Chương 6.1: Phương Tự
Phương Tự vốn định lấy cô gái trẻ nọ làm Đường Nhiễm Mặc lúng túng, cũng không ngờ mình lại lật thuyền, quan trọng nhất là, anh ta nhìn gương mặt nhỏ nhắn của thiếu nữ, thật sự không nhìn ra cô có cố ý hay không!
Anh ta vốn định nói giả vờ trong sáng làm gì, nhưng nhìn dáng vẻ vị thành niên của người ta, không khéo là trong sáng thật ấy chứ!
Chuyện này thật sự không thể trách Mạt Lỵ, cho dù bên trong cô là linh hồn của một người trưởng thành, nhưng làm sao cô có thể ngờ đến có người lại chào hỏi xong liền hỏi thẳng cô có phải xử nữ không? Suy cho cùng, những câu như "Cô ăn gì chưa?", "Dạo này em có khỏe không?" Mới là câu hỏi bình thường chứ.
Vì thế, đương nhiên cô cũng theo đó bình thường hóa câu hỏi của anh ta, tuy rằng vừa gặp mặt đã hỏi chòm sao của người ta cũng không phù hợp lắm, nhưng biết đâu ở thế giới song song này vốn là thế thì sao?
Phương Tự ngoài cười nhưng trong không cười, nói, "Đường Nhiễm Mặc, anh tìm thấy cô gái đáng yêu như thế này ở đâu đấy?"
Đường Nhiễm Mặc nhìn Mạt Lỵ, khóe mặt hơi cong, nhưng giọng điệu tùy ý vô cùng, "Có lẽ cháu nên tự giới thiệu bản thân với vị tiên sinh này rồi."
"Vâng." Cô gật đầu, ngoan ngoãn đứng lên, chìa một tay ra với Phương Tự, nghiêng đầu cười nói: "Xin chào, tôi tên là Tiêu Mạt Lỵ."
Nháy mắt, Phương Tự đã mất năng lực phản ứng.
Trong mắt cô đầy vẻ ngờ vực, bàn tay vươn ra vì lễ phép cũng mỏi rồi, thầm nhủ người này cũng thật bất lịch sự, thì một bàn tay lớn cầm tay cô, kéo về bên người anh.
Là Đường Nhiễm Mặc.
Anh cười khinh khỉnh nhìn đối phương, "Thiếu gia nhà họ Phương quả nhiên giống y như trong lời đồn, không thèm để những người khác vào mắt."
"... Đường Nhiễm Mặc mày xàm lắm! Tin đồn về ông đây chẳng phải do mày bịa đặt đồn ra ngoài à!"
Nào ngờ Phương Tự đột nhiên nổi trận lôi đình, hoàn toàn không còn hình tượng công tử sang quý nhẹ nhàng như vừa biểu hiện ra ngoài, thậm chí ngay cả cô gái đang dựa vào người anh ta cũng bị anh ta đẩy phắt ra ngoài.
Ngón tay chỉ vào Mạt Lỵ của anh ta run rồi lại run tiếp, mắt đầy vẻ không tin, "Đm cô chính là Tiêu Mạt Lỵ?!"
Mạt Lỵ hốt hoảng vì vẻ kích động của anh ta, cô trốn ra phía sau Đường Nhiễm Mặc, túm lấy góc áo anh, mới dè dè dặt dặt ngó một cái đầu ra, hỏi: "Phải, tôi chính là Tiêu Mạt Lỵ đây... Xin hỏi, trước kia tôi và anh có quen nhau ư?"
Nếu quen biết, thì vừa rồi anh ta cũng không đến mức không nhận ra cô chứ.
"Không quen biết." Phương Tự hít vào một hơi thật sâu.
"Thế..."
Anh ta gào lên: "Đm tôi là cậu của cô!"
"A... Gì cơ?" Theo bản năng, cô nhìn Đường Nhiễm Mặc, dáng vẻ còn chìm trong trạng thấy ngu ngơ, "Cháu có cậu à?"
Đường Nhiễm Mặc giật giật ngón tay, nhịn cơn xúc động muốn vươn tay véo mặt cô xuống, trên mặt vẫn là vẻ nghiêm trang, anh nói: "Nhà họ Phương đã cắt đứt quan hệ với mẹ cháu, về mặt huyết thống thì anh ta là cậu của cháu, nhưng trên lý luận thì cháu có thể coi cậu ta không phải cậu mình mà đối đãi."
"Ồ..." Cô gật gật đầu, cũng không biết đã lĩnh ngộ được điều gì từ lời nói của anh.
Nhà họ Phương và nhà họ Tiêu vẫn luôn là kẻ thù truyền kiếp của nhau, năm đó, tiểu thư lớn của nhà họ Phương khăng khăng nhất định phải gả cho Tiêu Viễn, hai cụ nhà họ Phương tức quá nói thẳng cắt đứt quan hệ, những năm gần đây cũng không qua lại thăm nhau thật.
Khi đó, Phương Tự còn đi học ở nước ngoài. Sau khi biết được tin tức này, anh ta bỏ trốn về nước ngay trong đêm, nổi giận đùng đùng chạy tới cổng lớn nhà họ Tiêu, nhưng cửa còn chưa bước qua, lão Tiêu Viễn kia liền vui vẻ cười khì khì ôm lấy anh ta, trái gọi một tiếng cậu em vợ, phải lại kêu một câu cậu em vợ, trông nồng nhiệt đến hết cỡ. Lúc đó, anh ta thấy chị gái mình đang có bầu, nhịn rồi lại nhẫn, mới nhịn không móc thằng ranh đang treo trên thắt lưng mình ra.
Phụ huynh anh ta xác định rõ, yêu cầu anh ta không thể đi gặp Phương Ý nữa, nhưng không có nghĩa đây là suy nghĩ của anh ta, sau khi nghe được tin tai nạn xe cộ, anh ta buồn rầu, sau đó uống một chầu rượu suốt một ngày một đêm... Cô nói xem Phương Ý cũng không được tính là người nhà họ Phương, anh ta đau lòng cái beep gì chứ! Chỉ đơn giản là anh ta muốn uống rượu mà thôi.
/220
|