Hào Môn Thiên Giới Tiền Thê: Anh Đừng Yêu Em
Chương 82: Ảnh chụp tình tứ khiến mắt Cố Bắc Thần đau nhói
/265
|
Editor: Nam Cung Tử Uyển, Thượng Quan An Nhiên, Thượng Quan An Triệu
Tiêu Cảnh giật giật khoé miệng, khuôn mặt trở lên xám xịt, không dám lại tiếp tục thăm dò Cố Bắc Thần...
Gương mặt anh tuấn của Cố Bắc Thần hơi nghiêng, nhìn ra ngoài cửa xe,ngắm cảnh đêm của một Lạc thành phồn hoa, con ngươi bỗng chốc trở nên thâm thuý sâu không thấy đáy... Hắn gần đây đối với sự tình của Giản Mạt mà có chút để tâm.
"Tít" một tiếng, di động truyền đến thanh âm của tin nhắn.
Cố Bắc Thần thu lại tầm mắt, lấy điện thoại di động ra xem, là tin nhắn của Lệ Cẩn Tịch, nói rằng cô đang ở bệnh viện, phiền hắn chạy qua chợ đêm Hoa Lâm mua giúp cô một bát phở chần.
Lông mày hơi nhíu lại, Cố Bắc Thần luôn luôn đáp ứng những ham muốn nhỏ nhặt này của Lê Cẩn Tịch...
"Đi chợ đêm Hoa Lâm!" Cố Bắc Thần lạnh giọng nói.
Tiêu Cảnh hơi sững sờ, nhưng lập tức cũng đáp lại, liền quay đầu xe đi chợ đêm Hoa Lâm.
Chợ đêm Hoa Lâm có thể coi là chợ đêm nổi tiếng nhất ở Lạc Thành, bất kể là khách du lịch hay là người dân bản địa, vào buổi tối đều rất thích đến nơi này. Nhưng những người như vậy, tuyệt nhiên sẽ không bao gồm Cố Bắc Thần!
Cố Bắc Thần ngồi lại trong xe, còn Tiêu Cảnh thì dựa theo lời của Lê Cẩn Tịch mà đến quầy hàng phở chần...
Bởi vì phụ cận chợ đêm không có chỗ đậu xe, nên Tiêu Cảnh phải đem xe dừng ở nơi có chút xa, Cố Bắc Thần một mình ngồi ở trong xe, mở ra notebook, thừa dịp rảnh rỗi mà xử lý một ít văn kiện.
Đợi khoảng nửa giờ,Tiêu Cảnh vẫn chưa trở về... Cố Bắc Thần đem văn kiện đã xử lý tốt gửi cho Tô San, sau đó đóng lại notebook.
Hơi nghiêng đầu nhìn ra phía ngoài cửa kính xe, cảm giác trời thu vào ban đêm có chút hiu quạnh... Gió thổi qua, làm lá cây rụng xuống mặt đường ngày càng nhiều.
Đột nhiên,tầm mắt Cố Bắc Thần rơi vào cái quán nhỏ đang trưng bày những tác phẩm chụp được ở ven đường... Con ngươi trở nên thâm trầm khi nhìn thấy một bức ảnh trong vô vàn những bức ảnh xung quanh.
Mở cửa xuống xe, tiếng bức chân trầm ổn nhưng không kém phần âm lãnh, Cố Bắc Thần đi tới cái quán nhỏ kia... Hơi cúi người, cặp mắt liền rơi xuống tấm hình kia.
Chỉ thấy trong tấm hình, ánh nắng chiếu xuống một cặp nam nữ kia, sau đó một quầng sáng mỏng manh đọng lại trên mặt... Làm cho người ta lập tức cảm thấy,năm tháng đột nhiên trở nên tĩnh lặng.
"Tiên sinh, xin hỏi ngài muốn chụp ảnh sao?" Một bé gái đang đứng ở quầy hàng nhìn thấy Cố Bắc Thần, đầu tiên là vui mừng, lập tức liếc mắt tới tấm hình trên tay hắn nói, "Tấm ảnh này là em chụp được ở Lạc Đại, còn nữa... những tấm hình ở đây đều là do em tự chụp đó... Hai mươi như một, chi phí đều được dùng để quyên góp cho cô nhi viện." Bé gái cười ngọt giải thích.
Cố Bắc Thần liếc nhìn bé gái kia, "Ảnh này được chụp tại Lạc Đại thật chứ?" Mặc dù vẫn còn nghi ngờ,thế nhưng,hiển nhiên đã rất khẳng định.
Bé gái liền gật gật đầu.
Đôi môi mỏng của Cố Bắc Thần hơi nghiêng, nhẹ nhàng nâng lên ý cười nhàn nhạt như có như không, nụ cười như vậy, chỉ cứng đờ ở khóe miệng chứ không lan tràn ra... Lộ ra hoàn toàn là nụ cười lạnh lùng chế nhạo.
Bé gái nhìn thấy vậy, có chút thấp thỏm, "Tiên sinh, xin hỏi... Ảnh chụp này có vấn đề gì sao?"
Tấm hình này được chụp vào ngày hôm trước, là ngày kỷ niệm thành lập trường của Lạc Đại, cô ngồi trong vườn trường sưu tầm dân ca, trong lúc vô tình ở khoa luật học, hơi nghiêng máy ảnh chụp được cảnh này trong hành lang của trường... Kỳ thực, cô không có được sự đồng ý của đôi tình nhân kia mà đã chụp lén.
Chuyện này hình như có nghĩa là, cô đã xâm phạm đến quyền chân dung của người khác... Sẽ không đúng dịp như thế, người này liền biết được người trong bức ảnh kia là ai chứ?
Bé gái nghĩ, càng trở nên thấp thỏm bất an... Cô lúc đó thực sự chỉ là cảm thấy một màn kia quá mức đẹp đẽ. Người đàn ông kia cẩn thận hôn nhẹ người phụ nữ kia, ánh nắng vừa lúc xuyên qua hai người bọn họ, đẹp đẽ giống như một khúc đồng thoại.
Cố Bắc Thần không trả lời đứa bé kia, chỉ rút ví ra tìm mấy tờ thật lớn đưa cho cô ta, "Tấm hình này, bao gồm tất cả các phim của tấm ảnh hay cả bản sao thành phẩm..." Hắn không để ý đến dáng vẻ kinh ngạc của đứa bé kia, "Tôi không hi vọng ở bất luận tình huống nào hay địa điểm nào, lại nhìn thấy tấm hình này còn xuất hiện!"
Bé gái kia nhìn mấy tờ tiền lớn kia, sau đó nhìn lại Cố Bắc Thần, trong lúc nhất thời không biết phải phản ứng như thế nào.
"Không hiểu?" Thanh âm lộ ra một tia bất mãn tràn ra môi mỏng, ánh mắt Cố Bắc Thần trở nên lạnh lùng.
Bé gái vô thức gật gật đầu, sau đó, lại vội vàng lắc lắc đầu...
Mực đồng của Cố Bắc Thần biến hóa thành hung ác nham hiểm, tính tình vốn có, lạnh giọng nói: "Tiêu hủy tất cả những tấm ảnh chụp có thể tiếp tục xuất hiện ở trước mặt người khác, nếu như... Lại để tôi nhìn thấy tấm hình này vẫn còn tồn tại, tôi sẽ khiến cô hối hận vì hành vi của cô." Dứt lời, hắn hơi khom lưng, đem tiền giá trị lớn bỏ vào trong tay bé hái, sau đó đem tất cả những tấm hình kia ném vào trong một cái hộp, lạnh lùng lại liếc nhìn bé gái kia, xoay người lên xe.
Tiêu Cảnh vẫn chưa về, Cố Bắc Thần mượn tia sáng của đèn đường chiếu rọi vào trong xe, ánh mât thâm thúy như hắc điêu nhìn vào tấm ảnh chụp...
Ánh nắng xuyên thấu hai người, không phải người quen thuộc, kỳ thực, đã nhìn không ra hai người là ai...
Nhưng mà lại, người ở bên trong... Một người là vợ của hắn, một người nữa là cháu trai của hắn!
Trong hình, Giản Mạt mặc một bộ đồ kẻ sọc, đeo balô, tóc dài buộc lên thành một nhúm đuôi ngựa sau đầu... Giống như ngày đó ở trong sân trường của Lạc Đại nhìn thấy bộ dạng thanh thuần của cô dưới ánh nắng mặt trời.
Xem tình hình... Tấm hình này là chuyện mấy ngày trước hắn gặp được hai người bọn họ ở Lạc Đại.
Trừ nụ hôn nhẹ nhàng này, Tử Tiêu còn làm chuyện gì với cô nữa?
Cô đang ngủ, hay là mi mắt chỉ hơi cụp xuống?
Lúc Tử Tiêu hôn lên trên mặt cô, khóe miệng cô cong lên nụ cười nhợt nhạt, lại là nụ cười thật tâm... Mà nụ cười đó của cô chưa bao giờ có đối với hắn.
Bàn tay thon dài mạnh mẽ đặt trên tấm ảnh chụp hơi dùng sức, hình dạng của tấm ảnh chụp có chút thay đổi, gương mặt của Sở Tử Tiêu trong bức ảnh cũng theo đó mà bị vặn vẹo nhăn nhúm.
Có tiếng mở cửa xe truyền đến, Tiêu Cảnh mua xong phở, có chút oán giận nói: "Tịch tiểu thư thích ăn ở những nơi đông người thật... Nhìn mặt tôi mà không người nào chịu nhường chỗ cho tôi lên trước."
"Cậu có mặt để nhìn sao?" Cố Bắc Thần đem ảnh chụp trong tay cất vào, gương mặt lạnh lùng nghiêm nghị vẫn lãnh đạm như cũ.
Tiêu Cảnh đã ở bên cạnh làm việc cho Cố Bắc Thần đã lâu, bầu không khí trong xe lại cộng thêm với một mảng sâu thẳm nơi đáy mắt của hắn, trong lòng âm thầm nghĩ ngợi xem rốt cục đã xảy ra chuyện gì... Thế nhưng, Tiêu Cảnh cũng rất thức thời, không hề hỏi.
"À... đương nhiên... đương nhiên không có rồi..." Tiêu Cảnh thức thời nhếch miệng nói.
Khởi động xe, Tiêu Cảnh lái xe thẳng về hướng bệnh viện Mẫn Khang... Chỉ là, qua kính chiếu hậu, Tiêu Cảnh nhẹ liếc mắt nhìn người đàn ông ngồi phía sau.
Vẻ mặt lạnh lùng nghiêm nghị đầy vẻ lo lắng. Những ánh đèn đầy màu sắc của thành phố phồn hoa bên ngoài lướt qua ô cửa xe một cách nhanh chóng, để lại một mảng âm trầm!
...
Chạng vạng, Giản Mạt có chút mệt mỏi về đến nhà.
Khi đang ăn cơm với Sở Tử Tiêu, cơm còn chưa ăn xong, đã nhận được điện thoại của Lý Tiểu Nguyệt, hai người liền rời đi. Sau đó Lý Tiểu Nguyệt kéo Sở Tử Tiêu qua một bên, đem toàn bộ tình tiết vụ án phân tích cho hắn nghe.
Quan điểm của Sở Tử Tiêu rất đơn giản, lần này... phải thắng.
Lấy góc độ tình cảm tác động đến thẩm phán cùng bồi thẩm đoàn, để cho bọn họ tin, Giản Mạt là vô tội, đồng thời chưa từng có ý định hại người.
Giản Mạt đem chìa khóa tiện tay ném đến phòng khách ngay bên cạnh, đổi giày, sau đó liền kéo lê thân thể mệt mỏi đi vào trong...
Đi chưa được mấy bước, Giản Mạt đột nhiên dừng lại.
Đầu tiên, cô nhíu đôi mày, lập tức nghiêng đầu nhìn lại về hướng ghế sô pha... Lập tức, liền đụng phải đôi mắt đen như bầu trời u ám của Cố Bắc Thần.
Giản Mạt có cảm giác mình không nên tùy hứng, nhưng vừa nghĩ đến lần đó Cố Bắc Thần lạnh lùng rời đi, trong vòng mười ngày không ngừng có scandal, cộng thêm bộ dáng lạnh lùng ở Lạc Đại, còn có hôm nay lúc ở nhà hàng nhìn thấy hắn cùng với Lục Mạn vừa cười vừa nói, lúc nhìn thấy cô chỉ còn bộ mặt lạnh lùng... Trong lòng cô liền rất không thoải mái.
Con người nếu như bị thần kinh khống chế đại não, thường sẽ làm ra những chuyện mà thường ngày không dám làm...
Giản Mạt lạnh lùng thu hồi tầm mắt, đi đến cầu thang định lên lầu.
Scandal cùng với Tô Quân Ly cộng thêm sự việc về video "cố ý giết người" kia, cả người cô lúc này đã rất mệt mỏi rồi.
"Đứng lại!" Đột nhiên, giọng nói lạnh lùng của Cố Bắc Thần vang lên.
Tiêu Cảnh giật giật khoé miệng, khuôn mặt trở lên xám xịt, không dám lại tiếp tục thăm dò Cố Bắc Thần...
Gương mặt anh tuấn của Cố Bắc Thần hơi nghiêng, nhìn ra ngoài cửa xe,ngắm cảnh đêm của một Lạc thành phồn hoa, con ngươi bỗng chốc trở nên thâm thuý sâu không thấy đáy... Hắn gần đây đối với sự tình của Giản Mạt mà có chút để tâm.
"Tít" một tiếng, di động truyền đến thanh âm của tin nhắn.
Cố Bắc Thần thu lại tầm mắt, lấy điện thoại di động ra xem, là tin nhắn của Lệ Cẩn Tịch, nói rằng cô đang ở bệnh viện, phiền hắn chạy qua chợ đêm Hoa Lâm mua giúp cô một bát phở chần.
Lông mày hơi nhíu lại, Cố Bắc Thần luôn luôn đáp ứng những ham muốn nhỏ nhặt này của Lê Cẩn Tịch...
"Đi chợ đêm Hoa Lâm!" Cố Bắc Thần lạnh giọng nói.
Tiêu Cảnh hơi sững sờ, nhưng lập tức cũng đáp lại, liền quay đầu xe đi chợ đêm Hoa Lâm.
Chợ đêm Hoa Lâm có thể coi là chợ đêm nổi tiếng nhất ở Lạc Thành, bất kể là khách du lịch hay là người dân bản địa, vào buổi tối đều rất thích đến nơi này. Nhưng những người như vậy, tuyệt nhiên sẽ không bao gồm Cố Bắc Thần!
Cố Bắc Thần ngồi lại trong xe, còn Tiêu Cảnh thì dựa theo lời của Lê Cẩn Tịch mà đến quầy hàng phở chần...
Bởi vì phụ cận chợ đêm không có chỗ đậu xe, nên Tiêu Cảnh phải đem xe dừng ở nơi có chút xa, Cố Bắc Thần một mình ngồi ở trong xe, mở ra notebook, thừa dịp rảnh rỗi mà xử lý một ít văn kiện.
Đợi khoảng nửa giờ,Tiêu Cảnh vẫn chưa trở về... Cố Bắc Thần đem văn kiện đã xử lý tốt gửi cho Tô San, sau đó đóng lại notebook.
Hơi nghiêng đầu nhìn ra phía ngoài cửa kính xe, cảm giác trời thu vào ban đêm có chút hiu quạnh... Gió thổi qua, làm lá cây rụng xuống mặt đường ngày càng nhiều.
Đột nhiên,tầm mắt Cố Bắc Thần rơi vào cái quán nhỏ đang trưng bày những tác phẩm chụp được ở ven đường... Con ngươi trở nên thâm trầm khi nhìn thấy một bức ảnh trong vô vàn những bức ảnh xung quanh.
Mở cửa xuống xe, tiếng bức chân trầm ổn nhưng không kém phần âm lãnh, Cố Bắc Thần đi tới cái quán nhỏ kia... Hơi cúi người, cặp mắt liền rơi xuống tấm hình kia.
Chỉ thấy trong tấm hình, ánh nắng chiếu xuống một cặp nam nữ kia, sau đó một quầng sáng mỏng manh đọng lại trên mặt... Làm cho người ta lập tức cảm thấy,năm tháng đột nhiên trở nên tĩnh lặng.
"Tiên sinh, xin hỏi ngài muốn chụp ảnh sao?" Một bé gái đang đứng ở quầy hàng nhìn thấy Cố Bắc Thần, đầu tiên là vui mừng, lập tức liếc mắt tới tấm hình trên tay hắn nói, "Tấm ảnh này là em chụp được ở Lạc Đại, còn nữa... những tấm hình ở đây đều là do em tự chụp đó... Hai mươi như một, chi phí đều được dùng để quyên góp cho cô nhi viện." Bé gái cười ngọt giải thích.
Cố Bắc Thần liếc nhìn bé gái kia, "Ảnh này được chụp tại Lạc Đại thật chứ?" Mặc dù vẫn còn nghi ngờ,thế nhưng,hiển nhiên đã rất khẳng định.
Bé gái liền gật gật đầu.
Đôi môi mỏng của Cố Bắc Thần hơi nghiêng, nhẹ nhàng nâng lên ý cười nhàn nhạt như có như không, nụ cười như vậy, chỉ cứng đờ ở khóe miệng chứ không lan tràn ra... Lộ ra hoàn toàn là nụ cười lạnh lùng chế nhạo.
Bé gái nhìn thấy vậy, có chút thấp thỏm, "Tiên sinh, xin hỏi... Ảnh chụp này có vấn đề gì sao?"
Tấm hình này được chụp vào ngày hôm trước, là ngày kỷ niệm thành lập trường của Lạc Đại, cô ngồi trong vườn trường sưu tầm dân ca, trong lúc vô tình ở khoa luật học, hơi nghiêng máy ảnh chụp được cảnh này trong hành lang của trường... Kỳ thực, cô không có được sự đồng ý của đôi tình nhân kia mà đã chụp lén.
Chuyện này hình như có nghĩa là, cô đã xâm phạm đến quyền chân dung của người khác... Sẽ không đúng dịp như thế, người này liền biết được người trong bức ảnh kia là ai chứ?
Bé gái nghĩ, càng trở nên thấp thỏm bất an... Cô lúc đó thực sự chỉ là cảm thấy một màn kia quá mức đẹp đẽ. Người đàn ông kia cẩn thận hôn nhẹ người phụ nữ kia, ánh nắng vừa lúc xuyên qua hai người bọn họ, đẹp đẽ giống như một khúc đồng thoại.
Cố Bắc Thần không trả lời đứa bé kia, chỉ rút ví ra tìm mấy tờ thật lớn đưa cho cô ta, "Tấm hình này, bao gồm tất cả các phim của tấm ảnh hay cả bản sao thành phẩm..." Hắn không để ý đến dáng vẻ kinh ngạc của đứa bé kia, "Tôi không hi vọng ở bất luận tình huống nào hay địa điểm nào, lại nhìn thấy tấm hình này còn xuất hiện!"
Bé gái kia nhìn mấy tờ tiền lớn kia, sau đó nhìn lại Cố Bắc Thần, trong lúc nhất thời không biết phải phản ứng như thế nào.
"Không hiểu?" Thanh âm lộ ra một tia bất mãn tràn ra môi mỏng, ánh mắt Cố Bắc Thần trở nên lạnh lùng.
Bé gái vô thức gật gật đầu, sau đó, lại vội vàng lắc lắc đầu...
Mực đồng của Cố Bắc Thần biến hóa thành hung ác nham hiểm, tính tình vốn có, lạnh giọng nói: "Tiêu hủy tất cả những tấm ảnh chụp có thể tiếp tục xuất hiện ở trước mặt người khác, nếu như... Lại để tôi nhìn thấy tấm hình này vẫn còn tồn tại, tôi sẽ khiến cô hối hận vì hành vi của cô." Dứt lời, hắn hơi khom lưng, đem tiền giá trị lớn bỏ vào trong tay bé hái, sau đó đem tất cả những tấm hình kia ném vào trong một cái hộp, lạnh lùng lại liếc nhìn bé gái kia, xoay người lên xe.
Tiêu Cảnh vẫn chưa về, Cố Bắc Thần mượn tia sáng của đèn đường chiếu rọi vào trong xe, ánh mât thâm thúy như hắc điêu nhìn vào tấm ảnh chụp...
Ánh nắng xuyên thấu hai người, không phải người quen thuộc, kỳ thực, đã nhìn không ra hai người là ai...
Nhưng mà lại, người ở bên trong... Một người là vợ của hắn, một người nữa là cháu trai của hắn!
Trong hình, Giản Mạt mặc một bộ đồ kẻ sọc, đeo balô, tóc dài buộc lên thành một nhúm đuôi ngựa sau đầu... Giống như ngày đó ở trong sân trường của Lạc Đại nhìn thấy bộ dạng thanh thuần của cô dưới ánh nắng mặt trời.
Xem tình hình... Tấm hình này là chuyện mấy ngày trước hắn gặp được hai người bọn họ ở Lạc Đại.
Trừ nụ hôn nhẹ nhàng này, Tử Tiêu còn làm chuyện gì với cô nữa?
Cô đang ngủ, hay là mi mắt chỉ hơi cụp xuống?
Lúc Tử Tiêu hôn lên trên mặt cô, khóe miệng cô cong lên nụ cười nhợt nhạt, lại là nụ cười thật tâm... Mà nụ cười đó của cô chưa bao giờ có đối với hắn.
Bàn tay thon dài mạnh mẽ đặt trên tấm ảnh chụp hơi dùng sức, hình dạng của tấm ảnh chụp có chút thay đổi, gương mặt của Sở Tử Tiêu trong bức ảnh cũng theo đó mà bị vặn vẹo nhăn nhúm.
Có tiếng mở cửa xe truyền đến, Tiêu Cảnh mua xong phở, có chút oán giận nói: "Tịch tiểu thư thích ăn ở những nơi đông người thật... Nhìn mặt tôi mà không người nào chịu nhường chỗ cho tôi lên trước."
"Cậu có mặt để nhìn sao?" Cố Bắc Thần đem ảnh chụp trong tay cất vào, gương mặt lạnh lùng nghiêm nghị vẫn lãnh đạm như cũ.
Tiêu Cảnh đã ở bên cạnh làm việc cho Cố Bắc Thần đã lâu, bầu không khí trong xe lại cộng thêm với một mảng sâu thẳm nơi đáy mắt của hắn, trong lòng âm thầm nghĩ ngợi xem rốt cục đã xảy ra chuyện gì... Thế nhưng, Tiêu Cảnh cũng rất thức thời, không hề hỏi.
"À... đương nhiên... đương nhiên không có rồi..." Tiêu Cảnh thức thời nhếch miệng nói.
Khởi động xe, Tiêu Cảnh lái xe thẳng về hướng bệnh viện Mẫn Khang... Chỉ là, qua kính chiếu hậu, Tiêu Cảnh nhẹ liếc mắt nhìn người đàn ông ngồi phía sau.
Vẻ mặt lạnh lùng nghiêm nghị đầy vẻ lo lắng. Những ánh đèn đầy màu sắc của thành phố phồn hoa bên ngoài lướt qua ô cửa xe một cách nhanh chóng, để lại một mảng âm trầm!
...
Chạng vạng, Giản Mạt có chút mệt mỏi về đến nhà.
Khi đang ăn cơm với Sở Tử Tiêu, cơm còn chưa ăn xong, đã nhận được điện thoại của Lý Tiểu Nguyệt, hai người liền rời đi. Sau đó Lý Tiểu Nguyệt kéo Sở Tử Tiêu qua một bên, đem toàn bộ tình tiết vụ án phân tích cho hắn nghe.
Quan điểm của Sở Tử Tiêu rất đơn giản, lần này... phải thắng.
Lấy góc độ tình cảm tác động đến thẩm phán cùng bồi thẩm đoàn, để cho bọn họ tin, Giản Mạt là vô tội, đồng thời chưa từng có ý định hại người.
Giản Mạt đem chìa khóa tiện tay ném đến phòng khách ngay bên cạnh, đổi giày, sau đó liền kéo lê thân thể mệt mỏi đi vào trong...
Đi chưa được mấy bước, Giản Mạt đột nhiên dừng lại.
Đầu tiên, cô nhíu đôi mày, lập tức nghiêng đầu nhìn lại về hướng ghế sô pha... Lập tức, liền đụng phải đôi mắt đen như bầu trời u ám của Cố Bắc Thần.
Giản Mạt có cảm giác mình không nên tùy hứng, nhưng vừa nghĩ đến lần đó Cố Bắc Thần lạnh lùng rời đi, trong vòng mười ngày không ngừng có scandal, cộng thêm bộ dáng lạnh lùng ở Lạc Đại, còn có hôm nay lúc ở nhà hàng nhìn thấy hắn cùng với Lục Mạn vừa cười vừa nói, lúc nhìn thấy cô chỉ còn bộ mặt lạnh lùng... Trong lòng cô liền rất không thoải mái.
Con người nếu như bị thần kinh khống chế đại não, thường sẽ làm ra những chuyện mà thường ngày không dám làm...
Giản Mạt lạnh lùng thu hồi tầm mắt, đi đến cầu thang định lên lầu.
Scandal cùng với Tô Quân Ly cộng thêm sự việc về video "cố ý giết người" kia, cả người cô lúc này đã rất mệt mỏi rồi.
"Đứng lại!" Đột nhiên, giọng nói lạnh lùng của Cố Bắc Thần vang lên.
/265
|