Hào Môn Màu Đen: Gả Nhầm Ông Trùm Máu Lạnh

Chương 148 - Chương 148

/192


Một chén nhỏ thịt tôm được bóc tỉ mỉ sạch sẽ, Úy Hải Lam lại đẩy chén đưa cho Nhiếp Đồng, Ừm … Ăn đi.

Oa —— Nhiếp Đồng vui mừng kêu lên, miệng khen không dứt Chị Hải Lam thật là giỏi, chị Hải Lam làm rất tốt, chị Hải Lam so với chú còn lợi hại hơn.

Úy Hải Lam được cô bé khen ngợi có chút ngượng ngùng nhưng trong lòng lại rất sung sướng.

Nhiếp Văn Thành thở dài một tiếng, bất đắc dĩ lắc đầu Vậy chén này, chú đành tự ăn một mình rồi.

Dạ! Nhiếp Đồng tìm được núi dựa mới, dĩ nhiên không để ý tới anh.

Bản lãnh sai bảo người khác của tiểu công chúa là nhất, bám dính cô muốn này muốn nọ.

Đồng Đồng, không thể như vậy. Nhiếp Văn Thành không nhịn được quát khẽ, vừa hướng về phía Úy Hải Lam xin lỗi cười nói Thật xin lỗi, làm phiền cô quá.

Không sao, tôi rất thích đứa bé này. Úy Hải Lam khẽ mỉm cười.

Nhiếp Văn Thành yên lặng nhìn cô, bỗng nhiên lại phát hiện ra một điều.

Cô gái này thật ra rất xinh đẹp.

Lôi Thiệu Hành cũng giữ yên lặng, tự nhiên ăn mấy thứ linh tinh, lạnh nhạt ngẩng đầu nhìn lại chỉ thấy cô đưa tay vén sợi tóc mơn trớn sau tai, động tác này dịu dàng uyển chuyển. Cô ngồi ở bên cạnh Nhiếp Đồng xấu hổ ngượng ngùng, lại có nét đẹp phong tình khác khiến cho người ta chớp mắt si mê.

Chị Hải Lam, em muốn ăn kem.

Được, chúng ta cùng đi.

Úy Hải Lam dắt tay Nhiếp Đồng tự đi về phía tủ kem, hai bóng người thân thiết dần xa.

Đột nhiên có cuộc điện thoại gọi đến, Nhiếp Văn Thành đứng dậy đi ra chỗ yên tĩnh.

Lúc này Lôi Thiệu Hành mới đặt dao nĩa xuống, ánh mắt tìm kiếm về hướng kia, đúng là anh đi về hướng các cô.

Ừm, trông có vẻ ngon đấy.

Em muốn ăn loại nào?

Muốn ăn dâu tây còn có chocolate .

Không thể ăn nhiều đâu, chỉ có thể chọn một.

À? Vậy em chọn cái nào đây.

Nhiếp Đồng đứng ở trước quầy, ánh mắt chờ mong nhìn thùng kem, nhìn quanh tự suy nghĩ thật lâu nhưng cũng không ra quyết định chắc chắn được Nhưng em đều muốn ăn hai loại.

Đột nhiên, sau lưng vang lên giọng nam trầm thấp Vậy thì mỗi loại một nửa.

Hai người đồng thời nghiêng đầu chỉ thấy Lôi Thiệu Hành đứng ở phía sau.

Đúng vậy…. oh. Nhiếp Đồng bừng tỉnh hiểu ra, hướng về phía người phục vụ nói: Tôi muốn một nửa chocolate, còn có một nửa dâu tây. Chị Hải Lam, chị thì sao?

Úy Hải Lam đáp một tiếng Chị cũng giống vậy.

Hai cây giống nhau. Nhiếp Đồng đưa ra hai ngón tay, tập trung tinh thần nhìn người phục vụ làm ra kem hình tròn.

Nhưng vào lúc này, Lôi Thiệu Hành đột nhiên âm thầm dừng lại gần bên cạnh cô.

Úy Hải Lam không kịp chuẩn bị, mà anh mạnh mẽ cúi đầu, thân hình cao lớn che tầm mắt, cực kỳ nhanh chóng rồi hạ xuống một nụ hôn trên má cô.

Động tác của anh quá nhanh, không ai phát hiện.

Nụ hôn này nhạt đến độ không thể phân biệt, anh vừa thản nhiên rời đi, Úy Hải Lam kinh ngạc đứng tại chỗ nhìn theo, nhiệt độ trên gương mặt lại một lần nữa lên cao.

Chị Hải Lam, kem ngon lắm. Nhiếp Đồng reo lên.

Lúc này Úy Hải Lam mới phục hồi lại tinh thần.

Hai người trở lại bàn ăn, hai người đàn ông đang cười nói, thỉnh thoảng ánh mắt nhìn chăm chú.

Nhiếp Đồng đang vui sướng ăn kem.

Úy Hải Lam nhìn thấy miệng cô bé đầy kem, vừa muốn cầm khăn ăn thì trước mặt lại có người chủ động đưa tới. Cô ngẩng đầu thấyngười đang ngồi đối diện chính là anh. Lôi Thiệu Hành cong lên khóe miệng, đường cong đẹp mắt, trong mắt của anh lóe ra tia sáng long lanh, cô vội vàng nhận lấy khăn ăn lau miệng cho Đồng Đồng.

Nhưng sau đó, cô cố ý tránh né, không dám nhìn thẳng vào mắt anh nữa.

Thậm chí ngay cả cô cũng không nghĩ ra, đây là thế nào?

Thời điểm tính tiền, Nhiếp Đồng nghiêm túc nói: Chú, chú tính tiền giúp con, khi trở về con sẽ trả lại.

Úy Hải Lam hết sức ngạc nhiên, Nhiếp Đồng mới vô cùng kiêu ngạo khoe khoang Ống heo của em có rất nhiều tiền, lần sau còn có thể mời chị Hải Lam dùng cơm.

Nhiếp Văn Thành cười cười, gọi người phục vụ đến.

Nhưng đối phương lại nói Vị tiên sinh này đã tính tiền rồi.”

Chú Lôi, vậy cháu nợ chú tiền, lần sau chú phải nhắc cháu trả cho chú.

Được, chú nhất định nhớ kỹ. Lôi Thiệu Hành cười nói.

Đoàn người ra khỏi phòng ăn, mỗi người sẽ phải đi một ngả.

Nhiếp Đồng nói: Chị Hải Lam, chị trọ ở đâu?

Chị ở Thành Đông.

Chú, chúng ta đưa chị Hải Lam về nhà.

Chị tự bắt xe về là được.

Tiểu thư Úy, tôi đưa cô về thôi. Nhiếp Văn Thành dắt tay Nhiếp Đồng, ấm áp cười nói.

Úy Hải Lam đang không biết nên làm sao từ chối thì Lôi Thiệu Hành từ từ mở miệng Tôi đang muốn đi Thành Đông, để tôi đưa cô ấy về.

Chú Lôi, chú nhất định phải đưa chị Hải Lam về đến nhà bình an vô sự.” Nhiếp Đồng lẩm bẩm dặn dò, vừa kéo tay Úy Hải Lam nhỏ giọng nói Chị Hải Lam, lần


/192

THICH DOC TRUYEN

Đa số thông tin và hình ảnh trên website đều được sưu tầm từ các nguồn trên Internet. Website hay upload-er không sở hữu hay chịu trách nhiệm bất kỳ thông tin nào trên đây. Nếu làm ảnh hưởng đến cá nhân hay tổ chức nào, khi được yêu cầu, chúng tôi sẽ xem xét và gỡ bỏ ngay lập tức.

LIÊN HỆ ADMIN

adsdoctruyen@gmail.com

DMCA.com Protection Status