Đêm mưa, càng về khuya càng lạnh.
Những hạt mưa bằng hạt đậu mỗi lúc một to, cuối cùng ào ào trút xuống, cuối cùng trở thành mưa đá.
Khi nói ra bốn chữ đó, sức mạnh nơi cánh tay Niên Bách Ngạn lại mạnh hơn một chút nữa.
Tố Diệp chỉ cảm thấy cánh tay mình đau đớn như tách rời khỏi cơ thể. Dường như cô còn nghe thấy cả tiếng khớp xương răng rắc kêu, giọng nói trầm lạnh của người đàn ông cũng xuyên qua màng nhĩ. Còn cô, cả gò má chỉ có thể dính sát lên cửa sổ, như những hạt mưa lớn nhỏ như trân châu đang rơi lộp bộp xuống ô cửa, làm gương mặt cô rung lên, va đập vào nhau một cách triệt để.
Thủy tinh cọ vào bả vai đau đớn. Cô không nhúc nhích nổi. Sự phẫn nộ của Niên Bách Ngạn như muốn dỡ xương cô ra.
Sau đó, máu tươi thấm lên thủy tinh. Dòng máu nóng gặp tấm kính lạnh ngắt nhanh chóng hạ nhiệt, không thể nhòe ra mà ngưng tụ lại tựa một đóa hoa mai đỏ chói mắt dưới trăng lạnh.
Nó chảy ra từ vết thương ở cổ cô, tuy không sâu nhưng máu đã thấm ra ngoài.
Máu trên vết thương vì cô cố gắng giãy giụa lại càng chảy nhiều hơn. Có một giọt từ từ chảy xuống, dính lên lồng ngực vì đang thở dồn dập mà phập phồng lên xuống của cô.
Da cô trắng như tuyết, nên lại càng tôn lên màu đỏ rực của máu, một máu đỏ tươi chói lọi.
“Niên Bách Ngạn! Anh đang phạm pháp!” Cô không thể đối chọi lại anh, cộng thêm thời gian hơn một tháng trời bị giam giữ đủ để tiêu diệt toàn bộ thể lực và sức sống của cô. Chiêu này của Niên Bách Ngạn quá tàn độc. Bất kỳ người nào bị giam ở một nơi thế này cũng gần như sụp đổ.
Sức lực của cô cũng hoàn toàn mất đi, chỉ còn lại sức để cố gắng dằn mạnh từng chữ.
Nghe xong câu ấy, Niên Bách Ngạn bật cười. Cả cơ thể dài ngoằng áp sát vào cô, cuối cùng thủ thỉ bên tai: “Hai từ pháp luật được nói ra từ miệng một người phụ nữ vô tâm như cô đúng là nực cười. Muốn nói chuyện pháp luật với tôi phải không? Cô tưởng mọi người bên ngoài sẽ tin Niên Bách Ngạn tôi lại đi giam cầm một người phụ nữ sao?”
Lửa bốc lên trong mắt Tố Diệp. Ở tư thế này, điều duy nhất cô có thể làm là nhìn anh phẫn nộ.
Rõ ràng Niên Bách Ngạn không hài lòng với ánh mắt này của cô. Sự khó chịu trên gương mặt anh ban nãy đột ngột tan đi. Dần dần, tận sâu nơi đáy mắt toát ra một làn khí lạnh buốt tận cốt tủy, không khác gì mưa đêm ngoài kia.
Đã từng có lúc, anh tin tưởng vào tình yêu trong đôi mắt cô đến thế, rằng cô sẽ chỉ nhìn anh bằng ánh mắt chứa chan tình cảm. Mỗi lần cô nũng nịu nhào vào lòng anh, trái tim anh cũng tan chảy.
Anh luôn cho rằng, vẻ đẹp trong đôi mắt cô khiến anh nghẹt thở, không thể ngờ có một ngày trong đôi mắt ấy cũng ngập tràn chán ghét và căm phẫn.
Sự căm phẫn ấy còn hơn rất nhiều những lời nói hằn học của cô.
“Giam cô một tháng mà vẫn còn nóng nảy như vậy. Tố Diệp! Cái tính này của cô đúng là muốn chết!” Anh cong môi, nụ cười chế giễu không tan vào trong ánh mắt. Anh chỉ dùng một tay giữ chặt hai cánh tay cô, một tay còn lại từ từ tháo cà vạt.
“Cô có biết không? Con hươu trong rừng sâu ban đầu vốn không biết nó là loại động vật thấp nhất trong chuỗi thức ăn. Nó bèn nghênh ngang, dương oai giễu võ trước mặt con sư tử có thể nuốt chửng lấy nó bất kỳ lúc nào. Cuối cùng, nó bị ăn sạch không còn một mẩu xương. Rồi sau đó, đời đời kiếp kiếp của họ nhà hươu đều phải nhớ rằng mình có thể chọc vào ai, không được chọc vào ai. Con người cũng vậy thôi, luôn phải cho họ một bài học thì họ mới hiểu chuyện gì nên làm, chuyện gì tuyệt đối không được làm. Tố Diệp! Tôi và cô ngày tháng còn dài. Tối nay, tôi phải để cho cô biết, cô có giận dữ cũng phải tỏ ra ôn hòa, nhã nhặn với tôi. Một người đến cả sự phẫn nộ của không kìm chế được thì phải bị dạy dỗ một chút mới nhớ được.”
Tố Diệp thất kinh: “Niên Bách Ngạn! Anh định làm gì?”
Nhưng Niên Bách Ngạn không trả lời nữa, cầm cà vạt của mình buộc thẳng vào hai cổ tay cô. Chiếc cà vạt cao quý hoàn toàn trở thành một sợi dây thừng. Anh kéo mạnh, trói chặt hai tay cô lại.
Tố Diệp không biết anh định làm gì, thế nên liều mạng vùng vẫy.
Ai ngờ, cô vẫn bị một tay anh bắt lấy, kẹp chặt như diều hâu bắt gà con. Anh giơ tay đẩy cánh cửa ban công bên cạnh cửa sổ ra.
Bên ngoài là ban công hình cung cực lớn. Nếu bình thường tới đây nghỉ dưỡng, thì đây là một vị trí tuyệt đẹp để nhàn nhã đứng ngắm cảnh phía dưới. Xuyên qua lớp cây cỏ um tùm xanh tốt là có thể nhìn thấy biển khơi trong xanh hút tầm mắt. Nếu là một buổi trưa hè, hoàn toàn có thể mở rộng cánh cửa này ra, rồi nằm lên ghế, pha một cốc cafe Classic của Ý, vừa hít hà hương cafe đậm đà, vừa có thể ung dung lắng nghe tiếng sóng biển đập vào vách đá.
Thi thoảng lại có một chú hải âu bay ngang qua. Tiếng của nó từ xa vọng lại khi bay tà tà trên mặt biển. Cuộc sống như thế mới gọi là thiên đường chốn nhân gian.
Nhưng nó chẳng liên quan gì tới đêm nay.
Một đêm mưa như thác đổ, thậm chí mưa đã tụ lại thành băng tuyết. Khi rơi xuống cánh cửa mở tung, đủ để làm tấm rèm cao hơn sáu mét bị thổi tung. Nó phần phật bay cao, tùy tiện bay tung trong không trung theo cơn gió. Cảnh tượng này mới hoành tráng làm sao.
Vậy mà Niên Bách Ngạn lại đẩy cô ra ngoài.
Chân Tố Diệp bị trẹo. Cô hét lên tiếng rồi ngã xuống lớp đá cuội rải trên ban công. Mỗi viên đá cuội ở đây cả về kích cỡ, màu sắc thậm chí là hình thù đều không khác nhau là mấy. Chỉ phục vụ cho mục đích thẩm mỹ, có thể thấy mỗi một chi tiết tại đây đều độc đáo, đặc sắc.
Nhưng khổ cho đầu gối của Tố Diệp. Vì nơi đây ít người lui tới nên đá cuội chưa được giẫm qua giẫm lại nhiều lần, nên vẫn chưa tròn trịa lắm. Cộng thêm trên đá cuội rớt xuống rất nhiều băng tuyết. Vì thế khi ngã xuống, đầu gối cô đau râm ran.
Niên Bách Ngạn bước tới túm cô lên, rồi buộc một đầu cà vạt vào rìa ban công. Như vậy đã ngăn chặn khả năng cô có thể nhảy xuống dưới để chạy thoát.
Tố Diệp bị cố định trên ban công. Cô mặc chiếc váy ngủ màu trắng, tóc rũ xuống, y hệt như một nữ phù thủy sắp bị hành hình. Băng lạnh rơi lộp bộp xuống người cô, như vô số chiếc búa nhỏ đang đập lên mỗi góc trong cơ thể.
Cô khản cổ thét gào, giận dữ chửi mắng Niên Bách Ngạn.
Nhưng Niên Bách Ngạn lạnh lùng tới mức độ tàn nhẫn.
Anh không khóa cửa, mà đứng trong phòng cách cô hơn một mét, đút hai tay vào túi quần, bình tĩnh nhìn cô, không một chút tình người. Mặc cho cô quát nạt dưới trời mưa tuyết, nét mặt không hề xao động.
Băng tuyết cũng bị gió cuốn lăn vào trong phòng, thấm ướt gấu quần anh, nhưng vẫn chẳng thấy anh động đậy.
Gió vù vù thổi.
Tấm rèm đen múa loạn như một lũ ma quỷ sau lưng Niên Bách Ngạn, tôn lên dáng người cao lớn càng ngày càng lạnh lùng của anh. Anh cũng mặc một chiếc sơ mi đen, trong phòng lại không bật đèn, u tối gần như hủy diệt cả đất trời.
Thế nên, từ góc của Tố Diệp nhìn qua, Niên Bách Ngạn thật sự trở thành một con quỷ sa tăng tới đòi mạng. Đêm có đen đặc thế nào, tấm rèm có u tối thế nào, mưa tuyết có lạnh lẽo thế nào cũng chẳng bằng đôi mắt anh.
Đúng thế! Anh đang đòi mạng, đang muốn lấy mạng cô trả cho đứa con của mình.
Thế thì cô phải đòi mạng ai đây?
Niên Bách Ngạn mới là hung thủ thật sự!
Tố Diệp cố hết sức co rụt người lại, chịu đựng nỗi đau khi mưa đá rơi xuống cơ thể. Chiếc cà vạt trói chặt tay cô sau khi bị thấm nước cũng không còn trơn tuột. Nó khảm sâu vào da thịt như sợi dây thừng bị ngâm vào nước muối, thít chặt đến đau nhức.
Hai chân cô đã run đến mức không còn run nổi nữa, cuối cùng chỉ có thể thu mình vào một góc ban công, nhưng hai tay thì vẫn bị cố định.
Cô cúi gằm. Mái tóc dài ướt nhẹp dính vào hai bên má. Đôi vai nhỏ xíu run rẩy trong cái giá lạnh. Đôi chân trần dẫm lên lên đá hoa thấm mưa và tuyết. Bàn chân trắng trẻo, lạnh cóng gần như tái nhợt.
Cô cảm thấy, chỉ một giây nữa thôi mình sẽ chết.
Cô chưa bao giờ thấy lạnh như vậy, mỗi giây một phút đều là sự giày vò.
Từng hạt mưa chằng chịt nối nhau đập lên người cô như ngàn vạt nhát dao cắm xuống cơ thể. Nhưng dần dần, cô không còn cảm thấy đau nữa.
Lực và nhiệt độ của băng đá đã khiến cả người cô tê dại.
Cô như một thi thể bị rút cạn máu, cuối gục xuống bất động tại một góc ban công. Không còn giãy giụa, không còn chửi mắng, chỉ nằm đó, im lìm, lặng lẽ…
Đúng một tiếng đồng hồ.
Mưa đá từ dày đặc tới khi ngớt dần, nhưng vẫn kèm theo mưa lạnh, đổ ào từ trên trời đêm xuống.
Tố Diệp đã thoi thóp thở. Cơ thể gầy bé không cử động được chút nào.
Còn Niên Bách Ngạn, trong vòng một tiếng đồng hồ ấy cũng không nhúc nhích. Anh không ngồi, cũng không đi, sừng sững như một cái tượng gỗ cách cô không xa. Anh chỉ nhìn cô chằm chằm, không rời một khắc.
Chỉ là đôi mắt anh đã thấm đẫm cái rét mướt của mưa đêm.
Bờ môi mỏng vẫn mím chặt, gần như kéo thành một đường thẳng.
Anh vẫn đang chờ đợi Tố Diệp cầu xin, nói với rằng cô biết sai rồi.
Vậy mà cô thà tắm mưa cũng không chịu mở lời.
Trong một tiếng đồng hồ, trái tim Niên Bách Ngạn cũng đông thành băng, cuối cùng được nhét vào trong một căn phòng lạnh giá, kín như bưng. Anh nhìn Tố Diệp, nhìn người con gái đã từng khiến anh si mê, nhìn người con gái anh chỉ muốn được móc tim mình ra trao cho cô. Cuối cùng anh cũng hiểu rồi, cuối cùng anh cũng phải khẳng định sự bạc tình của cô.
Những thứ xa xỉ mãi mãi vẫn sẽ xa xỉ mà thôi.
Anh tưởng mình đã có được rồi, ai ngờ thứ mua về chẳng qua chỉ là hàng nhái loại A, tưởng thật mà giả. Trong một lĩnh vực mà anh hoàn toàn không quen thuộc, anh không có khả năng phân biệt đâu là thật, đâu là giả, thế nên từ đầu tới cuối bị đùa bỡn cũng là đáng kiếp mà thôi!
Anh phải cảm ơn Tố Diệp. Nếu không có cô, anh sẽ chẳng thể biết thì ra tình yêu cũng có thể giả dối. Thế nên anh phải cảm ơn cô, cảm ơn cô chân thành, sâu sắc, cảm ơn cô đã làm cho trái tim anh giá băng trở lại.
Tố Diệp chẳng biết đã qua bao lâu. Cô có cảm giác đã ngàn vạn năm trôi qua vậy.
Cho tới khi, dường như có tiếng bước chân lại gần.
Mái tóc dài bị nước mưa dội xuống, thành một mớ rối bù. Khuôn cằm nhọn của cô chống lên đầu gối. Cô bất lực mở mắt ra. Là một đôi giày da nam giới, được đặt làm thủ công từ da cá sấu.
Bờ môi cô run run, định lên tiếng nói điều gì đó nhưng chẳng thốt ra được chữ nào, vì đôi môi cũng đã tê cứng.
Trong tầm mắt mơ hồ, dường như cô nhìn thấy Niên Bách Ngạn cuối người xuống. Bàn tay chắc chắn của anh phủ lên đầu cô. Cô không cảm thấy quá nhiều sức lực, có lẽ anh vốn không dùng sức hoặc có lẽ cô chẳng còn cảm giác gì nữa.
Dáng hình cao lớn của người đàn ông ít nhiều đã chặn lại những giọt mưa bắn lên người cô. Đầu cô vẫn gục xuống đầy mỏi mệt, như một con chim bị gẫy cánh, chỉ còn lại chút hơi thở tàn, ngắc ngoải phút cuối cùng.
Cô lại cảm nhận được hình như ngón tay Niên Bách Ngạn đang di chuyển, rồi dừng lại sau gáy cô.
Ngay sau đó anh dùng sức. Cô chỉ còn hơi để phát ra tiếng ư hừ the thé, như một linh hồn bật ra khỏi cổ họng. Cô để mặc cho anh giữ chặt đầu mình, bắt cô nhìn thẳng vào mắt anh.
Đôi mắt Niên Bách Ngạn thậm chí còn thâm sâu hơn cả đêm tối.
Cô bị ép phải ngẩng lên. Vì có anh, chỉ có rất ít giọt mưa rơi xuống má cô. Chúng chảy thành giọt men dần vào lồng ngực cô. Cô cảm thấy cổ mình hơi đau. Chỉ một chút nhói lên này thôi cũng đã nhắc nhở cô rằng thì ra cô vẫn còn sống.
Niên Bách Ngạn ngồi xuống. So với một Tố Diệp thê thảm đủ đường, hình như cả mưa cũng biết sợ cái lạnh lẽo toát ra từ người anh, bỗng chốc nhỏ đi rất nhiều, rớt xuống bờ vai rộng lớn của anh hoàn toàn không mạnh bạo.
Cô tự trào, thì ra bản thân mình đã yếu đuối tới mức điều kiện tự nhiên cũng không buông tha cho cô.
Cánh tay đỡ sau gáy cô của anh chính là cánh tay đã bị cô dùng dao làm bị thương. Cô chỉ cần hơi xoay đầu là có thể nhìn thấy vết thương trên tay anh. Chiếc sơ mi đen thấm ướt, dính chặt lên nó, không biết là ướt máu hay ướt mưa.
Cô chẳng ngửi thấy mùi tanh. Có lẽ cả vị giác của cô cũng hỏng hẳn rồi.
“Nghe lời một chút thì sẽ không phải chịu khổ quá nhiều.” Ngữ khí của Niên Bách Ngạn nhạt nhòa, lạnh lùng và vô tình. Anh nhìn vào gương mặt tái mét của cô, từ tốn nói: “Tôi vẫn thích nhìn dáng vẻ ngoan ngoãn của cô hơn, rất đẹp.”
“Niên… Bách Ngạn! Anh… Anh có giỏi thì giết… chết tôi luôn đi!” Cô yếu lắm rồi, nhưng vẫn không chịu cầu xin anh. Cô không xin, chết cũng không xin.
Nụ cười bên khóe môi Niên Bách Ngạn mở rộng: “Giết cô? Chi rằng cứ giữ cô bên cạnh để tôi từ từ chơi cô.”
Cả cơ thể Tố Diệp chợt run lên.
“Niên Bách Ngạn… Đừng tưởng tôi không biết anh muốn gì… Anh muốn có được cổ phần của nhà họ Diệp…” Cô nói đứt quãng: “Anh có tư cách gì… mà làm vậy với tôi? Anh… vì lợi ích… vì tiền đồ mới tiếp cận tôi, giả vờ yêu tôi… Tôi vì muốn báo thù nhà họ Diệp… nên cũng giả vờ tình cảm đóng kịch cùng anh. Anh và tôi đều bỉ ổi như nhau thôi. Thế nên anh… anh không có tư cách đối xử với tôi như vậy!”
Đường cong trên môi Niên Bách Ngạn dần lạnh đi. Hay cho câu giả vờ yêu cô. Cuối cùng hôm nay anh cũng hiểu thế nào là lòng dạ đàn bà như cây kim rơi ngoài biển rồi.
“Cô còn nói thiếu một chuyện.” Anh sa sầm mặt lại, nói rành mạch từng từ: “Tiếp theo đây thứ tôi muốn lấy trên người cô không chỉ có cổ phần của nhà họ Diệp mà còn cả đứa con cô nợ tôi nữa!”
Như một chiếc búa đập thẳng vào gáy Tố Diệp. Hai tai cô ù ù vang dội. Còn chưa kịp phản ứng lại, Niên Bách Ngạn đã cởi hai tay cô khỏi ban công, nhưng không tháo cà vạt ra khỏi hai cổ tay.
Anh lập tức bế cô lên.
Đi từng bước ổn định về phía phòng tắm.
Cả người Tố Diệp mềm oặt dựa vào lòng anh. Tóc cô lòa xòa rủ xuống cánh tay anh. Cô muốn phản kháng, nhưng không còn sức để chống chọi, chỉ biết để mặc cho anh bế mình vào phòng tắm.
Phòng tắm tự động mở vòi nước. Chẳng mấy chốc, hơi nóng đã phủ kín cả gian phòng.
Niên Bách Ngạn không nói lời nào, vứt thẳng Tố Diệp xuống bồn tắm. “Bõm” một tiếng, nước bắn tung tóe. Cả tiếng hét của cô cũng bị chôn vùi. Anh cũng không rảnh rỗi. Bàn tay lớn kéo váy ngủ của cô ra không thương tiếc, tàn nhẫn xé rách.
Lớp vải dưới ngón tay anh trở nên mỏng manh vô cùng.
Chẳng mấy chốc, cả người Tố Diệp từ trên xuống dưới ngoài trừ mảnh cà vạt nơi cổ tay thì không còn mảnh vải.
Cô suýt nữa bị sặc, níu chặt lấy thành bồn tắm theo phản xạ, nhìn lên Niên Bách Ngạn, cắn chặt răng. Một lúc sau cô nói rõ: “Tôi… sẽ không sinh con cho anh!” Cuối cùng anh cũng thừa nhận. Nhưng chẳng phải cô đã biết kết quả rồi sao? Tại sao tim vẫn đau như vậy?
“Tố Diệp! Chưa có người đàn bà nào dám chơi đùa Niên Bách Ngạn tôi như vậy. Để cô sinh con là vì cô nợ tôi.” Niên Bách Ngạn ngồi hẳn xuống bên cạnh bồn tắm. Trong làn nước vẫn là cơ thể khêu gợi làm đôi mắt anh đau nhức. Anh hơi nheo mắt lại, giơ tay siết chặt cằm cô: “Cô nói đúng lắm! Trong mắt tôi cô chẳng qua chỉ là một con cờ thôi. Nói trắng ra, cô chẳng khác gì mấy người phụ nữ làm ấm giường cho tôi cả. Bây giờ tôi cần một đứa trẻ mang dòng máu của nhà họ Diệp. Cô chính là công cụ tốt nhất.”
Lời nói của anh còn rét buốt gấp ngàn vạn lần cơn mưa thảm khốc vừa rồi.
Cô cụp mắt xuống. Đợi anh buông tay ra, cô gục đầu bên bồn tắm. Mái tóc trôi bồng bềnh như lớp rong biển trong nước. Gương mặt cô trắng nhợt đến kinh người.
Cô run run, thốt ra một câu: “Nếu để tôi lựa chọn một lần nữa, tôi… vẫn sẽ bỏ đứa con của anh.” Cô chẳng qua chỉ là một con cờ, không phải sao?
Không sao cả…
Thật sự không hề gì.
Cô đã từng yêu anh chân thành, sâu sắc đến thế, thì bây giờ cũng hận anh tận cốt tủy như vậy.
Niên Bách Ngạn nghe cô nói xong chợt cười nhạt: “Không sao! Cô dám phá, tôi dám để cô tiếp tục mang thai!”
Ngón tay dài của anh trượt qua gương mặt tái mét của cô, rồi đi dần xuống dưới. Khi đi qua vết cứa ở cổ, tay anh hơi khựng lại nhưng quá mờ nhạt để đối phương nhận ra.
Rồi sau đó tay anh trượt xuống xương quai xanh của cô, tới lồng ngực cao cao, tới cái bụng nhỏ bằng phẳng…
Cổ tay Tố Diệp bị trói chặt, muốn đẩy tay anh ra là điều không thể. Vì ban nãy dầm mưa, giờ cả người cô mềm nhũn. Thế nên, khi ngón tay người đàn ông hướng tới giữa hai chân cô, cô vô thức muốn kẹp chặt lại, tiếc là không địch nổi sức mạnh của anh.
Khi ngón tay anh xông vào mà không hề báo trước, cổ họng khô rát của Tố Diệp đau đớn.
Cô muốn kêu, nhưng thanh âm phát ra nhỏ như con kiến.
Sau đó, cô cảm nhận được Niên Bách Ngạn tiếp tục thám hiểm sâu hơn, ngón thứ hai, rồi ngón thứ ba…
Thô lỗ, không chút xót xa.
Tay anh cũng lạnh như mắt anh.
Cô co rụt người lại, bắt đầu run lên.
Còn anh thì hưởng thụ sức hấp dẫn mà không gian chật hẹp đó mang lại cho đầu ngón tay.
“Niên Bách Ngạn… Anh là đồ vô liêm sỉ!” Tố Diệp cảm thấy thân dưới đau muốn chết. Ngón tay anh dài và thô, mỗi một lần vận động đều chạm tới nơi sâu nhất.
Niên Bách Ngạn chỉ cúi đầu, cười như người vô hại. Bàn tay còn lại của anh xoay mặt cô lại, cất giọng trầm thấp bên tai cô: “Tôi vô liêm sỉ? Cô quên những lúc mình từng phóng đãng dưới người tôi rồi sao?”
Tố Diệp biết anh sẽ giày vò một cách xấu xa, nhưng chưa từng nghĩ những lời sỉ nhục thốt ra từ miệng anh lại khiến cô sống không bằng chết như vậy.
“Hơn một tháng rồi. Nói thật lòng, tôi vẫn rất nhớ tiếng rên rỉ của cô.” Anh tàn nhẫn kéo căng đường cong nơi khóe miệng, đôi mắt co lại, gia tăng động tác nơi ngón tay.
Tố Diệp không thể né tránh hành vi của anh, chỉ có thể cắn chặt môi. Ít nhất thì cô phải khống chế bản thân, không được phát ra bất kỳ âm thanh nào.
Nhưng dường như Niên Bách Ngạn nhìn thấu tâm tư của cô. Môi anh cọ sát nhẹ nhàng bên vành tai cô: “Đừng gắng gượng nữa, cô ướt lắm rồi!”
Tố Diệp một lần nữa cố gắng vặn vẹo, nhưng bị anh giữ chặt.
Cuối cùng, cô dồn toàn bộ sức lực để cắn vào môi thật mạnh.
Dáng vẻ ngang bướng của cô khiến Niên Bách Ngạn không vui. Nơi đáy mắt anh như có mây đen vần vù kéo tới. Anh rút hai ngón tay ra, chỉ để lại một ngón, nhưng lại tìm được điểm nhạy cảm đó không hề sai sót.
Anh cười khẩy ấn xuống, rồi vần vò.
Tố Diệp trợn trừng hai mắt, từng con sóng như đập thẳng vào tim.
Nhưng cô tiếp tục gia tăng sức mạnh, tiếp tục cắn môi.
Niên Bách Ngạn ngược lại không vội vàng, chỉ từ từ giày vò điểm đó, cảm nhận nơi mềm mại mỗi lúc một co lại.
Anh muốn cô buông bỏ vũ khí, phải thông qua điểm này để cô tê liệt.
“Buông ra… Đồ khốn nạn này…” Giọng nói của Tố Diệp kèm theo chút nghẹn ngào.
Ánh mắt Niên Bách Ngạn chỉ còn giá lạnh. Sự trơn mềm nơi ngón tay khiến giọng anh cũng khản đục. Anh ấn chặt cơ thể đang ngọ ngoạy của cô: “Nỡ sao? Cơ thể của cô càng ngày càng chặt rồi.”
“Đủ rồi!” Anh là đồ khốn, cô phải giết chết anh!
Cô căm hận bản thân mình. Lúc anh vừa mới vào phòng, cô nên liều mạng đâm thẳng dao vào người anh mới phải
Động tác tay của Niên Bách Ngạn vẫn giày vò như cũ, không ngừng kích thích cô.
Đúng vào lúc anh cảm thấy cũng gần được rồi, ngón tay liền mạnh mẽ hơn.
Tố Diệp thở dốc một tiếng, hàm răng trên môi bất thình lình buông ra. Cuối cùng tiếng hét thất thanh vẫn thoát ra khỏi cổ họng, cơ thể trong phút chốc co lại tới cực điểm.
Cuối cùng, lồng ngực cô phập phồng, lên xuống không ngớt.
Chỉ có điều, cơ thể cô đã yếu tới mức chẳng còn hưởng thụ được cảm giác bị anh đưa lên tới đỉnh. Cô ngẩng đầu, nhắm chặt mắt lại, từ từ trượt xuống bồn tắm.
Niên Bách Ngạn vươn tay ra, kéo cô lên.
Thấy môi dưới đã cô bị cắn đến chảy máu, mặt anh chợt tím tái.
Tố Diệp! Cô giỏi lắm!
Tố Diệp chẳng biết mình đã ngủ bao lâu.
Khi cô mở mắt ra thì ngoài cửa trời đã sáng đẹp. Nắng chiếu vào tấm rèm đen khiến nó không còn nặng nề.
Trong phòng rất yên tĩnh, chỉ còn tiếng tích tắc khẽ khàng vọng vào tai cô.
Cô rên lên một tiếng, thử dậy khỏi giường. Người rất đau, đầu mơ màng còn cổ tay cũng như đứt rời. Cô giơ tay lên mới phát hiện chiếc cà vạt trói tay chẳng biết đã biến mất từ lúc nào.
Chỉ còn lại một vết bầm tím còn thấy rõ.
Cho dù không có vết bầm tím này nhắc nhở, Tố Diệp cũng nhớ rõ những chuyện xảy ra tối qua.
Niên Bách Ngạn đã tới đây.
Sau đó, anh trở thành ác quỷ.
Tố Diệp cảnh giác đảo mắt một vòng quanh phòng. Anh không còn ở đây nhưng vẫn còn mùi hương của anh.
Nó không còn là mùi hương an toàn khiến cô lưu luyến như trước nữa, giờ chỉ hơi ngửi thấy nó, cô cũng sợ hãi kinh hồn.
Cô không thể không thừa nhận mình sợ dáng vẻ anh tối qua. Nhưng bất luận thế nào, cô cũng tuyệt đối không cúi đầu!
Một bên giường trống vắng, trơ trọi, nhưng có thêm một chiếc gối nữa. Xem ra, tối qua Niên Bách Ngạn ngủ bên cạnh cô. Tố Diệp run rẩy giơ tay ra, chạm vào gối, rồi đưa tay lên mũi ngửi.
Là mùi gỗ mộc.
Rất nhạt.
Nhưng chắc chắn thuộc về anh.
Trên tủ đầu giường vẫn còn chiếc đồng hồ cơ anh vẫn hay đeo, chiếc tích tắc phát ra từ đó. Có trách thì trách căn phòng này quá yên tĩnh, tới mức có nghe được cả tiếng kim giây đồng hồ.
Trên người cô đã được thay một chiếc áo ngủ sạch sẽ, bằng bông, rất mềm mại.
Có người gõ cửa.
Tố Diệp cảnh giác mở to mắt. Cả người cô dính chặt vào đầu giường, một lần nữa đề cao phòng bị.
Nhưng người đi vào là chị Trần.
Sau khi thấy cô đã tỉnh lại, chị ta cũng không mấy lạ lẫm, dường như cũng làm thinh trước gương mặt không chút hồng hào của cô. Chị ta đi thẳng tới trước cửa sổ, kéo rèm ra, để ánh nắng tràn vào phòng.
“Cô Tố! Dậy rồi thì xuống nhà ăn cơm thôi. Trước khi đi, anh có dặn là nhất định phải nhìn cô ăn cơm.”
Lời nói của chị Trần làm Tố Diệp giật mình. Cô nắm bắt vào trọng điểm: “Trước khi đi? Anh ta… Anh ta giờ có ở trong biệt thự không?”
“Sáng sớm nay anh đã ra ngoài có việc rồi.”
Đầu óc Tố Diệp xoay chuyển rất nhanh. Ngón tay cô vì phát hiện quan trọng ấy mà run lên vì kích động. Niên Bách Ngạn ra ngoài có việc rồi? Xem ra hòn đảo này nhất định có đường thoát!
Những hạt mưa bằng hạt đậu mỗi lúc một to, cuối cùng ào ào trút xuống, cuối cùng trở thành mưa đá.
Khi nói ra bốn chữ đó, sức mạnh nơi cánh tay Niên Bách Ngạn lại mạnh hơn một chút nữa.
Tố Diệp chỉ cảm thấy cánh tay mình đau đớn như tách rời khỏi cơ thể. Dường như cô còn nghe thấy cả tiếng khớp xương răng rắc kêu, giọng nói trầm lạnh của người đàn ông cũng xuyên qua màng nhĩ. Còn cô, cả gò má chỉ có thể dính sát lên cửa sổ, như những hạt mưa lớn nhỏ như trân châu đang rơi lộp bộp xuống ô cửa, làm gương mặt cô rung lên, va đập vào nhau một cách triệt để.
Thủy tinh cọ vào bả vai đau đớn. Cô không nhúc nhích nổi. Sự phẫn nộ của Niên Bách Ngạn như muốn dỡ xương cô ra.
Sau đó, máu tươi thấm lên thủy tinh. Dòng máu nóng gặp tấm kính lạnh ngắt nhanh chóng hạ nhiệt, không thể nhòe ra mà ngưng tụ lại tựa một đóa hoa mai đỏ chói mắt dưới trăng lạnh.
Nó chảy ra từ vết thương ở cổ cô, tuy không sâu nhưng máu đã thấm ra ngoài.
Máu trên vết thương vì cô cố gắng giãy giụa lại càng chảy nhiều hơn. Có một giọt từ từ chảy xuống, dính lên lồng ngực vì đang thở dồn dập mà phập phồng lên xuống của cô.
Da cô trắng như tuyết, nên lại càng tôn lên màu đỏ rực của máu, một máu đỏ tươi chói lọi.
“Niên Bách Ngạn! Anh đang phạm pháp!” Cô không thể đối chọi lại anh, cộng thêm thời gian hơn một tháng trời bị giam giữ đủ để tiêu diệt toàn bộ thể lực và sức sống của cô. Chiêu này của Niên Bách Ngạn quá tàn độc. Bất kỳ người nào bị giam ở một nơi thế này cũng gần như sụp đổ.
Sức lực của cô cũng hoàn toàn mất đi, chỉ còn lại sức để cố gắng dằn mạnh từng chữ.
Nghe xong câu ấy, Niên Bách Ngạn bật cười. Cả cơ thể dài ngoằng áp sát vào cô, cuối cùng thủ thỉ bên tai: “Hai từ pháp luật được nói ra từ miệng một người phụ nữ vô tâm như cô đúng là nực cười. Muốn nói chuyện pháp luật với tôi phải không? Cô tưởng mọi người bên ngoài sẽ tin Niên Bách Ngạn tôi lại đi giam cầm một người phụ nữ sao?”
Lửa bốc lên trong mắt Tố Diệp. Ở tư thế này, điều duy nhất cô có thể làm là nhìn anh phẫn nộ.
Rõ ràng Niên Bách Ngạn không hài lòng với ánh mắt này của cô. Sự khó chịu trên gương mặt anh ban nãy đột ngột tan đi. Dần dần, tận sâu nơi đáy mắt toát ra một làn khí lạnh buốt tận cốt tủy, không khác gì mưa đêm ngoài kia.
Đã từng có lúc, anh tin tưởng vào tình yêu trong đôi mắt cô đến thế, rằng cô sẽ chỉ nhìn anh bằng ánh mắt chứa chan tình cảm. Mỗi lần cô nũng nịu nhào vào lòng anh, trái tim anh cũng tan chảy.
Anh luôn cho rằng, vẻ đẹp trong đôi mắt cô khiến anh nghẹt thở, không thể ngờ có một ngày trong đôi mắt ấy cũng ngập tràn chán ghét và căm phẫn.
Sự căm phẫn ấy còn hơn rất nhiều những lời nói hằn học của cô.
“Giam cô một tháng mà vẫn còn nóng nảy như vậy. Tố Diệp! Cái tính này của cô đúng là muốn chết!” Anh cong môi, nụ cười chế giễu không tan vào trong ánh mắt. Anh chỉ dùng một tay giữ chặt hai cánh tay cô, một tay còn lại từ từ tháo cà vạt.
“Cô có biết không? Con hươu trong rừng sâu ban đầu vốn không biết nó là loại động vật thấp nhất trong chuỗi thức ăn. Nó bèn nghênh ngang, dương oai giễu võ trước mặt con sư tử có thể nuốt chửng lấy nó bất kỳ lúc nào. Cuối cùng, nó bị ăn sạch không còn một mẩu xương. Rồi sau đó, đời đời kiếp kiếp của họ nhà hươu đều phải nhớ rằng mình có thể chọc vào ai, không được chọc vào ai. Con người cũng vậy thôi, luôn phải cho họ một bài học thì họ mới hiểu chuyện gì nên làm, chuyện gì tuyệt đối không được làm. Tố Diệp! Tôi và cô ngày tháng còn dài. Tối nay, tôi phải để cho cô biết, cô có giận dữ cũng phải tỏ ra ôn hòa, nhã nhặn với tôi. Một người đến cả sự phẫn nộ của không kìm chế được thì phải bị dạy dỗ một chút mới nhớ được.”
Tố Diệp thất kinh: “Niên Bách Ngạn! Anh định làm gì?”
Nhưng Niên Bách Ngạn không trả lời nữa, cầm cà vạt của mình buộc thẳng vào hai cổ tay cô. Chiếc cà vạt cao quý hoàn toàn trở thành một sợi dây thừng. Anh kéo mạnh, trói chặt hai tay cô lại.
Tố Diệp không biết anh định làm gì, thế nên liều mạng vùng vẫy.
Ai ngờ, cô vẫn bị một tay anh bắt lấy, kẹp chặt như diều hâu bắt gà con. Anh giơ tay đẩy cánh cửa ban công bên cạnh cửa sổ ra.
Bên ngoài là ban công hình cung cực lớn. Nếu bình thường tới đây nghỉ dưỡng, thì đây là một vị trí tuyệt đẹp để nhàn nhã đứng ngắm cảnh phía dưới. Xuyên qua lớp cây cỏ um tùm xanh tốt là có thể nhìn thấy biển khơi trong xanh hút tầm mắt. Nếu là một buổi trưa hè, hoàn toàn có thể mở rộng cánh cửa này ra, rồi nằm lên ghế, pha một cốc cafe Classic của Ý, vừa hít hà hương cafe đậm đà, vừa có thể ung dung lắng nghe tiếng sóng biển đập vào vách đá.
Thi thoảng lại có một chú hải âu bay ngang qua. Tiếng của nó từ xa vọng lại khi bay tà tà trên mặt biển. Cuộc sống như thế mới gọi là thiên đường chốn nhân gian.
Nhưng nó chẳng liên quan gì tới đêm nay.
Một đêm mưa như thác đổ, thậm chí mưa đã tụ lại thành băng tuyết. Khi rơi xuống cánh cửa mở tung, đủ để làm tấm rèm cao hơn sáu mét bị thổi tung. Nó phần phật bay cao, tùy tiện bay tung trong không trung theo cơn gió. Cảnh tượng này mới hoành tráng làm sao.
Vậy mà Niên Bách Ngạn lại đẩy cô ra ngoài.
Chân Tố Diệp bị trẹo. Cô hét lên tiếng rồi ngã xuống lớp đá cuội rải trên ban công. Mỗi viên đá cuội ở đây cả về kích cỡ, màu sắc thậm chí là hình thù đều không khác nhau là mấy. Chỉ phục vụ cho mục đích thẩm mỹ, có thể thấy mỗi một chi tiết tại đây đều độc đáo, đặc sắc.
Nhưng khổ cho đầu gối của Tố Diệp. Vì nơi đây ít người lui tới nên đá cuội chưa được giẫm qua giẫm lại nhiều lần, nên vẫn chưa tròn trịa lắm. Cộng thêm trên đá cuội rớt xuống rất nhiều băng tuyết. Vì thế khi ngã xuống, đầu gối cô đau râm ran.
Niên Bách Ngạn bước tới túm cô lên, rồi buộc một đầu cà vạt vào rìa ban công. Như vậy đã ngăn chặn khả năng cô có thể nhảy xuống dưới để chạy thoát.
Tố Diệp bị cố định trên ban công. Cô mặc chiếc váy ngủ màu trắng, tóc rũ xuống, y hệt như một nữ phù thủy sắp bị hành hình. Băng lạnh rơi lộp bộp xuống người cô, như vô số chiếc búa nhỏ đang đập lên mỗi góc trong cơ thể.
Cô khản cổ thét gào, giận dữ chửi mắng Niên Bách Ngạn.
Nhưng Niên Bách Ngạn lạnh lùng tới mức độ tàn nhẫn.
Anh không khóa cửa, mà đứng trong phòng cách cô hơn một mét, đút hai tay vào túi quần, bình tĩnh nhìn cô, không một chút tình người. Mặc cho cô quát nạt dưới trời mưa tuyết, nét mặt không hề xao động.
Băng tuyết cũng bị gió cuốn lăn vào trong phòng, thấm ướt gấu quần anh, nhưng vẫn chẳng thấy anh động đậy.
Gió vù vù thổi.
Tấm rèm đen múa loạn như một lũ ma quỷ sau lưng Niên Bách Ngạn, tôn lên dáng người cao lớn càng ngày càng lạnh lùng của anh. Anh cũng mặc một chiếc sơ mi đen, trong phòng lại không bật đèn, u tối gần như hủy diệt cả đất trời.
Thế nên, từ góc của Tố Diệp nhìn qua, Niên Bách Ngạn thật sự trở thành một con quỷ sa tăng tới đòi mạng. Đêm có đen đặc thế nào, tấm rèm có u tối thế nào, mưa tuyết có lạnh lẽo thế nào cũng chẳng bằng đôi mắt anh.
Đúng thế! Anh đang đòi mạng, đang muốn lấy mạng cô trả cho đứa con của mình.
Thế thì cô phải đòi mạng ai đây?
Niên Bách Ngạn mới là hung thủ thật sự!
Tố Diệp cố hết sức co rụt người lại, chịu đựng nỗi đau khi mưa đá rơi xuống cơ thể. Chiếc cà vạt trói chặt tay cô sau khi bị thấm nước cũng không còn trơn tuột. Nó khảm sâu vào da thịt như sợi dây thừng bị ngâm vào nước muối, thít chặt đến đau nhức.
Hai chân cô đã run đến mức không còn run nổi nữa, cuối cùng chỉ có thể thu mình vào một góc ban công, nhưng hai tay thì vẫn bị cố định.
Cô cúi gằm. Mái tóc dài ướt nhẹp dính vào hai bên má. Đôi vai nhỏ xíu run rẩy trong cái giá lạnh. Đôi chân trần dẫm lên lên đá hoa thấm mưa và tuyết. Bàn chân trắng trẻo, lạnh cóng gần như tái nhợt.
Cô cảm thấy, chỉ một giây nữa thôi mình sẽ chết.
Cô chưa bao giờ thấy lạnh như vậy, mỗi giây một phút đều là sự giày vò.
Từng hạt mưa chằng chịt nối nhau đập lên người cô như ngàn vạt nhát dao cắm xuống cơ thể. Nhưng dần dần, cô không còn cảm thấy đau nữa.
Lực và nhiệt độ của băng đá đã khiến cả người cô tê dại.
Cô như một thi thể bị rút cạn máu, cuối gục xuống bất động tại một góc ban công. Không còn giãy giụa, không còn chửi mắng, chỉ nằm đó, im lìm, lặng lẽ…
Đúng một tiếng đồng hồ.
Mưa đá từ dày đặc tới khi ngớt dần, nhưng vẫn kèm theo mưa lạnh, đổ ào từ trên trời đêm xuống.
Tố Diệp đã thoi thóp thở. Cơ thể gầy bé không cử động được chút nào.
Còn Niên Bách Ngạn, trong vòng một tiếng đồng hồ ấy cũng không nhúc nhích. Anh không ngồi, cũng không đi, sừng sững như một cái tượng gỗ cách cô không xa. Anh chỉ nhìn cô chằm chằm, không rời một khắc.
Chỉ là đôi mắt anh đã thấm đẫm cái rét mướt của mưa đêm.
Bờ môi mỏng vẫn mím chặt, gần như kéo thành một đường thẳng.
Anh vẫn đang chờ đợi Tố Diệp cầu xin, nói với rằng cô biết sai rồi.
Vậy mà cô thà tắm mưa cũng không chịu mở lời.
Trong một tiếng đồng hồ, trái tim Niên Bách Ngạn cũng đông thành băng, cuối cùng được nhét vào trong một căn phòng lạnh giá, kín như bưng. Anh nhìn Tố Diệp, nhìn người con gái đã từng khiến anh si mê, nhìn người con gái anh chỉ muốn được móc tim mình ra trao cho cô. Cuối cùng anh cũng hiểu rồi, cuối cùng anh cũng phải khẳng định sự bạc tình của cô.
Những thứ xa xỉ mãi mãi vẫn sẽ xa xỉ mà thôi.
Anh tưởng mình đã có được rồi, ai ngờ thứ mua về chẳng qua chỉ là hàng nhái loại A, tưởng thật mà giả. Trong một lĩnh vực mà anh hoàn toàn không quen thuộc, anh không có khả năng phân biệt đâu là thật, đâu là giả, thế nên từ đầu tới cuối bị đùa bỡn cũng là đáng kiếp mà thôi!
Anh phải cảm ơn Tố Diệp. Nếu không có cô, anh sẽ chẳng thể biết thì ra tình yêu cũng có thể giả dối. Thế nên anh phải cảm ơn cô, cảm ơn cô chân thành, sâu sắc, cảm ơn cô đã làm cho trái tim anh giá băng trở lại.
Tố Diệp chẳng biết đã qua bao lâu. Cô có cảm giác đã ngàn vạn năm trôi qua vậy.
Cho tới khi, dường như có tiếng bước chân lại gần.
Mái tóc dài bị nước mưa dội xuống, thành một mớ rối bù. Khuôn cằm nhọn của cô chống lên đầu gối. Cô bất lực mở mắt ra. Là một đôi giày da nam giới, được đặt làm thủ công từ da cá sấu.
Bờ môi cô run run, định lên tiếng nói điều gì đó nhưng chẳng thốt ra được chữ nào, vì đôi môi cũng đã tê cứng.
Trong tầm mắt mơ hồ, dường như cô nhìn thấy Niên Bách Ngạn cuối người xuống. Bàn tay chắc chắn của anh phủ lên đầu cô. Cô không cảm thấy quá nhiều sức lực, có lẽ anh vốn không dùng sức hoặc có lẽ cô chẳng còn cảm giác gì nữa.
Dáng hình cao lớn của người đàn ông ít nhiều đã chặn lại những giọt mưa bắn lên người cô. Đầu cô vẫn gục xuống đầy mỏi mệt, như một con chim bị gẫy cánh, chỉ còn lại chút hơi thở tàn, ngắc ngoải phút cuối cùng.
Cô lại cảm nhận được hình như ngón tay Niên Bách Ngạn đang di chuyển, rồi dừng lại sau gáy cô.
Ngay sau đó anh dùng sức. Cô chỉ còn hơi để phát ra tiếng ư hừ the thé, như một linh hồn bật ra khỏi cổ họng. Cô để mặc cho anh giữ chặt đầu mình, bắt cô nhìn thẳng vào mắt anh.
Đôi mắt Niên Bách Ngạn thậm chí còn thâm sâu hơn cả đêm tối.
Cô bị ép phải ngẩng lên. Vì có anh, chỉ có rất ít giọt mưa rơi xuống má cô. Chúng chảy thành giọt men dần vào lồng ngực cô. Cô cảm thấy cổ mình hơi đau. Chỉ một chút nhói lên này thôi cũng đã nhắc nhở cô rằng thì ra cô vẫn còn sống.
Niên Bách Ngạn ngồi xuống. So với một Tố Diệp thê thảm đủ đường, hình như cả mưa cũng biết sợ cái lạnh lẽo toát ra từ người anh, bỗng chốc nhỏ đi rất nhiều, rớt xuống bờ vai rộng lớn của anh hoàn toàn không mạnh bạo.
Cô tự trào, thì ra bản thân mình đã yếu đuối tới mức điều kiện tự nhiên cũng không buông tha cho cô.
Cánh tay đỡ sau gáy cô của anh chính là cánh tay đã bị cô dùng dao làm bị thương. Cô chỉ cần hơi xoay đầu là có thể nhìn thấy vết thương trên tay anh. Chiếc sơ mi đen thấm ướt, dính chặt lên nó, không biết là ướt máu hay ướt mưa.
Cô chẳng ngửi thấy mùi tanh. Có lẽ cả vị giác của cô cũng hỏng hẳn rồi.
“Nghe lời một chút thì sẽ không phải chịu khổ quá nhiều.” Ngữ khí của Niên Bách Ngạn nhạt nhòa, lạnh lùng và vô tình. Anh nhìn vào gương mặt tái mét của cô, từ tốn nói: “Tôi vẫn thích nhìn dáng vẻ ngoan ngoãn của cô hơn, rất đẹp.”
“Niên… Bách Ngạn! Anh… Anh có giỏi thì giết… chết tôi luôn đi!” Cô yếu lắm rồi, nhưng vẫn không chịu cầu xin anh. Cô không xin, chết cũng không xin.
Nụ cười bên khóe môi Niên Bách Ngạn mở rộng: “Giết cô? Chi rằng cứ giữ cô bên cạnh để tôi từ từ chơi cô.”
Cả cơ thể Tố Diệp chợt run lên.
“Niên Bách Ngạn… Đừng tưởng tôi không biết anh muốn gì… Anh muốn có được cổ phần của nhà họ Diệp…” Cô nói đứt quãng: “Anh có tư cách gì… mà làm vậy với tôi? Anh… vì lợi ích… vì tiền đồ mới tiếp cận tôi, giả vờ yêu tôi… Tôi vì muốn báo thù nhà họ Diệp… nên cũng giả vờ tình cảm đóng kịch cùng anh. Anh và tôi đều bỉ ổi như nhau thôi. Thế nên anh… anh không có tư cách đối xử với tôi như vậy!”
Đường cong trên môi Niên Bách Ngạn dần lạnh đi. Hay cho câu giả vờ yêu cô. Cuối cùng hôm nay anh cũng hiểu thế nào là lòng dạ đàn bà như cây kim rơi ngoài biển rồi.
“Cô còn nói thiếu một chuyện.” Anh sa sầm mặt lại, nói rành mạch từng từ: “Tiếp theo đây thứ tôi muốn lấy trên người cô không chỉ có cổ phần của nhà họ Diệp mà còn cả đứa con cô nợ tôi nữa!”
Như một chiếc búa đập thẳng vào gáy Tố Diệp. Hai tai cô ù ù vang dội. Còn chưa kịp phản ứng lại, Niên Bách Ngạn đã cởi hai tay cô khỏi ban công, nhưng không tháo cà vạt ra khỏi hai cổ tay.
Anh lập tức bế cô lên.
Đi từng bước ổn định về phía phòng tắm.
Cả người Tố Diệp mềm oặt dựa vào lòng anh. Tóc cô lòa xòa rủ xuống cánh tay anh. Cô muốn phản kháng, nhưng không còn sức để chống chọi, chỉ biết để mặc cho anh bế mình vào phòng tắm.
Phòng tắm tự động mở vòi nước. Chẳng mấy chốc, hơi nóng đã phủ kín cả gian phòng.
Niên Bách Ngạn không nói lời nào, vứt thẳng Tố Diệp xuống bồn tắm. “Bõm” một tiếng, nước bắn tung tóe. Cả tiếng hét của cô cũng bị chôn vùi. Anh cũng không rảnh rỗi. Bàn tay lớn kéo váy ngủ của cô ra không thương tiếc, tàn nhẫn xé rách.
Lớp vải dưới ngón tay anh trở nên mỏng manh vô cùng.
Chẳng mấy chốc, cả người Tố Diệp từ trên xuống dưới ngoài trừ mảnh cà vạt nơi cổ tay thì không còn mảnh vải.
Cô suýt nữa bị sặc, níu chặt lấy thành bồn tắm theo phản xạ, nhìn lên Niên Bách Ngạn, cắn chặt răng. Một lúc sau cô nói rõ: “Tôi… sẽ không sinh con cho anh!” Cuối cùng anh cũng thừa nhận. Nhưng chẳng phải cô đã biết kết quả rồi sao? Tại sao tim vẫn đau như vậy?
“Tố Diệp! Chưa có người đàn bà nào dám chơi đùa Niên Bách Ngạn tôi như vậy. Để cô sinh con là vì cô nợ tôi.” Niên Bách Ngạn ngồi hẳn xuống bên cạnh bồn tắm. Trong làn nước vẫn là cơ thể khêu gợi làm đôi mắt anh đau nhức. Anh hơi nheo mắt lại, giơ tay siết chặt cằm cô: “Cô nói đúng lắm! Trong mắt tôi cô chẳng qua chỉ là một con cờ thôi. Nói trắng ra, cô chẳng khác gì mấy người phụ nữ làm ấm giường cho tôi cả. Bây giờ tôi cần một đứa trẻ mang dòng máu của nhà họ Diệp. Cô chính là công cụ tốt nhất.”
Lời nói của anh còn rét buốt gấp ngàn vạn lần cơn mưa thảm khốc vừa rồi.
Cô cụp mắt xuống. Đợi anh buông tay ra, cô gục đầu bên bồn tắm. Mái tóc trôi bồng bềnh như lớp rong biển trong nước. Gương mặt cô trắng nhợt đến kinh người.
Cô run run, thốt ra một câu: “Nếu để tôi lựa chọn một lần nữa, tôi… vẫn sẽ bỏ đứa con của anh.” Cô chẳng qua chỉ là một con cờ, không phải sao?
Không sao cả…
Thật sự không hề gì.
Cô đã từng yêu anh chân thành, sâu sắc đến thế, thì bây giờ cũng hận anh tận cốt tủy như vậy.
Niên Bách Ngạn nghe cô nói xong chợt cười nhạt: “Không sao! Cô dám phá, tôi dám để cô tiếp tục mang thai!”
Ngón tay dài của anh trượt qua gương mặt tái mét của cô, rồi đi dần xuống dưới. Khi đi qua vết cứa ở cổ, tay anh hơi khựng lại nhưng quá mờ nhạt để đối phương nhận ra.
Rồi sau đó tay anh trượt xuống xương quai xanh của cô, tới lồng ngực cao cao, tới cái bụng nhỏ bằng phẳng…
Cổ tay Tố Diệp bị trói chặt, muốn đẩy tay anh ra là điều không thể. Vì ban nãy dầm mưa, giờ cả người cô mềm nhũn. Thế nên, khi ngón tay người đàn ông hướng tới giữa hai chân cô, cô vô thức muốn kẹp chặt lại, tiếc là không địch nổi sức mạnh của anh.
Khi ngón tay anh xông vào mà không hề báo trước, cổ họng khô rát của Tố Diệp đau đớn.
Cô muốn kêu, nhưng thanh âm phát ra nhỏ như con kiến.
Sau đó, cô cảm nhận được Niên Bách Ngạn tiếp tục thám hiểm sâu hơn, ngón thứ hai, rồi ngón thứ ba…
Thô lỗ, không chút xót xa.
Tay anh cũng lạnh như mắt anh.
Cô co rụt người lại, bắt đầu run lên.
Còn anh thì hưởng thụ sức hấp dẫn mà không gian chật hẹp đó mang lại cho đầu ngón tay.
“Niên Bách Ngạn… Anh là đồ vô liêm sỉ!” Tố Diệp cảm thấy thân dưới đau muốn chết. Ngón tay anh dài và thô, mỗi một lần vận động đều chạm tới nơi sâu nhất.
Niên Bách Ngạn chỉ cúi đầu, cười như người vô hại. Bàn tay còn lại của anh xoay mặt cô lại, cất giọng trầm thấp bên tai cô: “Tôi vô liêm sỉ? Cô quên những lúc mình từng phóng đãng dưới người tôi rồi sao?”
Tố Diệp biết anh sẽ giày vò một cách xấu xa, nhưng chưa từng nghĩ những lời sỉ nhục thốt ra từ miệng anh lại khiến cô sống không bằng chết như vậy.
“Hơn một tháng rồi. Nói thật lòng, tôi vẫn rất nhớ tiếng rên rỉ của cô.” Anh tàn nhẫn kéo căng đường cong nơi khóe miệng, đôi mắt co lại, gia tăng động tác nơi ngón tay.
Tố Diệp không thể né tránh hành vi của anh, chỉ có thể cắn chặt môi. Ít nhất thì cô phải khống chế bản thân, không được phát ra bất kỳ âm thanh nào.
Nhưng dường như Niên Bách Ngạn nhìn thấu tâm tư của cô. Môi anh cọ sát nhẹ nhàng bên vành tai cô: “Đừng gắng gượng nữa, cô ướt lắm rồi!”
Tố Diệp một lần nữa cố gắng vặn vẹo, nhưng bị anh giữ chặt.
Cuối cùng, cô dồn toàn bộ sức lực để cắn vào môi thật mạnh.
Dáng vẻ ngang bướng của cô khiến Niên Bách Ngạn không vui. Nơi đáy mắt anh như có mây đen vần vù kéo tới. Anh rút hai ngón tay ra, chỉ để lại một ngón, nhưng lại tìm được điểm nhạy cảm đó không hề sai sót.
Anh cười khẩy ấn xuống, rồi vần vò.
Tố Diệp trợn trừng hai mắt, từng con sóng như đập thẳng vào tim.
Nhưng cô tiếp tục gia tăng sức mạnh, tiếp tục cắn môi.
Niên Bách Ngạn ngược lại không vội vàng, chỉ từ từ giày vò điểm đó, cảm nhận nơi mềm mại mỗi lúc một co lại.
Anh muốn cô buông bỏ vũ khí, phải thông qua điểm này để cô tê liệt.
“Buông ra… Đồ khốn nạn này…” Giọng nói của Tố Diệp kèm theo chút nghẹn ngào.
Ánh mắt Niên Bách Ngạn chỉ còn giá lạnh. Sự trơn mềm nơi ngón tay khiến giọng anh cũng khản đục. Anh ấn chặt cơ thể đang ngọ ngoạy của cô: “Nỡ sao? Cơ thể của cô càng ngày càng chặt rồi.”
“Đủ rồi!” Anh là đồ khốn, cô phải giết chết anh!
Cô căm hận bản thân mình. Lúc anh vừa mới vào phòng, cô nên liều mạng đâm thẳng dao vào người anh mới phải
Động tác tay của Niên Bách Ngạn vẫn giày vò như cũ, không ngừng kích thích cô.
Đúng vào lúc anh cảm thấy cũng gần được rồi, ngón tay liền mạnh mẽ hơn.
Tố Diệp thở dốc một tiếng, hàm răng trên môi bất thình lình buông ra. Cuối cùng tiếng hét thất thanh vẫn thoát ra khỏi cổ họng, cơ thể trong phút chốc co lại tới cực điểm.
Cuối cùng, lồng ngực cô phập phồng, lên xuống không ngớt.
Chỉ có điều, cơ thể cô đã yếu tới mức chẳng còn hưởng thụ được cảm giác bị anh đưa lên tới đỉnh. Cô ngẩng đầu, nhắm chặt mắt lại, từ từ trượt xuống bồn tắm.
Niên Bách Ngạn vươn tay ra, kéo cô lên.
Thấy môi dưới đã cô bị cắn đến chảy máu, mặt anh chợt tím tái.
Tố Diệp! Cô giỏi lắm!
Tố Diệp chẳng biết mình đã ngủ bao lâu.
Khi cô mở mắt ra thì ngoài cửa trời đã sáng đẹp. Nắng chiếu vào tấm rèm đen khiến nó không còn nặng nề.
Trong phòng rất yên tĩnh, chỉ còn tiếng tích tắc khẽ khàng vọng vào tai cô.
Cô rên lên một tiếng, thử dậy khỏi giường. Người rất đau, đầu mơ màng còn cổ tay cũng như đứt rời. Cô giơ tay lên mới phát hiện chiếc cà vạt trói tay chẳng biết đã biến mất từ lúc nào.
Chỉ còn lại một vết bầm tím còn thấy rõ.
Cho dù không có vết bầm tím này nhắc nhở, Tố Diệp cũng nhớ rõ những chuyện xảy ra tối qua.
Niên Bách Ngạn đã tới đây.
Sau đó, anh trở thành ác quỷ.
Tố Diệp cảnh giác đảo mắt một vòng quanh phòng. Anh không còn ở đây nhưng vẫn còn mùi hương của anh.
Nó không còn là mùi hương an toàn khiến cô lưu luyến như trước nữa, giờ chỉ hơi ngửi thấy nó, cô cũng sợ hãi kinh hồn.
Cô không thể không thừa nhận mình sợ dáng vẻ anh tối qua. Nhưng bất luận thế nào, cô cũng tuyệt đối không cúi đầu!
Một bên giường trống vắng, trơ trọi, nhưng có thêm một chiếc gối nữa. Xem ra, tối qua Niên Bách Ngạn ngủ bên cạnh cô. Tố Diệp run rẩy giơ tay ra, chạm vào gối, rồi đưa tay lên mũi ngửi.
Là mùi gỗ mộc.
Rất nhạt.
Nhưng chắc chắn thuộc về anh.
Trên tủ đầu giường vẫn còn chiếc đồng hồ cơ anh vẫn hay đeo, chiếc tích tắc phát ra từ đó. Có trách thì trách căn phòng này quá yên tĩnh, tới mức có nghe được cả tiếng kim giây đồng hồ.
Trên người cô đã được thay một chiếc áo ngủ sạch sẽ, bằng bông, rất mềm mại.
Có người gõ cửa.
Tố Diệp cảnh giác mở to mắt. Cả người cô dính chặt vào đầu giường, một lần nữa đề cao phòng bị.
Nhưng người đi vào là chị Trần.
Sau khi thấy cô đã tỉnh lại, chị ta cũng không mấy lạ lẫm, dường như cũng làm thinh trước gương mặt không chút hồng hào của cô. Chị ta đi thẳng tới trước cửa sổ, kéo rèm ra, để ánh nắng tràn vào phòng.
“Cô Tố! Dậy rồi thì xuống nhà ăn cơm thôi. Trước khi đi, anh có dặn là nhất định phải nhìn cô ăn cơm.”
Lời nói của chị Trần làm Tố Diệp giật mình. Cô nắm bắt vào trọng điểm: “Trước khi đi? Anh ta… Anh ta giờ có ở trong biệt thự không?”
“Sáng sớm nay anh đã ra ngoài có việc rồi.”
Đầu óc Tố Diệp xoay chuyển rất nhanh. Ngón tay cô vì phát hiện quan trọng ấy mà run lên vì kích động. Niên Bách Ngạn ra ngoài có việc rồi? Xem ra hòn đảo này nhất định có đường thoát!
/727
|