Editor: Thượng Quan An Triệu (ThuyVu3620)
Tâm tình của Sở Tử Tiêu lúc này là như thế nào?
Loại tình yêu chẳng những không được đáp lại mà còn vô tình bị giẫm đạp lên, chắc có lẽ nó mang đến cảm giác không nói được thành lời… Hắn biết rõ tính tình của Giản Mạt nên nhất định là do Hàn Thật Thật chọc giận cô khiến cô phải phản bác lại.
Thế nhưng cô cứ như vậy phản bác mối quan hệ giữa hai người như thế sao? Những lời cô nói tất cả đều lọt vào tai hắn rồi lại đả thương hắn 1 cách tàn nhẫn.
Đường Dục có chút tức giận khi nhìn thấy ánh mắt có vẻ kỳ quái của Giản Mạt… Trước đây, mặc dù Giản Mạt cũng có bị khi dễ vài lần thế nhưng chưa từng có khẩu khí tự hạ thấp bản thân để nói chuyện với đối phương.
Sự tình của hai năm trước thật sự đã gây ra đả kích lớn với cô như vậy sao?
Đường Dục đột nhiên cười một cách tự giễu, sự tình quả không như hắn nghĩ, có lẽ hắn đã suy nghĩ quá đơn giản rồi!... Người thân của mình trượt chân xuống dưới lầu, cô lại tận mắt nhìn thấy, nên tâm tình có chút thay đổi, điều đó cũng không có gì khó hiểu.
Giản Mạt như muốn nói cái gì đó nhưng cuối cùng lại không nói được, căn bản giống như là không để ý sẽ đụng mặt với Sở Tử Tiêu cùng Đường Dục mà chỉ ngồi vào hàng ghế dưới sân khấu.
Hàng ghế khán giả vẫn náo nhiệt như trước, Lý Tiểu Nguyệt vốn là người điềm tĩnh nhưng một lát sau cũng bị kéo đến chỗ đám đàn ông bắt đầu uống rượu.
Một năm này, so ra tài năng của giới luật sư được cô ấy bộc lộ vô cùng tốt, cũng học được khá nhiều thứ.
Sự việc trong phòng rửa tay, bất kể là Sở Tử Tiêu hay Đường Dục, đều nghe thấy cuộc nói chuyện của cô và Hàn Thật Thật, hai người họ đều im lặng không có hành động gì… Mọi người vẫn tiếp tục vui vẻ.
Giản Mạt cuối cùng cũng muốn rời đi, cũng không tới nói cho Lý Tiểu Nguyệt biết tiếng nào mà chỉ để lại tin nhắn trong di động cho cô ấy.
Đối với kỷ niệm ngày thành lập trường mà cô chờ mong nhất vì những chuyện xảy ra gần đây nên cũng không còn có chút hứng thú nào nữa. Về đến Lam Trạch viên, cô liền mặc kệ hết thảy mà ném mình lên giường… Trong đầu Giản Mạt lúc này là biểu cảm lạnh lùng của Cố Bắc Thần cùng với lời cảnh báo bên ngoài phòng rửa tay, trong lòng lập tức phiền muộn.
“Chính mình hay ra vào khách sạn cùng với nữ nhân khác, còn xảy ra quan hệ, em còn chưa cảnh cáo anh việc hạ thấp em đâu…”Giản Mạt rầu rĩ lấy gối che lại, quyết tâm nói.
Căn phòng yên tĩnh truyền đến tiếng hít thở nặng nề, Giản Mạt tâm càng lúc càng rối loạn, nghĩ muốn tìm người phát tiết một chút cũng không được. Cuối cùng, cô đơn giản chỉ nhắm mắt lại rồi ngủ quên mất.
Lúc tỉnh lại, cũng đã hơn tám giờ tối.
Có ánh sáng của những vì sao và ánh đèn bên ngoài chiếu vào, Giản Mạt mơ màng nhìn bốn phía xung quanh, cảm giác cô đơn chưa từng có đột nhiên ập tới 1 cách đột ngột.
Cầm lấy di động mà mở khoá, bởi vì trước đó cô đã để chế độ yên lặng nên không biết điện thoại có rất nhiều tin nhắn được gửi tới.
Mở tin nhắn ra thì thấy có của Sở Tử Tiêu, Lý Tiểu Nguyệt… còn có của Hướng Vãn, dù vậy vẫn không có của Cố Bắc Thần.
Sau khi trả lời tin nhắn của tất cả mọi người, Giản Mạt cũng bắt đầu gọi cho Tô Quân Ly.
“Lúc nãy em đi ngủ nên không nghe máy được!” Giản Mạt nói,” Anh Quân Ly có chuyện gì sao?”
Tô Quân Ly dựa vào chiếc đàn dương cầm màu trắng trên sân khấu, mí mắt cụp xuống, Ngày mai có một tiết mục tập luyện rất thú vị, em có thể tới nghe một lúc không…”
“Anh thật sự muốn em đến?” Giản Mạt ngồi dậy, cũng không biết có phải do vừa ngủ dậy nên đầu có chút mờ mịt.
Tô Quân Ly mỉm cười, ”Em cũng có tài năng chơi nhạc thì cớ gì anh lại không muốn em đến?”
Giản Mạt bỗng nhiên ngẩn ra, ở lĩnh vực âm nhạc, có thể chơi được một bản nhạc hay chính là mơ ước mà mọi người muốn có, nhưng đáng tiếc đó chính là trời sinh. Mà ở một số trường hợp thì cũng có thể luyện ra được khả năng này, nhưng với cô thì chính là trời sinh... Đó có thể là do lần bắt cóc ngoài ý muốn trước đây mà mới phát hiện ra được.
“Anh… Như thế nào mà lại biết em có thể chơi được nhạc ?” Giản Mạt lập tức kinh ngạc.
“Bởi vì anh có thể cảm nhận được!” Tô Quân Ly chậm rãi mở miệng, ẩn sâu trong câu nói là đầy ẩn ý, nói dối đến mức không cần phải viết trước kịch bản, “Ngày đó tại buổi diễn từ thiện, anh thấy em biểu diễn rất hay…”
Giản Mạt không hề nghi ngờ, nghĩ lại cũng thấy chuyện này có chút đúng vì người chơi nhạc cùng với người biết thưởng thức lúc nào cũng đi cùng với nhau,với lại Tô Quân Ly cũng là một cao thủ trong âm nhạc nên nhận biết được chuyện này cũng là bình thường.
“Lúc này em có rảnh không?” Tô Quân Ly mở miệng dò hỏi, thanh âm của anh nghe như tiếng đàn dương cầm, rất nhẹ nhàng khiến người ta trầm mê.
Giản Mạt nhìn căn phòng tối đen, tịch mịch mà vô ý thức trả lời, “Ừ, có”.
“Anh tới đón em nhé?” Tô Quân Ly mở miệng hỏi.
“Không cần đâu, em có thể tự lái xe qua…” Giản Mạt xuống giường, “Ừ, không quá một giờ em sẽ tới”
“Được.” Tô Quân Ly trả lời, chờ sau khi Giản Mạt cúp điện thoại anh mới thuận tay bỏ điện thoại vào túi, rồi hướng đại sảnh mà đi tới.
“Adrian, anh muốn đi đâu sao?” Có một nhân viên quan tâm hỏi.
Tô Quân Ly không dừng bước mà đi tiếp nói, “Đi mua thức ăn khuya”.
“Không phải anh mới ăn vừa nãy rồi sao?” Chàng nhân viên không tự giác mà nhún vai, đối với người nghệ nhân này mà nói chính là tính khí thực sự rất bất thường… Tô Quân Ly mua đồ ăn khuya trở lại, vừa lúc Giản Mạt cũng tới.
“Có thể cùng anh ăn khuya được không?” Tô Quân Ly mềm mại hỏi.
Giản Mạt vừa tới cũng không biết gì chỉ khi ngửi thấy mùi thức ăn khuya toả ra quanh bốn phía, lập tức cảm thấy bụng bắt đầu đói mà kêu vang…Cô cũng không khách khí mà cùng Tô Quân Ly ngồi ở sân khấu bên cạnh, nhận bát cháo.
“Anh còn chưa ăn tối sao?” Giản Mạt nhìn không ít các món ăn trước mặt, hỏi.
“Ừm!” Tô Quân Ly mỉm cười đáp lại.
Tuy nói vậy, nhưng Giản Mạt phát hiện ra, Tô Quân Ly kỳ thực chỉ ăn một bát cháo, thời gian còn lại thì ngồi yên không động đũa, cơ bản là nhìn cô ăn.
Giản Mạt là người thông minh, đương nhiên liền hiểu… Tô Quân Ly đoán là, nghe cô nói ngủ vừa dậy, sợ cô không có ăn cơm chiều, cho nên mới đi mua đồ ăn khuya? Mua đồ ăn khuya cho cô, lại sợ cô không có ý tứ, cho nên mới nói với cô là hắn ăn không nhiều…
Trong lòng Giản Mạt liền nổi lên một trận ấm áp: “Anh đối xử với con gái đều dịu dàng như vậy, không sợ bọn họ vì anh mà không thích những người con trai khác sao?”
Tô Quân Ly cười: “Vậy em thì sao?”
Giản Mạt hơi sửng sốt: “Em vốn đã có chồng rồi…”
Cô tránh nặng tìm nhẹ nói.
Tô Quân Ly cười cười không nói, chỉ là đi đến trước đàn dương cầm, ngồi xuống, ra hiệu cho Giản Mạt cũng ngồi xuống bên cạnh…
Giản Mạt ngồi xuống bên cạnh Tô Quân Ly, liền thấy từng ngón tay thon dài như ngọc của anh nhẹ nhàng đáp xuống từng phím đàn đen trắng.
“Mượn khả năng cảm thụ âm nhạc của em, nghe khúc nhạc này một chút…”
“Được!”
Thời điểm Giản Mạt đáp lại, những ngón tay của Tô Quân Ly liền bắt đầu tự do bay nhảy trên những phím đàn…
Tô Quân Ly không hổ danh là hoàng tử dương cầm được cả thế giới công nhận, bất kể là một khúc nhạc đơn thuần hay một khúc nhạc có kỹ xảo, hắn đều có thể đánh thành cũng bản nhạc làm cho người ta say mê… Dường như, trời sinh anh ra chính là vì dương cầm, mà dương cầm, cũng là vì hắn được sinh ra mà trở nên được tồn tại.
Lúc âm thanh cuối cùng được ngón tay của Tô Quân Ly ưu nhã chậm rãi mà hạ xuống, dư âm của bản nhạc vẫn còn vang vọng trong sảnh diễn tấu trống trải, không có bất kỳ chấn động nào dù là nhỏ nhất…
Giản Mạt rơi vào bản nhạc của Tô Quân Ly, không cách nào tự thoát ra được. Không phải thế giới danh khúc, cũng không phải Tô Quân Ly trước mắt… Là một việc hoàn toàn mới.
Bản nhạc như vậy, nhàn nhạt ưu thương lộ ra tia hy vọng… Thế nhưng, tia hy vọng ấy lại bị bị thương nhàn nhạt bất đắc dĩ mà bao phủ, làm cho người ta trầm mê trong nó, muốn ngừng mà lại ngừng không được.
“Thảo nào tất cả mọi người đều nói, nghe anh đàn dương cầm cũng có thể khiến cho người ta mang thai…” Giản Mạt cảm thán.
Tô Quân Ly vừa nghe, liền cười, nghiêng đầu nhìn về phía Giản Mạt, nói: “Kia… Vậy em mang thai sao?”
Tâm tình của Sở Tử Tiêu lúc này là như thế nào?
Loại tình yêu chẳng những không được đáp lại mà còn vô tình bị giẫm đạp lên, chắc có lẽ nó mang đến cảm giác không nói được thành lời… Hắn biết rõ tính tình của Giản Mạt nên nhất định là do Hàn Thật Thật chọc giận cô khiến cô phải phản bác lại.
Thế nhưng cô cứ như vậy phản bác mối quan hệ giữa hai người như thế sao? Những lời cô nói tất cả đều lọt vào tai hắn rồi lại đả thương hắn 1 cách tàn nhẫn.
Đường Dục có chút tức giận khi nhìn thấy ánh mắt có vẻ kỳ quái của Giản Mạt… Trước đây, mặc dù Giản Mạt cũng có bị khi dễ vài lần thế nhưng chưa từng có khẩu khí tự hạ thấp bản thân để nói chuyện với đối phương.
Sự tình của hai năm trước thật sự đã gây ra đả kích lớn với cô như vậy sao?
Đường Dục đột nhiên cười một cách tự giễu, sự tình quả không như hắn nghĩ, có lẽ hắn đã suy nghĩ quá đơn giản rồi!... Người thân của mình trượt chân xuống dưới lầu, cô lại tận mắt nhìn thấy, nên tâm tình có chút thay đổi, điều đó cũng không có gì khó hiểu.
Giản Mạt như muốn nói cái gì đó nhưng cuối cùng lại không nói được, căn bản giống như là không để ý sẽ đụng mặt với Sở Tử Tiêu cùng Đường Dục mà chỉ ngồi vào hàng ghế dưới sân khấu.
Hàng ghế khán giả vẫn náo nhiệt như trước, Lý Tiểu Nguyệt vốn là người điềm tĩnh nhưng một lát sau cũng bị kéo đến chỗ đám đàn ông bắt đầu uống rượu.
Một năm này, so ra tài năng của giới luật sư được cô ấy bộc lộ vô cùng tốt, cũng học được khá nhiều thứ.
Sự việc trong phòng rửa tay, bất kể là Sở Tử Tiêu hay Đường Dục, đều nghe thấy cuộc nói chuyện của cô và Hàn Thật Thật, hai người họ đều im lặng không có hành động gì… Mọi người vẫn tiếp tục vui vẻ.
Giản Mạt cuối cùng cũng muốn rời đi, cũng không tới nói cho Lý Tiểu Nguyệt biết tiếng nào mà chỉ để lại tin nhắn trong di động cho cô ấy.
Đối với kỷ niệm ngày thành lập trường mà cô chờ mong nhất vì những chuyện xảy ra gần đây nên cũng không còn có chút hứng thú nào nữa. Về đến Lam Trạch viên, cô liền mặc kệ hết thảy mà ném mình lên giường… Trong đầu Giản Mạt lúc này là biểu cảm lạnh lùng của Cố Bắc Thần cùng với lời cảnh báo bên ngoài phòng rửa tay, trong lòng lập tức phiền muộn.
“Chính mình hay ra vào khách sạn cùng với nữ nhân khác, còn xảy ra quan hệ, em còn chưa cảnh cáo anh việc hạ thấp em đâu…”Giản Mạt rầu rĩ lấy gối che lại, quyết tâm nói.
Căn phòng yên tĩnh truyền đến tiếng hít thở nặng nề, Giản Mạt tâm càng lúc càng rối loạn, nghĩ muốn tìm người phát tiết một chút cũng không được. Cuối cùng, cô đơn giản chỉ nhắm mắt lại rồi ngủ quên mất.
Lúc tỉnh lại, cũng đã hơn tám giờ tối.
Có ánh sáng của những vì sao và ánh đèn bên ngoài chiếu vào, Giản Mạt mơ màng nhìn bốn phía xung quanh, cảm giác cô đơn chưa từng có đột nhiên ập tới 1 cách đột ngột.
Cầm lấy di động mà mở khoá, bởi vì trước đó cô đã để chế độ yên lặng nên không biết điện thoại có rất nhiều tin nhắn được gửi tới.
Mở tin nhắn ra thì thấy có của Sở Tử Tiêu, Lý Tiểu Nguyệt… còn có của Hướng Vãn, dù vậy vẫn không có của Cố Bắc Thần.
Sau khi trả lời tin nhắn của tất cả mọi người, Giản Mạt cũng bắt đầu gọi cho Tô Quân Ly.
“Lúc nãy em đi ngủ nên không nghe máy được!” Giản Mạt nói,” Anh Quân Ly có chuyện gì sao?”
Tô Quân Ly dựa vào chiếc đàn dương cầm màu trắng trên sân khấu, mí mắt cụp xuống, Ngày mai có một tiết mục tập luyện rất thú vị, em có thể tới nghe một lúc không…”
“Anh thật sự muốn em đến?” Giản Mạt ngồi dậy, cũng không biết có phải do vừa ngủ dậy nên đầu có chút mờ mịt.
Tô Quân Ly mỉm cười, ”Em cũng có tài năng chơi nhạc thì cớ gì anh lại không muốn em đến?”
Giản Mạt bỗng nhiên ngẩn ra, ở lĩnh vực âm nhạc, có thể chơi được một bản nhạc hay chính là mơ ước mà mọi người muốn có, nhưng đáng tiếc đó chính là trời sinh. Mà ở một số trường hợp thì cũng có thể luyện ra được khả năng này, nhưng với cô thì chính là trời sinh... Đó có thể là do lần bắt cóc ngoài ý muốn trước đây mà mới phát hiện ra được.
“Anh… Như thế nào mà lại biết em có thể chơi được nhạc ?” Giản Mạt lập tức kinh ngạc.
“Bởi vì anh có thể cảm nhận được!” Tô Quân Ly chậm rãi mở miệng, ẩn sâu trong câu nói là đầy ẩn ý, nói dối đến mức không cần phải viết trước kịch bản, “Ngày đó tại buổi diễn từ thiện, anh thấy em biểu diễn rất hay…”
Giản Mạt không hề nghi ngờ, nghĩ lại cũng thấy chuyện này có chút đúng vì người chơi nhạc cùng với người biết thưởng thức lúc nào cũng đi cùng với nhau,với lại Tô Quân Ly cũng là một cao thủ trong âm nhạc nên nhận biết được chuyện này cũng là bình thường.
“Lúc này em có rảnh không?” Tô Quân Ly mở miệng dò hỏi, thanh âm của anh nghe như tiếng đàn dương cầm, rất nhẹ nhàng khiến người ta trầm mê.
Giản Mạt nhìn căn phòng tối đen, tịch mịch mà vô ý thức trả lời, “Ừ, có”.
“Anh tới đón em nhé?” Tô Quân Ly mở miệng hỏi.
“Không cần đâu, em có thể tự lái xe qua…” Giản Mạt xuống giường, “Ừ, không quá một giờ em sẽ tới”
“Được.” Tô Quân Ly trả lời, chờ sau khi Giản Mạt cúp điện thoại anh mới thuận tay bỏ điện thoại vào túi, rồi hướng đại sảnh mà đi tới.
“Adrian, anh muốn đi đâu sao?” Có một nhân viên quan tâm hỏi.
Tô Quân Ly không dừng bước mà đi tiếp nói, “Đi mua thức ăn khuya”.
“Không phải anh mới ăn vừa nãy rồi sao?” Chàng nhân viên không tự giác mà nhún vai, đối với người nghệ nhân này mà nói chính là tính khí thực sự rất bất thường… Tô Quân Ly mua đồ ăn khuya trở lại, vừa lúc Giản Mạt cũng tới.
“Có thể cùng anh ăn khuya được không?” Tô Quân Ly mềm mại hỏi.
Giản Mạt vừa tới cũng không biết gì chỉ khi ngửi thấy mùi thức ăn khuya toả ra quanh bốn phía, lập tức cảm thấy bụng bắt đầu đói mà kêu vang…Cô cũng không khách khí mà cùng Tô Quân Ly ngồi ở sân khấu bên cạnh, nhận bát cháo.
“Anh còn chưa ăn tối sao?” Giản Mạt nhìn không ít các món ăn trước mặt, hỏi.
“Ừm!” Tô Quân Ly mỉm cười đáp lại.
Tuy nói vậy, nhưng Giản Mạt phát hiện ra, Tô Quân Ly kỳ thực chỉ ăn một bát cháo, thời gian còn lại thì ngồi yên không động đũa, cơ bản là nhìn cô ăn.
Giản Mạt là người thông minh, đương nhiên liền hiểu… Tô Quân Ly đoán là, nghe cô nói ngủ vừa dậy, sợ cô không có ăn cơm chiều, cho nên mới đi mua đồ ăn khuya? Mua đồ ăn khuya cho cô, lại sợ cô không có ý tứ, cho nên mới nói với cô là hắn ăn không nhiều…
Trong lòng Giản Mạt liền nổi lên một trận ấm áp: “Anh đối xử với con gái đều dịu dàng như vậy, không sợ bọn họ vì anh mà không thích những người con trai khác sao?”
Tô Quân Ly cười: “Vậy em thì sao?”
Giản Mạt hơi sửng sốt: “Em vốn đã có chồng rồi…”
Cô tránh nặng tìm nhẹ nói.
Tô Quân Ly cười cười không nói, chỉ là đi đến trước đàn dương cầm, ngồi xuống, ra hiệu cho Giản Mạt cũng ngồi xuống bên cạnh…
Giản Mạt ngồi xuống bên cạnh Tô Quân Ly, liền thấy từng ngón tay thon dài như ngọc của anh nhẹ nhàng đáp xuống từng phím đàn đen trắng.
“Mượn khả năng cảm thụ âm nhạc của em, nghe khúc nhạc này một chút…”
“Được!”
Thời điểm Giản Mạt đáp lại, những ngón tay của Tô Quân Ly liền bắt đầu tự do bay nhảy trên những phím đàn…
Tô Quân Ly không hổ danh là hoàng tử dương cầm được cả thế giới công nhận, bất kể là một khúc nhạc đơn thuần hay một khúc nhạc có kỹ xảo, hắn đều có thể đánh thành cũng bản nhạc làm cho người ta say mê… Dường như, trời sinh anh ra chính là vì dương cầm, mà dương cầm, cũng là vì hắn được sinh ra mà trở nên được tồn tại.
Lúc âm thanh cuối cùng được ngón tay của Tô Quân Ly ưu nhã chậm rãi mà hạ xuống, dư âm của bản nhạc vẫn còn vang vọng trong sảnh diễn tấu trống trải, không có bất kỳ chấn động nào dù là nhỏ nhất…
Giản Mạt rơi vào bản nhạc của Tô Quân Ly, không cách nào tự thoát ra được. Không phải thế giới danh khúc, cũng không phải Tô Quân Ly trước mắt… Là một việc hoàn toàn mới.
Bản nhạc như vậy, nhàn nhạt ưu thương lộ ra tia hy vọng… Thế nhưng, tia hy vọng ấy lại bị bị thương nhàn nhạt bất đắc dĩ mà bao phủ, làm cho người ta trầm mê trong nó, muốn ngừng mà lại ngừng không được.
“Thảo nào tất cả mọi người đều nói, nghe anh đàn dương cầm cũng có thể khiến cho người ta mang thai…” Giản Mạt cảm thán.
Tô Quân Ly vừa nghe, liền cười, nghiêng đầu nhìn về phía Giản Mạt, nói: “Kia… Vậy em mang thai sao?”
/412
|