Hào Môn Thiên Giới Tiền Thê: Anh Đừng Yêu Em

Chương 18: Thoát trước một lần rồi tính

/265


Lúc Giản Mạt tỉnh lại thì trời đã tối đen, giờ này chắc cũng là nữa đêm. Một bầu không khí yên lặng bao trùm trong căn phòng, Cô mơ hồ nhìn xung quanh, trước mắt là bốn bức tường màu trắng, quanh chớp mũi, cô có thể ngửi thấy mùi thuốc khử trùng nồng nặc chỉ có ở bệnh viện. Từ trong thần trí mơ hồ cô bắt đầu tỉnh táo lại, từ góc độ quan sát này cũng làm hiểu bản thân mình đang ở đâu. 

Cô nghiêng đầu nhìn qua, ánh mắt mơ màng di chuyển nhìn xuống đôi chân thon dài trước mắt. Bên cạnh có một bóng dáng của một người đàn ông đang ngồi, trên tay cầm văn kiện, khóe môi của đối phương còn hơi nhếch lên. 

Tiếng mưa rơi bên ngoài vang lên thật lớn, từng hạt mưa rơi trên tấm kính cửa sổ, thổi vào làn gió lạnh vào căn phòng, tạo ra sự lạnh lẽo bao trùm xung quanh.

"Ngắm đủ chưa?" Cố Bắc Thần hơi nghiêng đầu nhìn về phía này, ánh mắt thâm thúy như muốn khóa chặt lấy cả người Giản Mạt lại, âm trầm u ám mà nhìn cô. 

Giản Mạt nở nụ cười, trả lời: "Anh đẹp trai như thế, em nhìn hoài mà vẫn chưa cảm thấy đủ." Vì cô đang phát sốt, cộng thêm việc vẫn chưa ăn cơm, nên khi cô vừa mới mở miệng nói chuyện, giọng nói rất nhỏ còn suy yếu khàn cả giọng. 

Đôi mắt Cố Bắc Thần lập tức tối sầm lại, nghiêm túc chất vấn cô: "Giản Mạt, em là con nít mới lên ư, bị bệnh mà còn không biết đi khám bác sĩ, em muốn lấy mạng sống của mình ra mà đùa sao!"

Vẻ mặt Giản Mạt hơi lúng túng, không biết trả lời như thế nào nên liền lựa chọn cách trầm mặc nhìn Cố Bắc Thần. Sau đó cô vẫn không nhịn được ủy khuất nói: "En đang là người bệnh đó..."

"Em tưởng nói em đang bị bệnh là anh sẽ bỏ qua sao?" Cố Bắc Thần cao giọng nói, mang theo vài phần cảnh cáo rõ rệt, nhưng không khó để nhận ra trong giọng điệu khi nói chuyện đã dịu dàng hơn thẳng. 

Giản Mạt chợt bật cười, mặc dù nụ cười của cô hơi cứng ngắc khó coi. "Em nghĩ chỉ cần ngủ một giấc là khỏe lại, không ngờ vừa nhắm mắt lại thì đã ngủ mê tới mức anh về cũng không biết. Em nghĩ khi anh biết em bị bệnh thì sẽ rất đau lòng..." Cô chu môi, tiếp tục nói: "Nhưng sự thật lại hoàn toàn khác, chẳng thấy anh đau lòng gì cả, chỉ có tức giận thôi." 

Cố Bắc Thần sẽ không tin tưởng vào mấy lời này của Giản Mạt, anh đã sống chung với người phụ nữ này hơn hai năm, chẳng lẽ anh còn không hiểu rõ nguyên phụ nữ này ư. 

Giản Mạt thấy anh không nói lời nào, liền cũng trầm mặc im lặng, trong lòng cô hiện giờ cũng rất không thoải mái. Mặc dù cô bị bệnh nặng tới mức phải hôn mê, nhưng trong tiềm thức cô vẫn cảm nhận được khi ấy có Cố Từ bên cạnh... 

"Bác sĩ nói em bị cảm lạnh, không ăn uống đầy đủ cộng thêm vì tạo áp lực nhiều cho bản thân nên khiến cơ thể mệt mỏi dẫn đến việc sốt cao rồi ngất đi."

Cố Bắc Thần chợt lên tiếng hỏi một câu, vẻ mặt cũng bị thế u ám của anh mà bao trùm lên, nhìn rất u ám. 

"Giản Mạt, có phải em đang chịu đựng áp lực gì đó không?"

Giản Mạt giật mình, trong lòng chợt hồi hộp tới mức tim cũng đập nhanh liên tục. Cô không dám nhìn thẳng vào Cố Bắc Thần, bởi vì cô biết, đôi mắt ấy của anh có thể nhìn thấu suy nghĩ của cô. 

"Còn không phải là vì chuyện liên quan đến công trình kia của Đế Hoàng, em vì không nghĩ ra được cách giành lấy dự án ấy nên mới đăm ra lo sầu nghĩ ngợi, nên mới bị bệnh thế này nè."

Cố Bắc Thần chợt im lặng, nhưng vẫn chăm chú nhìn Giản Mạt. Anh rất muốn nhìn thấu suy nghĩ của cô, để biết lời cô nói có bao nhiêu là thật, bao nhiêu là giả. Nhưng tình trạng của cô bây giờ rất suy yếu, vẻ mặt còn gầy gò không có một chút sức lực, dù nhìn kĩ thế nào cũng không nhìn ra được sự khác thường. 

"A Thần, anh xem em bị áp lực đè ép tới mức phải đỗ bệnh, còn phải nhập viện nữa..." Giản Mạt giương lên đôi mắt đáng thương nhìn anh, quyết định nói dối cho tới cùng. "Anh hãy đồng ý giúp em đi mà!"

Cố Bắc Thần đột nhiên đứng lên, hay tay đút vào trong túi quần, rồi xoay người cất bước đi ra ngoài, một chữ cũng không nói, chỉ lưu lại cho Giản Mạt nhìn thấy bóng lưng cao lớn uy nghiêm của anh. 

Khóe miệng Giản Mạt co quắp, âm thầm mắng:

"Đúng là cầm thú, một chút cũng không biết thương hại người khác!"

Bước chân của Cố Bắc Thần đột nhiên dừng lại, sau đó chậm rãi xoay người lại, ánh mắt sắc bắn nhìn Giản Mạt: "Vừa rồi em đang thầm mắng anh?"

"..."

Khóe miệng của Giản Mạt hơi cứng đờ, nhưng vẫn gắng nhếch lên, cười tươi nói: "Làm gì có, em lương thiện thế này chưa từng biết mắng chửi ai hết."

Ngay cả khóe môi của Cố Bắc Thần cũng mất khống chế mà giật giật vài cái, mang theo sắc mặt u ám đi ra khỏi phòng. 

Trong phòng bệnh hiện giờ chỉ còn Giản Mạt, lúc này trong lòng cô đầy rẫy sự bất an. 

Một con người những lúc bị bệnh, khó tránh khỏi việc suy nghĩ lung tung. Trước đây khi cô bị bệnh, ít ra còn có ba mẹ bên cạnh. 

Trước đây có một khoảnh thời gian cô sống nội trú ở trong trường học, cô nhớ có lần cùng với Sở Tử Tiêu đi ra ngoài chơi, đúng lúc này lại có tuyết rơi, hơn nữa còn là một trận tuyết rất lớn, khi ấy cô vì quá ham chơi nên không chịu về, thế là ngày hôm sau liền phát sốt. 

Cô nhớ lúc ấy anh ấy rất tức giận, nhưng lại chỉ trách bản thân... cảm giác khi ấy, dù đang bị bệnh nhưng mà cô lại cảm thấy rất hạnh phúc. 

Tiếng cánh Cửa phòng bệnh bị đẩy ra, cắt ngang lấy suy nghĩ giữa chừng của Giản Mạt. Cô theo bản năng quay đầu lại, Cố Bắc Thần đang bước tới, trong tay còn cầm một hộp thức ăn mang vào. 

Giản Mạt cảm thấy sống mũi của mình đỏ ửng, hai mắt có chút mơ hồ muốn khóc. Cũng không biết cảm giác này là vì do cô cảm động hay là vì suy nghĩ thất thần vừa rồi mà dẫn đến việc đau lòng... 

Lúc ngửi thấy mùi thức ăn, phản ứng đầu tiên của Giản Mạt chính là muốn khóc, mặc dù cô đã cô kìm nén lại nhưng vẫn không khó để nhận ra.

"Thế nào, em là đang cảm động đến phát khóc?" Cố Bắc Thần cười lạnh hỏi một câu, sau đó cũng không đợi nghe câu trả lời anh đã tới gần, cúi người đỡ lấy Giản Mạt ngồi dậy rồi tựa vào đầu giường. 

Đáy mắt Giản Mạt phủ lên tầng hơi nước trong suốt: "Anh đối xử tốt với em như thế, em đương nhiên là phải cảm động rồi..." Cô hít cái mũi, rồi nói tiếp câu còn lại: "Nếu như anh đã đối tốt với em như thế thì cũng nên làm tốt cho tới cùng, hay anh giúp em nghĩ biện pháp để dành dự án kia được không?"

Vừa dứt lời xong, Giản Mạt liền cẩn thận quan sát vẻ mặt của Cố Bắc Thần. Giờ phút này vẻ mặt của anh vốn là uy nghiêm lạnh lùng nhưng không biết từ lúc nào biểu cảm trên gương mặt ấy đã thêm vài phần lo lắng... Giản Mạt lập tức ngậm miệng lại, không nhắc tới chuyện này tiếp nữa. Cô vờ như không có chuyện gì, tự nhiên nhận lấy chén cháo do Cố Bắc Thần cầm tới, ngoan ngoãn cầm lấy muỗng múc cháo ăn. 

"Chị hai đã về nhà chưa?" Trong lúc đang ăn, Giản Mạt như vô ý thuận miệng hỏi, nhưng thật chất là tìm lý do để thăm dò. 

"Khi chị ấy thăm em một lát, thì không lâu sau đã đi về rồi." Cố Bắc Thần lạnh nhạt trả lời. 

Giản Mạt còn muốn mở miệng hỏi Sở Tử Tiêu khi nào thì về nước, nhưng cô lại cảm thấy bây giờ không thích hợp để nói chuyện này, huống chi bầu không khí lúc này quả thật rất ngột ngạt, cô không nên làm tình hình càng thêm xấu đi, nên quyết định không hỏi tiếp nữa. Bình ổn lại cảm xúc, Giản Mạt bình tĩnh như không có chuyện gì mà tiếp tục ăn hết chén cháo. Một lúc sau nhìn cái chén đã trống trơn, dù cô đã hết cháo, bụng cũng no rồi, nhưng vì tâm trạng không tốt nên khi ăn cũng chẳng có khẩu vị ngon miệng gì, toàn đói nên ăn đại thôi. 

"Tối hôm nay anh định ở lại đây với em ư?" Sau khi ăn xong, Giản Mạt thấy Cố Bắc Thần đi tới chỗ ghế sô pha ngồi xuống. Cảm thấy hiếu kỳ nên không nhịn được liền hỏi. 

Nhưng cô lại không ngờ, suy nghĩ của cô sai hoàn toàn. 

Cố Bắc Thần chỉ là thu xếp lại mấy tập tài liệu mà thôi, kế tiếp lại đi ra ngoài làm thủ tục xuất viện cho cô, tiếp theo nữa chính là trực tiếp đưa cô về Lam Trạch Viên. Hành động vô cùng dứt khoát nhanh nhẹn! 

Bị cảm lạnh phát sốt cũng không phải là bệnh nặng gì, huống hồ Giản Mạt đã được truyền nước biển, sức khỏe cũng vì thế mà đỡ hơn rất nhiều, nên vốn không cần phải ở lại bệnh viện để theo dõi. Trở về nhà cũng tốt, ít ra khi sinh hoạt cô cũng thoải mái hơn. 

Sau khi về tới nhà, Cố Bắc Thần đưa cô về phòng, làm ổn thỏa xong mọi chuyện thì anh bèn đi tới thư phòng. Gần đây vì dự án sắp triển khai trên thị trường nên anh cực kì bận rộn. 

Nguyên nhân vì đã ngủ suốt cả một ngày hôm nay, nên hiện giờ Giản Mạt không muốn ngủ tiếp. Nằm im như thế cũng thấy chán, cô bèn cầm điện thoại di động lên xem thử, đúng lúc này trên màn hình hiện lên một tin nhắn được gửi tới. 

Bấm vô nút xem, là do Lý Tiểu Nguyệt gửi, trong tin nhắn hỏi cô có dò hỏi được chuyện của Sở Tử Tiêu hay không.

Giản Mạt nhanh chóng soạn tin gửi đi: Tớ đột nhiên bị sốt, nên chưa kịp đi dò thăm tin tức. 

Rất nhanh sau đó Lý Tiểu Nguyệt hồi âm gửi lại lời nhắn: Đừng nói là cậu bị áp lực chuyện này nhiều quá nên mới bị bệnh đấy nhé? 

Giản Mạt: Bác sĩ đúng là nói tớ bị áp lực nặng ảnh hưởng đến thân thể. 

Lý Tiểu gửi tới ảnh biểu cảm vẻ mặt xem thường, kèm theo thêm mấy dòng chữ: 

Ê nhóc con. Cậu có bao giờ nghĩ tới việc hậu quả khi càng trốn tránh việc này không? Dù cậu trốn được ngày hôm nay, nhưng mấy ngày kế tiếp thì sao? Cái thành phố Lạc Thành này tuy lớn, nhưng cậu đừng quên giữa Cố Bắc Thần cùng Sở Tử Tiêu còn có liên kết một tầng quan hệ không tầm thường, mà mối quan hệ ấy không thể nào cắt bỏ được. Cậu sớm muộn gì cũng phải gặp thôi, tránh thoát được mùng một, nhưng không thể tránh thoát được mùng hai!"

Tâm trạng hiện giờ của Giản Mạt vừa bực bội đan xen lẫn sự bất đắc dĩ: Trước hết cứ tránh ngày mùng một trước cái đã, còn chuyện khác thì hãy nói sau đi. 

Lý Tiểu Nguyệt lo lắng hỏi lại: Nhóc con, cậu còn yêu anh ta không? 

Giản Mạt nhìn dòng chữ trong tin nhắn do Lý Tiểu Nguyệt gửi tới, im lặng không biết phải trả lời ra sao...

Lý Tiểu Nguyệt: Thôi, quên việc này đi. Bất kể là cậu có hiểu được hay không, nhưng mà cậu phải nhớ, cậu bây giờ đang là vợ của Cố Bắc Thần. Mặc kệ trước đây cậu yêu ai hay bên cạnh ai thì cũng đã là chuyện của quá khứ rồi, còn tình hình hiện tại bây giờ người đang sống chung với cậu chính là Cố Bắc Thần, cho nên cậu với anh ta không thể trở lại như trước được đâu."

Giản Mạt: Tớ hiểu rõ mà...

Trời bên ngoài đang có mưa phùn, bên tai thỉnh thoảng còn nghe thấy âm thanh tí ta tí tách của hạt mưa rơi. Cơn mưa này không lớn, nhưng cũng không ngừng lại...

Hiện tại ở thành phố Lạc Thành đã qua giai đoạn mùa thu mát mẻ, hiện giờ đang là vào cuối tháng mùa hè, nên thời tiết hiện giờ của thành phố Lạc Thành thường xuyên đỗ mưa. Bất giác cô lại nhớ đến khoảng thời gian khi Sở Tử Tiêu đi Seattle, hóa ra trong hai năm, cô chưa từng quên... 

Lời hẹn ước suốt đời đâu đó còn vang vọng bên tai... Anh ấy nói dù có ra nước ngoài bao lâu đi nữa thì nhất định sẽ nhớ mãi lấy tình yêu của hai người bọn họ, nên kêu cô nhất định phải chờ anh! 

Nhưng cuối cùng thì sao?

Anh ấy đi ra nước ngoài, nhưng cô lại không thể giữ lời hứa, mà tiếp tục đợi anh ấy được...

...

Sở Tử Tiêu cầm lấy bật lửa, trong bầu không khí yên tĩnh, ngọn lửa đỏ rực từ chiếc bật lửa nổi lên, đốt lấy điếu thuốc lá trên đầu ngón tay. Làn khói mỏng như sương mù thoát ra từ miệng, nhẹ nhàng bay lên không trung, khiến sự yên lặng xung quanh như được bao phủ lấy sự u ám kì lạ...

Tiếp tục đưa điếu thuốc lên miệng, rồi lại thở ra một hơi thật nhẹ, cứ thế tới làn khói này rồi đến làn khói khác cứ từ trong miệng mà bay ra ngoài. Giương mắt lên nhìn, nhưng trước mắt có dãy làn khói che khuất đi tầm nhìn, như muốn anh rơi vào lớp sương mù dày đặc, không thể tìm được đường ra... 

Đúng lúc này di động chợt reo lên, Sở Tử Tiêu xoay người, bước vào trong phòng rồi cầm điện thoại lên. Mắt liếc về phía màn hình hiện lên số của Đường Dục. Anh bật nút nhận, rồi đặt bên tai nghe đối phương nói. 

"Mấy đứa bạn học cũ nghe tin hai bọn mình về nước, nên bàn bạc quyết định mở một cuộc họp lớp." Giọng nói của Đường Dục vang lên từ dây bên kia, từ trong giọng điệu mang theo vài phần khẩn cầu: "Cậu phải tới đó! Thời gian là vào thứ sáu tuần này, địa điểm vào buổi tối ở quán hộp đêm Dạ Thiên Đường."

/265

THICH DOC TRUYEN

Đa số thông tin và hình ảnh trên website đều được sưu tầm từ các nguồn trên Internet. Website hay upload-er không sở hữu hay chịu trách nhiệm bất kỳ thông tin nào trên đây. Nếu làm ảnh hưởng đến cá nhân hay tổ chức nào, khi được yêu cầu, chúng tôi sẽ xem xét và gỡ bỏ ngay lập tức.

LIÊN HỆ ADMIN

adsdoctruyen@gmail.com

DMCA.com Protection Status