Chương 420: 20% cổ phần.
Cảnh Dật Nhiên bị đuổi ra khỏi Cảnh gia, biện đang ở một biết thự nhỏ đứng tên trêb danh nghĩa Quý Bác, nhưng là trên thực tế thì biệt thự này chính là của hắn.
Lúc hắn đem mọi cổ phần cảnh thịnh trong tay chuyển sang cho Quý Bác thì cũng đã tạo mọi đường lui cho mình.
Hắn có rất nhiều tài sản đứng trên danh nghĩa người khác, kể từ đó, mới có thể không sợ bị Cảnh gia đòi lại đi.
Bất quá, chỉ qua một đêm, tài sản trên danh nghĩa của hắn đều bị đóng băng lại, túi tiền tiền càng kịch liệt giảm bớt, bên ngoài đều truyền ra,tin, Cảnh Dật Nhiên từ nhị công tử cảnh gia cao cao tại thượng, chỉ trong một đêm liền biến thành kẻ nghèo hèn!
Kẻ nghèo hèn? Hừ, hắn hiện tại là một trong năm người giàu có nhất thành phố A!
Bác sĩ xử lý song viết thương cho hắn rồi rời đi, Cảnh Dật ưnhiên từ đêm qua đã bắt đầu sốt cao không giảm, hôm nay vẫn nóng hần hập một buổi sáng, tới chạng vạng tối mới hạ sốt một ít.
Quý Bác giúp hắn chọn người hầu tới làm cho hắn một bữa tối thanh đạm, nhưng Cảnh Dật Nhiên không ăn, xem xong báo chiều tin tức của thành phố A mmi nhất rồi đi ngủ.
Trong lúc ngủ mơ, có một người phụ nữ ngồi ở bên người anh, dùng khăn lông hơi lạnh lau mặt cho hắn.
Người phụ nữ chạm tay vào mặt hắn, lại không có cảm giác mềm mại như hắn tưởng tượng, mà là bàn tay mang theo vết chai mỏng.
Trên người cô mang theo hơi thở thơm ngọt nhạt nhạt, Cảnh Dật Nhiên muốn mở mắt ra nhìn xem người này rốt cuộc là ai, nhưng vì quá buồn ngủ nên không thể tỉnh lại.
Hắn nghe được một giọng nói mềm mại dễ nghe ở bên tai anh hơi hơi thở dài: “Tội gì đâu……”
Ngày hôm sau, Cảnh Dật Nhiên từ trong lúc ngủ mơ tỉnh lại, phản ứng đầu tiên chính là đi tìm người phụ nữ bên người kia.
Nhưng là bên người cái gì cũng không có, chiếc khăn lông trong mơ kia cũng không còn bóng dáng.
Chẳng lẽ, là giấc mơ?
Nhưng là loại giấc mơ như này, hắn không chỉ mơ thấy một lần! Hơn nữa lại còn vô cùng chân thật!
Mỗi lần hắn bị thương, vào lúc nửa mơ nửa tỉnh, đau đến đần độn, thì người phụ nữ kia lại xuất hiện. Mặc kệ hắn đang ở đâum, Cảnh gia cũng tới, bệnh viện cũng tới, thậm chí hắn dọn tới nơi này rồi mà người phụ nữ kia vẫn có thể tìm được hắn!
Rốt cuộc là ai?!
Cô ta vì cái gì mà chăm sóc cho hắn?
Vì cái gì mà mỗi lần hắn tỉnh lại, thì lại không thấy có bóng dáng nào ở bên cạnh!
Cảnh Dật Nhiên gọi người hầu vào, cau mày hỏi: “Tối hôm qua lúc tôi ngủ, có người đã tới sao?”
Người hầu lắc đầu, nói: “Không có ạ, trong nhà chỉ có tôi và cậu, không có người nào tới.”
“Hôm nay cửa sổ có cái gì dị thường không? Có người nửa đêm trèo vào không?”
Người hầu hoảng sợ, lập tức nói: “Không có khả năng! Hôm qua tôi đóng hết cửa sổ tử tế rồi mới đi nghỉ ngơi, hôm nay buổi sáng cửa sổ đều là do tôi mở, không hề khác gì với tối hôm qua!"
Cảnh Dật Nhiên không kiên nhẫn xua xua tay, kêu người hầu lui xuống.
Một lần hai lần thì hắn sẽ cảm thấy là giấc mộng, nhưng là đã có rất nhiều lần, hắn không có khả năng nhiều lần đều mơ cùng một giấc mơ như vậy.
Hơn nữa người này tới vô ảnh đi vô tung, thật sự là rất đáng sợ, nếu cô ta có sát ý gì với mình, thì hắn sẽ chết một cách lặng lẽ!
Tưởng tượng đến việc này, cả người Cảnh Dật Nhiên đều nổi lên một tầng da gà, chuyện này thật sự là rất quỷ dị lại vừa nguy hiểm!
Hắn cau mày ăn cơm sáng qua loa, vừa mới nằm xuống nghỉ ngơi, Quý Bác liền tới rồi.
Quý Bác vừa mới kết hôn, thoạt nhìn cũng không khác ngày thường là mấy, không đúng, hắn hôm nay tiều tụy hơn ngày thường một chút.
Cảnh Dật Nhiên tiếp xúc với Quý Bác lâu như vậy, tuy rằng không biết thân phận thật sự của cô ta, nhưng hắn cũng đã gặp qua Lam Vũ một lần, vừa nhìn đã biết người phụ nữ này quả thật không đơn giản.
Hiện tại nhìn thấy Quý Bác bị tra tấn gầy đi rất nhiều, không khỏi vui sướng khi người gặp họa, cười nói: “Nha, quý tổng, cuộc sống đêm tân hôn xem ra quả thực không tồi! Mặt mũi trắng bệch thêm hai độ, không phải là đêm qua tân hôn không ngủ, rồi cùng vợ lăn lộn đến bây giờ đi?”
Quý Bác tùy ý ngồi xuống sô pha trong phòng ngủ của Cảnh Dật Nhiên, hai chân vắt chéo, thần sắc ôn hòa trước sau như một, ngữ khí lại nghe lên ẩn ẩn có chút không kiên nhẫn: “Chuyện của tôi, không cần anh nhọc lòng, anh vẫn nên lo cho chính bản thân mình đi”
Dương Mộc Yên quả thực chính là một ác ma!Bạn nào muốn đọc Full trước liên hệ : tttukidmh@gmail.com
Cùng cô ta kết hôn, Quý Bác ghê tởm nói không nên lời!
Đừng nói chạm vào cô ta, chỉ là liếc nhìn cô ta một cái, nghe cô ta nói một lời, cũng đều là một loại tra tấn.
Trước kia, hắn cảm thấy Quý Lệ Lệ cũng đã đủ làm hắn chán ghét, không nghĩ tới, hắn còn chán ghét Dương Mộc Yên hơn cả Quý Lệ Lệ, nhưng càng làm người ta chán ghét hơn đó chính là không được nói ra ngoài.
Có thể nói Dương Mộc Yên và Quý Lệ Lệ có chút tương tự, đó chính là các cô căn bản sẽ không cố kỵ cái nhìn của người khác, chỉ làm theo ý mình, đều là một người phụ nữ bị chiều hư.
Quý Bác cực kỳ chán ghét những người phụ nữ như vậy, hắn thích người ôn hòa thanh nhu, hồn nhiên đơn giản một chút.
Nhưng những gia tộc lớn toàn nuôi dưỡng ra những người phụ nữ luôn luôn có tâm cơ, tính kế, một phần hồn nhiên nhất đã bị gia tộc vì lợi ích mà hun đúc hết sạch, hầu như không còn gì.
Cảnh Dật Nhiên bị Quý Bác trả lời như vậy, lại không tức giận, hiện tại quẫn cảnh của hắn chỉ là nhất thời mà thôi, Cảnh gia sớm muộn gì sẽ là của hắn, hắn đã tính toán thật lâu rồi, trước mắt đang từng bước một tiếp cận mục tiêu của chính mình.
Hắn chỉ là không nghĩ tới nhanh như vậy đã bị Cảnh Trung Tu phát hiện ra việc hắn bán cổ phần, bằng không hắn còn có thể ở lại Cảnh gia lâu hơn một chút.
May mắn là hắn đã xớm chuẩn bị, bằng không thì hắn đã xớm trở thành kẻ ngèo hèn trắng tay, đến lúc đó chỉ có thể ra đường ở!
Thỏ khôn còn có ba hang, sao hắn lại không tìm đường lui cho mình.
Mạc Lan cho hắn những tài sản đó, đã sớm bị hắn bán đi, đổi thành những thứ khác, cẩn thận bảo quản bí mật!
“Mới sáng ra đã coa mùi thuốc súng rồi, chẳng lẽ hôm qua vợ không cho anh lên giường?"Cảnh Dật Nhiên cười ha ha, tiếng cười liên lụy tới chỗ hắn bị thương, đau đến chảy nước mắt.
Chính là hắn mặc kệ những sự đau đớn đó, tiếp tục không chút khách khí cười nhạo Quý Bác: "Tôi biết, người phụ nữ kia không phải là một cái đèn cạn dầu, lần này anh xong đời rồi, về sau nói không chừng sẽ chết ở trong tay cô!”
Quý Bác ngay lập tức giận dữ, trong ánh mắt hắn hiện lên một tia phẫn hận, nhueng mặt vẫn là phong thái điềm đạm.
Trừ Cảnh Dật Thần ra, những người khác khiêu khích và trào phúng, hắn đều sẽ không trực tiếp rống giận.
Bởi vì hắn tin tưởng năng lực của mình có thể nghiền áp những người tầm thường đó, bao gồm cả Cảnh Dật Nhiên.
“Tôi hôm nay tới không phải muốn cùng anh nói chuyện vô nghĩa, mà là muốn cùng anh thương lượng việc về cổ phần Quý thị, nếu anh còn tiếp tục ấu trĩ náo loạn linh tinh thì tôi xin phép..!"
Quý Bác nói, đứng lên, chuẩn bị đi ra ngoài.
Cảnh Dật Nhiên ngay lập tức thu lại nụ cười của mình, trên khuôn mặt tuấn mỹ chỉ còn một tia không cam lòng, hắn nhàn nhạt nói: "Đứng lại! Việc cổ phần, chúng ta quả thật nên nói chuyện lại, ta cảm thấy, dùng 20% cổ phần cảnh thịnh, đổi lại 20% cổ phần Quý thi là quá có hại!”
/1680
|