“Thiếu gia, tôi biết cậu anh tuấn ngời ngời, phong thái thoát trần, khuôn mặt tuấn mỹ vô song, thế gian không có người thứ hai, thắng cả Vệ Giai, áp đảo Phan An, nhưng làm ơn, có thể không cần soi gương tới lui, trang điểm qua lại cả chục lần hay không?”
Người nói chuyện là một thiếu niên mặc lục bào, có một cái tên mà hắn hận nghiến răng nghiến lợi, tên gì mà thô tục không thể thô tục hơn —— Đào Hoa. Mà cái này tên tất cả đều nhờ ơn vị đại thiếu gia bất tài vô học trước mắt này ban tặng.
CMN, các người có thấy nam nhân nào tên Đào Hoa không? Đào Hoa... Đào Hoa... Sao không đổi tên hắn là Hoa Hoa* luôn cho rồi?
*: Hoa Hoa Công Tử
Lạy có trời đất chứng giám, hắn vô cùng căm hận cái tên thô tục này, cho nên cố ý mặc quần áo màu xanh biếc, màu thiếu gia ghét nhất, cùng vị thiếu gia càng nhìn càng khiến người chán ghét này đối chọi một phen .
Giọng nói châm chọc khiêu khích quen thuộc phía sau , khiến Tiêu Vãn từ nãy đến giờ vẫn ngây ngốc nhìn vào trong gương run rẩy, những giọt lệ trong suốt không kiềm nổi tràn ngập trong hốc mắt.
Thấy Tiêu Vãn vẫn trầm mặc quay lưng, thiếu niên mặc y phục xám đứng một bên nhíu mày nghi hoặc .
Đào Hoa không biết lớn nhỏ bỡn cợt nhưng Tiêu Vãn lại không nổi giận mắng ầm ĩ, hôm nay mặt trời mọc phía Tây sao?
Hai người này không phải cứ ba ngày cãi nhau một trận nhỏ năm ngày cãi nhau một trận lớn, hai cái đầu một ngày không chụm lại ầm ĩ một phen chiều ăn không ngon, tối ngủ không thẳng giấc à!
Hắn tiến lên vài bước , nhìn vào gương đồng chỉ thấy một gương mặt đầy nước , gương mặt vốn được trang điểm kỹ lưỡng lại trở về lúc ban đầu, thậm chí còn kinh khủng hơn, phấn son nhem nhuốc, vành mắt sưng đỏ, còn đâu nét đẹp mỹ lệ lúc đầu*?
*Thấy gúm, làm chú rể mà trang điểm còn kỹ hơn cô dâu, thế mới nói, mức độ đỏm dáng, giá áo túi cơm của nam chính đã lên mức độ người gặp người muốn đạp, chó thấy chó thèm gặm nát xương.
Không hiểu sao nữ chính mê như điếu đổ được mới tài!
Lập tức hít vào một hơi, quỳ gối cầu tình: “Thiếu gia, Đào Hoa không hiểu chuyện, cậu đừng so đo hơn thiệt với nó.”
Thiếu niên quỳ trên mặt đất được, nói chính xác hơn là “bị “ Tiêu Vãn ban cho tên Lưu Thuỷ*, nhưng khác với Đào Hoa kiêu ngạo độc mồm độc miệng , hắn tâm tư kín đáo, đụng chuyện vẫn giữ bình tĩnh như thường, tuy cũng không thích cái tên Tiêu Vãn đặt cho nhưng chưa từng tỏ thái độ.
Hắn chỉ liếc sơ một cái liền phát giác Tiêu Vãn không ổn.
* Cụm từ Đào hoa lưu thủy xuất phát từ bài thơ Đào hoa khê 桃花溪 nghĩa Tiếng Việt là Suối hoa đào của Trương Húc, được sáng tác vào thời Thịnh Đường.
桃花溪
隱隱飛橋隔野煙,
石磯西畔問漁船。
桃花盡日隨流水,
洞在清溪何處邊。
Đào hoa khê
Ẩn ẩn phi kiều cách dã yên,
Thạch cơ tây bạn vấn ngư thuyền.
Đào hoa tận nhật tuỳ lưu thuỷ,
Động tại thanh khê hà xứ biên ?
Dịch nghĩa:
Cây cầu thấp thoáng ẩn sau làn khói đồng ngỡ như không có thật,
Đứng ở ghềnh đá bờ tây hỏi thăm thuyền đánh cá:
Hoa đào suốt ngày trôi theo dòng nước chảy,
Rằng động nằm ở bên nào của dòng suối trong?
Dịch thơ: (Khương Hữu Dụng)
Thấp thoáng cầu treo cách khói đồng,
Bờ tây ghềnh đá hỏi ngư ông.
Hoa đào trôi mãi theo dòng nước,
Động ở bên nào mé suối trong?
Bản dịch của Nguyễn Lãm Thắng:
Cầu treo thấp thoáng khói đồng
Bên ghềnh Tây, hỏi ngư ông đâu rồi?
Suốt ngày nước chảy hoa trôi
Suối trong dấu động ở nơi mé nào?
Vào mùa xuân khi hoa đào nở rộ thì cũng là lúc nước sông ngòi dâng cao, cho nên thường gọi là “đào hoa tấn” (lũ hoa đào/lũ mùa xuân) hay “đào hoa thủy”. Cụm từ “đào hoa lưu thủy” xuất hiện trong nhiều bài thơ Đường, có thể hiểu là cảnh sắc mùa xuân tươi đẹp với hoa đào nở rộ và nguồn nước tràn trề, tạo nên bức tranh xuân tươi tắn, hữu tình.
Đào hoa lưu thủy ở đây thể hiện cảnh đẹp mùa xuân của vùng non nước Giang Nam cũng như khắc họa cuộc sống an nhàn, tĩnh tại.
Nhưng hai nhân vật nam trong truyện: Đào Hoa và Lưu Thủy lại nghĩ theo chiều hướng phong thuỷ:
Nếu phía trước nhà bạn có một dòng nước chảy thẳng tới, hoặc con đường đâm thẳng vào giữa cửa chính nghĩa là Phương vị Đào hoa nhà bạn đối diện với Thủy Lưu, thì theo Phong thủy, hiện tượng đó gọi là “Đào hoa thủy”.
Trong trường hợp này, chủ nhân ngôi nhà ấy sẽ có số Đào hoa xấu, dễ mắc phải những vấn đề rắc rối về tình cảm, mà cụ thể là có thói trăng hoa, phong lưu, đa tình.
Khi có một dòng nước chảy thẳng tới hoặc có con đường đâm thẳng vào giữa cửa chính, nó sẽ sinh ra một luồng sát khí thẳng vào ngôi nhà.
Kết quả là những người sống trong ngôi nhà đó dễ gặp tai nạn bất ngờ, chấn thương đổ máu. Còn riêng gia chủ, những rắc rối do thói trăng hoa của mình mà thậm chí có thể tổn thất về nhiều mặt, trầm trọng nhất là gặp phải những tai họa dẫn đến tử vong.
Hai người bọn họ, một người giỏi y thuật một người võ nghệ siêu quần, ba năm trước được Tiêu Ngọc Dung phái tới làm thị vệ cận thân của Tiêu Vãn. Trên danh nghĩa là nô tài bên cạnh Tiêu Vãn nhưng nhiệm vụ thực chất của bọn họ là đi theo bảo vệ hắn từng đường tơ kẽ tóc, không để ai đụng đến một cọng lông chân của hắn.
Bọn họ không thích Tiêu Vãn, Tiêu Vãn cũng chán ghét hai người ăn no rửng mỡ suốt ngày tò tò đi theo giám sát hắn, thường nói kẻ ra đòn trước sẽ chiếm thế thượng phong, cho nên hai bên vừa gặp mặt, hắn liền tặng bọn họ một đòn hạ mã uy*, vô cùng tốt bụng đem tên cha sinh mẹ đẻ của người ta đổi thành Đào Hoa và Lưu Thuỷ, còn cười tủm tỉm nói Đào Hoa và Lưu Thuỷ là một cái tên rất hay, nó được ví von với tình yêu nam nữ , có bọn họ bên cạnh, vận đào hoa của hắn nhất định sẽ càng ngày càng lên, hoa đào tung bay trong gió, nở bừng trong ánh ban mai.
* ko rành về đòn này, chắc trong võ Thiếu Lâm
Sự thật chứng minh, vị đại thiếu gia không học vấn không nghề nghiệp, chỉ biết chơi bời lêu lổng, suốt ngày chọc ghẹo mĩ nhân này đích thực có số đào hoa. Cái tên chết tiệt này không biết đã dùng lời ngon tiếng ngọt gì theo đuổi thành công kinh thành đệ nhất mỹ nữ Quý Thư Mặc! Quả thực là hoa lài cắm bãi phân trâu!
Đương nhiên, phân trâu trong truyền thuyết chính là đại thiếu gia bọn họ !
Đêm nay, đóa hoa tươi kiều diễm Quý tiểu thư sẽ bị vị hoàn khố đệ tử* này chà đạp, haizz, chuyện này đã làm tan nát con tim của không biết bao nhiêu nam nhân trong thiên hạ...
*: thuật ngữ chỉ mấy thằng ăn chơi trác táng. Do từ này đã dùng quá nhiều lần nên editor để nguyên văn để tránh trùng lặp.
Nghe Lưu Thuỷ dè dặt cầu tình, Tiêu Vãn không những không ngừng khóc, trái lại nước mắt rơi xuống càng lúc càng nhiều, thấm ướt cả áo. Tay hắn không ngừng lau những giọt nước nóng bỏng trên mặt, vì thế trên gương mặt đã được trang điểm kỹ lưỡng nước mắt nước mũi tèm nhem chẳng khác gì một con mèo hoa nhỏ.
Làm thị vệ cận thân, đây là lần đầu tiên Đào Hoa và Lưu Thuỷ nhìn thấy Tiêu Vãn khóc nức nở ra tiếng như thế, sợ tới mức khóe miệng co rút. Xong đời, vị thiếu gia này cứ tiếp tục chơi màn “một khóc hai nháo ba thắt cổ “ như vậy, lão gia nhất định sẽ nghiêm khắc trách phạt bọn họ ...
Lưu Thuỷ trừng Đào Hoa một cái: Đều tại đệ!
Đào Hoa nhàm chán bĩu môi, nhún vai, xoè tay: Vị đại thiếu gia này của chúng ta trời sinh được làm từ nước, mỏng manh như thuỷ tinh, đụng một chút là vỡ? Hở tý là khóc. Sao lại trách đệ?
“Thiếu gia, nô tài sai rồi, không nên chống đối thiếu gia.” Lúc Đào Hoa cắn răng quỳ xuống nhận sai thì Tiêu Vãn bỗng nhiên nghẹn ngào một tiếng, yếu ớt hỏi: “Hôm nay, là ngày mấy tháng mấy năm mấy ?”
Giọng của hắn khàn khàn vô cùng dịu dàng , hoàn toàn không làm ra vẻ đại thiếu gia coi thiên hạ bằng nửa con mắt như ngày xưa , ngược lại hàm chứa bi ai và thống khổ khiến Lưu Thuỷ cảm thấy kỳ lạ .
Đường tình yêu dài đằng đẳng ba năm qua của đại thiếu gia cuối cùng cũng đã tu thành chính quả, rốt cuộc dưới con mắt hâm mộ ghen tỵ của bao nam nhân trong kinh thành cưới được kiều thê, hắn lại thống khổ, lại bi ai?
Vừa rồi, hắn không phải còn hưng phấn quá mức đến nỗi ăn điểm tâm mà cũng mắc nghẹn sao...
Lưu Thuỷ đè xuống nghi ngờ, cung kính trả lời: “Hồi thiếu gia, hôm nay là ngày 6 tháng 7 năm Cảnh Nguyên 26.”
“Ngươi chắc chắn hôm nay là hôm nay là ngày 6 tháng 7 năm Cảnh Nguyên 26?”
Tiêu Vãn ngước đôi mắt hồng hồng, cố chấp hỏi lại.
“Nô tài xác định.” Lưu Thuỷ suy đoán tâm tư Tiêu Vãn , vội vàng thêm một câu, “Hôm nay là đại hôn của cậu và Quý Tiểu Thư.”
—— Hôm nay là đại hôn của cậu và Quý Tiểu Thư.
Tiêu Vãn ngẩn ra, hai hàm răng cắn nát đôi môi hồng đang mím chặt, cho đến khi trong cổ họng tràn ngập một mùi tanh, hắn mới biết mình không phải đang nằm mơ. Đôi mắt sưng đỏ nhìn chằm chằm vào ngón tay thon dài của mình. Mười ngón tay trắng trẻo nõn nà như ngọc, không có vết thương ghê rợn, bằng chứng của việc phải dùng mạng tranh giành từng cái màn thầu thiu trong lao ngục.
Hai chân hắn cũng không hề trần trụi giẫm trên nền đất nóng bỏng, hay phải vượt qua cái thứ bùn đất lầy lội nhớp nhúa, máu tươi loang lổ, sưng đỏ thối rữa, mà dưới chân đang diện một đôi giày xinh đẹp màu đỏ.Trên người của hắn không còn trứng thối và rau bẩn, không còn mùi ngục tù ẩm mốc, mà là một thân trường bào tơ vàng đỏ thẫm , bên ngoài khoác áo lụa đỏ, lộ ra chiếc cổ trắng nõn và xương quai xanh nam tính.
Nhìn mình trong gương, mái tóc đen nhánh được vấn gọn gàng, cài một cây trâm hình bươm bướm tinh xảo, đầu đội mão màu vàng, trên mão đính đầy hạt trân châu xa xỉ đủ màu sắc, càng khiến Tiêu Vãn gương mặt vốn tinh xảo càng thêm ưu nhã cao quý, khí chất bất phàm.
Lúc Tiêu Vãn tỉnh lại, nhìn vào gương đã thấy bộ dạng mình như vậy , và lúc này hắn đường hoàng ở trong phòng riêng của hắn - Mặc Uyên cư. Không phải trốn chui trốn nhủi thấp thỏm chờ quan sai đến.
Càng không phải sau khi bị quan phủ xét nhà bừa bộn loạn xạ cả lên, mà là dán đầy chữ hỷ, thậm chí trên giường còn có tấm chăn màu đỏ bằng gấm vóc thượng hạng mới tinh có thêu uyên ương hí thủy.
Nàng nhớ rõ, tấm chăn hỉ màu đỏ này là hắn chạy khắp mấy cửa hàng, chọn loại gấm thượng đẳng nhất , để Quý Thư Mặc lúc gả vào Tiêu phủ có thể nằm thoải mái hơn, ngủ cũng được ngon giấc hơn.
Mới đầu Tiêu Vãn còn tưởng mình đang nằm mơ ! Hắn bấm mình một cái đau điếng, mặt lập tức co quắp.
Đau quá...
Kỳ thật, không cần hỏi Đào Hoa và Lưu Thủy, chỉ cần tiếng pháo đùng đùng vang lên ngoài cửa, Tiêu Vãn cũng đoán được hôm nay là ngày mấy tháng mấy năm mấy. Cả cuộc đời hắn chỉ có một lần đại hôn, chính là cái ngày bái đường cùng Quý Thư Mặc.
Ngày 6 tháng 7 năm Cảnh Nguyên 26, là ngày mà hắn từng mong đợi nhất, hưng phấn nhất trong đời, bởi vì hắn lấy được Quý Thư Mặc mà hắn ái mộ đã lâu.
Chỉ là, bây giờ hắn vẫn có thể cảm nhận được lưỡi dao lạnh như băng lướt qua cổ và cảm giác hít thở không thông của mình lúc đó, cái cảm giác khi hắn biết được toàn bộ chân tướng sự việc, cùng với ai tốt với hắn, ai rắp tâm lừa gạt mạng hắn.
Nhắm mắt lại, trong đầu lại không ngừng hiện lên cảnh tượng Tiêu gia cả nhà máu chảy thành sông. Tất cả những thứ này, đều kính nhờ phước vị thiếu phu nhân tốt hắn luôn hết lòng yêu thương ban cho nha!
Thù của hắn, hận của hắn, rốt cuộc là một cơn ác mộng, hay là điềm báo trước?
Thấy Tiêu Vãn bỗng nhiên không ngừng sờ mặt mình, còn nhỏ giọng lẩm bẩm , vẫn quỳ trên đất, Đào Hoa dần mất kiên nhẫn: “Tiểu thư, tôi biết hôm nay là đại hôn của cậu và Quý Tiểu Thư, tôi cậu tất cả mọi người đều biết hôm nay là ngày 6 tháng 7 năm Cảnh Nguyên 26, cậu có thể không cần mừng đến lệ rơi hàng hàng như vậy hay không. Nói thật tướng cậu khóc rất khó coi.... Làm ơn đi, còn tiếp tục như vậy, sẽ lỡ giờ lành. Tới lúc đó cậu không lấy được vợ đừng trách bọn tôi không nhắc nhở!”
Cả người Tiêu Vãn lập tức cứng đờ, lời nói như vậy, hắn đã từng nghe Đào Hoa thốt ra. Khi đó hắn bởi vì quá mức muốn nghênh cưới Quý Thư Mặc, vui đến một đêm không ngủ, thậm chí tâm tình đặc biệt tốt hiếm khi lải nhải thật lâu với hai tên thị vệ mà hắn vẫn chán ghét. Đào Hoa chê hắn dài dòng lôi thôi, cho nên mở miệng châm chọc hai câu.
Câu đầu tiên liền là ghét bỏ hắn trang điểm soi gương, câu thứ hai là nhắc nhở hắn đừng làm lỡ giờ lành.
Mà hôm đó, hắn quá mức hưng phấn nên ăn điểm tâm bị... mắc nghẹn.
Tiêu Vãn nhìn nửa cái bánh còn trên tay hắn, con ngươi trầm xuống, trong đầu nhanh chóng xẹt qua một loạt hình ảnh.
Nhìn Đào Hoa không quy củ quỳ dưới đất, vẻ mặt tức giận, mà Lưu Thủy lo lắng cầu xin hắn tha thứ Đào Hoa làm càn, thậm chí nhắc tới Quý Thư Mặc muốn dời sự chú ý của Tiêu Vãn.
Tiêu Vãn bỗng nhiên ý thức được, đây không phải mơ, tất cả ký ức chưa phai của hắn, từng lời nói, từng hành động, còn có... Hết thảy những chuyện sắp xảy ra trong ngày hắn thành thân cùng Quý Thư Mặc, hắn đều nhớ rõ mồn một!
Sau khi đã tỉnh ngộ, nhận rõ tất cả đều không phải là mơ, mọi thứ đều là thực, Tiêu Vãn khiếp sợ đờ người. Chẳng lẽ hắn trùng sinh? Trở về quá khứ? Trở về ngày đại hôn của hắn cùng Quý Thư Mặc một năm trước ?
Ý thức được trời cao cho hắn cơ hội lần thứ hai, sống lại ngăn thảm kịch Tiêu gia diệt vong, đầu Tiêu Vãn “Oanh” một tiếng, hắn không nói hai lời, chân như bật lò xo, đứng dậy bước ra khỏi ghế.
Thấy Tiêu Vãn từ từ đi tới, thần sắc bi thương nhìn mình chằm chằm , trong lòng Đào Hoa không khỏi đánh trống loạn xạ. Thiếu gia hôm nay làm sao vậy? Vì sao không tức giận trừng hắn, ánh mắt cậu ấy sao lại tràn ngập bi thương như vậy? Giống như Đào Hoa hắn vừa làm chuyện gì trái với lương tâm, thiên lý bất dung...
Kiếp trước, Tiêu Vãn đặc biệt chán ghét cái tên thị vệ Đào Hoa thường xuyên cãi nhau với mình. Đào Hoa quá độc miệng , vẫn thường trêu chọc Tiêu Vãn cả người xù lông, nổi giận đùng đùng.
Sau khi Tiêu Vãn thành thân với Quý Thư Mặc, Đào Hoa từng nhiều lần nói Quý Thư Mặc dối trá làm ra vẻ, kêu Tiêu Vãn cẩn thận đề phòng, kết quả bị hắn nhiều lần thoá mạ Đào Hoa mắc bệnh đa nghi trầm kha, còn khắp nơi bảo vệ Quý Thư Mặc.
Sau, Đào Hoa lấy danh nghĩa hắn biển thủ* bạc Tiêu gia, bị Tiêu Vãn phát hiện dùng gia pháp xử trí, sau khi dụng hình 50 trượng, bị đuổi ra Tiêu phủ.
*biển thủ: Lấy cắp tài sản công mà mình có trách nhiệm coi giữ.
Tiêu Vãn nhớ lại, khi Đào Hoa bị đuổi ra phủ thì luôn mồm nói mình vô tội , còn nói hắn bị kẻ gian hãm hại. Lần này sống lại, Tiêu Vãn liền nghĩ thông, đó nhất định là quỷ kế của Quý Thư Mặc hòng đuổi thị vệ cận thân của hắn đi!
Đào Hoa tuy rằng độc mồm độc miệng, nhưng thời khắc mấu chốt lại suy nghĩ cho hắn. Chỉ có hắn, mắt mù tâm mù cuối cùng bị Quý Thư Mặc lừa, hại chết 120 mạng người Tiêu gia.
Thấy Tiêu Vãn vẫn nhìn mình bằng ánh mắt áy náy, thậm chí còn chủ động vươn tay đỡ mình đứng dậy, Đào Hoa hơi lúng túng. Tuy rằng chán ghét vị tiểu tổ tông này, nhưng hôm nay nhìn thiếu gia làm bộ làm tịch như vậy, e hèm, đúng là tuấn tú hơn xưa, trên người toát ra một khí chất đặc biệt mà ngày xưa không có .
Chỉ là khóc thành mặt mèo lại còn làm ra vẻ ta đây cả người tao nhã khí chất như vậy, ngược lại cứ có chút đầu Voi đuôi Chuột thế nào ấy, càng nhìn càng thấy khôi hài.
Muốn hắn khen hả? Nằm mơ đi! Hắn không dối lòng như vậy đâu!
Ha ha, nín cười trước mặt chủ tử , đây chính là một chuyện cực kỳ khó khăn nha!
Ánh mắt Tiêu Vãn lại hướng về phía Lưu Thủy vẫn trầm mặc không nói, đang cúi đầu suy ngẫm. Có thể do lớn hơn một tuổi, so với Đào Hoa tính tình ruột để ngoài da, thân là ca ca Lưu Thủy tâm tư càng thêm tinh tế tỉ mỉ.
Sau khi Đào Hoa bị đuổi khỏi Tiêu phủ, quan hệ giữa Lưu Thủy và Tiêu Vãn càng ngày càng xấu hơn. Hơn một tháng trước, Tiêu Vãn nhiều lần nhìn thấy Lưu Thủy đem các loại thuốc bổ và hoa quả ra vào phế viện của Tạ Sơ Thần, có một lần còn tận mắt thấy Lưu Thủy lén lén lút lút mua thuốc an thai, lúc này Tiêu Vãn mới phát hiện Tạ Sơ Thần đã mang thai hơn một tháng.
Nữ nhân hắn vô cùng chán ghét lại có thai? Hắn nhớ hắn chưa từng chạm qua nàng ta mà!
Còn lén lén lút lút sau lưng hắn an với chả thai, chuẩn bị sinh hạ con hoang, chuyện này làm cho Tiêu Vãn cảm thấy sét đánh ngang trời, trong nháy mắt mất sạch mặt mũi .
Hắn vốn muốn giết chết cái người nữ nhân không giữ phụ đạo này, sau đó không biết nghĩ sao, cuối cùng chỉ cho Tạ Sơ Thần một chén Hồng Hoa , không quan tâm thân thể nàng hư nhược, ép buộc nàng ấy bỏ đứa nhỏ, sai người đưa nàng ấy trở về nơi hoang tàn vắng vẻ nhất trong Tiêu gia, cho nàng ấy tự sinh tự diệt.
Khi Lưu Thủy ba chân bốn cẳng chạy đến nơi, Tạ Sơ Thần khắp người toàn máu nằm trên đất, giống như búp bê rách*, ôm bụng đau đớn, ánh mắt bi ai tuyệt vọng, còn có... nguội lạnh nhìn Tiêu Vãn, cứ như hắn vừa làm một chuyện sai lầm lớn nhất đời này.
* búp bê hồi xưa đều làm bằng vải
Lưu Thủy thấy thế, vô cùng kích động, không chỉ làm trái dặn dò của Tiêu Ngọc Dung bảo vệ Tiêu Vãn, còn giận dữ đánh Tiêu Vãn một trận, đêm đó âm thầm đưa Tạ Sơ Thần rời Tiêu phủ.
Hiện tại, nhớ lại ngày đó ánh mắt Tạ Sơ Thần tâm như tro tàn, và Lưu Thủy vẫn luôn có thái độ hờ hững với mọi việc, mọi người đột nhiên vẻ mặt kích động cùng phẫn nộ, trong lòng Tiêu Vãn nảy sinh một cảm giác khó chịu không nói nên lời.
Phụ thân đứa nhỏ đó là ai? Chẳng lẽ chính là Lưu Thuỷ?
Chẳng lẽ Lưu Thuỷ vẫn luôn thích Tạ Sơ Thần?
Tiếng pháo đùng đùng ngoài phòng quấy rầy tâm tư vốn đã rối như tơ vò của Tiêu Vãn, hắn càng nghĩ càng phiền, lại nghe bà mai đứng chờ bên ngoài đã lâu lo lắng kêu: “Tiêu thiếu gia, kiệu hoa sắp đến rồi , cậu sửa soạn nhanh lên một chút. Đừng để mọi người đợi lâu !”
Tâm Tiêu Vãn cứng lại. Trời cao cho hắn cơ hội sống lại, hắn tuyệt không thể dẫm vào vết xe đổ kiếp trước, hắn phải bóp nát mọi thứ có thể dẫn đến bi kịch Tiêu gia từ trong trứng nước !
Hắn không thể, tuyệt không thể cưới cái con ả lòng dạ như rắn rết Quý Thư Mặc này vào cửa!
Trong Mắt Tiêu Vãn chợt lóe lên ánh sáng , đúng vậy, một lát nữa làm cho nàng ta mất mặt trước bao nhiêu người, phải nhục nhã quay kiệu trở về!
“Vân Yên, Họa Hạ, chúng ta đi!”
Hai thiếu niên sau lưng đều sửng sốt, đại thiếu gia tự dưng kêu tên thật bọn họ? Chẳng lẽ có âm mưu gì?
Thấy hai người không dám tin, điệu bộ cẩn thận cảnh giác , trong mắt Tiêu Vãn hiện lên ý cười nhàn nhạt, hắn vui vẻ hỏi: “Chẳng lẽ hai người thích bị tôi kêu
Đào Hoa và Lưu Thủy? Hiện tại bản thiếu gia không cần vận đào hoa nữa, nên cho phép hai người khôi phục tên cũ. Đương nhiên, nếu như hai ngươi thích tên bản thiếu gia ban cho, có thể tiếp tục dùng...”
Họa Hạ gãi gãi đầu, buồn bực hỏi ca ca mình: “Thiếu gia lần này lấy vợ, vui quá hóa rồ, ngay cả tính cách cũng thay đổi... Biến chuyển như vậy, đến tột cùng là chuyện tốt hay xấu đây?”
Vui mừng quá độ?
Mặc dù Tiêu Vãn luôn miệng tươi cười, Vân Yên lại cảm thấy cả người Tiêu Vãn toát lên khí tức u ám, tươi cười nơi khóe miệng có chút doạ người, mang theo sự khát máu.
Vân Yên đặc biệt mẫn cảm với máu tươi, vừa rồi khi Tiêu Vãn cắn môi hắn đứng một bên yên lặng quan sát, phát hiện nội tâm Tiêu Vãn giãy dụa kịch liệt, hắn ( Tiêu Vãn ) đang không ngừng ngược đãi bản thân hòng lấy lại bình tĩnh.
Rõ ràng vô cùng chờ mong đến ngày hôm nay, nhưng khi Vân Yên hắn nhắc “Hôm nay là đại hôn của cậu và Quý Tiểu Thư.” thì trong mắt Tiêu Vãn lại lóe lên thống khổ và hận ý.
Tuy rằng Tiêu Vãn che dấu rất tốt, nhưng Vân Yên vẫn phát hiện được, ánh mắt thiếu gia khi nhìn Họa Hạ không hề có tức giận, chỉ có hổ thẹn và áy náy. Mà lúc nhìn hắn, trong đôi mắt tìm tòi nghiên cứu mang theo hoài nghi cùng bi thương sâu đậm .
Tiêu Vãn như vậy làm Vân Yên không biết làm sao, thiếu gia gần trong gang tấc mà tâm dường như đã bay về một phương trời nào rất xa... rất xa...
Tiêu Vãn chỉnh chu xong dung nhan, chậm rãi bước ra khỏi phòng. Nhìn pháo đỏ treo trước cổng , đèn cưới kết hoa, không khí vui mừng bao trùm khắp Tiêu phủ, cả người hắn có cảm giác như cách một thế hệ.
Thấy Tiêu Vãn mặc hỉ phục đi ra, dung mạo tuấn mĩ, tao nhã đúng mực, không ít kẻ tiến lên nịnh hót.
“Chúc mừng Tiêu thiếu gia nhân duyên mỹ mãn!”
“Chúc Tiêu thiếu gia cùng Quý tiểu thư sớm sinh quý tử!”
Trước các loại nịnh bợ, Tiêu Vãn từng rất hưởng thụ, cứ như càng được nhiều người chúc phúc, hôn nhân của mình và Quý Thư Mặc sẽ thật sự hạnh phúc viên mãn, bạch đầu giai lão vậy.
Nhưng sự thật hoàn toàn ngược lại.
Tiêu gia gặp nạn thì đám bạn du thủ du thực này của hắn, chạy còn nhanh hơn vịt! Mà cái vị phu nhân mình luôn xem như bảo bối trong lòng sắp tới ám hắn kia còn “tử tế “ hơn, hợp tác cùng bạn thân của hắn, đẩy hắn vào vực sâu vạn trượng, khiến hắn trở thành tội nhân Tiêu gia.
Hiện tại, tuy rằng trong lòng Tiêu Vãn vô cùng căm ghét xem thường, nhưng trải qua một kiếp, đã nhìn thấu đạo lý đối nhân xử thế nên ngoài mặt hắn vẫn vui cười hớn hở, ậm ờ hai ba tiếng lấy lệ, ánh mắt lại không ngừng tìm kiếm phụ thân mình trong đám người loạn thất bát tao* kia .
* loạn thất bát tao: thành ngữ dùng phổ biến để chỉ sự lộn xộn mất trật tự người Trung Quốc, phát âm gần như “loan xi pa chao“.
“Biểu đệ, chúc mừng chúc mừng.” Tiếng nói quen thuộc phá ngang ánh mắt dáo dác của Tiêu Vãn, hô hấp hắn nhất thời cứng lại, chầm chậm quay đầu, mấp máy môi nhìn ba vị nam nhân cẩm y hoa phục trước mắt này.
Phụ thân Tiêu Vãn Tiêu Ngọc Dung là đại hồng nhân bên cạnh hoàng đế bệ hạ, Tiêu Vãn lại là tâm can bảo bối của Tiêu Ngọc Dung, nên lần đại hôn này của Tiêu Vãn được tổ chức vô cùng long trọng, không chỉ thu hút các quan lớn triều đình , mà còn nhận được sự quan tâm của cả ba vị hoàng tử đương triều.
Người nói chuyện là một thiếu niên mặc lục bào, có một cái tên mà hắn hận nghiến răng nghiến lợi, tên gì mà thô tục không thể thô tục hơn —— Đào Hoa. Mà cái này tên tất cả đều nhờ ơn vị đại thiếu gia bất tài vô học trước mắt này ban tặng.
CMN, các người có thấy nam nhân nào tên Đào Hoa không? Đào Hoa... Đào Hoa... Sao không đổi tên hắn là Hoa Hoa* luôn cho rồi?
*: Hoa Hoa Công Tử
Lạy có trời đất chứng giám, hắn vô cùng căm hận cái tên thô tục này, cho nên cố ý mặc quần áo màu xanh biếc, màu thiếu gia ghét nhất, cùng vị thiếu gia càng nhìn càng khiến người chán ghét này đối chọi một phen .
Giọng nói châm chọc khiêu khích quen thuộc phía sau , khiến Tiêu Vãn từ nãy đến giờ vẫn ngây ngốc nhìn vào trong gương run rẩy, những giọt lệ trong suốt không kiềm nổi tràn ngập trong hốc mắt.
Thấy Tiêu Vãn vẫn trầm mặc quay lưng, thiếu niên mặc y phục xám đứng một bên nhíu mày nghi hoặc .
Đào Hoa không biết lớn nhỏ bỡn cợt nhưng Tiêu Vãn lại không nổi giận mắng ầm ĩ, hôm nay mặt trời mọc phía Tây sao?
Hai người này không phải cứ ba ngày cãi nhau một trận nhỏ năm ngày cãi nhau một trận lớn, hai cái đầu một ngày không chụm lại ầm ĩ một phen chiều ăn không ngon, tối ngủ không thẳng giấc à!
Hắn tiến lên vài bước , nhìn vào gương đồng chỉ thấy một gương mặt đầy nước , gương mặt vốn được trang điểm kỹ lưỡng lại trở về lúc ban đầu, thậm chí còn kinh khủng hơn, phấn son nhem nhuốc, vành mắt sưng đỏ, còn đâu nét đẹp mỹ lệ lúc đầu*?
*Thấy gúm, làm chú rể mà trang điểm còn kỹ hơn cô dâu, thế mới nói, mức độ đỏm dáng, giá áo túi cơm của nam chính đã lên mức độ người gặp người muốn đạp, chó thấy chó thèm gặm nát xương.
Không hiểu sao nữ chính mê như điếu đổ được mới tài!
Lập tức hít vào một hơi, quỳ gối cầu tình: “Thiếu gia, Đào Hoa không hiểu chuyện, cậu đừng so đo hơn thiệt với nó.”
Thiếu niên quỳ trên mặt đất được, nói chính xác hơn là “bị “ Tiêu Vãn ban cho tên Lưu Thuỷ*, nhưng khác với Đào Hoa kiêu ngạo độc mồm độc miệng , hắn tâm tư kín đáo, đụng chuyện vẫn giữ bình tĩnh như thường, tuy cũng không thích cái tên Tiêu Vãn đặt cho nhưng chưa từng tỏ thái độ.
Hắn chỉ liếc sơ một cái liền phát giác Tiêu Vãn không ổn.
* Cụm từ Đào hoa lưu thủy xuất phát từ bài thơ Đào hoa khê 桃花溪 nghĩa Tiếng Việt là Suối hoa đào của Trương Húc, được sáng tác vào thời Thịnh Đường.
桃花溪
隱隱飛橋隔野煙,
石磯西畔問漁船。
桃花盡日隨流水,
洞在清溪何處邊。
Đào hoa khê
Ẩn ẩn phi kiều cách dã yên,
Thạch cơ tây bạn vấn ngư thuyền.
Đào hoa tận nhật tuỳ lưu thuỷ,
Động tại thanh khê hà xứ biên ?
Dịch nghĩa:
Cây cầu thấp thoáng ẩn sau làn khói đồng ngỡ như không có thật,
Đứng ở ghềnh đá bờ tây hỏi thăm thuyền đánh cá:
Hoa đào suốt ngày trôi theo dòng nước chảy,
Rằng động nằm ở bên nào của dòng suối trong?
Dịch thơ: (Khương Hữu Dụng)
Thấp thoáng cầu treo cách khói đồng,
Bờ tây ghềnh đá hỏi ngư ông.
Hoa đào trôi mãi theo dòng nước,
Động ở bên nào mé suối trong?
Bản dịch của Nguyễn Lãm Thắng:
Cầu treo thấp thoáng khói đồng
Bên ghềnh Tây, hỏi ngư ông đâu rồi?
Suốt ngày nước chảy hoa trôi
Suối trong dấu động ở nơi mé nào?
Vào mùa xuân khi hoa đào nở rộ thì cũng là lúc nước sông ngòi dâng cao, cho nên thường gọi là “đào hoa tấn” (lũ hoa đào/lũ mùa xuân) hay “đào hoa thủy”. Cụm từ “đào hoa lưu thủy” xuất hiện trong nhiều bài thơ Đường, có thể hiểu là cảnh sắc mùa xuân tươi đẹp với hoa đào nở rộ và nguồn nước tràn trề, tạo nên bức tranh xuân tươi tắn, hữu tình.
Đào hoa lưu thủy ở đây thể hiện cảnh đẹp mùa xuân của vùng non nước Giang Nam cũng như khắc họa cuộc sống an nhàn, tĩnh tại.
Nhưng hai nhân vật nam trong truyện: Đào Hoa và Lưu Thủy lại nghĩ theo chiều hướng phong thuỷ:
Nếu phía trước nhà bạn có một dòng nước chảy thẳng tới, hoặc con đường đâm thẳng vào giữa cửa chính nghĩa là Phương vị Đào hoa nhà bạn đối diện với Thủy Lưu, thì theo Phong thủy, hiện tượng đó gọi là “Đào hoa thủy”.
Trong trường hợp này, chủ nhân ngôi nhà ấy sẽ có số Đào hoa xấu, dễ mắc phải những vấn đề rắc rối về tình cảm, mà cụ thể là có thói trăng hoa, phong lưu, đa tình.
Khi có một dòng nước chảy thẳng tới hoặc có con đường đâm thẳng vào giữa cửa chính, nó sẽ sinh ra một luồng sát khí thẳng vào ngôi nhà.
Kết quả là những người sống trong ngôi nhà đó dễ gặp tai nạn bất ngờ, chấn thương đổ máu. Còn riêng gia chủ, những rắc rối do thói trăng hoa của mình mà thậm chí có thể tổn thất về nhiều mặt, trầm trọng nhất là gặp phải những tai họa dẫn đến tử vong.
Hai người bọn họ, một người giỏi y thuật một người võ nghệ siêu quần, ba năm trước được Tiêu Ngọc Dung phái tới làm thị vệ cận thân của Tiêu Vãn. Trên danh nghĩa là nô tài bên cạnh Tiêu Vãn nhưng nhiệm vụ thực chất của bọn họ là đi theo bảo vệ hắn từng đường tơ kẽ tóc, không để ai đụng đến một cọng lông chân của hắn.
Bọn họ không thích Tiêu Vãn, Tiêu Vãn cũng chán ghét hai người ăn no rửng mỡ suốt ngày tò tò đi theo giám sát hắn, thường nói kẻ ra đòn trước sẽ chiếm thế thượng phong, cho nên hai bên vừa gặp mặt, hắn liền tặng bọn họ một đòn hạ mã uy*, vô cùng tốt bụng đem tên cha sinh mẹ đẻ của người ta đổi thành Đào Hoa và Lưu Thuỷ, còn cười tủm tỉm nói Đào Hoa và Lưu Thuỷ là một cái tên rất hay, nó được ví von với tình yêu nam nữ , có bọn họ bên cạnh, vận đào hoa của hắn nhất định sẽ càng ngày càng lên, hoa đào tung bay trong gió, nở bừng trong ánh ban mai.
* ko rành về đòn này, chắc trong võ Thiếu Lâm
Sự thật chứng minh, vị đại thiếu gia không học vấn không nghề nghiệp, chỉ biết chơi bời lêu lổng, suốt ngày chọc ghẹo mĩ nhân này đích thực có số đào hoa. Cái tên chết tiệt này không biết đã dùng lời ngon tiếng ngọt gì theo đuổi thành công kinh thành đệ nhất mỹ nữ Quý Thư Mặc! Quả thực là hoa lài cắm bãi phân trâu!
Đương nhiên, phân trâu trong truyền thuyết chính là đại thiếu gia bọn họ !
Đêm nay, đóa hoa tươi kiều diễm Quý tiểu thư sẽ bị vị hoàn khố đệ tử* này chà đạp, haizz, chuyện này đã làm tan nát con tim của không biết bao nhiêu nam nhân trong thiên hạ...
*: thuật ngữ chỉ mấy thằng ăn chơi trác táng. Do từ này đã dùng quá nhiều lần nên editor để nguyên văn để tránh trùng lặp.
Nghe Lưu Thuỷ dè dặt cầu tình, Tiêu Vãn không những không ngừng khóc, trái lại nước mắt rơi xuống càng lúc càng nhiều, thấm ướt cả áo. Tay hắn không ngừng lau những giọt nước nóng bỏng trên mặt, vì thế trên gương mặt đã được trang điểm kỹ lưỡng nước mắt nước mũi tèm nhem chẳng khác gì một con mèo hoa nhỏ.
Làm thị vệ cận thân, đây là lần đầu tiên Đào Hoa và Lưu Thuỷ nhìn thấy Tiêu Vãn khóc nức nở ra tiếng như thế, sợ tới mức khóe miệng co rút. Xong đời, vị thiếu gia này cứ tiếp tục chơi màn “một khóc hai nháo ba thắt cổ “ như vậy, lão gia nhất định sẽ nghiêm khắc trách phạt bọn họ ...
Lưu Thuỷ trừng Đào Hoa một cái: Đều tại đệ!
Đào Hoa nhàm chán bĩu môi, nhún vai, xoè tay: Vị đại thiếu gia này của chúng ta trời sinh được làm từ nước, mỏng manh như thuỷ tinh, đụng một chút là vỡ? Hở tý là khóc. Sao lại trách đệ?
“Thiếu gia, nô tài sai rồi, không nên chống đối thiếu gia.” Lúc Đào Hoa cắn răng quỳ xuống nhận sai thì Tiêu Vãn bỗng nhiên nghẹn ngào một tiếng, yếu ớt hỏi: “Hôm nay, là ngày mấy tháng mấy năm mấy ?”
Giọng của hắn khàn khàn vô cùng dịu dàng , hoàn toàn không làm ra vẻ đại thiếu gia coi thiên hạ bằng nửa con mắt như ngày xưa , ngược lại hàm chứa bi ai và thống khổ khiến Lưu Thuỷ cảm thấy kỳ lạ .
Đường tình yêu dài đằng đẳng ba năm qua của đại thiếu gia cuối cùng cũng đã tu thành chính quả, rốt cuộc dưới con mắt hâm mộ ghen tỵ của bao nam nhân trong kinh thành cưới được kiều thê, hắn lại thống khổ, lại bi ai?
Vừa rồi, hắn không phải còn hưng phấn quá mức đến nỗi ăn điểm tâm mà cũng mắc nghẹn sao...
Lưu Thuỷ đè xuống nghi ngờ, cung kính trả lời: “Hồi thiếu gia, hôm nay là ngày 6 tháng 7 năm Cảnh Nguyên 26.”
“Ngươi chắc chắn hôm nay là hôm nay là ngày 6 tháng 7 năm Cảnh Nguyên 26?”
Tiêu Vãn ngước đôi mắt hồng hồng, cố chấp hỏi lại.
“Nô tài xác định.” Lưu Thuỷ suy đoán tâm tư Tiêu Vãn , vội vàng thêm một câu, “Hôm nay là đại hôn của cậu và Quý Tiểu Thư.”
—— Hôm nay là đại hôn của cậu và Quý Tiểu Thư.
Tiêu Vãn ngẩn ra, hai hàm răng cắn nát đôi môi hồng đang mím chặt, cho đến khi trong cổ họng tràn ngập một mùi tanh, hắn mới biết mình không phải đang nằm mơ. Đôi mắt sưng đỏ nhìn chằm chằm vào ngón tay thon dài của mình. Mười ngón tay trắng trẻo nõn nà như ngọc, không có vết thương ghê rợn, bằng chứng của việc phải dùng mạng tranh giành từng cái màn thầu thiu trong lao ngục.
Hai chân hắn cũng không hề trần trụi giẫm trên nền đất nóng bỏng, hay phải vượt qua cái thứ bùn đất lầy lội nhớp nhúa, máu tươi loang lổ, sưng đỏ thối rữa, mà dưới chân đang diện một đôi giày xinh đẹp màu đỏ.Trên người của hắn không còn trứng thối và rau bẩn, không còn mùi ngục tù ẩm mốc, mà là một thân trường bào tơ vàng đỏ thẫm , bên ngoài khoác áo lụa đỏ, lộ ra chiếc cổ trắng nõn và xương quai xanh nam tính.
Nhìn mình trong gương, mái tóc đen nhánh được vấn gọn gàng, cài một cây trâm hình bươm bướm tinh xảo, đầu đội mão màu vàng, trên mão đính đầy hạt trân châu xa xỉ đủ màu sắc, càng khiến Tiêu Vãn gương mặt vốn tinh xảo càng thêm ưu nhã cao quý, khí chất bất phàm.
Lúc Tiêu Vãn tỉnh lại, nhìn vào gương đã thấy bộ dạng mình như vậy , và lúc này hắn đường hoàng ở trong phòng riêng của hắn - Mặc Uyên cư. Không phải trốn chui trốn nhủi thấp thỏm chờ quan sai đến.
Càng không phải sau khi bị quan phủ xét nhà bừa bộn loạn xạ cả lên, mà là dán đầy chữ hỷ, thậm chí trên giường còn có tấm chăn màu đỏ bằng gấm vóc thượng hạng mới tinh có thêu uyên ương hí thủy.
Nàng nhớ rõ, tấm chăn hỉ màu đỏ này là hắn chạy khắp mấy cửa hàng, chọn loại gấm thượng đẳng nhất , để Quý Thư Mặc lúc gả vào Tiêu phủ có thể nằm thoải mái hơn, ngủ cũng được ngon giấc hơn.
Mới đầu Tiêu Vãn còn tưởng mình đang nằm mơ ! Hắn bấm mình một cái đau điếng, mặt lập tức co quắp.
Đau quá...
Kỳ thật, không cần hỏi Đào Hoa và Lưu Thủy, chỉ cần tiếng pháo đùng đùng vang lên ngoài cửa, Tiêu Vãn cũng đoán được hôm nay là ngày mấy tháng mấy năm mấy. Cả cuộc đời hắn chỉ có một lần đại hôn, chính là cái ngày bái đường cùng Quý Thư Mặc.
Ngày 6 tháng 7 năm Cảnh Nguyên 26, là ngày mà hắn từng mong đợi nhất, hưng phấn nhất trong đời, bởi vì hắn lấy được Quý Thư Mặc mà hắn ái mộ đã lâu.
Chỉ là, bây giờ hắn vẫn có thể cảm nhận được lưỡi dao lạnh như băng lướt qua cổ và cảm giác hít thở không thông của mình lúc đó, cái cảm giác khi hắn biết được toàn bộ chân tướng sự việc, cùng với ai tốt với hắn, ai rắp tâm lừa gạt mạng hắn.
Nhắm mắt lại, trong đầu lại không ngừng hiện lên cảnh tượng Tiêu gia cả nhà máu chảy thành sông. Tất cả những thứ này, đều kính nhờ phước vị thiếu phu nhân tốt hắn luôn hết lòng yêu thương ban cho nha!
Thù của hắn, hận của hắn, rốt cuộc là một cơn ác mộng, hay là điềm báo trước?
Thấy Tiêu Vãn bỗng nhiên không ngừng sờ mặt mình, còn nhỏ giọng lẩm bẩm , vẫn quỳ trên đất, Đào Hoa dần mất kiên nhẫn: “Tiểu thư, tôi biết hôm nay là đại hôn của cậu và Quý Tiểu Thư, tôi cậu tất cả mọi người đều biết hôm nay là ngày 6 tháng 7 năm Cảnh Nguyên 26, cậu có thể không cần mừng đến lệ rơi hàng hàng như vậy hay không. Nói thật tướng cậu khóc rất khó coi.... Làm ơn đi, còn tiếp tục như vậy, sẽ lỡ giờ lành. Tới lúc đó cậu không lấy được vợ đừng trách bọn tôi không nhắc nhở!”
Cả người Tiêu Vãn lập tức cứng đờ, lời nói như vậy, hắn đã từng nghe Đào Hoa thốt ra. Khi đó hắn bởi vì quá mức muốn nghênh cưới Quý Thư Mặc, vui đến một đêm không ngủ, thậm chí tâm tình đặc biệt tốt hiếm khi lải nhải thật lâu với hai tên thị vệ mà hắn vẫn chán ghét. Đào Hoa chê hắn dài dòng lôi thôi, cho nên mở miệng châm chọc hai câu.
Câu đầu tiên liền là ghét bỏ hắn trang điểm soi gương, câu thứ hai là nhắc nhở hắn đừng làm lỡ giờ lành.
Mà hôm đó, hắn quá mức hưng phấn nên ăn điểm tâm bị... mắc nghẹn.
Tiêu Vãn nhìn nửa cái bánh còn trên tay hắn, con ngươi trầm xuống, trong đầu nhanh chóng xẹt qua một loạt hình ảnh.
Nhìn Đào Hoa không quy củ quỳ dưới đất, vẻ mặt tức giận, mà Lưu Thủy lo lắng cầu xin hắn tha thứ Đào Hoa làm càn, thậm chí nhắc tới Quý Thư Mặc muốn dời sự chú ý của Tiêu Vãn.
Tiêu Vãn bỗng nhiên ý thức được, đây không phải mơ, tất cả ký ức chưa phai của hắn, từng lời nói, từng hành động, còn có... Hết thảy những chuyện sắp xảy ra trong ngày hắn thành thân cùng Quý Thư Mặc, hắn đều nhớ rõ mồn một!
Sau khi đã tỉnh ngộ, nhận rõ tất cả đều không phải là mơ, mọi thứ đều là thực, Tiêu Vãn khiếp sợ đờ người. Chẳng lẽ hắn trùng sinh? Trở về quá khứ? Trở về ngày đại hôn của hắn cùng Quý Thư Mặc một năm trước ?
Ý thức được trời cao cho hắn cơ hội lần thứ hai, sống lại ngăn thảm kịch Tiêu gia diệt vong, đầu Tiêu Vãn “Oanh” một tiếng, hắn không nói hai lời, chân như bật lò xo, đứng dậy bước ra khỏi ghế.
Thấy Tiêu Vãn từ từ đi tới, thần sắc bi thương nhìn mình chằm chằm , trong lòng Đào Hoa không khỏi đánh trống loạn xạ. Thiếu gia hôm nay làm sao vậy? Vì sao không tức giận trừng hắn, ánh mắt cậu ấy sao lại tràn ngập bi thương như vậy? Giống như Đào Hoa hắn vừa làm chuyện gì trái với lương tâm, thiên lý bất dung...
Kiếp trước, Tiêu Vãn đặc biệt chán ghét cái tên thị vệ Đào Hoa thường xuyên cãi nhau với mình. Đào Hoa quá độc miệng , vẫn thường trêu chọc Tiêu Vãn cả người xù lông, nổi giận đùng đùng.
Sau khi Tiêu Vãn thành thân với Quý Thư Mặc, Đào Hoa từng nhiều lần nói Quý Thư Mặc dối trá làm ra vẻ, kêu Tiêu Vãn cẩn thận đề phòng, kết quả bị hắn nhiều lần thoá mạ Đào Hoa mắc bệnh đa nghi trầm kha, còn khắp nơi bảo vệ Quý Thư Mặc.
Sau, Đào Hoa lấy danh nghĩa hắn biển thủ* bạc Tiêu gia, bị Tiêu Vãn phát hiện dùng gia pháp xử trí, sau khi dụng hình 50 trượng, bị đuổi ra Tiêu phủ.
*biển thủ: Lấy cắp tài sản công mà mình có trách nhiệm coi giữ.
Tiêu Vãn nhớ lại, khi Đào Hoa bị đuổi ra phủ thì luôn mồm nói mình vô tội , còn nói hắn bị kẻ gian hãm hại. Lần này sống lại, Tiêu Vãn liền nghĩ thông, đó nhất định là quỷ kế của Quý Thư Mặc hòng đuổi thị vệ cận thân của hắn đi!
Đào Hoa tuy rằng độc mồm độc miệng, nhưng thời khắc mấu chốt lại suy nghĩ cho hắn. Chỉ có hắn, mắt mù tâm mù cuối cùng bị Quý Thư Mặc lừa, hại chết 120 mạng người Tiêu gia.
Thấy Tiêu Vãn vẫn nhìn mình bằng ánh mắt áy náy, thậm chí còn chủ động vươn tay đỡ mình đứng dậy, Đào Hoa hơi lúng túng. Tuy rằng chán ghét vị tiểu tổ tông này, nhưng hôm nay nhìn thiếu gia làm bộ làm tịch như vậy, e hèm, đúng là tuấn tú hơn xưa, trên người toát ra một khí chất đặc biệt mà ngày xưa không có .
Chỉ là khóc thành mặt mèo lại còn làm ra vẻ ta đây cả người tao nhã khí chất như vậy, ngược lại cứ có chút đầu Voi đuôi Chuột thế nào ấy, càng nhìn càng thấy khôi hài.
Muốn hắn khen hả? Nằm mơ đi! Hắn không dối lòng như vậy đâu!
Ha ha, nín cười trước mặt chủ tử , đây chính là một chuyện cực kỳ khó khăn nha!
Ánh mắt Tiêu Vãn lại hướng về phía Lưu Thủy vẫn trầm mặc không nói, đang cúi đầu suy ngẫm. Có thể do lớn hơn một tuổi, so với Đào Hoa tính tình ruột để ngoài da, thân là ca ca Lưu Thủy tâm tư càng thêm tinh tế tỉ mỉ.
Sau khi Đào Hoa bị đuổi khỏi Tiêu phủ, quan hệ giữa Lưu Thủy và Tiêu Vãn càng ngày càng xấu hơn. Hơn một tháng trước, Tiêu Vãn nhiều lần nhìn thấy Lưu Thủy đem các loại thuốc bổ và hoa quả ra vào phế viện của Tạ Sơ Thần, có một lần còn tận mắt thấy Lưu Thủy lén lén lút lút mua thuốc an thai, lúc này Tiêu Vãn mới phát hiện Tạ Sơ Thần đã mang thai hơn một tháng.
Nữ nhân hắn vô cùng chán ghét lại có thai? Hắn nhớ hắn chưa từng chạm qua nàng ta mà!
Còn lén lén lút lút sau lưng hắn an với chả thai, chuẩn bị sinh hạ con hoang, chuyện này làm cho Tiêu Vãn cảm thấy sét đánh ngang trời, trong nháy mắt mất sạch mặt mũi .
Hắn vốn muốn giết chết cái người nữ nhân không giữ phụ đạo này, sau đó không biết nghĩ sao, cuối cùng chỉ cho Tạ Sơ Thần một chén Hồng Hoa , không quan tâm thân thể nàng hư nhược, ép buộc nàng ấy bỏ đứa nhỏ, sai người đưa nàng ấy trở về nơi hoang tàn vắng vẻ nhất trong Tiêu gia, cho nàng ấy tự sinh tự diệt.
Khi Lưu Thủy ba chân bốn cẳng chạy đến nơi, Tạ Sơ Thần khắp người toàn máu nằm trên đất, giống như búp bê rách*, ôm bụng đau đớn, ánh mắt bi ai tuyệt vọng, còn có... nguội lạnh nhìn Tiêu Vãn, cứ như hắn vừa làm một chuyện sai lầm lớn nhất đời này.
* búp bê hồi xưa đều làm bằng vải
Lưu Thủy thấy thế, vô cùng kích động, không chỉ làm trái dặn dò của Tiêu Ngọc Dung bảo vệ Tiêu Vãn, còn giận dữ đánh Tiêu Vãn một trận, đêm đó âm thầm đưa Tạ Sơ Thần rời Tiêu phủ.
Hiện tại, nhớ lại ngày đó ánh mắt Tạ Sơ Thần tâm như tro tàn, và Lưu Thủy vẫn luôn có thái độ hờ hững với mọi việc, mọi người đột nhiên vẻ mặt kích động cùng phẫn nộ, trong lòng Tiêu Vãn nảy sinh một cảm giác khó chịu không nói nên lời.
Phụ thân đứa nhỏ đó là ai? Chẳng lẽ chính là Lưu Thuỷ?
Chẳng lẽ Lưu Thuỷ vẫn luôn thích Tạ Sơ Thần?
Tiếng pháo đùng đùng ngoài phòng quấy rầy tâm tư vốn đã rối như tơ vò của Tiêu Vãn, hắn càng nghĩ càng phiền, lại nghe bà mai đứng chờ bên ngoài đã lâu lo lắng kêu: “Tiêu thiếu gia, kiệu hoa sắp đến rồi , cậu sửa soạn nhanh lên một chút. Đừng để mọi người đợi lâu !”
Tâm Tiêu Vãn cứng lại. Trời cao cho hắn cơ hội sống lại, hắn tuyệt không thể dẫm vào vết xe đổ kiếp trước, hắn phải bóp nát mọi thứ có thể dẫn đến bi kịch Tiêu gia từ trong trứng nước !
Hắn không thể, tuyệt không thể cưới cái con ả lòng dạ như rắn rết Quý Thư Mặc này vào cửa!
Trong Mắt Tiêu Vãn chợt lóe lên ánh sáng , đúng vậy, một lát nữa làm cho nàng ta mất mặt trước bao nhiêu người, phải nhục nhã quay kiệu trở về!
“Vân Yên, Họa Hạ, chúng ta đi!”
Hai thiếu niên sau lưng đều sửng sốt, đại thiếu gia tự dưng kêu tên thật bọn họ? Chẳng lẽ có âm mưu gì?
Thấy hai người không dám tin, điệu bộ cẩn thận cảnh giác , trong mắt Tiêu Vãn hiện lên ý cười nhàn nhạt, hắn vui vẻ hỏi: “Chẳng lẽ hai người thích bị tôi kêu
Đào Hoa và Lưu Thủy? Hiện tại bản thiếu gia không cần vận đào hoa nữa, nên cho phép hai người khôi phục tên cũ. Đương nhiên, nếu như hai ngươi thích tên bản thiếu gia ban cho, có thể tiếp tục dùng...”
Họa Hạ gãi gãi đầu, buồn bực hỏi ca ca mình: “Thiếu gia lần này lấy vợ, vui quá hóa rồ, ngay cả tính cách cũng thay đổi... Biến chuyển như vậy, đến tột cùng là chuyện tốt hay xấu đây?”
Vui mừng quá độ?
Mặc dù Tiêu Vãn luôn miệng tươi cười, Vân Yên lại cảm thấy cả người Tiêu Vãn toát lên khí tức u ám, tươi cười nơi khóe miệng có chút doạ người, mang theo sự khát máu.
Vân Yên đặc biệt mẫn cảm với máu tươi, vừa rồi khi Tiêu Vãn cắn môi hắn đứng một bên yên lặng quan sát, phát hiện nội tâm Tiêu Vãn giãy dụa kịch liệt, hắn ( Tiêu Vãn ) đang không ngừng ngược đãi bản thân hòng lấy lại bình tĩnh.
Rõ ràng vô cùng chờ mong đến ngày hôm nay, nhưng khi Vân Yên hắn nhắc “Hôm nay là đại hôn của cậu và Quý Tiểu Thư.” thì trong mắt Tiêu Vãn lại lóe lên thống khổ và hận ý.
Tuy rằng Tiêu Vãn che dấu rất tốt, nhưng Vân Yên vẫn phát hiện được, ánh mắt thiếu gia khi nhìn Họa Hạ không hề có tức giận, chỉ có hổ thẹn và áy náy. Mà lúc nhìn hắn, trong đôi mắt tìm tòi nghiên cứu mang theo hoài nghi cùng bi thương sâu đậm .
Tiêu Vãn như vậy làm Vân Yên không biết làm sao, thiếu gia gần trong gang tấc mà tâm dường như đã bay về một phương trời nào rất xa... rất xa...
Tiêu Vãn chỉnh chu xong dung nhan, chậm rãi bước ra khỏi phòng. Nhìn pháo đỏ treo trước cổng , đèn cưới kết hoa, không khí vui mừng bao trùm khắp Tiêu phủ, cả người hắn có cảm giác như cách một thế hệ.
Thấy Tiêu Vãn mặc hỉ phục đi ra, dung mạo tuấn mĩ, tao nhã đúng mực, không ít kẻ tiến lên nịnh hót.
“Chúc mừng Tiêu thiếu gia nhân duyên mỹ mãn!”
“Chúc Tiêu thiếu gia cùng Quý tiểu thư sớm sinh quý tử!”
Trước các loại nịnh bợ, Tiêu Vãn từng rất hưởng thụ, cứ như càng được nhiều người chúc phúc, hôn nhân của mình và Quý Thư Mặc sẽ thật sự hạnh phúc viên mãn, bạch đầu giai lão vậy.
Nhưng sự thật hoàn toàn ngược lại.
Tiêu gia gặp nạn thì đám bạn du thủ du thực này của hắn, chạy còn nhanh hơn vịt! Mà cái vị phu nhân mình luôn xem như bảo bối trong lòng sắp tới ám hắn kia còn “tử tế “ hơn, hợp tác cùng bạn thân của hắn, đẩy hắn vào vực sâu vạn trượng, khiến hắn trở thành tội nhân Tiêu gia.
Hiện tại, tuy rằng trong lòng Tiêu Vãn vô cùng căm ghét xem thường, nhưng trải qua một kiếp, đã nhìn thấu đạo lý đối nhân xử thế nên ngoài mặt hắn vẫn vui cười hớn hở, ậm ờ hai ba tiếng lấy lệ, ánh mắt lại không ngừng tìm kiếm phụ thân mình trong đám người loạn thất bát tao* kia .
* loạn thất bát tao: thành ngữ dùng phổ biến để chỉ sự lộn xộn mất trật tự người Trung Quốc, phát âm gần như “loan xi pa chao“.
“Biểu đệ, chúc mừng chúc mừng.” Tiếng nói quen thuộc phá ngang ánh mắt dáo dác của Tiêu Vãn, hô hấp hắn nhất thời cứng lại, chầm chậm quay đầu, mấp máy môi nhìn ba vị nam nhân cẩm y hoa phục trước mắt này.
Phụ thân Tiêu Vãn Tiêu Ngọc Dung là đại hồng nhân bên cạnh hoàng đế bệ hạ, Tiêu Vãn lại là tâm can bảo bối của Tiêu Ngọc Dung, nên lần đại hôn này của Tiêu Vãn được tổ chức vô cùng long trọng, không chỉ thu hút các quan lớn triều đình , mà còn nhận được sự quan tâm của cả ba vị hoàng tử đương triều.
/15
|