Hôm nay là sinh nhật của cha.
Lại là một buổi tụ họp không thể thiếu.
Cô đã quen, nhất là bốn năm nay, Vân Phong sẽ luôn đứng bên cạnh cô, để cô cảm thấy có cảm giác dựa vào.
Tưởng Mặc đối diện với tấm gương to, trước khi ra khỏi cửa phải xem xét lại mình kỹ lưỡng.
Thân hình của cô vẫn gầy như trước, cô luôn thầm oán hận chính mình quá cao, như vậy không có cảm giác chim nhỏ nép và người.
Cô cũng không có gương mặt xinh đẹp như chị cô, không có chút dễ thương cùng vẻ quyến rũ.
Tưởng Mặc cúi đầu nhìn giày cao gót của mình, mày liễu khẽ nhướn lên, cô vốn không thích tinh tế như vậy, giày cao gót, thân hình của cô đã rất cao, hơn nữa giày cao gót đi trên đường cũng không thoải mái.
Lúc cô cau mày, tiếng nói trong trẻo Vân Phong xuất hiện “Mặc Mặc, đổi đôi giày thấp chút đi, cái này cao quá.”
Tưởng Mặc quay đầu nhìn lại, nhìn Vân Phong không biết từ lúc nào đã xuất hiện ở trước cửa phòng, anh mặc một bộ âu phục Versace màu đen, bộ âu phục với đường may tinh tế vừa vạn khoác trên người anh, những đường nét kiểu cách lộ ra dáng người có thể nói là hoàn mỹ của anh.
Vân Phong nghiêng người dựa vào cánh cửa, tư thế nhàn hạ của anh biểu hiện anh đã đứng ở đó được một lát, nói như vậy, anh đã thấy bộ dạng tự oán trách của cô ban nãy sao?
Nghĩ đến đây, mặt Tưởng Mặc đỏ ửng.
“Phong…” Cô thấp giọng gọi tên anh, trái tim bên trái theo quán tính đập lệch nửa giây.
Có người vợ nào như cô đây, kết hôn bốn năm còn thẹn thùng giống như vừa mới yêu? Cô đúng là đặc biệt đi?
Vân Phong mở chân dài bước, đi tới, cùng đứng trước gương to với cô, “Mặc Mặc, giày của em thật sự quá cao, em xem, chúng ta không phải bằng nhau rồi sao?”
Tưởng Mặc thầm cả kinh, anh đang oán hận cô sao?
“Phong? Có phải em như vậy rất khó nhìn?”
Vân Phong thu hồi nụ cười đùa trên khoé miệng, “Em nói cái gì đó? Anh còn không hiểu em sao, em ghét nhất là mang giày cao gót, mỗi lần em đi xong chân đều đau.”
Tưởng Mặc nghe xong lời anh nói, trong lòng vừa chua xót vừa ngọt ngào, anh luôn khiến cô mâu thuẫn như vậy, cô biết rõ anh không yêu cô, thế như ah lại luôn đối đãi với cô rất mực dịu dàng, làm cho cô rời vào một ảo tưởng tốt đẹp.
Vân Phong xem thời gian, bọn họ nên rời đi rồi “Mặc Mặc, em chờ đây, anh giúp em chọn một đôi giày thích hợp.
Tưởng Mặc ngây người đứng tại chỗ.
Rất nhanh, Vân Phong đã quay lại, trong ta có thêm một đôi giày rực rỡ tinh xảo, chỉ là gót giày thấp hơn một ít.
Anh nhẹ nhàng ngồi xổm xuống “Mặc Mặc, nâng chân trái lên.”
Tưởng Mặc khoác một tay lên bờ vai của anh, nâng chân trái lên, để mặc anh đi giày vào cho mình.
Vân Phong dịu dàng đổi lại một chiếc “Chân phải”
Tưởng Mặc nghe theo lại nâng chân phải lên, trong lòng cảm động đến cực điểm.
Đây là điều tốt nhất Vân Phong đối với cô, ôn nhu với cô, anh yêu thương cô, săn sóc cô.
Có một lời nói đùa thế này, hoàng đế cưng chiều phi tử có thể cưng chiều từ sợi tóc cho đến gót chân, kỳ thật Vân Phong cũng như vậy. Cũng cưng chiều cô như vậy.
Cô kéo cánh tay Vân Phong, đi ra khỏi nhà, tham gia một bữa tiệc sẽ thay đổi hoàn toàn cuộc sống hiện tại của cô.
Lại là một buổi tụ họp không thể thiếu.
Cô đã quen, nhất là bốn năm nay, Vân Phong sẽ luôn đứng bên cạnh cô, để cô cảm thấy có cảm giác dựa vào.
Tưởng Mặc đối diện với tấm gương to, trước khi ra khỏi cửa phải xem xét lại mình kỹ lưỡng.
Thân hình của cô vẫn gầy như trước, cô luôn thầm oán hận chính mình quá cao, như vậy không có cảm giác chim nhỏ nép và người.
Cô cũng không có gương mặt xinh đẹp như chị cô, không có chút dễ thương cùng vẻ quyến rũ.
Tưởng Mặc cúi đầu nhìn giày cao gót của mình, mày liễu khẽ nhướn lên, cô vốn không thích tinh tế như vậy, giày cao gót, thân hình của cô đã rất cao, hơn nữa giày cao gót đi trên đường cũng không thoải mái.
Lúc cô cau mày, tiếng nói trong trẻo Vân Phong xuất hiện “Mặc Mặc, đổi đôi giày thấp chút đi, cái này cao quá.”
Tưởng Mặc quay đầu nhìn lại, nhìn Vân Phong không biết từ lúc nào đã xuất hiện ở trước cửa phòng, anh mặc một bộ âu phục Versace màu đen, bộ âu phục với đường may tinh tế vừa vạn khoác trên người anh, những đường nét kiểu cách lộ ra dáng người có thể nói là hoàn mỹ của anh.
Vân Phong nghiêng người dựa vào cánh cửa, tư thế nhàn hạ của anh biểu hiện anh đã đứng ở đó được một lát, nói như vậy, anh đã thấy bộ dạng tự oán trách của cô ban nãy sao?
Nghĩ đến đây, mặt Tưởng Mặc đỏ ửng.
“Phong…” Cô thấp giọng gọi tên anh, trái tim bên trái theo quán tính đập lệch nửa giây.
Có người vợ nào như cô đây, kết hôn bốn năm còn thẹn thùng giống như vừa mới yêu? Cô đúng là đặc biệt đi?
Vân Phong mở chân dài bước, đi tới, cùng đứng trước gương to với cô, “Mặc Mặc, giày của em thật sự quá cao, em xem, chúng ta không phải bằng nhau rồi sao?”
Tưởng Mặc thầm cả kinh, anh đang oán hận cô sao?
“Phong? Có phải em như vậy rất khó nhìn?”
Vân Phong thu hồi nụ cười đùa trên khoé miệng, “Em nói cái gì đó? Anh còn không hiểu em sao, em ghét nhất là mang giày cao gót, mỗi lần em đi xong chân đều đau.”
Tưởng Mặc nghe xong lời anh nói, trong lòng vừa chua xót vừa ngọt ngào, anh luôn khiến cô mâu thuẫn như vậy, cô biết rõ anh không yêu cô, thế như ah lại luôn đối đãi với cô rất mực dịu dàng, làm cho cô rời vào một ảo tưởng tốt đẹp.
Vân Phong xem thời gian, bọn họ nên rời đi rồi “Mặc Mặc, em chờ đây, anh giúp em chọn một đôi giày thích hợp.
Tưởng Mặc ngây người đứng tại chỗ.
Rất nhanh, Vân Phong đã quay lại, trong ta có thêm một đôi giày rực rỡ tinh xảo, chỉ là gót giày thấp hơn một ít.
Anh nhẹ nhàng ngồi xổm xuống “Mặc Mặc, nâng chân trái lên.”
Tưởng Mặc khoác một tay lên bờ vai của anh, nâng chân trái lên, để mặc anh đi giày vào cho mình.
Vân Phong dịu dàng đổi lại một chiếc “Chân phải”
Tưởng Mặc nghe theo lại nâng chân phải lên, trong lòng cảm động đến cực điểm.
Đây là điều tốt nhất Vân Phong đối với cô, ôn nhu với cô, anh yêu thương cô, săn sóc cô.
Có một lời nói đùa thế này, hoàng đế cưng chiều phi tử có thể cưng chiều từ sợi tóc cho đến gót chân, kỳ thật Vân Phong cũng như vậy. Cũng cưng chiều cô như vậy.
Cô kéo cánh tay Vân Phong, đi ra khỏi nhà, tham gia một bữa tiệc sẽ thay đổi hoàn toàn cuộc sống hiện tại của cô.
/63
|