Hạnh Phúc Phải Chăng Là Ảo Ảnh

Chương 85

/101


Tinh thần hoảng loạn, thể lực suy yếu, sốt cao li bì khiến nó hôn mê 3 ngày liền. Trong cơn mê nó cứ mải miết chạy theo và gọi tên Lê Thái.

Thanh Tùng đã chăm sóc 3 ngày nay, nhìn nó như thế này là lòng hắn đau như cắt. Tình đơn phương là như thế sao? Đau vì một người mà người ấy chẳng biết mình đang đau.

Nó tỉnh dậy được là nhờ sự chăm sóc nhiệt tình của Thanh Tùng, nhưng người đầu tiên nó nhắc đến khi tỉnh dậy ko phải là hắn. Nhưng nó được hắn báo lại rằng Lê Thái vẫn chưa tỉnh, nó thắc mắc ko hiểu tại sao vì theo nó ca mổ khá thành công. Càng như thế thì nó lại càng muốn đến xem kết quả thật ra như thế nào?

Mọi người đưa mắt nhìn nó, còn nó thì hoang mang ko hiểu trong những ánh mắt kia đang che giấu điều gì? Ngồi dậy, đưa tay định rút hết những thứ đang được nối với tay mình ra thì Thanh Tùng lên tiếng ngăn cản nó:

- Tuệ Minh, em đang làm gì thế? Em vừa mới tỉnh dậy vẫn còn yếu. Nếu muốn đi đâu anh sẽ đưa em đi.

Ko chờ hắn nói thêm câu gì nó nói luôn:

- Đưa em đi xem tình trạng của anh Thái, tại sao anh ấy còn chưa tỉnh dậy? Chẳng phải máu tụ đã được lấy hết và tình trạng sức khỏe của anh ấy hoàn toàn bình thường sao?

Thanh Tùng quả thật ko biết giải thích thế nào cho nó hiểu vì hắn biết tính nó, muốn làm gì là phải làm bằng được ko ai có thể ngăn nó lại.

- Giờ này em ko đi được đâu, để vài hôm nữa sức khỏe hồi phục rồi anh đưa em đi. - Thanh Tùng cố gắng khuyên can nó.

Nó nhìn hắn hỏi:

- Có phải kết quả hội chẩn của anh ấy có vấn đề gì đúng ko? Vậy anh đưa em đến phòng hội chẩn đi.

Thanh Tùng bỗng nhiên nổi cáu với nó:

- Em thôi đi, mau lo cho sức khỏe của mình ấy. Lê Thái có người nhà lo cho rồi, em đừng quan tâm đến vấn đề này nữa được ko?

Bảo nó đừng quan tâm ư? Hắn có nhầm ko thế? Hắn có biết đối với nó bây giờ tính mạng của Lê Thái là quý giá nhất với nó ko?

- Anh mới nên thôi đi, dù gì Lê Thái cũng là bệnh nhân do em phụ trách. Em có quyền biết anh ấy đang ở trong tình trạng nào chứ? - Nó cũng lên tiếng nổi cáu với hắn.

Thanh Tùng biết mình đã đi quá giới hạn trong lúc nổi nóng, nhưng thật sự hắn lo cho sức khỏe của nó. Hắn ko muốn nó sẽ có chuyện gì sảy ra nữa.

- Em ko còn là bác sỹ điều trị của Lê Thái nữa rồi. Từ lúc em hôn mê Lê Thái đã được chuyển qua người khác điều trị hơn nữa mẹ Lê Thái cũng sẽ ko cho em trực tiếp chăm sóc cho cậu ta đâu.- Thanh Tùng nhìn vào mắt nó đáp.

- Nhưng em muốn biết tình hình của anh ấy thế nào? - Nó vẫn ương bướng nhìn hắn.

Biết là ko thể dấu nó lâu được. Nếu đã như vậy thì hắn sẽ nói cho nó nghe

- Em phải bình tĩnh nhé, chuyện ko dễ gì mà chấp nhận được đâu. - Hắn dừng lại nhìn nó chắc chắn nó đã chuẩn bị tâm lý và nhận được cái gật đầu của nó thì hắn mới tiếp tục. - Kết quả hội chẩn cho biết, toàn bộ khối máu tụ trong đầu cậu ấy đã được lấy ra hết, ko có dấu hiệu cho thấy có sự xuất huyết nào xuất hiện. Vết thương cũ đã bình phục và ko để lại di chứng nào. Về y học mà nói thì đáng lẽ cậu ta phải tỉnh dậy ngay khi giải trừ hết thuốc mê nhưng lý trí cậu ấy dường như ko muốn tỉnh dậy. Vì vậy chúng ta chỉ có thể chờ thôi, chờ đến khi nào mà cậu ấy tự mình thoát khỏi cơn mê để trở về với chúng ta.

Nó ko tin vào những gì mình đang nghe. Lần đầu tiên thì ngồi chờ kỳ tích xuất hiện, lần thứ 2 thì nhờ vào ý trí muốn sống của anh. Vậy thì cần đến y học hiện đại làm cái gì? Bao nhiêu công sức của nó ko thể bằng một cái ý trí muốn sống của anh hay sao chứ?

Buồn cười thật, bàn tay nó đã cứu ko ít người vậy mà đến lượt anh thì lại phải chờ đến kỳ tích xuất hiện? Làm việc cứu người mà ngay đến những người thân yêu của mình ko cứu được thì nó còn tiếp tục làm cái gì nữa. Cuộc đời sao lại bất công với nó như thế chứ?

Từ ngày nó tỉnh dậy, ngày nào nó cũng đứng ở cửa kính phòng bệnh nhìn anh được nối trong mớ thiết bị hỗ trợ sự sống. Mẹ anh cách ly anh khỏi nó một cách triệt để, ko để nó chăm sóc, ko để nó đến thăm. Vì thế nó chỉ được nhìn anh từ xa mà thôi.

Phải chăng cuộc sống hiện tại mang lại cho anh quá nhiều đau khổ nên anh chọn cách ngủ thật sâu, thật lâu để trốn tránh tất cả? Vậy thì nó cũng muốn được như anh, nó cũng muốn được ngủ một giấc ngủ thật dài, thật sâu như anh hiện tại.

Nó vốn ko tin vào thần tiên, phép màu hay đạo phật, nhưng từ khi anh nằm viện nó lại thường hay lui tới chùa chiền để cầu khấn. Nó chỉ mong anh tỉnh lại và bình phục mà thôi. Điều đó có quá khó khăn hay ko? Chỉ cần anh tỉnh lại, thì nó sẽ ko buông tay anh ra nữa. Chỉ cần là anh muốn nó sẽ làm tất cả.

Lời cầu khấn chân thành của nó trở thành hiện thực, hay anh nghe thấy tiếng nó gọi mà tỉnh dậy đây? Giấc ngủ của anh tròn một tháng, sáng nay nó nhận điện thoại của Thanh Tùng nói anh đã tỉnh mà nó chạy như bay đến bệnh viện.

Ko có ai ngăn bước chân nó đến với anh nữa, nhưng trong phòng lại xuất hiện thêm một người nữa mà hình như nó chưa từng gặp người này. Nó chạy nhanh đến bên anh chỉ muốn biết rằng anh thật sự đã tỉnh lại sau một giấc ngủ dài:

- Anh, anh có biết em lo cho anh như thế nào ko? Anh tỉnh lại làm em mừng quá . . . - Nó cứ thao thao bất tuyệt mà ko nghe anh nói một lời nào.

Lại thêm một ngỡ ngàng nữa, anh gỡ tay nó ra khỏi người anh. Ánh mắt anh dành cho nó ko còn chứa đựng những yêu thương nữa rồi. Bỗng nhiên anh nhìn nó đáp:

- Cô đến đây để làm gì nữa? Chẳng phải mọi chuyện giữa cô và tôi đã kết thúc rồi sao?

Nó bàng hoàng, nó ngỡ ngàng. Đây ko phải là Lê Thái của nó, Lê Thái của nó ko lạnh lẽo như thế, anh sẽ ko nói những lời nói này với nó. Ko lẽ anh đã biến thành một người khác rồi sao. Nó chưa kịp bình tĩnh lại thì nghe tiếng anh nói tiếp nhưng ko phải là nói với nó mà nói với người con gái đứng bên cạnh:

- Thạch Thảo, anh muốn về nhà nghỉ ngơi. Em mau đi làm thủ tục xuất viện cho anh nhé.

Khác hẳn giọng nói với nó, anh dùng giọng ngọt ngào nhẹ nhàng nhất để nói với người con gái ấy. Người con gái ấy gật nhẹ đầu ngoan ngoãn rời đi, để lại nó đứng như tượng ngay giữa căn phòng. Nó cảm thấy nghẹt thở, cảm thấy trái tim mình bị ai đó bóp chặt lại đau nhói. Mấp máy môi nói hỏi anh:

- Cô gái này là ai vậy anh?

- Là vợ sắp cưới của tôi. Cô còn muốn hỏi gì nữa ko? - Anh vẫn giữ thái độ lạnh băng đó với nói.

Nó chẳng biết mình rời khỏi căn phòng đó bằng cách nào. Từng bước chân nặng nề như từng mũi kim đâm vào trái tim đang rỉ màu của nó. Vậy là hết thật rồi, anh sắp thành chồng của người khác rồi. Đây chẳng phải là mong ước của nó hay sao, đáng lẽ nó nên mỉm cười mà chúc phúc cho anh chứ? Yêu một người là mong cho người ấy được hạnh phúc, vui vẻ dù cho người ấy ko ở bên mình. Nói như vậy chứ trong tình yêu chẳng ai có thể cao thượng như thế cả và nó cũng vậy. Muốn ích kỉ muốn anh chỉ thuộc về riêng nó mà thôi

***********

- Cậu có cần phải tàn nhẫn như thế với Tuệ Minh ko? - Thanh Tùng bước vào phòng sau khi nhìn thấy bóng dáng nó vừa đi khỏi.

- Cậu cũng biết là mình cũng đau lắm khi nói ra những câu đó mà. Làm sao có thể để cho cô ấy đau thêm vì mình cơ chứ? Thời gian qua cô ấy đã chịu đựng đủ rồi, người con gái ấy xứng đáng được hạnh phúc. Nhưng mình ko thể mang đến hạnh phúc cho cô ấy được. - Lê Thái tựa lưng vào thành giường, mắt nhắm hờ trả lời Thanh Tùng.

Thanh Tùng biết bản thân thằng bạn hắn cũng chẳng vui vẻ gì, đằng sau nụ cười kia là hàng ngàn giọt nước mắt. Có lẽ danh dự của một thằng đàn ông ko cho thằng bạn anh rơi nước mắt trước mặt một thằng đàn ông khác. Hắn nhìn bạn mình mà gắt lên:

- Còn bản thân cậu thì sao? Cậu cũng đau đâu có kém gì cô ấy? Tại sao cả hai cứ phải làm khổ nhau như thế này?

- Tớ cảm ơn ông trời đã mang đến cho tớ một người bạn tốt như cậu Tùng ạ. Nhưng tớ nghĩ đã ko thể ở bên nhau thì thà để cô ấy đau bây giờ rồi quên tớ còn hơn cứ để cô ấy đau dai dẳng như thế. Tớ thật sự ko thể chịu được khi thấy nước mắt cô ấy rơi. - Lê Thái thì thào bằng cái giọng chất chứa nhiều đau khổ.

Hắn lắc đầu ko biết phải nói sao với thằng bạn mình. Chứng kiến tình yêu của hai người nhiều khi hắn tưởng trải qua bao nhiêu khó khăn thử thách tình yêu ấy cũng đã đơm hoa kết trái, nhưng sự thật thì sao? Vẫn là mỗi người mỗi ngả, mỗi đau in hằn lại trong tim.

Ngước mắt lên nhìn Thanh Tùng hắn nói bằng giọng nhờ vả:

- Tùng, tớ biết là cậu rất yêu Tuệ Minh, thậm chí là yêu từ trước tớ, nhưng vì tớ là bạn cậu nên cậu đã ko giành giật tình yêu đó. Đến bây giờ tớ biết cậu vẫn còn yêu cô ấy, ko còn tớ cản đường nữa cậu hãy đến với cô ấy đi. Cô ấy sẽ hạnh phúc hơn khi ở bên cậu, tớ thật lòng chúc phúc cho cậu.

/101

THICH DOC TRUYEN

Đa số thông tin và hình ảnh trên website đều được sưu tầm từ các nguồn trên Internet. Website hay upload-er không sở hữu hay chịu trách nhiệm bất kỳ thông tin nào trên đây. Nếu làm ảnh hưởng đến cá nhân hay tổ chức nào, khi được yêu cầu, chúng tôi sẽ xem xét và gỡ bỏ ngay lập tức.

LIÊN HỆ ADMIN

adsdoctruyen@gmail.com

DMCA.com Protection Status