Hảo Mộc Vọng Thiên

Chương 31 - Chương 31

/103


Đến lúc lên đèn, Tần Vọng Thiên và Mộc Lăng trở về Nhạc gia trại, Mộc Lăng đã bị Tần Vọng Thiên dỗ đến mặt mày rạng rỡ rồi, vào cửa, thấy người ra người vào tấp nập, dường như đang bận bịu làm gì.

“Còn bận rộn làm gì vậy?” Mộc Lăng hỏi: “Trước đây không phải đã treo hoa lụa đỏ lên rồi sao, sao lại tháo xuống rồi?”

“Lâm tiên sinh đã về?” Tung Bách Vạn đi tới, nói với Mộc Lăng: “Nhị thiếu gia bảo chờ ngài trở về mời ngài đến sảnh đường, bọn họ đang ở đó điều tra chuyện tình hỏa hoạn, phát hiện tình huống người chết có điểm khác thường.”

“Ta không muốn đi.” Mộc Lăng bĩu môi: “Vừa mới ăn cơm.” Nói xong đã muốn đi, bị Tần Vọng Thiên kéo nhẹ một cái.

Mộc Lăng quay lại thấy Tần Vọng Thiên đang nhìn mình, có chút bất đắc dĩ dẫu dẫu môi, Mộc Lăng hỏi Tung Bách Vạn: “Sảnh đường ở đâu?”

“À, ta dẫn các ngươi đi.” Tung Bách Vạn nhiệt tình đi trước dẫn đường.

Trên đường đi, Mộc Lăng và Tần Vọng Thiên khó hiểu, trang trí mừng lễ sáng nay đều tháo xuống hết rồi, liền hỏi Tung Bách Vạn: “Sáng nay không phải vừa trang trí xong sao? Sao lại tháo bỏ hết rồi?”

“À.” Tung Bách Vạn đắc ý nói: “Đây là ý của Nhị thiếu gia, hắn nói đại điển kế thừa dời lại, ngày tổ chức đổi thành đại hội luận võ, hắn muốn tỷ thí công bằng cùng tam thiếu gia, ai thắng thì người đó kế thừa Nhạc gia trại.”

Mộc Lăng và Tần Vọng Thiên nghe xong đều hơi nhăn mày, liếc mắt nhìn nhau… Nhạc Tại Đình này sao lại đổi tính rồi? Vốn dĩ thứ hắn kiêng kị nhất không phải là tỷ thí sao?

Không bao lâu, ba người đã đi đến sảnh đường, bên trong không ít người đứng, Nhạc Tại Đình Nhạc Tại Vân đều có mặt, còn có quan sai cùng võ lâm nhân sĩ, Giang Nam tam đại danh y đang kiểm tra thi thể. Thấy Mộc Lăng bọn họ đi vào, Nhạc Tại Đình liền đến nghênh tiếp, cũng giới thiệu cùng mấy người võ lâm nhân sĩ. Giang Nam tam đại danh y Vương Ngọc Phù cùng Triệu Hoa thấy Mộc Lăng sắc mặt càng thêm xấu xí, lão thần y Thạch Văn Thái thì lại rất cung kính, trước tiên hành một lễ với Mộc Lăng: “Lâm tiên sinh.”

Mộc Lăng cũng có thiện cảm với lão nhân này, tuy rằng bản lĩnh hơn người, nhưng trước sau vẫn rất khiêm tốn, rất có dung nhân chi lượng, tâm cũng tốt, xem ra, trong Giang Nam tam đại danh y, chỉ có Thạch Văn Thái là đủ tư cách, liền hoàn lễ: “Thạch tiền bối khách khí rồi.”

Tần Vọng Thiên cùng Nhạc gia huynh đệ đứng bên cạnh đều có chút không hiểu, người này từ trước đến nay không có quy củ, ngày hôm nay sao lại lễ phép như thế? Mộc Lăng ngẩng đầu thấy ba người giương miệng nhìn hắn, liếc một cái, nghĩ thầm ‘ta lễ phép cũng không được sao!’

Vì chuyện lúc chiều, Nhạc Tại Vân vẫn lo lắng Mộc Lăng giận mình, len lén nhìn nhìn ánh mắt Mộc Lăng, không biết Mộc Lăng đã sớm bị Tần Vọng Thiên dỗ cho quên sạch rồi.

Lúc này, trên một cái bàn dài đặt trong phòng, tổng cộng có bốn thi thể, bên trái là hai cỗ thiêu thi, bên phải là hai cỗ thi thể đầy vằn tím.

Tần Vọng Thiên vừa nhìn liền chau mày, quay đầu lại nhìn Mộc Lăng… Gần giống hệt như vằn trên người Lạc Tứ Nương, chỉ là màu sắc đậm hơn một chút, phân bố cũng rộng hơn một chút.

Mộc Lăng gật đầu, hỏi Nhạc Tại Đình: “Đây là thi thể của ai?”

“Đây là thi thể của chưởng môn Vô Nhai Phái Ngô Hâm và chưởng môn Thương Sơn Phái Tề Lạc.” Nhạc Tại Đình trả lời, sau đó chỉ vào hai cỗ thiêu thi bên trái nói: “Đây là thi thể tìm được trong tòa tửu lâu bị cháy.”

“Đã tra rõ việc tửu lâu bị cháy rồi, là có người phóng hỏa.” Nhạc Tại Vân bổ sung: “Mấy người nói là chết cháy đó thật ra đã chết từ trước.”

Mộc Lăng gật đầu, hắn và Tần Vọng Thiên đã sớm hoài nghi là có chuyện rồi.

“Nguyên nhân chết của những người này cũng rất kì quái.” Thạch văn Thái chỉ vào thi thể của Ngô Hâm và Tề Lạc nói: “”Trên hai cổ thi thể này có thi ban[vằn hay đốm có màu xác chết > <] màu sắc quái dị, hơn nữa tình trạng phân bố cũng rất khó hiểu.”

“Thi ban đều là phân bố ở vùng thi thể tiếp xúc với mặt đất, nói cách khác, nằm sấp sẽ xuất hiện ở phía trước, nằm ngửa sẽ xuất hiện trên lưng”, Vương Ngọc Phù nói: “Mấy người này, chắc chắn là trúng thi độc rồi.”

Tần Vọng Thiên nghe xong thì xoay mặt nhìn Mộc Lăng, định nhướng nhướng mày với hắn… Vương Ngọc Phù này cũng thật quá phế vật, thấy Mộc Lăng hơi nhíu mày, giống như có suy nghĩ gì đó, sắc mặt cũng không được tốt.

“Lâm đại ca?” Nhạc Tại Vân cũng chú ý tới, liền hỏi: “Sắc mặt ngươi sao lại như vậy a? Thân thể khó chịu sao?”

“A…” Triệu Hoa đang ở cách đó không xa kiểm tra thiêu thi cười lạnh nói: “Hay là bị mấy cỗ thi thể này làm sợ rồi?”

Mộc Lăng cũng không nói gì, vẫn suy nghĩ như trước, chợt nghe Thạch Văn Thái nói: “Có điều có chút kì quái, người sống vốn rất khó nhiễm thi độc, nhất là cường tráng nam tử tính dương, trừ khi là chuyên làm việc tiếp xúc thi thể như trộm mộ nhiều năm sinh hoạt trong địa huyệt các loại… Nhưng mấy người này đều chưởng môn danh môn, đương nhiên không có khả năng đi làm chuyện như vậy.”

“Đây là chỗ kì quái.” Nhạc Tại Đình gật đầu, hỏi Triệu Hoa và Vương Ngọc Phù: “Vậy mấy cỗ thiêu thi cũng vì trúng thi độc mà chết sao?”

Vương Ngọc Phù gật đầu, chỉ vào vết tím loang lỗ trên thi thể nói: “Đúng vậy!”

Mộc Lăng cũng đi tới trước nhìn thi thể, hắn đầu tiên là quan sát thi thể Ngô Hâm một chút, sau đó cẩn thận nhìn mấy cỗ thiêu thi, trên mặt hiện ra vẻ khó hiểu nhàn nhạt.

“Thế nào?” Triệu Hoa bên cạnh hỏi: “Lâm thần y có cùng ý kiến không?” Hắn cố ý cường điệu hai chữ “thần y”, câu nói nghe rõ vẻ châm chọc, thấy Mộc Lăng không phản ứng, liền nói tiếp: “Nghe nói Lâm thần y dụng tâm Bồ Tát cứu khổ cứu nạn, đặc biệt chạy đi Yên Thúy Lâu giúp mấy cô nương ở đó chữa bệnh, nhận lấy cả một mảnh chân tình của Lạc Tứ Nương, thật là một thần y mẫu mực.”

Tất cả mọi người nghĩ hắn nói thật chói tai, nhìn Mộc Lăng, chỉ thấy hắn vẫn chuyên tâm cúi đầu nhìn chằm chằm mấy cỗ thiêu thi xuất thần, sờ sờ cằm, vẻ mặt hoang mang.

Triệu Hoa có chút xấu hổ, lúc này, Mộc Lăng ngẩng đầu lên, nhìn hắn một chút, chớp mắt mấy cái, đột nhiên giơ tay chỉ vào hắn: “A!”

Triệu Hoa cùng người xung quanh giật nảy mình, chỉ thấy Mộc Lăng chỉ vào miệng hắn, biểu tình kinh ngạc, giống như phát hiện chuyện khó lường gì đó.

Triệu Hoa bị hắn làm sợ hãi, nhìn xung quanh, mọi người cũng đều hiếu kì nhìn Mộc Lăng, không biết hắn phát hiện cái gì.

Mộc Lăng nhìn chằm chằm Triệu Hoa một hồi, đột nhiên giơ hai ngón tay nắm mũi mình, khoát khoát tay: “Ta vẫn không hiểu sao nghe được trong phòng có mùi thối, thì ra không phải thi thể, là ngươi phóng khí độc, nhanh nhanh đi ăn tỏi rửa miệng!”

“Phụt…” Nhạc Tại Vân là người đàu tiên không nhịn được cười ra tiếng, những người khác mặt cũng lộ vẻ khó xử, Ý Mộc Lăng là miệng Triệu Hoa so với thi thể còn thối hơn, phải dùng tỏi rửa miệng… vậy cũng thật quá tổn thương rồi.

Triệu Hoa nghẹn họng, một câu cũng nói không ra, ngầm mắng mình ngu ngốc, đã biết người này ăn nói ác độc, còn nói nhiều, tự tìm xấu hổ.

“Lâm huynh nghĩ những thi thể này có vấn đề gì không?” Nhạc Tại Đình hỏi Mộc Lăng..

Mộc Lăng nhún nhún vai, cũng không nói gì, cúi đầu tiếp tục xem thi thể.

“Ít nhất có thể khẳng định, vụ án này cũng không đơn thuần là phóng hỏa, mà có liên quan đến việc gần đây số người chết trong Lạc Hà thành tăng nhanh lạ thường?” Quan sai phụ trách vụ án lần này hỏi.

“Phải.” Nhạc Tại Đình gật đầu: “Có thể nói như vậy, chuyện này thật sự là kì lạ.”

“Ta đây trở về bẩm báo tri phủ đại nhân, tra rõ án này, đến lúc đó, còn nhờ người Nhạc gia trại hỗ trợ nhiều.” Quan sai cáo từ, Nhạc Tại Đình sai người tiễn theo.

Mộc Lăng đại khái là nhìn một hồi thì lôi kéo Tần Vọng Thiên nói: “Đi Vọng Vọng, trở về phòng ngủ.”

Tần Vọng Thiên thấy bộ dáng Mộc Lăng có vẻ khác thường, liền đi theo hắn trở về biệt viện, đợi đi đến chỗ không có ai, Tần Vọng Thiên hỏi Mộc Lăng: “Ngươi làm sao vậy?”

Mộc Lăng quay đầu lại nhìn hắn một cái, mắt trợn trắng: “Làm sao cái gì?”

“Cảm giác ngươi có tâm sự.” Tần Vọng Thiên đi tới nhìn Mộc Lăng: “Có chuyện gì nói thật ra xem?”

Mộc Lăng suy nghĩ một chút, đẩy cửa vào phòng rồi đóng lại, nói: “Hai người chết không giống nhau.”

“Cái gì?” Tần Vọng Thiên giật mình, nhìn Mộc Lăng: “Hai người nào không giống nhau?”

“Thiêu thi và thi thể bọn Ngô Hâm, tử trạng không giống nhau.” Mộc Lăng thản nhiên nói: “Trên người Ngô Hâm là toàn bộ da chuyển tím, chỉ là bị lửa thiêu cho nên nhìn loang loang lỗ lỗ mà thôi.”

“Toàn bộ tím?” Tần Vọng Thiên giật mình: “Giống các thây khô?”

“Phải.” Mộc Lăng gật đầu.

“Nói cách khác có thể là do Đoan Mộc Viêm làm?” Tần Vọng Thiên hỏi.

Mộc Lăng ngồi xuống giường suy nghĩ một chút, nói: “Không, Đoan Mộc Viêm quả thật có hại người, thế nhưng không liên quan đến thi độc.”

“Lại nói thi độc.” Tần Vọng Thiên hiếu kì hỏi: “Khi nãy Thạch Văn Thái cũng nói, không dễ trúng thi độc, những người đó làm sao lại trúng độc nghiêm trọng như vậy? Còn nữa, thi độc dễ giải như vậy, những người này sao lại bị độc chết?”

Mộc Lăng nằm xuống giường, lăn một cái, dùng chăn bao lại.

“Này.” Tần Vọng Thiên đi tới bên giường Mộc Lăng ngồi xuống, đẩy đẩy vai hắn: “Sao lại không nói lời nào, hỏi ngươi đó!”

Mộc Lăng dùng chăn bao chặt mình lại, lầu rầu nói: “Không biết”

“Không biết?” Tần Vọng Thiên càng nhìn càng thấy Mộc Lăng kì quái, lột chăn của hắn: “Nói nghe một chút.”

Mộc Lăng kéo chăn lại, nói một câu: “Ngủ!”

Tần Vọng Thiên suy nghĩ một chút, cho rằng Mộc Lăng nhớ tới chuyện ở Yên Thúy Lâu khi nãy, cũng hiểu được bây giờ tốt hơn không nên chọc hắn, đỡ phải lại phát giận, liền đứng lên, ra viện rửa mặt trở về phòng ngủ.

Sau khi Nhạc Tại Đình đuổi đi được mấy người danh y cùng đám võ lâm nhân sĩ, một mình trở về phòng, quả nhiên thấy trong phòng sáng đèn, khẽ nhíu mày.

“Ngươi sao lại tới nữa rồi?” Nhạc Tại Đình đẩy cửa tiếng vào, trở tay đóng cửa lại, nhìn Đoan Mộc Viêm đang ngồi bên bàn.

“Ha hả…” Đoan Mộc Viêm cười cười, nói: “Đừng nóng giận, Nhạc nhị công tử, ngươi có làm theo lời ta nói không?”

“Rồi.” Nhạc Tại Đình lãnh đạm trả lời, đến bên bàn ngồi xuống.

“Thế nào? Có phải Mộc Lăng không nói ra hiềm nghi không?” Đoan Mộc Viêm cười hỏi.

Nhạc Tại Đình suy nghĩ một chút, hỏi Đoan Mộc Viêm: “Ta xem thần sắc Mộc Lăng, rõ ràng phát hiện thi thể bọn Ngô Hâm khác thường, nhưng vì sao hắn không nói?”

Đoan Mộc Viêm ha hả cười hai tiếng, nói: “Hắn sẽ không nói… Đánh chết hắn, hắn cũng sẽ không nói”

“Vì sao?” Nhạc Tại Đình khó hiểu nhìn Đoan Mộc Viêm.

“Ta biết một bí mật của Mộc Lăng.” Đoan Mộc Viêm tiến qua nói nhỏ bên tai Nhạc Tại Đình: “Một khi nói ra, có thể làm Mộc Lăng thân bại danh liệt!”

Buổi tối Tần Vọng Thiên nằm trên giường, xoay người nhìn Mộc Lăng trên giường đối diện, thấy hắn ôm chăn ngủ, im lặng, nhớ tới chuyện ở Yên Thúy Lâu, nghĩ mình có chút buồn cười, sao lại thật sự làm náo loạn với hắn. Lại nghĩ tới những lời Mộc Lăng khích lệ hắn trước đây, còn có hình dạng được ăn mặt mày rạng rỡ… Chẳng hiểu vì sao không ngủ được nữa, đang ở trên giường xoay qua xoay lại, đột nhiên nghe Mộc Lăng lầm bầm hai tiếng.

Tần Vọng Thiên cho rằng Mộc Lăng lại muốn náo loạn, liền nhìn hắn một chút, thấy Mộc Lăng người hơi giật giật, trong miệng phát ra thanh âm “Ư ưm”, thoạt nhìn có chút khó chịu.

Tần Vọng Thiên đứng dậy, đi tới bên giường Mộc Lăng, nương theo ánh trăng thấu qua cửa sổ mà nhìn, sắc mặt Mộc Lăng rất khổ sở, chân mày nhíu thật sâu.

“Mộc Lăng?” Tần Vọng Thiên ngồi xuống bên người hắn, vươn tay vỗ vỗ, muốn hỏi hắn là gặp ác mộng hay thân thể khó chịu, đã thấy Mộc Lăng lầm bầm mấy câu, giống như đang nói mê. Sau đó, Mộc Lăng giãy giụa mạnh hơn, như đang lâm vào ác mộng, Tần Vọng Thiên thấy dáng vẻ hắn rất khó chịu, liền nằm xuống bên cạnh, đưa người ôm vào trong lòng nhẹ nhàng vỗ lưng hắn, ngực buồn bực… Vì sao lại lại xuất hiện loại hình dạng này?

Mộc Lăng ngọ nguậy một hồi, nắm lấy Tần Vọng Thiên tiếp tục nói mê, Tần Vọng Thiên đưa tai tới gần, mới nghe được mấy câu mơ hồ: “Sư phụ, ta không muốn giết người, không giết người…”

Tần Vọng Thiên sửng sốt, ôm lấy Mộc Lăng thật chặc, đầu đầy hoài nghi, cái gì giết hay không giết người?


/103

THICH DOC TRUYEN

Đa số thông tin và hình ảnh trên website đều được sưu tầm từ các nguồn trên Internet. Website hay upload-er không sở hữu hay chịu trách nhiệm bất kỳ thông tin nào trên đây. Nếu làm ảnh hưởng đến cá nhân hay tổ chức nào, khi được yêu cầu, chúng tôi sẽ xem xét và gỡ bỏ ngay lập tức.

LIÊN HỆ ADMIN

adsdoctruyen@gmail.com

DMCA.com Protection Status