Úy Hải Lam lại rất kinh ngạc đối với cách xưng hô của anh, hình như gần đây, anh ở chỗ này kỳ quái thế nào, thỉnh thoảng lại phát bệnh. Cô cũng không muốn trở thành tâm điểm chú ý của mọi người, nóng lòng muốn phủi sạch quan hệ với anh, chịu đựng một Đỗ Hinh Ninh đã đủ, nếu như lại thêm mấy người, sợ rằng cô sẽ đau đầu nhức óc, càng sẽ thêm phiền.
Úy Hải Lam nhẹ giọng nói Em không mệt, em không muốn ngồi.
Anh muốn em ngồi thì em ngồi cho anh. Giọng Lôi Thiệu Hành lạnh mấy phần, giống như có điều bất mãn.
Nhân viên làm việc nhìn thấy anh ép cô ngồi, vội vàng lại đưa đến thêm một cái ghế.
Lôi Thiệu Hành mới từ từ ngồi xuống, kiêu ngạo bắt chéo hai chân. Chân anh rất dài rất thẳng, cho nên tư thế ngồi vô cùng tự nhiên.
Này này, tiên sinh Lôi có quan hệ với cô gái kia thế nào vậy?
Không biết nha.
Cô ấy không phải là nhà thiết kế tạo hình của Đỗ Hinh Ninh sao?
Đúng vậy, không phải tin tức mới nhất truyền đại luật sư Lôi đang hẹn hò cùng Đỗ Hinh Ninh sao? Làm sao bây giờ lại đối tốt với một nhân viên tạo hình như vậy?
Chẳng lẽ là bom khói?(*)
(*) Trong ngôn ngữ nói, bom khói được sử dụng để mô tả ngôn ngữ và hành vi gây nhầm lẫn cho mọi người, cảm giác rằng hai người sử dụng cách này để che đậy.
Có thể, rất có thể.
Quanh mình xì xáo bàn tán, đã bàn luận ầm ĩ, trọng tâm đề tài vây quanh mối quan hệ lộn xộn của ba người kia, thật sự là tiến tới ko được, dừng cũng không xong.
Không phải Úy Hải Lam không nghe được những chuyện linh tinh kia nhưng cô vẫn duy trì trấn tĩnh, không sợ các loại ánh mắt, vẫn bình tĩnh không nói một lời.
Dù sao miệng mọc trên mặt người khác, nói hay không nói đều là do bọn họ.
Nhưng có nghe hay không, toàn bộ đều do chính cô.
Úy Hải Lam đơn giản không để ý, nhàn hạ nhìn các diễn viên tại hội trường đang quay.
Qua hồi lâu, Lôi Thiệu Hành lặng lẽ đưa ánh mắt quan sát cô. Cô ngồi ở bên cạnh anh, có lẽ là bởi vì nguyên nhân thời tiết rét lạnh , gương mặt ửng hồng, ngay cả chóp mũi cũng ửng đỏ, không cảm thấy buồn cười, chỉ có chút đáng yêu. Cô nghiêm túc nhìn phía trước, đáy mắt có tính trẻ con ngạc nhiên cùng chấp nhất, không đếm xỉa đến những chuyện xung quanh mình.
Tiểu Lam. Anh đột nhiên mở miệng.
Úy Hải Lam chú ý lực tập trung về phía trước, nhất thời chưa hoàn hồn.
Tiểu Lam. Anh lại gọi, lần này trực tiếp đưa tay véo nhẹ má phấn của cô.
Úy Hải Lam chợt gặp phải sự tấn công, vội vàng nghiêng đầu, vừa bụm mặt lại bị anh bóp gương mặt của mình, phẫn hận trừng mắt liếc anh một cái.
Ánh mắt của cô vốn là mắt xếch xinh đẹp, trừng một cái liền ngọt ngào sáng lên, Lôi Thiệu Hành nhìn hai mắt của cô, lầu bầu nói Thật nhàm chán.
Úy Hải Lam đột nhiên có cảm giác quạ đen bay đầy trời, anh đây là đang làm nũng?
Nhàm chán, anh đi ngủ là
/192
|