Hào Môn Màu Đen: Gả Nhầm Ông Trùm Máu Lạnh

Chương 97 - Chương 97

/192


Edit : Sóc Là Ta

Vậy em cho rằng tên tiểu tử họ Trầm kia sẽ sạch sẽ?

Úy Hải Lam không sợ nhìn lại anh, trầm mặc thật lâu mới nói So với anh thì cậu ta sạch sẽ hơn.

A! Lôi Thiệu Hành cười lạnh một tiếng, khuôn mặt tuấn tú lại chưa bao giờ tối tăm như lúc này. Lời nói của cô khiến anh tức giận, đột nhiên anh xuống xe cũng mạnh mẽ kéo cô ra khỏi xe. Động tác của anh quá mức thô lỗ, thời điểm đứng dậy khiến đỉnh đầu cô đụng vào nóc xe, bị đau đớn nên cô rên lên một tiếng. Thế nhưng anh cũng không để ý, thẳng thừng kéo cô chạy vào trong Cẩn viên.

Bị đau đớn như vậy nhưng cô lại có thể nhận thức tình cảnh này quả thực rất quen mắt.

Trong vườn, bọn người làm nhìn thấy tình hình như thế cũng không dám nói lời nào. Tất cả đều cúi đầu không nói một lời.

Một đường chạy vào trong, anh lôi cô thẳng đến Thanh Y viên.

Mấy ngày trước đây, cô cũng đã từng đến đây nhưng lúc đó Thanh Y viên đã bị khóa cửa.

Mở cửa! Lôi Thiệu Hành quát một tiếng, bọn người làm lập tức nơm nớp lo sợ cầm chìa khoá mở cửa. Chìa khoá đụng chạm vào cánh cửa khiến phát sinh ra tiếng va chạm lạnh lẽo không tả xiết.

Tiếng bước chân cũng lập tức vang lên, anh kéo tay cô tiến vào vườn.

Anh đi quá nhanh mà cô lại mang giày da thấp, rốt cục không theo kịp sức mạnh mãnh liệt của anh nên ngã xuống đất.

Lôi Thiệu Hành cũng chẳng bận tâm, vẫn tiếp tục kéo cô lên lầu.

Úy Hải Lam chật vật té ngã ngay cầu thang, bước chân anh dừng lại, từ trên cao nhìn xuống như vị hoàng đế cao cao tại thượng nhìn xuống cô. Ánh mắt anh như vậy, vẻ mặt anh như vậy, Úy Hải Lam đã từng nhìn thấy qua. Ở Vạn Kinh đêm hôm ấy, anh tàn nhẫn vô tình cướp đoạt, mà cô lúc đó sống tạm bợ như con giun con dế. Đột nhiên, một tia lạnh lẽo từ đâu ập đến, cô một tay nắm lấy cây cột ngay thang cuốn muốn tự mình đứng lên.

Cô không thể thấp kém như thế.

Anh lại đột nhiên khom lưng, lại ôm lấy cô bế thốc cả người cô lên.

A! Cô thở nhẹ ra cũng vang lên tiếng than thở yêu kiều.

Mặc cô giãy giụa như thế nào, phản kháng ra sao, nện đánh hay đá đạp, tất cả đều không làm ảnh hưởng đến anh. Dưới tình thế cấp bách, Uý Hải Lam hết cách đành một hồi cắn vào bả vai anh, cô cứ thế tàn nhẫn mà cắn, cắn đến nỗi trong miệng mình có thể nếm được mùi máu tanh, sau đó dòng máu đó lại hòa vào trong thân thể cô đến nỗi cô không thể phân biệt được ai là ai. Mà khi anh cảm giác được nỗi đau từ bả vai mình toả ra, anh cũng nhanh chân bước lên lầu, tiện thể đá văng cánh cửa phòng ngủ rộng lớn kia.

Một không gian tối tăm, phòng không có mở đèn chỉ có ánh sáng từ bên ngoài cửa sổ sát đất chiếu vào.

Như ý thức được tình huống tiếp theo sẽ là gì, cô càng liều mạng giãy dụa phản kháng.

Anh trực tiếp ném cô lên chiếc giường lớn, lúc này Úy Hải Lam cũng cảm giác thân thể mình đang rơi tự do trên chiếc đệm chăn mềm mại kia.

Có lẽ là do một thời gian dài không có ai sống ở đây nên lúc này có một mùi hương cổ xưa xông thẳng vào mũi cô.

Nơi này chính là gian phòng của người cha quá cố của cô.

Anh hung hăng dùng tay ngăn chặn ấn cô về phía giường lớn, mù mịt cười nói: Đừng ngốc nghếch tự mình cắn lưỡi mình vì việc làm tổn thương chính mình đúng là không tốt. Em nên biết sự kiên trì của anh rất có giới hạn, một lần còn cảm thấy rất thú vị nhưng lần sau thì lại cảm thấy rất buồn chán.

Úy Hải Lam bị anh nhốt lại ở giữa không cách nào thoát ra được, động tác anh cũng rất nhanh, chỉ trong nháy mắt, anh đã kéo cà vạt của mình xuống trói chặt tay cô.

Đột nhiên nhớ tới lần anh bôi thuốc mỡ cho mình, cô cảm thấy sợ hãi.

Tôi không cần thoa thuốc. Cô vội vã nói cũng cố gắng hóa giải hoàn cảnh quẫn bách này. Thế nhưng cô không hề biết khi cô vừa mở miệng ra nói câu đó thì ngay cả mình đều cảm thấy ngây thơ buồn cười.

Ai nói anh muốn thoa thuốc cho em? Anh ngẩn ra, giọng nói êm đềm không nghe ra bất cứ tâm tình nào.

Úy Hải Lam bị anh trói chặt cũng không cách nào nhúc nhích, cô chỉ cảm thấy cả người anh như nhấn chìm trong bóng tối, bóng đen mơ hồ cao to vững chãi. Anh bắt đầu cởi quần áo, tây phục bị vứt qua một bên, tiếp theo là cà vạt, sau đó là quần lót. Bỗng một tia sáng quét qua khuôn mặt cương nghị của anh, nụ cười kia lại có vẻ vô cùng âm hiểm, một loại hoảng sợ tự nhiên sinh ra trong lòng Uý Hải Lam.

Úy, anh cũng đã chán trò chơi mèo vờn chuột rồi.” Lôi Thiệu Hành cởi bỏ áo mình để lộ ra vóc người hoàn mỹ.

Úy Hải Lam nhắm mắt lại, có cảm giác mình có loại số kiếp khó thoát, cô lựa chọn cách đối xử lạnh lùng với anh.

Không nhìn đến anh, không để ý đến anh, cũng không phản kháng lại anh.

Lúc này cô lại có cảm giác trên người mình đột nhiên chìm xuống, anh đang đè lên người cô. Loại hương vị bạc hà kia dần dần tràn ngập toàn thân cô, theo đó anh đang âu yếm nhìn xuyên suốt vào thân thể cô. Tóc đảo quanh ngực mình, anh cúi đầu gặm cắn, ngón tay cũng bắt đầu tùy ý xoa vào nơi riêng tư mẫn cảm của cô, thuận thế kìm kẹp lại hai cánh hoa mảnh mai mềm mại kia. Cô không muốn có phản ứng nên cố gắng khắc chế sự hưởng ứng đang sắp dâng trào của chính mình




/192

THICH DOC TRUYEN

Đa số thông tin và hình ảnh trên website đều được sưu tầm từ các nguồn trên Internet. Website hay upload-er không sở hữu hay chịu trách nhiệm bất kỳ thông tin nào trên đây. Nếu làm ảnh hưởng đến cá nhân hay tổ chức nào, khi được yêu cầu, chúng tôi sẽ xem xét và gỡ bỏ ngay lập tức.

LIÊN HỆ ADMIN

adsdoctruyen@gmail.com

DMCA.com Protection Status