Đó là trung tâm bệnh viện Xuân Thành.
Vẫn là bác sĩ Mạnh Hòa Bình, mái tóc ngắn nhẹ nhàng khoan khoái, tính tình trầm mặc ít lời, trên người tỏa ra nhàn nhạt mùi nước khử trùng, mặc dù rất nhỏ nhưng vẫn khiến Úy Hải Lam nhíu mày, anh tỉ mỉ kiểm tra vết thương khớp xương trên vai vừa liếc nhìn vừa hỏi.
Cô nâng nhẹ cánh tay lên để tôi xem một chút. Mạnh Hòa Bình nói.
Úy Hải Lam cử động làm theo mệnh lệnh của anh, thấy không có bất kỳ khác thường nào.
Sau khi Mạnh Hòa Bình kiểm tra hết, trầm giọng nói Năm ngày sau, cô lại đến tái khám.
Vương San ở bên cạnh hỏi Mạnh Hòa Bình, đến lúc đó có thể bỏ đeo băng rồi hả?
Mạnh Hòa Bình chỉ gật đầu.
Vương San lập tức thở phào nhẹ nhõm.
Mạnh Hòa Bình lại cho chút thuốc hoạt huyết cùng với hiệu quả trị liệu thoa ngoài da, đưa qua cho cô.
Vương San vội vàng nhận lấy, xoay người đi.
Chờ sau khi cô đi, Mạnh Hòa Bình sâu kín ngẩng đầu nhìn về Úy Hải Lam đang ngồi đối diện, giọng nói có chút cứng nhắc Mấy ngày nay phải cực kỳ chú ý, không làm việc quá mạnh. Nếu như không cẩn thận, rất dễ sẽ lưu lại mầm bệnh, trật khớp một lần rất dễ sẽ có lần sau.
Cám ơn anh, bác sĩ Mạnh, làm phiền anh. Úy Hải Lam nhẹ giọng nói cám ơn.
Không cần cám ơn tôi, đây là nhiệm vụ của bác sĩ. Giọng nói Mạnh Hòa Bình yên ổn, hơi thở đều đặn.
Dù sao cũng cám ơn anh.
Tôi chỉ hi vọng cô đừng gây rắc rối đến cho người khác thôi. Trong lời nói của anh có gai, không phải cô nghe không hiểu.
Úy Hải Lam khẽ mỉm cười.
Mạnh Hòa Bình liếc thấy điểm tốt đẹp nhất của cô chính là nụ cười điềm đạm, có lúc chợt chăm chú nhìn cô.
Đây là lần đầu tiên anh ngưng mắt quan sát cô như thế, loại ánh mắt gấp rút kỹ càng này, Úy Hải Lam có thể cảm giác được.
Mà cô gái trước mặt này, mái tóc đen ngang vai có thể coi là vừa vặn, cũng có thể gọi là dài. Nói về khuôn mặt cũng được coi là người đẹp nhưng làm sao cũng không tính là Thiên Tư Quốc Sắc (người con gái có sắc đẹp tuyệt trần), ít nhất so với Lăng Dung thì cô chênh lệch rất nhiều, không thể lấy làm ví dụ.
Nhưng làm sao lại khiến người kia có thái độ như thế đây?
Rốt cuộc là có điểm gì đặc biệt?
Úy Hải Lam không nhanh không chậm hỏi Đã tìm ra gì chưa?
Mạnh Hòa Bình giật mình làm như không hiểu cô đang nói gì nhưng cô lại nói Đủ để có thể mê hoặc đàn ông.
Mạnh Hòa Bình phục hồi tinh thần, mí mắt thu lại tiếp tục trầm mặc.
Mà lúc này, Vương San lấy thuốc xong quay trở lại Không có chuyện gì nữa thì có phải đi được rồi hay không?
Có thể. Mạnh Hòa Bình trả lời.
Úy Hải Lam thong dong bình tĩnh đứng dậy, nói một tiếng tạm biệt rồi rời đi.
Bác sĩ Mạnh, tôi mới vừa chích cho bệnh nhân phòng 307 nhưng ông cụ không chịu, nhất định muốn gặp anh. Y tá phòng trực chạy về phía anh hô to.
Mạnh Hòa Bình cũng theo cô ấy ra khỏi phòng.
Hai người đi tới phòng bệnh.
Trên đường đi qua hành lang,
Vẫn là bác sĩ Mạnh Hòa Bình, mái tóc ngắn nhẹ nhàng khoan khoái, tính tình trầm mặc ít lời, trên người tỏa ra nhàn nhạt mùi nước khử trùng, mặc dù rất nhỏ nhưng vẫn khiến Úy Hải Lam nhíu mày, anh tỉ mỉ kiểm tra vết thương khớp xương trên vai vừa liếc nhìn vừa hỏi.
Cô nâng nhẹ cánh tay lên để tôi xem một chút. Mạnh Hòa Bình nói.
Úy Hải Lam cử động làm theo mệnh lệnh của anh, thấy không có bất kỳ khác thường nào.
Sau khi Mạnh Hòa Bình kiểm tra hết, trầm giọng nói Năm ngày sau, cô lại đến tái khám.
Vương San ở bên cạnh hỏi Mạnh Hòa Bình, đến lúc đó có thể bỏ đeo băng rồi hả?
Mạnh Hòa Bình chỉ gật đầu.
Vương San lập tức thở phào nhẹ nhõm.
Mạnh Hòa Bình lại cho chút thuốc hoạt huyết cùng với hiệu quả trị liệu thoa ngoài da, đưa qua cho cô.
Vương San vội vàng nhận lấy, xoay người đi.
Chờ sau khi cô đi, Mạnh Hòa Bình sâu kín ngẩng đầu nhìn về Úy Hải Lam đang ngồi đối diện, giọng nói có chút cứng nhắc Mấy ngày nay phải cực kỳ chú ý, không làm việc quá mạnh. Nếu như không cẩn thận, rất dễ sẽ lưu lại mầm bệnh, trật khớp một lần rất dễ sẽ có lần sau.
Cám ơn anh, bác sĩ Mạnh, làm phiền anh. Úy Hải Lam nhẹ giọng nói cám ơn.
Không cần cám ơn tôi, đây là nhiệm vụ của bác sĩ. Giọng nói Mạnh Hòa Bình yên ổn, hơi thở đều đặn.
Dù sao cũng cám ơn anh.
Tôi chỉ hi vọng cô đừng gây rắc rối đến cho người khác thôi. Trong lời nói của anh có gai, không phải cô nghe không hiểu.
Úy Hải Lam khẽ mỉm cười.
Mạnh Hòa Bình liếc thấy điểm tốt đẹp nhất của cô chính là nụ cười điềm đạm, có lúc chợt chăm chú nhìn cô.
Đây là lần đầu tiên anh ngưng mắt quan sát cô như thế, loại ánh mắt gấp rút kỹ càng này, Úy Hải Lam có thể cảm giác được.
Mà cô gái trước mặt này, mái tóc đen ngang vai có thể coi là vừa vặn, cũng có thể gọi là dài. Nói về khuôn mặt cũng được coi là người đẹp nhưng làm sao cũng không tính là Thiên Tư Quốc Sắc (người con gái có sắc đẹp tuyệt trần), ít nhất so với Lăng Dung thì cô chênh lệch rất nhiều, không thể lấy làm ví dụ.
Nhưng làm sao lại khiến người kia có thái độ như thế đây?
Rốt cuộc là có điểm gì đặc biệt?
Úy Hải Lam không nhanh không chậm hỏi Đã tìm ra gì chưa?
Mạnh Hòa Bình giật mình làm như không hiểu cô đang nói gì nhưng cô lại nói Đủ để có thể mê hoặc đàn ông.
Mạnh Hòa Bình phục hồi tinh thần, mí mắt thu lại tiếp tục trầm mặc.
Mà lúc này, Vương San lấy thuốc xong quay trở lại Không có chuyện gì nữa thì có phải đi được rồi hay không?
Có thể. Mạnh Hòa Bình trả lời.
Úy Hải Lam thong dong bình tĩnh đứng dậy, nói một tiếng tạm biệt rồi rời đi.
Bác sĩ Mạnh, tôi mới vừa chích cho bệnh nhân phòng 307 nhưng ông cụ không chịu, nhất định muốn gặp anh. Y tá phòng trực chạy về phía anh hô to.
Mạnh Hòa Bình cũng theo cô ấy ra khỏi phòng.
Hai người đi tới phòng bệnh.
Trên đường đi qua hành lang,
/192
|