Buổi tối cuối tháng 10, cái tháng mà nó thấy yêu nhất trong năm, hay nói đúng hơn thì tháng này là tháng có ý nghĩ nhất với nó.
Ngày hôm nay của 17 năm trước nó đã được nhìn thấy ánh sáng đầu tiên của cuộc đời.
Cả nhà mở cho nó một bữa tiệc ý nghĩa để đánh dấu sự kiện quan trọng này. Cùng đón sinh nhật với nó có My - nhỏ bạn thân nhất của nó đi cùng nó suốt 17 năm qua.
Nó và My cũng vừa bước qua ngưỡng cửa cuối cùng của đời học sinh, và bước sang một trang khác, đánh dấu sự trưởng thành của nó.
Bữa tiệc diễn ra vô cùng đầm ấm với những người thân yêu của nó. Nhiều năm sau khi nghĩ lại nó cảm thấy mình thật sự hạnh phúc vì được sinh ra và lớn lên trong tình yêu thương vô bờ bến như thế.
Tiễn gia đình My về. Cả nhà nó ngồi quây quần ở phòng khách. Đợi mọi người ngồi xuống ba của nó - ông Lê Đức mới lên tiếng:
- Tuệ Minh này, ba mẹ nghĩ thời gian tới con nên đi du học. Thứ nhất là để con mở mang thêm kiến thức bên ngoài, thứ hai nữa là để sau này con về giúp đỡ cho công việc của anh con.
Ko bất ngờ vì lời đề nghị này của ba mình bởi nó cũng đã quyết định đi du học chỉ chờ cơ hội để nói quyết định này của nó với mọi người thôi. Và hôm nay chính là ngày đó.
Nó nhìn ba đáp:
- Thưa ba, con cũng đã có ý định đi du học nhưng con sẽ ko theo học khối ngành kinh tế mà con sẽ theo đuổi ước mơ của con. Con mong mọi người sẽ ủng hộ quyết định này của con.
Nhìn đứa con gái bé bỏng của mình ông Lê Đức mỉm cười, vợ chồng ông có 3 người con nhưng ông bà chưa ép đứa nào phải đi theo con đường mà ông bà chọn sẵn. Giữ giọng nghiêm túc nhưng cũng đầy yêu chiều ông lên tiếng:
- Vậy con nói cho ba biết con định học ngành gì nào?
- Con muốn theo đuổi ngành y và nhất là chuyên khoa thần kinh học.- Nó nói với giọng nghiêm túc.
Dù đã chuẩn bị tinh thần nhưng ông Đức ko khỏi giật mình khi con gái mình lại chọn ngành này mà lại nhất định là chuyên khoa thần kinh. Ông hiểu rất rõ tại sao nó lại có quyết định như thế. 2 năm trước khi chứng kiến chị gái của ông mất do chấn thương sọ não mà ko được cấp cứu kịp thời nó đã có một lời hứa với người đã khuất.
- Con thật sự thích ngành đó hay chỉ là lời hứa đó mà con chọn ngành này? - Ông nhẹ giọng hỏi con gái mình.
Đúng là lúc đầu nó chỉ nghĩ đến lời hứa với bác Tâm mà quyết tâm theo học. Nhưng nó cũng có một thời gian tìm hiểu và nó thật sự bị lôi cuốn vào đó. Quyết tâm vì thế mà ngày càng lớn dần.
- Con theo học vì đó là ngành mà con thích chứ ko phải đơn giản chỉ vì lời hứa đó.
Ko để ông Đức lên tiếng, Mạnh Quân chen ngang vào câu chuyện này:
- Anh nhất định ủng hộ em, anh nghĩ ba mẹ cũng sẽ ủng hộ em. Cố lên em gái.
Thiên Trang cũng đi đến bên nó vỗ vai:
- Tuệ Minh à, từ trước đến nay ba mẹ luôn là người định hướng tương lai cho anh em chúng ta nhưng ba mẹ ko hề ép buộc ai phải đi theo con đường mà ba mẹ chọn sẵn. Mặc dù em chọn ngành này chị hơi tiếc vì chị nghĩ nếu em theo ngành kinh tế thì em sẽ rất thành công. Tố chất của con người luôn được bộc lộ khi họ còn rất trẻ. - Ngừng lại nhìn nó một chút rồi chị nó cũng nói tiếp - Nhưng chị vẫn ủng hộ con đường mà em đã chọn. Cố gắng khẳng định mình trên con đường sắp tới em nhé.
Bà Mai cũng bước đến bên nó vỗ về:
- Con gái mẹ đã lớn thật rồi, ba mẹ tất nhiên sẽ ủng hộ con đường mà con đã chọn. Cố gắng lên nhé con yêu.
Nó thật sự xúc động với tất cả những tình cảm mà cả nhà dành cho nó. Nó vẫn biết dù cho có bận rộn đến đâu thì mọi người vẫn dành cho nó sự quan tâm nhiều nhất, nhưng nó ko hề biết trong lòng mọi người nó có một vị trí mà bất kể ai cũng ko thể thay thế được.
Nhìn các con đoàn kết và yêu thương nhau như thế, ông Đức và bà Mai ko khỏi vui mừng. Điều mà ông trời ưu ái nhất cho ông bà ko phải là có một cơ ngơi vững mạnh như ngày nay mà đó là những đứa con mạnh khỏe, thành công và luôn biết yêu thương nhau. Mọi người nhìn vào ai cũng ngưỡng mộ gia đình này vô cùng nhưng phải được sống trong gia đình ấy mới cảm nhận được hết cái hạnh phúc mà nó mang lại.
Vẫn là ông Đức thoát ra khỏi cái hạnh phúc mà gia đình này mang lại cho ông. Nhẹ nhàng lên tiếng đưa mọi người về hiện tại:
- Ba mẹ đã hoàn thành thủ tục để tháng sau con sang Harvard nhập học rồi, ngành học sẽ do con đăng kí. Như vậy đã được chưa nào con gái?
Khá bất ngờ với sự sắp đặt của ba mẹ mình nhưng Tuệ Minh đã lấy lại bình tĩnh.
- Con xin lỗi cả nhà, nhưng con đã thi và nhận được học bổng toàn phần do chính phủ Pháp cấp và con cũng sẽ sang Pháp du học chứ ko phải là Mỹ như ba mẹ mong muốn. - Ngập ngừng nhìn ba dò xét nó nói tiếp - Con rất mong ba mẹ đồng ý với quyết định này của con.
- Con giấu cả nhà đi thi lấy học bổng bao giờ vậy? Con nghĩ ba mẹ ko đủ điều kiện cho con đi du học hay sao mà phải vất vả đi thi lấy học bổng như thế? - Giọng ông Đức có phần gay gắt.
Ông bà thật sự rất bận nhưng vẫn cố gắng dành tình yêu thương nhiều nhất cho đứa con gái bé bỏng này, ông chưa bao giờ cho nó động tay chân vào bất cứ việc gì, cái gì nó muốn ông đều cho nó, nhưng ko ngờ nó lại giấu ông đi thi mấy cái học bổng đó. Mà có phải là cứ thi là được đâu, con gái ông đạt điểm để có được học bổng toàn phần thì chứng tỏ nó phải lao vào học như thế nào mới đạt được chứ? Ông thật sự sót xa khi nghĩ đến cảnh đó.
- Thưa ba, ko phải như thế. Con biết ba mẹ, anh, chị đều thương yêu con. Cho dù con muốn đi du học ở những nơi đắt giá hơn Harvard thì chắc chắn ba mẹ cũng cho con đi. Nhưng . . . - nó lại ngập ngừng - . . . con muốn đi bằng sức của con chứ ko phải là tiền của ba mẹ. Ba mẹ cũng biết là du học bằng học bổng bằng tốt nghiệp sẽ có giá trị hơn là đi du học tự túc mà. Con ko muốn sau này trở về xin việc lại phải nhờ vào sự quen biết mới xin được. - Nó nói một hơi như sợ ai đó chen vào ko cho nó nói tiếp vậy
Thật quá bất ngờ với cái lối suy nghĩ của nó, cả nhà nhìn nhau mà ko ai nói được câu gì.
Đi du học bằng sức của mình? Phải chăng là nó muốn tự lập?
Thật ko thể tưởng tượng được sẽ có chuyện gì sảy ra nếu ông bà đồng ý với ý kiến của nó
- Không được. - Người đầu tiên lên tiếng đó là Mạnh Quân chứ ko phải ông Đức.
- Chị cũng ko đồng ý đâu - Người thứ 2 là Thiên Trang - Em có biết cuộc sống bên ngoài có bao nhiêu nguy hiểm hay ko? Một người chưa từng trải qua khó khăn cuộc sống như em mà muốn tự lập sao? Em có nghĩ đến cảm giác của ba mẹ, anh Quân và chị ko? Để cho em đi du học đã có một cuộc chiến nội tâm khá căng thẳng của mọi người rồi, ba mẹ cũng đã chọn người đáng tin cậy để đi theo chăm sóc cho em vậy mà giờ em lại nói như thế? - Càng nói Thiên Trang càng ko giữ được bình tĩnh.
- Anh, chị con nói đúng đó. Học ngành gì thì con có thể tự chọn nhưng tự lập bằng chính sức của mình thì ba mẹ ko đồng ý. - Mẹ nó lên tiếng.
Nó đã dự đoán được là mọi người sẽ ko đồng ý nhưng ko ngờ là mọi người lại phản ứng gay gắt như thế. Lấy lại bình tĩnh nó nói với giọng quyết tâm:
- Mọi người phải tin con chứ. Con đã lớn rồi, ko thể ở trong vòng tay che chở của mọi người mãi được. Ba mẹ phải cho con tiếp nhận cuộc sống bên ngoài để con trưởng thành hơn chứ. Con biết nhiều người còn tự lập sớm hơn con nữa kìa.
Nó nói cũng đúng, nhưng từ trước đến nay nó luôn được sống trong vòng tay của ba mẹ rồi anh, chị nó. Nó có biết ngoài kia có bao nhiêu cạm bẫy mà nó có thể bước vào ko? Nó có thể nhận ra mặt trái của xã hội mà tránh xa hay lại bị nó hút vào?
Rồi biết bao nhiêu kẻ cơ hội, những con người bị tha hóa bởi đồng tiền luôn tìm cách tiếp cận những người như nó. Nó có biết mà tránh xa hay lại bị họ lợi dụng?
Thấy mọi người im lặng nó tiếp tục bảo vệ ý kiến của mình:
- Con xin ba mẹ hãy cho con một cơ hội. Con sẽ khẳng định cho mọi người thấy con làm được những gì.
Ba nó nhìn nó thở dài:
- Con hãy để cho mọi người có thời gian suy nghĩ đã. Ba sẽ trả lời con sau.
Nó đứng dậy lầm lũi trở về phòng, nó biết nó đã đưa cả nhà nó vào một tình huống khó khăn.
Biết chắc nó đã vào phòng ông Đức quay ra hỏi hai đứa con lớn của mình:
- Hai con có ý kiến gì cho chuyện này ko?
- Ba à, Tuệ Minh nói ko phải ko có lý đâu. Chúng ta đâu có thể ở bên con bé suốt đời được, cứ bao bọc nó mãi rồi đến khi ngã ko có chúng ta bên cạnh nó sẽ ko thể đứng dậy được. Con nghĩ chúng ta nên làm theo ý nó nhưng con sẽ thuyết phục để My đi du học cùng nó. - Thiên Trang nói lên suy nghĩ của mình.
Mạnh Quân cũng tiếp lời:
- Em Trang nói đúng đấy ba à, có My đi cùng chúng ta cũng đỡ lo hơn. Tuệ Minh có suy nghĩ chín chắn nhưng lại ko hiểu hết cuộc sống như My. Hai đứa bên nhau sẽ bù trừ khiếm khuyết cho nhau và chúng ta cũng sẽ yên tâm hơn. Hơn nữa sắp tới con cũng có dự án mở rộng thị trường 2 nước Anh và Pháp. Con sẽ tiến hành ở Pháp trước để có thời gian bên em hơn. Ba mẹ yên tâm mà đồng ý nhé.
Suy nghĩ hồi lâu ông Đức cũng gật đầu. Đó là cách tốt nhất để Tuệ Minh của ông trưởng thành hơn.
- Ngày mai Mạnh Quân tiến hành dự án mới còn Thiên Trang qua thuyết phục ba mẹ con bé My nhé. Nếu mọi chuyện thuận lợi ba mẹ sẽ đồng ý cho Tuệ Minh đi du học tại Pháp.
Nó đang mải theo đuổi những suy nghĩ vẫn vơ trong phòng mà ko hay biết một quyết định ảnh hưởng đến cuộc sống sau này của nó đã được đưa ra.
Ngày hôm nay của 17 năm trước nó đã được nhìn thấy ánh sáng đầu tiên của cuộc đời.
Cả nhà mở cho nó một bữa tiệc ý nghĩa để đánh dấu sự kiện quan trọng này. Cùng đón sinh nhật với nó có My - nhỏ bạn thân nhất của nó đi cùng nó suốt 17 năm qua.
Nó và My cũng vừa bước qua ngưỡng cửa cuối cùng của đời học sinh, và bước sang một trang khác, đánh dấu sự trưởng thành của nó.
Bữa tiệc diễn ra vô cùng đầm ấm với những người thân yêu của nó. Nhiều năm sau khi nghĩ lại nó cảm thấy mình thật sự hạnh phúc vì được sinh ra và lớn lên trong tình yêu thương vô bờ bến như thế.
Tiễn gia đình My về. Cả nhà nó ngồi quây quần ở phòng khách. Đợi mọi người ngồi xuống ba của nó - ông Lê Đức mới lên tiếng:
- Tuệ Minh này, ba mẹ nghĩ thời gian tới con nên đi du học. Thứ nhất là để con mở mang thêm kiến thức bên ngoài, thứ hai nữa là để sau này con về giúp đỡ cho công việc của anh con.
Ko bất ngờ vì lời đề nghị này của ba mình bởi nó cũng đã quyết định đi du học chỉ chờ cơ hội để nói quyết định này của nó với mọi người thôi. Và hôm nay chính là ngày đó.
Nó nhìn ba đáp:
- Thưa ba, con cũng đã có ý định đi du học nhưng con sẽ ko theo học khối ngành kinh tế mà con sẽ theo đuổi ước mơ của con. Con mong mọi người sẽ ủng hộ quyết định này của con.
Nhìn đứa con gái bé bỏng của mình ông Lê Đức mỉm cười, vợ chồng ông có 3 người con nhưng ông bà chưa ép đứa nào phải đi theo con đường mà ông bà chọn sẵn. Giữ giọng nghiêm túc nhưng cũng đầy yêu chiều ông lên tiếng:
- Vậy con nói cho ba biết con định học ngành gì nào?
- Con muốn theo đuổi ngành y và nhất là chuyên khoa thần kinh học.- Nó nói với giọng nghiêm túc.
Dù đã chuẩn bị tinh thần nhưng ông Đức ko khỏi giật mình khi con gái mình lại chọn ngành này mà lại nhất định là chuyên khoa thần kinh. Ông hiểu rất rõ tại sao nó lại có quyết định như thế. 2 năm trước khi chứng kiến chị gái của ông mất do chấn thương sọ não mà ko được cấp cứu kịp thời nó đã có một lời hứa với người đã khuất.
- Con thật sự thích ngành đó hay chỉ là lời hứa đó mà con chọn ngành này? - Ông nhẹ giọng hỏi con gái mình.
Đúng là lúc đầu nó chỉ nghĩ đến lời hứa với bác Tâm mà quyết tâm theo học. Nhưng nó cũng có một thời gian tìm hiểu và nó thật sự bị lôi cuốn vào đó. Quyết tâm vì thế mà ngày càng lớn dần.
- Con theo học vì đó là ngành mà con thích chứ ko phải đơn giản chỉ vì lời hứa đó.
Ko để ông Đức lên tiếng, Mạnh Quân chen ngang vào câu chuyện này:
- Anh nhất định ủng hộ em, anh nghĩ ba mẹ cũng sẽ ủng hộ em. Cố lên em gái.
Thiên Trang cũng đi đến bên nó vỗ vai:
- Tuệ Minh à, từ trước đến nay ba mẹ luôn là người định hướng tương lai cho anh em chúng ta nhưng ba mẹ ko hề ép buộc ai phải đi theo con đường mà ba mẹ chọn sẵn. Mặc dù em chọn ngành này chị hơi tiếc vì chị nghĩ nếu em theo ngành kinh tế thì em sẽ rất thành công. Tố chất của con người luôn được bộc lộ khi họ còn rất trẻ. - Ngừng lại nhìn nó một chút rồi chị nó cũng nói tiếp - Nhưng chị vẫn ủng hộ con đường mà em đã chọn. Cố gắng khẳng định mình trên con đường sắp tới em nhé.
Bà Mai cũng bước đến bên nó vỗ về:
- Con gái mẹ đã lớn thật rồi, ba mẹ tất nhiên sẽ ủng hộ con đường mà con đã chọn. Cố gắng lên nhé con yêu.
Nó thật sự xúc động với tất cả những tình cảm mà cả nhà dành cho nó. Nó vẫn biết dù cho có bận rộn đến đâu thì mọi người vẫn dành cho nó sự quan tâm nhiều nhất, nhưng nó ko hề biết trong lòng mọi người nó có một vị trí mà bất kể ai cũng ko thể thay thế được.
Nhìn các con đoàn kết và yêu thương nhau như thế, ông Đức và bà Mai ko khỏi vui mừng. Điều mà ông trời ưu ái nhất cho ông bà ko phải là có một cơ ngơi vững mạnh như ngày nay mà đó là những đứa con mạnh khỏe, thành công và luôn biết yêu thương nhau. Mọi người nhìn vào ai cũng ngưỡng mộ gia đình này vô cùng nhưng phải được sống trong gia đình ấy mới cảm nhận được hết cái hạnh phúc mà nó mang lại.
Vẫn là ông Đức thoát ra khỏi cái hạnh phúc mà gia đình này mang lại cho ông. Nhẹ nhàng lên tiếng đưa mọi người về hiện tại:
- Ba mẹ đã hoàn thành thủ tục để tháng sau con sang Harvard nhập học rồi, ngành học sẽ do con đăng kí. Như vậy đã được chưa nào con gái?
Khá bất ngờ với sự sắp đặt của ba mẹ mình nhưng Tuệ Minh đã lấy lại bình tĩnh.
- Con xin lỗi cả nhà, nhưng con đã thi và nhận được học bổng toàn phần do chính phủ Pháp cấp và con cũng sẽ sang Pháp du học chứ ko phải là Mỹ như ba mẹ mong muốn. - Ngập ngừng nhìn ba dò xét nó nói tiếp - Con rất mong ba mẹ đồng ý với quyết định này của con.
- Con giấu cả nhà đi thi lấy học bổng bao giờ vậy? Con nghĩ ba mẹ ko đủ điều kiện cho con đi du học hay sao mà phải vất vả đi thi lấy học bổng như thế? - Giọng ông Đức có phần gay gắt.
Ông bà thật sự rất bận nhưng vẫn cố gắng dành tình yêu thương nhiều nhất cho đứa con gái bé bỏng này, ông chưa bao giờ cho nó động tay chân vào bất cứ việc gì, cái gì nó muốn ông đều cho nó, nhưng ko ngờ nó lại giấu ông đi thi mấy cái học bổng đó. Mà có phải là cứ thi là được đâu, con gái ông đạt điểm để có được học bổng toàn phần thì chứng tỏ nó phải lao vào học như thế nào mới đạt được chứ? Ông thật sự sót xa khi nghĩ đến cảnh đó.
- Thưa ba, ko phải như thế. Con biết ba mẹ, anh, chị đều thương yêu con. Cho dù con muốn đi du học ở những nơi đắt giá hơn Harvard thì chắc chắn ba mẹ cũng cho con đi. Nhưng . . . - nó lại ngập ngừng - . . . con muốn đi bằng sức của con chứ ko phải là tiền của ba mẹ. Ba mẹ cũng biết là du học bằng học bổng bằng tốt nghiệp sẽ có giá trị hơn là đi du học tự túc mà. Con ko muốn sau này trở về xin việc lại phải nhờ vào sự quen biết mới xin được. - Nó nói một hơi như sợ ai đó chen vào ko cho nó nói tiếp vậy
Thật quá bất ngờ với cái lối suy nghĩ của nó, cả nhà nhìn nhau mà ko ai nói được câu gì.
Đi du học bằng sức của mình? Phải chăng là nó muốn tự lập?
Thật ko thể tưởng tượng được sẽ có chuyện gì sảy ra nếu ông bà đồng ý với ý kiến của nó
- Không được. - Người đầu tiên lên tiếng đó là Mạnh Quân chứ ko phải ông Đức.
- Chị cũng ko đồng ý đâu - Người thứ 2 là Thiên Trang - Em có biết cuộc sống bên ngoài có bao nhiêu nguy hiểm hay ko? Một người chưa từng trải qua khó khăn cuộc sống như em mà muốn tự lập sao? Em có nghĩ đến cảm giác của ba mẹ, anh Quân và chị ko? Để cho em đi du học đã có một cuộc chiến nội tâm khá căng thẳng của mọi người rồi, ba mẹ cũng đã chọn người đáng tin cậy để đi theo chăm sóc cho em vậy mà giờ em lại nói như thế? - Càng nói Thiên Trang càng ko giữ được bình tĩnh.
- Anh, chị con nói đúng đó. Học ngành gì thì con có thể tự chọn nhưng tự lập bằng chính sức của mình thì ba mẹ ko đồng ý. - Mẹ nó lên tiếng.
Nó đã dự đoán được là mọi người sẽ ko đồng ý nhưng ko ngờ là mọi người lại phản ứng gay gắt như thế. Lấy lại bình tĩnh nó nói với giọng quyết tâm:
- Mọi người phải tin con chứ. Con đã lớn rồi, ko thể ở trong vòng tay che chở của mọi người mãi được. Ba mẹ phải cho con tiếp nhận cuộc sống bên ngoài để con trưởng thành hơn chứ. Con biết nhiều người còn tự lập sớm hơn con nữa kìa.
Nó nói cũng đúng, nhưng từ trước đến nay nó luôn được sống trong vòng tay của ba mẹ rồi anh, chị nó. Nó có biết ngoài kia có bao nhiêu cạm bẫy mà nó có thể bước vào ko? Nó có thể nhận ra mặt trái của xã hội mà tránh xa hay lại bị nó hút vào?
Rồi biết bao nhiêu kẻ cơ hội, những con người bị tha hóa bởi đồng tiền luôn tìm cách tiếp cận những người như nó. Nó có biết mà tránh xa hay lại bị họ lợi dụng?
Thấy mọi người im lặng nó tiếp tục bảo vệ ý kiến của mình:
- Con xin ba mẹ hãy cho con một cơ hội. Con sẽ khẳng định cho mọi người thấy con làm được những gì.
Ba nó nhìn nó thở dài:
- Con hãy để cho mọi người có thời gian suy nghĩ đã. Ba sẽ trả lời con sau.
Nó đứng dậy lầm lũi trở về phòng, nó biết nó đã đưa cả nhà nó vào một tình huống khó khăn.
Biết chắc nó đã vào phòng ông Đức quay ra hỏi hai đứa con lớn của mình:
- Hai con có ý kiến gì cho chuyện này ko?
- Ba à, Tuệ Minh nói ko phải ko có lý đâu. Chúng ta đâu có thể ở bên con bé suốt đời được, cứ bao bọc nó mãi rồi đến khi ngã ko có chúng ta bên cạnh nó sẽ ko thể đứng dậy được. Con nghĩ chúng ta nên làm theo ý nó nhưng con sẽ thuyết phục để My đi du học cùng nó. - Thiên Trang nói lên suy nghĩ của mình.
Mạnh Quân cũng tiếp lời:
- Em Trang nói đúng đấy ba à, có My đi cùng chúng ta cũng đỡ lo hơn. Tuệ Minh có suy nghĩ chín chắn nhưng lại ko hiểu hết cuộc sống như My. Hai đứa bên nhau sẽ bù trừ khiếm khuyết cho nhau và chúng ta cũng sẽ yên tâm hơn. Hơn nữa sắp tới con cũng có dự án mở rộng thị trường 2 nước Anh và Pháp. Con sẽ tiến hành ở Pháp trước để có thời gian bên em hơn. Ba mẹ yên tâm mà đồng ý nhé.
Suy nghĩ hồi lâu ông Đức cũng gật đầu. Đó là cách tốt nhất để Tuệ Minh của ông trưởng thành hơn.
- Ngày mai Mạnh Quân tiến hành dự án mới còn Thiên Trang qua thuyết phục ba mẹ con bé My nhé. Nếu mọi chuyện thuận lợi ba mẹ sẽ đồng ý cho Tuệ Minh đi du học tại Pháp.
Nó đang mải theo đuổi những suy nghĩ vẫn vơ trong phòng mà ko hay biết một quyết định ảnh hưởng đến cuộc sống sau này của nó đã được đưa ra.
/101
|