Hạnh Phúc Ước Hẹn

Chương 7: Hạnh phúc ước hẹn của chúng ta

/16


Hôm qua hôn hạnh phúc của tôi

Hôm nay đã trở thành hư ảo

Tình yêu chân thành tôi có được

Chưa bao giờ có thể bền lâu

- Heine -

Chu Lập Đông về công ty nghỉ một lúc lâu mới cảm thấy dễ chịu một chút.

Nhìn thấy Thẩm Lợi, anh không ngạc nhiên, chỉ ôn tồn nói: “Xin lỗi, sáng nay anh giận quá!”

Càng nhìn càng thấy anh nhã nhặn bao nhiêu, Thẩm Lợi càng lo lắng bấy nhiêu: “Lập Đông, anh tha thử cho em!... Em xin anh, em chỉ nhất thời bị cám dỗ!”

“Em đừng nói gì nữa!” Chu Lập Đông ngắt lời cô.

“Không, em yêu anh. Lập Đông, em yêu anh,…” Thẩm Lợi càng hận rằng không thể móc được trái tim của mình ra cho anh xem, “Em chỉ không chịu đựng dược việc anh lạnh nhạt với em! Nên mới…”

Chu Lập Đông bình tĩnh nhìn Thẩm Lợi hấp tấp giải thích, “Nói nhỏ thôi, đang ở công ty, nếu em không ngại người ngoài biết!”

Thẩm Lợi giống như một con gà trống bị thua, cúi đầu lao vào ghế sô pha khóc lớn, vừa khóc vừa nói: “Vì sao anh không tin em yêu anh?... Vì sao anh không tin?... Lập Đông, em yêu anh như thế…”

Chu Lập Đông không động lòng, giọng của anh bình tĩnh như chưa bao giờ bình tĩnh đến thế, anh nói khẽ: “Không, em không yêu con người anh mà là bề ngoài của anh, em không để ý đến con người anh, mà là diện mạo, học vị của anh… Những điều em yêu chỉ là hư vinh! Có nhiều lần, em tự hào giới thiệu với mọi người anh là chồng sắp cưới của em, khoe khoang với năng lực của anh với người khác để đề cao anh! Em chọn anh vì anh có thể bù đắp những khuyết điểm về học vấn, dung mạo của em, không phải vì em thật sự cần tình yêu của anh! Đương nhiên, anh cũng vô sỉ, vì tiền, vì tiền đồ, mặc dù biết mục đích của em nhưng vẫn giả vờ không biết để đóng kịch cùng em!”

Thẩm Lợi nghe Chu Lập Đông nói, cô không khóc nữa, nổi giận bóp cổ Chu Lập Đông rồi mắng: “Chu Lập Đông, anh không phải là người! Anh là đồ súc sinh! Anh là một con sói đội lốt cừu ! Hóa ra, anh luôn lợi dụng em ! Anh không yêu em, anh lừa em, anh là kẻ lừa đảo, tên lừa đảo”

Chu Lập Đông mặc cho cô bóp cổ mình, không phản kháng, mặt anh đỏ lên vì thiếu oxy, đến lúc anh sắp không thở được nữa, Thẩm Khánh Sơn lao vào kéo Thẩm Lợi ra: “Cẩn thận giữ đứa bé trong bụng con! Sao các con lại có thể làm như thế, sắp trở thành bố mẹ mà còn gây chuyện ầm ĩ!”

Thẩm Lợi đột ngột buông tay, thất thần ngã lăn xuống thảm.

“Có chuyện gì thế? Thư ký Trần nói các con cãi nhau!” Trần Khánh Sơn hỏi.

Chu Lập Đông đứng dậy, cúi đầu nhìn Thẩm Lợi rồi nhìn Thẩm Khánh Sơn, buồn bã cười: “Hóa ra là như vậy! chẳng trách vội vàng muốn kết hôn!”

“Chu Lập Đông, con có ý gì?” Thẩm Khánh Sơn nghiêm mặt.

“Đi hỏi con gái yêu quý của ông! Hỏi cô ta, đứa trẻ trong bụng là của ai!” Chu Lập Đông nâng gọng kính, trong lòng cảm thấy không thoải mái, đã lâu rồi anh không ngủ cùng cô, thực sự anh không yêu cô, nhưng không ngờ cô lại quá đáng như vậy.

Thẩm Lợi khóc to, mặt mày nhăn nhó: “Chu Lập Đông, ngoài anh ra còn có ai? Anh không cần máu mủ…” Cô chưa nói xong, Chu Lập Đông đã lạnh lùng nhìn cô rồi hỏi: “Có phải trí nhớ của em gần đây không tốt không, có cần nhớ lại không?”

Chu Lập Đông cười điên dại.

Thẩm Lợi chỉ khóc, không nói được gì nữa.

Trong phòng khách sang trọng của nhà họ Thẩm, không khí rối loạn.

Thẩm Lợi muốn giết Chu Lập Đông nhưng bị ông bà Thẩm ngăn lại.

Thẩm Khánh Sơn nhẹ nhàng đặt tay lên vai Chu Lập Đông rồi nói: “Đều tại bố mẹ chiều Thẩm Lợi, con không thể tha thứ cho nó sao?”

Chu Lập Đông lắc đầu: “Chúng con không yêu nhau, đến với nhau sẽ không hạnh phúc!”

“Con người không phải sống đều dựa vào tình yêu! Nếu con ở lại, sau này Cửu Đỉnh sẽ là của con!” Tóc oogn màu hoa râm, trong mắt thể hiện rõ khí chất nhà kinh doanh. Nhớ lại năm đó, ông cũng lôi kéo Chu Lập Đông như vậy, nhưng bây giờ nhìn lại, những điều này không còn quan trọng nữa…

“Bố không thể giữ con, dù sao Thẩm Lợi mới là con gái bố!” Chu Lập Đông lắc đầu.

“Chàng trai trẻ, rất khó để bố coi trọng con, nếu hôm nay con bước ra khỏi cửa thế này, con sẽ không còn gì nữa, ngay cả đường lùi cũng không có, con phải suy nghĩ rõ ràng!”

“Con đã hạ quyết tâm, bố không cần tìm cách mê hoặc con nữa! Con sợ mình do dự rồi sẽ trở thành nô lệ của tiền bạc và quyền lực!” Chu Lập Đông tự cười mình.

“Được, đi đi. Sau này, cậu không còn bất kỳ quan hệ nào với nhà họ Thẩm nữa!” Thẩm Khánh Sơn xua tay.

“Ông Thẩm, dù nói như thế nào, nhiều năm nay, cảm ơn sự chăm sóc của ông. Tôi biết ông đối xử với tôi rất tốt, tôi sẽ luôn ghi nhớ!” Lập Đông tiến lên một bước, thành khẩn tạ lễ với Thẩm Khánh Sơn rồi dứt khoát bỏ đi.

Phía sau tiếng hét của Thẩm Lợi vang lên nhức óc: “Chu Lập Đông, tôi nguyền rủa anh, anh sẽ không được chết yên ổn!” Sau đó là tiếng vỡ của thủy tinh và gốm sứ.

Chu Lập Đông không quay đầu lại , cũng không cần quay đầu lại.

Ông Chu nghe nói con trai hủy bỏ hôn lễ, hơn nữa còn cắt đứt quan hệ với nhà họ Thẩm liền tát Chu Lập Đông, “Con điên rồi, sao có thể đắc tôi với họ như thế? Nhiều năm nay, con có làm trâu làm ngựa cho họ cũng không trả công hết được!”

“Mấy năm nay, con đã làm trâu làm ngựa rồi, con muốn trở lại làm người!” Chu Lập Đông đứng thẳng người nhìn bố, “con không muốn sống như một cái xác không hồn nữa, hơn nữa, bây giờ con không còn là con của năm đó, con có thể có được những thứ con muốn bằng chính năng lực của mình!”

Ông Chu cầm túi thuốc lá, hít liền hai hơi rồi thu dọn hành lý, “Vừa mới được vài ngày sống yên ổn, sao nói thay đổi là thay đổi được? Đúng là quỷ đói!”

Chu Lập Đông quỳ xuống đất rồi nói: “Có con ở đây, con sẽ không để bố mẹ chịu nghèo khổ!”

Ông Chu không thèm để ý đến anh, tự nói với chính mình: “Trước khi về, bố muốn nói chuyện với ông bên đó, được không? Mấy năm nay uổng phí công người ta chăm sóc con!”

“Bố đừng đi nữa, gặp nhau lại khó xử!”

Ông Chu nghĩ ngợi, “Không nên đi, sao bố còn có mặt mũi để gặp người ta nữa!”

Ra khỏi nhà họ Thẩm, Chu Lập Đông đi tay không, nhưng không phải không còn gì. Tiền thưởng hàng năm ở Song Nguyệt anh giữ trên danh nghĩa của mình đủ để anh xoay xở một thời gian.

Vài ngày sau, anh chính thức thông báo cho Tỉnh Thành và Hoắc Yến Phi tin anh chia tay với Thẩm Lợi.

Tỉnh Thành rất ngạc nhiên: “Lập Đông, cậu nói đùa với mình sao?”

Hoắc công tử sờ trán Lập Đông: “Không sốt! Cậu chưa bao giờ thích đùa cả!”

Chu Lập Đông cười nho nhã, không hề buồn bã, thay vào đó là một niềm vui khó diễn tả: “Từ bây giờ, mình sẽ đàn đúm với các cậu!”

Tỉnh Thành nghiêm mặt nói: “Đàn đúm với bọn mình sao, nhưng cậu đừng có ý gì với Tư Nguyên!”

“Cho dù mình nói không có ý gì cậu cũng có thể yên tâm không?” Chu Lập Đông nửa đùa nửa thật hỏi.

Hoắc Yến phi vỗ vai hai người: “Đừng tính toán chuyện đó nữa, bây giờ, Lập Đông muốn về công ty, mình có thể xin phép không?”

“Miễn bàn!” Tỉnh Thành nói, “Hai năm rồi mình cũng không nghỉ phép! Hai năm nay cậu đã có một chuyến đi Hawaii rồi, dù nói như thế nào mình xin phép nghỉ mới đúng!”

“Cậu xem, bình thường Tỉnh Thành vẫn bắt nạt mình như thế!” Hoắc công tử bực bội tố cáo với Chu Lập Đông.

Chu Lập Đông không để tâm, cười với vẻ hài lòng!

Rời khỏi Cửu Đỉnh, Chu Lập Đông tạm thời nhàn rỗi, lúc không có việc, anh đọc tin về bất động sản, muốn tìm cho mình một căn hộ, Chọn đi chọn lại vẫn không hợp ý. Một ngày đi học ở đại học Giao thông, đọc được quảng cáo gần tòa nhà Tư Nguyên có một khu nhà, anh mới hạ quyết tâm.

Nói chuyện với Hoắc công tử và Tỉnh Thành, Hoắc công tử kiên quyết phản đối: “Lúc hơn bốn nghìn một mét thì không mua, bây giờ mười bốn nghìn rồi, không đáng mua!”

“Mua để mình ở thì có gì đáng hay không đáng!” Chu Lập Đông vẫn không thay đổi quyết định.

“Hóa ra cậu vẫn chưa hết tình cảm với Tư Nguyên…”

“Mình chưa bao giờ nói mình hết tình cảm với Tư Nguyên.”

Thấy ánh mắt kiên định của Chu Lập Đông, bỗng nhiên Tỉnh Thành run rẩy, anh cảm thấy tình yêu của mình vô cùng mờ mịt!

Chu Lập Đông luôn là người làm việc rất hiệu quả, sau vài lần tư vấn mua nhà, căn hộ đã mang tên anh.

Đứng trong căn hộ mình mới mua, mở cửa nhìn ra ngoài, quả nhiên có thể nhìn rõ tòa nhà Tư Nguyên. Anh cười, nhiều năm nay, đây là lần đầu tiên anh cười thoải mái như thế, rạng rỡ giống hệt một đứa trẻ!




1 thành viên đã gởi lời cảm ơn meocon1002 về bài viết trên: huyentranght 02.03.2013, 19:47 meocon1002 Lớp trưởng Ngày tham gia: 08.04.2011, 14:52

Bài viết: 960

Được thanks: 981 lần

Điểm: 10.5

Re: Hạnh Phúc Ước Hẹn - Nhân Gian Tiểu Khả - Điểm: 11 Chương 8 : Có lúc nguyện lựa chọn không buông tay

Con người được sinh ra hai lần sao?

Đúng.

Lần đầu tiên là ngày bắt đầu sự sống;

Lần thứ hai là ngày manh nha một tình yêu.

-Victor Hugo-

Cuối cùng Chu Lập Đông cũng có thể đường đường chính chính gặp Hác Tư Nguyên, có vài lần, anh đợi cô trên đường cô đi làm về, hy vọng có thể gặp cô một cách tình cờ! Nhưng lần nào Hác Tư Nguyên cũng nhìn thẳng về phía trước và đi qua anh, bỏ qua cơ hội tương phùng mà anh đã diễn tập nhiều lần!

Cô đã thay đổi, không còn là người thiếu nữ ngây thơ non nớt thời học đại học nữa, bây giờ trong ánh mắt của cô thể hiện sự trưởng thành và tự tin, rõ ràng là một nhân viên công chức thực thụ.

Một lần nữa Chu Lập Đông lại nhìn thấy bóng dáng Hác Tư Nguyên dần dần biến mất trong tầm mắt, trong lòng anh không khỏi cảm thấy buồn rầu! Anh nghĩ, phải đuổi theo để nói với cô ấy anh đã đợi cô ấy bao nhiêu lâu, nhưng vừa bước được vài bước anh lại do dự.

Anh không dám nghe câu nói thốt lên từ miệng cô "Anh không cần tìm gặp em nữa", anh không có đủ dũng cảm để chấp nhận.

Không cần đến công ty hàng ngày, Chu Lập Đông ở nhà thu dọn đồ đạc, căn hộ đã được sửa chữa, mua thêm một số đồ đạc nữa là có thể đến ở, Chu Lập Đông mua đồ dùng trong nhà, thay đổi cách bày biện, Tỉnh Thành và Hoắc Yến Phi muốn giúp nhưng bị anh khéo léo từ chối: "Các cậu ở công ty giúp kiếm tiền đi!"

Chu Lập Đông thích ở trong bếp, vì từ đây nhìn ra ngoài, có thể thấy toàn cảnh của đại học Giao thông, đặc biệt là có thể nhìn thấy lời dạy uống nước nhớ nguồn trên giảng đường chính và hàng cây ngân hạnh dưới tòa nhà Tư Nguyên, anh nhìn về hướng đó, dường như nhìn thấy Hác Tư Nguyên!

Anh dần dần hiểu ra, khi nhớ nhung một ngưòi cần có sự yên tĩnh, chỉ như vậy, trái tim mới không bị gò ép, tự do đến được bên bờ của tình yêu!

Tranh thủ thời gian này, Chu Lập Đông cẩn thận điều chỉnh chế độ ăn uống của mình, anh ăn các loại cháo dinh dưỡng tốt cho dạ dày, đúng là hiệu quả không tồi, số lần dạ dày bị chảy máu giảm dần, khí sắc cũng tốt hơn nhiều.

Chỉ có điều, số lần anh nhớ Hác Tư Nguyên tăng dần, có lúc anh hy vọng vào những điều tốt đẹp, có lúc lại lo lắng hốt hoảng. Anh tự cười mình, không biết vì sao từ một người lạnh lùng, xấu xa, anh lại trở thành một người sống tình cảm đến thế? Hóa ra, con người chỉ thay đổi sau một suy nghĩ!

Hoặc có lẽ, tận đáy lòng mỗi người đều ẩn giấu con người thật của mình và bộc lộ vào một thời điếm thích hợp.

Chuyện Chu Lập Đông và Thẩm Lợi chia tay, Hác Tư Nguyên nghe đích thân Thẩm Lợi nói.

Đó là vào một sáng đầu tuần, Tư Nguyên phải đi gặp khách hàng bàn bạc phương án, đang vội vàng bước vào cổng công ty, cô thấy Thẩm Lợi quần áo nhếch nhác đứng chặn trước cửa, nhìn thấy cô liền lao đến chửi: "Hác Tư Nguyên, cô và Chu Lập Đông sẽ không được chết yên ổn!"

Tư Nguyên không muốn gặp cô ta, nhưng nhìn thây đồng nghiệp xung quanh đang nhìn mình với ánh mắt hoài nghi, cô không chịu đựng được, bước tới trước mặt Thẩm Lợi, nói rất rõ ràng: "Tôi và Chu Lập Đông không có bất kỳ quan hệ nào! Cô tìm nhầm người rồi!"

Thẩm Lợi hét lên như bị điên: "Nếu không phải vì cô, sao Lập Đông có thể rời xa tôi?"

Tư Nguyên ngạc nhiên: "Chu Lập Đông rời xa cô?" nhưng cô nhanh chóng lấy lại bình tình, "Cô hãy soi gương xem, cô như thế này, bất kỳ ai cũng sẽ rời xa cô!"

Tư Nguyên không hận Thẩm Lợi, nhìn thấy dáng vẻ cô ta như thế, cô còn thông cảm với cô ta.

Phụ nữ không thể sống dựa vào đàn ông, cô thầm nhắc mình như thế.

Thẩm Lợi nổi điên, túm lấy tóc Tư Nguyên, cố gắng dúi cô ngã xuống đất, “Cô là người đàn bà dâm đãng, quyến rũ Lập Đông, tất cả là vì cô, anh ấy mới không cần tôi nữa! Cô chết đi!”

Lúc chửi người khác, người ta không nghĩ xem có phải đang chửi mình không, có lúc chỉ vì sướng miệng mà làm mất đi nhân cách!

Mặc dù Tư Nguyên không quá yếu ớt, nhưng cô không chịu được được sự việc ầm ĩ như thế này "Ai đó đi gọi tổng giám đốc Châu giúp tôi!"

Ông Châu nghe nói con gái yêu ngàn vàng của Thẩm Khánh Sơn đến gây chuyện, hơn nữa còn tìm gặp trợ thủ đắc lực nhất của ông là Hác Tư Nguyên nên bất chấp quan hệ làm ăn với nhà họ Thẩm, trực tiếp gọi bảo vệ.

Nhìn thấy Hác Tư Nguyên bị Thẩm Lợi làm bị thương ở mặt, ông Châu nổi giận, giơ tay tát Thẩm Lợi hai cái, "Muốn bắt nạt người khác sao, cô nhầm đối tượng rồi!"

Thẩm Lợi bị đánh nên tỉnh táo trở lại, trợn mắt nhìn Hác Tư Nguyên: "Tôi hận cô, cả đời nguyền rủa cô!"

Cô ta lại nhìn ông Châu, cười một cách quái dị: 'Tôi sẽ bắt ông phải trả giá vì hai cái tát ngày hôm nay!"

Ông Châu lấy thuốc sát trùng lau vết thương cho Tư Nguyên, "Nếu để lại sẹo, chắc chắn Tinh Thành sẽ kết tội tôi! Cô phải phối hợp với tôi, đừng động đậy!”

Ông Châu bảo người khác giữ tay chân Tư Nguyên rồi gíup cô rửa vết thương.

Lúc lại gần, Tư Nguyên luôn cảm thấy ông Châu trông rất quen, giống hệt ai đó trong ấn tượng của cô, nhưng cô không thể nhớ ra là ai. "Chú Châu, trước khi cháu đến công ty, chúng ta đã gặp nhau ở đâu chưa?" Tư Nguyên nhìn thẳng vào mắt ông Châu.

Ông Châu cười, tay cầm khăn hơi run, "Không, chúng ta chưa bao giờ gặp nhau!"

"Không đúng! Chắc chắn là đã gặp rồi, nếu không sẽ không thấy quen như thế!" Tư Nguyên khẳng định.

"Đừng động đậy, nhìn xem, chỗ da này bật ra rồi!" Ông Châu nói vòng quanh.

"Tổ Kế!" Tư Nguyên buột miệng nói, "Trông chú rất giống Tổ Kế."

"Sao tôi có thể quen con bé đó được?" Ông Châu phủ nhận.

"Con bé đó? Ai nói cho chú biết Tổ Kế là nữ thế?" Tư Nguyên nhìn ông Châu.

"Thua cô rồi, phải tôi biết Tổ Kế" Cuối cùng ông Châu cũng thừa nhận.

"Hình như không chỉ đơn giản là quen biết?"

"Bố nó là em trai tôi!"

"Lúc cháu đến công ty làm, có phải Tổ Kế đã nói đỡ giúp cháu trước rồi không ?"

"Cô là bạn của nó mà! Chăm sóc cô là điều nên làm!" Ông Châu cười, "Nó bảo không được nói cho cô biết!"

"Tổ Kế!" Tư Nguyên cười, mắt cô cay cay muốn khóc, "Hóa ra cô ấy luôn giúp đỡ cháu!"

Tỉnh Thành biết chuyện Thẩm Lợi đến công ty của Tư Nguyên gây chuyện, vội vàng đến gặp cô. Nhìn thấy Tư Nguyên bị thương, anh không tránh khỏi thương xót, anh nói: "Tư Nguyên, sao lại gây chuyện với Thẩm Lợi? Cô nên tránh xa người phụ nữ chua ngoa đó mới phải!"

Tư Nguyên cười, "Không sao! Không phải tôi vẫn rất ổn sao?"

Tình Thành chỉ lên mũi cô: "Sắp như vẽ mặt mèo rồi, còn nói là không sao?"

"Ông Châu, sao ông không giúp tôi chăm sóc Tư Nguyên? Để cô ấy bị bắt nạt như thế!" Tỉnh Thành giận dữ, dường như trở thành phụ huynh và người bảo hộ cho Tư Nguyên!

Ông Châu nói: "Đã biết thế nào cậu cũng trách tôi, không phải tôi không để mắt đến cô ấy, tôi đã không để cho người phụ nữ độc ác đó yên thân!" Ông Châu giơ tay mô phỏng động tác, lúc đó Tỉnh Thành mới thở phào nhẹ nhõm.

Chu Lập Đông đến Song Nguyệt xem xét tình hình. Không nhìn thấy Tỉnh Thành ở đó liền hỏi Hoắc Yến Phi: "Tỉnh Thành đâu?"

Hoắc công tử nhìn thấy Chu Lập Đông, kể lại cho anh nghe sự việc: "Thẩm Lợi đến công ty của Tư Nguyên gây sự, Tư Nguyên bị thương, Tỉnh Thành đến đó an ủi!"

Nói xong, bỗng nhiên anh cảm thấy có điều gì đó không ổn, lúc nhìn lại, đã không thấy Chu Lập Đông đâu nữa.

Chu Lập Đông lo lắng, lái xe nhanh như bay đến đó!

Chỉ có điều lúc vừa đến bãi đỗ xe, anh thấy Tư Nguyên đang khoác tay Tỉnh Thành bước ra, anh vội vàng cúi đầu xuống vô lăng.

Mặc một chiếc áo khoác màu tím, hình như Tư Nguyên gầy hơn, có lẽ vì màu áo nên sắc mặt cô trở nên tiều tụy, cô yên lặng khoác tay Tỉnh Thành đi xa dần. Nhìn thấy họ đi với nhau như thế, Chu Lập Đông thầm tự trách mình, nhiều hơn là cảm giác mất mát và trống rỗng!

... Anh có nên lùi lại không?

Một người là bạn thân của anh, một người là người anh yêu nhất.

Có lẽ anh nên chúc phúc cho họ, có lẽ Tư Nguyên ở bên Tỉnh Thành sẽ hạnh phúc hơn khi ở bên anh.

Anh lái xe lòng vòng quanh vành đai bốn, nhưng dù làm thế nào, lòng anh vẫn rối tung như tơ vò

Trên đài phát thanh bỗng nhiên vang lên một giọng nữ rất dịu dàng: "Bài hát Hạnh phúc ước hẹn được tặng cho Tiểu Tuyết..."

Những giằng co kỳ lạ trong tình cảm

Anh vẫn yêu em

Còn em vẫn hát

Giả vờ như không có chuyện gì xảy ra

Thời gian trôi đi

Tình yêu đối mặt với sự lựa chọn

Em lạnh lùng anh khóc

Lúc xa nhau không vui vẻ

Em viết

Có những tình yêu chỉ dừng lại ở đây

Thật đau lòng

Sao em mệt mỏi

Hạnh phúc đã ước hẹn

Anh hiểu nên không nói

Tình yêu đã nói, giấc mơ đã xa

Vui và không vui, lần lượt đếm

Em không còn lưu luyến

Những cảm giác yêu thương quá sâu đậm

Anh vẫn nhớ

Nghe đến câu cuối cùng, Chu Lập Đông chảy nước mắt.

Anh chạm vào chiếc túi bằng giấy luôn mang bên mình và hạ quyết tâm.

Chu Lập Đông đã đợi trước cửa rất lâu.

Lần trước anh đã bị từ chối, Tư Nguyên đã dứt khoát nói với anh: "Anh nhầm chỗ rồi, đợi nhầm người rồi!"

Anh không thể biết vận may lần này của mình như thế nào. Ôm một đống thuốc khử trùng và nước làm mát da, Chu Lập Đông lo lắng đứng chờ. Lúc Tư Nguyên xuất hiện, anh đã không còn nhớ mình đã đợi bao lâu nữa!

"Tư Nguyên!" Anh chỉ dám gọi cô khe khẽ, sợ rằng nếu nói to sẽ khiến cô sợ hãi.

Tư Nguyên giống như bị mê hoặc, cô mở to mắt nhìn Chu Lập Đông.

Nhìn nhau hồi lâu, chỉ nghe thấy tiếng đồ vật bị rơi xuống đất, ánh mắt của hai người mới chuyển sang hướng khác.

“Anh xin lỗi, Tư Nguyên!” Giọng nói trầm trầm của Chu Lập Đông hơi khàn, chan chứa tình yêu và sự hối lỗi!

Tư Nguyên khẽ cười, nước mắt tuôn rơi rồi chảy ra khắp mặt!

Người cô đã từng yêu, mỗi câu nói giống như một vết sẹo bị chảy máu.

Tư Nguyên cúi đầu nhặt thuốc rồi đặt vào tay Chu Lập Đông, nói từng chữ: “Đã-là-quá-khứ-rồi! Hãy-quên-đi!”

Chu Lập Đông giống như bị đánh trúng vào đầu, ngốc nghếch nhìn thái độ kiên quyết cua cô.

Hác Tư Nguyên nghĩ, nếu đủ sức, cô sẽ nói chữ "quên" chắc như đinh đóng cột không cho anh hoặc bản thân cô còn bất kỳ hy vọng nào nữa. Nhưng, cô không chỉ không đủ sức mà còn thiếu dũng khí và kiên trì!

Hác Tư Nguyên hận Chu Lập Đông, hận anh lạnh lùng vô tình, bỉ ối; nhưng cô càng hận mình, biết rõ ràng anh là một người như thế nhưng vẫn không thế xóa nhòa hình ảnh của anh trong ký ức!

Không, cô có thể!

Cô cần phải làm như thế, cô đã không thể tha thứ cho anh nên cần phải quên lãng.

Cô mệt mỏi nằm trên nền nhà, điều hòa lại nhịp thở. “Đây giống như một giấc mộng, sẽ nhanh chóng trở thành quá khứ!” Cô nói vậy với bản thân.

Cô sẽ không còn là một Hác Tư Nguyên bị người ta bỏ rơi nữa.

Tổ Kế đứng trước khu thương mại Đương Đại đợi Hác Tư Nguyên, cô hẹn cô ấy đi mua sắm.

Lúc Tư Nguyên đến, Tổ Kế vừa nói chuyện điện thoại xong, nhìn thấy Tư Nguyên bước vào, cô nghịch ngợm nháy mắt hỏi: "Sao cậu lại đoán ra ông Châu có quan hệ họ hàng với mình?"

Tư Nguyên cười, "Nếu trách thì chỉ trách hai người quá giống nhau! Không cần đoán, chỉ cần nhìn là biết! Chỉ trách mình trước đây không để ý, nêu sớm quan sát thì đã biết từ lâu rồi!"

"Ồ, mấy năm rồi mới phát hiện ra, còn nói là mình và ông ấy quá giống nhau?" Tổ Kế bĩu môi, "Mình đã nói vói ông ấy là không được bán mình, cuối cùng vẫn bán!"

"Không phải ông ấy bán cậu, mà là cậu đã làm quá nhiều điều cho mình, khiến mình bất giác nhớ đến cậu!"

"Cậu học được cách ăn nói khách sáo như thế này từ lúc nào thế?"

Tư Nguyên khoác tay Tổ Kế, "Mình khách sáo gì với cậu? Đi thôi, lát nữa mình mời cậu ăn Pizza Hut!"

Tổ Kế nghe thấy vậy, "Sớm biết thế này mình đưa con trai mình đi cùng!"

"Tham lam!" Tư Nguyên cười.

Tỏ Kế nhìn thấy một chiếc váy bằng tơ tằm có hình hoa trắng nổi bật trên nền đỏ lúc mặc thử thấy vừa người nên rất thích, cô khuyên Tư Nguyên nên mặc thử: "Chúng ta mặc đồ đôi đi!"

Tư Nguyên không thích trang phục có hoa nên lắc đầu: "Mình không thích những đồ quá nổi bật quá bắt mắt!"

"Quần áo bắt mắt cũng khiếh cho người đàn ông bên cạnh bắt mắt phải không?" Tổ Kế cũng là người hay nói mà không nghĩ.

Tư Nguyên là một cô gái rất nhạy cảm, nghe thấy Tổ Kế nói như vậy, không tránh khỏi nghĩ đến mình; "Bên cạnh mình làm gì có người đàn ông bắt mắt nào?"

"Tỉnh Thành và Chu Lập Đông, có người nào không đủ bắt mắt?" Tổ Kế thở dài, "Đừng trách chú Châu nhiều chuyện, là mình chủ động hỏi ông ấy!"

Tư Nguyên quay mặt đi, "Thật sự mình không biết nên làm thế nào?"

Những dấu tích của tình yêu thời trẻ đã in đậm trong tim, suốt cuộc đời này khó mà quên được!

Thật lòng yêu một người, cho dù thời gian có dài, khoảng cách có xa xôi như thế nào, chúng ta cũng đều trân trọng cất giấu trong sâu thẳm ký ức, dù không động chạm vào nhưng đôi khi vẫn hồi tưởng lại!

Tư Nguyên đã yêu Chu Lập Đông trong suốt thời tuổi trẻ của mình, mối tình khắc cốt ghi tâm đã trải qua cát bụi thời gian nhưng vẫn không thể xáo nhòa! Mặc dù anh đã rời xa cô, nhưng cô vẫn mộng tưởng một ngày nào đó họ sẽ trùng phùng!

Cho dù ngọt lửa tình yêu đã bị dập tắt nhưng trái tim yêu vẫn luôn cháy bỏng!

Tình yêu của cô đối với anh lớn bao nhiêu thì sự oán hận cũng nhiều bấy nhiêu!

Tỉnh Thành đã chứng kiến tình yêu của cô. Cho dù như vậy, anh vẫn yêu cô! Tình yêu của anh luôn thầm lặng. Một người như vậy, một trái tim như vây, cô có thể hiểu sâu sắc, bởi vì cô cũng đã từng trải qua cảm giác như thế!

Tỉnh Thành và Chu Lập Đông, cô nên nghiêng cán cân của mình về bên nào? Có lẽ, trong lòng cô luôn có câu trả lời! Chính vì vậy , cô mới hận mình như thế!

Cô luôn tự nhắc mình phải kiên cường, lý trí, trên con đường tình yêu phải dũng cảm bước đi theo một lối khác, thử một phương thức mới nhưng vì sao bây giờ anh xuất hiện, tất cả mọi thứ của cô lại trở nên rối tung như thế?

"Nên làm như thế nào? Cậu đã sớm quyết định không phải vậy sao? Tư Nguyên, mình chỏ hy vọng cậu được hạnh phúc!" Tổ Kế cười một cách chân thành.

"Tổ Kế, mình chưa nói cảm ơn cậu!" Tư Nguyên cảm động chảy nước mắt.

"Thôi nào, cậu dám khóc trước mặt nhiều người như thế này sao, cẩn thận không mình sẽ tuyệt giao với cậu!"

Ở lớp học nghiên cứu sinh giáo sư giảng bài quá nhàm tẻ, Tỉnh Thành lấy bút chì vẽ trên giấy, sau một hồi xuất hiện hình ảnh một cô gái rất xinh đẹp!

"Hơi giống Hác Tư Nguyên" Hoắc công tử nhìn ngắm hồi lâu rồi phát biểu cảm tưởng.

Chu Lập Đông ngồi giữa hai người, nhìn liếc qua tác phẩm của Tỉnh Thành, ánh mắt dừng lại trên giấy, anh dịu dàng nhìn ảnh cô gái đang cười, ánh mắt lộ vẻ buồn bã.

“Thế nào? Có phải là hơi giống tiểu tài nữ không?” Hoắc công tử hỏi.

Chu Lập Đông cầm tờ giấy, dùng bút chì cẩn thận vẽ nhấn thêm hai hàng mi dài và đôi mắt, nhìn hồi lâu rồi nói: "Như thế này, có lẽ mới giống Hác Tư Nguyên!"

Tỉnh Thành cướp lấy tờ giấy trong tay Chu Lập Đông "Cậu vẽ cô ấy thời học đại học, bây giờ cô ấy không hay cười nữa, cho dù cười thì lông mày cũng không cong như thế này!"

Chu Lập Đông cảm thấy lòng mình đau như cắt!

Hoắc công tử ham chơi, vì trước đây không có thời gian, bây giờ có lúc Chu Lập Đông đến công ty làm việc nên anh được nhàn rỗi, hẹn bạn bè chuẩn bị đi chơi tiết thanh minh.

Tinh Thành nói: "Tính thêm mình và Tư Nguyên!"

"Cậu bảo Tư Nguyên gọi Tổ Kế đi cùng!"

"Người ta đã là gái có chồng rồi, sao cậu vẫn không nguôi lòng?"

"Nguôi lòng! Trái tim của mình buồn còn hơn bị chết! Chỉ trách mình không biết nắm lấy cơ hội!" Hoắc công tử khoa trương đưa tay lên ngực.

Nghe thấy họ nói chuyện, Chu Lập Đông không ngẩng đầu lên, trái tim của anh cũng buồn không kém Hoắc công tử! Mặc dù trái tim vẫn đập nhưng mỗi nhịp đập đều lạnh giá như băng!

Đoàn đi chơi tiết thanh minh xuất phát từ Song Nguyệt mọi người hẹn nhau chín giờ sáng tụ tập!

Đến hôm đó, chỉ có Tư Nguyên đến sớm trước giờ hẹn. Vốn dĩ cô không muốn đến, không biết nên đối mặt với ánh mắt của Chu Lập Đông như thế nào sau đó cô tự nói với bản thân, chạy trốn như vậy không phải là biện pháp, cô đã quyết định coi tất cả chỉ là quá khứ, cô cần thản nhiên đối mặt.

Tuy vậy, Tư Nguyên vẫn không ngờ có thể gặp Chu Lập Đông vào sáng sớm như thế.

Anh lấy báo ở quầy lễ tân của công ty, ngồi đọc trong phòng khách, yên lặng và trầm tĩnh, giống như đang ngồi ôn bài ở lớp học, thái độ rất chăm chú! Hồi đó, anh đọc sách, cô nhìn anh! Cho dù đôi lúc anh ngẩng đầu lên, thấy ánh mắt trong veo của cô, cô cũng không quay đi mà nhìn anh cười tinh nghịch!

Chu Lập Đông chờ đợi mà không thấy Hác Tư Nguyên cười. Anh mắt của cô nhìn xa xăm đi đâu đó.

"Tư Nguyên!" Chu Lập Đông đứng đậy bước tới.

Cô lùi lại đến một khoảng cách cô cho là an toàn.

Cô sợ anh, không biết từ lúc nào, tình yêu biến thành nỗi sợ hãi.

Chu Lập Đông không tiến lại gần hơn nữa, nhìn cô từ xa rồi dịu dàng hỏi: "Sao em đến sớm thế?"

"Em chỉ đến đúng giờ thôi!" Cô điềm nhiên nói

đang đứng trước một người xa lạ.

Chu Lập Đông không biết nên nóii gì để rút ngắn choảng cách giữa anh và cô. Anh chỉ đau đớn nghĩ, vì sao giữa anh và cô lại có kết cục như ngày hôm nay?

Đều tại anh, thời trẻ điên cuồng lao theo dục vọng, làm mất đi những điều quý giá trong tâm hồn mình! Lúc đó, không phải trong lòng anh không đấu tranh, trước quyết định từ bỏ tình yêu đẹp đẽ của mình, thậm chí anh đã khóc! Tuy nhiên, cuối cùng vẫn là ma quỷ dẫn đường, anh đã từ bỏ!

Lúc đó, anh không hề nói với cô một lời tạm biệt!

Chu Lập Đông nói: "Tư Nguyên, em hận anh phải không? Lúc đó, anh đã điên cuồng theo đuổi tiền bạc và quyền lực, thề rằng sẽ không để ai ngáng đường anh! Kết quả là có lỗi vói em, cũng có lỗi với chính mình!"

Tư Nguyên không nói gì, cũng không nói được gì, chỉ cúi đầu khóc.

Không nên hận anh, cô đã quyết định tạo ra một ranh giới với anh, nhưng lòng cô không thể giữ được bình tĩnh!

"Không, em không hận anh!" Bỗng nhiên Tư Nguyên ngẩng đầu lên, mắt đầy nước nhưng nhìn anh rất kiên định, "Em cảm ơn anh, không chỉ vì anh đã từng đối xử tốt với em mà còn vì bài học cuối cùng anh dạy cho em, con người không thế sống dựa vào người khác! Nếu không có anh, cũng sẽ không có em ngày hôm nay."

Chu Lập Đông không thể tin vào tai mình, nhìn Tư Nguyên, cảm thấy quanh người cô phát ra một thứ ánh sáng, cô không còn giống trước đây nữa, nhưng anh vẫn yêu cô sâu đậm, thậm chí càng yêu nhiều hơn...

Phải làm thế nào? Anh đã không còn cách nào quay đầu lại nữa.

Tỉnh Thành lao vào phòng, giận dữ nhìn Chu Lập Đông. "Cậu lại làm gì cô ấy thế?" Anh hét lên.

Cảm thấy Tỉnh Thành sắp trút cơn giận dữ, Chu Lập Đông chán nản ngồi lại chỗ cũ, lúc này, anh cảm thấy mình thật thừa thãi, Tư Nguyên đã bước ra ngoài, vì sao anh vẫn còn lao vào những cảm xúc ích kỷ của mình? Có lẽ Tỉnh Thành mới là người thích hợp với cô...

Tỉnh Thành ôm lấy Tư Nguyên, để cô vùi đầu vào ngực mình, "Muốn khóc thì khóc đi, không được để mình cảm thấy tủi thân!"

Tư Nguyên không từ chối cái ôm của Tỉnh Thành, lúc đó cô nhận ra Tỉnh Thành rất hiểu cô!

"Cảm ơn anh, Tỉnh Thành...” Cô dịu dàng nói.

/16

THICH DOC TRUYEN

Đa số thông tin và hình ảnh trên website đều được sưu tầm từ các nguồn trên Internet. Website hay upload-er không sở hữu hay chịu trách nhiệm bất kỳ thông tin nào trên đây. Nếu làm ảnh hưởng đến cá nhân hay tổ chức nào, khi được yêu cầu, chúng tôi sẽ xem xét và gỡ bỏ ngay lập tức.

LIÊN HỆ ADMIN

adsdoctruyen@gmail.com

DMCA.com Protection Status