều tiền mua về. Mà số tiền đó anh không bao giờ có đủ đâu – Nó giảng giải.
- Anh không mua em bằng tiền, mà bằng tình cảm. Không sớm thì muộn, em sẽ là của anh – Hắn bá đạo trả lời.
Nó nghe vậy thì bĩu môi, nhưng trong lòng vô cùng hạnh phúc. Không ngờ, một Hải Phong lạnh lùng, vô cảm lại có thể nói những lời lãng mạn đó với nó.
****************
Hải Phương cùng Tuấn Kiệt lặng lẽ đi cạnh nhau. Mỗi người theo đuổi một suy nghĩ khác nhau. Chợt Tuấn Kiệt lên tiếng:
- Hải Phương, em có thực sự muốn kết hôn với anh không?
Phương ngạc nhiên, quay sang nhìn Tuấn Kiệt. Cô không biết phải nói thế nào với anh. Cô không thể nói dối anh được.
- Anh là người tốt, em biết điều đó. Nhưng cuộc hôn nhân này, em thực sự không muốn. VÌ em đã yêu người khác.
- Vậy tại sao em không nói sớm? Mọi thứ đều có thể thay đổi. Hãy về bên người con trai đó – Tuấn Kiệt nói.
Phương khẽ lắc đầu:
- Người em yêu chính là người yêu cũ của em. Anh ấy đã bỏ rơi em, đã rời xa em. Anh ấy không còn yêu em nữa.
- Vậy sao em vẫn còn yêu con người bội bạc đó? Kẻ đó không thể mang lại hạnh phúc cho em – Tuấn Kiệt tức giận.
- Tình yêu đâu thể điều khiển bằng lí trí. Em đồng ý kết hôn với anh vì em không muốn ba thất vọng, em chỉ có thể làm như vậy để báo đáp ơn dưỡng dục của ông. Hôm nay em nói cho anh, vì em không muốn lừa dối anh, không muốn làm anh buồn. Anh có thể hối hận, có thể hủy bỏ hôn ước với em.
- Không, nếu người con trai đó không mang lại hạnh phúc cho em. Anh tình nguyện thay người đó. Dù em yêu anh hay không, anh vẫn sẽ ở bên và chăm sóc cho em - Kiệt quả quyết.
- Tại sao? Kết hôn với em, rõ ràng anh không hạnh phúc. Sống cùng người lúc nào cũng nghĩ tới người đàn ông khác, anh biết rõ mình sẽ bị tổn thương mà. Tại sao vẫn chấp nhận?
- Vì anh yêu em – Tuấn Kiệt nói.
- Chúng ta mới chỉ gặp nhau vài ba lần, sao anh dám khẳng định là yêu em? – Phương cười buồn.
- Ai nói ta mới gặp nhau vài lần? – Tuấn Kiệt mỉm cười – Em quên thằng nhóc hồi nhỏ hay tới nhà em chơi rồi sao? Thằng nhóc hay trêu em tới phát khóc đó.
- Người đó là anh sao? – Phương ngạc nhiên.
Đúng là hồi nhỏ, có một cậu nhóc, con của một người bạn ba cô thường tới chơi. Cậu nhóc đó thường bày trò trêu Phương. Nhiều lúc khiến cô khóc nức nở, cậu nhóc thấy vậy, lại vội tới dỗ cô, kêu cô không được mách ba mẹ, như vậy cậu sẽ bị đánh đòn.
- Đúng vậy – Tuấn Kiệt cười lớn.
- Thì ra anh là cậu nhóc sợ bị ba mẹ đánh đòn – Phương trêu chọc.
- Chẳng phải em cũng là cô nhóc mít ướt hay sao? – Tuấn Kiệt không chịu thua.
- Anh – Phương xấu hổ - Mà chuyện đó đâu liên quan gì đâu?
- Thực ra ngay từ lần đầu gặp em, anh đã tự bảo bản thân sẽ bảo vệ em suốt đời – Tuấn Kiệt nghiêm túc.
- Muốn bảo vệ em, sao hồi đó còn trêu em? – Phương ngượng ngùng. Cô không ngờ Tuấn Kiệt lại nói thẳng với cô như vậy.
- Như vậy mới gây được sự chú ý từ em chứ.
- Vậy anh thích em từ lúc còn nhỏ? Sao sau một thời gian dài, đến giờ anh mới xuất hiện?
- Hồi anh 7 tuổi, gia đình anh vì công việc nên qua nước ngoài định cư, vì đi quá vội nên anh không kịp nói với em. Giờ anh đã tiếp quản một phần công ty. Anh cố tình đưa chi nhánh về Việt Nam để tìm em.
- Sau bao nhiêu năm, anh vẫn còn yêu em sao?
- Tất nhiên, anh đâu phải người dễ thay lòng. Hình ảnh cô nhóc 5 tuổi khóc nhè, mít ướt, anh vẫn còn nhớ rõ. Sao có thể quên được cô nhóc đáng yêu đó một cách dễ dàng được – Tuấn Kiệt cười lớn.
*****************
Hắn khoác vai nó. Hai bóng người đổ trên nền cát trắng.
- Hải Phong, anh yêu em từ bao giờ? – Nó khẽ cất tiếng hỏi.
- Ừm, anh cũng không rõ, có lẽ ngay từ lần đầu gặp em – Hắn khẽ cười.
- Ngay từ lần đầu gặp? Vậy anh là con người quá dễ dãi rồi.
- Đó là tình yêu sét đánh. Hiểu chưa, cô nhóc? – Hắn gí tay vào trán nó.
- Sao cứ gọi em là nhóc vậy? Kì – Nó nhăn mũi.
- Gọi em là nhóc, tạo cảm giác em rất nhỏ bé, yếu đuối, cần anh che chở - Hắn giảng giải.
- Em mà yếu đuối, bé nhỏ ư? Anh có nhầm không? – Nó nheo mắt.
- Dù em có lạnh lùng, đáng sợ thế nào, với anh, em mãi mãi là cô nhóc không lớn được – Hắn cười lớn.
- Xì, xấu tính, dám coi thường em – Nó phụng phịu – Mà em hỏi.
- Nói đi – Hắn ngừng cười.
- Nếu một ngày, anh gặp một cô gái xinh hơn em, giỏi hơn em, tốt hơn em, yêu anh hơn em. Anh có bỏ em theo cô gái đó không? – Nó ngước lên nhìn hắn, hi vọng một câu trả lời.
- Nhóc con, nghe anh nói này – Hắn cúi đầu nhìn nó – Dù cô gái đó có xinh hơn em, giỏi hơn em, tốt hơn em, yêu anh hơn em, thì em phải nhớ một điều: Người Trần Hải Phong này yêu là Hàn Lệ Băng, không một cô gái nào có thể thay thế.
Nó nghe vậy thì bật cười vui vẻ. Chợt, nó nhớ ra điều gì đó:
- Hải Phong, hôm qua, lúc Chi lên phòng em, nhỏ đã kể cho em nghe chuyện này.
- Có chuyện gì sao?
- Khánh tỏ tình với Chi.
- Thật sao? Như vậy tốt quá còn gì. Chi phản ứng như nào?
- Chi từ chối rồi.
- Sao Chi làm như vậy?
- Cậu ấy nói rằng không yêu Khánh, không muốn làm Khánh sống trong hi vọng nên nói như vậy.
- Nếu cậu ấy không yêu Khánh thì làm như vậy cũng tốt. Nếu không sẽ càng làm Khánh đau khổ hơn.
- Nhưng giờ Chi không biết phải đối mặt với Khánh thế nào.
- Đúng là khó xử thật. Em nghĩ ra cách gì chưa?
- Ừm, em muốn đợi Khánh khỏe lại, sẽ tổ chức một chuyến đi chơi. Chúng ta sẽ rủ Khánh và Chi đi cùng. Đi chơi cùng nhau sẽ giúp họ đỡ khó xử hơn.
- Nghe cũng được. Cứ quyết định như vậy. Em cứ rủ Chi, anh sẽ lo phần Khánh – Hắn mỉm cười, cúi xuống hôn lên trán nó.
…
Hắn ngẩng đầu lên, định đi tiếp thì bắt gặp Hải Phương đi cùng Tuấn Kiệt.
Hải Phương thấy hắn đi cùng nó thì vô cùng ngạc nhiên.
- Phong, sao em lại ở đây?
- Em đi cùng bạn gái, bộ không được sao? Chẳng phải chị cũng đi cùng chồng sắp cưới hay sao? – Hắn trả lời, trong lòng vẫn còn giận chuyện tối qua.
Nó không tin vào tai mình. Hải Phương là chị gái Hải Phong sao?
Tuấn Kiệt thấy thái độ của hắn, vội cười giảng hòa:
- Trần thiếu gia, rất vui được gặp cậu. Hôm qua tôi chưa giới thiệu, tôi là Dương Tuấn Kiệt.
- Chào Dương thiếu gia – Hắn nhàn nhạt trả lời.
-Ừm, cũng không còn sớm nữa. Tôi có thể mời Trần thiếu gia cùng tiểu thư đây đi ăn trưa cùng chúng tôi không?
- Tuấn Kiệt, em không được khỏe, em muốn về - Hải Phương kéo tay Tuấn Kiệt.
- Em không khỏe sao? Để anh đưa em đi khám – Kiệt lo lắng.
- Không sao. Anh đưa em về nhà.
- Được rồi – Kiệt đỡ Hải Phương, quay qua cười khó xử với hắn – Xin lỗi hai người, tôi đưa Hải Phương về trước. Hẹn hai người lần khác.
Thấy hắn không trả lời, nó vội tươi cười:
- Ồ không sao. Nếu chị Phương không khỏe, Dương thiếu gia cứ đưa chị ấy về trước.
- Vậy tạm biệt hai người – Tuấn Kiệt vội dìu Hải Phương ra xe.
Nó quay qua hắn:
- Chúng ta cũng về thôi.
- Ừm – Hắn nói rồi cùng nó ra xe, trong lòng cảm thấy vô cùng khó hiểu.
…
- Em biết Hải Phương? – Hắn hỏi nó khi đang lái xe.
Nó nhận ra mình lỡ lời lúc trước, đành cúi đầu nói thật:
- Đúng vậy. Chị Hải Phương trước đây là bạn gái của anh Vũ.
- Em nói cái gì? – Hắn ngạc nhiên quay sang nó.
- Hai người chia tay cũng được một thời gian rồi. Thực sự em không biết anh là em trai chị ấy – Nó khó xử.
- Thôi không sao. Em đừng lo – Hắn nói rồi chăm chú lái xe.
Nó cũng im lặng không nói nữa.
Không khí trong xe trở nên ngột ngạt vô cùng.
*************
Hắn đưa nó về rồi lập tức về nhà, chạy lên phòng chị hắn.
- Sao đã về rồi? Chị nghĩ em phải đưa bạn gái đi chơi đến tối rồi mới về thăm chị chứ? – Phương ngồi trước bàn trang điểm, không quay ra nhìn hắn.
- Chị đã biết em quen Băng từ trước rồi sao?
- Đúng vậy – Phương đứng lên, tay lấy li rượu đang uống dở - Em đừng nghĩ có thể qua mắt chị. Mọi chuyện em làm, chị đều biết hết.
- Chị sẽ ngăn cản? – Hắn hỏi.
- Sao chị phải ngăn cản? – Phương hỏi lại.
- Vì chị là người yêu cũ của anh trai Băng.
- Em biết cả rồi?
- Đúng vậy.
- Nếu chị ngăn cản?
- Em sẽ không nghe lời chị.
- Chị sẽ làm em nghe theo chị - Phương nhếch môi.
- Chị đừng ích kỉ như vậy. Đừng đem tình cảm cũ của chị làm ảnh hưởng đến hạnh phúc của em.
- Chị không làm ảnh hưởng. Anh ta đã bỏ rơi chị, có gì đảm bảo con bé đó không bỏ rơi em. Họ là anh em. Họ giống nhau, Phong.
- Băng sẽ không làm như thế.
- Sẽ có ngày nó làm như thế - Phương đung đưa li rượu trong tay.
- Chị im đi. Chị không có quyền phán xét Băng. Chị cũng không thể quyết định cuộc đời em – Hắn nói rồi bỏ ra khỏi phòng Hải Phương.
Hải Phương giận dữ, ném li rượu vào tường. Cô bật cười:
- Hàn Thiên Vũ, đúng là oan gia ngõ hẹp mà. Anh làm tôi đau khổ, bây giờ kêu em gái anh tới làm hại em trai tôi sao? Tôi sẽ không để chuyện đó xảy ra đâu…
/43
|