Nửa đường bỗng nhiên lại xuất hiện một Trình Giảo Kim (một nhân vật chuyên ngăn cản đường đi của người khác), Úy Hải Lam không thể làm gì khác hơn là gọi điện thoại cho Viên Viên. Cô chỉ nói đơn giản rằng mình đang ở nhà nên không tiện nói chuyện, chỉ nói một câu Bây giờ tớ đến tìm cậu. Viên Viên còn tưởng rằng cô muốn tới tìm mình chơi đùa cũng sảng khoái đồng ý. Đợi đến khi đến được khu nhà Viên Viên, Úy Hải Lam đi thẳng xuống xe chạy về phía nơi nhà lớn.
Ngày hôm nay gió nào thổi cậu lạc đến đây nhỉ? Cậu làm sao đột nhiên muốn đến tìm tớ? Uống chút gì không? Viên Viên mở cửa, xoay người hướng về tủ lạnh. Cô vẫn còn đang mặc áo ngủ, dáng vẻ lôi thôi lếch thếch, đeo băng đô cài tóc lên hết trông thật buồn cười, tóc cũng được bới cao lên.
Úy Hải Lam trở tay đóng cửa lại, vội vã nói: Viên Viên, thay quần áo đi theo tớ.
A? Sao vậy?
Trước tiên thay quần áo đi, vừa thay quần áo tớ vừa kể cho cậu nghe.
Viên Viên nghĩ nghĩ khẳng định là có việc, cô lại vào trong một lúc tiện tay chọn quần áo lại từ trong phòng nghênh ngang bắt đầu thay “Rốt cuộc là có chuyện gì?
Úy Hải Lam biết không gạt được Viên Viên, bên cạnh đó cô còn cần cô ấy hỗ trợ ứng phó mình, không thể làm gì khác hơn là nói rõ sự thật.
Viên Viên vừa nghe xong, không nhịn được liền bắt đầu mắng Thứ đồ gì nhỉ? Thẩm Du An sao lại như vậy? Cậu ta lại cư nhiên muốn cậu giúp thiết kế trang phục cho bạn gái, còn muốn cậu tự mình đưa bản thiết kế qua cho cô ấy xem? Còn cô gái Lộ Yên kia coi mình là ai vậy? Còn cậu nữa, cậu không biết từ chối yêu cầu của tên tiểu tử Thẩm Du An kia sao?
Úy Hải Lam nhìn Viên Viên từ tốn nói: Trước đây, cậu ấy đã giúp tớ rất nhiều lần rồi, lần này coi như là tớ trả lại cậu ấy.
Đối với những chuyện xảy ra giữa hai người bọn họ, không phải Viên Viên không biết.
Dù sao ba năm qua, bọn họ đều ở cùng nhau.
Kỳ thực lúc mới bắt đầu, Viên Viên đã xem bọn họ sẽ trở thành một đôi. Thẩm Du An cũng coi như là một thanh niên ưu tú, tuy rằng giàu có nhưng tính khí rất tốt, con người cũng ấm áp hào phóng. Nếu như Úy Hải Lam theo cậu ta, tuyệt đối sẽ không lo lắng bị bắt nạt. Ngược lại, Thẩm Du An cũng yêu thích Úy Hải Lam như vậy. Thế nhưng thế sự vô thường, quá nhiều chuyện không cách nào đoán được, những tưởng con người vẫn là như thế nhưng cuối cùng lại không phải như vậy.
Viên Viên hiểu ý của cô nhưng có chút thương cảm.
Cô mặc quần áo tử tế đi tới trước mặt Úy Hải Lam, đưa tay xoa xoa khuôn mặt nhỏ của cô Vậy thì đi, làm một lần cho rõ ràng, đỡ phải cả đời này trong lòng đều phải day dứt.
Úy Hải Lam lặng lẽ gật đầu.
Chờ đến khi hai người xuống lầu, nhanh chóng đi ra khỏi tiểu khu thì trong xe đã có một người bước xuống.
Lôi Thiệu Hành từ chỗ ghế lái bước ra, dung nhan anh tuấn, dáng dấp phong độ khiến người khác chú ý.
Viên Viên không khỏi kinh ngạc hỏi: Luật sư Lôi tự lái xe đến đón sao?
Úy Hải Lam không nhìn thấy Hà Dịch, ý thức được có khả năng là anh ta bị sai phái vào việc khác rồi. Cô không nói thêm gì nữa, mặc anh ta galant mở cửa xe cho các cô.
Xe hướng cạnh biển chạy tới, lại có Viên Viên làm bạn, vì thế dọc theo con đường này bầu không khí vẫn tính là hòa hợp.
Luật sư Lôi, anh thật khổ cực, làm phiền anh làm tài xế.
Anh mỉm cười trả lời một câu Không có chuyện gì.
A! Lôi luật sư, nghe nói anh sẽ không nhận vụ án nào nữa?
Ừm, cuối tháng chín sẽ không nhận nữa.
Trong năm qua sở Sự Vụ thật sự may mắn, luật sư Lôi, nếu như anh thật sự không tiếp nhận vụ án nữa thì thật quá đáng tiếc. Hải Lam, cậu nói đúng hay không?
Úy Hải Lam vốn cũng không nghe thấy bọn họ tán gẫu về việc gì, chỉ tùy ý Ừm một tiếng.
Hai người tùy ý nói chuyện phiếm từ công việc trong công ty cho tới sinh hoạt thường ngày.
Viên Viên như đột nhiên nghĩ đến cái gì, lại kéo Úy Hải Lam lại pha trò nói: Luật sư Lôi, tôi đã nói với anh rồi, trước đây khi còn ngồi học trên ghế nhà trường, mỗi người đều biểu diễn tiết mục. Sau đó, khi đến phiên Hải Lam, cô ấy lên sân khấu đưa ra một câu đố cho mọi người, kết quả là không có một ai đoán được, mà đáp án kia của cô ấy cũng thật làm cho tôi ngất.
Ồ? Câu đố gì
Ngày hôm nay gió nào thổi cậu lạc đến đây nhỉ? Cậu làm sao đột nhiên muốn đến tìm tớ? Uống chút gì không? Viên Viên mở cửa, xoay người hướng về tủ lạnh. Cô vẫn còn đang mặc áo ngủ, dáng vẻ lôi thôi lếch thếch, đeo băng đô cài tóc lên hết trông thật buồn cười, tóc cũng được bới cao lên.
Úy Hải Lam trở tay đóng cửa lại, vội vã nói: Viên Viên, thay quần áo đi theo tớ.
A? Sao vậy?
Trước tiên thay quần áo đi, vừa thay quần áo tớ vừa kể cho cậu nghe.
Viên Viên nghĩ nghĩ khẳng định là có việc, cô lại vào trong một lúc tiện tay chọn quần áo lại từ trong phòng nghênh ngang bắt đầu thay “Rốt cuộc là có chuyện gì?
Úy Hải Lam biết không gạt được Viên Viên, bên cạnh đó cô còn cần cô ấy hỗ trợ ứng phó mình, không thể làm gì khác hơn là nói rõ sự thật.
Viên Viên vừa nghe xong, không nhịn được liền bắt đầu mắng Thứ đồ gì nhỉ? Thẩm Du An sao lại như vậy? Cậu ta lại cư nhiên muốn cậu giúp thiết kế trang phục cho bạn gái, còn muốn cậu tự mình đưa bản thiết kế qua cho cô ấy xem? Còn cô gái Lộ Yên kia coi mình là ai vậy? Còn cậu nữa, cậu không biết từ chối yêu cầu của tên tiểu tử Thẩm Du An kia sao?
Úy Hải Lam nhìn Viên Viên từ tốn nói: Trước đây, cậu ấy đã giúp tớ rất nhiều lần rồi, lần này coi như là tớ trả lại cậu ấy.
Đối với những chuyện xảy ra giữa hai người bọn họ, không phải Viên Viên không biết.
Dù sao ba năm qua, bọn họ đều ở cùng nhau.
Kỳ thực lúc mới bắt đầu, Viên Viên đã xem bọn họ sẽ trở thành một đôi. Thẩm Du An cũng coi như là một thanh niên ưu tú, tuy rằng giàu có nhưng tính khí rất tốt, con người cũng ấm áp hào phóng. Nếu như Úy Hải Lam theo cậu ta, tuyệt đối sẽ không lo lắng bị bắt nạt. Ngược lại, Thẩm Du An cũng yêu thích Úy Hải Lam như vậy. Thế nhưng thế sự vô thường, quá nhiều chuyện không cách nào đoán được, những tưởng con người vẫn là như thế nhưng cuối cùng lại không phải như vậy.
Viên Viên hiểu ý của cô nhưng có chút thương cảm.
Cô mặc quần áo tử tế đi tới trước mặt Úy Hải Lam, đưa tay xoa xoa khuôn mặt nhỏ của cô Vậy thì đi, làm một lần cho rõ ràng, đỡ phải cả đời này trong lòng đều phải day dứt.
Úy Hải Lam lặng lẽ gật đầu.
Chờ đến khi hai người xuống lầu, nhanh chóng đi ra khỏi tiểu khu thì trong xe đã có một người bước xuống.
Lôi Thiệu Hành từ chỗ ghế lái bước ra, dung nhan anh tuấn, dáng dấp phong độ khiến người khác chú ý.
Viên Viên không khỏi kinh ngạc hỏi: Luật sư Lôi tự lái xe đến đón sao?
Úy Hải Lam không nhìn thấy Hà Dịch, ý thức được có khả năng là anh ta bị sai phái vào việc khác rồi. Cô không nói thêm gì nữa, mặc anh ta galant mở cửa xe cho các cô.
Xe hướng cạnh biển chạy tới, lại có Viên Viên làm bạn, vì thế dọc theo con đường này bầu không khí vẫn tính là hòa hợp.
Luật sư Lôi, anh thật khổ cực, làm phiền anh làm tài xế.
Anh mỉm cười trả lời một câu Không có chuyện gì.
A! Lôi luật sư, nghe nói anh sẽ không nhận vụ án nào nữa?
Ừm, cuối tháng chín sẽ không nhận nữa.
Trong năm qua sở Sự Vụ thật sự may mắn, luật sư Lôi, nếu như anh thật sự không tiếp nhận vụ án nữa thì thật quá đáng tiếc. Hải Lam, cậu nói đúng hay không?
Úy Hải Lam vốn cũng không nghe thấy bọn họ tán gẫu về việc gì, chỉ tùy ý Ừm một tiếng.
Hai người tùy ý nói chuyện phiếm từ công việc trong công ty cho tới sinh hoạt thường ngày.
Viên Viên như đột nhiên nghĩ đến cái gì, lại kéo Úy Hải Lam lại pha trò nói: Luật sư Lôi, tôi đã nói với anh rồi, trước đây khi còn ngồi học trên ghế nhà trường, mỗi người đều biểu diễn tiết mục. Sau đó, khi đến phiên Hải Lam, cô ấy lên sân khấu đưa ra một câu đố cho mọi người, kết quả là không có một ai đoán được, mà đáp án kia của cô ấy cũng thật làm cho tôi ngất.
Ồ? Câu đố gì
/192
|