Hạnh Phúc Thật Sự Mong Manh?

Chương 14

/40


*Phòng chờ của cô dâu*

Nó đang ngồi cho chuyên viên trang điểm làm nốt gương mặt mình, Du Thanh ở kế bên cứ suýt xoa khen nó không ngừng. Thật ra phù dâu như cô cũng rất xinh với chiếc váy trắng tay bướm chạm gối ôm gọn cơ thể chuẩn không cần chỉnh của cô (người mẫu mà lị) làm “ai kia” ngất ngây con gà tây luôn, một hai đòi cưới gấp vì cô chỉ mặc áo phù dâu đã xinh thế này nếu khoát lên người bộ váy cô dâu thì còn xinh cỡ nào nữa (>.<). Phù dâu thì tươi như hoa mà cô dâu thì cứ mặt mày ủ dột. Thanh phải nhắc nhở rồi động viên nó mãi, cứ nghĩ nó do hồi hợp quá nên căng thẳng, ông Vương cũng rất muôn đến để có thể dắt tay nó vào lễ đường nhưng hắn sợ nó kích động nên đề nghị ông không nên đến, hắn xin được nhận tấm lòng của ông.

- Hôm nay em rất đẹp! - một giọng nói đàn ông vang lên nhưng không phải là tiếng của hắn hay Hải Phong..

- Anh ….- nó quay lại nhìn người đứng tựa của không giấu vẻ ngạc nhiên

Anh mỉm cười tiếng về phía nó đang ngồi, nhìn nó thật lâu ánh mắt buồn lắm nhưng miệng cười rất tươi. Du Thanh đứng kế bên rất lo lắng với sự xuất hiện của anh lúc này, cô sợ sẽ giống trong các bộ phim hay chiếu, chàng trai không được đáp lại tình yêu sẽ đến cướp cô dâu, rồi mọi thứ rối tung rồi sẽ có cuộc rượt đuổi giành giựt cô dâu …v…v …(trí tưởng tượng tốt thật nhỉ?). Tự nhiên cô rớt mồ hôi hột, trán lấm tấm rịn mồ hôi, trí tưởng tượng của cô chưa kịp phát huy tiếp thì đã nghe tiếng anh

- Hôm nay hãy để anh dắt tay em lên lễ đường, - anh nắm tay nó giọng nói thật chân tình

- Anh à..- nó bật khóc khi nghe anh nói thế, Du Thanh cũng ngỡ ngàng trước những lời anh nói

- Ngốc quá, hôm nay em là cô dâu sao lại khóc như trẻ con thế, xấu quá hihi hãy để anh làm như thế với tư cách người anh trai được không? – anh vuốt má nó lau những giọt nước mắt của nó. Có lẽ đây là lần cuối cùng anh được lau nước mắt cho nó.

Không nói gì nó ôm lấy anh gật đầu, gỡ tay nó ra nhờ người trang điểm dậm phấn lại giúp cô. Du Thanh quay đi vệt vội vài giọt nước mắt vô tình không kìm được rơi.

Lễ đường được trang hoàng hoàn toàn là màu trắng theo ý của nó. Hắn đang đứng phía dưới cha xứ chờ đợi nó , cùng phía với nó Hải Phong cùng các rễ phụ cũng một màu vest trắng toát nghiêm chỉnh đứng chờ. Phía đối diện Du Thanh cùng các phù dâu cũng như thế. Khi tiếng nhạc vang lên hai đứa trẻ đi trước vố từng nắm hoa tung lên nó khoát tay anh bước vào lễ đường, hắn một thoáng sững sỡ nhưng cũng nhanh chóng cho qua đi lấy lại vẻ mặt hạnh phúc ngây ngất.

Anh cũng cười nụ cười đẹp nhất lòng thầm chúc phúc cho “đứa em gái” anh yêu “hôm nay anh sẽ làm nốt nhiệm vụ của chàng kĩ sĩ, anh sẽ trao tay nàng công chúa anh yêu quý nhất đến với hoàng tử, hạnh phúc nhé công chúa của anh!”

Anh đã đi thật chậm vẫn mong đoạn đường này dài thêm chút nữa nhưng sự thật vẫn là sự thật anh đã thật sự phải trao tay nó cho hắn. Nhìn vẻ mặt khẩn trương sốt ruột của hắn làm anh phì cười.

- Tôi trao cô ấy cho anh, hãy làm cô ấy hạnh phúc. – miệng mĩm cười nhưng ánh mắt đe doạ nhìn hắn

- Hi hi cảm ơn anh, nhưng cứ yên tâm – hắn hứa chắc nịch

Đặt tay nó vào tay hắn anh thì thầm vào tai nó

- Hạnh phúc em nhé

Anh nhanh chóng lui xuống dãy ghế người thân cô dâu ngồi, không để ý thấy đôi mắt u sầu của nó. Phía ngoài cửa lễ đường có bóng người đang đứng nhưng không ai chú ý.

Cha xứ đọc lời hứa trước chúa

- Nguyên Gia Tùng con có đồng ý lấy cô Lâm Khánh Đồng làm vợ? Dù ốm đau bệnh tật hay khoẻ mạnh, dù giàu sang vinh hiển hay nghèo khổ cũng một lòng chung thuỷ sắt son

- Con đồng ý thưa cha! – hắn trả lời không chút lưỡng lự

Cha quay sang nó,nhìn nó đang bấu chặt vào bó hoa cưới

- Lâm Khánh Đồng con có đồng ý lấy anh Nguyên Gia Tùng làm chồng? Dù ốm đau bệnh tật hay khoẻ mạnh, dù giàu sang vinh hiển hay nghèo khổ cũng một lòng chung thuỷ sắt son

- ….. – nó im lặng, cả lễ đường im lặng theo nó

Cha xứ tưởng nó khẩn trương lo sợ nghe không rõ lập lại lần nữa, hắn kế bên lo lắng nhìn nó lay tay nó nhăc nhở, đáp lại tất cả vẫ là sự im lặng của nó. Bà của hắn bắt đầu sốt ruột, mọi người cũng râm ran bàn tán. Anh nhìn nó khó hiểu, không phải nó vẫn chờ đợi ngày thành hôn với hắn sau bây giờ lại im lặng?

Cha xứ vẫn kiên trì đọc lại lần thứ 3, mọi người im lặng chờ câu trả lời của cô dâu

- Con…. – nó nhắm mắt hít một hơi thật sâu - không đồng ý thưa cha!

Hắn chết lặng với câu trả lời của nó, cả lễ đường nhốn nháo lên, bà của hắn và anh đưa mắt khó hiểu nhìn về phía nó, biết là không nên nhưng trong mắt anh ánh lên tia vui hy vọng sau khi nghe câu trả lời từ nó.

- Em.. em …em nói gì thế? - hắn như lạc vào chân không ngây dại nắm cánh tay nó hỏi

- Tôi không đồng ý lấy anh, anh không nghe thấy sao? – nó lạnh lùng trả lời

- … - hắn không nói được gì gần như khuỵ xuống lắc đầu không tin những gì nó vừa nói, Hải phong vội đưa tay đỡ

- Chị ..chị à! chị sao thế không đùa được đâu – Du Thanh hoảng hốt chạy tới bên nó.

- Cô ấy không đùa những gì cô ấy nói đều là sự thật – Ken từ ngoài bước vào tiếp lời nó

Tất cả lại những người còn lại ở lễ đường (một số quan khách đã được mời ra ngoài)chuyển mắt sang Ken, kể cả anh cũng ngạc nhiên với sự xuất hiện này của Ken.

- Mày nói gì hả? mày tưởng đang diễn kịch sao - hắn tức điên xông tới nắm cổ áo Ken, không chịu được đấm luôn cho Ken một đấm

Lảo đảo mấy bước Ken lấy tay chùi vết máu trên miệng, sau cú đấm không nương tay của hắn. Ken nhếch miệng cười coi như không có gì, vì so với những gì Ken vừa kể từ việc Ken chính là người lái xe đâm nó rồi việc nó mất trí nhớ đến nhà hắn ở, rồi yêu hắn….tất cả đều là vở kịch do nó dàn dựng thi cú đấm của hắn chẳng là gì so với chuyện đó. Một lúc nhận được nhiều tin chấn động như thế nếu không để hắn phát ra có thể hắn sẽ bùng nổ mất. ken coi như mình làm việc thiện.

- Nói cho anh biết những gì hắn ta nói đều là bịa đặt đúng không? Có phải anh làm gì em giận không? Nói anh biết anh sẽ sửa đổi, hay em chưa muốn kết hôn ? nếu vậy chúng ta dời lại không kết hôn nữa được không em

Hắn quăng hết cái gì gọi là tự trọng gần như cầu xin hắn

- Anh không có tự trọng sao? những gì Ken nói đều là thật tôi không hề mất trí nhớ, tất cả chỉ là vở kịch để tiếp cận anh, - nó lạnh lùng trả lời gương mặt gần như không cảm xúc

Nói xong nó vội khoát tay Jack ra hiệu đi Ken cũng nối gót theo sau

- Cho anh biết lí do, nói đi vì sao em nhẫn tâm với anh như thế hả? - hắn hét lên lao về phía nó đẩy anh ra bóp chặt hai vai nó, ánh mắt bao phủ màng sương mỏng gằn lên những tia đỏ giận dữ

Nó bây giờ mới ngước lên nhìn hắn, nó thoáng sững lại khi thấy gương mặt thống khổ tột cùng của hắn, từ nãy tới giờ nó đều né nhìn vào hắn. Nhưng có lẽ lần này không được đành phải làm tới cùng. Ken định vào cản hắn ra nhưng bị anh ngăn lại.

- Anh nghĩ tôi có thể lấy kẻ đã bỏ rơi chị mình, gián tiếp hại chết chị tôi sao? Tôi chỉ muốn anh cảm nhận sâu sắc nhất cảm giác bị bỏ rơi là thế nào? Trương Nhã Phương anh còn nhớ không? Là người chị hiền dịu của tôi, lẽ ra chúng tôi sống rất vui vẻ nhưng vì sự xuất hiện của anh làm mọi thứ đảo lộn mọi thứ, vì kẻ bội bạc như anh mà chị ấy 1 lòng tin tưởng nhất quyết sinh nghiệt chủng của anh mà chị mất mạng, anh nghĩ tôi có thể lấy anh sao? – bao nhiêu uất ức trong lòng nó đem ra một lần hét thằng vào mặt hắn đang ngơ ngác – cũng rất may là nghiệt chủng của anh cũng không còn “xin lỗi con, Bọ”

Nó dợm bước đi như chợt nhớ ra chuyện gì nó giựt sợi dây trên cổ quang xuống đất bước qua đạp lên nó 1 tiếng “rắc” vang lên hắn nghe như là tiếng tim mình vỡ bất lực hắn gục xuống ôm ngực đau đớn,nét mặt thống khổ mọi người xúm xích gọi hắn, bà nội hắn ngất luôn. Du Thanh hỏng hốt đỡ lấy bà.

Nó vội vã đi nhanh nó sợ nhìn thấy hắn lúc này

- Đứng lại đó - một giọng nói đầy sự tức giận vang lên ngăn bước nó

Một lần nữa nó dừng bước, vừa quay lại thì người đó đã bước sát tới bên

“chát” người đó bạt tay nó cái tát tay rất mạnh trong không gian im lặng càng vang vọng và người tát nó là Hải Phong, cậu tức giận nhìn nó nghiến răng

- Tôi cho rằng kẻ đánh phụ nữ là một kẻ tồi tệ nhất, nhưng hôm nay tôi thấy điều đó không đúng với loại phụ nữ tệ hại như cô

- Anh …- Ken tức giận sấn tới định trả đũa Hải Phong nhưng nó đã ngăn lại

- Cảm ơn lời khen, tôi đi được rồi chứ, lo cho bạn anh đi coi chừng anh ta chết đó ha ha ha ha – tiếng cười của nó khô khốc lạnh lẽo

Cả 3 đi ra ngoài không ngoảnh lại, “Nhã Phương em đã làm hắn đau khổ đã bỏ rơi hắn làm cho hắn nếm trải những gì chị đã chịu đựng nhưng sao em lại không vui, em lại đau như thế này, cứ như ai đó banh lồng ngực em mà moi tim ra, đau lắm Nhã Phương….” Nó bước đi xiu vẹo, anh phải đỡ lấy nó mới không ngã, nỗi đau trong lòng quá lớn nên nó ngất đi trong tay anh. Trong cùng một không gian lại có 2 trái tim tan nát 2 con người yêu nhau say đắm nhưng lại hận nhau đến tận cùng.

Có lối đi chung nào cho họ hay không hay mãi vẫn là hai đường thẳng song song. Có thể cùng nhau vượt qua nỗi đau mà họ gây ra cho nhau, có thể tha thứ cho nhau để tìm về hạnh phúc hay oán thù lại chồng chất oán thù!


/40

THICH DOC TRUYEN

Đa số thông tin và hình ảnh trên website đều được sưu tầm từ các nguồn trên Internet. Website hay upload-er không sở hữu hay chịu trách nhiệm bất kỳ thông tin nào trên đây. Nếu làm ảnh hưởng đến cá nhân hay tổ chức nào, khi được yêu cầu, chúng tôi sẽ xem xét và gỡ bỏ ngay lập tức.

LIÊN HỆ ADMIN

adsdoctruyen@gmail.com

DMCA.com Protection Status