Hào Môn Màu Đen: Gả Nhầm Ông Trùm Máu Lạnh

Chương 74 - Chương 74

/192




Thẩm Du An đã dùng hết dũng khí trong lòng mình mới nói ra được lời này với Úy Hải Lam.

Cậu cố gắng trấn định lòng mình nhìn chằm chằm xem thái độ của cô, ngược lại cô cũng nhìn thấy được một tia kiên quyết chợt xuất hiện trong ánh mắt sâu sắc màu nâu hổ phách của cậu.

Vẻ mặt như vậy trông như ánh mắt mong ngóng, truy đuổi giấc mơ khi bọn họ còn nhỏ nhưng lúc đó̀ bọn họ vẫn còn chưa biết, giấc mơ này vốn không cách nào thực hiện được. Vì thế, giấc mơ mãi vẫn chỉ là giấc mơ, thậm chí cho dù giấc mơ này có trở thành sự thật thì cũng giống như có thể được cùng nhau vui vẻ thêm dăm ba ngày nữa rồi sau đó cũng vậy mà thôi.

Úy Hải Lam cầm đũa xăm soi gắp thức ăn, cúi đầu hỏi: Thẩm Du An, cậu có ý gì?

Lam, chẳng lẽ cậu không hiểu sao? Thẩm Du An trầm giọng hỏi dò, ánh mắt khẩn thiết.

Cậu nói chuyện không đầu không đuôi như thế, làm sao tớ hiểu. Úy Hải Lam lắc đầu, chiếc đũa còn chọc ở trong bát.

Nhưng cô thật sự không hiểu sao?

Khi đó, bọn họ cùng sóng vai bên nhau, cùng đạp xe về nhà, chỉ cần cậu ngồi phía trước thủ thế không cần quay đầu lại thì cô cũng liền biết là có xe ở phía sau. Khi đó, bất kỳ trò chơi nào, bọn họ cũng tạo thành một đội. Thậm chí người bạn thanh mai trúc mã cùng nhau lớn lên như Viên Viên cũng không bị mọi người hiểu lầm như bọn họ.Trò chơi ngày ấy, cô nhẹ nhàng nhắc nhở cậu mỗi khi cậu lâm vào thế bí để rồi cuối cùng bọn họ cũng giành được phần thắng một cách hoàn mỹ. Sau khi trò chơi kết thúc, Viên Viên nhìn bọn họ cười cười, lúc đó bọn họ mới có điểm thông suốt.

Ngoài ra, còn có quá nhiều quá nhiều chuyện khác nữa.

Nhiều chuyện đến nỗi cô cũng không cách nào nhớ rõ từng điểm, chỉ biết hiện giờ tâm tư cô đang hỗn loạn.

Lời nói trong suốt êm tai của Thẩm Du An đột nhiên vang lên trong không khí yên tĩnh như vậy mà cô cũng không ngẩng đầu nhìn về phía cậu, trong đầu cô còn đang miêu tả hình dáng của cậu với mái tóc đen óng ánh hòa dưới ánh đèn lộng lẫy trong gian phòng này. Chờ một lúc lâu sau, cậu nhẹ giọng nói: Nếu tớ không còn là người thừa kế của dòng họ Thẩm, cũng không còn là kẻ giàu có Thẩm Du An, thậm chí tớ trở thành kẻ trắng tay thì cậu có muốn ở bên cạnh tớ không?

Rốt cuộc đôi đũa cũng được đặt bên cạnh cái bát, Úy Hải Lam chậm rãi ngẩng đầu lên nhìn thẳng vào mắt cậu, ánh sáng như có lửa trong mắt cậu lập loè bừng sáng như muốn đốt cô thành tro bụi. Cô cố gắng trấn định lòng mình, lại mỉm cười hỏi dò: Vậy cậu dự định sẽ sống như thế nào?

Tớ đã tốt nghiệp có thể đi tìm việc làm. Lúc đầu có thể bắt đầu ở một khởi điểm cực khổ nhưng tớ tin mình sẽ không mãi như vậy, nhất định tớ sẽ thành công. Còn về vấn đề nhà cửa, cậu cũng không cần phải lo lắng, trước tiên chúng ta có thể thuê nhà, chờ thêm mấy năm nữa tớ dành dụm đủ tiền thì cũng sẽ mua một ngôi nhà. Lam, hãy tin tưởng tớ, tớ nhất định sẽ đối xử tốt với cậu. Thẩm Du An dường như đã có chuẩn bị từ sớm, cậu nói không nhanh không chậm, trật tự rõ ràng, giọng điệu chân thành.

Nếu như vẫn còn là mười bảy, tám tuổi, nhất định cô sẽ rung động.

Dù rằng không còn gì cả nhưng vẫn cùng nắm tay nhau một đời?

Thật là một giấc mộng đẹp.

Thẩm Du An. Cô gọi tên cậu, chỉ một câu nói đầu tiên đã khiến toàn thân cậu lạnh lẽo Cậu cảm thấy mình có khả năng bao bọc tớ được sao?

Tìm việc làm, rất tốt nhưng tiền lương sẽ là bao nhiêu đây? Mấy ngàn? Cho rằng cậu từng là du học sinh mới trở về nước, có tài cao thì sao, cũng sẽ không thể bắt đầu với mức lương hơn vạn chứ? Thuê một ngôi nhà sao, cậu dự định thuê một căn nhà lớn đến cỡ nào cho tớ? Hai tầng hay một tầng? Cậu có biết ngoài phòng ngủ, tớ còn muốn một thư phòng nhỏ, cậu nói tớ làm sao sống như vậy đây? Lại nói, giá cả một gian phòng ở Xuân Thành này lại cao như trên trời, cậu muốn tớ phải đợi cậu mấy năm mới mua được một căn nhà cho tớ đây hay là cậu muốn tớ cứ lưu lạc đầu đường như vậy mãi thế sao?

Ăn, mặc, ở, đi lại, cậu không thể làm tớ thỏa mãn bất cứ điều gì vậy thì cậu tốt với tớ ở đâu? Cậu cảm thấy như vậy là tốt với tớ sao? Thẩm Du An, không phải là tớ không muốn ở bên cậu mà do cậu thực sự không có năng lực. Tớ yêu thích những người có thế mạnh hơn là những người yếu kém. Nụ cười treo trên khóe miệng cô lạnh nhạt, thâm thúy, sau đó cô cũng im lặng trầm ngâm chẳng nói gì nữa.

Thẩm Du An gần như không còn nhận ra cô nữa, tuy người con gái trước mắt này với người con gái khiến cậu ngày đêm nhớ nhung có cùng khuôn mặt nhưng giờ phút này thì dường như khác xa. Người


/192

THICH DOC TRUYEN

Đa số thông tin và hình ảnh trên website đều được sưu tầm từ các nguồn trên Internet. Website hay upload-er không sở hữu hay chịu trách nhiệm bất kỳ thông tin nào trên đây. Nếu làm ảnh hưởng đến cá nhân hay tổ chức nào, khi được yêu cầu, chúng tôi sẽ xem xét và gỡ bỏ ngay lập tức.

LIÊN HỆ ADMIN

adsdoctruyen@gmail.com

DMCA.com Protection Status