Sáng hôm sau ông Hoàng Phúc đã có một quyết định đi ngược lại với mọi ý kiến của những người trong nhà. Ông quyết định đưa Lê Thái về Hà Nội, và địa điểm dừng chân chính là ngôi nhà của nó. Theo ý nguyện của con trai mình và ông cũng muốn như vậy. Bước chân đầu tiên nhấc lên cũng là lúc bà Lê Hạ đứng trước mặt ông ngăn lại:
- Ông thật sự muốn đưa con đi sao? Ông cũng biết điều đó là ko thể cơ mà, khó khăn lắm mới có cơ hội để tách chúng nó ra sao giờ ông lại muốn chúng nó hợp lại?
Ông biết bà Lê Hạ đang nói gì, trước đây cũng chính ông muốn chia rẽ chúng nó khi biết hai đứa nó khắc tuổi khắc mệnh nhau, nhưng nếu để ông chọn thì thà rằng ông chọn con đường hạnh phúc cho con trai còn hơn nó phải "sống mòn" trong đau khổ. Nhìn đứa con trai mà ông yêu quý nhất ngày càng tiều tụy lám sao ông có thể an lòng đây?
- Bà có đảm bảo chăm sóc con trai mình tốt hơn con bé Tuệ Minh ko? - Ông nhìn bà đặt câu hỏi như muốn xoáy sâu và tâm can vợ mình.
Ông thật sự ko muốn nói ra những điều mà ông được nghe, ông ko thể nào tưởng tượng được vợ ông lại có thể đối xử với con ruột của mình như thế? Nếu người nào ko biết lại nghĩ rằng Lê Thái là con riêng của ông nên mới bị bà đối xử như thế. Nếu ko có chuyện gì sảy ra liệu Lê Thái có hàng ngày lấy trộm điện thoại gọi điện cho ông nhắc ông cuối tuần về chơi hay ko? Có nói ông mua thịt cá cho anh ăn thay vì ăn cơm với muối như ngày thường ko? Thật sự ông ko tin nhưng những gì ngày hôm qua ông chứng kiến có lẽ đã là lời giải đáp cho tất cả những gì con trai ông nói.
Bà Lê Hạ cứ đứng đó mà ko thể nói nên lời, phải chăng bà đã sai khi đối xử với con mình như thế? Phải chăng bà ko kiên nhẫn ngồi nghe những câu chuyện cổ tích tưởng tưởng của con trai mình là sai? Phải chăng bà cười cợt đến khinh bỉ những câu chuyện gây cười mà anh thường hay kể là hệ quả tất yếu cho cái kết ngày hôm nay? Nhận ra sai lầm liệu rằng bà có thể sửa đổi hay lại càng nhấn sâu thêm vào đó? Cái bà muốn là nhìn thấy một đứa con trai thông minh, hoạt bát, giỏi giang chứ ko phải là một đứa trẻ ngây ngô lúc tỉnh lúc mê như thế này?
Tấm lòng người mẹ ai mà chẳng có nhưng có lẽ bà ko biết cách để bộc lộ. Hay đúng hơn là bà quen nhận được sự hoàn hảo từ đứa con trai này rồi nên khi anh như thế này bà ko chấp nhận được. Càng muốn đưa con trai mình trở lại như xưa thì bà lại càng mắc sai lầm nghiêm trọng.
- Tôi hứa, tôi sẽ cố gắng chăm sóc tốt cho con, ông đừng mang nó đi được ko? - Giọng và van xin cất lên.
- Muộn rồi, tôi ko thể tin bà được. Tốt nhất là nên để bà xa con một thời gian như thế sẽ tốt cho con hơn. - Ông nói rồi đưa Lê Thái ra xe.
Hết cửa ải là vợ mình, ông lại gặp sự phản đối xủa hai đứa con mình. Ông ko muốn nói nhiều với hai đứa con này vì cũng chính chúng nó khiến Lê Thái của ông thành ra như thế này. Nhìn hai đứa con này ông lên tiếng:
- Ba ko muốn nói nhiều để gây mất tình cảm cha con đâu nhưng các con thử nghĩ xem mình đã làm gì được cho anh em mình? Đừng cản trở ba làm cái việc mà ba cho là cần thiết nữa. - Ông nói rồi bước qua hai đứa con đang đứng đó đưa Lê Thái vào xe.
Có lẽ hai đứa con của ông đang quá bất ngờ khi thấy ba mình xử sự như vậy. Nhìn đi nhìn lại chính bản thân hai con người này cũng phải thừa nhận rằng mình chẳng làm được gì cho anh, em mình khỏi bệnh. Có thể nói là vì sự xuất hiện của họ bệnh tình của Lê Thái ngày càng chuyển biến xấu thì đúng hơn.
Còn về phần anh, khi biết ba mình đưa xuống với Tuệ Minh anh cứ mỉm cười suốt dọc đường đi. Nếu nói đây chính xác là tâm trạng của một đứa trẻ được quà khi chờ mẹ đi chợ về cũng đúng. Anh lúc này lại trở về đúng như một đứa trẻ đang trong thời gian nhận thức mọi việc.
Xe đỗ trước cửa nhà nó, vì đã được hẹn trước nên hôm nay nó xin nghỉ làm và ở nhà đón tiếp ba con anh. Nó mở cửa nhìn anh đang vui mừng bước vào, nó cũng lễ phép chào ba anh và mời ông vào nhà.
- Cháu mời bác vào nhà. Có gì chúng ta vào trong nói chuyện được ko ạ? - Nó lên tiếng khi ba anh chuẩn bị nói gì đó.
- Ừ, vào nhà đi rồi chúng ta nói chuyện. Bác cũng có một số việc muốn nhờ cháu. - Ông Hoàng Phúc nhìn nó gật đầu nói.
Nó đi cùng ba anh và anh vào nhà, khi nó đặt xuống bàn hai ly nước thì ba anh bắt đầu lên tiếng:
- Bác biết như thế này là rất phiền cháu nhưng đây là mong muốn của con trai bác. Cũng như cháu đã từng nói, đừng khước từ bất cứ yêu cầu nào của nó nên bác đành chấp nhận đưa nó xuống đây nhờ cháu chăm sóc giúp. Ở trong một môi trường thân thiện và thoải mái bác nghĩ rằng Lê Thái sẽ nhanh lấy lại được ký ức. - Ông Hoàng Phúc nói một hồi rồi nhìn nó chờ đợi.
- Cháu biết, cháu cũng muốn được chăm sóc cho anh ấy. Hôm nay bác đưa anh ấy xuống đây thì cháu nhất định nhận lời. Xin bác cứ yên tâm. - Nó đáp lại lời ba anh lễ phép.
Nó và ba anh ngồi trao đổi thêm một chút nữa về tình hình tiến triển bệnh tình của anh rồi ba anh phải về gấp. Quân khu có việc, mà ông là lãnh đạo ko thể vắng mặt được, trước khi lên xe ông còn nắm chặt tay nó nói:
- Bác cảm ơn cháu rất nhiều. Nếu ko có cháu thì . . .
Nó lên tiếng cắt ngang câu nói của ông. Dù biết như thế là vô lễ nhưng nó ko muốn nghe tiếp ý sau của câu nói:
- Bác đừng nói thế, chăm sóc anh ấy là trách nhiệm của cháu mà.
Ông Hoàng Phúc ko nói thêm câu gì mà nhìn nó với ánh mắt biết ơn. Mãi sau đến khi xe ông khuất sau lối rẽ thì nó và anh mới bước vào nhà.
Những ngày sau đó của nó dường như bận rộn hơn. Ngày trước chỉ có một mình nên nó chỉ có công việc và nghỉ ngơi nhưng giờ có thêm anh nó cần phải dành nhiều thời gian trò chuyện với anh hơn.
Cánh tay phải của anh đã có thể vận động như bình thường, mặc dù lúc trái gió trở trời có hơi đau nhức một chút. Anh đảm nhận mọi việc trong nhà, từ nấu cơm đến dọn dẹp nhà cửa. Tuy rằng những món ăn anh nấu chưa thể lấy lại được hương vị như xưa, nhưng được như vậy cũng là một sự cố gắng ko ngừng nghỉ của anh rồi.
Từ ngày anh xuống ở nhà nó đã được 3 tháng, mẹ anh thỉnh thoảng có gọi điện hỏi thăm nhưng tuyệt nhiên ko hề thấy bà đến thăm anh. Các anh em của anh cũng thế, ko ai đến thăm anh cả. Hôm nay nó lại bắt gặp anh thở dài đầy tâm sự:
- Có chuyện gì thế anh? - Nó tiến lại phía anh đang đứng cất tiếng hỏi.
Anh quay người nhìn nó, kéo nó ngồi xuống cạnh mình rồi nói:
- Anh thật sự ko muốn nói chuyện với những người đó. Ko biết họ có quan tâm anh thật hay những cuộc điện thoại đó chỉ là trách nhiệm phải làm.
- Anh đừng nghĩ như thế, mọi người đều quan tâm anh mà. Sẽ ko ai bỏ rơi anh đâu. - Nó dựa vào anh lên tiếng.
- Em đừng nói đỡ cho họ như thế được nữa. Những tháng ngày qua anh nhận ra hết rồi. Đừng nghĩ anh ko biết gì, anh có thể chưa nhớ hết được những sự việc sảy ra trong quá khứ nhưng ký ức của anh đã gần tìm lại hết rồi. - Anh phản bác lại ý kiến của nó.
Anh hiểu nó cũng chỉ là muốn tốt cho anh, biết nó ko muốn quan hệ giữa anh và mọi người trong gia đình căng thẳng nhưng họ dường như đã đi quá giới hạn chịu đựng của anh mất rồi. Đành rằng họ chẳng thiết gì đến sức khỏe của anh nhưng cũng ko cần lần nào nói chuyện họ cũng nói xấu nó với anh. Dù ký ức chưa hoàn chỉnh nhưng anh cũng phân biệt được người nào tốt với mình người nào ko.
- Ông thật sự muốn đưa con đi sao? Ông cũng biết điều đó là ko thể cơ mà, khó khăn lắm mới có cơ hội để tách chúng nó ra sao giờ ông lại muốn chúng nó hợp lại?
Ông biết bà Lê Hạ đang nói gì, trước đây cũng chính ông muốn chia rẽ chúng nó khi biết hai đứa nó khắc tuổi khắc mệnh nhau, nhưng nếu để ông chọn thì thà rằng ông chọn con đường hạnh phúc cho con trai còn hơn nó phải "sống mòn" trong đau khổ. Nhìn đứa con trai mà ông yêu quý nhất ngày càng tiều tụy lám sao ông có thể an lòng đây?
- Bà có đảm bảo chăm sóc con trai mình tốt hơn con bé Tuệ Minh ko? - Ông nhìn bà đặt câu hỏi như muốn xoáy sâu và tâm can vợ mình.
Ông thật sự ko muốn nói ra những điều mà ông được nghe, ông ko thể nào tưởng tượng được vợ ông lại có thể đối xử với con ruột của mình như thế? Nếu người nào ko biết lại nghĩ rằng Lê Thái là con riêng của ông nên mới bị bà đối xử như thế. Nếu ko có chuyện gì sảy ra liệu Lê Thái có hàng ngày lấy trộm điện thoại gọi điện cho ông nhắc ông cuối tuần về chơi hay ko? Có nói ông mua thịt cá cho anh ăn thay vì ăn cơm với muối như ngày thường ko? Thật sự ông ko tin nhưng những gì ngày hôm qua ông chứng kiến có lẽ đã là lời giải đáp cho tất cả những gì con trai ông nói.
Bà Lê Hạ cứ đứng đó mà ko thể nói nên lời, phải chăng bà đã sai khi đối xử với con mình như thế? Phải chăng bà ko kiên nhẫn ngồi nghe những câu chuyện cổ tích tưởng tưởng của con trai mình là sai? Phải chăng bà cười cợt đến khinh bỉ những câu chuyện gây cười mà anh thường hay kể là hệ quả tất yếu cho cái kết ngày hôm nay? Nhận ra sai lầm liệu rằng bà có thể sửa đổi hay lại càng nhấn sâu thêm vào đó? Cái bà muốn là nhìn thấy một đứa con trai thông minh, hoạt bát, giỏi giang chứ ko phải là một đứa trẻ ngây ngô lúc tỉnh lúc mê như thế này?
Tấm lòng người mẹ ai mà chẳng có nhưng có lẽ bà ko biết cách để bộc lộ. Hay đúng hơn là bà quen nhận được sự hoàn hảo từ đứa con trai này rồi nên khi anh như thế này bà ko chấp nhận được. Càng muốn đưa con trai mình trở lại như xưa thì bà lại càng mắc sai lầm nghiêm trọng.
- Tôi hứa, tôi sẽ cố gắng chăm sóc tốt cho con, ông đừng mang nó đi được ko? - Giọng và van xin cất lên.
- Muộn rồi, tôi ko thể tin bà được. Tốt nhất là nên để bà xa con một thời gian như thế sẽ tốt cho con hơn. - Ông nói rồi đưa Lê Thái ra xe.
Hết cửa ải là vợ mình, ông lại gặp sự phản đối xủa hai đứa con mình. Ông ko muốn nói nhiều với hai đứa con này vì cũng chính chúng nó khiến Lê Thái của ông thành ra như thế này. Nhìn hai đứa con này ông lên tiếng:
- Ba ko muốn nói nhiều để gây mất tình cảm cha con đâu nhưng các con thử nghĩ xem mình đã làm gì được cho anh em mình? Đừng cản trở ba làm cái việc mà ba cho là cần thiết nữa. - Ông nói rồi bước qua hai đứa con đang đứng đó đưa Lê Thái vào xe.
Có lẽ hai đứa con của ông đang quá bất ngờ khi thấy ba mình xử sự như vậy. Nhìn đi nhìn lại chính bản thân hai con người này cũng phải thừa nhận rằng mình chẳng làm được gì cho anh, em mình khỏi bệnh. Có thể nói là vì sự xuất hiện của họ bệnh tình của Lê Thái ngày càng chuyển biến xấu thì đúng hơn.
Còn về phần anh, khi biết ba mình đưa xuống với Tuệ Minh anh cứ mỉm cười suốt dọc đường đi. Nếu nói đây chính xác là tâm trạng của một đứa trẻ được quà khi chờ mẹ đi chợ về cũng đúng. Anh lúc này lại trở về đúng như một đứa trẻ đang trong thời gian nhận thức mọi việc.
Xe đỗ trước cửa nhà nó, vì đã được hẹn trước nên hôm nay nó xin nghỉ làm và ở nhà đón tiếp ba con anh. Nó mở cửa nhìn anh đang vui mừng bước vào, nó cũng lễ phép chào ba anh và mời ông vào nhà.
- Cháu mời bác vào nhà. Có gì chúng ta vào trong nói chuyện được ko ạ? - Nó lên tiếng khi ba anh chuẩn bị nói gì đó.
- Ừ, vào nhà đi rồi chúng ta nói chuyện. Bác cũng có một số việc muốn nhờ cháu. - Ông Hoàng Phúc nhìn nó gật đầu nói.
Nó đi cùng ba anh và anh vào nhà, khi nó đặt xuống bàn hai ly nước thì ba anh bắt đầu lên tiếng:
- Bác biết như thế này là rất phiền cháu nhưng đây là mong muốn của con trai bác. Cũng như cháu đã từng nói, đừng khước từ bất cứ yêu cầu nào của nó nên bác đành chấp nhận đưa nó xuống đây nhờ cháu chăm sóc giúp. Ở trong một môi trường thân thiện và thoải mái bác nghĩ rằng Lê Thái sẽ nhanh lấy lại được ký ức. - Ông Hoàng Phúc nói một hồi rồi nhìn nó chờ đợi.
- Cháu biết, cháu cũng muốn được chăm sóc cho anh ấy. Hôm nay bác đưa anh ấy xuống đây thì cháu nhất định nhận lời. Xin bác cứ yên tâm. - Nó đáp lại lời ba anh lễ phép.
Nó và ba anh ngồi trao đổi thêm một chút nữa về tình hình tiến triển bệnh tình của anh rồi ba anh phải về gấp. Quân khu có việc, mà ông là lãnh đạo ko thể vắng mặt được, trước khi lên xe ông còn nắm chặt tay nó nói:
- Bác cảm ơn cháu rất nhiều. Nếu ko có cháu thì . . .
Nó lên tiếng cắt ngang câu nói của ông. Dù biết như thế là vô lễ nhưng nó ko muốn nghe tiếp ý sau của câu nói:
- Bác đừng nói thế, chăm sóc anh ấy là trách nhiệm của cháu mà.
Ông Hoàng Phúc ko nói thêm câu gì mà nhìn nó với ánh mắt biết ơn. Mãi sau đến khi xe ông khuất sau lối rẽ thì nó và anh mới bước vào nhà.
Những ngày sau đó của nó dường như bận rộn hơn. Ngày trước chỉ có một mình nên nó chỉ có công việc và nghỉ ngơi nhưng giờ có thêm anh nó cần phải dành nhiều thời gian trò chuyện với anh hơn.
Cánh tay phải của anh đã có thể vận động như bình thường, mặc dù lúc trái gió trở trời có hơi đau nhức một chút. Anh đảm nhận mọi việc trong nhà, từ nấu cơm đến dọn dẹp nhà cửa. Tuy rằng những món ăn anh nấu chưa thể lấy lại được hương vị như xưa, nhưng được như vậy cũng là một sự cố gắng ko ngừng nghỉ của anh rồi.
Từ ngày anh xuống ở nhà nó đã được 3 tháng, mẹ anh thỉnh thoảng có gọi điện hỏi thăm nhưng tuyệt nhiên ko hề thấy bà đến thăm anh. Các anh em của anh cũng thế, ko ai đến thăm anh cả. Hôm nay nó lại bắt gặp anh thở dài đầy tâm sự:
- Có chuyện gì thế anh? - Nó tiến lại phía anh đang đứng cất tiếng hỏi.
Anh quay người nhìn nó, kéo nó ngồi xuống cạnh mình rồi nói:
- Anh thật sự ko muốn nói chuyện với những người đó. Ko biết họ có quan tâm anh thật hay những cuộc điện thoại đó chỉ là trách nhiệm phải làm.
- Anh đừng nghĩ như thế, mọi người đều quan tâm anh mà. Sẽ ko ai bỏ rơi anh đâu. - Nó dựa vào anh lên tiếng.
- Em đừng nói đỡ cho họ như thế được nữa. Những tháng ngày qua anh nhận ra hết rồi. Đừng nghĩ anh ko biết gì, anh có thể chưa nhớ hết được những sự việc sảy ra trong quá khứ nhưng ký ức của anh đã gần tìm lại hết rồi. - Anh phản bác lại ý kiến của nó.
Anh hiểu nó cũng chỉ là muốn tốt cho anh, biết nó ko muốn quan hệ giữa anh và mọi người trong gia đình căng thẳng nhưng họ dường như đã đi quá giới hạn chịu đựng của anh mất rồi. Đành rằng họ chẳng thiết gì đến sức khỏe của anh nhưng cũng ko cần lần nào nói chuyện họ cũng nói xấu nó với anh. Dù ký ức chưa hoàn chỉnh nhưng anh cũng phân biệt được người nào tốt với mình người nào ko.
/101
|