Hào Môn Màu Đen: Gả Nhầm Ông Trùm Máu Lạnh

Chương 185 - Tang Lễ Màu Hoa Hồng (1)

/192


Tiếng bước chân ngổn ngang, trước mắt càng thêm hoảng hốt.

Úy Hải Lam bị anh trực tiếp kéo xuống xe, lại bị anh kéo mạnh một đường chạy thẳng về phía tường vi uyển. Anh hung tợn đá văng cửa chính, đột nhiên tiếng vang khiến cô có cảm giác bên tai mình một hồi chấn động. Lôi Thiệu Hành dùng chút sức lực, kéo cô ném vào trong phòng. Cô cũng chưa kịp đứng vững, cũng không kịp vịn vào tường, lảo đảo một cái ngã nhào trên đất.

Lôi Thiệu Hành trở tay đóng cửa lại, bóng dáng cao lớn âm trầm chụp xuống.

Úy Hải Lam tỉnh táo đứng dậy, mặc dù có chút nhếch nhác nhưng vẻ mặt cũng rất trầm tĩnh. Cô sửa lại đầu tóc rối bời của mình một chút giống như không có gì, tựa như tất cả những việc lúc nãy chưa từng xảy ra, giống như vừa xem xong một bộ phim mà các nhân vật chẳng có liên quan gì đến cô, cô nhẹ giọng hỏi, Em có thể đến công ty đi làm không?

Lôi Thiệu Hành ngẩn ra, nhìn chằm chằm cô trong chốc lát, sắc mặt anh trong nháy mắt càng mù mịt, Bắt đầu từ hôm nay, em cũng không được đi đâu hết.”

Úy Hải Lam im lặng nhìn anh, anh trầm giọng ra lệnh, Em chỉ cần đợi ở chỗ này, an phận làm Lôi phu nhân!

Anh làm vậy là phạm pháp. Úy Hải Lam thờ ơ mở miệng.

Phạm pháp? Lôi Thiệu Hành khịt mũi coi thường, giọng điệu hết sức ngông cuồng nói, Anh cho em ăn ngon mặc đẹp, áo cơm vô lo, anh phạm pháp cái gì? Nếu em nói ra điều này thì trên đời này đây đúng là việc buồn cười lớn nhất. Em có biết có bao nhiêu phụ nữ hâm mộ em? Đừng cứ không biết điều như vậy.

Ánh mắt Úy Hải Lam trong suốt một mảnh, không nổi sóng lớn nhưng đáy mắt trói chặt ưu sầu, làm cho cả người cô thoạt nhìn có chút mờ mịt hư vô tựa như không cách nào bắt được mà từng câu từng chữ, cô đều nói một cách bình tĩnh đến như vậy, Anh hạn chế tự do của em, không để cho em đi ra ngoài, không để cho em có cuộc sống của mình, anh đang giam giữ em, chẳng lẽ đây không phải là phạm pháp?

Ha ha, bây giờ còn biết học cách tranh luận với anh? Còn muốn cầu xin tự do? Em muốn có cuộc sống của chính mình? Vậy sống ra sao? Em muốn tự do cùng tên tiểu tử họ Thẩm kia để ngẫu đoạn ti liên(*)? Em đừng quên, bây giờ em chính là Lôi phu nhân, là người phụ nữ của anh, em có tin hay không, anh có thể khiến cậu ta biến mất trên thế giới này. Lôi Thiệu Hành u ám nói, ánh mắt khẩn trương lóe ra tia sáng khát máu.

(*) Ngẫu đoạn ti liên: dẫu lìa ngó ý còn vương tơ lòng, có ý nói vương vấn không dứt được.

Úy Hải Lam khẽ mỉm cười, cô xinh đẹp lặng lẽ đứng đó, cao quý giống như đóa sen nở rộ nhưng không dễ thân cận, Em đương nhiên tin.

Anh đã nói, anh đã bảo đảm chuyện gì thì nhất định sẽ làm được. Úy Hải Lam bất thình lình nói như thế khiến Lôi Thiệu Hành im lặng, Làm sao em lại không tin?

Ngày ấy anh đột nhiên xuất hiện ở Thân Thành.

Đêm đó ôm nhau ngủ, lần đầu tiên an bình ở chung.

Tay của anh đã từng khẽ vuốt ve khuôn mặt của cô.

Anh đã từng nói những lời như vậy.

Lôi Thiệu Hành nghĩ đến mới vừa rồi mình có những hành động quá mức thô bạo, vầng trán nhíu lại, lời nói hỏi thăm quan tâm bị chặn ở cổ họng, dù như thế nào cũng không thể nói ra được.

Anh yên tâm, em sẽ không có bất cứ mối liên hệ nào với Thẩm gia, vậy nên xin anh cũng không cần hạn chế em nữa. Anh biết đấy, em chỉ có ngần ấy tự do mà thôi. Úy Hải Lam không nhanh không chậm nói ra một hồi nhưng so với trước kia, giọng nữ càng trầm xuống cũng khiến cô càng thêm lộ ra vẻ xa


/192

THICH DOC TRUYEN

Đa số thông tin và hình ảnh trên website đều được sưu tầm từ các nguồn trên Internet. Website hay upload-er không sở hữu hay chịu trách nhiệm bất kỳ thông tin nào trên đây. Nếu làm ảnh hưởng đến cá nhân hay tổ chức nào, khi được yêu cầu, chúng tôi sẽ xem xét và gỡ bỏ ngay lập tức.

LIÊN HỆ ADMIN

adsdoctruyen@gmail.com

DMCA.com Protection Status