Không cản lại hành động cợt nhã của hắn, Úy Hải Lam chỉ mở to mắt, không nói một lời. Mái tóc đã rất khô, có lẽ là do phơi nắng quá lâu, có chút rối bù xốc xếch. Trên người của cô tỏa ra mùi thơm dễ ngửi của sữa tắm, tóc có một mùi thơm nhẹ của hương táo, và không hề ảnh hưởng đến đồ tắm của khách sạn. Cô mở to hai mắt, giống như sự hồi đáp không tiếng động không âm thanh.
Lôi Thiệu Hành lại hỏi, Đầu còn đau không.
Cô nhẹ lắc đầu.
Tay của hắn chợt buông ra, một ít tóc bị hắn nắm chợt rơi xuống giữa không trung, rủ ở trước ngực cô, Lôi Thiệu Hành đứng thẳng người, cúi đầu liếc nhìn cô nói, Cởi hết ra nằm trên giường đi.
Úy Hải Lam chỉ sợ run một giây đồng hồ, từ bệ cửa sổ dưới đất đứng lên, rồi sau đó hướng phòng ngủ thẳng tắp đi tới.
Một lát sau, có người đẩy cửa phòng bước vào.
Cô quả nhiên nửa nằm ở trên giường lớn, cái chăn màu trắng ngà che tới trước ngực của cô, đôi tay mảnh khảnh nắm chặt mép chăn, quần dài màu đen bị vứt ở ghế sofa bên cạnh. Mái tóc dài mượt như tơ lụa bị gạt ra phía sau cổ, phơi bày đầu vai bóng loáng cùng xương quai xanh hấp dẫn, giống như trở về cổ đại phi tử chờ vương tử đến cưng chiều, xinh đẹp yên tĩnh, trừ bỏ vẻ mặt quá mức bình tĩnh kia, thêm một chút e lệ mừng rỡ lúc được hầu hạ vương tử, thì tất cả sẽ trở nên rất hoàn mỹ.
Úy Hải Lam cũng đồng thời ngẩng đầu nhìn người đang đi tới, không khỏi có chút kinh ngạc.
Người tới cũng chính là người mới vừa biến mất thư ký Vương San.
Vương San mỉm cười nói, Úy tiểu thư, mời cô thay đổi y phục đi ra ngoài.
Lông mi Úy Hải Lam nhẹ chau lại, không nhìn đến Vương San, cầm quần áo lên mặc lại. Vương San lại mở tủ quần áo ra, treo áo ngủ lên sau đó giúp cô lấy thêm áo khoát, Úy tiểu thư, coi chừng bị lạnh.
Vừa ra khỏi phòng ngủ, Úy Hải Lam chạm mặt mấy người đi ra khỏi phòng khách. Vương San đưa tay ra hiệu xin mời, cô chầm chậm đi tới đại sảnh.
Lôi Thiệu Hành trong tay cầm một ly rượu đỏ, ngồi ngay ngắn ở trên ghế sofa vuốt vuốt. Mấy người kia đứng ở sau lưng hắn, còn hắn âu phục giày da, hai chân tréo nguẩy, mũi giầy da sáng bóng. Vương San đi tới bên cạnh hắn, nói nhỏ vào tai hắn, hắn không ngẩng đầu, nhưng biểu tình có vẻ chấp nhận, sau đó Vương San xoay người nói, Úy tiểu thư mời ngồi.
Úy Hải Lam ngồi xuống ghế sofa đối diện hắn, Vương San nhận lấy tài liệu trong tay hắn đưa lên, Mời cô xem qua.
Úy Hải Lam nhận lấy tài liệu, yên lặng xem.
Rất nhiều điều khoản bất công, quả thực là buồn cười không thể tưởng. Không thể tưởng đây là cách đối xử của con người, nhưng tiền đề lại là kết hôn.
Lôi Thiệu hành để ly rượu xuống từ từ đứng dậy. Hắn đi về một phía, cầm phi tiêu nhắm ngay đĩa quay ném mạnh, giọng nam trầm thấp đột ngột vang lên, Không đồng ý thì cút ngay lập tức.
Úy Hải Lam cũng không đi, Tôi chỉ có một điều kiện, đó là Cẩn Viên.
Phi tiêu trong tay được ném mạnh ra, trúng ngay hồng tâm, Lôi Thiệu Hành từ từ xoay người lại, đem đầu của cô nâng lên đối mặt hắn, Nghe nói cô cử hành buổi tiệc chọn chồng.
Tôi sẽ hủy bỏ.
Rất thẳng thắn, làm đi, nhớ làm cho xuất sắc một chút? Hắn tà tà cười một tiếng.
Lôi Thiệu Hành lại hỏi, Đầu còn đau không.
Cô nhẹ lắc đầu.
Tay của hắn chợt buông ra, một ít tóc bị hắn nắm chợt rơi xuống giữa không trung, rủ ở trước ngực cô, Lôi Thiệu Hành đứng thẳng người, cúi đầu liếc nhìn cô nói, Cởi hết ra nằm trên giường đi.
Úy Hải Lam chỉ sợ run một giây đồng hồ, từ bệ cửa sổ dưới đất đứng lên, rồi sau đó hướng phòng ngủ thẳng tắp đi tới.
Một lát sau, có người đẩy cửa phòng bước vào.
Cô quả nhiên nửa nằm ở trên giường lớn, cái chăn màu trắng ngà che tới trước ngực của cô, đôi tay mảnh khảnh nắm chặt mép chăn, quần dài màu đen bị vứt ở ghế sofa bên cạnh. Mái tóc dài mượt như tơ lụa bị gạt ra phía sau cổ, phơi bày đầu vai bóng loáng cùng xương quai xanh hấp dẫn, giống như trở về cổ đại phi tử chờ vương tử đến cưng chiều, xinh đẹp yên tĩnh, trừ bỏ vẻ mặt quá mức bình tĩnh kia, thêm một chút e lệ mừng rỡ lúc được hầu hạ vương tử, thì tất cả sẽ trở nên rất hoàn mỹ.
Úy Hải Lam cũng đồng thời ngẩng đầu nhìn người đang đi tới, không khỏi có chút kinh ngạc.
Người tới cũng chính là người mới vừa biến mất thư ký Vương San.
Vương San mỉm cười nói, Úy tiểu thư, mời cô thay đổi y phục đi ra ngoài.
Lông mi Úy Hải Lam nhẹ chau lại, không nhìn đến Vương San, cầm quần áo lên mặc lại. Vương San lại mở tủ quần áo ra, treo áo ngủ lên sau đó giúp cô lấy thêm áo khoát, Úy tiểu thư, coi chừng bị lạnh.
Vừa ra khỏi phòng ngủ, Úy Hải Lam chạm mặt mấy người đi ra khỏi phòng khách. Vương San đưa tay ra hiệu xin mời, cô chầm chậm đi tới đại sảnh.
Lôi Thiệu Hành trong tay cầm một ly rượu đỏ, ngồi ngay ngắn ở trên ghế sofa vuốt vuốt. Mấy người kia đứng ở sau lưng hắn, còn hắn âu phục giày da, hai chân tréo nguẩy, mũi giầy da sáng bóng. Vương San đi tới bên cạnh hắn, nói nhỏ vào tai hắn, hắn không ngẩng đầu, nhưng biểu tình có vẻ chấp nhận, sau đó Vương San xoay người nói, Úy tiểu thư mời ngồi.
Úy Hải Lam ngồi xuống ghế sofa đối diện hắn, Vương San nhận lấy tài liệu trong tay hắn đưa lên, Mời cô xem qua.
Úy Hải Lam nhận lấy tài liệu, yên lặng xem.
Rất nhiều điều khoản bất công, quả thực là buồn cười không thể tưởng. Không thể tưởng đây là cách đối xử của con người, nhưng tiền đề lại là kết hôn.
Lôi Thiệu hành để ly rượu xuống từ từ đứng dậy. Hắn đi về một phía, cầm phi tiêu nhắm ngay đĩa quay ném mạnh, giọng nam trầm thấp đột ngột vang lên, Không đồng ý thì cút ngay lập tức.
Úy Hải Lam cũng không đi, Tôi chỉ có một điều kiện, đó là Cẩn Viên.
Phi tiêu trong tay được ném mạnh ra, trúng ngay hồng tâm, Lôi Thiệu Hành từ từ xoay người lại, đem đầu của cô nâng lên đối mặt hắn, Nghe nói cô cử hành buổi tiệc chọn chồng.
Tôi sẽ hủy bỏ.
Rất thẳng thắn, làm đi, nhớ làm cho xuất sắc một chút? Hắn tà tà cười một tiếng.
/192
|