Anh ko thể phản đối lại sự sắp đặt của mẹ anh nhưng anh cũng ko thể chờ đợi mọi chuyện đến với anh như vậy được. Anh phải tìm kiếm hạnh phúc của mình. Anh đã sống vì mọi người quá nhiều rồi, phần còn lại anh phải sống vì hạnh phúc của riêng anh.
Bắt tay vào hoàn thiện hồ sơ, anh sẽ giao lại toàn quyền quản lý tập đoàn lại cho anh Hải. Còn anh, anh muốn đi tu nghiệp một thời gian, nếu có thể anh sẽ nhân cơ hội này mà mở rộng tập đoàn ra ngoài quy mô lãnh thổ Việt Nam.
Anh ko chọn nước Pháp để đặt chân đến như Tùng, mặc dù Pháp cũng có những trường đại học kinh tế đứng trong top trường hàng đầu thế giới. Lý do rất đơn giản, anh chưa đủ tự tin để đứng trước nó. Nhìn những người trong gia đình nhà nó, anh cũng biết họ là ai và cũng biết nó là ai. Anh nổi tiếng là CEO trẻ tuổi tài cao thì cái tính đào hoa của anh cũng nổi ko kém. Gái xung quanh anh đâu có thiếu, nhưng khi gặp nó cái lời khuyên của Thanh Tùng tối hôm trước anh lại muốn thực hiện. Anh sẽ chờ khi nào anh đủ tự tin đứng trước nó, đủ mạnh để bảo vệ nó, đem cho nó hạnh phúc thì lúc đó anh mới xuất hiện.
Cất tập hồ sơ cuối cùng vào tủ tài liệu, anh với tay lấy chùm chìa khóa xe trong ngăn kéo. Còn một việc anh phải làm trước khi lên đường thực hiện kế hoạch của mình. Anh cần nói rõ mọi chuyện với một người.
****************
- Anh Tùng, chờ em với - Tiếng Tuệ Minh vang lên kéo bước chân Thanh Tùng dừng lại.
- Có chuyện gì thế Minh? - Hắn hỏi nó.
- Em có chuyện muốn nói với anh.
- Ừ, chúng ta cùng uống cafe rồi nói chuyện nhé.
Hắn và nó bước vào một quán cafe cạnh trường. Nơi này cũng khá quen với nó, ngày nào nó cũng cùng Tùng và My bước vào quán này ít nhất một lần.
- Có chuyện gì, em nói đi. - Ngồi xuống ghế Thanh Tùng lên tiếng trước.
Hắn biết nó định nói chuyện gì, có lẽ ko thể dấu nó được nữa rồi. Cũng đã đến lúc phải nói ra ko thể để nó hiểu lầm thêm nữa.
- Chuyện hôm qua là như thế nào? Sao anh chưa từng nói cho em biêt là anh có vợ chưa cưới?
- Hôm qua chỉ là hiểu lầm thôi. Thực ra Thu Hương với anh ko có quan hệ gì cả.
- Thế sao chị ấy lại nói như thế? - Bằng giọng nghi ngờ nó cất tiếng hỏi Thanh Tùng.
Thở dài một hơi hắn nhìn nó nói:
- Thật ra giữa anh và cô ấy có một cuộc hôn nhân do cha mẹ sắp đặt. Anh ko hề yêu cô ấy nên mới trốn cuộc hôn nhân này sang đây. Ko ngờ cô ấy lại đi tìm anh.
Nó ko tin vào tai mình, thời đại nào rồi mà lại còn hôn nhân sắp đặt nữa chứ? Ba mẹ anh ấy đều là cán bộ cao cấp chẳng lẽ lại cổ hủ như thế?
- Nhưng em thấy chị ấy rất yêu anh mà.
- Ừ, cô ấy yêu anh nhưng anh ko yêu cô ấy. Đừng nói là em cũng muốn khuyên anh đến với cô ấy đấy nhé.
Nó mỉm cười nhìn hắn:
- Em cũng định như thế đây, ko ngờ anh đoán đúng ý em
Hắn lắc đầu ko biết nên nói sao nữa. Ai cũng nhìn cũng biết anh luôn dành cho nó một tình cảm đặc biệt mà sao nó lại ko hiểu cho hắn thế này
Nhìn thấy nó cười bên anh mà lòng Thu Hương ngọn lửa ghen tức bùng cháy trong lòng. Chẳng lẽ nó ko hiểu một điều rằng Thanh Tùng đã là của cô thì nó ko nên ở gần anh như thế hay sao. Hay là nó ko coi lời cảnh cáo của cô ra gì.
Càng nghĩ cô lại càng căm ghét nó, bàn tay vô thức nắm lại dưới bàn, cô nhất định phải làm mọi cách để nó rời xa Thanh Tùng của cô.
****************
Lại thêm một tháng nữa trôi qua, cuộc sống của nó cứ bình yên như thế. Thu Hương đã quyết định về nước khi ko thể thuyết phục được Thanh Tùng cùng về. Một tháng qua, cô gái ấy đã gây cho nó bao nhiêu rắc rối. Nó ko hiểu sao cô ấy lại ghét nó như thế?
Anh Quân vẫn cứ qua lại Pháp và Việt Nam như cơm bữa. Chi nhánh bên này đã bắt đầu đi vào hoạt động hơn nữa lại có My làm trợ thủ nên anh cũng yên tâm hơn dành sức để tiến quân vào thị trường của Anh.
Đôi khi nó rất nhớ nhà, mỗi lần như thế nó lại đi dọc bờ sông Seine, nó thích cái cảm giác gió lùa vào tóc. Gió cũng thổi bay những giọt nước mắt đang lăn trên má nó. Mẹ nó vì nhớ thương nó mà phát ốm. Hôm nay nó gọi điện về nghe giọng mẹ nó thì thào mà nó phát khóc. Nhưng nó ko thể khóc lúc đó được, như thế là nó đã phụ công của ba mẹ rồi.
Chỉ những lúc một mình như thế này nó mới cho phép mình yếu đuối, nó yêu gia đình nó, nó tự hứa sẽ ko để cho ai phải khổ vì mình nữa.
Bên tai nó bỗng nhiên vang lên tiếng khóc. Nó tò mò đi về nơi phát ra tiếng khóc đó, nó bắt gặp một bé gái chừng 8 tuôỉ. Nhìn bộ quần áo lấm lem trên người, tay cô bé ấy là một khay bánh vỡ vụn. Dường như đã đoán biết được chuyện gì sảy ra nó hỏi cô bé:
- Sao em lại ngồi đây khóc thế cô bé?
Vẫn khuôn mặt đầy nước cô bé ngước lên nhìn nó trả lời:
- Em bị bọn xấu chặn đường lấy hết tiền bán bánh. Bọn chúng lại còn đập nát hết khay bánh của em.
Nó lên tiếng dỗ dành cô bé nhỏ:
- Em ko cần phải sợ như thế? Em cứ về nhà nói rõ mọi chuyện ba mẹ sẽ ko trách cứ em đâu.
Nó vừa nói xong cô bé òa lên khóc to hơn, trong tiếng nấc cô bé đó cất lời:
- Ba . . . hức. . . ba mẹ em . . . hức, hức . . . mất rồi.
Nó bàng hoàng, nó ngỡ những chuyện như thế này chỉ có thể sảy ra trong cổ tích thôi chứ? Tại sao nó lại bắt gặp ngay giữa đời thường như thế này. Có lẽ nào đây là hình ảnh cô bé bán diêm nhỏ bé trong câu truyện mỗi tối nó thường hay đọc hay ko?
Nó lấy lại tinh thần rồi quay qua nói với cô bé:
- Chị xin lỗi vì đã động vào nỗi đau của em. Chị sẽ mua hết những chiếc bánh vỡ này cho em. Được chứ?
Trẻ con thì mãi mãi vẫn là trẻ con mà thôi. Dù có phải bươn trải ngoài đời kiếm sống sớm hơn với lứa tuổi.
Nghe nó nói thế cô bé lau nước mắt nhìn nó với vẻ rụt rè:
- Chị . . . chị nói thật chứ?
Nó mỉm cười nhìn cô nhóc:
- Chị nói thật.
Ánh mắt cô bé nhìn nó thật đẹp, đôi mắt đen láy đậm chất người phương đông. Hơn nữa cô bé ấy lại nói tiếng Việt khá thành thạo nên nó có thể đoán cô bé này là một con lai.
Rút ví đưa cho cô bé gần như toàn bộ số tiền nó có. Cô nhóc nhìn nó ngạc nhiên:
- Chị ơi, sao chị đưa cho em nhiều thế?
- Ừ, số còn lại chị cho em coi như bù lại số tiền em đã bị cướp nhé. Giờ em nói xem nhà em ở chỗ nào để chị đưa em về.
Cô nhóc nhìn nó với ánh mắt biết ơn:
- Chị thật tốt. Em cảm ơn chị.
Nó thật ko ngờ rằng cuộc sống xung quanh lại có nhiều thứ mà nó ko biết đến thế. Nhìn những mảnh đời như cô bé bán bánh này chẳng hạn. Nếu ko gặp cô bé ấy thì nó cứ nghĩ rằng cuộc sống xung quanh nó mãi mãi chỉ có màu hồng mà thôi.
Đưa cô bé về nhà, nó lại tiếp tục lang thang quanh thành phố. Quả nhiên ko hổ danh là kinh đô ánh sáng. Paris về đêm đẹp lung linh như một nàng tiên nữ giáng trần. Nó mải ngắm nhìn thành phố về đêm mà quên đi mất thời gian. Đến khi điện thoại nó vang lên nó mới ý thức được điều đó.
- My à, có chuyện gì thế - Nó nhấc mày hỏi My
- Cậu có biết bây giờ là mấy giờ rồi ko? - Giọng My đầy lo lắng hỏi nó
Nhìn đồng hô trên tay, nó giật mình đã hơn 12h đêm rồi sao, chẳng trách My lại lo lắng đến thế.
- Ừ, tớ về ngay đây.
- Về nhanh lên, anh Quân đang rất lo cho cậu đấy.
Nó lại làm cho mọi người lo mất rồi. Tại sao nó chỉ nghĩ cho bản thân mà quên đi những người xung quanh thế này. Nó thật đáng trách quá.
Nó về đến nhà, anh Quân và My vẫn đang ngồi chờ nó. Bước đến bên anh nó xin lỗi vì hành động của nó rồi lại vội vã hỏi tin tức về mẹ. Chưa bao giờ nó cảm thấy có lỗi như lúc này.
Anh Quân nói mẹ nó ko sao chỉ suy nhược cơ thể thôi. Lúc này nó mới thở phào nhẹ nhõm yên tâm về phòng.
Bắt tay vào hoàn thiện hồ sơ, anh sẽ giao lại toàn quyền quản lý tập đoàn lại cho anh Hải. Còn anh, anh muốn đi tu nghiệp một thời gian, nếu có thể anh sẽ nhân cơ hội này mà mở rộng tập đoàn ra ngoài quy mô lãnh thổ Việt Nam.
Anh ko chọn nước Pháp để đặt chân đến như Tùng, mặc dù Pháp cũng có những trường đại học kinh tế đứng trong top trường hàng đầu thế giới. Lý do rất đơn giản, anh chưa đủ tự tin để đứng trước nó. Nhìn những người trong gia đình nhà nó, anh cũng biết họ là ai và cũng biết nó là ai. Anh nổi tiếng là CEO trẻ tuổi tài cao thì cái tính đào hoa của anh cũng nổi ko kém. Gái xung quanh anh đâu có thiếu, nhưng khi gặp nó cái lời khuyên của Thanh Tùng tối hôm trước anh lại muốn thực hiện. Anh sẽ chờ khi nào anh đủ tự tin đứng trước nó, đủ mạnh để bảo vệ nó, đem cho nó hạnh phúc thì lúc đó anh mới xuất hiện.
Cất tập hồ sơ cuối cùng vào tủ tài liệu, anh với tay lấy chùm chìa khóa xe trong ngăn kéo. Còn một việc anh phải làm trước khi lên đường thực hiện kế hoạch của mình. Anh cần nói rõ mọi chuyện với một người.
****************
- Anh Tùng, chờ em với - Tiếng Tuệ Minh vang lên kéo bước chân Thanh Tùng dừng lại.
- Có chuyện gì thế Minh? - Hắn hỏi nó.
- Em có chuyện muốn nói với anh.
- Ừ, chúng ta cùng uống cafe rồi nói chuyện nhé.
Hắn và nó bước vào một quán cafe cạnh trường. Nơi này cũng khá quen với nó, ngày nào nó cũng cùng Tùng và My bước vào quán này ít nhất một lần.
- Có chuyện gì, em nói đi. - Ngồi xuống ghế Thanh Tùng lên tiếng trước.
Hắn biết nó định nói chuyện gì, có lẽ ko thể dấu nó được nữa rồi. Cũng đã đến lúc phải nói ra ko thể để nó hiểu lầm thêm nữa.
- Chuyện hôm qua là như thế nào? Sao anh chưa từng nói cho em biêt là anh có vợ chưa cưới?
- Hôm qua chỉ là hiểu lầm thôi. Thực ra Thu Hương với anh ko có quan hệ gì cả.
- Thế sao chị ấy lại nói như thế? - Bằng giọng nghi ngờ nó cất tiếng hỏi Thanh Tùng.
Thở dài một hơi hắn nhìn nó nói:
- Thật ra giữa anh và cô ấy có một cuộc hôn nhân do cha mẹ sắp đặt. Anh ko hề yêu cô ấy nên mới trốn cuộc hôn nhân này sang đây. Ko ngờ cô ấy lại đi tìm anh.
Nó ko tin vào tai mình, thời đại nào rồi mà lại còn hôn nhân sắp đặt nữa chứ? Ba mẹ anh ấy đều là cán bộ cao cấp chẳng lẽ lại cổ hủ như thế?
- Nhưng em thấy chị ấy rất yêu anh mà.
- Ừ, cô ấy yêu anh nhưng anh ko yêu cô ấy. Đừng nói là em cũng muốn khuyên anh đến với cô ấy đấy nhé.
Nó mỉm cười nhìn hắn:
- Em cũng định như thế đây, ko ngờ anh đoán đúng ý em
Hắn lắc đầu ko biết nên nói sao nữa. Ai cũng nhìn cũng biết anh luôn dành cho nó một tình cảm đặc biệt mà sao nó lại ko hiểu cho hắn thế này
Nhìn thấy nó cười bên anh mà lòng Thu Hương ngọn lửa ghen tức bùng cháy trong lòng. Chẳng lẽ nó ko hiểu một điều rằng Thanh Tùng đã là của cô thì nó ko nên ở gần anh như thế hay sao. Hay là nó ko coi lời cảnh cáo của cô ra gì.
Càng nghĩ cô lại càng căm ghét nó, bàn tay vô thức nắm lại dưới bàn, cô nhất định phải làm mọi cách để nó rời xa Thanh Tùng của cô.
****************
Lại thêm một tháng nữa trôi qua, cuộc sống của nó cứ bình yên như thế. Thu Hương đã quyết định về nước khi ko thể thuyết phục được Thanh Tùng cùng về. Một tháng qua, cô gái ấy đã gây cho nó bao nhiêu rắc rối. Nó ko hiểu sao cô ấy lại ghét nó như thế?
Anh Quân vẫn cứ qua lại Pháp và Việt Nam như cơm bữa. Chi nhánh bên này đã bắt đầu đi vào hoạt động hơn nữa lại có My làm trợ thủ nên anh cũng yên tâm hơn dành sức để tiến quân vào thị trường của Anh.
Đôi khi nó rất nhớ nhà, mỗi lần như thế nó lại đi dọc bờ sông Seine, nó thích cái cảm giác gió lùa vào tóc. Gió cũng thổi bay những giọt nước mắt đang lăn trên má nó. Mẹ nó vì nhớ thương nó mà phát ốm. Hôm nay nó gọi điện về nghe giọng mẹ nó thì thào mà nó phát khóc. Nhưng nó ko thể khóc lúc đó được, như thế là nó đã phụ công của ba mẹ rồi.
Chỉ những lúc một mình như thế này nó mới cho phép mình yếu đuối, nó yêu gia đình nó, nó tự hứa sẽ ko để cho ai phải khổ vì mình nữa.
Bên tai nó bỗng nhiên vang lên tiếng khóc. Nó tò mò đi về nơi phát ra tiếng khóc đó, nó bắt gặp một bé gái chừng 8 tuôỉ. Nhìn bộ quần áo lấm lem trên người, tay cô bé ấy là một khay bánh vỡ vụn. Dường như đã đoán biết được chuyện gì sảy ra nó hỏi cô bé:
- Sao em lại ngồi đây khóc thế cô bé?
Vẫn khuôn mặt đầy nước cô bé ngước lên nhìn nó trả lời:
- Em bị bọn xấu chặn đường lấy hết tiền bán bánh. Bọn chúng lại còn đập nát hết khay bánh của em.
Nó lên tiếng dỗ dành cô bé nhỏ:
- Em ko cần phải sợ như thế? Em cứ về nhà nói rõ mọi chuyện ba mẹ sẽ ko trách cứ em đâu.
Nó vừa nói xong cô bé òa lên khóc to hơn, trong tiếng nấc cô bé đó cất lời:
- Ba . . . hức. . . ba mẹ em . . . hức, hức . . . mất rồi.
Nó bàng hoàng, nó ngỡ những chuyện như thế này chỉ có thể sảy ra trong cổ tích thôi chứ? Tại sao nó lại bắt gặp ngay giữa đời thường như thế này. Có lẽ nào đây là hình ảnh cô bé bán diêm nhỏ bé trong câu truyện mỗi tối nó thường hay đọc hay ko?
Nó lấy lại tinh thần rồi quay qua nói với cô bé:
- Chị xin lỗi vì đã động vào nỗi đau của em. Chị sẽ mua hết những chiếc bánh vỡ này cho em. Được chứ?
Trẻ con thì mãi mãi vẫn là trẻ con mà thôi. Dù có phải bươn trải ngoài đời kiếm sống sớm hơn với lứa tuổi.
Nghe nó nói thế cô bé lau nước mắt nhìn nó với vẻ rụt rè:
- Chị . . . chị nói thật chứ?
Nó mỉm cười nhìn cô nhóc:
- Chị nói thật.
Ánh mắt cô bé nhìn nó thật đẹp, đôi mắt đen láy đậm chất người phương đông. Hơn nữa cô bé ấy lại nói tiếng Việt khá thành thạo nên nó có thể đoán cô bé này là một con lai.
Rút ví đưa cho cô bé gần như toàn bộ số tiền nó có. Cô nhóc nhìn nó ngạc nhiên:
- Chị ơi, sao chị đưa cho em nhiều thế?
- Ừ, số còn lại chị cho em coi như bù lại số tiền em đã bị cướp nhé. Giờ em nói xem nhà em ở chỗ nào để chị đưa em về.
Cô nhóc nhìn nó với ánh mắt biết ơn:
- Chị thật tốt. Em cảm ơn chị.
Nó thật ko ngờ rằng cuộc sống xung quanh lại có nhiều thứ mà nó ko biết đến thế. Nhìn những mảnh đời như cô bé bán bánh này chẳng hạn. Nếu ko gặp cô bé ấy thì nó cứ nghĩ rằng cuộc sống xung quanh nó mãi mãi chỉ có màu hồng mà thôi.
Đưa cô bé về nhà, nó lại tiếp tục lang thang quanh thành phố. Quả nhiên ko hổ danh là kinh đô ánh sáng. Paris về đêm đẹp lung linh như một nàng tiên nữ giáng trần. Nó mải ngắm nhìn thành phố về đêm mà quên đi mất thời gian. Đến khi điện thoại nó vang lên nó mới ý thức được điều đó.
- My à, có chuyện gì thế - Nó nhấc mày hỏi My
- Cậu có biết bây giờ là mấy giờ rồi ko? - Giọng My đầy lo lắng hỏi nó
Nhìn đồng hô trên tay, nó giật mình đã hơn 12h đêm rồi sao, chẳng trách My lại lo lắng đến thế.
- Ừ, tớ về ngay đây.
- Về nhanh lên, anh Quân đang rất lo cho cậu đấy.
Nó lại làm cho mọi người lo mất rồi. Tại sao nó chỉ nghĩ cho bản thân mà quên đi những người xung quanh thế này. Nó thật đáng trách quá.
Nó về đến nhà, anh Quân và My vẫn đang ngồi chờ nó. Bước đến bên anh nó xin lỗi vì hành động của nó rồi lại vội vã hỏi tin tức về mẹ. Chưa bao giờ nó cảm thấy có lỗi như lúc này.
Anh Quân nói mẹ nó ko sao chỉ suy nhược cơ thể thôi. Lúc này nó mới thở phào nhẹ nhõm yên tâm về phòng.
/101
|