Chương 234: Nhà cửa không yên.
Sau khi tang lễ kết thúc, chỉ có một mình Mạc Lan trở lại Cảnh gia, Cảnh Dật Nhiên đã không thấy bóng dáng.
Những người bên cạnh hắn lập tức báo cáo với Cảnh Trung Tu.
“Lão gia, Nhị thiếu gia nói, trong nhà có hung thủ giết người, hắn muốn tìm người giúp một tay, đem hung thủ giết chết, báo thù cho phu nhân.”
Thời điểm vệ sĩ truyền lại những lời này trong lòng hắn cũng thấy run sợ, sợ Cảnh Trung Tu tức giận.
Mà Cảnh Trung Tu tuy rằng vẻ mặt thoạt nhìn rất bình tĩnh, nhưng giọng nói lại vô cùng lạnh lẽo: “Mang hắn về đây, hãm hại rõ ràng như vậy hắn cũng tin được, liền dễ dàng trúng kế của người khác, thật mất mặt! Bắt hắn về cấm túc, nửa năm không cho phép ra khỏi cửa!”
Cảnh Dật Nhiên là bị vệ sĩ Cảnh gia tìm thấy ở một quán bar xa hoa trụy lạc, thời điểm tìm được hắn, hắn đang cùng một cô gái dáng người nóng bỏng kề sát bên nhau, ở trên sân nhảy vặn vẹo, trên mặt tươi cười, giống như không quan tâm đến cái chết của Chương Dung.
“Nhị thiếu gia, xin theo chúng tôi trở về.” Tên vệ sĩ cầm đầu cung kính thấp giọng nói với hắn, chỉ là, sắc mặt tuy cung kính, trong giọng nói lại cực kì cứng rắn, hiển nhiên nếu Cảnh Dật Nhiên không quay về, hắn sẽ lập tức áp dụng biện pháp mạnh.
Cảnh Dật Nhiên một dáng vẻ thiếu gia cà lơ phất phơ, đem cánh tay đập lên vai vệ sĩ, giống như anh em tốt ôm hắn, tươi cười tà mị nói: “Như thế nào, mẹ tôi đã chết còn không cho tôi ra ngoài thả lỏng sao? Chẳng lẽ tôi phải ở nhà giữ đạo hiếu sao? Nơi này so trong nhà còn vui vẻ hơn nhiều, không chỉ không có hung thủ giết người, còn có người đẹp, tôi ở bên ngoài chơi hai ngày, chơi đủ rồi tôi sẽ tự về không khiến bọn họ quan tâm!”
Người đẹp bên cạnh vừa nghe hắn nói xong, sợ tới mức sắc mặt đều trắng, không nghĩ tới mẹ hắn mới chết hắn thế nhưng còn có thể đi ra ngoài tìm hoan mua vui. Cô không kịp chào hỏi, sợ tới mức nhanh chóng rời đi.
“Cậu xem, các cậu những người này đều thô kệch, đem người đẹp của tôi dọa chạy mất, đêm nay ai ngủ cùng với bản thiếu gia?” Cảnh Dật Nhiên nói, còn áp sát vào tai vệ sĩ nói mấy lời này, động tác cực kỳ ái muội.
Vệ sĩ cầm đầu đã sớm quen với sự phóng đãng không biết kềm chế của Cảnh Dật Nhiên, hắn không hề biến sắc, chỉ là thấp giọng nói câu “Đắc tội, nhị thiếu gia”, rồi sau đó liền sai thuộc hạ trực tiếp đem hắn khiêng lên bước ra ngoài.
Cảnh Dật Nhiên cũng không giãy giụa không phản kháng, ý cười trên mặt vẫn luôn không biến mất, chỉ có đôi mắt đào hoa tràn đầy lạnh lùng hung ác nham hiểm, đối lập hoàn toàn ý cười trên mặt hắn.
Trở lại Cảnh gia, Cảnh Dật Nhiên bước vào phòng khách, Mạc Lan liền lập tức đứng lên đón hắn, hôm nay Cảnh Dật Nhiên bỗng nhiên liền biến mất, bà lo lắng đã lâu, sợ hắn sẽ bởi vì cái chết của Chương Dung làm ra việc gì ngốc nghếch, hiện tại thấy hắn trở về, trong lòng rốt cuộc nhẹ nhàng thở ra.
Cảnh Dật Nhiên gần như do một tay bà nuôi lớn, bởi vì xuất thân của hắn, hắn vừa sinh ra, Cảnh Trung Tu cùng Cảnh Thiên Viễn đối với đứa nhỏ này không có chút cảm tình nào, mãi tới lúc hắn bảy tuổi hai người mới chậm rãi tiếp nhận hắn.
Mạc Lan lúc nuôi lớn Cảnh Trung Tu cũng không lo lắng nhiều như với Cảnh Dật Nhiên, luôn lo sợ hắn ngã, sợ hắn lạnh, sợ hắn bị đói, đối với hắn rất nuông chiều, còn hơn cả Cảnh Dật Thần hơn hắn ba tuổi, hắn sẽ làm nũng khiến cho Mạc Lan vui vẻ, Mạc Lan tự nhiên liền đối với hắn thiên vị hơn vài phần.
Hiện tại nhìn hắn bởi vì mất mẹ, đau khổ cùng tức giận khiến Mạc Lan rất đau lòng.
“A Nhiên, cháu chạy đi đâu vậy? Nhanh đi nghỉ ngơi đi, ngủ một giấc, cái gì cũng không cần nghĩ, mọi việc bà nội sẽ làm chủ cho cháu, tuyệt đối sẽ không để cháu chịu một chút oan ức nào!” Mạc Lan lôi kéo cánh tay Cảnh Dật Nhiên, kiên quyết ấn hắn ngồi xuống ghế sô pha, sau đó sai người hầu mang bàn ăn nhỏ lại đây.
Hắn một ngày một đêm không có chợp mắt, hơn nữa không có ăn cái gì, kể cả người làm bằng sắt cũng chịu không được.
“Bà nội đã cho người chuẩn bị cháo củ từ cháu thích ăn nhất, cháu ăn trước một bát, không cần uống rượu, đối với thân thể không tốt……”
Mạc Lan lải nhải một đống lớn, Cảnh Dật Nhiên lại một chút cũng không cảm kích, hắn bỗng nhiên cười điên loạn đem bát cháo cùng mấy đĩa thức ăn hất đổ, phòng khách tức khắc vang lên tiếng chén đĩa đổ vỡ, đồ ăn rơi đầy đất.
Mạc Lan bị hắn dọa sợ, cuống quít tránh ra sau.
“Không để tôi chịu oan ức? Ha ha ha! Vậy làm đi, nhanh chóng giết Cảnh đại thiếu đi, tôi sẽ không bị oan ức! Hắn đâu? Chạy mất rồi hả? Sợ tôi giết hắn?”
Cảnh Dật Nhiên một mặt cười to, một mặt lộ ra vẻ mặt dữ tợn, điên điên khùng khùng ở trong phòng khách kêu to.
Mạc Lan biết cái chết của Chương Dung không phải chuyện ngoài ý muốn, mà do người khác làm, nhưng bà tin tưởng, chuyện này tuyệt đối không phải do Cảnh Dật Thần làm, hắn là người vô cùng cao ngạo, nếu thật là hắn làm, hắn đã sớm thừa nhận.
Bà tiến lên ôm lấy Cảnh Dật Nhiên, hai mắt đỏ bừng lớn tiếng nói: “A Thần không liên quan đến việc này! Cháu điên rồi sao, nghi ngờ anh trai ruột của mình! Chuyện này có người ở sau lưng giở trò quỷ, cố ý ly gián anh em các ngươi, mục đích là muốn Cảnh gia không được yên bình! Cháu đừng trúng kế của người khác!”
Cảnh Dật Nhiên chán ghét gạt tay Mạc Lan ra, Mạc Lan đã hơn bảy mươi tuổi, sức lực sao có thể so với hắn, bà không kịp chuẩn bị lập tức té ngã trên đất, đầu gối chảy máu, làm bà kêu lên đau đớn.
Quản gia quá sợ hãi, không nghĩ tới Cảnh Dật Nhiên sẽ dùng sức lực lớn như vậy đẩy lão thái thái, hắn mặc kệ Cảnh Dật Nhiên như bị điên đập phá đồ đạc, nhanh chóng dùng điện thoại gọi cho bác sĩ, sau đó liền đi qua đỡ lão thái thái: “Lão phu nhân, ngài thế nào? Còn có chỗ nào bị thương? Tôi đã kêu bác sĩ, lập tức sẽ tới!”
Mạc Lan đau đớn gật đầu: “Lão Lộ, tôi không có việc gì, ông chăm sóc A Nhiên, đừng để hắn khiến mình bị thương.”
Cảnh Dật Nhiên đem bình hoa trong phòng khách đập hết, ngay cả ghế dựa cùng bàn ăn đều bị hắn đẩy ngã, một mặt đập phá một mặt còn cười mắng.
“Ha ha ha, tôi điên rồi? Không! Là các người đều điên rồi! Các người đều tin tưởng hắn, căn bản là không có người tin tưởng tôi! Chúng tôi đối mặt nhau là tình trạng ngươi chết ta sống, còn cần ai tới ly gián?! Yên bình? Mẹ tôi đã chết, các người ai cũng đừng nghĩ yên bình, không cần người khác ra tay, tôi tự mình làm, làm Cảnh gia vĩnh viễn không —— thể —— yên —— bình!!”
Hắn mỗi một chữ đều mang theo hận ý gào thét, toàn bộ biệt thự Cảnh gia đều quanh quẩn mấy chữ cuối cùng của hắn: Không được yên bình……
Cảnh Trung Tu cau mày từ phòng ngủ đi ra, trên cao nhìn xuống tức giận nói: “Đủ rồi, câm miệng! Lăn trở về ngủ, nói thêm một câu nữa, liền cút ra khỏi Cảnh gia cho tao, không bao giờ được trở về!”
Hắn cúi đầu nhìn Mạc Lan ngã bị thương ở trên mặt đất, trong lòng giận dữ, lập tức đi xuống lầu, “Bang” một tiếng, trực tiếp tát Cảnh Dật Nhiên một cái, sau đó một chân đá hắn ngã vào chỗ những mảnh sứ bị vỡ.
Cảnh Dật Nhiên lớn như vậy lần đầu tiên bị Cảnh Trung tu đánh.
/1680
|