Hào Môn Màu Đen: Gả Nhầm Ông Trùm Máu Lạnh

Chương 126 - Chương 126

/192




Năm ngày nghỉ, Úy Hải Lam không bước chân ra khỏi nhà.

Cô tự nhốt mình ở trong phòng, không cho người nào quấy rối, cũng không muốn nói chuyện với bất cứ ai. Kỳ thực cả một khoảng thời gian dài, cô cứ như vậy đem chính mình khóa lại trong không gian nho nhỏ. Thế giới của cô chỉ có gian phòng này. Trừ chỗ này thì bất cứ cái gì cũng không thuộc về cô, cô chẳng có cái gì cả, chỉ có hai bàn tay trắng.

Liên tiếp mấy ngày, cô dĩ nhiên cũng không có ngủ.

Mất ngủ là một chuyện đau khổ nhưng dù có làm thế nào cũng ngủ không được.

Bỗng nhiên có người gõ cửa, giọng nữ chính là Vương San Tiểu thư Úy, cô có ở đây không?

Úy Hải Lam trầm mặc lại, không thể làm gì khác hơn là trước tiên đi ra mở cửa. Nhìn thấy là Vương San, căn bản cũng không cần cô mở miệng cũng biết người nọ phái cô ấy tới Tôi thay quần áo, chờ đã.

Xe từ từ lái ra khỏi Cẩn Viên, ánh mặt trời vẫn xán lạn chói mắt như thế.

Đã rất nhiều ngày Úy Hải Lam đều chưa từng ra khỏi cửa, đột nhiên phải tiếp nhận ánh mặt trời, thật là chịu không nổi, chỉ cảm thấy đầu váng mắt hoa. Cúi đầu, cô nhanh chóng ngồi vào trong xe. Vừa lên xe, một luồng khí lạnh kéo tới, lông trên người nổi lên, chưa kể mình vốn không khỏe, sắc mặt cơ bản tái nhợt càng lộ vẻ thảm đạm.

Vương San nhìn thấy dáng vẻ khổ sở của cô, lo lắng hỏi: Cô khó chịu chỗ nào? Có cần phải đi bệnh viện?

Không cần, lái xe đi. Úy Hải Lam nhẹ giọng nói.

Đó là một hoa viên tư nhân thuộc vùng ngoại ô Xuân Thành, mặt cỏ được xây khá rộng còn có hồ nước trong suốt. Trước mắt là bầu không khí vô cùng tươi mát, đi một hồi mới đến. Úy Hải Lam đi theo Vương San trên con đường đá cuội nhỏ, che dù bước chậm đi về phía trước. Vốn thoải mái một chút nhưng ánh mặt trời khô nóng bộc sưởi phía dưới lại làm cho cô lần nữa có cảm giác không khỏe.

Tiểu thư Úy, ở phía trước rồi. Vương San thỉnh thoảng nhắc nhở, quay đầu nhìn về phía Úy Hải Lam chỉ thấy trán cô đang toát ra mồ hôi. Vương San lấy khăn giấy đưa cho cô nói Lau một chút thôi.

Cảm ơn. Úy Hải Lam nhận khăn lau, có thể cô biết đây là mồ hôi lạnh.

Không biết đi bao lâu rồi, thật vất vả đi tới được một mảnh cỏ xanh mới gần với hồ nước. Có người ở ven hồ cầm cần câu cá vô cùng nhàn nhã. Ô che nắng đủ màu sắc, phía dưới còn có hai cô gái đang nằm. Một người trong đó là người phụ nữ đang cùng người đàn ông trò chuyện, cũng chính là Tần Trăn cùng bạn gái anh.

Mà ngược lại người phụ nữ kia lại đưa lưng về phía cô.

Vóc người cùng đường cong hoàn mỹ, bóng lưng khiến người người mơ màng.

Người phụ nữ nhìn ra bờ hồ còn có một hình bóng khác đang ngồi.

Ô che nắng lấp đi ánh nắng mặt trời, định ra bóng tối màu xám tro, Lôi Thiệu Hành ngồi trên ghế, tay cầm một nhánh cần câu. Hôm nay anh không chính thức mặc âu phục, chỉ một thân trang phục nhàn nhã nhẹ nhàng. Áo T-shirt màu đen cổ lật phối với chiếc quần màu xanh nhạt, anh mang kính râm viền bạc làm hiện ra chiếc mũi anh tuấn, vẫn đẹp đẽ như vậy.

Tiểu thư Úy, tiên sinh Lôi đang ở bên kia. Vương San nhẹ giọng nói, cũng dừng bước.

Úy Hải Lam Ừm một tiếng, thẳng hướng bọn họ đi tới.

Cô gái nhìn thấy người đến, hoạt bát mở miệng lên tiếng chào hỏi “Chào.

Tần Trăn từ từ quay đầu lại thoáng nhìn người đến là cô, khẽ gật đầu, xem như là chào hỏi rồi.

Úy Hải Lam mỉm cười, cũng không nói gì, cũng không muốn nhiều lời.

Người phụ nữ vốn đưa lưng về phía cô nghe được động tĩnh, cũng rốt cục nghiêng người sang.

Ánh mắt Úy Hải Lam đối diện nhìn người phụ nữ kia, trong nháy mắt ngơ ngẩn.

Người phụ nữ đang nhìn cô, khuôn mặt xinh đẹp khiến người ta hai mắt tỏa sáng, ánh mắt của cô không có nửa điểm kinh ngạc, chỉ là bày ra nụ cười nhạt. Vẫn là cách ăn mặc tao nhã, quần dài lụa trắng, tay áo thục nữ, sát mép tay áo là nếp uốn tinh tế, còn viền nụ hoa xinh đẹp. Hôm nay cô đem mái tóc quăn xõa xuống, mềm mại kéo chúng về một bên, bộ dáng giống như trong tạp chí.

Lăng Dung vốn nên ở Thân Thành nhưng dĩ nhiên lại xuất hiện ở nơi này.

Tiểu thư Úy, chào cô. Lăng Dung chủ động mở miệng.

Úy Hải Lam đáp: Giám đốc Lăng, chào cô.

Ngày nghỉ không đi ra ngoài chơi sao?

Hơi mệt, cho nên ở nhà nghỉ ngơi.

Thì ra là vậy.

Ừm.

Nói chuyện đơn giản vài câu, đột nhiên liền lúng túng im lặng, cũng không biết nên tiếp tục nói chuyện như thế nào.

Lại nhìn người đàn ông xa lạ kia, vẫn như trước không chút thay đổi, cứ như vậy ngồi ở đó, nhàn hạ thoải mái mà câu cá của anh, dáng vẻ câu cá lại hơi có chút giống Khương Thái Công (*) , có cảm giác khiến người nguyện ý mắc câu.

(*) Khương Thái Công, tức Khương Thượng, sống vào đầu thời nhà Chu, còn gọi là Khương Tử Nha, là công thần giúp Chu Văn Vương, Chu Võ Vương diệt nhà Thương.

Lúc Khương Thượng không được Chu Văn Vương trọng dụng đã ẩn cư tại một nơi bên bờ sông Vị thuộc tỉnh Thiểm Tây, khu vực thuộc cai quản của thủ lĩnh Chu tộc là Cơ Xương (tức Chu Văn Vương). Ông hy vọng Cơ Xương chú ý đến mình, qua đó tạo dựng sự nghiệp.

“Thả câu bờ sông Vị” của Đới Tiến (1388 – 1462), Bảo tàng Cung điện Quốc gia Đài Loan

Ngày ngày Khương Thượng đi thả câu bên sông Vị. Thông thường những người đi câu cần câu phải có lưỡi câu và móc mồi câu rồi thả xuống nước, lừa cá đớp mồi. Nhưng lưỡi câu của Khương Thượng lại thẳng tắp và không có mồi câu, cũng không thả chìm xuống nước mà để cách mặt nước tới hơn ba thước. Ông vừa giơ cao cần tre vừa lẩm bẩm: “Cá muốn sống à, nếu bọn ngươi muốn thì hãy tự mắc vào cần câu đi!”

Cho đến một hôm, Chu Văn Vương ngồi xe, dẫn theo con trai cùng binh lính đi săn ở bờ bắc sông Vị. Khi tạt ngang bất ngờ Chu Văn Vương thấy bộ dạng câu cá kỳ lạ của Khương Thượng thì không thể không chú ý, thế rồi lệnh cho tùy tùng đến xem thử. Tùy tùng đến bên cạnh Khương Thượng nhưng Khương Thượng không thèm nhìn, vẫn


/192

THICH DOC TRUYEN

Đa số thông tin và hình ảnh trên website đều được sưu tầm từ các nguồn trên Internet. Website hay upload-er không sở hữu hay chịu trách nhiệm bất kỳ thông tin nào trên đây. Nếu làm ảnh hưởng đến cá nhân hay tổ chức nào, khi được yêu cầu, chúng tôi sẽ xem xét và gỡ bỏ ngay lập tức.

LIÊN HỆ ADMIN

adsdoctruyen@gmail.com

DMCA.com Protection Status