Chương 207: Bị ám sát (1).
Thượng Quan Ngưng chấn động, cả gương mặt phút chốc trắng bệch, cắt không ra hột máu, hai hốc mắt sưng đỏ.
Trong lòng Cảnh Dật Thần đau đớn, nhanh chóng ôm cô vào vòng tay mình, nhẹ nhàng vỗ lưng xoa dịu cô.
Một lát sau, anh nghe thấy cô giọng nói bình tĩnh hỏi: “Dật Thần, là ai?! Em muốn người đó sống không bằng chết!”
Cô dường như chưa từng gặp qua, chưa từng trải qua quá trình sống chết chém giết lẫn nhau, nhưng trong một khoảng thời gian ngắn đã có thể điều chỉnh tốt cảm xúc bản thân, không đắm chìm trong thống khổ quá lâu, là anh nên buồn hay nên vui đây?
“Anh bắt được người, cũng có đoạn ghi âm tự thú của gã, em muốn gặp người hay nghe ghi âm? Kẻ giết người không chỉ có một.”
“Gặp người!” Giọng Thượng Quan Ngưng chắc nịch, trong ánh mắt lộ ra mơ hồ vô số mũi tên sắc nhọn.
Cảnh Dật Thần chưa từng nhìn qua một Thượng Quan Ngưng thế này, cô có ý chí và sự quả quyết vượt xa người thường! Nhưng cô càng như vậy càng khiến anh đau lòng – rõ ràng cô đã phải trải qua một thời gian sống trong đau khổ tuyệt vọng, thì bây giờ mới có ý chí khác xa người bình thường như vậy.
Cô đường đường là một thiên kim Phó thị trưởng, hiển nhiên mỗi ngày nên sống trong thoải mái, tùy tiện sinh hoạt, chứ không phải tồn tại trong môi trường đầy rãy những âm mưu giết người đáng sợ như vậy!
Cảnh Dật Thần không nghĩ sẽ cho cô gặp Hắc Phong, bởi vì anh sợ sau khi cô nhìn thấy Hắc Phong sẽ càng thêm thống khổ, nhưng anh tôn trọng quyết định của cô, để cho cô chọn, không muốn vấn đề này sẽ ảnh hưởng đến quyết định của cô.
Hiện tại, Thượng Quan Ngưng không chút do dự lựa chọn gặp người, Cảnh Dật Thần cũng không ngăn cản, anh cảm thấy tự hào khi vợ mình có thể cứng rắn và dũng cảm như vậy!
Anh hôn lên trán vợ và thì thầm: “Đi, anh dẫn em đi gặp gã.”
Nơi này là một tầng hầm được xây bên dưới mặt đất, sắc mặt Thượng Quan Ngưng trắng bệch khi nghe Hắc Phong thuật lại đoạn quá khứ đẫm máu kia.
“Tất cả đều do Dương Văn Xu xúi giục, từ sau khi bà ta có Thượng Quan Nhu Tuyết, vẫn luôn âm mưu chiếm đoạt vị trí mẹ cô, đưa theo con gái vào biệt thự xoa hoa kia ở. Trước khi Thượng Quan Chinh kết hôn với mẹ cô, cũng đã quen biết với Dương Văn Xu, nhưng lúc đó bà ta không có giá trị, vì vậy mẹ cô mới có thể gả vào nhà Thượng Quan. Nhưng Dương Văn Xu không cam lòng, vì vậy mới trăm phương ngàn kế muốn giết mẹ cô, chiếm đoạt vị trí bà chủ Thượng Quan gia. Để mẹ cô chết trước mặt cô, cũng là chủ ý của bà.”
Ngón tay Thượng Quan Ngưng gắt gao bấu chặt vào nhau, vì dùng quá sức, khiến giữa các khớp tay nổi lên những đường gân màu xanh làm người khác sợ hãi.
Mẹ cô, chết bao nhiêu oan ức! Bà vì bảo vệ cô, vì bảo vệ đứa con gái còn nhỏ tuổi của mình mà dứt khoát lựa chọn cái chết! Tình yêu của bà, mãi mãi là cao cả nhất!
“Mẹ tôi không tự sát?” Thượng Quan Ngưng vừa mở miệng, mới phát hiện, giọng cô đã khàn thậm chí còn tồi tệ hơn.
“Không phải.”
“Là bị mày và Dương Văn Xu bức chết?” Cô hỏi, nhưng ngữ khí lại khẳng định, nước mắt không thể kiểm soát thi nhau rơi xuống, trong lòng vô cùng đau đớn, không có nơi để trút.
“Ừ.”
“Thượng Quan Chinh có tham gia vào chuyện này hay không?”
Hắc Phong im lặng trong một lát, sau đó nói: “Không có, nhưng sau đó có lẽ ông ta đã đoán ra được vài ít, nếu không đã không sợ hãi Dương Văn Xu. Hẳn là đã biết bà ta tàn nhẫn, nên...”
Gã còn chưa nói xong, Thượng Quan Ngưng đỏ mắt đi đến cạnh gã, cầm lấy con dao dành riêng cho công việc thẩm vấn, không chút ngần ngại đâm vào xương bả vai Hắc Phong!
Hắc Phong hét lên thảm thiết, vốn dĩ hơi thở đang thoi thóp giờ phút này hoàn toàn ngất xỉu.
Thượng Quan Ngưng không đâm vào tim gã, nhưng nơi đau đớn không thể chịu đựng lại không nguy hiểm đến tính mạng chính là xương bả vai, vì cô không nghĩ sẽ để cho Hắc Phong chết, cô muốn gã phải sống, phải trả nợ cho cái chết của mẹ cô!
Cô đâm một nhát vào vai gã, không thèm quan tâm đến việc Hắc Phong đã ngất, trực tiếp đâm một nhát nữa, cả người Hắc Phong vì đau mà run lên nhè nhẹ!
Còn Dương Văn Xu, cô muốn đâm bà ta từng nhát từng nhát một, đâm đến khi máu thịt be bét, thống khổ vạn phần!
Chết? Đây chính là hình phạt nhẹ nhất đối với bọn họ! Cô muốn bọn họ đều phải sống, sau đó mất đi thứ bản thân coi trọng nhất, từng chút một tuyệt vọng, chờ đến khi nội tâm hoàn toàn bế tắt, rồi tự sát mà chết!
Có lẽ điều này chính là tâm nguyện lớn nhất trong đời cô, xác nhận cái chết của mẹ không phải là tự sát, không phải cố ý vứt bỏ con gái, trong lòng Thượng Quan Ngưng đang nặng nề bỗng có chút nhẹ nhàng hơn.
Cuối cùng cô đã tìm thấy kẻ giết người và trừng phạt thủ phạm, mẹ cô trên trời có linh thiêng rốt cuộc cũng có thể được an ủi. Cô đã có thể quỳ gối trước mộ mẹ, nói với bà, con đã giúp mẹ trả thù!
Sau khi đau buồn vô cùng, toàn thân Thượng Quan Ngưng giống như bị rút hết sức, vô lực tựa vào ngực Cảnh Dật Thần, nhẹ giọng nói: “Dật Thần, cảm ơn anh, từ sau năm mười tuổi, đây là ngày sáng rực rỡ nhất!”
Cảnh Dật Thần đau lòng ôm cô vào trong ngực, giọng nói dịu dàng trước nay chưa từng có: “Ngốc, không được khách sáo, chúng ta là vợ chồng, em là ánh sáng rực nhất trong đời anh. Vì em, anh nguyện ý làm bất cứ điều gì, miễn là em hạnh phúc vui vẻ!”
Anh đưa cô ra khỏi căn tầng hầm dưới lòng đất, ánh nắng ấm áp chiếu rọi lên hai người bọn họ, tạo nên một vầng váng chói mắt bao quanh, phảng phất muốn chiếu sáng cả đời Thượng Quan Ngưng.
“Bây giờ, em muốn xử lí Dương Văn Xu thế nào? Có cần anh ra tay hay không?”
Thượng Quan Ngưng ngẩng đầu, trên mặt mang theo tia lạnh lẽo: “Để em, em muốn đích thân dẫn bà ta đến cửa địa ngục!”
Cảnh Dật Thần vươn cánh tay dài, ôm bờ vai thon gày của cô, nhàn nhạt nói: “Được.”
Anh không động đến Dương Văn Xu, vẫn luôn cho bà ta sống, chính là vì để cho Thượng Quan Ngưng tự mình ra tay, để cô trả thù cho mẹ, để những đau buồn và phẫn nộ trong lòng cô có nơi phát tiết.
Nhìn thấy Thượng Quan Ngưng đâm Hắc Phong một hai nhát đã có thể ổn định cảm xúc, Cảnh Dật Thần nắm tay cô, đi đến nơi đậu xe.
Nhưng, bọn họ vừa mới đi đến bên cạnh xe, vẫn chưa mở cửa, Cảnh Dật Thần nhanh chóng cảm giác bị theo dõi, cả người rất không thoải mái.
Anh sống dậy từ trong tay Tử thần, đối với loại nguy hiểm này vô cùng nhạy bén, ở khoảnh khắc viên đạn được bắn ra, anh dùng tốc độ nhanh nhất chắn trước người Thương Quan Ngưng.
Anh cái gì cũng chưa nghĩ, nhưng trong đại não chỉ có một thông tin duy nhất được truyền đi trong cung phản xạ: Thượng Quan Ngưng không được có việc, anh không thể chịu đựng cô có một chút tổn thương!
Viên đoạn xé rách không khí, mang theo tiếng ma sát bén nhọn rít lên, với gia tốc cực lớn đâm toạt áo quần Cảnh Dật Thần, chôn vào trong cơ bắp anh, hãm sâu trong lồng ngực nóng bỏng của anh.
Máu tanh nhanh chóng chảy ra ngoài, ướt đẫm cả chiếc áo sơ mi trắng, dính lên cả gương mặt Thượng Quan Ngưng, trong lúc đó, khi viên đạn tiến vào, men theo máu tươi trào ra, ý thức anh cũng bắt đầu tắt lụi, cả người không tự chủ được ngã xuống.
Trước khi chìm trong màn đêm vô tận, anh nghe được tiếng Thượng Quan Ngưng đau thương mà sốt ruột hét lên: “Dật Thần!”
/1680
|