Vành mắt Giản Mạt trong nháy mắt liền đỏ hơn, cô sững sờ vài giây rồi mới tiến lên... Ở trên gương mặt tuấn tú của Cố Bắc Thần mà hạ xuống một cái tát! Ánh mắt Cố Bắc Thần liền ngưng trọng.
Một tiếng chát vang lên, gương mặt Cố Bắc Thần trong nháy mắt đã đầy hắc tuyến, so với mực đen còn muốn âm trầm hơn.
Đầu mũi của Giản Mạt có chút chua xót, tại lúc Cố Bắc Thần định mở miệng nói thì cô bỗng nhiên ôm chầm lấy hông của hắn, hai má dán tại vị trí trái tim, lắng nghe tiếng đập hữu lực của hắn mà cảm thấy hạnh phúc, thoả mãn vô cùng.
Cố Bắc Thần vốn là muốn mắng cô mấy câu nhưng lại vì hành động này mà cứng rắn nghẹn trở lại, sau đó liền vô thức vòng cánh tay dài bao quát, đem cô ôm lấy.
A Thần, em vừa nghĩ đến anh... Lời nói của Giản Mạt có chút rầu rĩ theo ngực truyền đến, có thể nói phân nửa rồi lại ngừng.
Cố Bắc Thần đợi một chút, thấy cô cũng không tính nói, chỉ có thể ở một bên ôm cô như con gấu bám trên người anh, còn một bên lo thay giầy.
Em nghĩ đến anh làm cái gì?
Giản Mạt khẽ ngẩng đầu, ánh mắt trong suốt nói: Nghĩ đến anh làm hỏng rất nhiều chuyện, gặp phải bất trắc...
... Cố Bắc Thần không thể khống chế mà môi mỏng co quắp lại, sau đó vô tình kéo Giản Mạt ra, liền chạy lên lầu.
Giản Mạt chạy theo nói, Em vừa mơ thấy ác mộng... Cô đem giấc mộng kia tự thuật lại một lần.
Cố Bắc Thần đang tiến về phòng ngủ liền dừng bước, xoay người nhìn Giản Mạt đáng thương mà cười lạnh, Em cho là ai cũng ngu ngốc như em?
Ngụ ý rằng hắn làm sao có thể xảy ra những việc giống như giấc mộng của cô cho được!
Giản Mạt oán hận trừng mắt, sau đó bất mãn lên án, Sau khi tỉnh dậy, em cũng có gọi điện cho anh nhưng không được...
Không gọi được. Cố Bắc Thần nói chuyện, đột nhiên dừng lại bước chân, nghiêng người nhìn Giản Mạt như cái đuôi theo phía sau, đôi mắt chim ưng trở nên thâm sâu, Em là đang quan tâm anh?
Thanh âm nói ra rất nhẹ nhưng lại ẩn chứa một cảm xúc phức tạp, ngay cả Cố Bắc Thần cũng không chú ý tới mình lại có loại cảm xúc này.
Giản Mạt tự nhiên sẽ không thừa nhận, chỉ hừ lạnh nói: Lo lắng cho anh, còn không bằng em lo lắng cho tiền sinh hoạt sau này thì hơn.
Cố Bắc Thần lập tức lạnh mặt, Kia, lúc nãy là ai quên cả mang giầy mà vội vàng ra ngoài tìm anh?
... Giản Mạt bị đoán trúng tâm tư, vội vàng phản bác, Em là muốn xuống lầu uống nước, nghe thấy tiếng mở cửa thì cứ tưởng là trộm, nên muốn đi xem.
Nói xong, vì muốn biểu đạt lời nói của mình là sự thật, cô còn cố ý hất hất cằm, vẻ mặt khiêu khích.
Cố Bắc Thần cười lạnh, con ngươi trong mắt tràn ra ý cười chế nhạo... Cảm giác kia hoàn toàn được coi như là cảm giác tức giận, Tại sao em không tự mình khóc thương cho cái sự ngu ngốc của em đi?
Gương mặt Giản Mạt bắt đầu cứng ngắc, cứ như vậy nhìn Cố Bắc Thần đi vào phòng tắm...
Thời gian qua đi đã đến hửng sáng, đồng hồ chỉ số hai rồi, Giản Mạt tức giận nằm ở trên giường, đột nhiên cũng cảm thấy mình ở trước mặt Cố Bắc Thần biểu hiện hết sức ngu ngốc, dường như chỉ số thông minh thoáng cái đã giảm xuống số âm.
Cố Bắc Thần sau khi tắm xong liền lên giường, Giản Mạt bởi vì tức giận nên cố ý cách xa hắn một chút... Hắn vừa thấy, cười lạnh một tiếng cũng trực tiếp quay lưng về phía cô.
Đêm khuya vốn là thời gian tốt để ngủ, nếu không thì... Cùng nhau tiến hành một số loại vận động trên giường. Nhưng hai người lại là lần đầu tiên ngủ cùng nhau mà lại có thể mơ cùng một giấc mơ!
Bầu không khí một lần nữa ngưng trọng, Giản Mạt bởi vì trong lòng phải che đậy sự tình, cộng thêm bị ác mộng làm cho giật mình tỉnh giấc, hoàn toàn không buồn ngủ nữa.
Nhịn một chút, Giản Mạt cuối cùng vẫn là thoả hiệp quay người sang, nhỏ giọng gọi, A Thần...
Hửm? Cố Bắc Thần lãnh đạm trả lời.
Giản Mạt nhẫn nhịn, chủ động vòng tay từ sau lưng Cố Bắc Thần ôm lấy hắn, A Thần, sự việc của Tiểu Nguyệt anh định xử lý thế nào?
Cố Bắc Thần hơi dừng lại, mới bắt đầu nói: Không phải anh nói em đừng quản chuyện này sao?
Giản Mạt đảo mắt, cô có cảm giác Cố Bắc Thần đã tra ra người đàn ông đối với Lý Tiểu Nguyệt như vậy, Em có nghe nói về sự việc vài năm trước, cho nên mới mơ thấy ác mộng.
Ừm. Cố Bắc Thần lạnh lùng trả lời.
Giản Mạt liếm môi dưới, Anh có phải hay không... Cô muốn tìm cái điều chỉnh điều hoà, nhưng phát hiện ánh mắt Cố Bắc Thần xoẹt qua một tia sáng khó hiểu, chỉ có thể co quắp khoé miệng nói ra nửa câu sau, ...Làm...Chuyện phạm pháp?
Cố Bắc Thần chậm rãi mở mắt, đôi mắt như chim ưng âm hiểm sâu không thấy đáy, cười lạnh một tiếng nói: Thế nào, em sợ bị liên luỵ?
Giản Mạt nhíu mày, Em là sợ anh phải chết oan uổng! Cô tức giận nói.
Nói xong, cô tức giận đến mức trực tiếp buông Cố Bắc Thần ra, xoay người sang bên kia... Quả thực không thể nào khoái trá nói chuyện phiếm cho thật tốt được!
Thân thể bỗng nhiên bị cánh tay dài kéo vào trong lòng, hơi thở quen thuộc, lồng ngực to lớn, tất cả đều là phúc lợi của Giản Mạt trong hai năm qua...
Giản Mạt, em đang quan tâm anh! Cố Bắc Thần nghiêm túc nói, trong lòng cuộn lên một mạt mềm mại ấm áp.
Giản Mạt hừ lạnh, Em chính là đang quan tâm kim chủ của mình!
Cố Bắc Thần nhíu mày, nhàn nhạt đáp lại, Ừm.
Đột nhiên, Giản Mạt cảm thấy trong lòng có một luồng khí ngột ngạt đè nặng trái tim làm cô không cách nào hô hấp được, cũng không biết là do thái độ của Cố Bắc Thần, hay là bởi vì hắn không từ chối lời nói của cô ban nãy.
Trầm mặc một chút, Cố Bắc Thần mới mở miệng, Trên cái thế giới này, đừng nghĩ rằng mình thanh cao... Không có bất cứ người nào có thể nói mình hoàn toàn sạch sẽ.
Giản Mạt không đáp, nhưng tai đã dựng lên... Chỉ là, đợi nửa ngày, cũng không có nghe thấy tiếng Cố Bắc Thần nữa.
Cảm xúc bất mãn khiến cô liền hướng hắn mạo phạm mà Cọ cọ cọ , vốn là Giản Mạt có lời muốn hỏi, nhưng lại nghe thấy tiếng hít thở đều đều của Cố Bắc Thần truyền đến.
Lời vừa tới miệng rốt cuộc Giản Mạt cũng nuốt xuống... Nghĩ đến đêm hôm trước hắn cùng với mình canh ở phòng bệnh Lý Tiểu Nguyệt cả đêm, cô thì ngủ còn hắn thì làm việc, hôm nay lại trở về trễ như vậy, rốt cuộc cũng không đành lòng.
Giản Mạt không dám động, sợ đánh thức Cố Bắc Thần, cuối cùng vẫn là duy trì tư thế bị hắn ôm mà nhắm mắt lại...
Bởi vì sự ôm ấp của Cố Bắc Thần quá mức quen thuộc, cũng bởi vì là hắn nên mới an tâm, Giản Mạt rất nhanh liền rơi vào giấc ngủ.
Ngay lúc Giản Mạt truyền đến hơi thở đều đều có phần nặng nề, Cố Bắc Thần chậm rãi mở mắt ra nhìn... Con mắt chim ưng ở trong bóng tối sắc bén, như đang săn mồi, cũng dường như muốn cắn nuốt nó không còn một mảnh.
Nghiêng đầu, Cố Bắc Thần nhìn Giản Mạt ở trong lòng hắn ngủ say, trong lòng dị thường phức tạp... Cảm giác như vậy, nói không rõ chính là không rõ.
Than nhẹ một tiếng, Cố Bắc Thần ở trên trán Giản Mạt hạ xuống một nụ hôn nhẹ, thì thào thấp giọng nói: Chuyện của mình còn lo chưa xong, còn muốn đi lo chuyện người khác... Nghĩ đến như thế nào thì anh đang không có việc gì làm nên kiếm chút chuyện làm vậy...
Dứt lời, Cố Bắc Thần đột nhiên giương môi mỏng, nghĩ đến lúc ấy mở cửa nhìn thấy bộ dáng Giản Mạt như vậy, trong lòng lướt qua một trận ấm áp.
Nhắm mắt lại, đơn giản chỉ là ôm nhau đi ngủ, nhưng hắn cảm thấy rất thư thái.
Tia nắng ban mai trong ánh bình mình xé rách mây mù dày đặc ở phía đông tiến đến, đồng hồ sinh học của Giản Mạt vang lên, ở trong lồng ngực quen thuộc mà tỉnh dậy lại thấy thật tốt.
Cố Bắc Thần vì cô khẽ nhúc nhích mà tỉnh lại, chậm rãi mở đôi mắt ngái ngủ. Chiếu vào mắt là hình ảnh Giản Mạt với khuôn mặt tinh tế, mềm mại cùng tràn đầy sức sống, nhưng ánh mắt thì lại hoàn toàn như *giả heo ăn lão hổ. (ý là: giả yếu để ăn hiếp mạnh!)
A Thần, sớm! Giản Mạt lười biếng chào hỏi, ngay sau đó vòng qua người Cố Bắc Thần, muốn đứng lên. Thế nhưng, vừa đứng lên liền bị Cố Bắc Thần kéo trở lại...
Giản Mạt khẽ nhíu mày, Không đứng dậy sao? Không lẽ anh không cần đi làm!
Cố Bắc Thần chỉ cảm thấy cái bộ vị phía dưới đã nóng rực, tầm mắt hắn càng thâm thuý nhìn Giản Mạt, Toàn bộ đều chưa thức dậy, nhưng phía dưới đã thức dậy rồi...
Cố Bắc Thần thông báo cho cô biết, Giản Mạt vô ý thức theo ánh mắt của hắn nhìn lại... Liền thấy bộ phận kia, đã vươn mình thức dậy trong chiếc chăn mỏng...
Một tiếng chát vang lên, gương mặt Cố Bắc Thần trong nháy mắt đã đầy hắc tuyến, so với mực đen còn muốn âm trầm hơn.
Đầu mũi của Giản Mạt có chút chua xót, tại lúc Cố Bắc Thần định mở miệng nói thì cô bỗng nhiên ôm chầm lấy hông của hắn, hai má dán tại vị trí trái tim, lắng nghe tiếng đập hữu lực của hắn mà cảm thấy hạnh phúc, thoả mãn vô cùng.
Cố Bắc Thần vốn là muốn mắng cô mấy câu nhưng lại vì hành động này mà cứng rắn nghẹn trở lại, sau đó liền vô thức vòng cánh tay dài bao quát, đem cô ôm lấy.
A Thần, em vừa nghĩ đến anh... Lời nói của Giản Mạt có chút rầu rĩ theo ngực truyền đến, có thể nói phân nửa rồi lại ngừng.
Cố Bắc Thần đợi một chút, thấy cô cũng không tính nói, chỉ có thể ở một bên ôm cô như con gấu bám trên người anh, còn một bên lo thay giầy.
Em nghĩ đến anh làm cái gì?
Giản Mạt khẽ ngẩng đầu, ánh mắt trong suốt nói: Nghĩ đến anh làm hỏng rất nhiều chuyện, gặp phải bất trắc...
... Cố Bắc Thần không thể khống chế mà môi mỏng co quắp lại, sau đó vô tình kéo Giản Mạt ra, liền chạy lên lầu.
Giản Mạt chạy theo nói, Em vừa mơ thấy ác mộng... Cô đem giấc mộng kia tự thuật lại một lần.
Cố Bắc Thần đang tiến về phòng ngủ liền dừng bước, xoay người nhìn Giản Mạt đáng thương mà cười lạnh, Em cho là ai cũng ngu ngốc như em?
Ngụ ý rằng hắn làm sao có thể xảy ra những việc giống như giấc mộng của cô cho được!
Giản Mạt oán hận trừng mắt, sau đó bất mãn lên án, Sau khi tỉnh dậy, em cũng có gọi điện cho anh nhưng không được...
Không gọi được. Cố Bắc Thần nói chuyện, đột nhiên dừng lại bước chân, nghiêng người nhìn Giản Mạt như cái đuôi theo phía sau, đôi mắt chim ưng trở nên thâm sâu, Em là đang quan tâm anh?
Thanh âm nói ra rất nhẹ nhưng lại ẩn chứa một cảm xúc phức tạp, ngay cả Cố Bắc Thần cũng không chú ý tới mình lại có loại cảm xúc này.
Giản Mạt tự nhiên sẽ không thừa nhận, chỉ hừ lạnh nói: Lo lắng cho anh, còn không bằng em lo lắng cho tiền sinh hoạt sau này thì hơn.
Cố Bắc Thần lập tức lạnh mặt, Kia, lúc nãy là ai quên cả mang giầy mà vội vàng ra ngoài tìm anh?
... Giản Mạt bị đoán trúng tâm tư, vội vàng phản bác, Em là muốn xuống lầu uống nước, nghe thấy tiếng mở cửa thì cứ tưởng là trộm, nên muốn đi xem.
Nói xong, vì muốn biểu đạt lời nói của mình là sự thật, cô còn cố ý hất hất cằm, vẻ mặt khiêu khích.
Cố Bắc Thần cười lạnh, con ngươi trong mắt tràn ra ý cười chế nhạo... Cảm giác kia hoàn toàn được coi như là cảm giác tức giận, Tại sao em không tự mình khóc thương cho cái sự ngu ngốc của em đi?
Gương mặt Giản Mạt bắt đầu cứng ngắc, cứ như vậy nhìn Cố Bắc Thần đi vào phòng tắm...
Thời gian qua đi đã đến hửng sáng, đồng hồ chỉ số hai rồi, Giản Mạt tức giận nằm ở trên giường, đột nhiên cũng cảm thấy mình ở trước mặt Cố Bắc Thần biểu hiện hết sức ngu ngốc, dường như chỉ số thông minh thoáng cái đã giảm xuống số âm.
Cố Bắc Thần sau khi tắm xong liền lên giường, Giản Mạt bởi vì tức giận nên cố ý cách xa hắn một chút... Hắn vừa thấy, cười lạnh một tiếng cũng trực tiếp quay lưng về phía cô.
Đêm khuya vốn là thời gian tốt để ngủ, nếu không thì... Cùng nhau tiến hành một số loại vận động trên giường. Nhưng hai người lại là lần đầu tiên ngủ cùng nhau mà lại có thể mơ cùng một giấc mơ!
Bầu không khí một lần nữa ngưng trọng, Giản Mạt bởi vì trong lòng phải che đậy sự tình, cộng thêm bị ác mộng làm cho giật mình tỉnh giấc, hoàn toàn không buồn ngủ nữa.
Nhịn một chút, Giản Mạt cuối cùng vẫn là thoả hiệp quay người sang, nhỏ giọng gọi, A Thần...
Hửm? Cố Bắc Thần lãnh đạm trả lời.
Giản Mạt nhẫn nhịn, chủ động vòng tay từ sau lưng Cố Bắc Thần ôm lấy hắn, A Thần, sự việc của Tiểu Nguyệt anh định xử lý thế nào?
Cố Bắc Thần hơi dừng lại, mới bắt đầu nói: Không phải anh nói em đừng quản chuyện này sao?
Giản Mạt đảo mắt, cô có cảm giác Cố Bắc Thần đã tra ra người đàn ông đối với Lý Tiểu Nguyệt như vậy, Em có nghe nói về sự việc vài năm trước, cho nên mới mơ thấy ác mộng.
Ừm. Cố Bắc Thần lạnh lùng trả lời.
Giản Mạt liếm môi dưới, Anh có phải hay không... Cô muốn tìm cái điều chỉnh điều hoà, nhưng phát hiện ánh mắt Cố Bắc Thần xoẹt qua một tia sáng khó hiểu, chỉ có thể co quắp khoé miệng nói ra nửa câu sau, ...Làm...Chuyện phạm pháp?
Cố Bắc Thần chậm rãi mở mắt, đôi mắt như chim ưng âm hiểm sâu không thấy đáy, cười lạnh một tiếng nói: Thế nào, em sợ bị liên luỵ?
Giản Mạt nhíu mày, Em là sợ anh phải chết oan uổng! Cô tức giận nói.
Nói xong, cô tức giận đến mức trực tiếp buông Cố Bắc Thần ra, xoay người sang bên kia... Quả thực không thể nào khoái trá nói chuyện phiếm cho thật tốt được!
Thân thể bỗng nhiên bị cánh tay dài kéo vào trong lòng, hơi thở quen thuộc, lồng ngực to lớn, tất cả đều là phúc lợi của Giản Mạt trong hai năm qua...
Giản Mạt, em đang quan tâm anh! Cố Bắc Thần nghiêm túc nói, trong lòng cuộn lên một mạt mềm mại ấm áp.
Giản Mạt hừ lạnh, Em chính là đang quan tâm kim chủ của mình!
Cố Bắc Thần nhíu mày, nhàn nhạt đáp lại, Ừm.
Đột nhiên, Giản Mạt cảm thấy trong lòng có một luồng khí ngột ngạt đè nặng trái tim làm cô không cách nào hô hấp được, cũng không biết là do thái độ của Cố Bắc Thần, hay là bởi vì hắn không từ chối lời nói của cô ban nãy.
Trầm mặc một chút, Cố Bắc Thần mới mở miệng, Trên cái thế giới này, đừng nghĩ rằng mình thanh cao... Không có bất cứ người nào có thể nói mình hoàn toàn sạch sẽ.
Giản Mạt không đáp, nhưng tai đã dựng lên... Chỉ là, đợi nửa ngày, cũng không có nghe thấy tiếng Cố Bắc Thần nữa.
Cảm xúc bất mãn khiến cô liền hướng hắn mạo phạm mà Cọ cọ cọ , vốn là Giản Mạt có lời muốn hỏi, nhưng lại nghe thấy tiếng hít thở đều đều của Cố Bắc Thần truyền đến.
Lời vừa tới miệng rốt cuộc Giản Mạt cũng nuốt xuống... Nghĩ đến đêm hôm trước hắn cùng với mình canh ở phòng bệnh Lý Tiểu Nguyệt cả đêm, cô thì ngủ còn hắn thì làm việc, hôm nay lại trở về trễ như vậy, rốt cuộc cũng không đành lòng.
Giản Mạt không dám động, sợ đánh thức Cố Bắc Thần, cuối cùng vẫn là duy trì tư thế bị hắn ôm mà nhắm mắt lại...
Bởi vì sự ôm ấp của Cố Bắc Thần quá mức quen thuộc, cũng bởi vì là hắn nên mới an tâm, Giản Mạt rất nhanh liền rơi vào giấc ngủ.
Ngay lúc Giản Mạt truyền đến hơi thở đều đều có phần nặng nề, Cố Bắc Thần chậm rãi mở mắt ra nhìn... Con mắt chim ưng ở trong bóng tối sắc bén, như đang săn mồi, cũng dường như muốn cắn nuốt nó không còn một mảnh.
Nghiêng đầu, Cố Bắc Thần nhìn Giản Mạt ở trong lòng hắn ngủ say, trong lòng dị thường phức tạp... Cảm giác như vậy, nói không rõ chính là không rõ.
Than nhẹ một tiếng, Cố Bắc Thần ở trên trán Giản Mạt hạ xuống một nụ hôn nhẹ, thì thào thấp giọng nói: Chuyện của mình còn lo chưa xong, còn muốn đi lo chuyện người khác... Nghĩ đến như thế nào thì anh đang không có việc gì làm nên kiếm chút chuyện làm vậy...
Dứt lời, Cố Bắc Thần đột nhiên giương môi mỏng, nghĩ đến lúc ấy mở cửa nhìn thấy bộ dáng Giản Mạt như vậy, trong lòng lướt qua một trận ấm áp.
Nhắm mắt lại, đơn giản chỉ là ôm nhau đi ngủ, nhưng hắn cảm thấy rất thư thái.
Tia nắng ban mai trong ánh bình mình xé rách mây mù dày đặc ở phía đông tiến đến, đồng hồ sinh học của Giản Mạt vang lên, ở trong lồng ngực quen thuộc mà tỉnh dậy lại thấy thật tốt.
Cố Bắc Thần vì cô khẽ nhúc nhích mà tỉnh lại, chậm rãi mở đôi mắt ngái ngủ. Chiếu vào mắt là hình ảnh Giản Mạt với khuôn mặt tinh tế, mềm mại cùng tràn đầy sức sống, nhưng ánh mắt thì lại hoàn toàn như *giả heo ăn lão hổ. (ý là: giả yếu để ăn hiếp mạnh!)
A Thần, sớm! Giản Mạt lười biếng chào hỏi, ngay sau đó vòng qua người Cố Bắc Thần, muốn đứng lên. Thế nhưng, vừa đứng lên liền bị Cố Bắc Thần kéo trở lại...
Giản Mạt khẽ nhíu mày, Không đứng dậy sao? Không lẽ anh không cần đi làm!
Cố Bắc Thần chỉ cảm thấy cái bộ vị phía dưới đã nóng rực, tầm mắt hắn càng thâm thuý nhìn Giản Mạt, Toàn bộ đều chưa thức dậy, nhưng phía dưới đã thức dậy rồi...
Cố Bắc Thần thông báo cho cô biết, Giản Mạt vô ý thức theo ánh mắt của hắn nhìn lại... Liền thấy bộ phận kia, đã vươn mình thức dậy trong chiếc chăn mỏng...
/412
|