Sau khi ký hợp đồng kia xong, bước ra khỏi YT Quốc Tế, cô cảm thấy thời tiết hôm nay vừa âm u vừa tươi đẹp, giống như tâm trạng của cô vậy.
Âm u là cô phải thực hiện những điều trong hợp đồng kia.
Nếu trong vòng một năm mà cô sinh con gái, như vậy sẽ cho cô thêm một cơ hội, lại thêm một năm nữa, không ngừng cố gắng. Nếu như trong vòng một năm, cô không sinh được thì phải bước ra khỏi cửa và trả toàn bộ số vốn mà nhà họ Ngôn đã đầu tư vào "Lăng Vũ". Nếu như kỳ hạn một năm đã đến mà cô đang mang thai, thì sẽ kéo dài thời gian duy trì hợp đồng, mà sinh con gái thì cũng không có cơ hội sống sót!
Nghĩa là nếu sinh con gái thì giống như không sinh được con!
Nếu như trong một năm mà sinh con gái thì còn có cơ hội thử lại, nếu sau một năm mà sinh con gái thì đồng nghĩa với không sinh được con. Phải dọn ra khỏi nhà và trả tiền lại!
Shit! Đây quả thật là một người biến thái nên mới soạn ra môt hợp đồng biến thái như vậy! Quả thật quá tàn bạo đối với cô, nơi đó có còn hai chữ công bằng không vậy?
Nhưng mà như vậy, cũng tốt, ít nhất trong một thời gian dài Tư Mộ không cần lo lắng đến tình hình "Lăng Vũ".
Cho dù là một năm cũng tốt.
Một năm sau, sức khỏe của cha khá hơn, có thể trở lại làm chủ tịch "Lăng Vũ". Cho dù là trả tiền lại, chắc cũng không có vấn đề gì.
Tư Mộ hít sâu, rồi thở ra một hơi. Bắt đầu từ bây giờ, cô phải đối mặt với cái thế giới này, phải kiên cường sống sót.
Có chí ắt làm nên, Phó Tư Mộ cố gắng lên!
Tư Mộ rất có lòng tin, động viên chính mình phải cố gắng.
Sau đó đi tới ven đường, tính đón xe về nhà, nói tin vui này cho ba mẹ nghe.
Chắc họ ở nhà cũng lo lắng. Tuy nói ba ở nhà nghỉ ngơi, nhưng nhất định trong lòng ông vẫn lo lắng chuyện của "Lăng Vũ". Mẹ cũng tự trách, trách mình vô dụng, phải để con gái gánh vác trách niệm này.
Nếu như nói cho họ biết cô đã thuyết phục được YT Quốc Tế đồng ý giúp đỡ, thì họ có buông tảng đá đang đè nặng trong lòng xuống không?
Tư Mộ đứng ở ven đường, cười ảm đạm. Kết quả như thế, lại nhờ vào hạnh phúc của mình để đổi lấy.
Nếu như ba mẹ biết, chắc họ sẽ tức chết.
Cho nên, nhất định cô không thể để cho ba mẹ biết.
Hết thảy tất cả, để mình cô gánh là được rồi!
Mình, chính mình...
Ánh mắt của cô hơi ê ẩm. Cúi đầu nhìn mũi chân của mình, cô nghĩ: Tư Mộ, mọi việc trong nhà đều nhờ vào mày! Người yêu không có, mày còn có người nhà. Hiện tại người nhà cần mày, mày phải kiên cường, hèn yếu cho ai nhìn?
Cô đang tự thương tiếc chính mình vì mất đi tình yêu, một con vật khổng lồ màu đen chạy như bay đến gần cô, nhanh đến mức mang theo một trận gió lớn.
Hình như Tư Mộ nhận ra điều gì, đột nhiên ngẩng đầu lên.
Một chiếc Maybach màu đen vọt tới bên cạnh cô, dừng lại cách cô một mét. Tư Mộ bị dọa sợ vội vàng lui về phía sau mấy bước, thiếu chút nữa ngửa ra sau.
Lúc Tư Mộ đứng vững lại, trong lòng muốn giận cũng không được!
Anh! Đại gia!
Mình cứ kinh sợ (kinh ngạc, sợ hãi) như vậy.
Rất giống như đang kêu gào: "Tôi rất kinh sợ mọi người mau đến bắt nạt tôi đi" nhìn cô rất ngốc.
Hai cha con nhà họ Ngôn bắt nạt cô thì thôi đi, dù gì họ cũng là người có địa vị, có tiền, có quyền thế đứng đầu thành phố A, cô chọc không nổi. Nhưng không phải ai có chút tiền cũng có thể xưng là đại gia, cũng có thể bắt nạt cô.
Cơn giận của Tư Mộ bùng phát, cũng không khống chế được.
Bằng bất cứ giá nào, hôm nay cô cũng phải đánh tên lái xe này một trận.
Nhưng khi cô xông đến cửa xe, kính xe từ từ hạ xuống lộ ra gương mặt đẹp khuynh thành.
Sự thật chứng minh, Tư Mộ cũng không đến nỗi phải quá kinh sợ. Bởi vì bắt nạt cô cũng chỉ có hai cha con nhà họ Ngôn.
Mà người trong xe chính là một trong hai người này -- Ngôn Mặc Bạch.
Tư Mộ vọt tới trước xe, quả đấm vừa mới vung lên liền dừng lại, sau đó cơn tức cũng bị nén xuống, cả người ỉu xìu.
Cô nghĩ, chắc dáng vẻ hiện tại của cô rất tức cười.
Bạn thử nghĩ đi, mới vừa rồi còn có bộ dáng hung ác như muốn ăn thịt người, bậy giờ lại ủi xìu như rau héo. Nét mặt sẽ thay đổi như thế nào?
Ngôn Mặc Bạch ngồi trên xe nhìn vẻ mặt của Tư Mộ, trước sau đều co quắp khiến anh không thể nhịn được cười!
Anh nhíu mày, trêu ghẹo cô: "Ơ... Nhiệt tình như vậy? Vừa nhìn thấy anh liền kích động chạy đến để ôm ấp, yêu thương hả?"
Vẻ mặt Tư Mộ cứng ngắc.
Khóe miệng co quắp, ưm ưm ư ư không biết nên nói gì.
Cô nhanh chóng cúi đầu xuống, thầm mắng những người nhà họ Ngôn hay bắt nạt cô đều là khốn kiếp.
Ngôn Mặc Bạch thấy dáng vẻ cúi đầu im lặng của cô, biết điều đứng ở bên cạnh, ánh mặt trời chiếu vào cô khiến người khác có cảm giác ấm áp, tâm tình anh cũng rất vui. Giống như ánh mặt trời cuối thu, mặc dù đều sáng như nhau nhưng không có cảm giác nóng nực của mùa hạ, ánh sáng chiếu lên người, mà ấm áp trong đáy lòng.
"Làm sao em lại ở đây?" Ngôn Mặc Bạch biết rõ còn cố hỏi.
"A, em muốn đi đâu thì đến đó thôi! Không cần anh lo!" Tư Mộ cúi đầu rầu rĩ nói.
Thật ra thì, từ khi đặt bút kỳ vào bản hợp đồng kia thì cô Phó Tư Mộ đã là người vợ hợp pháp của tên đàn ông thối này. Người vợ mà anh dùng tiền mua về, muốn làm gì cô cũng được. Thậm chí dùng các kiều tư thế lăn qua lộn lại 360 độ, bắt nạt cô cũng không hề phạm pháp.
Nhưng mà chuyện hôm nay cô đến tìm cha anh đàm phán, anh có biết không?
Hiện tại cô không thừa dịp mà lên mặt với anh ta, trong vòng một măn sau cô bị ức hiếp, cô phải sống thế nào đây?
Tư Mộ tự an ủi mình, thì người đàn ông đang ngồi trong xe lại cười ra tiếng.
Tiếng cười kia truyền đến tai Tư Mộ, khiến lòng cô cũng run lên.
Đây đúng là yêu nghiệt mà! Không chỉ đẹp trai, mà giọng nói cũng dễ nghe!
Đáng tiếc, lại là gay!
Quả thật đáng tiếc mà!
Giọng nói dễ nghe kia lại vang lên: "Em tính bắt xe đi đâu, để anh đưa đi!"
Giờ phút này tâm Tư Mộ cũng mềm nhũn.
Cái này, người đàn ông này, anh chàng gay này, trời ơi! Tại sao anh ta lại mê người như vậy chứ!
Nếu như anh là một người đàn ông bình thường, như vậy cô cũng chẳng thèm để ý, ở cùng với anh, cũng rất tốt đó!
Âm u là cô phải thực hiện những điều trong hợp đồng kia.
Nếu trong vòng một năm mà cô sinh con gái, như vậy sẽ cho cô thêm một cơ hội, lại thêm một năm nữa, không ngừng cố gắng. Nếu như trong vòng một năm, cô không sinh được thì phải bước ra khỏi cửa và trả toàn bộ số vốn mà nhà họ Ngôn đã đầu tư vào "Lăng Vũ". Nếu như kỳ hạn một năm đã đến mà cô đang mang thai, thì sẽ kéo dài thời gian duy trì hợp đồng, mà sinh con gái thì cũng không có cơ hội sống sót!
Nghĩa là nếu sinh con gái thì giống như không sinh được con!
Nếu như trong một năm mà sinh con gái thì còn có cơ hội thử lại, nếu sau một năm mà sinh con gái thì đồng nghĩa với không sinh được con. Phải dọn ra khỏi nhà và trả tiền lại!
Shit! Đây quả thật là một người biến thái nên mới soạn ra môt hợp đồng biến thái như vậy! Quả thật quá tàn bạo đối với cô, nơi đó có còn hai chữ công bằng không vậy?
Nhưng mà như vậy, cũng tốt, ít nhất trong một thời gian dài Tư Mộ không cần lo lắng đến tình hình "Lăng Vũ".
Cho dù là một năm cũng tốt.
Một năm sau, sức khỏe của cha khá hơn, có thể trở lại làm chủ tịch "Lăng Vũ". Cho dù là trả tiền lại, chắc cũng không có vấn đề gì.
Tư Mộ hít sâu, rồi thở ra một hơi. Bắt đầu từ bây giờ, cô phải đối mặt với cái thế giới này, phải kiên cường sống sót.
Có chí ắt làm nên, Phó Tư Mộ cố gắng lên!
Tư Mộ rất có lòng tin, động viên chính mình phải cố gắng.
Sau đó đi tới ven đường, tính đón xe về nhà, nói tin vui này cho ba mẹ nghe.
Chắc họ ở nhà cũng lo lắng. Tuy nói ba ở nhà nghỉ ngơi, nhưng nhất định trong lòng ông vẫn lo lắng chuyện của "Lăng Vũ". Mẹ cũng tự trách, trách mình vô dụng, phải để con gái gánh vác trách niệm này.
Nếu như nói cho họ biết cô đã thuyết phục được YT Quốc Tế đồng ý giúp đỡ, thì họ có buông tảng đá đang đè nặng trong lòng xuống không?
Tư Mộ đứng ở ven đường, cười ảm đạm. Kết quả như thế, lại nhờ vào hạnh phúc của mình để đổi lấy.
Nếu như ba mẹ biết, chắc họ sẽ tức chết.
Cho nên, nhất định cô không thể để cho ba mẹ biết.
Hết thảy tất cả, để mình cô gánh là được rồi!
Mình, chính mình...
Ánh mắt của cô hơi ê ẩm. Cúi đầu nhìn mũi chân của mình, cô nghĩ: Tư Mộ, mọi việc trong nhà đều nhờ vào mày! Người yêu không có, mày còn có người nhà. Hiện tại người nhà cần mày, mày phải kiên cường, hèn yếu cho ai nhìn?
Cô đang tự thương tiếc chính mình vì mất đi tình yêu, một con vật khổng lồ màu đen chạy như bay đến gần cô, nhanh đến mức mang theo một trận gió lớn.
Hình như Tư Mộ nhận ra điều gì, đột nhiên ngẩng đầu lên.
Một chiếc Maybach màu đen vọt tới bên cạnh cô, dừng lại cách cô một mét. Tư Mộ bị dọa sợ vội vàng lui về phía sau mấy bước, thiếu chút nữa ngửa ra sau.
Lúc Tư Mộ đứng vững lại, trong lòng muốn giận cũng không được!
Anh! Đại gia!
Mình cứ kinh sợ (kinh ngạc, sợ hãi) như vậy.
Rất giống như đang kêu gào: "Tôi rất kinh sợ mọi người mau đến bắt nạt tôi đi" nhìn cô rất ngốc.
Hai cha con nhà họ Ngôn bắt nạt cô thì thôi đi, dù gì họ cũng là người có địa vị, có tiền, có quyền thế đứng đầu thành phố A, cô chọc không nổi. Nhưng không phải ai có chút tiền cũng có thể xưng là đại gia, cũng có thể bắt nạt cô.
Cơn giận của Tư Mộ bùng phát, cũng không khống chế được.
Bằng bất cứ giá nào, hôm nay cô cũng phải đánh tên lái xe này một trận.
Nhưng khi cô xông đến cửa xe, kính xe từ từ hạ xuống lộ ra gương mặt đẹp khuynh thành.
Sự thật chứng minh, Tư Mộ cũng không đến nỗi phải quá kinh sợ. Bởi vì bắt nạt cô cũng chỉ có hai cha con nhà họ Ngôn.
Mà người trong xe chính là một trong hai người này -- Ngôn Mặc Bạch.
Tư Mộ vọt tới trước xe, quả đấm vừa mới vung lên liền dừng lại, sau đó cơn tức cũng bị nén xuống, cả người ỉu xìu.
Cô nghĩ, chắc dáng vẻ hiện tại của cô rất tức cười.
Bạn thử nghĩ đi, mới vừa rồi còn có bộ dáng hung ác như muốn ăn thịt người, bậy giờ lại ủi xìu như rau héo. Nét mặt sẽ thay đổi như thế nào?
Ngôn Mặc Bạch ngồi trên xe nhìn vẻ mặt của Tư Mộ, trước sau đều co quắp khiến anh không thể nhịn được cười!
Anh nhíu mày, trêu ghẹo cô: "Ơ... Nhiệt tình như vậy? Vừa nhìn thấy anh liền kích động chạy đến để ôm ấp, yêu thương hả?"
Vẻ mặt Tư Mộ cứng ngắc.
Khóe miệng co quắp, ưm ưm ư ư không biết nên nói gì.
Cô nhanh chóng cúi đầu xuống, thầm mắng những người nhà họ Ngôn hay bắt nạt cô đều là khốn kiếp.
Ngôn Mặc Bạch thấy dáng vẻ cúi đầu im lặng của cô, biết điều đứng ở bên cạnh, ánh mặt trời chiếu vào cô khiến người khác có cảm giác ấm áp, tâm tình anh cũng rất vui. Giống như ánh mặt trời cuối thu, mặc dù đều sáng như nhau nhưng không có cảm giác nóng nực của mùa hạ, ánh sáng chiếu lên người, mà ấm áp trong đáy lòng.
"Làm sao em lại ở đây?" Ngôn Mặc Bạch biết rõ còn cố hỏi.
"A, em muốn đi đâu thì đến đó thôi! Không cần anh lo!" Tư Mộ cúi đầu rầu rĩ nói.
Thật ra thì, từ khi đặt bút kỳ vào bản hợp đồng kia thì cô Phó Tư Mộ đã là người vợ hợp pháp của tên đàn ông thối này. Người vợ mà anh dùng tiền mua về, muốn làm gì cô cũng được. Thậm chí dùng các kiều tư thế lăn qua lộn lại 360 độ, bắt nạt cô cũng không hề phạm pháp.
Nhưng mà chuyện hôm nay cô đến tìm cha anh đàm phán, anh có biết không?
Hiện tại cô không thừa dịp mà lên mặt với anh ta, trong vòng một măn sau cô bị ức hiếp, cô phải sống thế nào đây?
Tư Mộ tự an ủi mình, thì người đàn ông đang ngồi trong xe lại cười ra tiếng.
Tiếng cười kia truyền đến tai Tư Mộ, khiến lòng cô cũng run lên.
Đây đúng là yêu nghiệt mà! Không chỉ đẹp trai, mà giọng nói cũng dễ nghe!
Đáng tiếc, lại là gay!
Quả thật đáng tiếc mà!
Giọng nói dễ nghe kia lại vang lên: "Em tính bắt xe đi đâu, để anh đưa đi!"
Giờ phút này tâm Tư Mộ cũng mềm nhũn.
Cái này, người đàn ông này, anh chàng gay này, trời ơi! Tại sao anh ta lại mê người như vậy chứ!
Nếu như anh là một người đàn ông bình thường, như vậy cô cũng chẳng thèm để ý, ở cùng với anh, cũng rất tốt đó!
/211
|