Chương 401: Cảnh đại thiếu học y.
Cảnh Dật Thần rất nhanh liền thu được tin tức Thượng Quan Nhu Tuyết đi Tạ gia.
Ở Tạ gia hắn vẫn có cơ sở ngầm, mặc kệ Tạ gia phát sinh việc gì, hắn đều có thể biết trước tiên.
Hắn gọi A Hổ vào, đơn giản phân phó hai câu để A Hổ đi làm việc.
A Hổ lại có chút do dự: “Thiếu gia, chúng ta không có chứng cứ, Dương Mộc Yên sẽ tin chúng ta sao?”
Ngón tay thon dài của Cảnh Dật Thần nhẹ nhàng gõ lên mặt bàn, nhàn nhạt nói: “Cô ta sẽ tin tưởng, bởi vì cô ta là người thông minh, cậu cứ dựa theo lời tôi nói mà làm, cô ta nhất định sẽ hiểu rõ ý tứ của chúng ta.”
A Hổ thật ra luôn tin tưởng thiếu gia nhà mình, hắn vừa mới cũng chỉ cảm thấy chuyện này quá mức đơn giản, sợ Dương Mộc Yên không tin mà thôi.
Hiện tại thiếu gia khẳng định như vậy, hắn lập tức an tâm rồi.
Hắn cảm thấy, nhất định là chỉ số thông minh của mình không đủ, theo không kịp tiết tấu của thiếu gia mới có thể cảm thấy không đáng tin cậy, dù sao nghe nói Dương Mộc Yên cực kì thông minh, chỉ số thông minh của cô ta không kém thiếu gia quá nhiều, chắc có thể hiểu rõ ý tứ của thiếu gia.
Huống chi, thiếu gia rất thành thạo cách mượn dao giết người, lúc này khẳng định cũng sẽ không có vấn đề.
A Hổ cung kính chào Cảnh Dật Thần, liền vẻ mặt hưng phấn rời đi.
Cảnh Dật Thần đi ra khỏi phòng sách, nhìn Thượng Quan Ngưng ngồi ở trước của sổ sát đất trong phòng khách, tâm trạng rất tốt một mặt nghe khúc hát ru, một mặt lật xem một quyển《 Sách dạy nuôi trẻ 》.
Hắn di chuyển chân dài, đi qua, sau đó cầm lấy tay Thượng Quan Ngưng, rất ra dáng bắt mạch cho cô.
Lực chú ý của Thượng Quan Ngưng từ 《 Sách dạy nuôi trẻ 》 chuyển đến trên tay Cảnh Dật Thần.
Vẻ mặt cô khó nén kinh ngạc: “Anh học được bắt mạch từ khi nào vậy?”
Vẻ mặt Cảnh Dật Thần nhàn nhạt, khóe môi lại mang theo ý cười: “Ừ, ngày hôm qua mới học ở chỗ Mộc Thanh, lúc trước anh cũng đã đọc không ít sách về phương diện này. Sau khi em mang thai, anh liền đọc một ít sách thuốc, hiện tại miễn cưỡng cũng coi như là nửa bác sĩ. Chẳng qua anh thiếu kinh nghiệm thực tiễn, cho nên còn không thể trị bệnh cứu người.”
Thượng Quan Ngưng biết, Cảnh Dật Thần có đôi khi kiêu căng ngạo mạn, nhưng đại đa số hắn đều rất khiêm tốn, nếu như hắn nói chỉ là hiểu biết bình thường thôi, đó chính là siêu việt hơn người rất nhiều! Nếu nói miễn cưỡng có thể, vậy cũng là tiêu chuẩn cao hơn người thường!
Trời ạ, người đàn ông này bây giờ còn có cái gì không làm được?!
Ngay cả việc bắt mạch cũng có thể học xong trong thời gian ngắn, ông trời không có mắt!
Cảnh Dật Thần sờ soạng tay cô trong chốc lát, ý cười ở khóe môi dần dần mở rộng.
Thượng Quan Ngưng thấy tư thế chuyên nghiệp của hắn, không khỏi sinh ra vài phần tin tưởng, cười nói: “Thế nào, con vẫn khỏe mạnh chứ?”
Nào biết Cảnh Dật Thần nhìn cổ tay cô, nghiêm túc nói: “Ừ, cổ tay em đẹp như vậy, về sau không thể cho Mộc Thanh chạm vào!”
Thượng Quan Ngưng té xỉu, vừa tức vừa buồn cười đập tay hắn một cái.
“Hóa ra anh đang trêu đùa em! Mộc Thanh là bác sĩ, hơn nữa là chồng tương lại của An An, là em rể của anh, hắn là người thích hợp nhất bắt mạch cho em! Lại nói, trừ bỏ hắn, ở đâu có thể tìm một bác sĩ giỏi như vậy, cũng không thể đi làm phiền Mộc lão gia tử!”
Cảnh Dật Thần cầm cổ tay cô không buông ra, cười nói: “Anh không đùa em, tuy rằng chồng em không thể làm phẫu thuật như Mộc Thanh, nhưng mà bắt mạch vẫn biết một chút, ít nhất anh có thể phân biệt ra tình trạng của em và con có khỏe mạnh hay không. Anh cũng không cần phải làm bác sĩ, có thể làm được như này là đủ rồi.”
Hắn nói xong, liền đứng dậy ngồi bên cạnh Thượng Quan Ngưng, sau đó một tay đem cô ôm ngồi lên đùi mình, lật 《 Sách dạy nuôi trẻ 》cùng xem với Thượng Quan Ngưng.
Thượng Quan Ngưng nhìn trong chốc lát, lực chú ý liền chuyển đến trên mặt Cảnh Dật Thần.
Người đàn ông này sao lại càng ngày càng đẹp trai vậy!
Ánh mặt trời xuyên qua cửa sổ sát đất, chiếu lên khuôn mặt góc cạnh của hắn, ngũ quan sắc bén, như một bức tượng được điêu khắc hoàn mỹ nhất, vô luận nhìn từ góc độ nào, đều làm lòng Thượng Quan Ngưng nổi lên từng trận gợn sóng.
Huống chi, người đàn ông trước mắt yêu cô đến tận xương tủy, vì cô trắng đêm đọc sách y, còn đi theo Mộc Thanh học bắt mạch.
Yêu là ảnh hưởng lẫn nhau.
Hắn càng ngày càng yêu, cô cũng yêu càng ngày càng sâu.
Khi bọn họ vừa mới kết hôn, Thượng Quan Ngưng còn cảm thấy giữa hai người có chút khoảng cách, theo thời gian trôi qua, bọn họ sớm đã tuy hai mà một, khoảng cách như có như không giữa hai người, sớm đã biến mất hầu như không còn.
“Làm sao vậy, trên mặt anh nở hoa rồi à? Sao em lại dùng ánh mắt nóng rực như vậy nhìn anh chằm chằm? Da mặt anh rất mỏng, có phải lát nữa sẽ bị em nhìn mà thủng một lỗ không.”
Ánh mặt của Cảnh Dật Thần vẫn đặt trên quyển sách, giọng nói lại vang lên bên tai Thượng Quan Ngưng.
Thượng Quan Ngưng “Hứ” một tiếng, trong giọng nói là đang chê cười hắn nói chính mình “Da mặt mỏng”, nhưng mà hành động của cô lại trực tiếp nhắm ngay chiếc cằm của hắn hôn lên.
Hôn một chút còn không đã ghiền, cô lại tiến lại gần, dùng hàm răng nhẹ nhàng cắn một chút, nhìn thấy trên cằm hắn có một dấu răng rõ ràng, lúc này mới vừa lòng tiếp tục dựa vào trong ngực hắn tiếp tục đọc sách.
Cảnh Dật Thần nhìn cô một cái, khẽ cười nói: “Thích đóng dấu cho anh như vậy, nghịch ngợm.”
Vợ chồng hai người ôm nhau trải qua một buổi sáng tốt đẹp, sau khi ăn cơm trưa, Thượng Quan Ngưng bị Cảnh Dật Thần dỗ đi ngủ trưa —— từ sau khi cô mang thai, Cảnh Dật Thần liền dỗ cô ngủ trưa.
Chờ cô ngủ rồi, Cảnh Dật Thần lại nhẹ nhàng đứng dậy, ăn mặc chỉnh tề đi ra ngoài.
Bắt đầu từ tối hôm qua, Tiểu Lộc đã ở lại đây, Cảnh Dật Thần muốn đi ra ngoài thì sẽ gọi Tiểu Lộc đi vào, tùy thời bảo vệ Thượng Quan Ngưng.
Kỳ thật Cảnh Dật Thần biết mấy ngày nay sẽ rất an toàn, không có khả năng mỗi ngày đều có người gây bất lợi cho họ, nhưng hắn vẫn muốn thêm mấy tầng bảo vệ cho Thượng Quan Ngưng.
Lo lắng quá mức vẫn tốt hơn là có gì sơ suất.
Cảnh Dật Thần dặn dò Tiểu Lộc vài câu, liền đi xuống lầu, lái xe đi đến bệnh viện Mộc thị.
Mộc Thanh vừa thấy hắn lại tới, không khỏi cầu xin nói: “Cảnh thiếu, cầu xin ngài buông tha tớ đi? Tớ biết chỉ số thông minh của ngài rất cao, nhưng cũng không cần thông qua cách này tới đả kích tớ chứ? Từ nhỏ tớ bị cậu đả kích đã quen, đổi thành người khác sẽ tự ti tới mức gặp trở ngại tâm lý!”
Cảnh Dật Thần làm lơ sự cầu xin của hắn, nhàn nhạt nói: “Đừng nói nhảm, nhanh chóng dạy tớ đi.”
Mộc Thanh bất đắc dĩ lấy ra một chồng sách y thật dày, đặt ở trên bàn, bắt đầu nghiêm túc dạy Cảnh Dật Thần một số kiến thức về y học.
Dạy được nửa giờ, Trịnh Kinh liền tới đây.
“Đầu gỗ, hôm nay tớ tới đón Chu Nhược Đồng xuất viện.”
Mộc Thanh nhìn thấy hắn, vẻ mặt lập tức lộ ra biểu cảm bi thống: “Người anh em, về sau nếu tớ không có cơm ăn, cậu nhất định phải nuôi tớ!”
Vẻ mặt của Trịnh Kinh có chút khó hiểu, không biết Mộc Thanh đang nói chuyện gì.
“Làm sao vậy, bệnh viện nhà cậu sắp đóng cửa sao?” Hắn nói, nhìn thoáng qua Cảnh Dật Thần đang nghiêm túc đọc sách, còn chớp mắt mấy cái với Mộc Thanh.
Mộc Thanh giả vờ lau nước mắt không hề có: “Không hổ là cảnh sát hình sự, liếc mắt một cái liền nhìn ra! Cậu nhìn Cảnh thiếu xem, hiện tại cậu ấy đã bắt đầu học y, cậu nói loại người như cậu ấy mà đi học y, tớ còn có đường sống sao? Cậu ấy trắng trợn muốn cướp bát cơm của tớ a!”
/1680
|