Những cuốn sách kì diệu nhất là những cuốn sách viết về tình yêu.
Tôi đã từng cố gắng đọc thật kỹ; có vài trang vui vẻ, toàn bộ câu chuyện là cảm giác đau khổ, trong đó có một đoạn kể về sự biệt li.
- Goethe -
Tam kiếm khách đăng ký nghiên cứu sinh trong lúc đi làm nên dù coi như một trò tiêu khiểnn hưng Chu Lập Đông làm việc rất chăm chỉ, vì đã đăng ký học nên anh tìm lại một số tài liệu chuyên ngành hồi mới ra trường để ôn lại. Nhìn lại những trang sách cũ, anh có cảm giác được quay về thời trẻ. Trên trang sách vẫn còn một chiếc lá ngân hạnh đã khô, vàng đến nhức mắt.
Chu Lập Đông vẫn còn nhớ năm đó, anh và Hác Tư Nguyên đi dạo dưới tòa nhà Tư Nguyên, lá ngân hạnh rụng bay trong gió, vô tình rơi lên đầu anh, Hác Tư Nguyên kiễng chân giúp anh lấy xuống rồi hôn lên môi anh, lòng anh nổi sóng, không sao giữ bình tĩnh, sau một lúc lâu mới nhớ rằng phải hôn lại cô.
Tòa nhà Tư Nguyên đã chứng kiến nụ hôn đầu tiên của họ, cây ngân hạnh đã lưu lại những hạnh phúc và ngọt ngào họ từng có.
Chiếc lá ngân hạnh được Tư Nguyên ép vào trang sách, còn nhớ lúc đó, cô nói vói giọng chan chứa hy vọng: "Đợi ép xong, em sẽ làm cho anh một thanh đánh dấu sách thật đẹp!"
Anh chưa bao giờ chờ đợi thanh đánh dấu sách đó, bởi khi sắp tốt nghiệp, anh đã lựa chọn một con đưòng tắt mà mọi người đều xem thường. Lúc đi thực tập anh đã gặp Thẩm Lợi, Thẩm Lợi thể hiện rõ ràng thiện cảm của mình với một chàng trai nho nhã như anh, vì thế anh có ý đồ lần sau sẽ đưa cô về nhà và nhẹ nhàng cầm tay cô trên đưòng..
Anh cần có tiền đồ, tiền bạc và địa vị.
Không chỉ anh cần, gia đình anh, một gia thuần nông bao đời nay cũng cần.
Nhưng con đường này có thật sự nhanh hơn không? Vì sao đi đến tận bây giờ anh lại bắt đầu nghi ngờ? Anh chẳng phân biệt rõ ràng được con đường của mình nữa.
Nhưng, đã đi được một nửa đường rồi, có thể quay lại từ đầu không? Liệu anh có đủ năng lực và dũng khí không?
Có những việc càng muốn quên càng nhớ rõ ràng hơn, Chu Lập Đông ép mình không nghĩ đến những chuyện trước đây nữa, anh cũng không ngừng nhắc bản thân: "Cho dù như thế nào, không phải tất cả đều trở thành quá khứ rồi sao?"
Sau giây lát anh lạị nhớ đến Tư Nguyên, nhớ đến đôi mắt đẹp của cô, khóe mắt hơi cong lại khi cười.
Sau đó, anh lại ngầm ảm chỉ mình: "Mày không được hối hận, điều gì là điều mày muốn, điều gì là điều mày nên muốn?"
"Không được, cuộc sống như thế này khiến tôi không thở được, vì sao tôi không thể yêu? Tôi có thể tiếp tục sống như thế này không?"
Chu Lập Đông liên tục đấu tranh với tư tưởng cùa mình như vậy, tính toán được mất mà không thể đưa ra lựa chọn, cũng không thể lựa chọn! Có lẽ, lức đi bước đầu tiên, anh đã cắt tất cả đường lùi cho mình lúc đó, anh đã quyết định sẽ không bao giờ quay đầu lại.
Nhìn thấy Chu Lập Đông lo lắng và gầy đi,
Thẩm Lợi lo lắng nói: "Hôm nào nói chuyện với bố em xin cho anh nghỉ phép, gần đây có lẽ anh làm việc mệt quá!"
Chu Lập Đông mỉm cười: "Không sao, gần đây công ty bận, nghỉ phép sẽ làm lỡ việc."
"Cũng không thể chỉ kiếm tiền mà không cần sức khỏe được!" Thẩm Lợi nói.
"Chưa đến mức như thế!" Chu Lập Đông lại bắt đầu nghe điện thoại, ký giấy tờ.
"Thật là không hiểu được, không phải là chúng ta không có tiền!" Thẩm Lợi lo lắng, muốn thuyết phục Chu Lập Đông dừng lại: "Anh kiếm nhiều tiền như thế để làm gì?"
Chu Lập Đông không nói gì, anh chưa bao giờ nghĩ đến vấn đề này. Trước đây lúc không có tiền, anh nghĩ, nếu sau này có tiền anh sẽ hiếu thuận với bố mẹ, chăm sóc anh chị em, mua nhà, mua xe. Nhưng bây giờ đã đủ tiền để nuôi bố mẹ rồi, lo lắng nhà cửa cho anh chị em, có nhà rồi, có xe rồi, nên nghĩ đến mình, nhưng vì sao anh vẫn chưa dừng lại? Có phải vì anh làm việc theo quán tính? Hay là anh cảm thấy lòng mình trống rỗng nên muốn dùng công việc để bù lấp?
"Sau đợt này, anh sẽ nói với bố chuyện xin nghỉ phép!" Anh nhẹ nhàng dỗ đành Thẩm Lợi: "Đên lúc đó, anh sẽ đưa em đi Thái Lan, không phải em vẫn nói muốn đi chơi sao?"
Nghe thấy Chu Lập Đông nói thế, Thẩm Lợi vui mừng, không còn lo lắng nữa, cô nói: "Anh đừng nuốt lời vài ngày nữa em sẽ đến công ty du lịch hỏi chuyện này.”
"Đã muốn đưa em đi từ lâu, sao có thể nuốt lời được?"
Thẩm Lợi cười rồi rời khỏi phòng làm việc của Chu Lập Đồng, "Em đi làm việc, hôm nay tâm trạng em vui, buổi tối mời chú ba anh ăn một bữa nhé!”
"Được, đồng ý với sự sắp xếp của em" Trong lòng Chu Lập Đông cũng cảm thấy vui, mặc dù chỉ là vui mà thôi.
Gần đến Tết, Chu Lập Đông đưa chú ba ra bến xe về nhà, mặc dù chú ba chưa khỏi bệnh, nhưng không thể không về theo phong tục ở nông thôn. Chú ba hỏi Chu Lập Đông: "Cháu và người ấy của cháu lúc nào về?"
"Năm nay chúng cháu không về, ăn Tết ở Bắc Kinh” Chu Lập Đông nói.
Chú ba lắc đầu với vẻ ngạc nhiên: "Vẫn còn chưa cưới, sao có thể ăn Tết ở nhà người ta được?"
"Không phải vì công việc bận thôi." Chu Lập Đông vội vàng giải thích.
Lúc chú sắp lên tàu, Chu Lập Đông nhét vào tay em họ năm trăm tệ: "Cẩm lấy mua gì đó cho chú ba, anh bận nên không có thời gian đi mua."
Em họ anh cũng không từ chối, nhận tiền rồi nói: “Anh nhiều tiển, tiêu một ít của anh cũng không sao!"
"Đúng, đúng, đúng, anh em với nhau không phải nên như vậy sao?" Chu Lập Đông cười.
Thẩm Lợi lấy những thứ để bồi bổ sức khỏe trong nhà dùng không hết để vào hai chiếc túi to để Chu Lập Đông xách lên tàu, nhìn thấy tàu bắt đầu khởi động, Chu Lập Đông cảm thấy nhẹ người.
Anh nghĩ, thời buổi bây giờ, có gì đừng có bệnh, không cố gì đừng không có tiền, đây là một chân lý vô cùng chuẩn xác.
Trên sân ga, rất nhiều người lao động mang chiếu giải ra để nằm vì không mua được vé tàu, có một số người đợi đến bốn, năm ngày, đầu tóc rối bù và bẩn thỉu. Trên màn hình chiêu đi chiêu lại quảng cáo của các hãng Adidas, Chanel không phù hợp với cảnh tượng đó nên Chu Lập Đông cảm thấy buồn cười, đứng lại xem.
Người đứng xếp hàng trước quầy bán vé chen chúc, ầm ĩ, hận rằng không thể lật đổ cả nhà ga.
Chu Lập Đông nhớ đến thời đại học, mỗi lần về quê anh cũng phải chịu đựng cảnh này.
Nhưng từ khi quen biết Thẩm Lợi, anh ít đi tàu hỏa, thỉnh thoảng về nhà anh đi bằng máy bay. Nhìn lại, đúng là con người phải có tiền mới không phải chịu khổ. Có tiền, có địa vị, con người ta sẽ lên một tầng lớp khác. Ở một nơi phức tạp như thế này khiến Chu Lập Đông cảm nhận được rõ ràng tầm quan trọng của đồng tiền, cũng chỉ có những lúc như thế này, nỗi nhớ Hác Tư Nguyên của anh mới giảm đi phần nào.
Thật ra, anh đang cố gắng thuyết phục mình, lựa chọn trước đây của anh không sai!
Nhưng trong cuộc sống, phân biệt đúng sai liệu có dễ dàng như thế không?
Trong xã hội hiện tại, con người đều theo đuổi một số điều hư vô, không biết điều gì mới là bản chất của cuộc sống. Rất nhiều người khi nhìn lại mới nhận ra tất cả chỉ là phù phiếm. Trong thế giới bận rộn này, dường như người ta đều quên mất thời gian và không gian cuộc sống của mình. Đời người chỉ biết theo đuổi, mông muội và mù quáng.
Chu Lập Đông có thật sự thuyết phục được mình hay không?
Bản thân anh cũng không biết.
Từ lần trước có chuyện không vui với Tỉnh Thành, Chu Lập Đông không gặp Tỉnh Thành và Hoắc Yến Phi.
Hôm đó, vẫn là Hoắc công tử ra mặt gọi hai người đi xem thi đấu bóng chuyền: "Không dễ gì mới có vé xem, ai có thể nói là sẽ không đi!" Mặc dù Hoắc công tử không nhanh nhạy nhưng anh cũng nhận ra sự khác lạ giữa hai người, cố tình tìm cơ hội này để hai người hòa giải.
"Mình và Tỉnh Thành không sao, nhiều năm kết nghĩa anh em, chỉ là tranh cãi nho nhỏ, không để bụng. Chu Lập Đông cười đứng ngoài cổng nhà thi đấu giải thích với Hoắc công tử.
"Vậy thì tốt!" Hoắc công tử cười vui vẻ, "Lát nữa xem xong trận bóng mình mời đi uống rượu!"
Tỉnh Thành thấy Chu Lập Đông nói thế cũng thấy ngại, cười nói: "Chuyện giữa hai chúng ta để sau hãy nói! Bây giờ xem bóng và uống rượu!"
Hác Tư Nguyên không có kế hoạch về nhà vì vé máy bay và tàu đều không dễ mua. Nhưng 27 tháng Chạp âm lịch, mẹ kế gọi điện cho cô, giọng vô cùng lo lắng: “Tư Nguyên, dù thế nào con cũng về, bố con đang bệnh nặng!"
Tư Nguyên vừa uống một ngụm nước nên bị sặc ho không ra, nuốt không trôi, dường như không thở được, cô nấc nghẹn trong điện thoại, đồng ý vói mẹ kế
Buổi chiều, Tư Nguyên gọi điện thoại khắp nơi đặt vé, nhưng, tất cả các điểm đặt vé máy bay và tàu đều hết vé.
Tổng giám đốc Châu nói: “Tôi giúp cô hỏi Tỉnh Thành, trước đây cậu ấy đã từng làm ở bộ đường sắt, ít nhiều cũng có môi quan hệ, nếu không được, công ty sẽ cử xe đưa cô về." Nói xong, ông trực tiếp gọi điện cho Tỉnh Thành.
Công ty của ông Châu là một công ty nhỏ, có ba chiếc xe có thể dùng, một chiếc Audi, hai chiếc Buick để phục vụ công việc kinh doanh, nếu cử một chiếc xe đưa Tư Nguyên về có thể làm lỡ rất nhiều việc, cô sẽ không yên tâm. Mặc dù như vậy, Tư Nguyên vẫn rất cảm động đến mức ứa nước mắt: "Cảm ơn ông, tổng giám đốc Châu!"
"Đừng khách sáo thế đối xử tốt vói cô không phải vì muốn bóc lột giá trị thặng dư của cô sao?” Tổng giám đốc Châu nói vui.
Tư Nguyên cười nhưng không dễ gì xóa tan cảm giác buồn bã trong lòng.
Chu Lập Đông đến Song Nguyệt tìm Tỉnh Thành.
Không muốn mình bị kẹp giữa anh em và người từng yêu, càng không muốn anh em của mình bị kẹp giữa mình và người mình yêu.
Tỉnh Thành vừa đi gặp Ngô Kiền Vĩ, giúp Hác Tư Nguyên mua vé tàu, “Bố của tiểu tài nữ bệnh nặng nên cần về nhà gấp!" Hoắc Yến Phi nhún vai nói.
Chu Lập Đông không nói ra được thành lời vì sao mình buồn, có lẽ là buồn thay cho Hác Tư Nguyên, bởi vì anh biết Tư Nguyên yêu bố nhất, bây giờ bố cô bị bệnh nặng, chắc chắn cô sẽ rất đau lòng! Cũng có lẽ buồn cho chính bản thân anh, vì lúc Hác Tư Nguyên gặp khó khăn, người đầu tiên cô nghĩ đến không phải là anh mà là Tỉnh Thảnh.
Chu Lập Đông đứng một lát, cảm thấy ngực mình như bị thứ gì đó chèn lên, cười chán nản.
"Sao thế?" Hoắc Yến Phi vỗ lên vai Chu Lập Đông, "Chẳng trách Tỉnh Thành nói cậu cười giống như đang nhớ mùa xuân, sắc mặt rất kỳ lạ, quả thật là rất giống!"
Chu Lập Đông đấm Hoắc công tử: "Không được nói lung tung."
"Cậu không mời mình ăn tối sao?" Hoắc Yến Phi gọi với theo phía sau Chu Lập Đông.
"Lần sau đi, mình còn có việc!" Chu Lâp Đông không quay đầu lại, bước ra khỏi Song Nguyệt.
Ở bãi đỗ xe, Chu Lập Đông gọi điện cho Kiến Vĩ, "Cậu giúp mình xem còn vé tàu đi Cáp Tân ngày nào? Hàng ngày giữ lại bao nhiêu vé?'' Thời đại học, Ngô Kiến Vĩ nằm ở giường phía trên Chu Lập Đông, quan hệ giữa hai người rất tốt, anh thực tập cùng Tỉnh Thành ở bộ đường sắt rồi ở lại đó làm việc.
"Ngất mất, sao lại hỏi câu này? Vừa rồi Tỉnh Thành cũng hỏi hệt như vậy." Đương nhiên Ngô Kiến Vĩ chơi thân với Chu Lập Đông hơn Tỉnh Thành, hơn nữa cũng biết Chu Lập Đông và Tỉnh Thành luôn là bạn tốt của nhau nên không giấu điều gì.
"Tỉnh Thành tìm cậu? Cậu lùi việc của cậu ấy lại, việc của mình rất quan trọng!" Chu Lập Đông cầm chặt lấy điện thoạt vẻ mặt tàn nhẫn và nhạo báng. Anh không muốn Tỉnh Thành có vé đưa cho Hác Tư Nguyên, việc đó cần phải được làm bởi anh, không phải sao?
Thật ra, anh không nhận ra mình đang sợ hãi, sợ Tư Nguyên cảm động trước hành động của Tỉnh Thành, sợ mình sẽ bị khủng hoảng vì đố ky.
Lập Đông thầm mắng mình yếu đuối và tự ti, sau đó anh tìm cho mình trăm ngàn lời viện cớ với chính mình: "Mình cần phải bảo vệ tình yêu của mình!''
Ngô Kiến Vĩ nói với Tỉnh Thành: "Ngại quá, hết vé rồi thật sự tôi không còn cách nào khác."
Tỉnh Thành chau mày: "Không phải là vẫn còn giữ lại dự trù sao? Lấy cho tôi một vé là được!”
Ngô Kiến Vĩ nhớ đến lời căn dặn của Chu Lập Đông liền nói: "Chỗ tôi không còn vé nào nữa, cậu đến bến tàu tìm người giúp xem sao!"
Bước ra khỏi trung tâm phục vụ hành khách, bụng Tỉnh Thành nóng như lửa đốt: "Thói đời gì không biết? Kiếm một tấm vé cũng khó như vậy! Chẳng trách Tư Nguyên không mua được!"
Tỉnh Thành ngồi vào trong xe, nghĩ xem nên tìm ai để giải quyết vấn đề.
Lúc đang vò đầu suy nghĩ, anh nhìn thấy Chu Lập Đông, "Lập Đông đến đây làm gì?". Tinh Thành không gọi Chu Lập Đông, chỉ từ xa nhìn theo bóng anh bước vào phòng trung tâm phục vụ khách hàng.
Dáng người Chu Lập Đông rất cân dối, không thể không thừa nhận, anh có ngoại hình rất đẹp. Người như vậy rất có đức và tài năng! Chu Lập Đông là người quan hệ rộng rãi, đi đến đâu cũng có người giúp đỡ và có khả năng ứng phó với mọi việc. Tỉnh Thành cười mình: "Ca ngợi Chu Lập Đông như vậy, không phải là đố kị cậu ấy chứ?" Sau đó anh lắc đầu rất mạnh, "Làm bạn bè nhiều năm rồi, vì sao Iại làm như vậy?"
Không đợi Chu Lập Đông ra, Tỉnh Thành đã lái xe đi.
Anh trực tiếp gặp Hác Tư Nguyên: "Không mua được vé, tôi quyết định sẽ lái xe đưa cô về, tiện thể đi xem băng đăng để mở mang tầm mắt."
Không mua được vé, Tư Nguyên hơi thất vọng; nhưng vẫn rất biết ơn Tỉnh Thành, cô nói: "Cảm ơn Tỉnh sư huynh, anh không cần đưa tôi đi, đợi vài ngày nữa, lúc mua được vé tôi sẽ về!"
"Cô gái ngốc nghếch, chuyện này đâu có thể chờ đợi? Nếu về muộn, không gặp được người cần gặp, không phải là điều đáng tiếc sao?" Tỉnh Thành cầm tay Tư Nguyên đang che lấy mặt thấy mắt cô sưng mọng, anh giúp cô lau nước mắt rồi nói:”Tôi về bàn giao việc cho Hoắc Yến Phi một lát, ngày mai sẽ xuất phát!”
Tư Nguyên không biết nên nói như thế nào, mối ân tình Iớn như thế không phải chỉ một lời cảm ơn là có thể giải quyết.
“Tỉnh sư huynh!...” Tư Nguyên gọi một tiếng rồi không biết nói như thế nào nữa.
Tỉnh Thành bước ra ngoài cửa, thấy Tư Nguyên gọi mình vội vàng dừng lại hỏi: “Sao thế?”
Tư Nguyên chỉ mấp máy môi mà không nói được thành lời.
"Hãy đợi tôi!" Tỉnh Thành nhắc lại một lần nữa với vẻ kiên định.
"Vâng!" Tư Nguyên khẽ gật đầu.
Không biết vì sao, Tỉnh Thành dường như nhìn thấy Tư Nguyên đang cười trong nước mắt!
Dù khổ dù mệt thế nào, anh cũng cảm thấy xứng đáng.
Tư Nguyên không ngờ Chu Lập Đông xuất hiện, cô cũng không mong chờ anh xuất hiện.
Nhưng anh đang cười rạng rỡ đứng trước mặt cô, lấy ra một tấm vé: "Đây là vé tàu đi Cáp Nhĩ Tân!"
Tư Nguyên nhìn khuôn mặt tươi cười của anh, cảm thấy chưa bao giờ lạ lùng như thế: "Vì sao?"
"Bởi vì anh biết em cần!" Anh đặt vé vào tay cô, quay người muốn đi.
"Không phải bất kỳ điều gì em cần anh cũng có thể cho.” Tư Nguyên rưng rưng nước mắt, yếu đuối và khổ sở.
“Vì thế anh chỉ mang đến cho em những điều có thể.” Chu Lập Đông nói khẽ như một tiếng thở dài.
"Lập Đông, đều đã trở thành quá khứ rồi, anh không nợ em điều gì!" Hác Tư Nguyên khẽ nói.
"Nhưng, anh tình nguyện để anh nợ em!"
"Thôi, em nghỉ sớm đi, chuyến tàu tối mai, vẫn còn kịp chuẩn bị, anh sẽ đưa em đi, còn có Tỉnh Thành và Hoắc Yến Phi."
Tư Nguyên đứng ở cửa cầu thang bất động, mắt nhìn theo bóng Chu Lập Đông đi xa dần.
Ngoài ga người vẫn đông nườm nượp.
Chu Lập Đông và Hoắc Yến Phi đứng ngoài bậc thềm tìm Hác Tư Nguyên khắp nơi: "Không thể đã đi rồi được?" Hoắc công tử luôn không giữ được kiên nhẫn.
"Tàu vẫn chưa chạy, sao có thể đi được?" Chu Lập Đông tiếp tục nhìn xung quanh.
"Kỳ lạ, sao cũng không thấy Tỉnh Thành đâu?" Hoắc công tử hỏi.
"Có lẽ đi cùng Tư Nguyên!"
Cuối cùng Chu Lập Đông cũng nhìn thấy Hác Tư Nguyên, trong rừng người cô từ từ bước lại, vẻ đau thương khiến cô không giống những người khác.
"Đã hẹn là anh sẽ đến đưa em đi, vì sao không đợi mọi người?" Chu Lập Đông vốn ăn nói nhẹ nhàng nên ngưòi khác không biết anh đang trách cô hay đơn thuần chỉ là một câu hỏi.
"Em tự đi xe đến cho tiện!" Tư Nguyên nói với Chu Lập Đông và Hoắc Yến Phi, cô nhìn quanh rồi hỏi:
“Tỉnh sư huynh đâu?"
"Có lẽ đang trên đường!" Chu Lập Đông tiện tay lấy va li hành lý của Tư Nguyên.
"Các anh không cần tiễn em, đây không phải là lần đầu em đi tàu!" Vài năm nay, cô đều một mình xách hành lý đi tàu về nhà.
"Đã để chúng tôi gặp thì đưa cô đi là điều nên làm!" Hoắc công tử nói.
“Trên đời này không có nhiều điều đương nhiên như thế!" Tư Nguyên khẽ cười nói với Hoắc công tử.
Nghe thấy Tư Nguyên nói thế, bất giác Chu Lập Đông lùi lại một bước, va vào Tỉnh Thành đang vội vàng chạy lại.
Mặt của Tỉnh Thành đầy vẻ hoài nghi: "Sao lại đi tàu vậy? Không phải tôi đã hẹn sẽ đưa cô về sao?"
"Đông Bắc có tuyết lớn, đưòng cao tõc bị tắc, lái xe không an toàn." Tư Nguyên giải thích.
Tỉnh Thành nói: "Được, nhưng cô đi một mình nhớ phải chú ý an toàn, còn nữa, nếu vạn nhẩt có chuyện gì phải tự mình bảo trọng!"
Tư Nguyên gật đầu, lấy hành lý từ trong tay Chu Lập Đông, xé vé lên tàu.
Nhìn thấy cô bước tới gần cửa toa tàu, Chu Lập Đông cảm thấy đau lòng, anh ôm ngực, khẽ gọi tên cô: "Tư Nguyên!"
Có lẽ cảm nhận được tiếng gọi của anh, Hác Tư Nguyên quay đầu lại, bước lại gần tam kiếm khách cô lấy trong túi ra một phong bì thư rồi đưa cho Chu Lập Đông. "Lập Đông, em quên mất không gửi anh tiền vé tàu!"
Chu Lập Đồng ngạc nhiên nhìn chiếc phong bì rồi nói: "Giữa chúng ta hà tất phải tính toán rõ ràng đến mức này sao?"
Tư Nguyên nghiêm túc nói: "Luôn luôn là như vậy!"
Hoắc công tử và Tỉnh Thành cũng ngạc nhiên.
Lần này Hác Tư Nguyên đi thật, không nói một lời tạm biệt giống như lúc cô rời khỏi đại học Giao thông năm đó, cô yên lặng bước qua tòa nhà Tư Nguyên và không quay đầu lại.
Tàu đã chuyển bánh và từ từ rời đi trước mặt tam kiếm khách.
Tỉnh Thảnh nhìn Chu Lập Đông, lạnh lùng nói: "Hóa ra cậu đã tìm Ngô Kiến Vĩ!"
Chu Lập Đông không nói gì, tay vẫn ôm ngực.
Dường như Hoắc Yến Phi hiểu được sự tình, vỗ vai hai người rồi nói; "Đừng quên, chúng ta là anh em!"
"Anh em? Được, vậy đã là anh em, hôm nay mình sẽ nói thẳng, mình thích Hác Tư Nguyên!"
Chu Lập Đông cười nói: "Thích thì sao? Cậu có thể khiến cô ấy yêu cậu không?"
Trong lòng Tỉnh Thành dường như có một khoảng trống vô tận, anh không thể thẳng thắn nói với Chu Lập Đông: "Có thể!"
Sau khi đưa Hác Tư Nguyên đi đã là nửa đêm, Chu Lập Đông muốn được yên tĩnh một mình nên về căn hộ ở ngoại ô.
Khu nhà rất tĩnh mịch, Chu Lập Đông dừng lại ở duới nhà một lát cảm thấy tim mình vô cùng đau đón.
Anh nhắn tin cho Thẩm Lợi: "Anh tiếp khách về muộn, sợ làm phiền mọi người ở nhà, tối nay anh ở Mạt Lợi Viên."
Dường như ngay lúc đó, anh thấy Thẩm Lợi gọi diện "Lập Đông, anh ở đâu?"
"Bãi đỗ xe ở Mạt Lợi Viên” Chu Lập Đông ngạc nhiên nghe thấy giọng hốt hoảng của Thẩm Lợi, "Em sao thế? Có chuyện gì không?"
"Không... Không có gì, tối nay, em cũng ở Mạt Lợi Viên, em xuống bãi đỗ xe đón anh!"
"Không cần, bên ngoài rất lạnh!" Chu Lập Đông tâm lý nói.
Thẩm Lọi đã tắt điện thoại.
Chu Lập Đông đứng trước cửa thang máy đợi hồi lâu mới thấy thang máy đi xuống. Một người đàn ông cao to lao ra khỏi thang máy chạy ra ngoài cửa "Giờ này vẫn còn có người ngoài sao?" Chu Lập Đông không thể không nhìn theo bóng dáng người đàn ông, có vẻ rất quen!
Thẩm Lợi đứng ở ngoài cửa đợi anh: "Sao lâu thế?"
"Anh đợi thang máy!" Chu Lập Đông vội vàng kéo Thẩm Lợi vào phòng, "Đừng để bị lạnh!"
Trên giá dép ngoài cửa dép để lộn xộn, Chu Lập Đông nhìn vào trong phòng khách rồi hỏi: "Có khách đến sao?"
Thẩm Lợi chỉnh lại đệm trên ghế sô pha: "Làm gì có khách nào?"
Chu Lập Đông nhìn cốc rượu trên bàn: "Sao một người lại có hai cốc rượu?"
"Ồ, em chuẩn bị trước cho anh!" Thẩm Lợi nói.
Nhìn thấy thái độ mất tự nhiên của Thẩm Lợi, Chu Lập Đông dường như suy nghĩ điều gì đó, anh nói: "Hôm nay tiếp khách với Tỉnh Thành, anh uống cũng không ít, bây giờ anh muốn uống một tách trà."
Thẩm Lợi vội vàng đứng đậy: "Để em đi pha cho anh!"
"Không cần, ai dám làm phiền đại nhân" chu Lập Đông ngăn Thẩm Lợi lại rồi bước vào phòng bếp.
Cửa sổ trong phòng bếp không có rèm, nhìn qua khung kính có thể nhìn thấy những vì sao xa, mặc dù ánh sáng yếu ớt nhưng rất thuần khiết.
Chu Lập Đông thất thần nhìn ra xa, đầu óc trống rỗng.
Phía sau, cánh tay nhỏ nhắn của Thẩm Lợi ôm lấy eo anh: "Lập Đông, anh đang nghĩ gì?"
Chu Lập Đông nhẹ nhàng gỡ tay cô ra: "Anh mệt đi nghỉ thôi!" Anh quay người bỏ đi.
Thẩm Lợi ngập ngừng: "Chu Lập Đông!"
Chu Lập Đông ngẩng đầu, mặt không bộc lộ thái độ: "Anh vừa pha trà cho em!"
Anh không muốn chịu đựng cô thêm nữa.
Ngày Hác Tư Nguyên quay về Bắc Kinh đúng vào 14 tháng Hai, Tổ Kế đi xe đến đón cô và mang theo một bông hồng.
Tư Nguyên cười nói: "Đây là lần đầu tiên mình nhận được hoa hồng!"
Tổ Kế hỏi: "Chu Lập Đông chưa bao giờ tặng hoa hồng cho cậu sao?" Nói xong mới biết mình lỡ lời, không thể không tự trách mình: "Mình ăn no rửng mỡ, tự nhiên nhắc đến anh ta làm gì?"
Tư Nguyên không để tâm, cô nói: "Không nói chuyện lãng mạn với cậu nữa, tự nhiên đi xa như vậy đón mình! Không phải mình đã nói mình có thể tự về sao, mình cũng không mang nhiều đồ!"
Tổ Kế cũng không không nghe cô than thở nữa, xách túi của cô đặt vào trong xe, nhấn phanh rồi nói: "Ngồi yên chưa, bản cô nương bắt đầu cho xe bay đây!"
Về đến căn phòng nhỏ, tiễn Tổ Kế về, Tư Nguyên mới nằm trên giường bật khóc.
Lúc đưa bố cô đi, cô không khóc; lúc biết bố cô muốn được chôn chung với mẹ cô, cô cũng không khóc; lúc cô đến mộ bố mẹ cáo biệt, cô cũng không khóc; chịu đựng suốt đường đi, bây giờ, cô không thể ngăn được nước mắt của mình nữa, cô trách móc vì sao họ lại rời bỏ cô? Vì sao bố cô lại độc ác như vậy, không muốn để cô nhìn mặt lần cuối? Vì sao cô lại cô đơn trên thế giới này?
Khóc mệt rồi, Tư Nguyên lấy gấu bông gối lên đầu, để mình đắm chìm trong cảm giác trống rỗng.
Chuông điện thoại liên tục vang lên, cô nghĩ mình đang gặp ảo giác nhưng tiếng chuông như thúc giục khiến Tu Nguyên không thể không nghe điện thoại: "Xin chào, tôi là Hác Tư Nguyên."
Đầu bên kia điện thoại yên lặng, Tư Nguyên thở dài: "Gọi nhầm sao?" Cô vừa định tắt điện thoại, bỗng vang lên một giọng nói quen thuộc: "Tư Nguyên, em vẫn ổn chứ?"
Cái gì ổn? Cái gì không ổn? Tư Nguyên yên lặng không nói gì rồi tắt điện thoại, lúc này, cô sợ mình sẽ yếu đuối mà mò xuống giếng sâu của tình cảm.
Cô cần sự an ủi và cảm giác ấm áp, nhưng cô sợ rằng khi sa vào đó, một lần nữa cô sẽ không thể hồi phục được.
Chu Lập Đông cầm điện thoại không muốn đặt xuống, vừa rồi rõ ràng anh nghe thấy tiếng cô khóc, rõ ràng anh nghe thấy giọng nói không thể bi thương hơn được nữa của cô: "Tôi là Hác Tư Nguyên!" Giọng nói này như vang vọng bên tai anh, càng lúc càng lớn rồi đột ngột nổ bùng lên trong đầu anh, khói nồng nồng tràn khắp lục phủ ngũ tạng.
"Tư Nguyên, xin lỗi!" Anh nói không thành tiếng.
Nhân viên thư ký nhìn thấy Chu Lập Đông đưa tay ôm ngực, mặt mày nhăn nhó, miệng không ngừng lẩm bẩm, khóe miệng chảy ra một vệt máu.
Nghĩ rằng có chuyện không hay nên vội vàng đưa anh đi bệnh viện.
"Chảy máu dạ dày, cũng may là đưa đến kịp thời!" Bác sĩ nói vói Thẩm Khánh Sơn.
Thẩm Khánh Sơn thở phào nhẹ nhõm, nói với thư ký của Chu Lập Đông: "Lần này may mà có cậu!"
Nhân viên thư ký không dám nhận công, vội vàng nói: "Phó tổng giám đốc Chu là người may mắn!”
Thẩm Khánh Sơn nhìn quanh rồi nói: "Phiền cậu thông báo cho Thẩm Lợi, để con gái tôi đến bệnh viện!"
Nhân viên thư ký vội vàng nghe lời.
Lúc Chu Lập Đông tỉnh lại, xung quanh anh tối đen. Anh động cựa, cảm thấy một phần cơ thể vô cùng đau đớn, "Đây có phải là địa ngục không?" Anh tự hỏi.
Nghĩ đến địa ngục, bỗng nhiên anh nhớ đến Hác Tư Nguyên, anh đã gọi điện thoại cho cô. Lẽ nào hai người đã âm dương xa cách? Anh vẫn chưa nói với cô anh hối hận như thế nào. Dường như ở trong bóng tối quá lâu anh mới nhận thấy một tia sáng.
Cửa được mở ra, ánh đèn ngoài hành lang hắt vào trong phòng.
Có người nhẹ nhàng bước vào, áp sát người bên cạnh anh, cầm lấy tay anh khẽ gọi: "Lập Đông, Lập Đông!"
Chu Lập Đông không muốn trả lời.
Cửa phòng lại được đẩy ra, lần này là bác sĩ trực ca: "Cô Thẩm!" Bác sĩ khách khí chào Thẩm Lợi.
"Rốc cuộc anh ấy thế nào rồi? Vì sao mãi không tỉnh?" Thẩm Lợi hỏi.
"Anh ấy mệt quá, chúng tôi đã tiêm cho anh ấy ít thuốc an thần, hy vọng anh ấy có thể nghỉ ngơi!" Bác sĩ thấy Chu Lập Đông không có điều gì đáng e ngại
nên sang phòng bệnh khác.
Thẩm Lợi ngồi một lát, cảm thấy nhàm chán, sau khi ra ngoài nghe điện thoại, cô không quay lại nữa.
Giữa đêm khuya, bốn bề tĩnh mịch đến đáng sợ; Chu Lập Đông muốn nhắm mắt đi nghỉ nhưng không sao ngủ được, trong đầu anh chỉ hiện lên hình ảnh của Hác Tư Nguyên, rồi bóng dáng của cô dần dần rời xa, anh muốn giữ lại nhưng không sao giữ đuợc!
Cho đến khi trời sáng, anh mới mơ hồ ngủ thiếp đi.
Vừa ngủ được một lát, có người đến thăm, đó là bà Thẩm và bảo mẫu mang cháo cho anh.
Bà Thẩm nhìn thấy dáng vẻ mệt mỏi của Chu Lập Đông liền nói: "Bố con nói để con yên tâm nghỉ ngơi, công ty đã có ông ấy lo!"
Chu Lập Đông cười: "Để bố con chịu mệt rồi!"
Bà Thẩm cầm bát cháo đợi cho nguội rồi nói: "Còn khách sáo gì nữa, đã là người một nhà rồi!"
Chu Lập Đông hơi nhạy cảm với chữ "người một nhà", anh cười khổ sở trong lòng, người một nhà? Anh từng hy vọng có thể vào được nhà này để hưởng vinh hoa phú quý, đó là điều anh đã không tiếc bất kỳ điều gì để đánh đổi, nhưng bây giờ vì sao khi bà Thẩm nhắc đến chữ "người một nhà", anh lại cảm thấy thất vọng và buồn bã?
Ở bệnh viện thành phố.
Hoắc Yến Phi kéo Tỉnh Thành, chỉ vào cửa phòng 503 rồi nói: "Đây rồi!"
"Không phải nói là không có gì ghê gớm sao?" Tỉnh Thành nhìn Chu Lập Đông đang nằm trên giường bệnh qua cửa kính. Đôi mắt của Chu Lập Đông sâu thẳm khi không đeo kính, sống mũi cao lộ rõ vẻ gầy guộc và mệt mỏi, đặc biệt là đôi môi mím chặt nhợt nhạt không sắc máu. Hóa ra lúc Chu Lập Đông không cười, sắc mặt của anh lạnh lùng và hờ hững như vậy! Nhưng vì sao Tỉnh Thành lại nhìn thấy vẻ cô đơn và đau khổ trên mặt anh?
"Lập Đông!" Anh gọi một tiếng, giọng hơi khàn khàn.
Chu Lập Đông bừng tỉnh giấc, cười với anh và Hoắc Yến Phi theo thói quen: "Thế nào mà cũng làm kinh động khiến các cậu phải đến đây!" Anh muốn ngồi dậy nhưng Hoắc Yến Phi ngăn lại: "Đừng cử động, bọn mình nghe nói cậu vào viện, không yên tâm nên đến thăm!"
"Không sao!" Chu Lập Đông cười gượng gạo.
"Đang khỏe mạnh sao lại bị đau dạ dày?" Hoắc Yến Phi hỏi.
"Có lẽ mình bị nhiễm lạnh, mấy ngày nay nhiệt độ giảm nhưng không để ý mặc thêm áo." Chu Lập Đông nói và nhìn về phía Tỉnh Thành: "Mấy ngày nay cậu có gặp Hác Tư Nguyên không? Bố cô ấy mất, chắc chắn cô ấy rất đau lòng!"
Tỉnh Thành chau mày: "Cậu đã bị như thế này, quan tâm đến nhiều chuyện khác để làm gì?"
Chu Lập Đông lau kính rồi đeo lên, lấy lại vẻ thản nhiên: "Lần này mình tự làm tự chịu!"
Lúc sắp đi, Tỉnh Thành và Hoắc Yến Phi nói với Chu Lập Đông: "Mau dưỡng bệnh, công ty còn rất nhiều việc đợi cậu đi thương thảo!"
Chu Lập Đông không nói gì, chỉ cười nhìn theo hai người bước ra khỏi cửa!
Ở bệnh viện theo dõi vài ngày, tình hình không đáng lo ngại, Chu Lập Đông về nhà họ Thẩm.
Thẩm Khánh Sơn đề nghị anh nghỉ ngơi thêm vài ngày nhưng anh không chịu được nhàn rỗi, bảo Thẩm Lợi mang các tài liệu ở công ty về cho anh xem.
Thẩm Lợi nói: "Anh không phải là người làm thuê của nhà em, không làm việc không có cơm ăn sao mà phải dốc sức như thế?"
Chu Lập Đông cười: "Anh không làm gì thấy nhàm chán!"
"Vậy anh đi mua sắm cùng em!"
"Em muốn ra ngoài, có rất nhiều người xếp hàng muốn được đi cùng em, em để anh ở nhà yên tĩnh vài ngày đi."
Thẩm Lợi nghiêm mặt: "Nhưng em chỉ muốn có anh đi cùng em!"
Chu Lập Đông lắc đầu: "Anh xin lỗi, anh không khỏe, để hôm khác!”
Thẩm Lợi nhìn thấy Chu Lập Đông bước vào phòng ngủ, trong lòng cảm thấy nghi ngờ, lẽ nào anh đã biết điều gì đó?
Tỉnh Thành mời Tư Nguyên ra ngoài ăn cơm, gọi toàn các món ăn mà cô thích.
Tư Nguyên động đũa nhưng không cảm thấy mùi vị gì.
Tỉnh Thành nói: "Nên ăn nhiều hơn một chút gần đây cô rất gầy!"
Tư Nguyên lại cầm đũa nhưng vẫn không ăn được, gắp món mà anh thích đặt vào đĩa của anh:
“Anh cũng ăn nhiều vào!”
Chu Lập Đông cùng Thẩm Lợi ra ngoài, cô nói gần đường Linh Lung có một nhà hàng rất ngon nên muốn tranh thủ buổi tối không bận rộn đến đó ăn thử.
Thẩm Lợi tinh mắt, nhìn thấy Tỉnh Thành từ xa, kéo tay Chu Lập Đông nói: "Đó không phải là Tỉnh Thành sao? Mình qua đó chào một câu!”
Đông người, từ xa, Chu Lập Đông và Thẩm Lợi chỉ nhìn thấy Tỉnh Thành, đến khi bước lại gần mới nhìn thấy cô gái ngồi đối diện với anh.
"Tỉnh Thành hẹn hò ở đây sao?" Thẩm Lợi nhìn thấy cô gái đó nhiệt tình gắp thức ăn cho Tỉnh Thành nên thầm đoán.
Tỉnh Thành và Tư Nguyên ngẩng đầu lên, nhìn thấy Chu Lập Đông và Thẩm Lợi.
Bọn đôi mắt nhìn nhau nhưng thái độ trên mặt không giống nhau, ngạc nhiên, bất ngờ, nghi ngờ, buồn bực, điềm nhiên...
Tỉnh Thành dao động một giây rồi nhanh chóng lấy lại bình tĩnh: "Không ngờ lại có thể gặp nhau ở đây!"
Thẩm Lợi nói: "Từ xa tôi đã nhận ra hai người!" Cô cười nói với Tư Nguyên rồi quay sang Tỉnh Thành; "Sao thế? Không giới thiệu chúng tôi với nhau sao?"
Tỉnh Thành nhìn Chu Lập Đông rồi nói: "Được tiểu sư muội của tôi thời đại học - Hác Tư Nguyên!" Anh chỉ vào Thẩm Lợi rồi nói với Hác Tư Nguyên: "Đây là vợ sắp cưới của Chu Lập Đông - Thẩm Lợi!"
Thẩm Lợi thoải mái chìa tay, nói với Tư Nguyên: "Rất vui được gặp cô!"
Tư Nguyên nhìn Chu Lập Đông, khẽ cười rồi nói với Thẩm Lợi: "Đúng là một sự trùng hợp thú vị!"
Nhìn thấy sắc mặt xanh tái của Chu Lập Đông và Tư Nguyên, Tỉnh Thành vội vàng kéo tay Tư Nguyên rồi nói: "Mau ăn thôi, ăn xong còn đi xem phim nữa!"
Tư Nguyên ngồi xuông, nhìn Tỉnh Thành nói chuyện với Thẩm Lợi: "Ngại quá, cô ấy hay e thẹn... Chúng tôi ăn xong cho kịp giờ, không đợi hai người nữa, hai người cứ tự nhiên!"
Thẩm Lợi nháy mắt với Chu Lập Đông rồi nói: "Đây được gọi là gì? Trọng sắc khinh bạn bè sao?"
Chu Lập Đông cố gắng giữ bình tĩnh, nói với Thẩm Lợi: "Vẫn còn chưa đi ăn sao?" rồi kéo Thẩm Lợi đi.
Thẩm Lợi bất giác quay đầu lại nhìn Hác Tư Nguyên rồi nói với Chu Lập Đông: "Con mắt của Tỉnh Thành không tồi, cô gái đó rất xinh đẹp!"
"Có lẽ không chỉ xinh đẹp…” Chu Lập Đông nói.
"Khí chất cũng không tồi!" Đúng là phụ nữ nhìn phụ nữ luôn chính xác!
Đợi Chu Lập Đông và Thẩm Lợi tìm được chỗ ngồi ăn, Thẩm Lợi mới nhớ ra: "Cô gái Hác Tư Nguyên đó là sư muội của Tỉnh Thành thời đại học... Không phải là học cùng trường vói anh sao?... Hai người không quen nhau?"
Sao lại không quen nhau được?
Thấy Chu Lập Đông yên lặng, bỗng nhiên Thẩm Lợi hốt hoảng: "Anh nghĩ gì thế?" Gần đây, cô nhận ra Chu Lập Đông không chuyên tâm.
Một lát sau, Chu Lập Đông mới định thần lại, anh hỏi Thẩm Lợi: "Chúng ta gọi món gì?"
Thẩm Lợi tùy ý gọi vài món rồi tiếp tục hỏi: "Anh không quen bạn gái của Tỉnh Thành sao?"
"Cô ấy không phải là bạn gái của Tỉnh Thành!" Chu Lập Đông nghiêm mặt.
Cảm giác lo lắng trong lòng Thẩm Lợi không ngừng tăng Iên.
"Bởi vì, cô ấy đã từng là bạn gái của anh!" Lời nói thốt lên giống như được giải thoát, Chu Lập Đông không muốn tiếp tục chịu đựng cảm giác khổ sở không thể nói thành lời này nữa?
Thẩm Lợi mất bình tĩnh, cô gạt bộ đồ uống trà trên bàn, tách trà rơi xuống đất, vỡ tan thành nhiều mảnh vụn.
Hác Tư Nguyên chỉ nghe thấy tiến hỗn loạn mà không ngẩng đầu lên.
Sau đó là giọng nói rõ ràng của Chu Lập Đông,anh nói với nhân viên phục vụ: "Xin lỗi bạn tôi không khỏe nên muốn hủy món đã gọi!"
"Không được quay đầu lại!" Tỉnh Thành nói với Tư Nguyên.
Tư Nguyên cắn môi, mắt cô mờ đi. "Tỉnh sư huynh, chúng ta đi thôi!" Cô nói bằng giọng khẩn cầu khiến người khác đau lòng.
Tỉnh Thành đỡ lấy tay cô, giúp cô cầm áo khoác rồi hai người rời khỏi đó.
Phía sau lưng họ, Chu Lập Đông không ngừng run rẩy.
Cô không quay đầu lại nên không bao giờ biết, vào giây phút cô và Tỉnh Thành bỏ đi, phía sau họ là ánh mắt tuyệt vọng.
"Cô ấy và Tỉnh Thành thật sự rất hợp nhau!" Thẩm Lợi cười, ánh mắt đầy toan tính.
Dưới ánh đèn, Chu Lập Đông nhận thấy điều ẩn chứa trong ánh mắt đó. Lòng anh trở nên vô cùng nặng nề.
Tôi đã từng cố gắng đọc thật kỹ; có vài trang vui vẻ, toàn bộ câu chuyện là cảm giác đau khổ, trong đó có một đoạn kể về sự biệt li.
- Goethe -
Tam kiếm khách đăng ký nghiên cứu sinh trong lúc đi làm nên dù coi như một trò tiêu khiểnn hưng Chu Lập Đông làm việc rất chăm chỉ, vì đã đăng ký học nên anh tìm lại một số tài liệu chuyên ngành hồi mới ra trường để ôn lại. Nhìn lại những trang sách cũ, anh có cảm giác được quay về thời trẻ. Trên trang sách vẫn còn một chiếc lá ngân hạnh đã khô, vàng đến nhức mắt.
Chu Lập Đông vẫn còn nhớ năm đó, anh và Hác Tư Nguyên đi dạo dưới tòa nhà Tư Nguyên, lá ngân hạnh rụng bay trong gió, vô tình rơi lên đầu anh, Hác Tư Nguyên kiễng chân giúp anh lấy xuống rồi hôn lên môi anh, lòng anh nổi sóng, không sao giữ bình tĩnh, sau một lúc lâu mới nhớ rằng phải hôn lại cô.
Tòa nhà Tư Nguyên đã chứng kiến nụ hôn đầu tiên của họ, cây ngân hạnh đã lưu lại những hạnh phúc và ngọt ngào họ từng có.
Chiếc lá ngân hạnh được Tư Nguyên ép vào trang sách, còn nhớ lúc đó, cô nói vói giọng chan chứa hy vọng: "Đợi ép xong, em sẽ làm cho anh một thanh đánh dấu sách thật đẹp!"
Anh chưa bao giờ chờ đợi thanh đánh dấu sách đó, bởi khi sắp tốt nghiệp, anh đã lựa chọn một con đưòng tắt mà mọi người đều xem thường. Lúc đi thực tập anh đã gặp Thẩm Lợi, Thẩm Lợi thể hiện rõ ràng thiện cảm của mình với một chàng trai nho nhã như anh, vì thế anh có ý đồ lần sau sẽ đưa cô về nhà và nhẹ nhàng cầm tay cô trên đưòng..
Anh cần có tiền đồ, tiền bạc và địa vị.
Không chỉ anh cần, gia đình anh, một gia thuần nông bao đời nay cũng cần.
Nhưng con đường này có thật sự nhanh hơn không? Vì sao đi đến tận bây giờ anh lại bắt đầu nghi ngờ? Anh chẳng phân biệt rõ ràng được con đường của mình nữa.
Nhưng, đã đi được một nửa đường rồi, có thể quay lại từ đầu không? Liệu anh có đủ năng lực và dũng khí không?
Có những việc càng muốn quên càng nhớ rõ ràng hơn, Chu Lập Đông ép mình không nghĩ đến những chuyện trước đây nữa, anh cũng không ngừng nhắc bản thân: "Cho dù như thế nào, không phải tất cả đều trở thành quá khứ rồi sao?"
Sau giây lát anh lạị nhớ đến Tư Nguyên, nhớ đến đôi mắt đẹp của cô, khóe mắt hơi cong lại khi cười.
Sau đó, anh lại ngầm ảm chỉ mình: "Mày không được hối hận, điều gì là điều mày muốn, điều gì là điều mày nên muốn?"
"Không được, cuộc sống như thế này khiến tôi không thở được, vì sao tôi không thể yêu? Tôi có thể tiếp tục sống như thế này không?"
Chu Lập Đông liên tục đấu tranh với tư tưởng cùa mình như vậy, tính toán được mất mà không thể đưa ra lựa chọn, cũng không thể lựa chọn! Có lẽ, lức đi bước đầu tiên, anh đã cắt tất cả đường lùi cho mình lúc đó, anh đã quyết định sẽ không bao giờ quay đầu lại.
Nhìn thấy Chu Lập Đông lo lắng và gầy đi,
Thẩm Lợi lo lắng nói: "Hôm nào nói chuyện với bố em xin cho anh nghỉ phép, gần đây có lẽ anh làm việc mệt quá!"
Chu Lập Đông mỉm cười: "Không sao, gần đây công ty bận, nghỉ phép sẽ làm lỡ việc."
"Cũng không thể chỉ kiếm tiền mà không cần sức khỏe được!" Thẩm Lợi nói.
"Chưa đến mức như thế!" Chu Lập Đông lại bắt đầu nghe điện thoại, ký giấy tờ.
"Thật là không hiểu được, không phải là chúng ta không có tiền!" Thẩm Lợi lo lắng, muốn thuyết phục Chu Lập Đông dừng lại: "Anh kiếm nhiều tiền như thế để làm gì?"
Chu Lập Đông không nói gì, anh chưa bao giờ nghĩ đến vấn đề này. Trước đây lúc không có tiền, anh nghĩ, nếu sau này có tiền anh sẽ hiếu thuận với bố mẹ, chăm sóc anh chị em, mua nhà, mua xe. Nhưng bây giờ đã đủ tiền để nuôi bố mẹ rồi, lo lắng nhà cửa cho anh chị em, có nhà rồi, có xe rồi, nên nghĩ đến mình, nhưng vì sao anh vẫn chưa dừng lại? Có phải vì anh làm việc theo quán tính? Hay là anh cảm thấy lòng mình trống rỗng nên muốn dùng công việc để bù lấp?
"Sau đợt này, anh sẽ nói với bố chuyện xin nghỉ phép!" Anh nhẹ nhàng dỗ đành Thẩm Lợi: "Đên lúc đó, anh sẽ đưa em đi Thái Lan, không phải em vẫn nói muốn đi chơi sao?"
Nghe thấy Chu Lập Đông nói thế, Thẩm Lợi vui mừng, không còn lo lắng nữa, cô nói: "Anh đừng nuốt lời vài ngày nữa em sẽ đến công ty du lịch hỏi chuyện này.”
"Đã muốn đưa em đi từ lâu, sao có thể nuốt lời được?"
Thẩm Lợi cười rồi rời khỏi phòng làm việc của Chu Lập Đồng, "Em đi làm việc, hôm nay tâm trạng em vui, buổi tối mời chú ba anh ăn một bữa nhé!”
"Được, đồng ý với sự sắp xếp của em" Trong lòng Chu Lập Đông cũng cảm thấy vui, mặc dù chỉ là vui mà thôi.
Gần đến Tết, Chu Lập Đông đưa chú ba ra bến xe về nhà, mặc dù chú ba chưa khỏi bệnh, nhưng không thể không về theo phong tục ở nông thôn. Chú ba hỏi Chu Lập Đông: "Cháu và người ấy của cháu lúc nào về?"
"Năm nay chúng cháu không về, ăn Tết ở Bắc Kinh” Chu Lập Đông nói.
Chú ba lắc đầu với vẻ ngạc nhiên: "Vẫn còn chưa cưới, sao có thể ăn Tết ở nhà người ta được?"
"Không phải vì công việc bận thôi." Chu Lập Đông vội vàng giải thích.
Lúc chú sắp lên tàu, Chu Lập Đông nhét vào tay em họ năm trăm tệ: "Cẩm lấy mua gì đó cho chú ba, anh bận nên không có thời gian đi mua."
Em họ anh cũng không từ chối, nhận tiền rồi nói: “Anh nhiều tiển, tiêu một ít của anh cũng không sao!"
"Đúng, đúng, đúng, anh em với nhau không phải nên như vậy sao?" Chu Lập Đông cười.
Thẩm Lợi lấy những thứ để bồi bổ sức khỏe trong nhà dùng không hết để vào hai chiếc túi to để Chu Lập Đông xách lên tàu, nhìn thấy tàu bắt đầu khởi động, Chu Lập Đông cảm thấy nhẹ người.
Anh nghĩ, thời buổi bây giờ, có gì đừng có bệnh, không cố gì đừng không có tiền, đây là một chân lý vô cùng chuẩn xác.
Trên sân ga, rất nhiều người lao động mang chiếu giải ra để nằm vì không mua được vé tàu, có một số người đợi đến bốn, năm ngày, đầu tóc rối bù và bẩn thỉu. Trên màn hình chiêu đi chiêu lại quảng cáo của các hãng Adidas, Chanel không phù hợp với cảnh tượng đó nên Chu Lập Đông cảm thấy buồn cười, đứng lại xem.
Người đứng xếp hàng trước quầy bán vé chen chúc, ầm ĩ, hận rằng không thể lật đổ cả nhà ga.
Chu Lập Đông nhớ đến thời đại học, mỗi lần về quê anh cũng phải chịu đựng cảnh này.
Nhưng từ khi quen biết Thẩm Lợi, anh ít đi tàu hỏa, thỉnh thoảng về nhà anh đi bằng máy bay. Nhìn lại, đúng là con người phải có tiền mới không phải chịu khổ. Có tiền, có địa vị, con người ta sẽ lên một tầng lớp khác. Ở một nơi phức tạp như thế này khiến Chu Lập Đông cảm nhận được rõ ràng tầm quan trọng của đồng tiền, cũng chỉ có những lúc như thế này, nỗi nhớ Hác Tư Nguyên của anh mới giảm đi phần nào.
Thật ra, anh đang cố gắng thuyết phục mình, lựa chọn trước đây của anh không sai!
Nhưng trong cuộc sống, phân biệt đúng sai liệu có dễ dàng như thế không?
Trong xã hội hiện tại, con người đều theo đuổi một số điều hư vô, không biết điều gì mới là bản chất của cuộc sống. Rất nhiều người khi nhìn lại mới nhận ra tất cả chỉ là phù phiếm. Trong thế giới bận rộn này, dường như người ta đều quên mất thời gian và không gian cuộc sống của mình. Đời người chỉ biết theo đuổi, mông muội và mù quáng.
Chu Lập Đông có thật sự thuyết phục được mình hay không?
Bản thân anh cũng không biết.
Từ lần trước có chuyện không vui với Tỉnh Thành, Chu Lập Đông không gặp Tỉnh Thành và Hoắc Yến Phi.
Hôm đó, vẫn là Hoắc công tử ra mặt gọi hai người đi xem thi đấu bóng chuyền: "Không dễ gì mới có vé xem, ai có thể nói là sẽ không đi!" Mặc dù Hoắc công tử không nhanh nhạy nhưng anh cũng nhận ra sự khác lạ giữa hai người, cố tình tìm cơ hội này để hai người hòa giải.
"Mình và Tỉnh Thành không sao, nhiều năm kết nghĩa anh em, chỉ là tranh cãi nho nhỏ, không để bụng. Chu Lập Đông cười đứng ngoài cổng nhà thi đấu giải thích với Hoắc công tử.
"Vậy thì tốt!" Hoắc công tử cười vui vẻ, "Lát nữa xem xong trận bóng mình mời đi uống rượu!"
Tỉnh Thành thấy Chu Lập Đông nói thế cũng thấy ngại, cười nói: "Chuyện giữa hai chúng ta để sau hãy nói! Bây giờ xem bóng và uống rượu!"
Hác Tư Nguyên không có kế hoạch về nhà vì vé máy bay và tàu đều không dễ mua. Nhưng 27 tháng Chạp âm lịch, mẹ kế gọi điện cho cô, giọng vô cùng lo lắng: “Tư Nguyên, dù thế nào con cũng về, bố con đang bệnh nặng!"
Tư Nguyên vừa uống một ngụm nước nên bị sặc ho không ra, nuốt không trôi, dường như không thở được, cô nấc nghẹn trong điện thoại, đồng ý vói mẹ kế
Buổi chiều, Tư Nguyên gọi điện thoại khắp nơi đặt vé, nhưng, tất cả các điểm đặt vé máy bay và tàu đều hết vé.
Tổng giám đốc Châu nói: “Tôi giúp cô hỏi Tỉnh Thành, trước đây cậu ấy đã từng làm ở bộ đường sắt, ít nhiều cũng có môi quan hệ, nếu không được, công ty sẽ cử xe đưa cô về." Nói xong, ông trực tiếp gọi điện cho Tỉnh Thành.
Công ty của ông Châu là một công ty nhỏ, có ba chiếc xe có thể dùng, một chiếc Audi, hai chiếc Buick để phục vụ công việc kinh doanh, nếu cử một chiếc xe đưa Tư Nguyên về có thể làm lỡ rất nhiều việc, cô sẽ không yên tâm. Mặc dù như vậy, Tư Nguyên vẫn rất cảm động đến mức ứa nước mắt: "Cảm ơn ông, tổng giám đốc Châu!"
"Đừng khách sáo thế đối xử tốt vói cô không phải vì muốn bóc lột giá trị thặng dư của cô sao?” Tổng giám đốc Châu nói vui.
Tư Nguyên cười nhưng không dễ gì xóa tan cảm giác buồn bã trong lòng.
Chu Lập Đông đến Song Nguyệt tìm Tỉnh Thành.
Không muốn mình bị kẹp giữa anh em và người từng yêu, càng không muốn anh em của mình bị kẹp giữa mình và người mình yêu.
Tỉnh Thành vừa đi gặp Ngô Kiền Vĩ, giúp Hác Tư Nguyên mua vé tàu, “Bố của tiểu tài nữ bệnh nặng nên cần về nhà gấp!" Hoắc Yến Phi nhún vai nói.
Chu Lập Đông không nói ra được thành lời vì sao mình buồn, có lẽ là buồn thay cho Hác Tư Nguyên, bởi vì anh biết Tư Nguyên yêu bố nhất, bây giờ bố cô bị bệnh nặng, chắc chắn cô sẽ rất đau lòng! Cũng có lẽ buồn cho chính bản thân anh, vì lúc Hác Tư Nguyên gặp khó khăn, người đầu tiên cô nghĩ đến không phải là anh mà là Tỉnh Thảnh.
Chu Lập Đông đứng một lát, cảm thấy ngực mình như bị thứ gì đó chèn lên, cười chán nản.
"Sao thế?" Hoắc Yến Phi vỗ lên vai Chu Lập Đông, "Chẳng trách Tỉnh Thành nói cậu cười giống như đang nhớ mùa xuân, sắc mặt rất kỳ lạ, quả thật là rất giống!"
Chu Lập Đông đấm Hoắc công tử: "Không được nói lung tung."
"Cậu không mời mình ăn tối sao?" Hoắc Yến Phi gọi với theo phía sau Chu Lập Đông.
"Lần sau đi, mình còn có việc!" Chu Lâp Đông không quay đầu lại, bước ra khỏi Song Nguyệt.
Ở bãi đỗ xe, Chu Lập Đông gọi điện cho Kiến Vĩ, "Cậu giúp mình xem còn vé tàu đi Cáp Tân ngày nào? Hàng ngày giữ lại bao nhiêu vé?'' Thời đại học, Ngô Kiến Vĩ nằm ở giường phía trên Chu Lập Đông, quan hệ giữa hai người rất tốt, anh thực tập cùng Tỉnh Thành ở bộ đường sắt rồi ở lại đó làm việc.
"Ngất mất, sao lại hỏi câu này? Vừa rồi Tỉnh Thành cũng hỏi hệt như vậy." Đương nhiên Ngô Kiến Vĩ chơi thân với Chu Lập Đông hơn Tỉnh Thành, hơn nữa cũng biết Chu Lập Đông và Tỉnh Thành luôn là bạn tốt của nhau nên không giấu điều gì.
"Tỉnh Thành tìm cậu? Cậu lùi việc của cậu ấy lại, việc của mình rất quan trọng!" Chu Lập Đông cầm chặt lấy điện thoạt vẻ mặt tàn nhẫn và nhạo báng. Anh không muốn Tỉnh Thành có vé đưa cho Hác Tư Nguyên, việc đó cần phải được làm bởi anh, không phải sao?
Thật ra, anh không nhận ra mình đang sợ hãi, sợ Tư Nguyên cảm động trước hành động của Tỉnh Thành, sợ mình sẽ bị khủng hoảng vì đố ky.
Lập Đông thầm mắng mình yếu đuối và tự ti, sau đó anh tìm cho mình trăm ngàn lời viện cớ với chính mình: "Mình cần phải bảo vệ tình yêu của mình!''
Ngô Kiến Vĩ nói với Tỉnh Thành: "Ngại quá, hết vé rồi thật sự tôi không còn cách nào khác."
Tỉnh Thành chau mày: "Không phải là vẫn còn giữ lại dự trù sao? Lấy cho tôi một vé là được!”
Ngô Kiến Vĩ nhớ đến lời căn dặn của Chu Lập Đông liền nói: "Chỗ tôi không còn vé nào nữa, cậu đến bến tàu tìm người giúp xem sao!"
Bước ra khỏi trung tâm phục vụ hành khách, bụng Tỉnh Thành nóng như lửa đốt: "Thói đời gì không biết? Kiếm một tấm vé cũng khó như vậy! Chẳng trách Tư Nguyên không mua được!"
Tỉnh Thành ngồi vào trong xe, nghĩ xem nên tìm ai để giải quyết vấn đề.
Lúc đang vò đầu suy nghĩ, anh nhìn thấy Chu Lập Đông, "Lập Đông đến đây làm gì?". Tinh Thành không gọi Chu Lập Đông, chỉ từ xa nhìn theo bóng anh bước vào phòng trung tâm phục vụ khách hàng.
Dáng người Chu Lập Đông rất cân dối, không thể không thừa nhận, anh có ngoại hình rất đẹp. Người như vậy rất có đức và tài năng! Chu Lập Đông là người quan hệ rộng rãi, đi đến đâu cũng có người giúp đỡ và có khả năng ứng phó với mọi việc. Tỉnh Thành cười mình: "Ca ngợi Chu Lập Đông như vậy, không phải là đố kị cậu ấy chứ?" Sau đó anh lắc đầu rất mạnh, "Làm bạn bè nhiều năm rồi, vì sao Iại làm như vậy?"
Không đợi Chu Lập Đông ra, Tỉnh Thành đã lái xe đi.
Anh trực tiếp gặp Hác Tư Nguyên: "Không mua được vé, tôi quyết định sẽ lái xe đưa cô về, tiện thể đi xem băng đăng để mở mang tầm mắt."
Không mua được vé, Tư Nguyên hơi thất vọng; nhưng vẫn rất biết ơn Tỉnh Thành, cô nói: "Cảm ơn Tỉnh sư huynh, anh không cần đưa tôi đi, đợi vài ngày nữa, lúc mua được vé tôi sẽ về!"
"Cô gái ngốc nghếch, chuyện này đâu có thể chờ đợi? Nếu về muộn, không gặp được người cần gặp, không phải là điều đáng tiếc sao?" Tỉnh Thành cầm tay Tư Nguyên đang che lấy mặt thấy mắt cô sưng mọng, anh giúp cô lau nước mắt rồi nói:”Tôi về bàn giao việc cho Hoắc Yến Phi một lát, ngày mai sẽ xuất phát!”
Tư Nguyên không biết nên nói như thế nào, mối ân tình Iớn như thế không phải chỉ một lời cảm ơn là có thể giải quyết.
“Tỉnh sư huynh!...” Tư Nguyên gọi một tiếng rồi không biết nói như thế nào nữa.
Tỉnh Thành bước ra ngoài cửa, thấy Tư Nguyên gọi mình vội vàng dừng lại hỏi: “Sao thế?”
Tư Nguyên chỉ mấp máy môi mà không nói được thành lời.
"Hãy đợi tôi!" Tỉnh Thành nhắc lại một lần nữa với vẻ kiên định.
"Vâng!" Tư Nguyên khẽ gật đầu.
Không biết vì sao, Tỉnh Thành dường như nhìn thấy Tư Nguyên đang cười trong nước mắt!
Dù khổ dù mệt thế nào, anh cũng cảm thấy xứng đáng.
Tư Nguyên không ngờ Chu Lập Đông xuất hiện, cô cũng không mong chờ anh xuất hiện.
Nhưng anh đang cười rạng rỡ đứng trước mặt cô, lấy ra một tấm vé: "Đây là vé tàu đi Cáp Nhĩ Tân!"
Tư Nguyên nhìn khuôn mặt tươi cười của anh, cảm thấy chưa bao giờ lạ lùng như thế: "Vì sao?"
"Bởi vì anh biết em cần!" Anh đặt vé vào tay cô, quay người muốn đi.
"Không phải bất kỳ điều gì em cần anh cũng có thể cho.” Tư Nguyên rưng rưng nước mắt, yếu đuối và khổ sở.
“Vì thế anh chỉ mang đến cho em những điều có thể.” Chu Lập Đông nói khẽ như một tiếng thở dài.
"Lập Đông, đều đã trở thành quá khứ rồi, anh không nợ em điều gì!" Hác Tư Nguyên khẽ nói.
"Nhưng, anh tình nguyện để anh nợ em!"
"Thôi, em nghỉ sớm đi, chuyến tàu tối mai, vẫn còn kịp chuẩn bị, anh sẽ đưa em đi, còn có Tỉnh Thành và Hoắc Yến Phi."
Tư Nguyên đứng ở cửa cầu thang bất động, mắt nhìn theo bóng Chu Lập Đông đi xa dần.
Ngoài ga người vẫn đông nườm nượp.
Chu Lập Đông và Hoắc Yến Phi đứng ngoài bậc thềm tìm Hác Tư Nguyên khắp nơi: "Không thể đã đi rồi được?" Hoắc công tử luôn không giữ được kiên nhẫn.
"Tàu vẫn chưa chạy, sao có thể đi được?" Chu Lập Đông tiếp tục nhìn xung quanh.
"Kỳ lạ, sao cũng không thấy Tỉnh Thành đâu?" Hoắc công tử hỏi.
"Có lẽ đi cùng Tư Nguyên!"
Cuối cùng Chu Lập Đông cũng nhìn thấy Hác Tư Nguyên, trong rừng người cô từ từ bước lại, vẻ đau thương khiến cô không giống những người khác.
"Đã hẹn là anh sẽ đến đưa em đi, vì sao không đợi mọi người?" Chu Lập Đông vốn ăn nói nhẹ nhàng nên ngưòi khác không biết anh đang trách cô hay đơn thuần chỉ là một câu hỏi.
"Em tự đi xe đến cho tiện!" Tư Nguyên nói với Chu Lập Đông và Hoắc Yến Phi, cô nhìn quanh rồi hỏi:
“Tỉnh sư huynh đâu?"
"Có lẽ đang trên đường!" Chu Lập Đông tiện tay lấy va li hành lý của Tư Nguyên.
"Các anh không cần tiễn em, đây không phải là lần đầu em đi tàu!" Vài năm nay, cô đều một mình xách hành lý đi tàu về nhà.
"Đã để chúng tôi gặp thì đưa cô đi là điều nên làm!" Hoắc công tử nói.
“Trên đời này không có nhiều điều đương nhiên như thế!" Tư Nguyên khẽ cười nói với Hoắc công tử.
Nghe thấy Tư Nguyên nói thế, bất giác Chu Lập Đông lùi lại một bước, va vào Tỉnh Thành đang vội vàng chạy lại.
Mặt của Tỉnh Thành đầy vẻ hoài nghi: "Sao lại đi tàu vậy? Không phải tôi đã hẹn sẽ đưa cô về sao?"
"Đông Bắc có tuyết lớn, đưòng cao tõc bị tắc, lái xe không an toàn." Tư Nguyên giải thích.
Tỉnh Thành nói: "Được, nhưng cô đi một mình nhớ phải chú ý an toàn, còn nữa, nếu vạn nhẩt có chuyện gì phải tự mình bảo trọng!"
Tư Nguyên gật đầu, lấy hành lý từ trong tay Chu Lập Đông, xé vé lên tàu.
Nhìn thấy cô bước tới gần cửa toa tàu, Chu Lập Đông cảm thấy đau lòng, anh ôm ngực, khẽ gọi tên cô: "Tư Nguyên!"
Có lẽ cảm nhận được tiếng gọi của anh, Hác Tư Nguyên quay đầu lại, bước lại gần tam kiếm khách cô lấy trong túi ra một phong bì thư rồi đưa cho Chu Lập Đông. "Lập Đông, em quên mất không gửi anh tiền vé tàu!"
Chu Lập Đồng ngạc nhiên nhìn chiếc phong bì rồi nói: "Giữa chúng ta hà tất phải tính toán rõ ràng đến mức này sao?"
Tư Nguyên nghiêm túc nói: "Luôn luôn là như vậy!"
Hoắc công tử và Tỉnh Thành cũng ngạc nhiên.
Lần này Hác Tư Nguyên đi thật, không nói một lời tạm biệt giống như lúc cô rời khỏi đại học Giao thông năm đó, cô yên lặng bước qua tòa nhà Tư Nguyên và không quay đầu lại.
Tàu đã chuyển bánh và từ từ rời đi trước mặt tam kiếm khách.
Tỉnh Thảnh nhìn Chu Lập Đông, lạnh lùng nói: "Hóa ra cậu đã tìm Ngô Kiến Vĩ!"
Chu Lập Đông không nói gì, tay vẫn ôm ngực.
Dường như Hoắc Yến Phi hiểu được sự tình, vỗ vai hai người rồi nói; "Đừng quên, chúng ta là anh em!"
"Anh em? Được, vậy đã là anh em, hôm nay mình sẽ nói thẳng, mình thích Hác Tư Nguyên!"
Chu Lập Đông cười nói: "Thích thì sao? Cậu có thể khiến cô ấy yêu cậu không?"
Trong lòng Tỉnh Thành dường như có một khoảng trống vô tận, anh không thể thẳng thắn nói với Chu Lập Đông: "Có thể!"
Sau khi đưa Hác Tư Nguyên đi đã là nửa đêm, Chu Lập Đông muốn được yên tĩnh một mình nên về căn hộ ở ngoại ô.
Khu nhà rất tĩnh mịch, Chu Lập Đông dừng lại ở duới nhà một lát cảm thấy tim mình vô cùng đau đón.
Anh nhắn tin cho Thẩm Lợi: "Anh tiếp khách về muộn, sợ làm phiền mọi người ở nhà, tối nay anh ở Mạt Lợi Viên."
Dường như ngay lúc đó, anh thấy Thẩm Lợi gọi diện "Lập Đông, anh ở đâu?"
"Bãi đỗ xe ở Mạt Lợi Viên” Chu Lập Đông ngạc nhiên nghe thấy giọng hốt hoảng của Thẩm Lợi, "Em sao thế? Có chuyện gì không?"
"Không... Không có gì, tối nay, em cũng ở Mạt Lợi Viên, em xuống bãi đỗ xe đón anh!"
"Không cần, bên ngoài rất lạnh!" Chu Lập Đông tâm lý nói.
Thẩm Lọi đã tắt điện thoại.
Chu Lập Đông đứng trước cửa thang máy đợi hồi lâu mới thấy thang máy đi xuống. Một người đàn ông cao to lao ra khỏi thang máy chạy ra ngoài cửa "Giờ này vẫn còn có người ngoài sao?" Chu Lập Đông không thể không nhìn theo bóng dáng người đàn ông, có vẻ rất quen!
Thẩm Lợi đứng ở ngoài cửa đợi anh: "Sao lâu thế?"
"Anh đợi thang máy!" Chu Lập Đông vội vàng kéo Thẩm Lợi vào phòng, "Đừng để bị lạnh!"
Trên giá dép ngoài cửa dép để lộn xộn, Chu Lập Đông nhìn vào trong phòng khách rồi hỏi: "Có khách đến sao?"
Thẩm Lợi chỉnh lại đệm trên ghế sô pha: "Làm gì có khách nào?"
Chu Lập Đông nhìn cốc rượu trên bàn: "Sao một người lại có hai cốc rượu?"
"Ồ, em chuẩn bị trước cho anh!" Thẩm Lợi nói.
Nhìn thấy thái độ mất tự nhiên của Thẩm Lợi, Chu Lập Đông dường như suy nghĩ điều gì đó, anh nói: "Hôm nay tiếp khách với Tỉnh Thành, anh uống cũng không ít, bây giờ anh muốn uống một tách trà."
Thẩm Lợi vội vàng đứng đậy: "Để em đi pha cho anh!"
"Không cần, ai dám làm phiền đại nhân" chu Lập Đông ngăn Thẩm Lợi lại rồi bước vào phòng bếp.
Cửa sổ trong phòng bếp không có rèm, nhìn qua khung kính có thể nhìn thấy những vì sao xa, mặc dù ánh sáng yếu ớt nhưng rất thuần khiết.
Chu Lập Đông thất thần nhìn ra xa, đầu óc trống rỗng.
Phía sau, cánh tay nhỏ nhắn của Thẩm Lợi ôm lấy eo anh: "Lập Đông, anh đang nghĩ gì?"
Chu Lập Đông nhẹ nhàng gỡ tay cô ra: "Anh mệt đi nghỉ thôi!" Anh quay người bỏ đi.
Thẩm Lợi ngập ngừng: "Chu Lập Đông!"
Chu Lập Đông ngẩng đầu, mặt không bộc lộ thái độ: "Anh vừa pha trà cho em!"
Anh không muốn chịu đựng cô thêm nữa.
Ngày Hác Tư Nguyên quay về Bắc Kinh đúng vào 14 tháng Hai, Tổ Kế đi xe đến đón cô và mang theo một bông hồng.
Tư Nguyên cười nói: "Đây là lần đầu tiên mình nhận được hoa hồng!"
Tổ Kế hỏi: "Chu Lập Đông chưa bao giờ tặng hoa hồng cho cậu sao?" Nói xong mới biết mình lỡ lời, không thể không tự trách mình: "Mình ăn no rửng mỡ, tự nhiên nhắc đến anh ta làm gì?"
Tư Nguyên không để tâm, cô nói: "Không nói chuyện lãng mạn với cậu nữa, tự nhiên đi xa như vậy đón mình! Không phải mình đã nói mình có thể tự về sao, mình cũng không mang nhiều đồ!"
Tổ Kế cũng không không nghe cô than thở nữa, xách túi của cô đặt vào trong xe, nhấn phanh rồi nói: "Ngồi yên chưa, bản cô nương bắt đầu cho xe bay đây!"
Về đến căn phòng nhỏ, tiễn Tổ Kế về, Tư Nguyên mới nằm trên giường bật khóc.
Lúc đưa bố cô đi, cô không khóc; lúc biết bố cô muốn được chôn chung với mẹ cô, cô cũng không khóc; lúc cô đến mộ bố mẹ cáo biệt, cô cũng không khóc; chịu đựng suốt đường đi, bây giờ, cô không thể ngăn được nước mắt của mình nữa, cô trách móc vì sao họ lại rời bỏ cô? Vì sao bố cô lại độc ác như vậy, không muốn để cô nhìn mặt lần cuối? Vì sao cô lại cô đơn trên thế giới này?
Khóc mệt rồi, Tư Nguyên lấy gấu bông gối lên đầu, để mình đắm chìm trong cảm giác trống rỗng.
Chuông điện thoại liên tục vang lên, cô nghĩ mình đang gặp ảo giác nhưng tiếng chuông như thúc giục khiến Tu Nguyên không thể không nghe điện thoại: "Xin chào, tôi là Hác Tư Nguyên."
Đầu bên kia điện thoại yên lặng, Tư Nguyên thở dài: "Gọi nhầm sao?" Cô vừa định tắt điện thoại, bỗng vang lên một giọng nói quen thuộc: "Tư Nguyên, em vẫn ổn chứ?"
Cái gì ổn? Cái gì không ổn? Tư Nguyên yên lặng không nói gì rồi tắt điện thoại, lúc này, cô sợ mình sẽ yếu đuối mà mò xuống giếng sâu của tình cảm.
Cô cần sự an ủi và cảm giác ấm áp, nhưng cô sợ rằng khi sa vào đó, một lần nữa cô sẽ không thể hồi phục được.
Chu Lập Đông cầm điện thoại không muốn đặt xuống, vừa rồi rõ ràng anh nghe thấy tiếng cô khóc, rõ ràng anh nghe thấy giọng nói không thể bi thương hơn được nữa của cô: "Tôi là Hác Tư Nguyên!" Giọng nói này như vang vọng bên tai anh, càng lúc càng lớn rồi đột ngột nổ bùng lên trong đầu anh, khói nồng nồng tràn khắp lục phủ ngũ tạng.
"Tư Nguyên, xin lỗi!" Anh nói không thành tiếng.
Nhân viên thư ký nhìn thấy Chu Lập Đông đưa tay ôm ngực, mặt mày nhăn nhó, miệng không ngừng lẩm bẩm, khóe miệng chảy ra một vệt máu.
Nghĩ rằng có chuyện không hay nên vội vàng đưa anh đi bệnh viện.
"Chảy máu dạ dày, cũng may là đưa đến kịp thời!" Bác sĩ nói vói Thẩm Khánh Sơn.
Thẩm Khánh Sơn thở phào nhẹ nhõm, nói với thư ký của Chu Lập Đông: "Lần này may mà có cậu!"
Nhân viên thư ký không dám nhận công, vội vàng nói: "Phó tổng giám đốc Chu là người may mắn!”
Thẩm Khánh Sơn nhìn quanh rồi nói: "Phiền cậu thông báo cho Thẩm Lợi, để con gái tôi đến bệnh viện!"
Nhân viên thư ký vội vàng nghe lời.
Lúc Chu Lập Đông tỉnh lại, xung quanh anh tối đen. Anh động cựa, cảm thấy một phần cơ thể vô cùng đau đớn, "Đây có phải là địa ngục không?" Anh tự hỏi.
Nghĩ đến địa ngục, bỗng nhiên anh nhớ đến Hác Tư Nguyên, anh đã gọi điện thoại cho cô. Lẽ nào hai người đã âm dương xa cách? Anh vẫn chưa nói với cô anh hối hận như thế nào. Dường như ở trong bóng tối quá lâu anh mới nhận thấy một tia sáng.
Cửa được mở ra, ánh đèn ngoài hành lang hắt vào trong phòng.
Có người nhẹ nhàng bước vào, áp sát người bên cạnh anh, cầm lấy tay anh khẽ gọi: "Lập Đông, Lập Đông!"
Chu Lập Đông không muốn trả lời.
Cửa phòng lại được đẩy ra, lần này là bác sĩ trực ca: "Cô Thẩm!" Bác sĩ khách khí chào Thẩm Lợi.
"Rốc cuộc anh ấy thế nào rồi? Vì sao mãi không tỉnh?" Thẩm Lợi hỏi.
"Anh ấy mệt quá, chúng tôi đã tiêm cho anh ấy ít thuốc an thần, hy vọng anh ấy có thể nghỉ ngơi!" Bác sĩ thấy Chu Lập Đông không có điều gì đáng e ngại
nên sang phòng bệnh khác.
Thẩm Lợi ngồi một lát, cảm thấy nhàm chán, sau khi ra ngoài nghe điện thoại, cô không quay lại nữa.
Giữa đêm khuya, bốn bề tĩnh mịch đến đáng sợ; Chu Lập Đông muốn nhắm mắt đi nghỉ nhưng không sao ngủ được, trong đầu anh chỉ hiện lên hình ảnh của Hác Tư Nguyên, rồi bóng dáng của cô dần dần rời xa, anh muốn giữ lại nhưng không sao giữ đuợc!
Cho đến khi trời sáng, anh mới mơ hồ ngủ thiếp đi.
Vừa ngủ được một lát, có người đến thăm, đó là bà Thẩm và bảo mẫu mang cháo cho anh.
Bà Thẩm nhìn thấy dáng vẻ mệt mỏi của Chu Lập Đông liền nói: "Bố con nói để con yên tâm nghỉ ngơi, công ty đã có ông ấy lo!"
Chu Lập Đông cười: "Để bố con chịu mệt rồi!"
Bà Thẩm cầm bát cháo đợi cho nguội rồi nói: "Còn khách sáo gì nữa, đã là người một nhà rồi!"
Chu Lập Đông hơi nhạy cảm với chữ "người một nhà", anh cười khổ sở trong lòng, người một nhà? Anh từng hy vọng có thể vào được nhà này để hưởng vinh hoa phú quý, đó là điều anh đã không tiếc bất kỳ điều gì để đánh đổi, nhưng bây giờ vì sao khi bà Thẩm nhắc đến chữ "người một nhà", anh lại cảm thấy thất vọng và buồn bã?
Ở bệnh viện thành phố.
Hoắc Yến Phi kéo Tỉnh Thành, chỉ vào cửa phòng 503 rồi nói: "Đây rồi!"
"Không phải nói là không có gì ghê gớm sao?" Tỉnh Thành nhìn Chu Lập Đông đang nằm trên giường bệnh qua cửa kính. Đôi mắt của Chu Lập Đông sâu thẳm khi không đeo kính, sống mũi cao lộ rõ vẻ gầy guộc và mệt mỏi, đặc biệt là đôi môi mím chặt nhợt nhạt không sắc máu. Hóa ra lúc Chu Lập Đông không cười, sắc mặt của anh lạnh lùng và hờ hững như vậy! Nhưng vì sao Tỉnh Thành lại nhìn thấy vẻ cô đơn và đau khổ trên mặt anh?
"Lập Đông!" Anh gọi một tiếng, giọng hơi khàn khàn.
Chu Lập Đông bừng tỉnh giấc, cười với anh và Hoắc Yến Phi theo thói quen: "Thế nào mà cũng làm kinh động khiến các cậu phải đến đây!" Anh muốn ngồi dậy nhưng Hoắc Yến Phi ngăn lại: "Đừng cử động, bọn mình nghe nói cậu vào viện, không yên tâm nên đến thăm!"
"Không sao!" Chu Lập Đông cười gượng gạo.
"Đang khỏe mạnh sao lại bị đau dạ dày?" Hoắc Yến Phi hỏi.
"Có lẽ mình bị nhiễm lạnh, mấy ngày nay nhiệt độ giảm nhưng không để ý mặc thêm áo." Chu Lập Đông nói và nhìn về phía Tỉnh Thành: "Mấy ngày nay cậu có gặp Hác Tư Nguyên không? Bố cô ấy mất, chắc chắn cô ấy rất đau lòng!"
Tỉnh Thành chau mày: "Cậu đã bị như thế này, quan tâm đến nhiều chuyện khác để làm gì?"
Chu Lập Đông lau kính rồi đeo lên, lấy lại vẻ thản nhiên: "Lần này mình tự làm tự chịu!"
Lúc sắp đi, Tỉnh Thành và Hoắc Yến Phi nói với Chu Lập Đông: "Mau dưỡng bệnh, công ty còn rất nhiều việc đợi cậu đi thương thảo!"
Chu Lập Đông không nói gì, chỉ cười nhìn theo hai người bước ra khỏi cửa!
Ở bệnh viện theo dõi vài ngày, tình hình không đáng lo ngại, Chu Lập Đông về nhà họ Thẩm.
Thẩm Khánh Sơn đề nghị anh nghỉ ngơi thêm vài ngày nhưng anh không chịu được nhàn rỗi, bảo Thẩm Lợi mang các tài liệu ở công ty về cho anh xem.
Thẩm Lợi nói: "Anh không phải là người làm thuê của nhà em, không làm việc không có cơm ăn sao mà phải dốc sức như thế?"
Chu Lập Đông cười: "Anh không làm gì thấy nhàm chán!"
"Vậy anh đi mua sắm cùng em!"
"Em muốn ra ngoài, có rất nhiều người xếp hàng muốn được đi cùng em, em để anh ở nhà yên tĩnh vài ngày đi."
Thẩm Lợi nghiêm mặt: "Nhưng em chỉ muốn có anh đi cùng em!"
Chu Lập Đông lắc đầu: "Anh xin lỗi, anh không khỏe, để hôm khác!”
Thẩm Lợi nhìn thấy Chu Lập Đông bước vào phòng ngủ, trong lòng cảm thấy nghi ngờ, lẽ nào anh đã biết điều gì đó?
Tỉnh Thành mời Tư Nguyên ra ngoài ăn cơm, gọi toàn các món ăn mà cô thích.
Tư Nguyên động đũa nhưng không cảm thấy mùi vị gì.
Tỉnh Thành nói: "Nên ăn nhiều hơn một chút gần đây cô rất gầy!"
Tư Nguyên lại cầm đũa nhưng vẫn không ăn được, gắp món mà anh thích đặt vào đĩa của anh:
“Anh cũng ăn nhiều vào!”
Chu Lập Đông cùng Thẩm Lợi ra ngoài, cô nói gần đường Linh Lung có một nhà hàng rất ngon nên muốn tranh thủ buổi tối không bận rộn đến đó ăn thử.
Thẩm Lợi tinh mắt, nhìn thấy Tỉnh Thành từ xa, kéo tay Chu Lập Đông nói: "Đó không phải là Tỉnh Thành sao? Mình qua đó chào một câu!”
Đông người, từ xa, Chu Lập Đông và Thẩm Lợi chỉ nhìn thấy Tỉnh Thành, đến khi bước lại gần mới nhìn thấy cô gái ngồi đối diện với anh.
"Tỉnh Thành hẹn hò ở đây sao?" Thẩm Lợi nhìn thấy cô gái đó nhiệt tình gắp thức ăn cho Tỉnh Thành nên thầm đoán.
Tỉnh Thành và Tư Nguyên ngẩng đầu lên, nhìn thấy Chu Lập Đông và Thẩm Lợi.
Bọn đôi mắt nhìn nhau nhưng thái độ trên mặt không giống nhau, ngạc nhiên, bất ngờ, nghi ngờ, buồn bực, điềm nhiên...
Tỉnh Thành dao động một giây rồi nhanh chóng lấy lại bình tĩnh: "Không ngờ lại có thể gặp nhau ở đây!"
Thẩm Lợi nói: "Từ xa tôi đã nhận ra hai người!" Cô cười nói với Tư Nguyên rồi quay sang Tỉnh Thành; "Sao thế? Không giới thiệu chúng tôi với nhau sao?"
Tỉnh Thành nhìn Chu Lập Đông rồi nói: "Được tiểu sư muội của tôi thời đại học - Hác Tư Nguyên!" Anh chỉ vào Thẩm Lợi rồi nói với Hác Tư Nguyên: "Đây là vợ sắp cưới của Chu Lập Đông - Thẩm Lợi!"
Thẩm Lợi thoải mái chìa tay, nói với Tư Nguyên: "Rất vui được gặp cô!"
Tư Nguyên nhìn Chu Lập Đông, khẽ cười rồi nói với Thẩm Lợi: "Đúng là một sự trùng hợp thú vị!"
Nhìn thấy sắc mặt xanh tái của Chu Lập Đông và Tư Nguyên, Tỉnh Thành vội vàng kéo tay Tư Nguyên rồi nói: "Mau ăn thôi, ăn xong còn đi xem phim nữa!"
Tư Nguyên ngồi xuông, nhìn Tỉnh Thành nói chuyện với Thẩm Lợi: "Ngại quá, cô ấy hay e thẹn... Chúng tôi ăn xong cho kịp giờ, không đợi hai người nữa, hai người cứ tự nhiên!"
Thẩm Lợi nháy mắt với Chu Lập Đông rồi nói: "Đây được gọi là gì? Trọng sắc khinh bạn bè sao?"
Chu Lập Đông cố gắng giữ bình tĩnh, nói với Thẩm Lợi: "Vẫn còn chưa đi ăn sao?" rồi kéo Thẩm Lợi đi.
Thẩm Lợi bất giác quay đầu lại nhìn Hác Tư Nguyên rồi nói với Chu Lập Đông: "Con mắt của Tỉnh Thành không tồi, cô gái đó rất xinh đẹp!"
"Có lẽ không chỉ xinh đẹp…” Chu Lập Đông nói.
"Khí chất cũng không tồi!" Đúng là phụ nữ nhìn phụ nữ luôn chính xác!
Đợi Chu Lập Đông và Thẩm Lợi tìm được chỗ ngồi ăn, Thẩm Lợi mới nhớ ra: "Cô gái Hác Tư Nguyên đó là sư muội của Tỉnh Thành thời đại học... Không phải là học cùng trường vói anh sao?... Hai người không quen nhau?"
Sao lại không quen nhau được?
Thấy Chu Lập Đông yên lặng, bỗng nhiên Thẩm Lợi hốt hoảng: "Anh nghĩ gì thế?" Gần đây, cô nhận ra Chu Lập Đông không chuyên tâm.
Một lát sau, Chu Lập Đông mới định thần lại, anh hỏi Thẩm Lợi: "Chúng ta gọi món gì?"
Thẩm Lợi tùy ý gọi vài món rồi tiếp tục hỏi: "Anh không quen bạn gái của Tỉnh Thành sao?"
"Cô ấy không phải là bạn gái của Tỉnh Thành!" Chu Lập Đông nghiêm mặt.
Cảm giác lo lắng trong lòng Thẩm Lợi không ngừng tăng Iên.
"Bởi vì, cô ấy đã từng là bạn gái của anh!" Lời nói thốt lên giống như được giải thoát, Chu Lập Đông không muốn tiếp tục chịu đựng cảm giác khổ sở không thể nói thành lời này nữa?
Thẩm Lợi mất bình tĩnh, cô gạt bộ đồ uống trà trên bàn, tách trà rơi xuống đất, vỡ tan thành nhiều mảnh vụn.
Hác Tư Nguyên chỉ nghe thấy tiến hỗn loạn mà không ngẩng đầu lên.
Sau đó là giọng nói rõ ràng của Chu Lập Đông,anh nói với nhân viên phục vụ: "Xin lỗi bạn tôi không khỏe nên muốn hủy món đã gọi!"
"Không được quay đầu lại!" Tỉnh Thành nói với Tư Nguyên.
Tư Nguyên cắn môi, mắt cô mờ đi. "Tỉnh sư huynh, chúng ta đi thôi!" Cô nói bằng giọng khẩn cầu khiến người khác đau lòng.
Tỉnh Thành đỡ lấy tay cô, giúp cô cầm áo khoác rồi hai người rời khỏi đó.
Phía sau lưng họ, Chu Lập Đông không ngừng run rẩy.
Cô không quay đầu lại nên không bao giờ biết, vào giây phút cô và Tỉnh Thành bỏ đi, phía sau họ là ánh mắt tuyệt vọng.
"Cô ấy và Tỉnh Thành thật sự rất hợp nhau!" Thẩm Lợi cười, ánh mắt đầy toan tính.
Dưới ánh đèn, Chu Lập Đông nhận thấy điều ẩn chứa trong ánh mắt đó. Lòng anh trở nên vô cùng nặng nề.
/16
|