Vân Phong lái xe rời khỏi khách sạn, tâm tình càng nôn nóng hơn, anh thua rất thảm, mà nhận thua luôn là việc anh chán ghét nhất.
Anh chén ghét chính mình có thể hồ đồ, chán ghét Tần Quyến nhìn thấu nội tâm của anh, anh chắn ghét mình do dự, anh đáng chết.
Anh bây giờ gần như không dám nghĩ đến Mặc Mặc, anh không thể đối mặt với cô.
Cho nên, Vân Phong đã quên lời hẹn hôm nay với Mặc Mặc, anh chỉ nhớ rõ cuộc hẹn của Tần Quyến.
Tốc độ xe cực nhanh, tiếng chuông điện thoại quấy rối vang lên, anh rất mệt mỏi, khẩu khí không được tốt lắm.
“Alô?”
“Vân Phong,cậu đi đâu vậy, cậu không nhớ hôm nay là ngày mấy sao?”
Đây là một câu chỉ trích, nhưng không phải Mặc Mặc gọi tới.
Bởi vì Mặc Mặc chưa bao giờ có thể chỉ trích anh như vậy. Đầu bên kia là chị của Tưởng Mặc, Tưởng Hàm.
Suy nghĩ của Vân Phong lập tức sắp xếp lại từ đầu, trong đầu nhanh chóng biết hôm nay là ngày đặc biệt gì.
Xe chạy đến ngã tư, cửa sổ của một quán bar phát ra ánh sáng chói mắt, anh tập trung nghĩ, lại không chú ý chiếc xe trước mắt phóng nhanh tới …
Rồi sau đó, thảm kịch xảy ra…
Vân Phong xảy ra tai nạn xe.
Trước khi anh rơi vào bóng tối, giơ tay lên nhìn nhẫn kết hôn của mình, hôm nay là ngày kỷ niệm kết hôn của anh và Mặc Mặc, ngày này anh chưa từng quên.
Đáng chết, anh lại có thể quên chuyện quan trọng như vậy!
Vân Phong có gắng nhớ lại, nhưng không thể nghĩ ra cái gì, ý thức của anh theo vết máu chảy ra từ trong thân thể, chậm rãi tiêu tan …
***
Còn bên kia, ở Tưởng Gia, Tưởng Mặc đang chịu đựng sự trách móc và nghi vấn nặng nề từ mọi người.
Lão thái gia của Tưởng Gia đang hỏi cô “Vân Phong đi đâu sao? Nó là đưa luôn rất đúng mực, tôi biết nó bình thường bận rộn nhiều việc, nhưng ngày như hôm nay, cho dù có như thế nào cũng không nên sai hẹn!”
Mười ngón tay của Tưởng Mặc quấn chặt, không biết phải làm sao, cô thậm chí đã có dự cảm từ lâu, biết động cơ và lý do Vân Phong sai hẹn, nhưng mà buổi sáng trước khi anh rời nhà, cô cũng không mở miệng nhắc anh, cô muốn đánh cuộc một lần, cô muốn tự nói với mình, tuy rằng Vân Phong không thương cô, nhưng bốn năm nay vẫn vô cùng tốt với cô, ngày kỷ niệm kết hôn anh sẽ không dễ dàng quên mất.
Nhưng cô đã thất vọng rồi … Cô đã thua cuộc.
Tưởng Hàm nhìn ra sự lúng túng của em gái “Chị vừa gọi điện cho Vân Phong, cậu ta nói đang đi, nhưng rất nhanh sẽ tới.”
Ánh mắt của Tưởng Mặc nhìn về phía Tưởng Hàm, cô thậm chí còn bằng lòng tin tưởng lời chị nói.
Một lát sau, điện thoại di động của Tưởng Mặc vang lên, trên mặt cô lộ ra một tia vui sướng, chắc là Vân Phong, cô nhanh chóng nghe điện thoại, nhưng một giây sau, sắc mặt tái nhợt.
“Không, sẽ không … Vân Phong không có việc gì …”
Anh chén ghét chính mình có thể hồ đồ, chán ghét Tần Quyến nhìn thấu nội tâm của anh, anh chắn ghét mình do dự, anh đáng chết.
Anh bây giờ gần như không dám nghĩ đến Mặc Mặc, anh không thể đối mặt với cô.
Cho nên, Vân Phong đã quên lời hẹn hôm nay với Mặc Mặc, anh chỉ nhớ rõ cuộc hẹn của Tần Quyến.
Tốc độ xe cực nhanh, tiếng chuông điện thoại quấy rối vang lên, anh rất mệt mỏi, khẩu khí không được tốt lắm.
“Alô?”
“Vân Phong,cậu đi đâu vậy, cậu không nhớ hôm nay là ngày mấy sao?”
Đây là một câu chỉ trích, nhưng không phải Mặc Mặc gọi tới.
Bởi vì Mặc Mặc chưa bao giờ có thể chỉ trích anh như vậy. Đầu bên kia là chị của Tưởng Mặc, Tưởng Hàm.
Suy nghĩ của Vân Phong lập tức sắp xếp lại từ đầu, trong đầu nhanh chóng biết hôm nay là ngày đặc biệt gì.
Xe chạy đến ngã tư, cửa sổ của một quán bar phát ra ánh sáng chói mắt, anh tập trung nghĩ, lại không chú ý chiếc xe trước mắt phóng nhanh tới …
Rồi sau đó, thảm kịch xảy ra…
Vân Phong xảy ra tai nạn xe.
Trước khi anh rơi vào bóng tối, giơ tay lên nhìn nhẫn kết hôn của mình, hôm nay là ngày kỷ niệm kết hôn của anh và Mặc Mặc, ngày này anh chưa từng quên.
Đáng chết, anh lại có thể quên chuyện quan trọng như vậy!
Vân Phong có gắng nhớ lại, nhưng không thể nghĩ ra cái gì, ý thức của anh theo vết máu chảy ra từ trong thân thể, chậm rãi tiêu tan …
***
Còn bên kia, ở Tưởng Gia, Tưởng Mặc đang chịu đựng sự trách móc và nghi vấn nặng nề từ mọi người.
Lão thái gia của Tưởng Gia đang hỏi cô “Vân Phong đi đâu sao? Nó là đưa luôn rất đúng mực, tôi biết nó bình thường bận rộn nhiều việc, nhưng ngày như hôm nay, cho dù có như thế nào cũng không nên sai hẹn!”
Mười ngón tay của Tưởng Mặc quấn chặt, không biết phải làm sao, cô thậm chí đã có dự cảm từ lâu, biết động cơ và lý do Vân Phong sai hẹn, nhưng mà buổi sáng trước khi anh rời nhà, cô cũng không mở miệng nhắc anh, cô muốn đánh cuộc một lần, cô muốn tự nói với mình, tuy rằng Vân Phong không thương cô, nhưng bốn năm nay vẫn vô cùng tốt với cô, ngày kỷ niệm kết hôn anh sẽ không dễ dàng quên mất.
Nhưng cô đã thất vọng rồi … Cô đã thua cuộc.
Tưởng Hàm nhìn ra sự lúng túng của em gái “Chị vừa gọi điện cho Vân Phong, cậu ta nói đang đi, nhưng rất nhanh sẽ tới.”
Ánh mắt của Tưởng Mặc nhìn về phía Tưởng Hàm, cô thậm chí còn bằng lòng tin tưởng lời chị nói.
Một lát sau, điện thoại di động của Tưởng Mặc vang lên, trên mặt cô lộ ra một tia vui sướng, chắc là Vân Phong, cô nhanh chóng nghe điện thoại, nhưng một giây sau, sắc mặt tái nhợt.
“Không, sẽ không … Vân Phong không có việc gì …”
/63
|