Thích...
Kiếp trước, Tiêu Vãn có thành kiến nàng ấy ăn trộm ngọc bội, vào Tiêu gia mưu đồ bất chính, luôn cười nhạo tình yêu nàng ấy đối với hắn chỉ là đồ rẻ mạt, càng không – có – giá – trị, nhưng trải qua một kiếp người, hắn hiểu rõ thân phận của nàng, càng tin tưởng, có lẽ là Tạ Sơ Thần thật lòng thích mình .
Nhưng hắn không rõ, nàng ấy đã biết hắn là đứa con phá sản, chỉ biết ăn chơi phá hoại, suốt ngày nhong nhỏng trà đình tửu quán, sao còn thích hắn như vậy? Chẳng lẽ, thật sự lúc nhỏ đầu Tạ Sơ Thần không phải bị cửa kẹp thì chính là bị lừa đá cho nên mới có những suy nghĩ trái người thường?
“Trước đây chúng ta từng gặp qua sao?” Tiêu Vãn hỏi điều hắn khó hiểu nhất.
“Chuyện đó đương nhiên!” Tạ Sơ Thần ợ một hơi, bất mãn chống nạnh, vẻ mặt dữ dằn nói, “Chúng ta gặp rất rất rất nhiều lần! Ba năm trước đã từng gặp! Chàng, chàng...”
Vừa nghe Tạ Sơ Thần nhắc ba năm trước, Tiêu Vãn lập tức chột dạ. Ba năm trước... khoảng thời gian đó mình còn là tên khốn nạn thích đi chọc ghẹo mĩ nữ nhà lành mà! Chẳng lẽ ba năm trước Tạ Sơ Thần chính là đối tượng hắn “chơi xong dong” ?
Nhưng không có khả năng nha, ba năm trước mình luôn tránh thật xa vị Tạ tiểu thư nổi tiếng điêu ngoa này mà!
“Ba năm trước ta có ước hẹn với nàng chuyện gì hay không ? Ngọc bội là ta đưa cho nàng? Hay là ta cứu nàng, nên nàng muốn lấy thân báo đáp?” Trước đây khi đeo đuổi mĩ nữ, Tiêu Vãn dùng đủ các loại âm mưu quỷ kế và chiêu hắn hay dùng nhất chính là thuê vài người giả dạng côn đồ, diễn một màn anh hùng cứu mĩ nhân.
Vừa nhắc tới ngọc bội, Tạ Sơ Thần chau mày lại, cong môi lên : “Sơ Thần nhặt...” Nói xong, cả người nàng ấy mềm nhũn như nước ngã vào người Tiêu Vãn.
“Nóng quá...” Nàng ấy thở dốc, đôi mắt to lúng liếng mơ màng nhìn Tiêu Vãn, nàng ấy cảm thấy người khó chịu, đầu không ngừng cọ qua cọ lại trên ngực hắn, “Ưm… thoải mái quá…”
Tiêu Vãn chết trân tại chỗ.
Thấy Tiêu Vãn không đẩy mình ra , Tạ Sơ Thần run rẩy vươn hai tay, ôm chặt Tiêu Vãn, tâm như đường mật nhỏ giọng thì thầm: “Phu quân... Thiếp rất vui vẻ, rốt cuộc có thể gả cho chàng... Cứ như một giấc chiêm bao. Thiếp rất sợ, sợ khi tỉnh lại, mộng đẹp sẽ không còn... ” Một giọt nước mắt lăn dài trên má, rơi vào trong lồng ngực vững chãi của Tiêu Vãn.
Tiêu Vãn nhìn bộ dạng lúc này của Tạ Sơ Thần tâm đau như dao cắt. Hắn vươn tay ôm chặt nàng ấy vào lòng “Đừng khóc…”.
Đừng khóc... ?!
Phu quân an ủi nàng?! Chàng bảo nàng đừng khóc?!
Tạ Sơ Thần ngây ngô lẩm bẩm lại lời Tiêu Vãn vài lần, sợ mình tương tư quá sinh ra ảo ảnh, nàng lại duỗi tay, bàn tay bé nhỏ cẩn thận sờ soạng khắp người Tiêu Vãn, xác định mình đang nằm mơ, hay là... Hiện thực...
Sờ soạng năm lần bốn lượt, phát hiện phu quân của nàng ấy không có biến mất, nàng ấy hít một hơi, tham lam hưởng thụ mùi hương nam tính đặt trưng của hắn . Nàng ấy cao hứng rúc vào lòng Tiêu Vãn, giọng nói run run không thể tin được : “Phu quân, chàng... ôm thiếp?!”
“Ngoan ” Tiêu Vãn ôn nhu xoa xoa mái tóc dài óng mượt, hắn sợ hãi không dám nhìn vào mắt của Tạ Sơ Thần. Hắn sợ, sợ khi nhìn thấy vui sướng và tình yêu ngập tràn trong mắt nàng ấy, tâm sẽ dao động, hắn sẽ... sẽ bất chấp tất cả giữ nàng ấy ở bên mình. Không quan tâm nàng ấy sẽ chịu uất ức gì. Không quan tâm đến việc nếu hắn không bảo vệ được Tiêu gia, Tạ Sơ Thần sẽ... sẽ...
Nghĩ đến đây, Tiêu Vãn cảm thấy máu trong người đông cứng lại. Vòng tay siết chặt Tạ Sơ Thần hơn nữa.
Trùng sinh trở lại, Tiêu Vãn cảm nhận sâu sắc hơn ai hết, trên đời này người yêu thương hắn nhất ngoài phụ thân ra chỉ có Tạ Sơ Thần. Đối với một người dốc hết tâm can ra đối đãi với mình như vậy, không ai có thể đành lòng nhìn nàng ấy bị mình liên luỵ chịu biết bao khổ sở.
Nếu hắn thất bại không bảo vệ được Tiêu gia, không bảo vệ được phụ thân, hắn sẽ khó chịu, sẽ tự trách nhưng hắn biết, đó là định mệnh, trốn không thoát chạy không xong, nhưng Tạ Sơ Thần thì khác. Hạnh phúc của nàng ấy nằm trong khả năng của hắn.
Tạ Sơ Thần chịu tổn thương đều là lỗi của Tiêu Vãn. Là do hắn ích kỷ, hắn...
Trong lúc Tiêu Vãn chìm trong suy tư thì Tạ Sơ Thần cũng đang rối rắm với hàng loạt dấu hỏi. Phu quân ôm nàng? Chàng không đẩy nàng ra còn thật sự ôm nàng?
Tạ Sơ Thần cảm thấy mình đang bồng bềnh trên những đám mây, nàng ấy không tài nào tiếp nhận được sự thật này. Tiêu Vãn trước nay luôn chán ghét nàng ấy hôm nay rất dịu dàng, chàng ôm nàng ấy, còn an ủi nàng ấy, bảo nàng ây đừng khóc.
Bên môi xuất hiện nụ cười hạnh phúc.
Phu quân, chàng đã chấp nhận thân phận của thiếp rồi phải không!
Tuy ngoài miệng chưa từng thốt ra lời nào oán thán nhưng Tạ Sơ Thần vẫn canh cánh trong lòng tình cảnh ban sáng. Đều là thê tử, nàng cũng muốn được như Quý Thư Mặc, được phu quân ôm vào lòng!
Tạ Sơ Thần ngửa đầu, nhìn Tiêu Vãn cười ngây ngô, ngón tay khẽ vuốt môi hắn: “Phu quân, môi chàng thật mềm, mềm mại còn hơn lụa nữa” Giọng nói nhu tình quyến rũ, đầu lưỡi khẽ lướt qua môi hắn.
Tiêu Vãn híp mắt, hắn vô cùng ngạc nhiên và tức giận . Ai đã dạy Tạ Sơ Thần ?
Nhưng hắn không có thời gian suy nghĩ lâu, hắn lập tức như hổ đói vồ mồi, ngậm chặt lấy phiến lưỡi ướt át kia, không cho nó cơ hội trốn tránh.
Đầu lưỡi ngay lập tức tiến vào trong miệng hắn, lướt qua răng nanh, lúc lưỡi hắn tiến tới thì lại bất ngờ thu về.
Mỗ nữ say rượu sau khi trộm hương bất mãn bĩu môi:“Quá đắng , ăn không ngon...”
Tiêu Vãn hóa đá tại chỗ.
Không ngon?! Nàng ấy dám bảo hắn không “ngon cơm” ? Quả thật tự ái nam nhân của Tiêu Vãn bị đánh một đòn trí mạng tổn thương nghiêm trọng.
Tiêu Vãn nheo mắt, hắn ôm lấy Tạ Sơ Thần ngồi trên đùi mình, bàn tay vén váy nàng ấy lên, để lộ ra chiếc quần con màu hồng phấn.
Con thỏ nhỏ nào đó sắp bị sói nuốt chửng còn hí hửng hối hắn làm thịt nhanh, chớp chớp hai mắt lúng liếng, bộ dáng ngây thơ lại mị hoặc.“Phu quân...... chúng ta vào phòng làm nghi thức... ợ... động phòng, được không?”
Tiêu Vãn nhếch môi, nụ cười tà ác mê người, hắn vuốt ve vùng đất mê người được che chắn phía sau chiếc quần con, ngón tay chơi đùa trên trán mỗ nữ khờ “Nàng muốn động phòng? Được, chúng ta động phòng.” nói rồi hôn lên đôi môi mềm mại kia.
Đôi mắt Tạ Sơ Thần say rượu mông lung. Cả người nàng ấy ngây ngất như đang ở trên mây.
Phu quân muốn gì đây?
Động phòng cái gì cơ? Động phòng... không phải là phải vào phòng, cùng nhau nằm trên giường à?
Trong mắt Tiêu Vãn lấp lánh ý cười. Hắn không cho Tạ Sơ Thần thời gian suy nghĩ. Nụ hôn của hắn cường thế bức người, đầu lưỡi đảo qua cái miệng nhỏ nhắn, mút chặt lấy cái lưỡi thơm tho, thỉnh thoảng lại cắn nhẹ phấn lưỡi...... Tạ Sơ Thần cảm thấy miệng lưỡi của mình tê dại, toàn thân run lên bần bật.
Nóng quá... Nóng quá... Nàng ấy thở dốc, bàn tay nhỏ đánh loạn xạ vào ngực Tiêu Vãn, nhưng bị hắn giam giữ trong vòng ôm ấp, cánh môi thơm ngọt ngào bị hắn chiếm đoạt, trong lúc kích động bàn tay vô tinh trượt xuống dục vọng phía dưới, nơi đó đã sớm trở nên cứng rắn, lộ ra sự thèm khát mãnh liệt.
Hành động của càng châm ngòi dục vọng trong người Tiêu Vãn bộc phát. Hắn khẽ nguyền rủa một tiếng, lý trí và dục vọng đang giao chiến mãnh liệt bên trong cơ thể.
Xương quai xanh xinh đẹp, bầu ngực đầy đặn bên dưới chiếc yếm bằng tơ tằm thượng hạng hiển hiện trước mắt hắn. Tiêu Vãn miệng đắng lưỡi khô, hắn bối rối quay mặt đi nơi khác, chỉ sợ mình làm ra việc không thể cứu vãn. ( TiểuSongNgư kute: Tuột trên moi dưới con người ta hết trơn còn bày đặt xạo xạo)
Biết rằng nàng ấy ở bên hắn sẽ gặp rất nhiều nguy hiểm, hắn nếu quan tâm đến nàng ấy càng phải tránh nàng ấy thật xa, không thể gieo vào lòng nàng ấy hy vọng sau đó lại nhẫn tâm dập tắt nó.
Hắn không nên ôm tâm tình biến thái với Tạ Sơ Thần, càng không được xuống tay với nàng ấy. Hắn không thể làm hại nàng ấy.
Nói thì dễ làm thì khó, là nam nhân ai có thể cự tuyệt được dục vọng với người con gái yêu mình bằng cả sinh mạng. Tiêu Vãn hô hấp không thông, nơi nam tính trướng đau, hắn dùng sức cắn cánh môi của nàng ấy phát tiết bất mãn.
“A, phu quân... ” Nàng ấy phát ra tiếng ngâm nga. Toàn thân Tạ Sơ Thần nhũn ra, nàng ấy chỉ có thể vô lực vịn lấy hắn.
Thân thể của nàng ấy chưa bao giờ có cảm giác thế này, cứ như đang có ngọn lửa nóng hổi thiêu đốt, dưới bụng lại như có thứ gì đó từ trong cơ thể nàng chảy ra, từng đợt từng đợt nóng bỏng lan tràn khắp cơ thể, nàng thấp giọng nức nở: “Phu quân, chuyện gì đang xảy ra vậy, thiếp phải làm thế nào.... ”
Hai tay Tạ Sơ Thần theo bản năng leo lên cổ Tiêu Vãn, muốn tìm chút cảm giác an toàn. Nàng không biết mình bị làm sao, nhưng nàng tin tưởng, phu quân nhất định sẽ giúp nàng, nàng đem hy vọng đặt trên người hắn.
Tạ Sơ Thần không kháng cự Tiêu Vãn thân mật, khi thân thể ấm áp của hắn dán chặt vào người nàng ấy, ánh mắt mê ly mang theo một tầng mong đợi.
Tiêu Vãn bị ánh mắt nàng ấy hút hồn, thấn thể càng như bị thiêu đốt, hạ thân càng đau đớn, hắn chỉ muốn chỉ muốn sớm giái thoát để đâm sâu vào nơi non mềm hấp dẫn kia, muốn làm cho nàng ấy phải khóc lên, rên rỉ cầu xin hắn.
Những hình ảnh trong Đông Cung Đồ lại hiển hiện trước mắt hắn. Sống động như vậy. Dâm mĩ lại mê người như vậy. tựa như ác ma kêu gào, như hớp mất hồn của hắn.
Mắt Tiêu Vãn lúc này quá mức nóng bỏng, dục vọng quá mức mãnh liệt, hắn cúi đầu hôn ngấu nghiến cái cổ ngọc ngà, hôn đến nỗi cổ nàng ấy xuất hiện một dấu hôn ngân đậm, tay trái đi vào trong áo của nàng ấy, trực tiếp vo vê đôi nhũ hoa no đủ.
Chiếc yếm của Tạ Sơ Thần bị Tiêu Vãn lột sạch, chỉ còn chiếc quần con, đôi nhũ no đủ, mềm như lụa hiển hiện trước mặt Tiêu Vãn. Bàn tay hắn ra sức vuốt ve bầu
/24
|