Chương 177: Cảnh Dật Nhiên làm người tốt.
Dương Văn Xu chừng từng thấy qua Cảnh Dật Nhiên nên rõ ràng sẽ không biết cậu ta, nhưng cũng không có ngăn cản cậu ta, yên lặng suy đoán thân phận Cảnh Dật Nhiên.
Người đàn ông trước mắt này, cả người tản ra mùi hương nước hoa đắt tiền, quần áo trên người là hàng được thiết kế riêng tỉ mỉ, phác họa dáng người đẹp đẽ, áo sơ mi màu đỏ rượu kết hợp với cà vạt, trên đó lộ ra cái kẹp cà vạt khảm kim cương sang trọng lộng lẫy lóa mắt, chiếc đồng hồ trên cổ tay là thiết kế mới nhất của PatekPhilippe, giá tiền có thể mua được một nửa căn biệt thự của họ!
Tất cả kết hợp với vẻ đẹp trai của cậu ta, phong thái hòa nhã, khiến người khác nhìn một cái là thu hút ngay, hiển nhiên không giàu sang thì cũng cao quý.
Tuy rằng người như thế này không biết tại sao lại đến nhà bọn họ, nhưng bà ta chắc chắn sẽ không để lại ấn tượng xấu, nhỡ đâu có thể cần đến cậu ta!
“Xin hỏi vị đây họ gì? Tại sao lại không chào hỏi đã vào nhà chúng tôi, nếu chúng tôi không tiếp đãi chu đáo, chính là chúng tôi đã không đúng!”
Dương Văn Xu ngay lập tức bày ra bộ dạng ôn nhu hiền đức, dùng ngữ điệu khách sáo nói chuyện với Cảnh Dật Nhiên, rồi sau đó, bà ta còn ra vẻ hào phóng nhìn mấy người giúp việc nói: “Các người đang làm cái gì vậy? Là cảm thấy tôi ngày thường quá ôn hòa, cho nên khách đến cũng không biết thưa trình một tiếng sao? Được rồi, lần này tôi sẽ bỏ qua cho các người, lần sau không được vô phép với khách như vậy!”
Đáng tiếc giờ đây gương mặt bà ta đã bị hủy, trên mặt hoàn toàn không có biểu hiện của một bộ dạng ôn nhu hiền đức, hơn nữa cánh tay còn bó một cục bột thạch cao, mái tóc một mớ hỗn độn, quần áo nhăn nhúm, đã không còn dáng vẻ đẹp đẽ quý phái trước đây, chi còn là xấu xí dữ tợn.
“Tôi đã từng hỏi tại sao Thượng Quan Nhu Tuyết có thể cơ mưu ác độc như vậy, hóa ra là được di truyền từ mẹ! Có một người mẹ biết ăn biết nói thể này, biến trắng thành đen, cô ấy nếu muốn đơn thuần e rằng mà khó! Bà nói xem sao bà có thể soi đèn dạy dỗ con gái mình như vậy, không dạy theo một cách khác, nếu không bản thiếu gia đã không đến mức bị cô ấy thu hút đến vậy, khiến lòng tôi luôn ngứa náy khó chịu.”
Cảnh Dật Nhiên thở dài, giống như là bất đắc dĩ, nhưng trên thực tế đáy mắt lại lấp lánh một luồng ánh sáng háo hức.
Cậu ta bước đến phòng khách, nhìn Thượng Quan Chinh, chả thèm chào hỏi, trực tiếp ngồi xuống ghế sofa một cách lười biếng.
Thượng Quan Nhu Tuyết cùng Dương Văn Xu nhanh chóng theo sau vào, đến bên cạnh Thượng Quan Chinh nhưng đứng trước mặt Cảnh Dật Nhiên, tất cả đều dùng ánh mắt không tốt nhìn cậu ta.
“Nào nào nào, mọi người cũng nhau ngồi xuống, đừng khách sáo! Bản thiếu gia ở nhà cả ngày đều ngửa đầu nhìn người khác, giờ ở bên ngoài thật muốn cúi đầu cùng người khác nói chuyện, tất cả mọi người đều ngửa đầu nhìn tôi tôi thật sự rất vui, nhưng tôi vui hơn nữa, cả ba người các người giống như những con chó đáng thương cần cầu cứu!”
“Ồ, không không không, không ngồi trên ghế sofa, không thấy bản thiếu gia đang ngồi trên ghế sofa sao? Ba người vừa không giống người vừa không giống quỷ, có tư cách gì ngồi cùng tôi? Tôi muốn các người ngồi trên sàn nhà, nhanh lên!”
Từ khi Thượng Quan Chinh sinh ra đến bây giờ, chưa có một ai dám chỉ mũi làm nhục, vậy mà Cảnh Dật Nhiên dám xem bọn họ là chó!
“Nhị thiếu gia thật sự quá mức kiêu ngạo, đây là nhà tôi, nếu cậu không có chuyện gì, vậy mong cậu rời khỏi đây, Thượng Quan Chinh tôi tuy gia thế không bằng Cảnh gia, nhưng cũng không phải dễ dàng chà đạp!”
Dường như tâm trạng Cảnh Dật Nhiên vô cùng tốt, nghe xong cũng không có tức giận, chỉ lắc lắc ấm trà rỗng tuếch trên bàn, lắc đầu nói: “Tôi đường xa đến giúp các người, không ngờ các người lại chẳng hề cảm kích, thậm chí một tách trà cũng không có để uống, nhà các người tiếp đãi khách đúng là nơi tồi tệ nhất mà tôi từng thấy!
Nhưng, ai nói bản thiếu gia thiện căn bát ái đây? Tôi đại nhân đại lượng, không so đo với người vô lễ, mau cút đến mặt sàn ngồi đi!”
Ba người không ai di chuyển, đây là nhà bọn họ, Cảnh Dật Nhiên là một người ngoài, muốn cả nhà bọn họ ngồi trên sàn nhà?!
Chẳng khác nào xem bọn họ không phải người!
Cảnh Dật Nhiên thấy cả ba người đứng im, bỗng nhiên đứng lên, cầm lấy ấm trà ném xuống mặt bàn pha lê, “Bang” vang lên một tiếng lớn, ấm trà vỡ năm vỡ bảy, các mảnh vụn bay khắp nới, cả ba người hoảng sợ gần như hét lên!
Cậu ta chả thèm liếc nhìn vẻ mặt ba người bọn họ ra sao, từ trong túi quần lấy ra một khẩu súng, nhắm đến ba cái ly trên mặt bàn pha lê “Bang bang bang” ba tiếng súng nổ lên, tiếng ly thủy tinh bể nát hòa quyện tiếng súng đinh tai nhập thành một, tần số âm thanh lớn đến mức đèn chùm thủy tinh trong phòng khách kêu lên leng keng!
Thượng Quan Nhu Tuyết và Dương Văn Xu sợ toáng hét lên chói tai ôm nhau cùng ngồi xuống. Thượng Quan Chinh lập tức ôm lấy đầu liều mạng chui xuống dưới mặt bàn, sợ rằng nếu phản ứng chậm đi một giây, cái kẻ điên rồ Cảnh Dật Nhiên này sẽ nổ súng bắn chết ông!
Cảnh Dật Nhiên thấy ba người bọn họ tất cả đều ngồi xổm trên sàn nhà, lúc này mới nâng họng súng đang sộc mùi khói nhẹ nhàng thổi, sau đó lững thững nói: “Các người thấy đấy, cứ muốn tôi phải làm người xấu, rồi mới chịu nghe lời tôi, ôi, thật sự, thời đại này muốn làm một người tốt sao khó khăn thế nhỉ?”
Tiếng súng đã dừng lại, Thượng Quan Chinh vừa sợ vừa giận nói: “Cảnh nhị thiếu, có chuyện gì bình tĩnh nói, cậu nói là muốn giúp chúng tôi, chẳng lẽ là muốn chúng tôi một nhà ba mạng sao?!”
Cảnh Dật Nhiên trực tiếp lờ ông ta, tâm trạng vẫn tốt như cũ nói: “Bây giờ, ba người cũng nên ngồi trên sàn nhà đi thôi! Bản thiếu gia cũng đã nói rồi, tôi không thích ngửa đầu nhìn người khác nói chuyện, ai bảo các người không tin, thấy rồi đấy, còn khiến tôi phải lãng phí đến ba viên đạn.”
Ba người bọn họ run rẩy làm theo lời cậu ta, ngồi trên sàn nhà.
Tình huống nhanh chóng thay đổi, cậu ta biến thành một Cảnh Dật Nhiên cao cao tại thượng, bọn họ ba người bộ dáng hèn mọn.
Rốt cuộc Cảnh Dật Nhiên cũng hài lòng gật đầu, sau đó nhìn Thượng Quan Chinh nhàn nhạt nói: “Tôi có thể khôi phục danh dự lại cho con gái ông, để cho cô ta tiếp tục làm một MC xinh đẹp nổi tiếng, còn có thể cho cô ta đi đóng phim, cũng có thể giúp vợ ông tìm một bác sĩ thẩm mĩ giỏi nhất, lấy lại gương mặt, quan trọng chính là, tôi có thể giúp ông có được chiếc ghế thị trưởng thành phố A! Thế nào, tôi nói tôi đến giúp các người, không lừa ai phải không nào?”
Thượng Quan Nhu Tuyết và Dương Văn Xu nghe những lời Cảnh Dật Nhiên nói, cả gương mặt bừng bừng mừng như người điên, bọn họ vô cùng nóng bỏng nhìn gương mặt đẹp trai của cậu ta, thật giống như thánh Ala từ trên trời giáng xuống cứu giúp nhân loại. Nào là tính cách xấu xa, xỉ nhục vừa rồi... cho qua, cho qua hết đi!
Thượng Quan Chinh nghe được câu nói cuối cùng của Cảnh Dật Nhiên, hô hấp trở nên nặng nề, hai mắt phiếm hồng, hiện ra ánh sáng điên cuồng trước giờ chưa từng có, trầm giọng nói: “Nhị thiếu gia muốn cái gì? Bất chấp là thứ gì, chỉ cần tôi có thể làm được, tất cả cho cậu!”
Cảnh Dật Nhiên yêu nghiệt cười cười vỗ tay: “Ồ, thật là vui vẻ, bản thiếu gia rất thích nói chuyện cùng với người thông minh! Yên tâm đi, khoản giao dịch lần này ông nhất định sẽ là người thắng lớn, chỉ cần các người ngoan ngoãn nghe lời tôi, muốn gì sẽ có cái đó!”
Thượng Quan Chinh mơ hồ có thể nghĩ ra Cảnh Dật Nhiên cần thứ gì, nhưng ông ta vẫn có chút khó tin, liếm liếm bờ môi khô khốc của mình, hấp tấp hỏi: “Nhị thiếu gia rốt cuộc muốn cái gì?”
/1680
|