Hào Môn Kinh Mộng 3 Đừng Để Lỡ Nhau

Chương 385: Làm sao để tha thứ cho một người?

/727


Nghĩa trang yên ắng, giống như một không gian ẩn mình. Rõ ràng nó vẫn nằm trong thành phố này, nhưng lại mang một sự tĩnh mịch hoàn toàn không ăn nhập với bao hào nhoáng và huyên náo ngoài kia. Ở nơi đây không nghe thấy tiếng xe cộ qua lại ồn ã. Đến cả bầu không khí cũng thanh thoát hơn rất nhiều.

Người chết luôn cần được yên nghỉ, thế nên lần này khi ôm một bó hoa rum lớn tới trước mộ mẹ, Tố Diệp cũng bước rất khẽ, sợ sẽ quấy rầy tới giấc mơ thanh tịnh của mẹ.

Từ nhỏ tới lớn, số lần Tố Diệp tới đây có thể đếm trên đầu ngón tay. Gần như là mỗi năm chỉ tới một lần, lần nào cũng vào ngày sinh nhật của cô, ngày giỗ của mẹ. Cô không dám tới đây, vì chỉ cần nhìn thấy bức ảnh trên tấm bia mộ đó, cô lại không thể không đối mặt với sự thực mẹ đã rời xa.

Cô thích tự lừa mình lừa người, đây là căn bệnh đã hình thành từ nhỏ.

Giống như lúc nhỏ, khi không thể ngồi hết vòng quay ngựa gỗ, cô đã ngồi trên băng ghế dài, nhắm mắt lại, ngẩng đầu lên đón ánh mặt trời, tưởng tượng ra cảnh tự mình cưỡi trên một con ngựa gỗ, xoay mãi xoay mãi dưới nắng vàng. Thế nên cô đã yêu thích con ngựa gỗ nhỏ của nhà hàng xóm, một con ngựa rất nhỏ được khắc làm vật trang trí.

Mẹ mãi vẫn không hiểu vì sao cô lại “chung tình” với thứ đồ trang trí đó đến vậy. Chỉ có mình cô là người rõ nhất, sau đó cô đã cẩn thận giấu kín bí mật nhỏ đó của mình đi, không nói cho bất cứ ai nghe.

Hay như sau này, cô tưởng không tới nghĩa trang thì có thể vờ như mẹ vẫn còn sống.

Tố Diệp dừng bước trước mộ mẹ.

Dưới tấm ảnh đã có một bó hoa rum, yên lặng nằm đó, giống như nó đang lặng lẽ nở rộ dưới vòng ôm của Tố Thu vậy. Nụ hoa bị nắng chiếu vào đã hơi ngả vàng. Viền cánh hoa cũng đã có mùi héo úa. Chỉ có điều, từ mức độ bó hoa tinh tế, không khó nhận ra tấm lòng của người thăm viếng.

Người biết mẹ thích hoa rum, ngoài cô ra, chỉ còn ông ấy.

Tố Diệp cô độc đứng đó, ghì chặt bó hoa vào lòng, mím môi nhìn chằm chằm bó hoa rum đã chiếm mất chỗ của mình. Ngày đông tuy rực rỡ, nhưng gió nổi lên vẫn giá lạnh, làm rối tung mái tóc dài của cô. Lá khô dưới đất bay sột soạt qua vạt áo dạ của cô.

Sự bi thương nơi đáy mắt cô là không thể che giấu. Từng ký ức đã khắc sâu trong đầu lần lượt hiện về, từng cảnh một, hệt như một khối u ác tính, bình thường tưởng như không xuất đầu lộ diện, kỳ thực căn bệnh đang âm thầm phát tán.

Con người luôn thích quên đi đau khổ, chỉ ghi nhớ hạnh phúc. Nhưng cô thì ngược lại. Từ nhỏ tới giờ, những thứ dày vò cô chỉ có đau khổ. Những kỷ niệm ấy, dù là vui vẻ hay hạnh phúc, dường như đều không thể sánh với những trải nghiệm đau khổ của cô, không thể nào thay thế chúng.

Tố Diệp đi tới trước, cúi người nhặt bó hoa rum đó lên, vung tay một cái. Những cánh hoa khô héo bung ra khỏi lớp vỏ bọc đẹp đẽ, bay tản trong gió rét. Cô ngồi sụp xuống, nhẹ nhàng đặt bó hoa trong lòng mình lên trước mộ, rồi ngước nhìn nụ cười xinh đẹp của mẹ trên bia: “Là ông ấy tới phải không?”

Trả lời cô mãi mãi chỉ có sự trầm mặc.

Tố Diệp hít sâu một hơi, từ từ làm dịu đi đôi mắt sưng mọng.

Rút ra một chiếc khăn tay, cô nhẹ nhàng lau sạch bức ảnh trên mộ.

“Mẹ chưa bao giờ nói với con mẹ hận ông ấy, cho dù năm xưa cuối cùng ông ấy vẫn chọn sự nghiệp của mình, gia đình của mình.” Tố Diệp lau rất cẩn thận, nỗi đau nổ tung trong đôi đồng tử.

“Thế nên con không hiểu, khi ông ấy không thực hiện lời hứa của mình, hoàn toàn trở thành một kẻ phản bội trong tình yêu, tại sao mẹ vẫn phải đau buồn vì con người ấy. Mẹ yêu ông ấy, nhưng ông ấy có xứng không?”

Tố Diệp gấp chiếc khăn lại, ngồi trước mộ, yên lặng nói chuyện với mẹ.

“Con vẫn không thể tha thứ cho ông ấy.”

Gió, thổi tan đi những lời cô nói, khiến ai ở nghe thấy càng thêm cảm thấy xót xa.

“Có lẽ là…” Cô cụp mắt xuống, che đi những quạnh vắng trong đôi mắt: “Con không biết làm thế nào để tha thứ cho một người.”

Nói tới đây, Tố Diệp lại cười khẽ, rồi ngước lên nhìn nụ cười của mẹ: “Con xin lỗi vì không thể học được điểm này của mẹ. Con không biết làm cách nào để yêu một người, cũng không biết làm cách nào để tha thứ cho một người. Nếu như yêu là hy sinh thì tha thứ là gì? Là khoan dung? Là quên lãng? Hay là buông bỏ?”

Nhưng cô thì không thể buông bỏ.

Vì sự lựa chọn cuối cùng của Diệp Hạc Phong đã khiến mẹ cô ngã bệnh. Cô còn nhớ rõ ngày mẹ ra đi, thậm chí đến nay thời tiết của ngày ấy ra sao vẫn còn rõ mồn một, đến cả mùi hương trong không khí cô cũng không sao quên được.

Ngày ấy, trong không khí có mùi bơ ngọt ngào của bánh gato quyện với mùi của cái chết.

Vì hôm đó là sinh nhật cô.

Cũng vì đó là ngày mẹ rời xa cuộc đời này.

Cô mong muốn biết bao được cùng mẹ ước một điều trong ngày sinh nhật, rồi cùng thổi tắt nến.

Nhưng đến cuối cùng chỉ còn lại mình cô thổi tắt nến.

Khoảnh khắc ngọn nến đó tắt rụi, đầu mẹ cũng nhẹ nhàng dựa vào bờ vai bé nhỏ của cô, không nhúc nhích nữa, bàn tay đang cùng cô cầm dao cũng từ từ trượt xuống.

Cô không khóc, bàn tay nhỏ chỉ run rẩy vòng qua bàn tay khô ráp, đã không còn cảm giác của mẹ, khẽ nói: Mẹ ơi! Mẹ còn chưa chúc con sinh nhật vui vẻ mà, mẹ đừng ngủ vội…

Thực ra khi thổi tới ngọn nến cuối cùng là cô biết mẹ đã đi rồi, vì hơi thở chỉ còn của cô, bé nhỏ, yếu ớt, chẳng đáng là bao.

Nhưng cô nguyện tin rằng mẹ chỉ ngủ thôi.

Ngủ mãi cho tới tận bây giờ.

Tố Diệp chờ đợi tới ngày sinh nhật của mình, vì mẹ từng nói, sự chào đời của cô chính là món quý giá nhất ông trời tặng cho mẹ.

Nhưng Tố Diệp lại căm hận ngày sinh nhật của mình, vì cũng vào ngày này, trời cao đã cướp đi món quà quý giá nhất của cô.

Nghĩa trang hoang vắng.

Khóe mắt Tố Diệp đỏ rồi lại đỏ, ướt rồi lại ướt, nhưng từ đầu tới cuối vẫn không chịu rơi một giọt nước mắt nào. Cô còn muốn nói với mẹ rất nhiều điều, như là cô đã gặp được Niên Bách Ngạn, tuy rằng phía trước còn muôn vàn trắc trở, tuy rằng cô vẫn đang còn chập chững học cách yêu một người, nhưng cô vẫn muốn tiếp tục yêu.

Hay như cô muốn nói với mẹ rằng, mình cũng đã làm mẹ rồi.

Sinh mạng nhỏ bé ấy đang được thai nghén, đang lớn lên trong bụng cô. Cô không biết mình sẽ là một người mẹ như thế nào, cũng không biết mình có đủ tư cách làm một người mẹ hay không, nhưng cô vẫn phải cảm ơn mẹ đã đưa cô tới thế giới này. Dù vẫn còn đau đớn và thù hận nhưng cũng đã có thu hoạch…

Vì Tinh Thạch có kỳ nghỉ vào dịp Noel nên sau khi ngủ một giấc đã đời, tới chiều, Lâm Yêu Yêu lại chỉnh trang đơn giản rồi ra khỏi nhà.

Khi cô tới nhà Phương Tiếu Bình đã là hơn ba giờ chiều, Tố Đông đang bận rộn dưới bếp, Phương Tiếu Bình ra mở cửa cho cô, lập tức một chiếc bánh gato rất lớn chen vào.

“Cái con bé này! Sao mà xách nhiều thứ thế này? Đi cướp siêu thị đấy à?”

“Cô xách giúp con một ít!” Lâm Yêu Yêu đúng là chỉ muốn vác cả cái siêu thị về nhà, túi lớn túi nhỏ lũ lượt vào nhà.

Phương Tiếu Bình vội vàng bước tới đón, đặt túi xuống: “Chỗ này tốn bao nhiêu tiền đây? Ở nhà đã mua hết đồ tổ chức sinh nhật cho Tiểu Diệp về rồi. Cô mà biết con mua thế này đã không cho con tới.”

“Cô không cho con tới, con cũng phải vác mặt dày mà tới chứ!” Lâm Yêu Yêu cười tươi, rồi chạy vào bếp chào Tố Đông, sau đó nhìn khắp nhà, ngạc nhiên hỏi: “Tiểu Diệp vẫn chưa về ạ?”

Phương Tiếu Bình thở dài: “Đúng thế! Cũng chẳng biết hôm nay chúng ta làm linh đình thế này liệu có làm nó không vui không nữa. Năm nào con bé ấy từ chỗ chị Tố Thu về cũng đều không vui.”

“Con người phải nhìn về phía trước chứ.” Lâm Yêu Yêu an ủi Phương Tiếu Bình, động viên tinh thần bà.

“Từ mấy hôm trước con đã nói trước với Tiểu Diệp rồi, rằng sẽ tới đây ăn cơm chung. Cô ấy cũng biết, với cả cũng đồng ý rồi. Thế có nghĩa là gì? Có nghĩa là cô ấy đã muốn bước lên trước rồi. Hơn nữa, bây giờ cô ấy còn có sức mạnh tình yêu chống đỡ cơ mà.”

Phương Tiếu Bình gật đầu: “Cũng phải! Con nói tới tình yêu cô mới nhớ ra một chuyện. Yêu à! Chuyện Diệp Ngọc bị đồng tính là thật hay giả thế?”

Nét mặt Lâm Yêu Yêu có chút khó xử: “Thật ra con cũng không biết chuyện này là thật hay giả.”

“Theo cô thấy thì không phải là giả đâu. Nếu không với cái tính đó của Nguyễn Tuyết Mạn đã sớm nhảy ra lý luận với đám phóng viên như xác chết sống dậy rồi, làm sao mà dừng được.” Phương Tiếu Bình cười khẩy.

Lâm Yêu Yêu nhún vai không nói gì.

“Đúng là gặp quả báo! Trước đây cô còn hay than sao ông trời bất công thế, sao chẳng có mắt gì cả? Sáng mai cô phải tới chùa cúng bái mới được, rút lại mấy lời trước đó đã lẩm bẩm nói các vị thần tiên. Ai bảo ông trời không có mắt chứ? Chẳng phải báo ứng của Nguyễn Tuyết Mạn đã tới rồi sao? Lúc trước thì như bắt được vàng, câu được cậu con rể quý là cảm thấy mình đã nhất rồi. Bà ta có nằm mơ cũng không thể ngờ rằng con gái rượu của mình lại thích phụ nữ. Aiyo! Nhìn mấy bức ảnh đó mà xem, đó mới là viết thật. Một bộ quần áo cũng không mặc, hai đứa con gái trần trùng trục lăn lên giường làm cái việc ấy, đúng là đáng xấu hổ!” Phương Tiếu Bình lại mở van nói. Có lẽ một bụng tức cuối cùng cũng có thể thoải mái trút ra.

Lâm Yêu Yêu nghe mấy lời này có phần ngượng ngập.

Phương Tiếu Bình nói mà “mưa xuân” bắn khắp nơi, đôi mắt vì hưng phấn mà còn sáng hơn cả kim cương.

“Cô thấy còn chẳng bằng Tiểu Diệp nhà chúng ta. Đúng, cùng là ảnh nóng, nhưng giới tính của Tiểu Diệp hoàn toàn bình thường. Trong ảnh dù sao cũng là một nam một nữ, phù hợp với quy luật tự nhiên. Diệp Ngọc nhà bà ta thì sao? Đó gọi là đi ngược lại với đạo lý và quy luật phát triển bình thường của sinh lý, trái với truyền thống tốt đẹp bao đời nay của xã hội loài người. Nói khó nghe một chút, loại quái vật này mà về thời cổ đại chưa biết chừng sẽ bị thiêu thành tro.”

“Được rồi, được rồi!” Tố Đông từ trong bếp đi ra, nghe xong đống lý luận ấy, khuyên nhủ: “Bà cũng giữ mồm, tích đức chút đi, hai đứa nhà mình còn chưa kết hôn sinh con đâu.”

“Ấy, tôi nói đều là sự thật, có phải đặt điều đâu. Giờ chuyện này nổi lắm rồi, còn không cho phép tôi phát biểu ý kiến à? Nhà nước đề xướng quyền tự do ngôn luận đấy!” Tâm trạng của Phương Tiếu Bình có vẻ rất tốt.

Tố Đông chỉ vào bà: “Chính cái mồm của bà đấy, nói thôi cũng làm người ta tức chết!”

“Hai cô cháu tôi nói chuyện, ông cứ đi làm việc của mình đi, đang dưng ra đây làm loạn cái gì!”

Lâm Yêu Yêu lập tức ngăn lại màn cãi vặt của Phương Tiếu Bình và Tố Đông, nhẹ nhàng hỏi: “Cô à! Giờ cô vẫn phản đối Tiểu Diệp và Niên Bách Ngạn sao?”

Phương Tiếu Bình hệt như biến thành một người khác, xua tay không cần suy nghĩ: “Bây giờ sự thật đã rõ ràng cả rồi. Cậu Niên Bách Ngạn đó vẫn chưa kết hôn, tại sao cô phải phản đối chứ? Với lại, cậu ấy cũng đã đảm bảo trước mặt cô rằng sẽ lấy Tiểu Diệp!”

“Thật ạ?” Lâm Yêu Yêu ngạc nhiên.

“Nó dám nói láo sao? Nó mà dám có lỗi với Tiểu Diệp, cô tuyệt đối không tha cho nó!”

Lâm Yêu Yêu cười: “Con cảm thấy anh ấy sẽ không có lỗi với Tiểu Diệp đâu.”

“Nó đã gọi điện trước rồi, nói tối nay sẽ tới.” Phương Tiếu Bình ra vẻ thần bí.

Lâm Yêu Yêu ngỡ ngàng.

“Chắc là muốn để cho Tiểu Diệp bất ngờ? Ai mà biết được. Dẫu sao thì nó tới cô cũng không thể đuổi nó đi được đúng không? Chẳng ai ra tay đánh người đang cười, đây là nguyên tắc ứng xử của cô.” Phương Tiếu Bình cười ha ha.

Lâm Yêu Yêu cũng có chút chờ đợi, xem tối nay Niên Bách Ngạn tới rốt cuộc có mục đích gì.

Nghĩa trang về chiều, theo nhiệt độ đã thấp đi mà cũng dần trở nên lạnh lẽo.

Tố Diệp ở trước mộ Tố Thu rất lâu. Lúc đang định rời đi thì nghe thấy tiếng bước chân sau lưng.

Bầu không khí khô lạnh dường như cũng bị khuấy động. Hương cúc trắng thanh mát như những gợn sóng lăn tăn tản ra khắp nơi. Có một chút mùi thơm khẽ thấm vào hơi thở của Tố Diệp.

Những chiếc lá khô dưới mặt đất bị bước chân dẫm lên, phát ra những tiếng hát tiếng yếu ớt rất đặc biệt.

Cô quay người.

Dưới ánh nắng, mái tóc người đàn ông khỏe khoắn và tươi sáng, như một bó vàng vụn, chiếu sáng gương mặt góc cạnh khiến người ta không thể rời mắt.

Anh bước lên, nhẹ nhàng đặt bó hoa cúc trắng trong tay mình xuống mộ, rồi khom người, cúi chào cung kính.

Trước mộ, cúc trắng và hoa rum nương tựa vào nhau. Gió rét thổi qua, hương hoa cũng đàn cài vào nhau.

Tố Diệp ngẩn ngơ đứng tại chỗ, nhìn người đàn ông bất ngờ xuất hiện tại nghĩa trang, ngay trước mắt cô, rất lâu sau vẫn chưa tỉnh lại.

Nắng kéo dài bóng anh, hệt như sức mạnh vững chãi của anh, trầm ổn và điềm tĩnh. Sau khi chào xong, anh đưa mắt nhìn xung quanh. Khi ánh mắt anh dừng lại ở một bông hoa rum đã ngả vàng gần đó, khóe môi cong lên một vẻ khó xử.

Anh nhìn về phía cô, không cười mà gương mặt vẫn bình thản như mọi ngày, khi cất lời lại khẽ thở dài: “Diệp Diệp! Em không nên vứt đồ thăm viếng của bố mình đi, em đừng ương bướng như vậy!”

Tố Diệp hệt như vừa bước ra từ trong giấc mơ, nét mặt khó hiểu và mơ màng. Cô không trả lời mà hỏi: “Bách Ngạn? Sao anh lại tới đây?”

Anh vẫn mặc bộ quần áo khi đi khỏi nhà ngày hôm qua. Cả một đêm không gặp, trông anh còn mệt mỏi hơn cả mấy hôm trước, trong mắt xuất hiện những tia máu rõ ràng. Không biết có phải vì những tia nắng không, nét mặt anh trông nhợt nhạt đi rất nhiều, những sợi râu lún phún mọc ra từ khuôn cằm vuông, lan ra tận hai bên má.

Một Niên Bách Ngạn như vậy quả thực đã khiến Tố Diệp giật mình.

“Anh tới tìm em.” Niên Bách Ngạn giơ tay về phía cô.

Tố Diệp ngây ngốc nắm lấy tay anh. Khoảnh khắc hai bàn tay đan vào nhau, cô chỉ cảm thấy ngón tay của Niên Bách Ngạn rất lạnh, chỉ còn lòng bàn tay rộng lớn là có một chút ấm áp.

“Làm sao anh biết em ở đây?” Cô siết chặt tay anh, cố gắng truyền cho anh một chút ấm áp, tiếc là cả tay cô cũng băng giá.

Niên Bách Ngạn nhìn cô tình cảm mấy giây, rồi khẽ nói: “Em nên sớm nói cho anh biết nơi này.” Nói xong anh nhìn về phía bia mộ.

Đây là lần đầu tiên anh được thực sự nhìn thấy Tố Thu. Nụ cười của bà thật sự rất đẹp. Nụ cười ấy như có thể xua tan mọi mây mù. Một người phụ nữ thùy mị như vậy, đáng nhẽ phải được đàn ông yêu thương, đối tối.

“Em giống hệt mẹ!” Anh nói.

Khi cười cũng mê người như vậy.

Tố Diệp đi thẳng tới trước mặt Niên Bách Ngạn, nhìn anh không thể tưởng tượng nổi: “Anh còn chưa trả lời câu hỏi của em, làm sao anh biết em ở đây?”

“Hôm nay chẳng phải sinh nhật của em sao?” Lần này, Niên Bách Ngạn đã đưa ra một đáp án thẳng thắn.

/727

THICH DOC TRUYEN

Đa số thông tin và hình ảnh trên website đều được sưu tầm từ các nguồn trên Internet. Website hay upload-er không sở hữu hay chịu trách nhiệm bất kỳ thông tin nào trên đây. Nếu làm ảnh hưởng đến cá nhân hay tổ chức nào, khi được yêu cầu, chúng tôi sẽ xem xét và gỡ bỏ ngay lập tức.

LIÊN HỆ ADMIN

adsdoctruyen@gmail.com

DMCA.com Protection Status