Editor: Quỳnh Nguyễn (Thượng Quan An Nhiên)
Beta-er: Nam Cung Tử Uyển
Chiếc xe chậm rãi dừng lại ở thời điểm đèn đỏ bật lên, Cố Bắc Thần nghiêng đầu, ánh mắt khó đoán nhìn Giản Mạt đang ngồi bên cạnh. Trên mặt cô rõ ràng hiện lên sự mất mát, nhưng sự mất mát đó của cô lại không hề liên quan đến sự đáng tiếc nào.
Không cần suy nghĩ, hắn cũng có thể đoán ra được cô đang mất mát điều gì. Nhưng ý nghĩ như vậy, lại làm cho lòng hắn cảm thấy có chút không thoải mái.
Cả hai người ở trên xe yên lặng về đến Lam Trạch Viên, Cố Bắc Thần dừng xe ở trước cửa, sau đó liền xuống xe đi vào nhà…
Giản Mạt chìm vào những dòng suy nghĩ của bản thân, vẫn chưa phát hiện ra Cố Bắc Thần có điều gì đó không bình thường. Sau khi vào phòng, cô vừa tháo giày vừa hỏi: “A Thần, em làm vằn thắn, chúng ta cùng ăn có được không?”
Trước đó cũng chưa dùng qua bữa tối, vừa mới trở về, cô thật sự có chút đói bụng.
“Được.” Cố Bắc Thần âm trầm đáp, rồi lập tức lên lầu, hướng phòng sách đi tới.
Giản Mạt vẫn như trước, không hề phát hiện ra Cố Bắc Thần có điểm nào bất thường. Cô xoay người đi vào phòng bếp, mở tủ lấy vằn thắn ra làm thành hai phần. Sau đó, cô liền đi gọi Cố Bắc Thần xuống cùng ăn.
Cố Bắc Thần không nói lời nào, Giản Mạt ngồi bên cạnh cũng rất yên lặng. Cho đến khi bầu không khí trong phòng ăn càng lúc càng ngột ngạt, cứ như tất cả không khí đều bị thời gian đóng băng lại, Giản Mạt rốt cuộc mới phát hiện ra có điều gì đó không đúng lắm.
Giản Mạt vụng trộm nhìn sang Cố Bắc Thần, gương mặt đẹp như điêu khắc của hắn lạnh lùng nghiêm nghị, không có nửa phần tình cảm, đôi mắt như loài chim ưng khẽ cụp xuống. Rõ ràng chỉ là một bát vằn thắn rất đơn giản, hắn sao lại có thể ăn đến mức tập trung như vậy… Nhưng mà người đàn ông trước mắt này, thâm trầm chính là khởi đầu của một viếc rất đáng sợ.
“A Thần, một chút nữa ăn xong, chúng ta cùng nhau đi dạo, có được không?” Giản Mạt lên tiếng phá vỡ bầu không khí yên lặng như tờ này.
“Được.”
Khóe môi Giản Mạt giật giật. Mặc dù Cố Bắc Thần đáp ứng yêu cầu của cô, nhưng thái độ lại rất hời hợt.
“A Thần, anh không muốn đi sao?” Cô hỏi hắn, bày ra gương mặt vô tội cái gì cũng không biết.
Cố Bắc Thần ngước mắt lên, con ngươi sắc bén như chim ưng thâm thúy nhìn vào ánh mắt lấp lánh khẽ chớp phía đối diện. Nhìn vẻ mặt lấy lòng của Giản Mạt, hắn không khỏi nhướn đôi mày.
Hắn đang bị gì vậy? Cố Bắc Thần phát hiện, dường như gần đây vì cô mà hắn có quá nhiều cảm xúc.
Nhất là… mỗi khi nghĩ đến việc Giản Mạt đã từng là bạn gái của Tử Tiêu, tình cảm của hai người vào thời điểm đó ở Lạc Đại lại vô cùng nổi tiếng, cả người hắn liền cảm thấy khó chịu.
“Không sợ bị mấy tay săn ảnh kia chụp lén sao?” Đầu mày của Cố Bắc Thần hơi nhíu lại, nhếch môi hỏi.
Giản Mạt nâng khóe môi mỉm cười, lắc đầu: “Điều này còn phải xem xem anh có đồng ý cho em phơi bày sự thật ra hay không… Nếu như anh không muốn, thì người nào dám đăng ảnh chụp của “Cố phu nhân” cơ chứ!?” Cô nói, khóe môi vẽ lên một nụ cười rất gian xảo.Cố Bắc Thần buông thìa xuống, chậm rãi ngả người ra sau ghế, đôi đồng tử màu đen sâu xa nhìn Giản Mạt: “Em ngược lại rất thông minh…”
Giản Mạt cũng bỏ thìa xuống, ngồi lên người Cố Bắc Thần ở bên cạnh, nói: “Vậy ăn xong… anh có muốn đi dạo cùng với em hay không?” Bày ra vẻ mặt lấy lòng, nụ cười rất ngọt ngào.
“Được.” Cố Bắc Thần vẻ mặt không đổi, lập tức trả lời cô.
Giản Mạt vui vẻ, tiến lên muốn cúi xuống hôn Cố Bắc Thần một cái.
Thế nhưng, lại bị Cố Bắc Thần né đi…
Giản Mạt còn chưa kịp phản ứng, giọng nói có phần ghét bỏ của Cố Bắc Thần truyền đến bên tai: “Trên miệng toàn là nước canh, bẩn!”
“…” Giản Mạt không nói gì, nhìn bộ dáng thối lui của Cố Bắc Thần, trong lòng lập tức nổi lên một cơn lửa giận thật lớn, cũng không thèm quan tâm đến thái độ ghét bỏ từ chối của hắn, liền như lúc trước một phen ôm chặt lấy cổ hắn, đem môi “bẩn” hung hăng cọ lên mặt của hắn.
Cuối cùng cô vẫn còn chưa cam lòng, chơi xấu đem môi mình ở khóe miệng của hắn cọ tới cọ lui.
Giản Mạt hơi bĩu môi lấy mặt ra, đôi mắt sáng như sao đêm giảo hoạt khẽ chớp chớp, bất mãn nói: “Em nghĩ anh sẽ không từ chối!”
Con ngươi sắc bén như loài chim ưng của Cố Bắc Thần lướt qua một chút ý cười. Ngay lúc Giản Mạt tức giận lên án hắn, hắn đột nhiên thay đổi chủ quyền, từ bị động chuyển sang chủ động hung hăng hôn cô, cuốn lấy môi lưỡi của cô…
Hắn ngang ngược liếm mút môi cô, đem hương vị vằn thắn vừa ăn xong trong miệng của cả hai người giao hợp lại, nước bọt trong miệng hai người cũng dây dưa lẫn nhau… Đã không còn phân biệt được hơi thở trong khoang miệng là hương vị của ai.
Có người nói rằng, hôn môi chính là một phương thức biểu đạt tình yêu trực tiếp nhất giữa những đôi tình nhân với nhau… Bởi vì vốn dĩ, ăn nước bọt là một việc làm rất mất vệ sinh. Thế nhưng, giữa những đôi tình nhân, nước bọt kia lại chính là một loại tư vị ngọt ngào.
Giản Mạt nhiệt tình đáp lại cái hôn của Cố Bắc Thần…
Bọn họ là tình nhân sao? Đương nhiên không phải…
Là vợ chồng sao? Chỉ là, hai người họ tâm tình khác nhau, không có cùng quan điểm… Thế nhưng từ khi bắt đầu, dường như cô không hề ghét bỏ nụ hôn cùng sự chiếm hữu của Cố Bắc Thần đối với cô.
Chiếm hữu tâm tình là cái gì? Giản Mạt cô chưa từng nghĩ đến… Chỉ là cảm thấy hai người, dường như thời gian ở trên giường rất hợp với nhau.
Giống như là, một thanh gương sắc bén tìm được một bao kiếm thích hợp vậy.
À… ví dụ này có chút tà ác rồi!
Đối với việc Giản Mạt không chuyên tâm, đáy mắt Cố Bắc Thần chợt sâu, răng hơi dùng sức…
“A” một tiếng, môi Giản Mạt truyền đến cơn đau, tiếng kêu tràn ra khỏi cổ họng. Cô đẩy người Cố Bắc Thần ra, chỉ cảm thấy môi dưới bị cắn đến không có cảm giác: “Cố Bắc Thần, anh là chó sao?”Đôi môi mỏng của Cố Bắc Thần nhẹ nâng lên, tạo thành một đường cong tà mị.
Giản Mạt thường hay gọi hắn là “A Thần”, thi thoảng cũng sẽ rất ngọt ngào gọi hắn là “Ông xã”… Chỉ có khi thở gấp dưới thân hắn, cô mới có thể mang cả họ lẫn tên của hắn ra gọi một lượt.
Cố Bắc Thần mỉm cười đứng dậy: “Anh lên lầu thay quần áo một chút, sau đó sẽ xuống đi dạo cùng với em.”
Tâm trạng đang có phần oán giận với Cố Bắc Thần của Giản Mạt liền vui vẻ trở lại.
Cố Bắc Thần lên lầu thay quần áo… Cởi bỏ đi bộ tây trang trên người cùng giày da, một thân trang phục lãnh đạm đơn giản… Chiếc áo T-shirt có cổ chữ V, tay áo dài, chất liệu vải là loại tốt nhất, quần vải kaki. Tuy không còn vẻ lạnh lùng kiêu ngạo nữa, nhưng hắn vẫn lưu lại trên người mấy phần tà mị quyến rũ.
Cố Bắc Thần nắm tay Giản Mạt đi dạo ở phía sau Lam Trạch Viên. Ở đó có một cái hồ nhỏ cùng một con đường mòn nhỏ, dù đã vào mùa thu, nhưng xung quanh cảnh vật vẫn còn là một màu xanh tươi tốt.
Gió đêm có chút lạnh lẽo, nhưng Giản Mạt lại cảm thấy chưa bao giờ ấm áp như lúc này. Cổ ấm áp theo hai bàn tay đang nắm chặt lấy nhau của hai người chậm rãi truyền vào trong tim…
Hơi liếc mắt nhìn về phía bàn tay đang bị nắm, mỗi khớp xương ở bàn tay đều rất rõ ràng, ngón tay thon dài… Nếu nhìn vào mỗi phương diện của Cố Bắc Thần để đánh giá, đều có thể thấy người đàn ông này vô cùng hoàn mỹ.
Đôi khi Giản Mạt sẽ cảm thấy sợ hãi… Sợ hãi chính mình không điều khiển được tâm tư, sợ sẽ không tự chủ được đối với Cố Bắc Thần nảy sinh ra tình cảm. Nếu như động lòng, đã yêu, cuối cùng cô sợ rằng sẽ “chết” rất thảm.
Cố Bắc Thần là một kiểu người rất khó đoán, nếu như không nói lời nào, thì ngàn vạn lần đừng hy vọng hắn sẽ có thể cùng bạn nói chuyện phiếm gì gì đó.
Giản Mạt không muốn đi một đường buồn chán tẻ nhạt, cộng thêm việc trước đó cảm giác được hắn có chút không được vui, mặc dù… Không biết hắn vì sao mà không vui, nhưng vẫn tìm đề tài để nói chuyện.
Cũng không biết đã xảy ra chuyện gì, gần đây có một nữ minh tinh bị bạo màng trinh từng ở bệnh viện đền bù mấy lần… Thậm chí là bệnh viện nào, ngày tháng năm nào đều bị rò rỉ ra ngoài.
“Con người hiện nay thật không có đạo đức mà…” Giản Mạt tức giận nói: “Đem sửa cái máy vi tính, lại bị đem việc riêng tư lấy cắp đi, thậm chí còn đăng tải lên mạng!”
Đôi môi mỏng của Cố Bắc Thần dửng dưng nâng lên thành hình vòng cung, một tay bỏ vào trong túi quần, một tay còn lại nắm lấy bàn tay nhỏ của Giản Mạt đi về phía trước… Nghe thấy giọng nói tức giận của cô, cũng không trả lời cô.
Giản Mạt càng nói càng có khí thế: “Còn có, lần đầu tiên cũng chưa có làm, làm gì mà phải cố ý phanh phui sự thật ra?“ Cô hừ một tiếng, sau đó nghiêng đầu nhìn về phía Cố Bắc Thần, hỏi anh: “Đàn ông các anh có phải đều rất quan tâm đến lần đầu tiên của con gái không?”
“Hoàn hảo…” Cố Bắc Thần nhàn nhạt mở miệng: “Anh không có kết giao với xử nữ.”
“…” Khóe miệng Giản Mạt co quắp xuống, bỗng nhiên nghĩ tới mình và hắn thời gian ở cùng nhau, đã không phải là lần đầu tiên.
Nghĩ đến đây, Giản Mạt hạ tầm mắt, tâm tình có chút trầm mặc…
Bầu không khí dường như thoáng ngưng đọng, ngay cả không khí xung quanh cũng theo sự trầm mặc của Giản Mạt mà trở nên cứng ngắc.
“Lần đầu tiên của em là vào lúc nào?” Cố Bắc Thần giống như chỉ vô ý hỏi ra câu này.
_______
Hiện giờ đã có thêm editor cho bộ truyện này nhé! Nếu như các bạn muốn khủng bố, có thể sang nick wattpad QuynhhNguyenn1809 này nhé ^^
Beta-er: Nam Cung Tử Uyển
Chiếc xe chậm rãi dừng lại ở thời điểm đèn đỏ bật lên, Cố Bắc Thần nghiêng đầu, ánh mắt khó đoán nhìn Giản Mạt đang ngồi bên cạnh. Trên mặt cô rõ ràng hiện lên sự mất mát, nhưng sự mất mát đó của cô lại không hề liên quan đến sự đáng tiếc nào.
Không cần suy nghĩ, hắn cũng có thể đoán ra được cô đang mất mát điều gì. Nhưng ý nghĩ như vậy, lại làm cho lòng hắn cảm thấy có chút không thoải mái.
Cả hai người ở trên xe yên lặng về đến Lam Trạch Viên, Cố Bắc Thần dừng xe ở trước cửa, sau đó liền xuống xe đi vào nhà…
Giản Mạt chìm vào những dòng suy nghĩ của bản thân, vẫn chưa phát hiện ra Cố Bắc Thần có điều gì đó không bình thường. Sau khi vào phòng, cô vừa tháo giày vừa hỏi: “A Thần, em làm vằn thắn, chúng ta cùng ăn có được không?”
Trước đó cũng chưa dùng qua bữa tối, vừa mới trở về, cô thật sự có chút đói bụng.
“Được.” Cố Bắc Thần âm trầm đáp, rồi lập tức lên lầu, hướng phòng sách đi tới.
Giản Mạt vẫn như trước, không hề phát hiện ra Cố Bắc Thần có điểm nào bất thường. Cô xoay người đi vào phòng bếp, mở tủ lấy vằn thắn ra làm thành hai phần. Sau đó, cô liền đi gọi Cố Bắc Thần xuống cùng ăn.
Cố Bắc Thần không nói lời nào, Giản Mạt ngồi bên cạnh cũng rất yên lặng. Cho đến khi bầu không khí trong phòng ăn càng lúc càng ngột ngạt, cứ như tất cả không khí đều bị thời gian đóng băng lại, Giản Mạt rốt cuộc mới phát hiện ra có điều gì đó không đúng lắm.
Giản Mạt vụng trộm nhìn sang Cố Bắc Thần, gương mặt đẹp như điêu khắc của hắn lạnh lùng nghiêm nghị, không có nửa phần tình cảm, đôi mắt như loài chim ưng khẽ cụp xuống. Rõ ràng chỉ là một bát vằn thắn rất đơn giản, hắn sao lại có thể ăn đến mức tập trung như vậy… Nhưng mà người đàn ông trước mắt này, thâm trầm chính là khởi đầu của một viếc rất đáng sợ.
“A Thần, một chút nữa ăn xong, chúng ta cùng nhau đi dạo, có được không?” Giản Mạt lên tiếng phá vỡ bầu không khí yên lặng như tờ này.
“Được.”
Khóe môi Giản Mạt giật giật. Mặc dù Cố Bắc Thần đáp ứng yêu cầu của cô, nhưng thái độ lại rất hời hợt.
“A Thần, anh không muốn đi sao?” Cô hỏi hắn, bày ra gương mặt vô tội cái gì cũng không biết.
Cố Bắc Thần ngước mắt lên, con ngươi sắc bén như chim ưng thâm thúy nhìn vào ánh mắt lấp lánh khẽ chớp phía đối diện. Nhìn vẻ mặt lấy lòng của Giản Mạt, hắn không khỏi nhướn đôi mày.
Hắn đang bị gì vậy? Cố Bắc Thần phát hiện, dường như gần đây vì cô mà hắn có quá nhiều cảm xúc.
Nhất là… mỗi khi nghĩ đến việc Giản Mạt đã từng là bạn gái của Tử Tiêu, tình cảm của hai người vào thời điểm đó ở Lạc Đại lại vô cùng nổi tiếng, cả người hắn liền cảm thấy khó chịu.
“Không sợ bị mấy tay săn ảnh kia chụp lén sao?” Đầu mày của Cố Bắc Thần hơi nhíu lại, nhếch môi hỏi.
Giản Mạt nâng khóe môi mỉm cười, lắc đầu: “Điều này còn phải xem xem anh có đồng ý cho em phơi bày sự thật ra hay không… Nếu như anh không muốn, thì người nào dám đăng ảnh chụp của “Cố phu nhân” cơ chứ!?” Cô nói, khóe môi vẽ lên một nụ cười rất gian xảo.Cố Bắc Thần buông thìa xuống, chậm rãi ngả người ra sau ghế, đôi đồng tử màu đen sâu xa nhìn Giản Mạt: “Em ngược lại rất thông minh…”
Giản Mạt cũng bỏ thìa xuống, ngồi lên người Cố Bắc Thần ở bên cạnh, nói: “Vậy ăn xong… anh có muốn đi dạo cùng với em hay không?” Bày ra vẻ mặt lấy lòng, nụ cười rất ngọt ngào.
“Được.” Cố Bắc Thần vẻ mặt không đổi, lập tức trả lời cô.
Giản Mạt vui vẻ, tiến lên muốn cúi xuống hôn Cố Bắc Thần một cái.
Thế nhưng, lại bị Cố Bắc Thần né đi…
Giản Mạt còn chưa kịp phản ứng, giọng nói có phần ghét bỏ của Cố Bắc Thần truyền đến bên tai: “Trên miệng toàn là nước canh, bẩn!”
“…” Giản Mạt không nói gì, nhìn bộ dáng thối lui của Cố Bắc Thần, trong lòng lập tức nổi lên một cơn lửa giận thật lớn, cũng không thèm quan tâm đến thái độ ghét bỏ từ chối của hắn, liền như lúc trước một phen ôm chặt lấy cổ hắn, đem môi “bẩn” hung hăng cọ lên mặt của hắn.
Cuối cùng cô vẫn còn chưa cam lòng, chơi xấu đem môi mình ở khóe miệng của hắn cọ tới cọ lui.
Giản Mạt hơi bĩu môi lấy mặt ra, đôi mắt sáng như sao đêm giảo hoạt khẽ chớp chớp, bất mãn nói: “Em nghĩ anh sẽ không từ chối!”
Con ngươi sắc bén như loài chim ưng của Cố Bắc Thần lướt qua một chút ý cười. Ngay lúc Giản Mạt tức giận lên án hắn, hắn đột nhiên thay đổi chủ quyền, từ bị động chuyển sang chủ động hung hăng hôn cô, cuốn lấy môi lưỡi của cô…
Hắn ngang ngược liếm mút môi cô, đem hương vị vằn thắn vừa ăn xong trong miệng của cả hai người giao hợp lại, nước bọt trong miệng hai người cũng dây dưa lẫn nhau… Đã không còn phân biệt được hơi thở trong khoang miệng là hương vị của ai.
Có người nói rằng, hôn môi chính là một phương thức biểu đạt tình yêu trực tiếp nhất giữa những đôi tình nhân với nhau… Bởi vì vốn dĩ, ăn nước bọt là một việc làm rất mất vệ sinh. Thế nhưng, giữa những đôi tình nhân, nước bọt kia lại chính là một loại tư vị ngọt ngào.
Giản Mạt nhiệt tình đáp lại cái hôn của Cố Bắc Thần…
Bọn họ là tình nhân sao? Đương nhiên không phải…
Là vợ chồng sao? Chỉ là, hai người họ tâm tình khác nhau, không có cùng quan điểm… Thế nhưng từ khi bắt đầu, dường như cô không hề ghét bỏ nụ hôn cùng sự chiếm hữu của Cố Bắc Thần đối với cô.
Chiếm hữu tâm tình là cái gì? Giản Mạt cô chưa từng nghĩ đến… Chỉ là cảm thấy hai người, dường như thời gian ở trên giường rất hợp với nhau.
Giống như là, một thanh gương sắc bén tìm được một bao kiếm thích hợp vậy.
À… ví dụ này có chút tà ác rồi!
Đối với việc Giản Mạt không chuyên tâm, đáy mắt Cố Bắc Thần chợt sâu, răng hơi dùng sức…
“A” một tiếng, môi Giản Mạt truyền đến cơn đau, tiếng kêu tràn ra khỏi cổ họng. Cô đẩy người Cố Bắc Thần ra, chỉ cảm thấy môi dưới bị cắn đến không có cảm giác: “Cố Bắc Thần, anh là chó sao?”Đôi môi mỏng của Cố Bắc Thần nhẹ nâng lên, tạo thành một đường cong tà mị.
Giản Mạt thường hay gọi hắn là “A Thần”, thi thoảng cũng sẽ rất ngọt ngào gọi hắn là “Ông xã”… Chỉ có khi thở gấp dưới thân hắn, cô mới có thể mang cả họ lẫn tên của hắn ra gọi một lượt.
Cố Bắc Thần mỉm cười đứng dậy: “Anh lên lầu thay quần áo một chút, sau đó sẽ xuống đi dạo cùng với em.”
Tâm trạng đang có phần oán giận với Cố Bắc Thần của Giản Mạt liền vui vẻ trở lại.
Cố Bắc Thần lên lầu thay quần áo… Cởi bỏ đi bộ tây trang trên người cùng giày da, một thân trang phục lãnh đạm đơn giản… Chiếc áo T-shirt có cổ chữ V, tay áo dài, chất liệu vải là loại tốt nhất, quần vải kaki. Tuy không còn vẻ lạnh lùng kiêu ngạo nữa, nhưng hắn vẫn lưu lại trên người mấy phần tà mị quyến rũ.
Cố Bắc Thần nắm tay Giản Mạt đi dạo ở phía sau Lam Trạch Viên. Ở đó có một cái hồ nhỏ cùng một con đường mòn nhỏ, dù đã vào mùa thu, nhưng xung quanh cảnh vật vẫn còn là một màu xanh tươi tốt.
Gió đêm có chút lạnh lẽo, nhưng Giản Mạt lại cảm thấy chưa bao giờ ấm áp như lúc này. Cổ ấm áp theo hai bàn tay đang nắm chặt lấy nhau của hai người chậm rãi truyền vào trong tim…
Hơi liếc mắt nhìn về phía bàn tay đang bị nắm, mỗi khớp xương ở bàn tay đều rất rõ ràng, ngón tay thon dài… Nếu nhìn vào mỗi phương diện của Cố Bắc Thần để đánh giá, đều có thể thấy người đàn ông này vô cùng hoàn mỹ.
Đôi khi Giản Mạt sẽ cảm thấy sợ hãi… Sợ hãi chính mình không điều khiển được tâm tư, sợ sẽ không tự chủ được đối với Cố Bắc Thần nảy sinh ra tình cảm. Nếu như động lòng, đã yêu, cuối cùng cô sợ rằng sẽ “chết” rất thảm.
Cố Bắc Thần là một kiểu người rất khó đoán, nếu như không nói lời nào, thì ngàn vạn lần đừng hy vọng hắn sẽ có thể cùng bạn nói chuyện phiếm gì gì đó.
Giản Mạt không muốn đi một đường buồn chán tẻ nhạt, cộng thêm việc trước đó cảm giác được hắn có chút không được vui, mặc dù… Không biết hắn vì sao mà không vui, nhưng vẫn tìm đề tài để nói chuyện.
Cũng không biết đã xảy ra chuyện gì, gần đây có một nữ minh tinh bị bạo màng trinh từng ở bệnh viện đền bù mấy lần… Thậm chí là bệnh viện nào, ngày tháng năm nào đều bị rò rỉ ra ngoài.
“Con người hiện nay thật không có đạo đức mà…” Giản Mạt tức giận nói: “Đem sửa cái máy vi tính, lại bị đem việc riêng tư lấy cắp đi, thậm chí còn đăng tải lên mạng!”
Đôi môi mỏng của Cố Bắc Thần dửng dưng nâng lên thành hình vòng cung, một tay bỏ vào trong túi quần, một tay còn lại nắm lấy bàn tay nhỏ của Giản Mạt đi về phía trước… Nghe thấy giọng nói tức giận của cô, cũng không trả lời cô.
Giản Mạt càng nói càng có khí thế: “Còn có, lần đầu tiên cũng chưa có làm, làm gì mà phải cố ý phanh phui sự thật ra?“ Cô hừ một tiếng, sau đó nghiêng đầu nhìn về phía Cố Bắc Thần, hỏi anh: “Đàn ông các anh có phải đều rất quan tâm đến lần đầu tiên của con gái không?”
“Hoàn hảo…” Cố Bắc Thần nhàn nhạt mở miệng: “Anh không có kết giao với xử nữ.”
“…” Khóe miệng Giản Mạt co quắp xuống, bỗng nhiên nghĩ tới mình và hắn thời gian ở cùng nhau, đã không phải là lần đầu tiên.
Nghĩ đến đây, Giản Mạt hạ tầm mắt, tâm tình có chút trầm mặc…
Bầu không khí dường như thoáng ngưng đọng, ngay cả không khí xung quanh cũng theo sự trầm mặc của Giản Mạt mà trở nên cứng ngắc.
“Lần đầu tiên của em là vào lúc nào?” Cố Bắc Thần giống như chỉ vô ý hỏi ra câu này.
_______
Hiện giờ đã có thêm editor cho bộ truyện này nhé! Nếu như các bạn muốn khủng bố, có thể sang nick wattpad QuynhhNguyenn1809 này nhé ^^
/265
|