Hành Trình Sủng Thê (Trùng)

Chương 14 - Chương 14

/15


“ Lề mề cái gì, còn không nhanh lên! ” Giọng điệu bà mai bực bội, quát lớn một tiếng, đang định nắm tay Tạ Sơ Thần lôi đi thì bất ngờ hét lên một tiếng thảm thiết còn hơn heo bị chọc tiết.

Một tiếng “ Răng rắc” giòn vang, bàn tay đưa về phía Tạ Sơ Thần bị một bàn tay xinh đẹp như điêu khắc bắt lấy, còn chưa thấy rõ người trước mắt là ai thì đối phương đã dùng lực quăng bà ta văng ra ngoài.“ Phanh ” một tiếng, đụng vào tường.

Cùng với tiếng hô to của bà mai, sắc mặt Tiêu Vãn trầm xuống, xuất thủ trong nháy mắt, thanh bảo kiếm trong tay phóng tới bà ta đang run rẩy nơi góc tường, khuôn mặt múp míp đầy thịt nhợt nhạt không còn chút máu nhìn Tiêu Vãn .

“ Đại hiệp… xin tha mạng ” Bà mai hồn vía lên mây, run như cầy sấy, thều thào.

“ Đinh ” thanh âm trong trẻo vang lên, bảo kiếm trong tay Tiêu Vãn cắm thẳng vào bức tường phía sau lưng bà mai . Cũng là lúc bà ta sợ quá ngất đi.

Tiêu Vãn nhìn thanh kiếm gãy ở sau lưng bà mai , mâu quang dần lạnh lẽo, vung tay áo lên, một trận gió lạnh quét mạnh sang phía bà ta.

“ A.... ” bà mai mở mắt, kêu thảm một tiếng, cơ thể nháy mắt bị đánh bay ra ngoài.

“ Bịch ” tiếng động nặng nề vang lên, thân hình phì nhiêu văng xa hơn mấy trượng. Bà mai hộc máu, lục phủ ngũ tạng chính thức khua chiêng đánh trống tụng kinh gõ mõ ì xèo.

Tiêu Vãn thờ ơ quay đầu, lia ánh mắt sắc như dao về phía hai tên gia đinh đang kiềm chế Tạ Sơ Thần , trên khóe miệng nở nụ cười âm hiểm. Hai tên gia đinh không rét mà run, còn đang định buông Tạ Sơ Thần ra thì một chân Tiêu Vãn đá bay một tên, chân kia giẫm lên ngực tên còn lại.

Hắn cúi đầu, lấy tay vuốt trán, cười như không cười nói: “ Nói cho bản thiếu gia biết, vừa rồi ngươi dùng cái chân thối nào đá Sơ Thần ? ”

“ Là cái chân này, hay là cái chân này? ” Tiêu Vãn quan sát một hồi, nhìn tên gia đinh bị hắn đạp dưới chân liều mạng lắc đầu, nhếch mép cười tàn độc, “ Không nói, vậy thì phế cả hai chân đi! ”

Tiêu Vãn ngang ngược từ trong xương, hắn ngông cuồng quen thói , bằng không cũng sẽ không được bình chọn là đệ nhất ác bá kinh thành nhiều năm liền.

Giờ phút này, hắn khí thế bức người dọa tên gia đinh sợ tới mức không ngừng kêu khóc xin tha: “ Đau đau đau! Nô tài biết sai rồi, cầu thiếu gia tha mạng! Van thiếu gia tha nô tài đi!”

“ Biết sai? ” Chỉ cần tưởng tượng lúc Tạ Sơ Thần bị đạp một đạp, cả người lảo đảo muốn té, Tiêu Vãn nổi cơn tam bành, làm sao có thể tha thứ dễ dàng như thế được. Hắn dùng chân miết mạnh một đường dài từ bụng đến bộ vị quan trọng của tên gia đinh, sau đó còn rất nhân từ “ ta chà ta chà ta cứ chà coi ngươi đứng nổi không ”* Tên chân gia đinh tận hưởng cảm giác đau đớn “ cha mẹ cách xa nhau ”* thét to , sau đó chỉ thấy cả người quay cuồng, hắn đã bị Tiêu Vãn đá một phát bay ra cửa lớn.

* Hai câu này tự hiểu. hí hí.

Họa Hạ đứng bên trợn tròn mắt, nhìn thiếu gia nhà mình ác như thú, à không, vênh váo như tu hú lúc đè bẹp sắc đẹp con công. hihi. Rất có cảm giác thành tựu nha.

Tiêu Vãn không những “ ác như thú ” như Họa Hạ đã tán dương mà còn rất thù dai. Sau khi trừng trị tên gia đinh, hắn bước đến bức tường, rút thanh bảo kiếm ra, nhắm thẳng hướng tên gia đinh đầu tiên bị hắn đá ra ngoài cửa, nãy giờ vẫn còn thở phì phò, thanh bảo kiếm chém thịt người như chém đầu... bò bay một đường thẳng tắp cắm vào giữa vai tên gia đinh! Tên gia đinh bị kiếm từ đâu bay đến làm cho lảo đảo, đau đớn kêu lên một tiếng, ôm vai quỳ một gối xuống đất!

Phù... Kết cục ba tên cũng đã xử lý xong cả ba, cho dù tên cuối cùng có hơi nhẹ tay. Nhưng thôi kệ. Không có gì là hoàn hảo có chăng chỉ là sự đề cao mà thôi. Nhìn tác phẩm “máu chảy thành sông ” của mình, trong lòng Tiêu Vãn mới hơi hơi hả giận, hắn bước đến bên Tạ Sơ Thần, bày ra một tư thế mà hắn cho là đẹp trai nhất.

“Đừng sợ, có ta ở đây, sẽ không để ai bắt nạt nàng !” Hắn chắn trước Tạ Sơ Thần giọng điệu dịu dàng , đầy thâm tình, ánh mắt càng chất chứa nhiều tình cảm đan xen vào nhau, yêu thương có , xót xa có, nhưng trên hết là sự áy náy dằn vặt , cùng với hành động siêu anh hùng thể hiện cả một bầu trời yêu thương.

Kiếp trước, Tiêu Vãn rất ghét đọc sách, hắn chỉ quan tâm võ học. Nhưng không phải bởi vì yêu thích võ thuật, hay để rèn luyện thân thể, hắn học võ là để trình diễn màn anh hùng cứu mĩ nhân trước mặt mĩ nữ, khiến các cô nàng xinh đẹp cảm kích ân nhân, sau đó sẽ tôn sùng hắn triệt triệt để để, cuối cùng sinh lòng ái mộ vị tráng sĩ tài hoa phong lưu nghĩa hiệp này.

Tiêu Vãn từng có thời gian nghiêm túc học võ, nhưng hắn chăm chỉ bữa đực bữa cái, kiếp trước chỉ học được vài đường công phu mèo quào, miễn cưỡng có thể đi lòe thiên hạ. Những khi hắn nhìn vừa mắt mĩ nữ nào, hắn bèn bỏ tiền thuê vài tên đầu đường xó chợ giả dạng côn đồ khi dễ thiếu nữ đó, sau đó sẽ dùng tư thế anh tuấn ngất trời, hào quang chói lọi lên sàn, trừng trị hết bọn côn đồ, dùng chiêu thức này giành được trái tim người đẹp.

Bất quá, đó là Tiêu Vãn của ba năm trước. Sau khi Tiêu Vãn gặp Quý Thư Mặc, thì si ngốc theo đuổi nàng ta, toàn tâm toàn ý với Quý Thư Mặc không chòng ghẹo mĩ nhân nào nữa, và dưới bảo vệ còn hơn gà mẹ che chở con của thị vệ, nên từ đó tới nay, Tiêu Vãn càng không có cơ hội thi triển công phu mèo quào.

Màn anh hùng cứu mĩ nhân này hắn làm vô cùng trôi chảy, chắn trước người mỹ nhân này, đạp bay kẻ ác này, khi ngửa đầu gầm lên phải làm sao cho nhìn vào thấy oai phong lẫm liệt này, tư thế đứng chếch một góc bao nhiêu độ thì đẹp trai nhất này, tất cả những thứ này, hắn đã biểu diễn không ngàn lần cũng vạn lần, mỗi một động tác đều thuộc nằm lòng. Nhất là câu nói sau cùng kia, quả thực là treo tại ngoài cửa miệng Tiêu Vãn. Đã lâu không thi triển tài năng, sau khi máu nhuộm sân nhà Tạ gia, hắn vui sướng , nhất thời như trở về cảnh tượng hồi ba năm trước, không tự chủ đem câu cửa miệng mỗi khi mình làm “ Anh hùng cứu mĩ nhân ” nói ra.

Giọng nói kia, xa lạ như thế, lại...... Quen thuộc như vậy khiến cả người Tạ Sơ Thần cứng đờ, nàng ấy không thể nào tin được, không nói lời nào mơ màng ngước đầu lên.

Cứ tưởng rằng do mình quá mức nhớ nhung nên sinh ra ảo giác, nhưng trong nháy mắt ngẩng đầu, giữa muôn vàn hào quang chói lọi có một bóng lưng cao to trầm ổn đang đứng chắn trước người mình.

Cẩm y dính đầy hoa ngũ sắc nhỏ xinh, phiêu dật tựa trích tiên giáng thế, hắn thản nhiên đứng đó giống như dòng suối mát lạnh chảy trong sơn cốc.

Ánh trời chiều chiếu xuống, người nọ chỉ như đám mây trắng, mờ mờ ảo ảo, nhưng lại không giấu được phong thái của hắn. Hắn đứng quay lưng lại, sóng lưng thẳng tắp, thanh khiết thoát tục giống như tiên nhân đứng trên đám mây đỏ theo gió bay đến, một đầu tóc đen xõa xuống đằng sau, nhẹ nhàng bay bay, tiêu sái vô song, phiêu dật ôn nhuận, phong lưu phóng khoáng.

Tóc đen như mực, da trắng như tuyết, áo bào trắng bay bay, rõ ràng chỉ là hai màu trắng đen đơn điệu, nhưng lại khiến người ta cảm thấy còn hơn ngàn vạn sắc thái trên thế gian.

Hai người gần nhau chỉ một cánh tay, nhưng vẫn không thấy rõ diện mạo của nam nhân kia. Nhưng Tạ Sơ Thần vẫn cảm nhận được dung nhan như họa, sáng chói bức người. Trên thân người này tỏa ra khí chất thản nhiên mà thần bí, ở hắn luôn toát ra sự ấm áp lan tỏa vào những ngày mùa đông rét mướt, xua tan lạnh giá tâm hồn nàng ấy.

Tạ Sơ Thần sợ đây cũng chỉ là một giấc mơ, như cơn mộng si vẫn luôn xuất hiện trong suốt ba năm nay của nàng ấy. Tỉnh lại càng thêm xót xa thất vọng.

Nghĩ vậy, nàng ấy hơi sợ hãi vươn tay nắm một góc áo bào, dè dặt bước sát đến bên tia nắng ấm tận sâu đáy lòng mình.

Bị Tiêu Vãn dọa thần hồn nát thần tính, tỉ đệ Tạ gia bây giờ mới bừng




/15

THICH DOC TRUYEN

Đa số thông tin và hình ảnh trên website đều được sưu tầm từ các nguồn trên Internet. Website hay upload-er không sở hữu hay chịu trách nhiệm bất kỳ thông tin nào trên đây. Nếu làm ảnh hưởng đến cá nhân hay tổ chức nào, khi được yêu cầu, chúng tôi sẽ xem xét và gỡ bỏ ngay lập tức.

LIÊN HỆ ADMIN

adsdoctruyen@gmail.com

DMCA.com Protection Status