Hào Môn Thiên Giới Tiền Thê: Anh Đừng Yêu Em
Chương 251: Xin hỏi, con có cần phải tránh đi không?
/265
|
Edit: Cung
Giản Mạt chớp mắt liên tục nhìn khuôn mặt đẹp trai của Cố Bắc Thần đang không ngừng tiến lại gần, cô chần chừ muốn đẩy ra, nhưng mà... Cũng không biết có phải cô điên rồi hay không, cô lại có chút mong đợi?
Hô hấp, trở nên gấp gáp và nặng nề.
Giản Mạt không khống chế được bản thân mà trở nên khẩn trương, ngay cả nhịp tim cũng tăng nhanh...
Trời ạ, cô là Masochism* sao?
(*) Khổ dâm (tiếng Anh: masochism) là một hình thức quan hệ tình dục có tính chất bất thường thuộc nhóm lệch lạc tình dục. Người khổ dâm chỉ có khoái cảm tình dục cực độ khi bị người khác hành hạ, làm đau đớn như bị đánh đấm hay chửi rủa. Ngược với khổ dâm là bạo dâm - khoái cảm tình dục cao độ khi bản thân hành hạ bạn tình.
Tối hôm nay Cố Bắc Thần nhỡ hẹn với cô, vậy mà cô còn có thể lo lắng cho hắn?
Không phải... Nhất định là bởi vì thân thể ngủ yên mấy năm nay của cô đối với người đàn ông này vẫn còn lưu lại hơi ấm quen thuộc lúc trước, cho nên lúc chạm vào thì khát vọng tận sâu trong đáy lòng mới bị thức tỉnh.
Ừ, chẳng qua là thân thể!
Cố Bắc Thần nhìn thấy tâm tình trong ánh mắt Giản Mạt không ngừng biến đổi, con ngươi thâm thuý như biển sâu tràn ra dục vọng nóng bỏng khó kiềm chế...
Ngay khi đôi môi mỏng cùng hơi thở gấp gáp kia sắp dán vào với nhau, lửa nóng trong thân thể cũng dần dần thức dậy...
"Xin hỏi, con có cần phải tránh mặt đi không?"
Đột nhiên, một thanh âm non nớt vang lên đem tất cả vẻ mập mờ trong không khí đập tan tành thành mây khói!
Giản Mạt đột nhiên trừng mắt lớn, theo bản năng liền đẩy Cố Bắc Thần ra, sau đó có chút lúng túng quẫn bách đứng thẳng người.
Cố Bắc Thần nhìn thấy bộ dạng kinh hoàng thất thố của Giản Mạt, có chút bất mãn nhìn về phía Giản Kiệt đang đứng ở lối đi vào giữa phòng ngủ thông với phòng khách... Gương mặt tuấn tú không khỏi trầm xuống!
Đứa con này của hắn không chỉ hố mẹ, mà còn bẫy cả cha sao?
Nhưng Giản Kiệt lại làm bộ giống như không nhìn thấy bộ dạng quẫn bách của Giản Mạt, cũng giả vờ như không thấy bộ mặt bất mãn của Cố Bắc Thần, chẳng qua khuôn mặt nhỏ nhắn kia vẫn bình tĩnh mà nói: "Con chỉ muốn đi ra uống nước... Nhưng mà, con đã đứng ở chỗ này một lúc rất lâu, hai người làm như không phát hiện thì thôi, con còn có thể coi như miễn cưỡng chấp nhận, thế nhưng hai người lại sắp chuẩn bị diễn ra những hình ảnh không phù hợp với trẻ con, điều này thực sự không chấp nhận nổi."
Giản Kiệt làm bộ giống như rất khổ cực, đối với việc hai người đang "liếc mắt đưa tình" cũng tỏ vẻ ngượng ngùng vì đã quấy rầy.
Khoé miệng Giản Mạt co giật, "Không phải mẹ có để một ly nước trên tủ đầu giường cho con sao?"
"Con quên mất..." Giản Kiệt bình tĩnh nói xong, ở trước mặt Giản Mạt và Cố Bắc Thần bình tĩnh đi lấy nước, sau đó ung dung ngồi ở trên ghế sa lon uống nước, nghiễm nhiên tạo thành bộ dạng giống như vào lúc này thằng bé không cảm nhận được bầu không khí đang trở nên quỷ quyệt.
Giản Kiệt nghĩ thầm: Hừ, cho chú cơ hội thì chú lại như "Xe bị tuột xích nhỡ hẹn"...
Ánh mắt Giản Kiệt xéo qua liếc liếc về phía Cố Bắc Thần, âm thầm có chút bất mãn... Nhỡ hẹn xong liền sử dụng hình thức nhu tình bá đạo này, để áp dụng với mạch não có chút đậu phụ của mommy, sau đó khiến mommy mê mệt chú sao?
Đừng có nằm mơ!
Mommy hiện tại vẫn chưa nói cho thằng bé biết tình huống mà mommy với daddy bí ẩn kia đã sinh ra bé, hơn nữa... Giữa hai người bọn họ vẫn còn hợp đồng ly dị, trong lúc này bất kể có bao nhiêu hiểu lầm, nhưng bây giờ daddy muốn để cho mommy tiếp nhận lần nữa, thì daddy bí ẩn kia nhất định phải để cho mommy nguyện ý chấp nhận mới được.
Nếu không... thằng bé sẽ không đồng ý đấy!
Tâm tư nhỏ của Giản Kiệt, Cố Bắc Thần và Giản Mạt đều không biết... Hai người vào lúc này từng cái mắt lớn trừng mắt nhỏ nhìn Giản Kiệt ở nơi đó thoải mái nhàn nhã, trong lòng khỏi phải nói đều trở nên ngột ngạt.
Cố Bắc Thần trời sinh da mặt đã dày, lại có khả năng giả bộ đặc biệt tốt, hắn ngược lại làm ra bộ mặt bình tĩnh đi tới gần Giản Kiệt, "Buổi tối đi ngủ không được uống nhiều nước như vậy..." Hắn êm ái cưng chiều nói, cầm lấy ly nước trong tay Giản Kiệt đặt xuống bàn, sau đó nói: "Đi ngủ."
Cũng không cho Giản Kiệt cơ hội nói chuyện, Cố Bắc Thần chỉ dùng một tay đã bế được thằng bé lên...
Giản Kiệt từ nhỏ không thích thân mật âu yếm với người khác, theo bản năng liền muốn cọ quậy thoát khỏi vòng ôm của hắn... Nhưng mà, Giản Kiệt dù gì cũng chỉ là một đứa nhỏ, Cố Bắc Thần chỉ dùng một chút lực đã có thể khống chế được cơ thể nhỏ nhắn đang không ngừng nhúc nhích của thằng bé.
Mà phản ứng thứ hai...
Giản Kiệt mấp máy cái miệng nhỏ nhắn, đối với việc chính mình lại có cảm giác thích vòng ôm này của Cố Bắc Thần... Tỏ vẻ tự mình khinh bỉ mình!
Nhưng mà, người này là Daddy... Daddy buổi sáng cũng chỉ đưa thằng bé đi học, nhưng vào lúc này lại là đang ôm thằng bé!
Giản Kiệt từ việc muốn tránh thoát, thân thể dần dần mềm nhũn ra, mắt đen nhìn Cố Bắc Thần tràn đầy từ "Cha", mà cái nghĩa từ này... đã che giấu ở trong lòng thằng bé rất lâu, đối với sức dụ dỗ của ba ba, thằng bé rất tham lam muốn cảm nhận sự ấm áp đó.
Cố Bắc Thần cứ như vậy, trước ánh mắt kinh ngạc của Giản Mạt, ôm lấy Giản Kiệt đi về phòng ngủ...
Tối nay đã quá rối loạn rồi, vậy mà con trai còn làm cho cô còn khó xử hơn!
Một người buồn rầu ngồi ở trước bàn ăn, nhìn trên máy tính còn đang xoay mòng mòng bản vẽ cơ cấu đồ hoạ, cánh tay Giản Mạt chống giữ trên mặt bàn, mu bàn tay nâng quai hàm, không khỏi phủi miệng...
Giản Mạt cảm giác được phản ứng nhỏ của Giản Kiệt vừa nãy, rõ ràng là muốn tránh thoát, nhưng cuối cùng lại thỏa hiệp... Nghĩ tới đây, cô không khỏi rũ bả vai, phụ nữ mang thai mười tháng, nhưng cuối cùng vẫn không sánh được hình tượng cao lớn như núi của cha!
Giản Mạt một mình ở bên ngoài buồn rầu, Cố Bắc Thần đã đắp chăn xong cho Giản Kiệt...
"Chuyện đêm nay là ngoài ý muốn, ba thực sự xin lỗi!" Cố Bắc Thần giơ hai cánh tay xanh xao lên, vây ở hai bên thân thể của Giản Kiệt, đôi mắt thâm thuý như loài chim ưng nhìn vào đôi mắt đang chớp chớp của con trai, mở miệng yếu ớt nói.
Giản Kiệt không cảm thấy ngạc nhiên vì sao Cố Bắc Thần lại có thể nhìn thấu tâm tư của thằng bé, dù sao... chỉ số thông minh của mommy không đủ, nhưng daddy lại khác!
"Cháu không có ý kiến!" Âm thanh non nớt của Giản Kiệt vang lên, "Dù sao, vẫn còn trong thời kỳ khảo sát, vẫn là lấy quy tắc của mommy làm chuẩn... Ngủ ngon!"
Cố Bắc Thần cười, "Ngủ ngon!" Ánh mắt hắn thâm thúy, "Cám ơn con trong hơn bốn năm qua, một mực thay ba chăm sóc bầu bạn với cô ấy..."
Hắn cúi người, ở trên trán Giản Kiệt hôn một cái, sau đó nhìn Giản Kiệt cười một tiếng... Mới đứng dậy rời đi.
Tất cả động tác tự nhiên giống như làm qua trăm ngàn lần, giống như đứa con trai Giản Kiệt này chính là hắn lúc nhỏ...
Khoé miệng Giản Kiệt không khỏi tràn ngập nụ cười... Hoá ra, các bạn học nói cảm giác hôn chúc ngủ ngon của Daddy chính là như thế sao?
Thật tuyệt!
Cửa phòng ngủ nhẹ nhàng khép lại, thời khắc này trong lòng Cố Bắc Thần đều tràn ngập sự ấm áp...
"Tối nay anh không thể ở lại chỗ này rồi." Cố Bắc Thần nhẹ nhàng mở miệng, ở chỗ sâu nhất trong đáy mắt đều là sự áy náy nhìn vào Giản Mạt.
Giản Mạt cười lạnh, "Cố tổng, ngài đừng nói giống như tôi đang cầu xin anh ở lại nơi này như vậy, được không?"
Khoé môi mỏng của Cố Bắc Thần cong lên, "Không phải vậy, ý của anh là khách trọ như anh tạm thời có chuyện, dù sao cũng phải thông báo cho chủ nhân một tiếng phải không?"
"..." Giản Mạt đối mặt với việc Cố Bắc Thần đột nhiên nhượng bộ cô như vậy, không khỏi nhất thời cứng họng.
"Đã trễ lắm rồi, ngủ sớm một chút..." Cố Bắc Thần liếc nhìn trên bàn ăn đang bày biện rất nhiều bản vẽ thiết kế thì hơi hơi cau mày, "Không phải là còn có rất nhiều thời gian sao?" Hắn có chút bất mãn, "Em vừa có áp lực là dạ dày liền co rút, chính em còn không biết sao?"
Giản Mạt nghe xong, không khỏi phủi miệng, sau đó lầm bầm mấy câu...
Cố Bắc Thần nhìn thấy bộ dạng bất mãn của cô, không khỏi cười cười, "Một người đã từng dùng một ngày một đêm để vẽ ra toàn bộ bản thiết kế tầng lầu, kiến trúc đồ hoạ phải mất một khoảng thời gian dài như vậy vẫn có thể vẽ ra trong một khoảng thời gian ngắn còn cần làm thêm giờ, vậy anh thật sự hoài nghi, em làm sao có thể tốt nghiệp UCL vậy?"
"Ai nói tôi muốn làm thêm giờ?" Giản Mạt tức giận, cô nhất quyết không chịu được việc bị người khác nghi ngờ năng lực thiết kế của cô.
Cố Bắc Thần không nói gì, chẳng qua là nhíu mày liếc qua mặt bàn.
Giản Mạt "rầm" một tiếng, đem máy vi tính xách tay khép lại, "Tôi là dự định đi ngủ, chẳng qua là bị người nào đó gây rối mới ngoài ý muốn làm rối loạn kế hoạch..." Dứt lời, cô kiêu ngạo hất cằm, sau đó hướng phòng ngủ đi tới, "Nhớ đóng cửa, không tiễn!"
Nhìn thấy Giản Mạt trở về phòng ngủ, Cố Bắc Thần mới dần dần thu lại nụ cười trên mặt, chỉ có điều, trong nháy mắt, sau lưng hắn đã ướt đẫm.
Chẳng qua là, hắn không biết bởi vì mồ hôi lạnh hay là cái gì...
Cố Bắc Thần đi thẳng xuống hầm đậu xe, Lệ Vân Trạch không rời đi, bởi vì lo lắng đến thân thể của hắn, cho nên từ đầu vẫn ở bãi đậu xe chờ hắn.
Nhìn thấy mặt Cố Bắc Thần càng ngày càng tái nhợt, Lệ Vân Trạch nhất thời cau mày, không nói hai lời, khởi động xe liền nhanh chóng hướng bệnh viện đi tới...
Giản Mạt chớp mắt liên tục nhìn khuôn mặt đẹp trai của Cố Bắc Thần đang không ngừng tiến lại gần, cô chần chừ muốn đẩy ra, nhưng mà... Cũng không biết có phải cô điên rồi hay không, cô lại có chút mong đợi?
Hô hấp, trở nên gấp gáp và nặng nề.
Giản Mạt không khống chế được bản thân mà trở nên khẩn trương, ngay cả nhịp tim cũng tăng nhanh...
Trời ạ, cô là Masochism* sao?
(*) Khổ dâm (tiếng Anh: masochism) là một hình thức quan hệ tình dục có tính chất bất thường thuộc nhóm lệch lạc tình dục. Người khổ dâm chỉ có khoái cảm tình dục cực độ khi bị người khác hành hạ, làm đau đớn như bị đánh đấm hay chửi rủa. Ngược với khổ dâm là bạo dâm - khoái cảm tình dục cao độ khi bản thân hành hạ bạn tình.
Tối hôm nay Cố Bắc Thần nhỡ hẹn với cô, vậy mà cô còn có thể lo lắng cho hắn?
Không phải... Nhất định là bởi vì thân thể ngủ yên mấy năm nay của cô đối với người đàn ông này vẫn còn lưu lại hơi ấm quen thuộc lúc trước, cho nên lúc chạm vào thì khát vọng tận sâu trong đáy lòng mới bị thức tỉnh.
Ừ, chẳng qua là thân thể!
Cố Bắc Thần nhìn thấy tâm tình trong ánh mắt Giản Mạt không ngừng biến đổi, con ngươi thâm thuý như biển sâu tràn ra dục vọng nóng bỏng khó kiềm chế...
Ngay khi đôi môi mỏng cùng hơi thở gấp gáp kia sắp dán vào với nhau, lửa nóng trong thân thể cũng dần dần thức dậy...
"Xin hỏi, con có cần phải tránh mặt đi không?"
Đột nhiên, một thanh âm non nớt vang lên đem tất cả vẻ mập mờ trong không khí đập tan tành thành mây khói!
Giản Mạt đột nhiên trừng mắt lớn, theo bản năng liền đẩy Cố Bắc Thần ra, sau đó có chút lúng túng quẫn bách đứng thẳng người.
Cố Bắc Thần nhìn thấy bộ dạng kinh hoàng thất thố của Giản Mạt, có chút bất mãn nhìn về phía Giản Kiệt đang đứng ở lối đi vào giữa phòng ngủ thông với phòng khách... Gương mặt tuấn tú không khỏi trầm xuống!
Đứa con này của hắn không chỉ hố mẹ, mà còn bẫy cả cha sao?
Nhưng Giản Kiệt lại làm bộ giống như không nhìn thấy bộ dạng quẫn bách của Giản Mạt, cũng giả vờ như không thấy bộ mặt bất mãn của Cố Bắc Thần, chẳng qua khuôn mặt nhỏ nhắn kia vẫn bình tĩnh mà nói: "Con chỉ muốn đi ra uống nước... Nhưng mà, con đã đứng ở chỗ này một lúc rất lâu, hai người làm như không phát hiện thì thôi, con còn có thể coi như miễn cưỡng chấp nhận, thế nhưng hai người lại sắp chuẩn bị diễn ra những hình ảnh không phù hợp với trẻ con, điều này thực sự không chấp nhận nổi."
Giản Kiệt làm bộ giống như rất khổ cực, đối với việc hai người đang "liếc mắt đưa tình" cũng tỏ vẻ ngượng ngùng vì đã quấy rầy.
Khoé miệng Giản Mạt co giật, "Không phải mẹ có để một ly nước trên tủ đầu giường cho con sao?"
"Con quên mất..." Giản Kiệt bình tĩnh nói xong, ở trước mặt Giản Mạt và Cố Bắc Thần bình tĩnh đi lấy nước, sau đó ung dung ngồi ở trên ghế sa lon uống nước, nghiễm nhiên tạo thành bộ dạng giống như vào lúc này thằng bé không cảm nhận được bầu không khí đang trở nên quỷ quyệt.
Giản Kiệt nghĩ thầm: Hừ, cho chú cơ hội thì chú lại như "Xe bị tuột xích nhỡ hẹn"...
Ánh mắt Giản Kiệt xéo qua liếc liếc về phía Cố Bắc Thần, âm thầm có chút bất mãn... Nhỡ hẹn xong liền sử dụng hình thức nhu tình bá đạo này, để áp dụng với mạch não có chút đậu phụ của mommy, sau đó khiến mommy mê mệt chú sao?
Đừng có nằm mơ!
Mommy hiện tại vẫn chưa nói cho thằng bé biết tình huống mà mommy với daddy bí ẩn kia đã sinh ra bé, hơn nữa... Giữa hai người bọn họ vẫn còn hợp đồng ly dị, trong lúc này bất kể có bao nhiêu hiểu lầm, nhưng bây giờ daddy muốn để cho mommy tiếp nhận lần nữa, thì daddy bí ẩn kia nhất định phải để cho mommy nguyện ý chấp nhận mới được.
Nếu không... thằng bé sẽ không đồng ý đấy!
Tâm tư nhỏ của Giản Kiệt, Cố Bắc Thần và Giản Mạt đều không biết... Hai người vào lúc này từng cái mắt lớn trừng mắt nhỏ nhìn Giản Kiệt ở nơi đó thoải mái nhàn nhã, trong lòng khỏi phải nói đều trở nên ngột ngạt.
Cố Bắc Thần trời sinh da mặt đã dày, lại có khả năng giả bộ đặc biệt tốt, hắn ngược lại làm ra bộ mặt bình tĩnh đi tới gần Giản Kiệt, "Buổi tối đi ngủ không được uống nhiều nước như vậy..." Hắn êm ái cưng chiều nói, cầm lấy ly nước trong tay Giản Kiệt đặt xuống bàn, sau đó nói: "Đi ngủ."
Cũng không cho Giản Kiệt cơ hội nói chuyện, Cố Bắc Thần chỉ dùng một tay đã bế được thằng bé lên...
Giản Kiệt từ nhỏ không thích thân mật âu yếm với người khác, theo bản năng liền muốn cọ quậy thoát khỏi vòng ôm của hắn... Nhưng mà, Giản Kiệt dù gì cũng chỉ là một đứa nhỏ, Cố Bắc Thần chỉ dùng một chút lực đã có thể khống chế được cơ thể nhỏ nhắn đang không ngừng nhúc nhích của thằng bé.
Mà phản ứng thứ hai...
Giản Kiệt mấp máy cái miệng nhỏ nhắn, đối với việc chính mình lại có cảm giác thích vòng ôm này của Cố Bắc Thần... Tỏ vẻ tự mình khinh bỉ mình!
Nhưng mà, người này là Daddy... Daddy buổi sáng cũng chỉ đưa thằng bé đi học, nhưng vào lúc này lại là đang ôm thằng bé!
Giản Kiệt từ việc muốn tránh thoát, thân thể dần dần mềm nhũn ra, mắt đen nhìn Cố Bắc Thần tràn đầy từ "Cha", mà cái nghĩa từ này... đã che giấu ở trong lòng thằng bé rất lâu, đối với sức dụ dỗ của ba ba, thằng bé rất tham lam muốn cảm nhận sự ấm áp đó.
Cố Bắc Thần cứ như vậy, trước ánh mắt kinh ngạc của Giản Mạt, ôm lấy Giản Kiệt đi về phòng ngủ...
Tối nay đã quá rối loạn rồi, vậy mà con trai còn làm cho cô còn khó xử hơn!
Một người buồn rầu ngồi ở trước bàn ăn, nhìn trên máy tính còn đang xoay mòng mòng bản vẽ cơ cấu đồ hoạ, cánh tay Giản Mạt chống giữ trên mặt bàn, mu bàn tay nâng quai hàm, không khỏi phủi miệng...
Giản Mạt cảm giác được phản ứng nhỏ của Giản Kiệt vừa nãy, rõ ràng là muốn tránh thoát, nhưng cuối cùng lại thỏa hiệp... Nghĩ tới đây, cô không khỏi rũ bả vai, phụ nữ mang thai mười tháng, nhưng cuối cùng vẫn không sánh được hình tượng cao lớn như núi của cha!
Giản Mạt một mình ở bên ngoài buồn rầu, Cố Bắc Thần đã đắp chăn xong cho Giản Kiệt...
"Chuyện đêm nay là ngoài ý muốn, ba thực sự xin lỗi!" Cố Bắc Thần giơ hai cánh tay xanh xao lên, vây ở hai bên thân thể của Giản Kiệt, đôi mắt thâm thuý như loài chim ưng nhìn vào đôi mắt đang chớp chớp của con trai, mở miệng yếu ớt nói.
Giản Kiệt không cảm thấy ngạc nhiên vì sao Cố Bắc Thần lại có thể nhìn thấu tâm tư của thằng bé, dù sao... chỉ số thông minh của mommy không đủ, nhưng daddy lại khác!
"Cháu không có ý kiến!" Âm thanh non nớt của Giản Kiệt vang lên, "Dù sao, vẫn còn trong thời kỳ khảo sát, vẫn là lấy quy tắc của mommy làm chuẩn... Ngủ ngon!"
Cố Bắc Thần cười, "Ngủ ngon!" Ánh mắt hắn thâm thúy, "Cám ơn con trong hơn bốn năm qua, một mực thay ba chăm sóc bầu bạn với cô ấy..."
Hắn cúi người, ở trên trán Giản Kiệt hôn một cái, sau đó nhìn Giản Kiệt cười một tiếng... Mới đứng dậy rời đi.
Tất cả động tác tự nhiên giống như làm qua trăm ngàn lần, giống như đứa con trai Giản Kiệt này chính là hắn lúc nhỏ...
Khoé miệng Giản Kiệt không khỏi tràn ngập nụ cười... Hoá ra, các bạn học nói cảm giác hôn chúc ngủ ngon của Daddy chính là như thế sao?
Thật tuyệt!
Cửa phòng ngủ nhẹ nhàng khép lại, thời khắc này trong lòng Cố Bắc Thần đều tràn ngập sự ấm áp...
"Tối nay anh không thể ở lại chỗ này rồi." Cố Bắc Thần nhẹ nhàng mở miệng, ở chỗ sâu nhất trong đáy mắt đều là sự áy náy nhìn vào Giản Mạt.
Giản Mạt cười lạnh, "Cố tổng, ngài đừng nói giống như tôi đang cầu xin anh ở lại nơi này như vậy, được không?"
Khoé môi mỏng của Cố Bắc Thần cong lên, "Không phải vậy, ý của anh là khách trọ như anh tạm thời có chuyện, dù sao cũng phải thông báo cho chủ nhân một tiếng phải không?"
"..." Giản Mạt đối mặt với việc Cố Bắc Thần đột nhiên nhượng bộ cô như vậy, không khỏi nhất thời cứng họng.
"Đã trễ lắm rồi, ngủ sớm một chút..." Cố Bắc Thần liếc nhìn trên bàn ăn đang bày biện rất nhiều bản vẽ thiết kế thì hơi hơi cau mày, "Không phải là còn có rất nhiều thời gian sao?" Hắn có chút bất mãn, "Em vừa có áp lực là dạ dày liền co rút, chính em còn không biết sao?"
Giản Mạt nghe xong, không khỏi phủi miệng, sau đó lầm bầm mấy câu...
Cố Bắc Thần nhìn thấy bộ dạng bất mãn của cô, không khỏi cười cười, "Một người đã từng dùng một ngày một đêm để vẽ ra toàn bộ bản thiết kế tầng lầu, kiến trúc đồ hoạ phải mất một khoảng thời gian dài như vậy vẫn có thể vẽ ra trong một khoảng thời gian ngắn còn cần làm thêm giờ, vậy anh thật sự hoài nghi, em làm sao có thể tốt nghiệp UCL vậy?"
"Ai nói tôi muốn làm thêm giờ?" Giản Mạt tức giận, cô nhất quyết không chịu được việc bị người khác nghi ngờ năng lực thiết kế của cô.
Cố Bắc Thần không nói gì, chẳng qua là nhíu mày liếc qua mặt bàn.
Giản Mạt "rầm" một tiếng, đem máy vi tính xách tay khép lại, "Tôi là dự định đi ngủ, chẳng qua là bị người nào đó gây rối mới ngoài ý muốn làm rối loạn kế hoạch..." Dứt lời, cô kiêu ngạo hất cằm, sau đó hướng phòng ngủ đi tới, "Nhớ đóng cửa, không tiễn!"
Nhìn thấy Giản Mạt trở về phòng ngủ, Cố Bắc Thần mới dần dần thu lại nụ cười trên mặt, chỉ có điều, trong nháy mắt, sau lưng hắn đã ướt đẫm.
Chẳng qua là, hắn không biết bởi vì mồ hôi lạnh hay là cái gì...
Cố Bắc Thần đi thẳng xuống hầm đậu xe, Lệ Vân Trạch không rời đi, bởi vì lo lắng đến thân thể của hắn, cho nên từ đầu vẫn ở bãi đậu xe chờ hắn.
Nhìn thấy mặt Cố Bắc Thần càng ngày càng tái nhợt, Lệ Vân Trạch nhất thời cau mày, không nói hai lời, khởi động xe liền nhanh chóng hướng bệnh viện đi tới...
/265
|