Edit : Sóc Là Ta
Mặt trời lặn về phía tây, hai người dắt tay nhau đi, từng người một kéo rương hành lý ra khỏi Cẩn Viên.
Ánh tà dương in đậm hai bóng dáng cô độc hiu quạnh dưới mặt đất đang từ từ bước ra khỏi Cẩn viên.
Mặc Doanh, cả đời này mẹ thật vô dụng, khi còn sống không địa vị, sau đó cho dù chết cũng không biết mình nên được chôn ở nơi nào? Phu nhân Úy gia chỉ có một mình Triệu Nhàn, vậy mẹ là gì? Lão gia bị bệnh, không ai có thể làm chỗ dựa cho chúng ta, nếu em trai con không chết trẻ, vậy chúng ta còn có chỗ dựa rồi, chỉ tiếc, chỉ tiếc... Nhị phu nhân nói lời thương tâm, càng bi thương không ngớt, nước mắt cũng chực trào rơi xuống.
Mẹ, mẹ yên tâm, chúng ta còn có công ty, ba đã giao công ty lạ cho con rồi, con sẽ không để nó sụp đổ, con nhất định sẽ cố gắng hết sức. Việc nhà cũng không phải việc lớn, chúng ta sẽ chuyển đến biệt thự nhỏ kia đi. Ánh mắt Úy Mặc Doanh xinh đẹp lẫm liệt, giọng nói tuy nhẹ nhàng nhưng cũng biểu hiện nét độc tài, quyết tuyệt.
Nhị phu nhân vừa nghe lời này thì càng khóc đến thảm thương.
Sao vậy mẹ? Úy Mặc Doanh ngờ vực hỏi.
Mẹ thấy Úy gia bạc đãi mình nên muốn tích góp chút tiền. Bình thường lại lui tới làm đầu tư với mấy lão ấy, nhịn không được liền đem hai căn biệt thự cầm cố đặt cọc, không nghĩ tới buôn bán thiệt thòi, tiền không còn, nhà cũng không còn, cái gì cũng đều không còn. Nhị phu nhân lẩm bẩm nói, khóc thương tâm đến nỗi sắp tắt thở.
Vầng trán Úy Mặc Doanh nhíu lại, khuôn mặt căng thẳng Không còn thì không còn, mẹ đừng khóc, con sẽ nghĩ cách.
Lúc này nhị phu nhân mới dụi dụi hốc mắt mình, vừa than thở Ai một tiếng, vừa tập tễnh bước ra khỏi vườn: Sớm biết sẽ như vậy, mẹ cũng sẽ không dám đầu tư. Mẹ ở đây cũng đã nhiều năm rồi, còn nhớ năm đó lão gia rước mẹ vào nhà, trong vườn hoa nở thật đẹp. Lúc đó mẹ liền nghĩ sau này chắc mình sẽ không còn cực khổ nữa, ngày mới tươi đẹp thật sự đã đến rồi. Thực ra mẹ cũng sớm đã có linh cảm không tốt, sẽ có một ngày mẹ sẽ bị đuổi khỏi đây, trước sau gì mẹ cũng phải ra đi. Thế nhưng mẹ thật sự không cam lòng, mẹ thật sự bất bình...
Nhị phu nhân lặp đi lặp lại chuyện cũ, miệng liên tục than vãn không ngớt chẳng khác nào đại tẩu Tường Lâm mất con(*).
(*) Nhân vật chính trong tiểu thuyết “Chúc phúc” 祝福 có tên là “thím Tường Lâm” (Tường Lâm tẩu 祥林嫂)Những gì mà thím Tường Lâm gặp phải trong cuộc đời hoàn toàn là những nạn tai, bất tường, chẳng phải “cát tường như lâm”, “vận khí đặc hảo” gì cả. Vì thế, tên gọi “tẩu Tường Lâm” càng phản ánh một cách sâu sắc tính bi kịch của nhân vật và câu chuyện.
Bên ngoài Cẩn Viên, trợ lý Trần Thịnh vừa nhận được điện thoại liền lái xe tới giúp đỡ các cô đem toàn bộ đồ đạc chuyển lên xe. Hai người đứng bên cạnh xe chờ đợi, cũng không giúp đỡ, cứ để tùy ý Trần Thịnh chạy ra chạy vào mệt nhọc hơn hai giờ, đầu chảy đầy mồ hôi. Sau khi đóng nắp phía sau xe lại, Trần Thịnh mở cửa xe ra cho họ, mỉm cười nói: Nhị phu nhân, đại tiểu thư, mời hai người lên xe.
Hai người vừa rời đi, lập tức có người đến báo cáo: Tiểu thư Lam, tiểu thư Uý và nhị phu nhân đã rời khỏi đây.
Nghe vậy, Úy Hải Lam cũng không lên tiếng.
Ngày mùa đông lành lạnh mà Cẩn Viên vốn luôn luôn phồn hoa tươi tốt lại trông như có vẻ vô hạn tịch liêu. Đá cuội trên con đường nhỏ u tối, gió lạnh trước mặt thổi vào người lạnh run, phía trước lại là một mảng vườn trúc lớn, trong vườn còn có hồ sen, dòng nước lạnh lẽo lặng yên không tiếng động chảy xuôi đến bốn phương tám hướng, đến khi chảy đến hồ sen thì cả mảnh vườn phảng phất chìm trong biển hoa. Cảnh đẹp như vậy đã để lại ấn tượng sâu sắc trong suy nghĩ của mỗi người.
Ăn đi, ăn đi, ăn nhiều một chút, sau này chị không thể đến đây cho các em ăn được nữa. Một bóng dáng bé nhỏ vẫn đang cố gắng lưu lại, giọng nói nghẹn ngào đau thương.
Lôi Thiệu Hành bước đến gần một chút, nhìn cô bé với khuôn mặt thanh thuần, ngây thơ trầm giọng mở miệng: Mặt trời cũng sắp xuống núi rồi, em không cần thu dọn đồ sao?
Úy Thư Hoạ thực sự sợ hãi, không nghĩ tới lúc này phía sau lại đột nhiên có người đến. Hai mắt cô sưng đỏ, một mình yên lặng khóc nức nở giống như một con thú bị thương vô tội nhu nhược, ai thấy cũng cảm thấy thương tâm. Khuôn mặt trắng nõn, tròng mắt long lanh xinh đẹp, đơn thuần mà thanh khiết. Cô bé đang sợ hãi nhìn về phía anh, cũng vội vàng lấy khăn tay ra lau nước mắt Xin lỗi, em lập tức đi thu dọn đồ đạc ngay.
Chờ đã. Ánh mắt Lôi Thiệu Hành sắc sảo như đang chú ý đến vật gì, ngay lập tức anh mở miệng quát.
Úy Thư Họa dừng bước, nhìn anh từng bước đi tới trước mặt mình, thân người cao to như vậy lại đột nhiên chụp xuống một bóng đen khiến cô đứng lặng tại chỗ. Lúc này anh lại đưa tay ra, tinh tế lấy lại chiếc khăn cô đang cầm trên tay, động tác mềm mại ôn nhu, cẩn thận từng li từng tí lau nước mắt cho cô, cũng không hề hỏi nguyên do mà chỉ lên tiếng nói: Em vẫn dùng chiếc khăn tay này sao?
Úy Thư Họa chỉ lẳng lặng gật đầu.
Lôi Thiệu Hành chú ý thật kỹ như
Mặt trời lặn về phía tây, hai người dắt tay nhau đi, từng người một kéo rương hành lý ra khỏi Cẩn Viên.
Ánh tà dương in đậm hai bóng dáng cô độc hiu quạnh dưới mặt đất đang từ từ bước ra khỏi Cẩn viên.
Mặc Doanh, cả đời này mẹ thật vô dụng, khi còn sống không địa vị, sau đó cho dù chết cũng không biết mình nên được chôn ở nơi nào? Phu nhân Úy gia chỉ có một mình Triệu Nhàn, vậy mẹ là gì? Lão gia bị bệnh, không ai có thể làm chỗ dựa cho chúng ta, nếu em trai con không chết trẻ, vậy chúng ta còn có chỗ dựa rồi, chỉ tiếc, chỉ tiếc... Nhị phu nhân nói lời thương tâm, càng bi thương không ngớt, nước mắt cũng chực trào rơi xuống.
Mẹ, mẹ yên tâm, chúng ta còn có công ty, ba đã giao công ty lạ cho con rồi, con sẽ không để nó sụp đổ, con nhất định sẽ cố gắng hết sức. Việc nhà cũng không phải việc lớn, chúng ta sẽ chuyển đến biệt thự nhỏ kia đi. Ánh mắt Úy Mặc Doanh xinh đẹp lẫm liệt, giọng nói tuy nhẹ nhàng nhưng cũng biểu hiện nét độc tài, quyết tuyệt.
Nhị phu nhân vừa nghe lời này thì càng khóc đến thảm thương.
Sao vậy mẹ? Úy Mặc Doanh ngờ vực hỏi.
Mẹ thấy Úy gia bạc đãi mình nên muốn tích góp chút tiền. Bình thường lại lui tới làm đầu tư với mấy lão ấy, nhịn không được liền đem hai căn biệt thự cầm cố đặt cọc, không nghĩ tới buôn bán thiệt thòi, tiền không còn, nhà cũng không còn, cái gì cũng đều không còn. Nhị phu nhân lẩm bẩm nói, khóc thương tâm đến nỗi sắp tắt thở.
Vầng trán Úy Mặc Doanh nhíu lại, khuôn mặt căng thẳng Không còn thì không còn, mẹ đừng khóc, con sẽ nghĩ cách.
Lúc này nhị phu nhân mới dụi dụi hốc mắt mình, vừa than thở Ai một tiếng, vừa tập tễnh bước ra khỏi vườn: Sớm biết sẽ như vậy, mẹ cũng sẽ không dám đầu tư. Mẹ ở đây cũng đã nhiều năm rồi, còn nhớ năm đó lão gia rước mẹ vào nhà, trong vườn hoa nở thật đẹp. Lúc đó mẹ liền nghĩ sau này chắc mình sẽ không còn cực khổ nữa, ngày mới tươi đẹp thật sự đã đến rồi. Thực ra mẹ cũng sớm đã có linh cảm không tốt, sẽ có một ngày mẹ sẽ bị đuổi khỏi đây, trước sau gì mẹ cũng phải ra đi. Thế nhưng mẹ thật sự không cam lòng, mẹ thật sự bất bình...
Nhị phu nhân lặp đi lặp lại chuyện cũ, miệng liên tục than vãn không ngớt chẳng khác nào đại tẩu Tường Lâm mất con(*).
(*) Nhân vật chính trong tiểu thuyết “Chúc phúc” 祝福 có tên là “thím Tường Lâm” (Tường Lâm tẩu 祥林嫂)Những gì mà thím Tường Lâm gặp phải trong cuộc đời hoàn toàn là những nạn tai, bất tường, chẳng phải “cát tường như lâm”, “vận khí đặc hảo” gì cả. Vì thế, tên gọi “tẩu Tường Lâm” càng phản ánh một cách sâu sắc tính bi kịch của nhân vật và câu chuyện.
Bên ngoài Cẩn Viên, trợ lý Trần Thịnh vừa nhận được điện thoại liền lái xe tới giúp đỡ các cô đem toàn bộ đồ đạc chuyển lên xe. Hai người đứng bên cạnh xe chờ đợi, cũng không giúp đỡ, cứ để tùy ý Trần Thịnh chạy ra chạy vào mệt nhọc hơn hai giờ, đầu chảy đầy mồ hôi. Sau khi đóng nắp phía sau xe lại, Trần Thịnh mở cửa xe ra cho họ, mỉm cười nói: Nhị phu nhân, đại tiểu thư, mời hai người lên xe.
Hai người vừa rời đi, lập tức có người đến báo cáo: Tiểu thư Lam, tiểu thư Uý và nhị phu nhân đã rời khỏi đây.
Nghe vậy, Úy Hải Lam cũng không lên tiếng.
Ngày mùa đông lành lạnh mà Cẩn Viên vốn luôn luôn phồn hoa tươi tốt lại trông như có vẻ vô hạn tịch liêu. Đá cuội trên con đường nhỏ u tối, gió lạnh trước mặt thổi vào người lạnh run, phía trước lại là một mảng vườn trúc lớn, trong vườn còn có hồ sen, dòng nước lạnh lẽo lặng yên không tiếng động chảy xuôi đến bốn phương tám hướng, đến khi chảy đến hồ sen thì cả mảnh vườn phảng phất chìm trong biển hoa. Cảnh đẹp như vậy đã để lại ấn tượng sâu sắc trong suy nghĩ của mỗi người.
Ăn đi, ăn đi, ăn nhiều một chút, sau này chị không thể đến đây cho các em ăn được nữa. Một bóng dáng bé nhỏ vẫn đang cố gắng lưu lại, giọng nói nghẹn ngào đau thương.
Lôi Thiệu Hành bước đến gần một chút, nhìn cô bé với khuôn mặt thanh thuần, ngây thơ trầm giọng mở miệng: Mặt trời cũng sắp xuống núi rồi, em không cần thu dọn đồ sao?
Úy Thư Hoạ thực sự sợ hãi, không nghĩ tới lúc này phía sau lại đột nhiên có người đến. Hai mắt cô sưng đỏ, một mình yên lặng khóc nức nở giống như một con thú bị thương vô tội nhu nhược, ai thấy cũng cảm thấy thương tâm. Khuôn mặt trắng nõn, tròng mắt long lanh xinh đẹp, đơn thuần mà thanh khiết. Cô bé đang sợ hãi nhìn về phía anh, cũng vội vàng lấy khăn tay ra lau nước mắt Xin lỗi, em lập tức đi thu dọn đồ đạc ngay.
Chờ đã. Ánh mắt Lôi Thiệu Hành sắc sảo như đang chú ý đến vật gì, ngay lập tức anh mở miệng quát.
Úy Thư Họa dừng bước, nhìn anh từng bước đi tới trước mặt mình, thân người cao to như vậy lại đột nhiên chụp xuống một bóng đen khiến cô đứng lặng tại chỗ. Lúc này anh lại đưa tay ra, tinh tế lấy lại chiếc khăn cô đang cầm trên tay, động tác mềm mại ôn nhu, cẩn thận từng li từng tí lau nước mắt cho cô, cũng không hề hỏi nguyên do mà chỉ lên tiếng nói: Em vẫn dùng chiếc khăn tay này sao?
Úy Thư Họa chỉ lẳng lặng gật đầu.
Lôi Thiệu Hành chú ý thật kỹ như
/192
|