Hào Môn Ẩn Hôn: Phúc Hắc Tổng Tài Nuông Chiều Bà Xã
Chương 257: Đang tức giận, không được cười!
/1680
|
Chương 257: Đang tức giận, không được cười!
“An An, sao cậu lại ở đây?! Dọc đường đi, tôi nghe thấy tiếng hét, lẽ nào đều là của cậu?”
Thượng Quan Ngưng có chút khó khăn để tin, sức khỏe Triệu An An không được tốt mà! Hét lâu như vậy, lớn tiếng như vậy, mà hiện tại hơi thở cũng vững vàng! Mộc Thanh cho cô ấy ăn kim cương để tăng lực à?
Triệu An An nhìn Thượng Quan Ngưng, ngay lập tức muốn nhào vào lòng cô ấy tìm kiếm sự an ủi, nhưng cả người cô chết lặng, gần như không thể động đậy, chỉ có thể lo lắng suông.
“Người thân của tôi! Tạm biệt nhau mười năm, tóc tôi cũng sinh bạc, cậu lại như cũ tóc đen như mực! Cuối cùng cậu cũng đến, nếu cậu không đến, tôi sẽ bị cái tên Mộc Thanh hỗn đẫn kia hành hạ đến chết!"
Triệu An An không còn khóc lớn, nhưng hiển nhiên, vẫn còn âm thanh thút thít, ngay cả một giọt nước mắt cũng không thấy, rõ ràng dường như không để tâm!
Hơn nữa, Triệu An An đúng là trợn mắt nói dối, hai người mới không gặp còn chưa đến mười ngày, cô ấy còn nhu thuận nguyên một đầu tóc đen, nào có bóng dáng của một sợi bạc nào! Thượng Quan Ngưng nhuộm tóc nâu ánh đồng, ở đâu ra cái gọi là “Tóc đen như mực!”
Vài ngày không thấy, trình độ Hán ngữ của Triệu An An, đã từ tiểu học năm nhất nhảy đến sơ trung năm nhất!
Ồ, cô ấy mới đi theo Mộc Thanh mấy ngày, thể lực không những tốt, mà trí lực cũng tăng lên! Đúng là có một bạn trai làm bác sĩ tài giỏi khác liền !
“Người thân nè, tại sao hôm trước cậu không nói một lời muốn đi là đi? Cậu có biết những ngày gần đây tôi có bao nhiêu khổ sở không? Rất khó diễn tả ah! Cậu có biết anh ta thay đổi như thế nào không? Quên sao? Anh ta không chỉ lấy kim đâm tôi, còn thích miệng đối miệng ép tôi uống thuốc, còn cởi sạch quần áo ném tôi lên giường! Tôi gần như đã bị anh ta đè đến chết, anh ta nặng bao nhiêu cậu có biết không? Cả người tôi đều bị...”
Cô còn chưa nói xong, Thượng Quan Ngưng nhanh chóng đi đến cạnh, lấy tay bịt kín miệng cô lại!
Đây là có thể hay không khỏe mạnh nói chuyện!
Mộc Thanh nặng bao nhiêu thay đổi bao nhiêu. Quên đi, một chút cô cũng không muốn biết, cô chỉ muốn biết, da mặt Triệu An An dày đến bao nhiêu!
“Triệu đại tiểu thư, cô đừng nhìn tôi phóng khoáng như một người ngoại quốc hay không, chuyện của vợ chồng son hai người, có thể đặt hết trong bụng hay không, không cần nói với tôi!”
Thượng Quan Ngưng bịt kín miệng cô, trừng lớn mắt nhìn cô cắn răng nói.
Triệu An An bị che nơi duy nhất trên người có thể hoạt động, ngay lập tức ngoan ngoãn gật đầu.
Nhưng, chỉ đợi Thượng Quan Ngưng vừa buông ra, cô ấy lại bắt đầu tru tréo: “Sao số tôi khổ vậy nè! Mẹ tôi không cần tôi, anh tôi có vợ rồi cũng không cần tôi, bạn thân tôi có đàn ông rồi cũng không cần tôi! Ném tôi vào trong viện tâm thần, cả ngày bị một gã tâm thần tra tấn, tôi thành cương thi đã không tính, hiện tại còn bịt miệng tôi, không cho tôi nói chuyện, tôi không muốn sống nữa hu hu! Những ngày tháng này không có cách nào trải qua ah! Không được cản tôi, tôi muốn nhảy lầu, tôi muốn tự sát!”
Cô la hét, bởi vì dùng tần số quá lớn, cổ họng khát khô, không tự chủ được ho hai tiếng.
“Mộc hỗn đản, nước! Tôi khát, nhanh đem nước đến đây!”
Mộc Thanh bỏ lại Cảnh Dật Thần, nhanh chóng đến cạnh Triệu An An, cầm lấy cái ly, cẩn thận đưa đến miệng cô, đợi cô uống, nhưng lại thấy cô không uống, mới để ly lại đi ra.
Mộc Thanh vừa đi khỏi, Triệu An An liền uống, cổ họng ướt át, lại tiếp tục tru tréo: “Ai đó nhanh đến đây! Cứu mạng với! Ở đây có kẻ giam người phi pháp nè! Có kẻ cướp cô dâu nè! Viện trưởng ở đây không phải người ah, tuyệt đối đừng đến khám bệnh ah...”
Thượng Quan Ngưng nhìn Triệu An An không muốn dừng lại, không khỏi đồng cảm nhìn Mộc Thanh.
Cô cảm thấy, mấy ngày nay, cậu ta quá vất vả rồi, cậu ta luôn nghe cô ấy khóc lóc mắng mỏ như vậy, nghe cô ấy trù ẻo bệnh viện Mộc Thị, còn tốt bụng cho cô ấy uống nước, sợ cô ấy nói lâu bị đau họng!
Cảnh Dật Thần ở một bên nói chuyện với Mộc Thanh, Thượng Quan Ngưng liền ngồi xuống cạnh Triệu An An, vừa tức giận vừa buồn cười nói: “Được rồi, nghỉ ít phút đi, cậu hét không mệt nhưng tôi nghe cũng muốn mệt, thật khổ cho cậu vốn từ đã ít, còn mắng trong thời gian dài như vậy không hề lặp!”
Triệu An An quay đầu liếc mắt cô một cái, mà cái cổ không chịu nghe theo sai khiến, làm cô ấy tức muốn chết, đành phải ra lệnh cho Thượng Quan Ngưng: “Cậu lấy ghế ngồi trước mặt tôi, hoặc là tôi không thể nhìn chằm chằm vào cậu!”
Thượng Quan Ngưng xì một tiếng bật cười, tâm trạng tốt lấy ghế ngồi đối diện với cô, cười nói: “Bây giờ cậu thành vua rồi, còn muốn tôi ăn khổ làm theo lệnh cậu tự tìm ghế mà ngồi đối diện, chỉ vì để cậu nhìn chằm chằm tôi.”
Triệu An An cũng thấy buồn cười, nhưng cô liều mạng nhẫn nhịn.
Nói chơi à, Thượng Quan Ngưng ném một mình cô lại, để cho tên Mộc Thanh hỗn đản kia chiếm hết tiện nghi, hiện tại cô phải tức giận, không thể dễ dàng bị chọc cười được!”
Không được, nhất định phải nhịn!
Không thể nhanh như vậy, đã có thể tha thứ cho cô ấy, muốn cho cô ấy biết bản thân đã làm sai chuyện gì, nếu không lần sau cô ấy sẽ lại bỏ rơi mình!
Triệu An An nỗ lực bày ra một gương mặt cau có, đột nhiên muốn duỗi tay lật tung hai cái bàn, gia tăng khí thế tức giận của bản thân, nhưng cô lại quên, căn bản là tay cô cũng cứng đờ không thể hoạt động, chỉ có ngón tay là có thể nhẹ nhàng giật giật.
Đối với một người hoạt bát hiếu động như cô, ngôn ngữ cơ thể vô cùng phong phú như Triệu An An, quả thật còn gian nan hơn cả bị phán tử hình!
Những ngày tháng ngày đúng là không có cách nào trải qua, kiếp sau tìm bạn trai, nhất định không bao giờ tìm người làm bác sĩ!
“Thượng Quan Ngưng, cậu biết mình làm sai gì không?!”
Không thể hoạt động, cô chỉ có thể hét lên, vì vậy mới chỉ một câu, Thượng Quan Ngưng ngồi phía đối diện ngay lập tức che tai.
“Triệu đại tiểu thư, cảm phiền cậu có thể thấp lại một vài decibel(*) được không? Tôi năm nay hai mươi bảy, không phải bảy mươi hai, tôi không điếc, được không? Hay là, cậu muốn trả thù tôi, vì muốn biến tôi thành người điếc, cậu đem cả thanh quản mình phá hư? Cậu không thể chỉ dựa vào bạn trai mình là một bác sĩ toàn năng, mà tùy ý tổn hại cổ họng của mình nhé!”
(*) Viết tắt là dB, đơn vị dùng để đo cường đọ âm thanh.
Triệu An An vì những lời cô nói mà bật cười.
Cô đã hét liên tục như vậy nhiều ngày, ban đêm còn tru tréo nhiều hơn ban ngày, nhưng chả biết Mộc Thanh bỏ loại thuốc gì vào trong nước, mà cô nói mãi vẫn không bị đau họng, ngược lại còn có cảm giác trong trẻo hơn so với trước kia! Vì vậy mấy ngày này cô liền hăng say gào thét, dù sao cũng có Mộc Thanh ở đây, cô cũng không sợ phải viêm dây thanh quản.
Lúc này bị từ ngữ Thượng Quan Ngưng chọc cười, trong lòng cô đã cười đến đau ruột, nhưng trên mặt lại cố sức nín nhịn, không chịu suy lép.
“Cậu vong ân phụ nghĩa! Tôi chờ cậu như chị em ruột, cậu lại bỏ tôi như chiếc giày rách, bà cô này rất tức giận, hậu quả rất nghiêm trọng!”
Kỳ thật tinh cách Triệu An An và Thượng Quan Ngưng rất giống nhau, hai người đều không che dấu ý nghĩa trong lời nói, cũng không có tâm cơ, mọi suy nghĩ trong lòng gần như đều viết hết lên mặt, vì vậy Thượng Quan Ngưng liếc qua cũng thấy được ý đồ của Triệu An An.
Cô nghiêng đầu nhìn Triệu An An một chút, bỗng nhiên nói: “Ồ, cậu không muốn cười phải không? Vậy nếu tôi cù cậu thì sao?”
“Thượng Quan Ngưng, cậu dám! Nếu cậu dám cù tôi, chờ tôi có thể hoạt động, tôi... A!”
“Ha ha, ha ha... đừng cù... Ha ha ha...”
/1680
|