Chương 164: Ngươi dẫm đi, dẫm đi!
Tuy rằng mỗi lần Cảnh Dật Nhiên gặp Cảnh Dật Thần, đều sẽ bị hắn đánh tới mức nửa tháng không xuống được giường, nhưng mỗi lẫn gặp hắn vẫn không biết sống chết mà khiêu khích nói những lời khó nghe, lời nào có thể làm cho hắn ta tức giận hắn liền nói cái đó.
Dù sao Cảnh Dật Thần cũng không thể đánh chết hắn, trong nhà vẫn còn có người chống lưng cho hắn!
Từ nhỏ đến lớn hắn đều không thể đánh lại Cảnh Dật Thần, vì vậy hắn đã sớm quen với việc bị Cảnh Dật Thần đánh ngã, hắn tạo cho mình một mục tiêu rất thấp chỉ còn một chút hơi sức có thể làm cho Cảnh Dật Thần tức giận là được!
Chỉ cần hắn tức giận phát điên, tức giận tới mức muốn giết người, Cảnh Dật Nhiên chẳng sợ bị đánh gãy xương sườn vẫn có thể vui vẻ ca hát!
Cho nên Thượng Quan Ngưng nói hắn bị điên, căn bản không thể nói lý lẽ, hắn không oan một chút nào.
Cảnh Dật Thần đánh nhau với Cảnh Dật Nhiên từ lớn tới bé, rất hiểu rõ con người hắn, biết hắn năm trong tay một bí mật rất lớn mới có thể kiêu ngạo như vậy chủ động tìm gặp hắn.
Một câu dư thừa hắn cũng không nói, bước nhanh tới túm lấy cổ áo Cảnh Dật Nhiên, trực tiếp nhấc hắn ta từ trên ghế ngồi lên.
Bởi vì cổ Cảnh Dật Nhiên bị thít chặt, làm cho khuôn mặt mê hoặc lòng người của hắn đỏ bừng.
Cảnh Dật Thần chờ tới lúc hắn hít thở không thông, mới “Phanh” một tiếng, ném hắn xuống đất liền trực tiếp dẫm một chân lên người hắn, lạnh lùng nói: “Nếu cậu không muốn xương sườn vừa mới lành lại gãy thành hai đoạn, cậu liền giao ra, nếu để tôi tự mình lấy được thì xường sườn cậu sẽ thành bột phấn không thể tiếp tục đi lại!”
“Oh, anh có bản lĩnh thì dẫm chết tôi đi! Anh dẫm đi, dẫm đi, sao anh lại không dẫm nữa! Dẫm chết tôi là xong, nhanh dẫm chết tôi đi!”
“Răng rắc” một tiếng, trong văn phòng Mộc Thanh phát ra tiếng xương cốt bị gãy.
Cảnh Dật Nhiên vẫn luôn kêu gào đột nhiên im bặt, sau đó một tiếng hét thảm thiết truyến khắp cả tòa nhà: “A!”
Mộc Thanh quả thực không nỡ nhìn, hắn che lỗ tai mình lại lắc đầu, thở dài nói: “Cảnh Dật Nhiên, cậu vừa bày ra dáng vẻ muốn bị đánh, liền khiến tôi muốn bước tới dẫm hai phát, Cảnh thiếu có thể nhịn không dẫm chết cậu, thật làm cho người khác khâm phục sức kiềm chế của hắn! Điệu bộ tìm chết của cậu rất chuyên nghiệp, có thể sống tới bây giờ đã là một kì tích, nếu tôi mỗi ngày đều gặp cậu, sớm đã đùng thuốc độc giết cậu!”
Cảnh Dật Thần dẫm gãy hai đoạn xương sườn của Cảnh Dật Nhiên mới chịu nhấc chân ra, cướp di động trong tay hắn, liên gửi đoạn ghi âm gửi tới điện thoại của mình.
Cảnh Dật Nhiên đau tới mức cả khuôn mặt trắng bệch, cả người cuộn tròn lại, trên trán lấm tấm mồ hôi lạnh, nhưng hắn ta vẫn thoải mái cười nói: “Ha ha, anh nghĩ rằng cướp được di động của tôi là xong sao? Tôi đã dám tới thì làm sao có thể không chuẩn bị gì! Di động của tôi đã được mã hóa, anh muốn mở ra thì nằm……”
Chữ “mơ” còn chưa nói xong, liền nghe được một tiếng nói kiều mị từ di động của hắn ta phát ra: “Chúc mừng ông chủ, mở khóa thành công!”
Lời nói mỉa mai tới khóe miệng lại phải nuốt ngược trở lại!
Sao có thể! Di động của hắn ta đã nhờ chuyên gia mã hóa lại, Cảnh Dật Thần làm sao có thể nhanh như vậy đã mở được!
Hắn khi nào thì biết giải loại mật mã này!
Mộc Thanh nhìn Cảnh Dật Nhiên tiếp tục tự tìm đường chết, đã không ôm bất cứ hy vọng gì, Cảnh Dật Thần đã đem hắn ta dẫm bẹp rồi vậy mà hắn ta còn có thể tiếp tục kêu gào. Thật không biết vì sao Cảnh Dật Thần có thể chịu đựng được nhiều năm như vậy, lấy cá tính nhổ cỏ tận gốc như hắn phải đem Cảnh Dật Nhiên giải quyết từ sớm mới đúng.
Người em trai như hắn ta cũng không hiểu tính cách của Cảnh Dật Thần!
Trình độ của Cảnh Dật Thần căn bản không so sánh với người thường, trên đời này không có gì là hắn không biết, đừng nói giải mã hóa của di động, chỉ cần hắn nghiên cứu một thời gian thì hệ thống của FBI cũng bị hắn xâm nhập!
Mộc Thanh vì kiến thức cùng tài năng y hoc xuất chúng nên rất kiêu ngạo, đừng nhìn hắn mọi khi bình dị, gần gũi rất dễ nói chuyện mà hiểu lầm kỳ thật ở bên trong hắn rất ngạo mạn, chỉ có Cảnh Dật Thần có thể khiến hắn tâm phục khẩu phục.
Cho nên mỗi khi ông nội mang Cảnh Dật Thần ra làm tấm gương dạy bảo hắn, hắn đều không khó chịu mà càng thêm nỗ lực học tập.
Bởi vì Cảnh Dật Thần không chỉ có chỉ số IQ và EQ rất cao mà còn có ý chí rất cao, mỗi một giây phút đều không thả lỏng bản thân, Mộc Thanh cảm thấy hắn có thể trải qua rất nhiều khổ sở của ngành y đều nhờ vào hắn.
Cảnh Dật Thần nhẹ nhàng phá bỏ mã khóa của di động, sau đó lại tiếp tục giải mã mật khẩu văn kiện rất nhanh liền tìm được đoạn ghi âm kia gửi tới điện thoại của hắn.
Giọng nói mị hoặc thông báo mở khóa thành công không ngừng vang lên, Cảnh Dật Thần giải mã từ cái mã khóa tìm được đoạn ghi âm, mà Cảnh Dật Nhiên đang nằm trên đất ôm chặt xương sườn khuôn mặt càng ngày càng trắng.
Vốn dĩ hôm nay hắn muốn lật ngược tình thế, không ngờ lại thua trong tay Cảnh Dật Thần!
Cũng may, những văn kiện quan trọng hắn không lưu trữ trong điện thoại, nếu không sẽ tổn thất cực kì nghiêm trọng.
Xương sườn đứt gãy làm cho hắn đau đớn đến không thể thở nổi, hắn quát lớn nói: “Mộc Thanh, bệnh viện các người chăm sóc bệnh nhân như vậy sao? Không thấy bản thiếu gia đau tới sắp chết sao?! Mau gọi người tới đây, tôi muốn gặp bác sĩ!”
Mộc Thanh chậm chạp bước tới trước mặt Cảnh Dật Nhiên, đem ngón tay sờ soạng ửo cổ tay hắn vài giây, liền nở nụ cười sáng lạn nói: “Cảnh nhị thiếu yên tâm, có tôi ở đây cậu không chết được! Nhưng cậu vẫn phải chịu khổ thêm chút nữa, ai nói cậu vừa rồi một hai đòi người khác dẫm chết mình! Ai, nếu cậu đã không sợ chết như vậy lát nữa tới lúc chữa trị liền không tiêm thuốc tê, tránh lãng phí tài nguyên của bệnh viện!”
“Mộc Thanh, cậu dám! Cậu có tin hay không tôi kêu người phá hủy cái bệnh viện này!” Vừa nghe không tiêm thuốc tê cho mình, Cảnh Dật Nhiên thiếu chút nữa ngất đi liền mở miệng uy hiếp.
“A? Tin, tôi tin! Có giỏi cậu cứ phá đi, cậu phá đi, phá đi, sao cậu còn chưa phá đi! Cậu phá rồi tôi không cần phải tiếp tục chữa trị cho cậu nũa! Mau tới phá đi!”
Mộc Thanh đem nguyên xi lời Cảnh Dật Nhiên vừa nói lặp lại một lần, làm cho Cảnh Dật Nhiên tức tới hộc máu.
Càng làm cho hắn tức giận hơn là Mộc Thanh không có một chút đạo đức bác sĩ nào lấy tay chọc vào chỗ xương sườn bị gãy của hắn, làm cho hắn hét thảm một tiếng lúc này mới chịu gọi người đưa hắn vào phòng phẫu thuật.
Khi y tá bệnh viện lấy xe đẩy đưa hắn tới phòng phẫu thuật, hắn còn tức giận chửi mắng đám vệ sĩ đi theo: “Một đám phế vật, việc của các mấy người là bảo vệ an toàn của bản thiếu gia, hiện tại bản thiếu gia bị thương vậy các người chết ở nơi nào vậy! Chờ tôi phẫu thuật xong, mấy người liền sắp xếp đồ đạc cút xéo hết cho tôi!”
Mấy người đứng thành hàng thẳng tắp, một nhóm vệ sĩ rất có khi thế, một đám người đi theo sau hắn nhưng lại không một ai mở miệng nói chuyện, cũng không hề tỏ ra sợ hại.
Bọn họ ở Cảnh gia làm vệ sĩ đã nhiều lắm, đối với việc Đại thiếu gia đánh Nhị thiếu gia tập mãi cũng thành quen, chỉ cần lúc Đại thiếu gia ra tay bọn hắn tránh sang một bên thì không có chuyện gì xảy ra, nếu không rất có thể sẽ bị Đại thiếu gia đánh chết —— Đại thiếu gia chịu sự quản chế của lão gia, lão thái gia cùng lão thái thái nên sẽ không đánh chết Nhị thiếu gia, nhưng đánh chết người khác lại không thèm quan tâm.
/1680
|