Chương 13.2: Mắt có vấn đề nặng
Cô do dự một lúc, hỏi: "Vậy là cha anh bảo anh đến tìm tôi?"
Hạ Minh Tuyên gật đầu, nở nụ cười đầy sâu xa, đáp: "Vài ngày trước tôi đến thành phố Thanh Hải, thuê một thám tử tư điều tra chuyện của em, kết quả điều tra còn chưa có, liền xảy ra một chuyện khiến tôi vô cùng ngạc nhiên. Một học sinh trong trường tôi, lại có thể tự sát trong ký túc xá vì vấn đề tình cảm.
Sắc mặt Lâm Tố Tâm u ám, cô lạnh lùng nói: "Cậu ba nhà họ Hạ, xin anh hãy làm rõ, xảy ra chuyện như vậy, là vì cách quản lý hỗn loạn của trường anh, tùy tiện đuổi học học sinh, hoàn toàn không phải vì tình cảm! Xin đừng tùy tiện đẩy trách nhiệm cho bên yếu thế!"
Hạ Minh Tuyên vỗ tay, khen ngợi: "Nói hay lắm. Bây giờ em trái lại có gan nói chuyện như vậy trước mặt tôi, lúc đó sao lại không có gan sống tiếp?"
Bởi vì lúc đó đâu phải tôi!
Lâm Tố Tâm không thể phản bác, chỉ đành hừ một tiếng, không nói gì.
Hạ Minh Tuyên lại nói: "Lúc đó em rơi vào nguy kịch, cần truyền một lượng lớn máu, nhưng kết quả kiểm tra nhóm máu cho thấy nhóm máu của em thuộc nhóm hh vô cùng hiếm, bệnh viện bình thường căn bản không dự trữ, nếu không phải khi đó tôi ở Thiên Hải, có người kể chuyện lạ này cho tôi biết, tôi vội lấy mẫu máu từ trung tâm máu quốc gia, chắc là bây giờ em đã bị đưa đến lò hỏa táng rồi."
"Anh nói nhóm máu gì cơ? Tôi chưa từng nghe qua!" Lâm Tố Tâm trợn tròn mắt.
Hạ Minh Tuyên thờ ơ đáp: "Chưa từng nghe cũng bình thường, chưa đến một trăm người ở Hoa Hạ có nhóm máu này, hơn nữa còn có quan hệ họ hàng với nhau. Máu của cha em chính là nhóm này, vì vậy việc này tiến thêm một bước chứng minh thân phận của em."
Lâm Tố Tâm bỗng nhớ lúc cô tỉnh lại trong bệnh viện, Phùng Tư Tư cũng từng nói, cô suýt mất mạng vì thiếu máu, cô không kìm được mà im lặng. Lời kể của hai người đều như nhau, lẽ nào người đàn ông này nói thật?
Hạ Minh Tuyên nói tiếp: "Sau khi xác định thân phận của em, tôi liền trưng cầu ý kiến của cha. Ông ấy rất quan tâm tình hình của em, nhưng vì ông ấy ở nước ngoài, không tiện đến thăm em, cho nên, nhiệm vụ này giao cho tôi."
Lâm Tố Tâm đáp: "Tôi vô cùng cảm kích lòng tốt của anh và cha mẹ anh, nhưng mà, tôi cảm thấy tôi đã đủ lớn rồi, tôi có thể sống tốt cuộc sống của mình, tôi không cần các người lãng phí thời gian và công sức cho tôi."
Hạ Minh Tuyên nhướng mày: "Em chắc em có thể sống tốt chứ? Có vẻ như nếu không có tôi can thiệp, em đã bị đuổi học rồi?"
Lâm Tố Tâm nổi giận nói: "Đó là vì trường anh quá tệ, liên quan gì đến tôi?"
Hạ Minh Tuyên an ủi cô: "Được rồi, đừng giận. Chuyện này đúng là do lỗ hỏng trong việc quản lý của tôi gây nên, tôi có thể xin lỗi cô. Nhưng xã hội này chính là thực tế như vậy, sau này em sẽ còn gặp những chuyện tương tự, xin hỏi em định giải quyết thế nào? Hơn nữa vấn đề thực tế hơn đó là, em vẫn chưa thành niên, bản thân em không thể ký tên vào bất kỳ văn bản có hiệu lực pháp lý cụ thể. Ví dụ như, hiện tại em bị đuổi học, nếu em muốn thuê nhà ở ngoài, chủ nhà sẽ cho một người chưa thành niên không có chữ ký của người giám hộ thuê sao?"
Lâm Tố Tâm trợn tròn mắt, không còn gì để nói.
Kiếp trước lúc mẹ nuôi của cô qua đời, cô đã đủ mười tám tuổi, chuyện gì cũng có thể tự mình làm chủ, không ngờ đến kiếp này cô chỉ mười sáu tuổi, có nhiều chuyện bản thân không thể hoàn thành. Lỡ như cô thật sự bị đuổi học, lại không có người thân, chỉ có Phùng Tư Tư cô bạn không đáng tin mấy, nói không chừng sẽ gặp phiền phức rất lớn!
Nghĩ đến đây, Lâm Tố Tâm không thể không thừa nhận, tình thế mạnh hơn mình, không thể không cúi đầu, chỉ có thể nhún nhường, hỏi: "Vậy anh nói xem, tôi nên làm thế nào?"
/1548
|