- Anh à, em sẽ nắm tay anh thật chặt nhé, nắm như thế này này. - Tay nó đan vào từng ngón tay của anh, những ngón tay ấy cả tuần này ko cử động, mỗi ngày những ngón tay ấy thêm gầy đi, lúc thì lạnh ngắt lúc thì lại ấm áp.
- Anh à, anh mau tỉnh dậy đi, anh có biết em mong anh từng ngày ko? Anh lúc nào cũng sống vì người khác lúc nào cũng quan tâm đến người khác nhưng anh lại quên đi chính mình, anh có biết như thế em buồn thế nào ko? Nếu anh tỉnh dậy chúng ta sẽ đến một nơi thật xa, một nơi mà ko ai biết chúng ta là ai và chúng ta sẽ sống hạnh phúc với nhau ở nơi ấy bỏ qua tất cả, em chỉ cần có anh thôi.
Nó cứ nói, còn anh cứ nằm im bất động như thế, nó ko biết khi nào anh mới tỉnh dậy nhưng nó tin anh sẽ trở về với nó. Nếu có một điều ước, nó sẽ ước anh tỉnh dậy nhìn nó, dù có phải đánh đổi điều gì nó cũng sẽ bằng lòng.
- Cô còn mặt mũi mà ngồi đây sao? Cô hại anh trai tôi như thế này còn chưa đủ sao? - Giọng Thu Hương vang lên cắt đứt dòng suy nghĩ của nó.
- Xin chị chú ý cho, đây là bệnh viện. Ko chỉ có mình anh Thái cần nghỉ ngơi mà những người khác cũng cần nghỉ ngơi. - Nó nhẹ nhàng nhắc nhở Thu Hương, lúc này đây nó thật sự ko muốn tranh cãi gì với những con người này.
Bốp . . .
- Mày còn dám nói những điều đó ư? Nếu ko gặp mày, ko yêu mày, mày ko bám lấy con tao thì con tao ko đến mức phải nằm đây ko biết sống chết như thế nào? - Đưa tay tát nó một cái nảy lửa, bà Lê Hạ chỉ tay vào mặt nó c-hửi rủa.
- Xin lỗi bác, nếu như vào đây để cãi nhau hay gây chuyện thì cháu sẽ buộc lòng phải mời bảo vệ vào đưa bác ra khỏi đây. Tuệ Minh ko có lỗi hơn nữa cô ấy chính là bác sỹ phụ trách điều trị cho Lê Thái, nếu bác ko tôn trọng cô ấy thì cũng nên hiểu đâu là nơi công cộng, bác ko thể gây chuyện ở đây được. - Thanh Tùng xuất hiện và đưa tay kéo nó về phía hắn.
Trong tình huống đó nó thật sự ko biết phải làm gì. Nó hiểu tâm trạng của một người làm mẹ khi đứa con mình rứt ruột đẻ ra bây giờ nằm bất tỉnh nhân sự ko biết gì, ko biết sống chết thế nào. Và hơn thế nữa nó thấy có lỗi trong chuyện anh bị tai nạn, nếu ko đi cùng nó về quê thì có lẽ anh ko bị như thế này, nếu như nó ko ương bướng khi đòi đi xe máy thì mọi chuyện có lẽ đã khác, có lẽ . . .
Mọi người xung quanh bắt đầu lên tiếng xi xào:
- Cái bà này là ai mà xông vào đây đánh cả bác sỹ thế này? - Người nhà bệnh nhân bên cạnh lên tiếng.
- Bà ta nhận là mẹ anh chàng nằm kia mà từ khi anh ta nhập viện đến nay chẳng thấy mặt mũi bà ta đâu chỉ thấy gia đình nhà chị bác sỹ này chăm sóc, ko cảm ơn người ta lại còn xông vào đánh người ta nữa. Ko biết bà ta nghĩ cái gì nhỉ? - Lại thêm một người nhà bệnh nhân trong phòng lên tiếng.
- Các người thì biết cái gì, nếu ko có cô ta thì anh trai tôi đã ko bị như thế này. Các người nên quan tâm chăm sóc người nhà các người thì hơn, đừng có chõ miệng vào chuyện nhà người khác. - Thu Hương bắt đầu bộc lộ bản tính của mình.
- Tôi chỉ nói sự thật thôi, các người nói rằng cô bác sỹ này hại người thân nhà các người vậy cô ấy đâm xe vào người thân nhà các người hay cô ấy thuê người làm vậy? Nếu đã chủ ý hại anh chàng này thì anh ta còn có thể nằm đây được ko? Có cần ngày nào cũng có mặt ở đây ko? - Giọng một người nữa xen vào.
Cô ta cứng họng, ko biết phải nói thế nào nữa, đúng là cả tuần nay anh trai cô nằm viện nhưng mà đây là lần đầu tiên cô vào thăm anh trai mình. Họ nói cũng đúng nhưng cứ nhìn thấy mặt của nó thì cô ta dường như ko bao giờ quên được chuyện Thanh Tùng cự tuyệt mình mà ở bên cạnh nó. Dường như gây chuyện với nó là sở thích ko thể từ bỏ của cô ta.
- Thôi, mọi người đừng ai nói gì nữa. Các bệnh nhân cần nghỉ ngơi. - Nó quay ra những người nhà bệnh nhân đáp lời. - Cháu cảm ơn các cô đã nói giúp cháu nhưng cháu ko quan tâm họ nói gì cháu, cháu chỉ làm đúng, sống đúng với con người của cháu với những gì ba mẹ cháu dạy thôi. - Rồi nó quay qua mẹ con Thu Hương nói tiếp - Nếu bác và chị đến thăm anh Thái thì xin hai người giữ trật tự, đây là bệnh viện chứ ko phải là công viên hay nhà riêng của hai người. Cháu xin phép, chào chị.
Nói xong nó chạy nhanh ra khỏi nơi đó, nó ko muốn khóc trước mặt hai người đó. Mẹ anh là cái gì mà xúc phạm nó như thế? Em gái anh là gì mà ném ra những câu nói đầy gai đâm vào da thịt nó thế này. Dù đã cố gắng xù bộ lông của mình như một con nhìm để bảo vệ chính bản thân nhưng nó vẫn bị tổn thương.
Thanh Tùng nhìn theo nó mà lòng đau như cắt, từ ngày Lê Thái nhập viện anh chưa từng nhìn thấy nó khóc, nhưng có lẽ ngày hôm nay sự việc vừa sảy ra nó như một giọt nước làm tràn ly. Hắn ko thể bỏ qua cho mẹ Lê Thái và Thu Hương khi làm tổn thương nó như thế này.
- Hãy khóc đi cho nhẹ lòng em nhé, và hãy khóc trên vai anh ấy. Đừng khóc một mình như thế, anh đau lòng lắm. - Thanh Tùng ôm lấy nó, đôi vai nó cứ run lên từng hồi.
Trong vòng tay của hắn nó cứ khóc, khóc đến khi lả đi. Cả tuần qua nó có được ngủ giấc nào đâu? Cả tuần qua dù đôi lúc chợp mắt được vài phút còn lại thời gian nó đều dành ở cạnh bên anh. Sau khi nhận được cái tát của mẹ anh nó tưởng chừng có thể gục ngay tại đó, nhưng vì lòng tự trọng nó ko thể gục ngã nơi đây được.
Hắn đưa nó về nhà nghỉ, mới có một tuần trôi qua thôi mà nó sút đi nhanh chóng, mắt nó trũng sâu thâm quầng, hai má hóp lại ko còn đầy đặn đáng yêu nữa, . . . Nhìn nó như một cái xác di động, hắn phải ép nó nhiều lắm nó mới ăn hết một bát con cháo. Sau đó nó lại đòi vào bệnh viên trông anh. Nó ko muốn xa anh lúc này và nó cũng biết lúc này là lúc anh cần nó nhất.
- Anh à, anh mau tỉnh dậy đi, anh có biết em mong anh từng ngày ko? Anh lúc nào cũng sống vì người khác lúc nào cũng quan tâm đến người khác nhưng anh lại quên đi chính mình, anh có biết như thế em buồn thế nào ko? Nếu anh tỉnh dậy chúng ta sẽ đến một nơi thật xa, một nơi mà ko ai biết chúng ta là ai và chúng ta sẽ sống hạnh phúc với nhau ở nơi ấy bỏ qua tất cả, em chỉ cần có anh thôi.
Nó cứ nói, còn anh cứ nằm im bất động như thế, nó ko biết khi nào anh mới tỉnh dậy nhưng nó tin anh sẽ trở về với nó. Nếu có một điều ước, nó sẽ ước anh tỉnh dậy nhìn nó, dù có phải đánh đổi điều gì nó cũng sẽ bằng lòng.
- Cô còn mặt mũi mà ngồi đây sao? Cô hại anh trai tôi như thế này còn chưa đủ sao? - Giọng Thu Hương vang lên cắt đứt dòng suy nghĩ của nó.
- Xin chị chú ý cho, đây là bệnh viện. Ko chỉ có mình anh Thái cần nghỉ ngơi mà những người khác cũng cần nghỉ ngơi. - Nó nhẹ nhàng nhắc nhở Thu Hương, lúc này đây nó thật sự ko muốn tranh cãi gì với những con người này.
Bốp . . .
- Mày còn dám nói những điều đó ư? Nếu ko gặp mày, ko yêu mày, mày ko bám lấy con tao thì con tao ko đến mức phải nằm đây ko biết sống chết như thế nào? - Đưa tay tát nó một cái nảy lửa, bà Lê Hạ chỉ tay vào mặt nó c-hửi rủa.
- Xin lỗi bác, nếu như vào đây để cãi nhau hay gây chuyện thì cháu sẽ buộc lòng phải mời bảo vệ vào đưa bác ra khỏi đây. Tuệ Minh ko có lỗi hơn nữa cô ấy chính là bác sỹ phụ trách điều trị cho Lê Thái, nếu bác ko tôn trọng cô ấy thì cũng nên hiểu đâu là nơi công cộng, bác ko thể gây chuyện ở đây được. - Thanh Tùng xuất hiện và đưa tay kéo nó về phía hắn.
Trong tình huống đó nó thật sự ko biết phải làm gì. Nó hiểu tâm trạng của một người làm mẹ khi đứa con mình rứt ruột đẻ ra bây giờ nằm bất tỉnh nhân sự ko biết gì, ko biết sống chết thế nào. Và hơn thế nữa nó thấy có lỗi trong chuyện anh bị tai nạn, nếu ko đi cùng nó về quê thì có lẽ anh ko bị như thế này, nếu như nó ko ương bướng khi đòi đi xe máy thì mọi chuyện có lẽ đã khác, có lẽ . . .
Mọi người xung quanh bắt đầu lên tiếng xi xào:
- Cái bà này là ai mà xông vào đây đánh cả bác sỹ thế này? - Người nhà bệnh nhân bên cạnh lên tiếng.
- Bà ta nhận là mẹ anh chàng nằm kia mà từ khi anh ta nhập viện đến nay chẳng thấy mặt mũi bà ta đâu chỉ thấy gia đình nhà chị bác sỹ này chăm sóc, ko cảm ơn người ta lại còn xông vào đánh người ta nữa. Ko biết bà ta nghĩ cái gì nhỉ? - Lại thêm một người nhà bệnh nhân trong phòng lên tiếng.
- Các người thì biết cái gì, nếu ko có cô ta thì anh trai tôi đã ko bị như thế này. Các người nên quan tâm chăm sóc người nhà các người thì hơn, đừng có chõ miệng vào chuyện nhà người khác. - Thu Hương bắt đầu bộc lộ bản tính của mình.
- Tôi chỉ nói sự thật thôi, các người nói rằng cô bác sỹ này hại người thân nhà các người vậy cô ấy đâm xe vào người thân nhà các người hay cô ấy thuê người làm vậy? Nếu đã chủ ý hại anh chàng này thì anh ta còn có thể nằm đây được ko? Có cần ngày nào cũng có mặt ở đây ko? - Giọng một người nữa xen vào.
Cô ta cứng họng, ko biết phải nói thế nào nữa, đúng là cả tuần nay anh trai cô nằm viện nhưng mà đây là lần đầu tiên cô vào thăm anh trai mình. Họ nói cũng đúng nhưng cứ nhìn thấy mặt của nó thì cô ta dường như ko bao giờ quên được chuyện Thanh Tùng cự tuyệt mình mà ở bên cạnh nó. Dường như gây chuyện với nó là sở thích ko thể từ bỏ của cô ta.
- Thôi, mọi người đừng ai nói gì nữa. Các bệnh nhân cần nghỉ ngơi. - Nó quay ra những người nhà bệnh nhân đáp lời. - Cháu cảm ơn các cô đã nói giúp cháu nhưng cháu ko quan tâm họ nói gì cháu, cháu chỉ làm đúng, sống đúng với con người của cháu với những gì ba mẹ cháu dạy thôi. - Rồi nó quay qua mẹ con Thu Hương nói tiếp - Nếu bác và chị đến thăm anh Thái thì xin hai người giữ trật tự, đây là bệnh viện chứ ko phải là công viên hay nhà riêng của hai người. Cháu xin phép, chào chị.
Nói xong nó chạy nhanh ra khỏi nơi đó, nó ko muốn khóc trước mặt hai người đó. Mẹ anh là cái gì mà xúc phạm nó như thế? Em gái anh là gì mà ném ra những câu nói đầy gai đâm vào da thịt nó thế này. Dù đã cố gắng xù bộ lông của mình như một con nhìm để bảo vệ chính bản thân nhưng nó vẫn bị tổn thương.
Thanh Tùng nhìn theo nó mà lòng đau như cắt, từ ngày Lê Thái nhập viện anh chưa từng nhìn thấy nó khóc, nhưng có lẽ ngày hôm nay sự việc vừa sảy ra nó như một giọt nước làm tràn ly. Hắn ko thể bỏ qua cho mẹ Lê Thái và Thu Hương khi làm tổn thương nó như thế này.
- Hãy khóc đi cho nhẹ lòng em nhé, và hãy khóc trên vai anh ấy. Đừng khóc một mình như thế, anh đau lòng lắm. - Thanh Tùng ôm lấy nó, đôi vai nó cứ run lên từng hồi.
Trong vòng tay của hắn nó cứ khóc, khóc đến khi lả đi. Cả tuần qua nó có được ngủ giấc nào đâu? Cả tuần qua dù đôi lúc chợp mắt được vài phút còn lại thời gian nó đều dành ở cạnh bên anh. Sau khi nhận được cái tát của mẹ anh nó tưởng chừng có thể gục ngay tại đó, nhưng vì lòng tự trọng nó ko thể gục ngã nơi đây được.
Hắn đưa nó về nhà nghỉ, mới có một tuần trôi qua thôi mà nó sút đi nhanh chóng, mắt nó trũng sâu thâm quầng, hai má hóp lại ko còn đầy đặn đáng yêu nữa, . . . Nhìn nó như một cái xác di động, hắn phải ép nó nhiều lắm nó mới ăn hết một bát con cháo. Sau đó nó lại đòi vào bệnh viên trông anh. Nó ko muốn xa anh lúc này và nó cũng biết lúc này là lúc anh cần nó nhất.
/101
|