Hành Trình Sủng Phu

Chương 59 - Bắt Đầu Ngược Tra

/114


Quý Thư Mặc kinh ngạc nhìn về phía Tạ Sơ Thần. Hắn luôn cho rằng Tiêu Vãn lén lút tới Mai Viên là bởi vì Tạ Sơ Thần nhân thời điểm không có hắn, vận dụng chút thủ đoạn bò lên giường Tiêu Vãn. Cầm kỳ thư họa của hắn không có gì không tinh thông, chỉ có công phu trên giường mới là lợi hại, mới khiến cho Tiêu Vãn nhìn hắn với con mắt khác.

Không ngờ người luôn háo sắc như Tiêu Vãn lại chưa từng chạm vào Tạ Sơ Thần?! Mỗi đêm bọn họ đều ở bên nhau nha, sao có thể không xảy ra chuyện gì được?

Giờ khắc này, đại não của Quý Thư Mặc oanh một tiếng, lập tức trống rỗng.

Nữ tử kia cố ý thừa nhận mình và Tạ Sơ Thần từng có hành động thân mật, đơn giản là muốn làm cho Tiêu Vãn tức giận. Giọng nói của nàng ta gấp gáp, ánh mắt nhìn Tạ Sơ Thần hơi ướt át, trong lời nói cử chỉ lại hiện ra thân thiết không nói nên lời, giống như hai người thật sự thường xuyên gặp mặt, hơn nữa lâu ngày sinh tình.

Bất kể là ai nhìn thấy tình cảnh như vậy đều sẽ cho rằng Tạ Sơ Thần không biết liêm sỉ, không chịu được cô đơn mà hồng hạnh xuất tường với hộ vệ Tiêu phủ! Cho dù Tạ Sơ Thần có liều mạng giải thích, cũng hết đường chối cãi, bởi vì hắn gả cho Tiêu Vãn đã tầm một tháng, khẳng định không còn hoàn bích* nữa.

(Candy: Hoàn bích: Trong sạch)

Trong thời điểm nguy cấp khi gian phụ cũng xuất hiện rồi, lấy cái gì chứng minh hắn không hề ngoại tình đây?

Nhưng Tiêu Vãn biết Tạ Sơ Thần đến nay vẫn là xử nam, cho nên nàng cố ý giả vờ nổi giận hỏi chuyện, đặc biệt là dò hỏi lặp lại chuyện hai người có ở cạnh nhau một mình mỗi đêm hay không, từng bước dẫn ra làm cho đối phương khai hết lời nói dối từng cái từng cái một, từ đó chứng minh được trong sạch của Tạ Sơ Thần.

Trong lòng bỗng thấy hoảng hốt, Quý Thư Mặc nhìn sườn mặt lạnh lùng của Tiêu Vãn, chỉ cảm thấy một cơn tức giận nghẹn ở ngực, làm cho hắn hoảng loạn.

Khi bất cứ người nào cũng nghi ngờ Tạ Sơ Thần, chỉ có Tiêu Vãn ngay từ lúc đầu đã không hề nghi ngờ hắn rồi?!

Tại sao nàng lại có thể tin tưởng chắc chắn Tạ Sơ Thần sẽ không phản bội mình tới như vậy!

Dưới sự kiểm chứng của Trần Thái Công, Tạ Sơ Thần về phòng chứng minh thủ cung sa ở vị trí xương quai xanh. Thủ cung sa là tượng trưng cho trinh tiết, Trần Thái Công vừa xác định chuyện này xong, ánh mắt mọi người nhìn về phía Tạ Sơ Thần vừa phức tạp vừa đồng tình, sau đó khi nhìn về nữ tử luôn miệng nói là ngoại tình với Tạ Sơ Thần thì trở nên cực kỳ tức giận!

Vũ nhục một nam tử hoàn toàn trong sạch là việc làm đáng khinh thường nhất ở Đông Ngụy! Thế cho nên những hạ nhân của Tiêu phủ đã nhục mạ khinh bỉ Tạ Sơ Thần ngày hôm qua, còn yêu cầu phạt nặng vị dâm phu này lập tức cực kỳ áy náy cúi đầu, đặc biệt là Vân Hỉ lúc nãy còn làm chứng Tạ Sơ Thần yêu đương vụng trộm.

Hắn hoang mang cúi đầu, lặng lẽ trà trộn vào đám người phía sau.

"Nói! Là ai phái ngươi tới hãm hại Sơ Thần!" Sắc mặt Tiêu Vãn lạnh lùng, hai mắt đen láy phóng ra u ám khiếp người. Ngón tay trắng như ngọc của nàng nắm chặt hàm dưới của nữ tử kia, phát ra tiếng vang kẽo kẹt.

Sát khí lạnh băng trực tiếp đánh tới, nữ tử kinh hoảng tới phát lạnh.

Nàng thật sự không ngờ đại tiểu thư bao cỏ trong lời đồn lại có khí thế áp bức người như thế!

Ánh mắt theo tiềm thức nhìn về Quý Thư Mặc phía sau Tiêu Vãn, nhưng khi nhìn lại Tiêu Vãn, biểu cảm lại lạnh lùng, không nói một lời.

"Miệng hóa ra lại rất cứng." Tiêu Vãn cười nhẹ, một chân dẫm lên ngực nữ tử, sau đó nhìn về phía Trần Thái Công và Tiêu Ngọc Dung, nghiêm túc nói: "Tổ phu, mẫu thân, mỗi đêm ta đều ở bên Sơ Thần, hơn nữa lại là xử nam, hoàn toàn khác với lời nói của vị nữ tử này một trời một vực, đây rõ ràng là màn vu oán trăm ngàn chỗ hở. Vãn Nhi cho rằng phải nghiêm hình bức cung, hỏi ra hung phạm!"

Tiêu Ngọc Dung sớm đã phát hiện ra chuyện này cũng không đơn giản như vẻ bề ngoài, chỉ là bà trăm triệu lần cũng không ngờ tới chính là phản ứng của Tiêu Vãn.

Thấy nữ nhi của mình đã trưởng thành, thông minh hơn rất nhiều, Tiêu Ngọc Dung vừa lòng gật đầu, trầm giọng phân phó: "Tiêu Nhất, nữ tử này giao cho ngươi thẩm vấn, đừng để nàng ta chết dễ dàng."

Tiêu Nhất là thị vệ bên người Tiêu Ngọc Dung, võ công cực cao cường, thủ đoạn thẩm vấn thì không ai bằng. Tiêu Ngọc Dung vừa ra lệnh xong, nàng lập tức đi tới nữ tử đang bị trói chặt, kéo ra khỏi đại sảnh đi thẩm vấn.

Liễu thị kinh ngạc, vội la lên: "Thê Chủ, Tạ Sơ Thần tuy là thân trong sạch, những cũng không thể chứng minh hắn không ngoại tình sau lưng đại tiểu thư, nói không chừng người này là muốn bảo vệ an toàn cho Tạ Sơ Thần, cố ý khi bị bắt sống nói ra những chỗ sơ hở, để cho mọi người chứng thực Tạ Sơ Thần là xử nam, trả lại trong sạch cho hắn. Nhưng việc Tạ Sơ Thần ghen ghét Quý công tử tài mạo song toàn, ác ý vu oan cho công tử, trộm vòng ngọc và hạ vu độc lên Quý công tử đều là sự thật a! Huống chi hắn còn độc ác đâm Khinh Như bị thương...... Chuyện này tất cả mọi người đã tận mắt thấy a!"

Liễu thị cho rằng vị trí Quý Thư Mặc trong lòng Tiêu Vãn không ai vượt qua được. Chỉ cần đề cập tới chuyện Tạ Sơ Thần có ý hãm hại Quý Thư Mặc, Tiêu Vãn sẽ không thể nào che chở độc phu này. Mà nhắc tới chuyện Tạ Sơ Thần đâm Tiêu Khinh Như bị thương, còn là hy vọng Tiêu Ngọc Dung và Trần Thái Công có thể trừng phạt thật nặng cái tên hung thủ đả thương người khác này!

Nghe thấy Liễu thị nhắc tới mình, môi Quý Thư Mặc mím lại, thầm khinh bỉ hắn ngu xuẩn, lại dám liên lụy tới hắn. Nhứng ánh mắt không nhịn được nhìn về phía Tiêu Vãn, muốn biết giờ phút này, lòng nàng rốt cuộc nghĩ như thế nào?

"Về chuyện Sơ Thần đâm muội muội bị thương, có một chuyện ta thật không hiểu." Tiêu Vãn cúi đầu nói, ánh mặt lạnh như băng nhìn thẳng về phía Tiêu Khinh Như đứng ngồi không yên, "Hy vọng muội muội có thể giải thích rõ ràng trước mặt tổ phu và mẫu thân."

Thấy Tiêu Vãn hoàn toàn bỏ qua chứng cứ vu oan của Tạ Sơ Thần đối với hắn, mà lại đề cập tới chuyện Tạ Sơ Thần đâm Tiêu Khinh Như bị thương trước, trong lòng Quý Thư Mặc nảy sinh cảm giác bất an.

Đột nhiên bị Tiêu Vãn gọi tên, tim Tiêu Khinh Như nhảy lên, chỉ thấy Tiêu Vãn khoanh tay sau lưng, kín đáo cười: "Tối hôm qua, cái vị gọi là gian phụ trúng châm độc của Vân Yên, trên châm có một loại dược vật có thể tản ra mùi kim phượng điệp. Họa Hạ vì vậy nên đã đi truy tìm một buổi tối, cuối cùng tới sáng sớm đã bắt sống được kẻ này, giải tới trước mặt ta. Xin hỏi muội muội, nếu nàng ta và Họa Hạ vẫn luôn ở bên cạnh nhau, giờ Hợi đêm qua lấy đâu ra người cứu Sơ Thần ở phòng chất củi?"

Nam tử bình thường không thể nào nói ra chuyện mình bị chịu nhục cho Thê Chủ, hơn nữa cho dù Tiêu Vãn nghi ngờ nàng ta thì cũng không có chứng cứ, dù sao thân thể Tạ Sơ Thần vẫn trong sạch, mà nàng ta thì bị thương nặng!

Bây giờ chắc chắn là Tiêu Vãn chỉ đơn giản muốn gây khó dễ cho nàng ta thôi! Nàng ta chỉ cần một mực không thừa nhận, sợ gì Tiêu Vãn!

Tiêu Khinh Như cụp mắt xuống, trầm giọng phản bác: "Lúc ấy là đêm, đều là nữ tử che mặt, cho nên muội muội nhận sai người, hẳn là có nữ tử khác tới Tiêu phủ muốn cứu Tạ Sơ Thần."

Vậy đối với võ công của nàng ta thì sao, ngươi có ấn tượng gì không?"

"Lúc ấy chưa đấu qua mấy chiêu, cũng không rõ lắm."

Thấy Tiêu Vãn không chịu buông tha mình, Tiêu Khinh Như ôm lấy vết thương trên vai mình, ủy khuất bổ sung: "Đại tỷ, vì sao ngươi lại thẩm vấn ta như phạm nhân vậy? Ngươi không thể bởi vì Tạ Sơ Thần là xử nữ liền tin hắn không yêu đương vụng trộm được, nàng kia chính là do muội muội tận mắt nhìn thấy. Tạ Sơ Thần vì muốn thả nữ tử kia chạy đi mới cố tình đâm ta bị thương a! Ta mới là người bị hại a!"

"Hay cho một câu người bị hại nha!" Tiêu Vãn nhìn Tiêu Khinh Như, trên mắt hiện lên trào phúng và khinh thường, lạnh lẽo tới mức làm người ta sợ hãi, "Võ công của muội muội tốt như vậy, vì sao Sơ Thần chỉ là nam nhi tay trói gà không chặt mà có thể đâm ngươi bị thương được?"

Tiêu Khinh Như khẳng định mà nói: "Hắn thừa dịp ta chưa chuẩn bị, đánh lén từ sau lưng."

"Sau lưng, là như thế này?" Lạnh lùng chặn lời của Tiêu Khinh Như, Tiêu Vãn bỗng hướng tới Tiêu Khinh Như đánh úp lại.

Mọi người kinh ngạc, không hiểu vì sao Tiêu Vãn đột nhiên xông tới gây khó dễ cho Tiêu Khinh Như, mà Tiêu Khinh Như càng không ngờ là Tiêu Vãn dám động thủ với nàng ta ngay trước mặt Trần Thái Công và Tiêu Ngọc Dung.

Nàng ta không hề phòng bị, trên vai bỗng nhiên đau xót.

Chỉ thấy Tiêu Vãn cầm trên tay cây trâm đâm vào vai trái của nàng!

Cách một lớp quần áo, Tiêu Khinh Như vẫn có thể cảm giác được từng cơn lạnh buốt của cây trâm đâm vào vai. Nàng ta kêu thảm thiết một tiếng, vận khởi tám phần công lực, một chưởng đánh tới ngực Tiêu Vãn, ai ngờ lại bị Tiêu Vãn hóa giải trong nháy mắt, vặn cánh tay nàng ta ra sau lưng.

Đầu vang lên tiếng ầm ầm, Tiêu Khinh Như hoàn toàn không hiểu được tại sao Tiêu Vãn võ công cực kém lại có thể trong nháy mắt tránh được sát chiêu của nàng ta, đầu gối đau xót kịch liệt, làm nàng ta lảo đảo, chật vật quỳ trên mặt đất.

Mà Tiêu Vãn tay cầm ngọc trâm đột nhiên lại đâm thêm phát nữa, sau đó rút ra thật mạnh sau lưng nàng ta.

Tiêu Vãn vốn không đánh lại được Tiêu Khinh Như, nhưng trong một tháng qua, mỗi buổi sáng sớm Tiêu Vãn đều dậy tập võ, thân thể đã không còn yếu đuối như ngày xưa nữa, hơn nữa nàng bất ngờ tấn công nên Tiêu Khinh Như không hề phòng bị, làm Tiêu Vãn một chiêu đã thắng.

Máu đỏ tươi chậm rãi nhỏ giọt, vai Tiêu Khinh như nháy mắt hồng một mảng.

Liễu thị hét lên, chỉ vào Tiêu Vãn đang vấn tội mắng: "Tiêu Vãn, ngươi đang làm gì vậy! Còn không mau thả Khinh Như ra!"

Hắn hung tợn nhào tới Tiêu Vãn, hai mắt hận không thể phun lửa, lại bị Tiêu Vãn nghiêng người né đi.

Lúc này, Tiêu Khinh Như mới từ trong đau đớn phản ứng lại, thấy mình đứng trước mọi người bị một cái bao cỏ làm nhục, lửa giận trong lòng nàng ta nháy mắt bốc lên, một bước xông tới muốn đánh Tiêu Vãn muốn cho nàng đẹp mặt.

Lúc này, hai mắt Tiêu Khinh Như đỏ bừng, sát khí trong lòng dâng lên bốn phía, nhưng cả hai vai nàng ta đều bị thương, khiến cho động tác chậm lại thừa cơ để Tiêu Vãn bắt lấy.

Mắt Tiêu Vãn lạnh lùng, nắm vải dệt hai bên vai của Tiêu Khinh Như, vận nội lực, xé thật mạnh.

Chỉ nghe một tiếng: "Roẹt!" Quần áo mùa hè mỏng manh lập tức bị xé rách.

Tiêu Khinh Như thấy vậy thì tức tới phát run, toàn bộ đại sảnh lập tức tràn ngập khí thế giương cung bạt kiếm. Không ít nô tài nhát gan thấy lỗ thủng đầy máu hai vai Tiêu Khinh Như, sợ tới mức nhắm chặt hai mắt lại.

Lòng Liễu thị đau tới nhỏ máu, hắn quỳ rạp xuống đất, chỉ vào Tiêu Vãn đang ung dung, lã chã muốn khóc: "Thê Chủ, Thái Công, Tiêu Vãn vì muốn bao che cho Tạ Sơ Thần mà hành hung trước mặt mọi người, xin ngài làm chủ cho Khinh Như a!"

"Vừa vặn ta cũng đang muốn mẫu thân và tổ phu làm chủ cho Sơ Thần!" Tiêu Vãn tiến lên một bước, giơ hung khí vừa rồi ra trước mắt mọi người, "Hung khí vừa rồi ta sử dụng chính là trâm ngọc hồng đàn Sơ Thần đã từng đâm Tiêu Khinh Như bị thương. Mời mọi người nhìn kĩ hai miệng vết thương."

Tiêu Vãn liếc nhìn hai lỗ máu trên vai Tiêu Khinh Như, âm thanh lạnh băng, "Miệng vết thương ở vai trai là ta đâm từ chính diện, miệng vết thương bên phải là đâm từ mặt sau. Thật là lạ, miệng vết thương do Sơ Thần đâm muội muội hôm qua tại sao lại nằm ở vai trái? Chẳng lẽ Sơ Thần hành thích bằng tay trái?"

Vân Yên đáp: "Tối hôm qua khi nô tỳ chạy tới, thấy Tạ công tử cầm trâm bằng tay phải."

Tay phải tấn công từ sau lưng, nhưng lai đâm vào vai trái, đây cũng quá ngược đời đi. Dưới tình huống cấp bách như thế, nói thế nào cũng phải là vai phải chứ." Tiêu Vãn cụp mắt giấu đi ý cười, cố ý hỏi, "Cho nên, ta muốn muội muội thuật lại tình hình tối qua một phen, giải thích rõ ràng nghi hoặc cho tỷ tỷ ta nào."

Không ngờ mới qua một tháng, võ công của Tiêu Vãn lại tiến triển nhanh như vậy!

Sau khi Tiêu Khinh Như lấy lại bình tĩnh một chút, lạnh lùng phản bác: "Lúc ấy hắn đánh lén từ phía bên trái, đương nhiên miệng vết thương nằm ở bên vai trái!"

"Vậy thì càng kỳ quái, vừa rồi hai miệng vết thương ta vừa đâm ra, sau khi thu trâm lại thì phương hướng và độ nông sâu đề khác biệt. Nhưng tối hôm qua!" Tiêu Vãn chỉ vào vết sẹo trên vai phải đã dần khép lại, khóe miệng cười nhạt, lại lộ ra cỗ lạnh lùng vô hạn.

"Vết đâm trên sẹo này là từ mạnh đến nhẹ, hướng thu thế là tới trước người." Nàng giơ cây trâm hồng đàn trên tay lên, vẻ châm chọc trong mắt càng nặng, "Xin hỏi muội muội, vì sao ngươi luôn miệng nói Sơ Thần đánh lén ngươi từ sau lưng, nhưng miệng vết thương trên người của ngươi lại là đâm ra từ chính diện?"

(Candy: Để Candy giải thích một chút cho bạn nào đọc không hiểu chỗ này nhé, bởi vì bản thân Candy phải đọc lại tới lần thứ năm mới hiểu ý đoạn văn này. Ý Tiêu Vãn là hướng rút trâm trên miệng vết thương của Tiêu Vãn và Sơ Thần có sự khác nhau. Tiêu Khinh Như nói là Sơ Thần đâm từ sau lưng, nhưng khi Tiêu Vãn đâm sau lưng Tiêu Khinh Như thì miệng vết thương lại hoàn toàn ngược lại với của Tạ Sơ Thần. Ý muốn nói là Tạ Sơ Thần đâm Tiêu Khinh Như từ phía trước.)

(Bên trái là của Tạ Sơ Thần, bên phải là của Tiêu Vãn)



Tiêu Khinh Như dại ra tại chỗ, hiển nhiên bị lời nói của Tiêu Khinh Như lòng vòng muốn hôn mê. Rất lâu, nàng ta mới lạnh giọng phản bác: "Ta nhớ ra rồi, hắn là đánh ta từ sau lưng, nhưng ta phát hiện nhanh nên mới xoay người, cho nên đâm vào chính diện vai trái của ta!

Tàn nhẫn trừng Tiêu Vãn, âm thanh của Tiêu Khinh Như lạnh lại, hùng hổ dọa người: "Mặc kệ là chính diện hay mặt trái, Tạ Sơ Thần đều đã đâm ta bị thương! Mà đại tỷ lại ác ý làm ta bị thương nhiều lần chỉ để chứng minh đâm ta từ nơi nào, đúng là buồn cười! Đại tỷ, tiểu muội không thể không nghi ngờ ngươi đang cố ý làm ta bị thương, lấy việc công báo thù riêng!

"Tiêu Khinh Như, ngươi còn muốn nói dối!" Nhớ tới chuyện hôm qua, Tạ Sơ Thần giận tới mức cả người run lên. Hắn không màng tới danh dự của mình, nâng thanh âm, phẫn hận nói: "Rõ ràng là ngươi lén lút vào phòng, muốn khinh bạc ta! Ta mới đâm ngươi bị thương! Nhưng ngươi lại lật ngược đúng sai, nói ta cố ý đánh lén, còn nói có gian phụ tới cứu ta!"

Không ngờ Tạ Sơ Thần dám vạch trần chuyện này trước mặt mọi người, nhưng chuyện tối hôm qua ngoài hai người bọn họ biết, cũng không ai khác biết được, cũng không có bất cứ chứng cứ nào, cho nên Tiêu Khinh Như không sợ.

Mắt nàng ta tối lại, lạnh lùng trả lời: "Tạ Sơ Thần, ngươi đừng ngậm máu phun người! Ngươi là phu lang của đại tỷ, ta làm việc luôn chính trực, sao có thể khinh bạc ngươi được? Hay là ngươi muốn bản thân thoát tội nên cố ý bôi nhọ ta?"

Nhìn Trần Thái Công và Tiêu Ngọc Dung ngồi ở chính giữa phòng, nàng ủy khuất nói: "Tổ phu, mẫu thân, ngài cho rằng Khinh Như là loại người này sao? Hiển nhiên là Tạ Sơ Thần vì muốn thoát tội mới cố ý bôi nhọ Khinh Như! Mà đại tỷ đã hoàn toàn bị Tạ Sơ Thần mê hoặc rồi mới không nhìn rõ chân tướng!"

"Chân tướng là gì, ta thấy rất rõ." Tiêu Vãn ở bên cạnh lạnh lùng nói chen vào, "Chuyện Tạ Sơ Thần câm trâm đúng là có rất nhiều người nhìn thấy. Hắn đâm ngươi bị thương cũng là sự thật. Nhưng mà——"

Nàng liếc mắt, ánh mắt lạnh băng giống như lưỡi dao sắc bén, bắn thẳng về Tiêu Khinh Như đang giả vờ đáng thương: "Ta và ngươi cao xấp xỉ nhau, cũng không thể một phạt đâm vào phía trên vai. Nhưng Sơ Thần còn thấp hơn ngươi tận nửa cái đầu, nếu thật sự đánh từ chính diện, tại sao dưới tình huống cấp bách, hắn lại không trực tiếp đâm trúng bụng hay ngực ngươi, mà lại chọn chỗ khó khăn như tận phần vai? Còn cực kỳ chuẩn xác đâm thẳng từ phía trên xuống?"

"Chuyện này, này......" Tiêu Khinh Như ấp úng, trán chảy đầy mồ hôi lạnh.

"Hôm đó vốn không có nữ tử che mặt nào cả, mà là ngươi lén lút đêm khuya trộm vào phòng chứa củi, ý đồ gây rối với Sơ Thần. Sơ Thần không muốn thuận theo ngươi nên mới lấy trâm xuống đâm ngươi bị thương. Cái gọi là nữ tử che mặt chỉ là thủ thuật che mắt mà thôi, ý đồ che dấu bản tính mặt người dạ thú của ngươi!"

"Không, không có!" Tiêu Khinh Như vội vàng mà kêu, "Ngươi chớ bôi nhọ ta!"

"Không có?!" Đi tới chỗ hai gã hộ vệ tối qua trông coi phòng củi, Tiêu Vãn đứng im trước các nàng, biểu cảm khó lường mà nhìn chằm chằm. Thấy các nàng đều cúi đầu thấp thỏm, nàng mỉm cười, lộ ra nụ cười ' hiền lành ' : : "Hôm nay Trần Thái Công và mẫu thân đều ở đây. Các ngươi tốt nhất là nên ăn ngay nói thật, tối hôm qua nữ tử che mặt có tới phòng củi không?"

Thấy Tiêu Khinh Như trừng mắt cảnh cáo nhìn các nàng, các nàng ngậm chặt miệng, không dám nói gì, lại nghe thấy Tiêu Vãn âm trầm nói: "Vân Yên, các nàng không dám nói, vậy ngươi nói xem tối qua ngươi nghe được gì."

"Tối hôm qua, ta tuân lệnh tiểu thư âm thầm đi điều tra án của nhị tiểu thư, khi tới phòng củi, nghe được hai hộ vệ thảo luận làm thế nào tiêu một trăm lượng ngân phiếu. Cuối cùng, các nàng quyết định đêm nay đi Nghênh Xuân Các tiêu dao một phen." Vân Yên rũ mi nói: "Nô tỳ suy đoán, hiện tại có khả năng ngân phiếu vẫn nằm trên người các nàng."

Đêm nay các nàng không phải trực, cho nên tính toán buổi tối sẽ đi ra ngoài tiêu dao một phen, mới mang theo ngân phiếu. Không ngờ vừa muốn ra khỏi phủ, liền nghe thấy phải phúc thẩm án của Tạ Sơ Thần nên không thể không tới Mai Viên. Các nàng càng không ngờ là nhất cử nhất động của mình đều bị Vân Yên giám thị!

Dưới sự áp bức của mọi người, hai gã hộ vệ phòng củi tối hôm qua không dám lộn xộn, chỉ chốc lát đã bị Vân Yên lục soát ra ngân phiếu trên người.

Tiêu Vãn cười nghiền ngẫm: "Lương tháng của các ngươi chỉ có năm lượng bạc, vậy mà mỗi người đột nhiên có một trăm lượng ngân phiếu, chắc không phải là ăn cắp chứ. Tội ăn cắp là tội lớn nha! Dựa theo gia quy của Tiêu phủ, đánh mạnh bốn mươi đại bản, đuổi khỏi Tiêu phủ! Nhưng nếu số tiền này là do người khác tặng, vậy các ngươi có thể lập công chuộc tội nói ra hết sự thật...... Các ngươi phải nghĩ kỹ một chút, số tiền này rốt cuộc từ đâu ra!"

Vừa nghe tới chuyện bị đuổi khỏi Tiêu phủ, các nàng còn lòng đâu mà lo lắng cho Tiêu Khinh Như nữa, vội vàng quỳ phịch xuống đất, mặt trắng bệch: "Đại tiểu thư, ngân phiếu này là nhị tiểu thư cho chúng ta!"

Các nàng biết trong lúc này phải giúp đại tiểu thư thì mới có đường sống, vội hấp tấp nói: "Đêm đó nhị tiểu thư mua chuộc chúng ta, đi vào phòng củi. Chúng ta canh giữ ở bên ngoài không thấy nữ tử che mặt nào tới cả. Nhưng sau khi nghe thấy Trần Thái Công và Liễu Trắc Quân tới, nhị tiểu thư ám hiệu cho chúng ta giả làm chứng, bôi nhọ Tạ công tử...... Xong việc trả cho chúng ta mỗi người một trăm lượng ngân phiếu làm phí bịt miệng......"

"Đại tiểu thư, chúng ta sai rồi, xin ngài từ bi tha cho chúng ta đi......"

Dưới tiếng xin tha của các hộ vệ, Tiêu Vãn hơi mỉm cười, nhìn như nụ cười ấm áp nhưng chỉ có lạnh lẽo tận xương: "Tiêu Khinh Như, nếu vốn không có nữ tử che mặt nào, vì sao nửa đêm ngươi lén lút vào phòng củi, tại sao Sơ Thần phải đâm ngươi bị thương? Nếu không phải trong lòng ngươi có quỷ, vì sao ngươi phải nói dối hết lần này tới lần khác, không có một lời nào nói thật?!"

Âm thanh lạnh lùng, lại hùng hổ dọa người: "Nếu không phải ngươi muốn khinh bạc Sơ Thần, đè Sơ Thần xuống đất, sao Sơ Thần có thể đâm trúng vai phải của ngươi? Còn có thể đâm ra loại miệng vết thương này?"

Thấy ánh mắt hoài nghi của mọi người bắn thẳng về mình, sắc mặt Tiêu Khinh Như tái nhợt, lửa giận trong ngực quay cuồng, lại không thể tìm ra nổi lời phản bác.

Vậy mà chỉ bị Tiêu Vãn đe dọa một chút đã khai rồi! Đúng là lũ phế vật vô dụng!

Tiêu Vãn vẫn không buông tha nàng, nàng từng bước tới gần, ánh mắt lạnh băng mang theo tức giận ngập trời, quanh thân lại là cỗ sát khí mãnh liệt.

Nàng khẽ mở môi mỏng, từng câu từng chữ lạnh lùng nói: "Tiêu Khinh Như, Sơ Thần là phu lang của ta. Ngươi có ý đồ gây rối với hắn, đã từng nghĩ tới kết cục của mình chưa!"

(Candy: Tiêu Vãn tỷ tỷ soái ngập trời *.* )

Bạn đang đọc truyện trên: Thichdoctruyen.com


/114

THICH DOC TRUYEN

Đa số thông tin và hình ảnh trên website đều được sưu tầm từ các nguồn trên Internet. Website hay upload-er không sở hữu hay chịu trách nhiệm bất kỳ thông tin nào trên đây. Nếu làm ảnh hưởng đến cá nhân hay tổ chức nào, khi được yêu cầu, chúng tôi sẽ xem xét và gỡ bỏ ngay lập tức.

LIÊN HỆ ADMIN

adsdoctruyen@gmail.com

DMCA.com Protection Status