Hào Môn Kinh Mộng 3 Đừng Để Lỡ Nhau

Chương 557: Tôi và cậu nói chuyện không hợp

/727


“Không có máy cũng không sao! Tôi có thể cho bà biết tính chất của viên đá này. Nó là zircon, chứ không phải kim cương, thế nên không có giá trị như kim cương.” Niên Bách Ngạn hiếm khi nói nhiều như vậy: “Còn cả lớp da bò bé xíu mà bà vừa nói, thực chất chỉ là da thuộc bình thường. Còn Lapis Lazuli…”

Anh hơi kéo dài giọng, rồi nhìn thật kỹ.

Bà chủ nhìn Niên Bách Ngạn chằm chằm với biểu cảm như vừa ăn phải nhặng.

“… thì là thật!”

Bà chủ thầm thở phào nhẹ nhõm.

“Nhưng mà chất lượng của viên Lapis lazuli trên này cũng không tốt, bên trong chứa quá nhiều tạp chất. Nói cách khác, nó chỉ có hiệu quả điểm xuyết màu sắc, không có bất kỳ giá trị sưu tập nào.” Niên Bách Ngạn đổi giọng, lãnh đạm lên tiếng.

Sắc mặt bà ta lại thay đổi ngay lập tức.

“Thủy tinh thì tạm được, ít nhất thì còn tự nhiên.” Niên Bách Ngạn giơ chiếc vòng tay lên: “Nhưng nếu là thủy tinh thuần tự nhiên, bà cũng biết đấy, không đáng giá mấy!”.

Bà chủ đổ mồ hôi vì mấy câu nói của Niên Bách Ngạn. Chẳng mấy chốc, bà ta chuyển sang bực dọc: “Hai người rốt cuộc có thật sự muốn mua không? Cố tình phá đám phải không?”

“Đương nhiên là chúng tôi muốn mua thật rồi, nhưng bà chủ à, bà bán hàng cũng phải thật thà một chút chứ. Đừng có một nói mười, không chúng tôi cũng bó tay.” Lúc này Tố Diệp uể oải lên tiếng.

“Cô cậu nói nó không phải kim cương thật thì nó là giả sao? Đúng là nực cười! Hai người đâu phải cơ quan có quyền lực.” Bà chủ giật lại chiếc vòng, không còn nụ cười đon đả lúc mới vào nữa. Giờ bà ta nghiến răng thật mạnh: “Tôi bán toàn đồ hàng thật giá thật, không biết hàng thì tránh xa ra!”

Tố Diệp mím môi cười, sốt ruột thật.

Cô đợi Niên Bách Ngạn giải quyết.

Niên Bách Ngạn lại thản nhiên ngăn hành động đoạt lại chiếc vòng tay của bà chủ, nhìn xung quanh rồi nói: “Bà chắc chắn nó là kim cương thật?”

“Là thật! Không những là kim cương, mà ngay cả loại đá Lapis lazuli trên này cũng có chất lượng cực tốt.” Bà ta khăng khăng.

Niên Bách Ngạn mỉm cười gật đầu: “Được! Nếu bà đã dám bảo đảm như vậy, vậy thì tôi sẽ bỏ tiền mua.”

Câu nói ấy khiến bà chủ lại cười tươi như hoa.

Nhưng lại làm Tố Diệp sững người.

Hết việc để làm rồi sao?

Anh làm gì chứ? Cô hiểu quá rõ đôi mắt tinh tường của anh. Bao nhiêu năm nay sờ tay vào kim cương, anh đã lợi hại tới mức chỉ cần cầm viên đá thô lên cũng biết hàm lượng kim cương bên trong khoảng bao nhiêu. Sao có thể không phân biệt được kim cương thật giả? Mắt anh còn chuẩn xác hơn cả máy móc.

“Cậu đợi nhé! Tôi gói lại cho cậu!” Bà chủ đã đổi sang chất giọng cung kính.

“Không cần đâu!” Niên Bách Ngạn từ chối khéo, rồi đeo thẳng chiếc vòng lên tay Tố Diệp, nhẹ nhàng nói: “Lát nữa chúng ta tới trung tâm giám định giám định thử xem. Tuy là nhỏ tới mức xoàng xĩnh nhưng dẫu sao vẫn là kim cương.”

Câu này nói với Tố Diệp.

Tố Diệp quá nhanh nhạy, lập tức nghe ra dụng ý của anh. Cô bèn ậm ờ: “Còn phải đi giám định nữa à? Bà chủ cũng đã nói rồi, là kim cương thật mà!”

Giám định kim cương thật giả, Niên Bách Ngạn mà còn phải tới tận trung tâm giám định sao?

Bà chủ đứng bên cạnh họ, nghe xong câu ấy, mặt cứng lại.

“Đương nhiên là phải giám định rồi!” Niên Bách Ngạn cười với Tố Diệp, rồi chỉ vào lời thương hiệu của cửa hàng: “Giả một phạt mười, còn có cả camera. Lỡ như nó là giả, chúng ta cũng được hời.” Dứt lời, anh lại quay sang bà chủ, hỏi nhỏ: “Đúng chứ?”

Ợ…

Bà chủ không ngờ lại có người kiên quyết đến vậy.

“Nhưng mà tôi tin lời của bà, đây là viên kim cương thật. Thế nên, bà không cần phải lo lắng về kết quả giám định.” Nói rồi, Niên Bách Ngạn rút ví ra.

Bà chủ chưa bao giờ gặp phải vị khách nào thế này, suy nghĩ rồi ngượng ngập đáp: “Chuyện đó… Đồ thì chắc chắn là thật. Cậu đã bỏ tiền ra mua vòng tay lại còn phải bỏ tiền ra giám định, lợi bất cập hại, chi phí giám định không ít đâu.”

“Ba ngàn nói nhiều cũng không nhiều, nói ít cũng không ít. Bà chủ! Tiền của mọi người có phải gió thổi tới đâu.” Niên Bách Ngạn cười với vẻ ngây thơ: “Tôi phải bảo đảm thứ có giá ba ngàn là hàng thật giá thật mới được.”

Nói xong, bà chủ lại càng thiếu tự nhiên hơn. Bà ta suy nghĩ rồi hắng giọng: “Aiya, được rồi! Tôi thấy cô cậu thích chiếc vòng tay này như vậy, thế thì giảm hẳn 30%. 2100! Lấy của hai người 2000 thôi, coi như bỏ hẳn 100 đồng.”

Tố Diệp quay đầu nhìn Niên Bách Ngạn. Siêu quá đi!

Nhưng Niên Bách Ngạn vẫn rất từ tốn: “Kim cương làm bằng zircon. Độ tinh khiết của đá Lapis lazuli rất tệ, lớp da bò chỉ là da thuộc bình thường. Đá Turquoise lại không phải tự nhiên mà là nhân tạo. Bà chủ! Chiếc vòng tay này của bà thật ra chỉ có thể bán bằng giá của thủy tinh. Đương nhiên, suy nghĩ tới số tiền thuê địa điểm của cửa hàng này, với lại còn vừa khai trương, tôi trả bà 300 đồng.”

“Cái gì? 300 đồng?” Bà chủ suýt chút nữa thì cắn đứt lưỡi mình.

Tố Diệp cũng ngỡ ngàng, nhưng là ở trong bụng.

Người đàn ông này mặc cả cũng tàn nhẫn quá đấy! Một thứ giá 3000 mà trả 300 đồng? Thấp hơn mười lần sao?

“300 đồng, tôi mang đi, bà viết hóa đơn đi!” Niên Bách Ngạn cười nhẹ nhàng: “Đương nhiên! Bà cũng có thể không bán. Nhưng danh tiếng của cửa hàng này e là sẽ bị tổn hại rồi. Dù sao thì bà cũng bán đồ nhái.”

“Cậu… Cậu…” Bà ta cứ “cậu” nửa ngày không xong, như con gì bị người ta giẫm phải đuôi, muốn phát điên mà không có sức.

Niên Bách Ngạn cong môi: “Hoặc là, tôi có thể mua nó đi với giá 2000, sau đó mang đi giám định. Chẳng phải bà bán giả một thì phạt mười sao? Tôi có nên xem trước xem cửa hàng của bà có thứ gì đáng giá để bồi thường không?”

Bà chủ có phần sốt sắng, vung tay: “Được rồi, được rồi! Thế này đi, 500 đồng!”

“300!” Niên Bách Ngạn không nhường dù chỉ nửa bước.

Tố Diệp đứng bên cạnh, lòng bàn tay đổ đầy mồ hôi. Cô đang đợi đối phương chửi họ té tát.

Vậy mà, bà chủ kia xem ra đã bị Niên Bách Ngạn điểm đúng huyệt chết. Bà ta nghiến răng nhìn anh chằm chằm, rất lâu sau mới nói với vẻ rất không tình nguyện: “Được rồi, 300! Cậu cầm đi đi!”

Bán cũng không được mà không bán càng chẳng xong. Lần đầu tiên bà ta gặp lại cái loại khách này.

Đến cả hộp bọc cũng giảm giá luôn.

Ra tới cửa, bà chủ chửi thầm: “Ăn mặc thì cũng đàng hoàng, còn đeo đồng hồ xịn, sao keo kiệt thế không biết!”

Trên con phố dài, Tố Diệp đung đưa chiếc vòng trên cổ tay, giơ ngón tay cái về phía Niên Bách Ngạn: “Giờ em mới hiểu ý nghĩa của câu nói “cao thủ ẩn giữa nhân gian”.”

Niên Bách Ngạn không nói, chỉ cười, không còn dáng vẻ mồm mép lanh lợi như ban nãy.

“Nhưng mà anh cũng bảo trên này toàn là đồ giả. Nếu kiểm nghiệm anh cũng có thể mặc cả. Sao anh cũng bớt luôn xuống 100 đồng?” Tố Diệp gảy gảy lớp thủy tinh bên trên.

Niên Bách Ngạn chẳng biết nói sao: “Làm người đừng có tham lam quá, cũng không thể dồn ép người ta vào đường cùng. Anh chỉ nói kim cương là giả. Lớp zircon tuy không đáng giá nhưng cũng có chút giá trị chứ hả? Cho dù chỉ là mấy đồng. Lapis lazuli là thật, chất lượng tầm tầm cũng là thật. Thứ duy nhất đáng giá chính là Turquoise và bột thủy tinh phía trên. Em cũng phải để người ta sống với chứ? Họ còn phải bỏ ra tiền điện, tiền thuê nhà mà.”

“Hả? Turquoise? Chẳng phải anh nói là nhân tạo sao?” Tố Diệp vội vàng cúi xuống nhìn.

Niên Bách Ngạn phì cười: “Thật ra… turquoise là thật.”

Tố Diệp trợn tròn mắt.

“Nhưng ban nãy rõ ràng anh nói…”

“Chiến tranh là không từ thủ đoạn mà!” Niên Bách Ngạn cười nói: “Với tư cách là hai bên mua bán, cho người khác đường lui thì cũng phải cho bản thân mình đường lui. Bà chủ đó có thể cùng lắm chỉ biết tình hình của viên kim cương, còn về loại đá Lapis lazuli có chất lượng thế nào, hay Turquoise và da thuộc ra sao hoàn toàn không nắm được. Anh nói liên tùng tục mấy vấn đề ra như vậy nên khi anh nói tới Turquoise, bà ấy cũng mặc nhận luôn. Còn cả viên ngọc to hơn hạt gạo một chút bên cạnh viên Turquoise đó, cũng là thật, chỉ có điều chất lượng tầm tầm.”

Tố Diệp nhìn anh bằng ánh mắt sùng bái: “Anh giỏi thật! Kiểu ám thị tâm lý đó mà anh cũng biết!”

“Thói quen tư duy của con người thôi mà. Anh chẳng hiểu gì về tâm lý học đâu, chỉ hiểu đạo lý thương trường thôi.” Niên Bách Ngạn giơ tay ra, ôm cô vào lòng.

Tố Diệp cười hì hì, khoác lấy tay anh rồi ngọt ngào nói: “Tìm được người chồng như anh thật sướng!”

Niên Bách Ngạn nhìn cô bằng ánh mắt hiền hòa và cưng chiều.

“Thứ đó đeo chơi thì được. Còn nếu thực sự thích kiểu đó, anh sẽ nhờ người dùng chất liệu thật làm cho em một sợi.”

“Vậy phải tốn bao nhiêu?” Tố Diệp làm mặt giảo hoạt: “3000?”

“Còn chẳng đủ làm một góc viên ngọc.” Niên Bách Ngạn giơ tay xoa đầu cô: “Thứ anh tặng em, hàng thật giá thật. Bà Niên ạ! Em phải biết nhìn hàng mới được.”

Tố Diệp ôm chầm lấy anh: “Bách Ngạn, Bách Ngạn! Anh tốt thật!”

Niên Bách Ngạn bật cười.

Ăn phô mai xong, còn lượn qua vài tiệm đồ ăn vặt, Tố Diệp mới cảm thấy thực sự thỏa mãn. Cô nắm tay anh, nhìn dòng người đi qua đi lại rồi thở dài: “Những ngày tháng như thế này thật tuyệt, làm em nhớ lại lúc ở bên Nam Phi.”

Lần đó cũng vào một buổi chiều như vậy, một buổi chiều hiếm hoi được nhàn rỗi. Ở một góc phố tại Cape Town náo nhiệt, ăn trưa xong, cô và Niên Bách Ngạn đi dạo dưới nắng chiều. Sau khi xem xong một buổi biểu diễn, cô dựa vào tay anh và thở dài: Anh bảo giá mà chúng ta được nhàn hạ như thế này thì tốt biết bao.

Anh hôn khẽ lên tóc cô, mỉm cười đáp: Rồi sẽ có một ngày như thế!

Vậy, hôm nay có được tính là ngày ấy không?

Cô biết, Niên Bách Ngạn không muốn như vậy. Đúng như anh nói, anh không muốn thực hiện lời hứa của mình như thế. Vì anh phải rời bỏ công việc một cách quá oan ức, đây không phải điều anh muốn.

Niên Bách Ngạn nhìn cô, không nói gì mà chỉ đặt lên trán cô một nụ hôn.

Lần này, anh không thể cho cô bất kỳ lời hứa nào.

Khi ra khỏi Nam La Cổ, vừa mở cửa xe thì di động của Niên Bách Ngạn vang lên.

Tố Diệp nhíu mày: “Chẳng phải anh hứa sẽ tắt điện thoại sao!”

Niên Bách Ngạn tỏ ý xin lỗi cô rồi quay đầu nhận điện thoại.

Giọng nói ở đầu kia trong trẻo, rõ ràng: “Niên Bách Ngạn! Có phải chúng ta nên ngồi nói chuyện đàng hoàng rồi không?”

Niên Bách Ngạn chống một tay lên nóc xe, cười nhạt: “Kỷ Đông Nham! Cậu đạt được mục đích của mình rồi, còn có gì để nói nữa đây?”

Kỷ Đông Nham không giận dữ, dường như đã đoán trước anh sẽ nói vậy. Anh ta cười: “Anh không rời khỏi Tinh Thạch, làm sao chúng ta nói chuyện được? Giờ tốt rồi! Anh bỏ nơi đó đi, chúng ta mới có thể đứng trên cùng một vạch xuất phát để nói chuyện với nhau được.”

“Tôi và cậu nói chuyện không hợp!” Nói xong, Niên Bách Ngạn ngắt máy.

Lên xe, gương mặt anh trở nên trầm mặc.

Tố Diệp lén quan sát anh. Từ gương mặt bình thản kia, không thể đoán ra ai vừa gọi điện cho anh. Rất lâu sau, cô nói: “Bách Ngạn! Anh có thể hứa với em một chuyện không?”

Niên Bách Ngạn quay đầu nhìn cô.

Cô liếm môi: “Cho hai chúng ta một chút thời gian rảnh được không? Tạm thời đừng nghĩ tới những chuyện làm ăn nữa.” Có trời biết, cô trân trọng ngày hôm nay đến mức nào.

Niên Bách Ngạn đọc được sự khẩn cầu từ ánh mắt cô, còn có một chút hoang mang, lo sợ. Tim anh mềm ra. Một lúc sau, anh gật đầu: “Được!”


/727

THICH DOC TRUYEN

Đa số thông tin và hình ảnh trên website đều được sưu tầm từ các nguồn trên Internet. Website hay upload-er không sở hữu hay chịu trách nhiệm bất kỳ thông tin nào trên đây. Nếu làm ảnh hưởng đến cá nhân hay tổ chức nào, khi được yêu cầu, chúng tôi sẽ xem xét và gỡ bỏ ngay lập tức.

LIÊN HỆ ADMIN

adsdoctruyen@gmail.com

DMCA.com Protection Status