Hướng Vãn bước ra sau thang máy vô tình quay đầu nhìn lại, khoé miệng nhoẻn nụ cười khó hiểu, sau đó vội vàng chạy theo Giản Mạt tới phòng họp…
Vừa rồi rõ ràng cảm thấy Cố Bắc Thần sắc mặt nhìn rất âm u, Hướng Vãn nhíu mày, vẻ mặt không hiểu, “Mạt tỷ, chị vừa rồi với Thần thiếu sao khách sáo xa lạ vậy?”
Mặc kệ nói như thế nào thì mọi người không phải cũng từng ngồi chung ăn một bữa cơm rồi sao? Huống chi… Cố Bắc Thần còn từng nói với Mạt tỷ là hẹn buổi tối nói chuyện gì đó, thế nào thì cũng không nên cư xử xa lạ vậy!
“Chị chỉ không muốn cố gắng để đạt được thành công, sau cùng lại bị người khác nói mình dựa vào quy tắc ngầm!” Giản Mạt bịa ra lý do.
Hướng Vãn nghe lập tức cảm thấy rất có lý, gật gật đầu, “Mạt tỷ thật anh minh!”. Cô vuốt cằm gật gù, “Nếu chúng ta thành công mà bị nói như vậy, chẳng khác gì công sức dã tràng đúng không?”
Giản Mạt nhìn gương mặt hồn nhiên của Hướng Vãn, trong lòng khẽ thở dài nghĩ ngợi… con người, đúng là nên sống và suy nghĩ đơn giản là tốt nhất.
Cố Bắc Thần và các nhân viên đi cùng vẫn đứng trong thang máy để tiến đến phòng làm việc trên tầng cao nhất. Từ lúc nãy tới giờ, gương mặt anh vẫn lãnh đạm, làm người khác không thể hiểu được anh đang nghĩ gì.
Hai quản lý cấp cao đi cùng là người phụ trách việc thu mua JK, bởi vì việc thu mua xuất hiện vài vấn đề nên Cố Bắc Thần đã yêu cầu mở cuộc họp ngay buổi sáng nay.
“Bước tiếp theo thì hai người có thể làm việc với Mạc Thiếu Sâm…” Cố Bắc Thần dửng dưng mở miệng, “Không cần phải can thiệp các quy định thu mua sáp nhập công ty, chỉ cần đẩy nhanh tiến độ là được.”
“Đã rõ.” Hai nhân viên quản lý đáp, “Tổng tài, nếu không có việc gì khác, chúng tôi có việc đi trước.”
Cố Bắc Thần hơi gật đầu, không để ý đến hai người họ rời khỏi, chỉ đi thẳng vào bên trong phòng làm việc riêng, “Tô San, đem báo cáo quý này của các công ty bên Âu Mỹ cho tôi.”
“Dạ vâng.” Tô San đáp, chỉ chốc lát sau cô đã mang đủ hồ sơ và gõ cửa xin phép vào.
“Vào đi…”.
Tô San đẩy cửa tiến vào, “Thần Thiếu.” Cô đem hồ sơ để phía bên trái bàn làm việc của Cố Bắc Thần, “Đã tới giờ nghỉ trưa, ngài có cần tôi đến căn-tin để lấy cơm không ạ?”
Cố Bắc Thần ngước nhìn đồng hồ, quả nhiên đã qua mười hai giờ trưa, “Đấu thầu tiến hành như thế nào rồi?”
Tô San đã theo Cố Bắc Thần nhiều năm, cô hiểu anh quan tâm việc đấu thầu như vậy là bởi vì Giản Mạt cũng tham gia, “Dạ việc đấu thầu thiết kế tầng 18 sẽ được bắt đầu trong khoảng thời gian từ bốn giờ chiều đến năm giờ ạ.”
Cố Bắc Thần cau mày nhìn Tô San, lạnh lùng hỏi, “Tôi có hỏi riêng về tầng nào sao?”
Tô San lắc đầu, “Dạ không có…” Cô không hiểu sáng nay Cố Bắc Thần cùng Giản Mạt không khí căng thẳng là vì chuyện gì, liền nói “Lần này tầng 18 là khu vực quan trọng của hội sở, nên tôi nghĩ Thần Thiếu sẽ quan tâm.”
Ánh mắt Cố Bắc Thần lãnh đạm liếc nhìn Tô San, rồi lập tức cầm hồ sơ xem, lạnh lùng nói: “Đi xuống ăn.”
Khoé miệng Tô San co quắp, trong lòng thầm mắng Cố Bắc Thần thái độ làm người khác hoảng sợ, nhưng cũng đáp vâng dạ đi theo.
Bởi vì việc đấu thầu sẽ tiến hành trong cùng một ngày, chỉ nghỉ trưa một lúc rồi sẽ tiếp tục tiến hành ngay. Cho nên, Đế Hoàng cũng đã chuẩn bị phần cơm trưa cho nhân viên của các công ty tham gia đấu thầu.
Tô San cùng Tiêu Cảnh theo Cố Bắc Thần xuống lầu ăn, mặc dù Cố Bắc Thần không phải lần đầu tiên xuống ăn, nhưng hôm nay anh xuống rõ ràng là có mục đích…
“Thần Thiếu và Giản tiểu thư lại cãi nhau à?” Tô San thầm hỏi nhỏ.
Tiêu Cảnh liếc xéo cô, “Cô cho rằng Giản tiểu thư có thể cãi nhau với Thần thiếu sao?”
“Dĩ nhiên không…” Tô San trả lời, tính tình của Giản Mạt sẽ chịu thua nhường nhịn dù cho có không hài lòng, căn bản là không có khả năng cãi nhau với Thần thiếu, “Nhưng mà sáng nay rõ ràng giữa hai người rất lạ?”
Tiêu Cảnh nhìn Tô San, hai người hiểu ý nhau liền bước chậm lại hai bước, anh nhíu mày nói nhỏ: “Tôi vừa biết được… hôm qua Thần thiếu có đến Thiên Đường Dạ, Giản tiểu thư cũng ở đó!”
Tô San nhíu mày, cô không cảm thấy chuyện này có thể xảy ra xung đột gì… Dù sao, người ngoài đối với mối quan hệ của hai người đều không hay biết, mỗi người đều có cuộc sống riêng.
Tiêu Cảnh lén liếc nhìn bóng lưng Cố Bắc Thần, nhỏ giọng nói “Vấn đề là Thẩm Sơ cũng ở đó!”
“...” Tô San kinh ngạc mở to hai mắt, “Vậy là biết rồi?” Cô vội hỏi đến mức quên mức phải hạ giọng.
Tiêu Cảnh vô ý thức nhìn về phía Cố Bắc Thần, đã thấy Thần thiếu quay đầu lại nhìn, ánh mắt lạnh lùng như dao. Hai người trong lòng hoảng sợ, vội vàng tiến lên, lúc bước vào cửa phòng ăn dành cho nhân viên thì Tiêu Cảnh mới hướng nhìn Tô San gật gật đầu.
Tô San âm thầm thở dài lác đầu, tỏ vẻ cục diện này nhất định không ổn rồi!
Đế Hoàng có tất cả là năm phòng ăn dành cho nhân viên, phòng mà Cố Bắc Thần tới là dành cho quản lý cấp cao, hôm nay người đại diện của các công ty tham đấu thầu cũng dùng cơm tại đây.
Cố Bắc Thần nếu ngồi tại đây dùng cơm cũng không có ai cảm thấy lạ, chỉ là, Hướng Vãn cứ luôn nhìn chằm chằm, như thế cô đang nhìn một sự việc kỳ thú “Chậc chậc, không ngờ Thần thiếu cũng dùng cơm ở phòng ăn dành cho nhân viên.”
Giản Mạt nhẹ liếc mắt nhìn rồi lại mặc kệ, cô cũng hiểu Cố Bắc Thần xuất hiện ở nơi nào thì đều trở thành tiêu điểm chú ý, rồi cô lãnh đạm tiếp tục dùng bữa “Ăn ngon hay không cũng xong một bữa, không chừng có lúc anh ta cũng đói đến mức dùng một bữa thức ăn nhanh giá hai mươi đồng!”
Hướng Vãn vừa nghe, liền há miệng với vẻ mặt kinh ngạc.
Hai người vừa nói vừa dùng bữa, cũng bởi vì chiều nay đã là lúc đấu thầu dành quyền thiết kế tầng thứ 18, nên chủ đề cũng nhanh chóng chuyển qua việc đấu thầu… Họ hoàn toàn không để ý rằng Cố Bắc Thần đang hướng về phía bàn ăn của mình.
Cố Bắc Thần ngồi xuống, Tiêu Cảnh đứng đối diện Giản Mạt liền nói: “Thần thiếu, tôi xin phép đi gọi món.”
“Tôi đi với anh…” Tô San vội nói, cô cũng không muốn ngồi chỗ này với bầu không khí giữa những ánh mắt căng thẳng.
“Cố tổng cũng xuống đây dùng bữa à?” Giản Mạt tự nhiên tươi cười chào hỏi, rồi để đũa xuống, “Cố tổng dùng bữa thong thả, tôi xin phép không quấy rầy!” Dứt lời, cô đứng lên định rời khỏi.
Hướng Vãn ngẩn ngơ, cô nghĩ đến Giản Mạt sáng nay nói không muốn bị người khác nghĩ bản thân dùng quy tắc ngầm đi lấy lòng Cố Bắc Thần, cô cũng vội viện lý do đã ăn no rồi liền đi theo Giản Mạt…
Cố Bắc Thần vẫn giữ gương mặt lạnh lùng, làn môi mỏng không thể hiện cảm xúc, ánh mắt anh vẫn lạnh tanh, bộ dáng nhìn bên ngoài cứ tưởng sóng yên gió lặng, kì thực là đã sóng to gió lớn cuộn trào mãnh liệt.
Tiêu Cảnh và Tô San quay lại thì Giản Mạt và Hướng Vãn đã rời khỏi, họ nhìn Cố Bắc Thần ngồi một chỗ, ngón tay thon dài gõ từng nhịp trên mặt bàn, bộ dáng quỷ dị làm người khác có chút sợ hãi.
Thật giống như … bị người khác cố ý bỏ lơ không nhìn đến!
Bầu không khí trong phòng ăn lúc này có chút quỷ dị, có người suy đoán người của Tường Vũ có mối quan hệ gì với Cố Bắc Thần hay không, cũng có người mắng Giản Mạt ngốc nghếch, có cơ hội tiếp cận mà không biết nắm bắt.
“Thần thiếu, mời dùng bữa …” Tiêu Cảnh đưa chiếc đũa cho Cố Bắc Thần, cố nhìn chăm chú xem Thần thiếu bây giờ có bao nhiêu phiền muộn.
Bị người khác làm lơ không nhìn đến … còn là vợ của mình … Tiêu Cảnh ráng nhịn cười, nhưng thật có chút không nhịn nổi, nét mặt anh méo mó thể hiện.
“Thưởng cuối năm của cậu sẽ bớt lại hai phần!”. Cố Bắc Thần nhìn Tiêu Cảnh lạnh lùng nói.
“Hơ…?” Tiêu Cảnh sửng sốt, không kịp phản ứng hỏi “Vì sao ạ?”
“Không tại sao cả…” Cố Bắc Thần lạnh lùng trả lời, cũng không dùng bữa đã đứng dậy đi ra ngoài phòng ăn.
“Thần thiếu như vậy có phải trút lửa giận lên tôi không?” Tiêu cảnh vẻ mặt khổ sở nói.
Tô San cười cười, nhíu mày nói: “Dám cười nhạo sếp, đáng đời anh…”.
Tiêu Cảnh ỉu xìu hạ vai, nặng nề thở dài nói: “Khi người ta đã rơi vào cái vòng lẩn quẩn của tình yêu, phải làm sao để cứu rỗi linh hồn của họ?”
“Thật phiền…” Tô San cũng chịu không nổi.
Cố Bắc Thần bước ra khỏi phòng ăn liền lấy di động, không chút suy nghĩ gọi ngay cho Giản Mạt…
Vừa có tiếng bắt máy, anh lạnh lùng mở miệng: “Đi lên phòng làm việc của anh!” Không để Giản Mạt tìm cớ từ chối, anh lạnh giọng nói, “Trong vòng năm phút nếu anh không thấy em, lập tức tước quyền tham gia đấu thầu của Tường Vũ?”
Dứt lời, anh cúp điện thoại, đi đến thang máy…
Vừa rồi rõ ràng cảm thấy Cố Bắc Thần sắc mặt nhìn rất âm u, Hướng Vãn nhíu mày, vẻ mặt không hiểu, “Mạt tỷ, chị vừa rồi với Thần thiếu sao khách sáo xa lạ vậy?”
Mặc kệ nói như thế nào thì mọi người không phải cũng từng ngồi chung ăn một bữa cơm rồi sao? Huống chi… Cố Bắc Thần còn từng nói với Mạt tỷ là hẹn buổi tối nói chuyện gì đó, thế nào thì cũng không nên cư xử xa lạ vậy!
“Chị chỉ không muốn cố gắng để đạt được thành công, sau cùng lại bị người khác nói mình dựa vào quy tắc ngầm!” Giản Mạt bịa ra lý do.
Hướng Vãn nghe lập tức cảm thấy rất có lý, gật gật đầu, “Mạt tỷ thật anh minh!”. Cô vuốt cằm gật gù, “Nếu chúng ta thành công mà bị nói như vậy, chẳng khác gì công sức dã tràng đúng không?”
Giản Mạt nhìn gương mặt hồn nhiên của Hướng Vãn, trong lòng khẽ thở dài nghĩ ngợi… con người, đúng là nên sống và suy nghĩ đơn giản là tốt nhất.
Cố Bắc Thần và các nhân viên đi cùng vẫn đứng trong thang máy để tiến đến phòng làm việc trên tầng cao nhất. Từ lúc nãy tới giờ, gương mặt anh vẫn lãnh đạm, làm người khác không thể hiểu được anh đang nghĩ gì.
Hai quản lý cấp cao đi cùng là người phụ trách việc thu mua JK, bởi vì việc thu mua xuất hiện vài vấn đề nên Cố Bắc Thần đã yêu cầu mở cuộc họp ngay buổi sáng nay.
“Bước tiếp theo thì hai người có thể làm việc với Mạc Thiếu Sâm…” Cố Bắc Thần dửng dưng mở miệng, “Không cần phải can thiệp các quy định thu mua sáp nhập công ty, chỉ cần đẩy nhanh tiến độ là được.”
“Đã rõ.” Hai nhân viên quản lý đáp, “Tổng tài, nếu không có việc gì khác, chúng tôi có việc đi trước.”
Cố Bắc Thần hơi gật đầu, không để ý đến hai người họ rời khỏi, chỉ đi thẳng vào bên trong phòng làm việc riêng, “Tô San, đem báo cáo quý này của các công ty bên Âu Mỹ cho tôi.”
“Dạ vâng.” Tô San đáp, chỉ chốc lát sau cô đã mang đủ hồ sơ và gõ cửa xin phép vào.
“Vào đi…”.
Tô San đẩy cửa tiến vào, “Thần Thiếu.” Cô đem hồ sơ để phía bên trái bàn làm việc của Cố Bắc Thần, “Đã tới giờ nghỉ trưa, ngài có cần tôi đến căn-tin để lấy cơm không ạ?”
Cố Bắc Thần ngước nhìn đồng hồ, quả nhiên đã qua mười hai giờ trưa, “Đấu thầu tiến hành như thế nào rồi?”
Tô San đã theo Cố Bắc Thần nhiều năm, cô hiểu anh quan tâm việc đấu thầu như vậy là bởi vì Giản Mạt cũng tham gia, “Dạ việc đấu thầu thiết kế tầng 18 sẽ được bắt đầu trong khoảng thời gian từ bốn giờ chiều đến năm giờ ạ.”
Cố Bắc Thần cau mày nhìn Tô San, lạnh lùng hỏi, “Tôi có hỏi riêng về tầng nào sao?”
Tô San lắc đầu, “Dạ không có…” Cô không hiểu sáng nay Cố Bắc Thần cùng Giản Mạt không khí căng thẳng là vì chuyện gì, liền nói “Lần này tầng 18 là khu vực quan trọng của hội sở, nên tôi nghĩ Thần Thiếu sẽ quan tâm.”
Ánh mắt Cố Bắc Thần lãnh đạm liếc nhìn Tô San, rồi lập tức cầm hồ sơ xem, lạnh lùng nói: “Đi xuống ăn.”
Khoé miệng Tô San co quắp, trong lòng thầm mắng Cố Bắc Thần thái độ làm người khác hoảng sợ, nhưng cũng đáp vâng dạ đi theo.
Bởi vì việc đấu thầu sẽ tiến hành trong cùng một ngày, chỉ nghỉ trưa một lúc rồi sẽ tiếp tục tiến hành ngay. Cho nên, Đế Hoàng cũng đã chuẩn bị phần cơm trưa cho nhân viên của các công ty tham gia đấu thầu.
Tô San cùng Tiêu Cảnh theo Cố Bắc Thần xuống lầu ăn, mặc dù Cố Bắc Thần không phải lần đầu tiên xuống ăn, nhưng hôm nay anh xuống rõ ràng là có mục đích…
“Thần Thiếu và Giản tiểu thư lại cãi nhau à?” Tô San thầm hỏi nhỏ.
Tiêu Cảnh liếc xéo cô, “Cô cho rằng Giản tiểu thư có thể cãi nhau với Thần thiếu sao?”
“Dĩ nhiên không…” Tô San trả lời, tính tình của Giản Mạt sẽ chịu thua nhường nhịn dù cho có không hài lòng, căn bản là không có khả năng cãi nhau với Thần thiếu, “Nhưng mà sáng nay rõ ràng giữa hai người rất lạ?”
Tiêu Cảnh nhìn Tô San, hai người hiểu ý nhau liền bước chậm lại hai bước, anh nhíu mày nói nhỏ: “Tôi vừa biết được… hôm qua Thần thiếu có đến Thiên Đường Dạ, Giản tiểu thư cũng ở đó!”
Tô San nhíu mày, cô không cảm thấy chuyện này có thể xảy ra xung đột gì… Dù sao, người ngoài đối với mối quan hệ của hai người đều không hay biết, mỗi người đều có cuộc sống riêng.
Tiêu Cảnh lén liếc nhìn bóng lưng Cố Bắc Thần, nhỏ giọng nói “Vấn đề là Thẩm Sơ cũng ở đó!”
“...” Tô San kinh ngạc mở to hai mắt, “Vậy là biết rồi?” Cô vội hỏi đến mức quên mức phải hạ giọng.
Tiêu Cảnh vô ý thức nhìn về phía Cố Bắc Thần, đã thấy Thần thiếu quay đầu lại nhìn, ánh mắt lạnh lùng như dao. Hai người trong lòng hoảng sợ, vội vàng tiến lên, lúc bước vào cửa phòng ăn dành cho nhân viên thì Tiêu Cảnh mới hướng nhìn Tô San gật gật đầu.
Tô San âm thầm thở dài lác đầu, tỏ vẻ cục diện này nhất định không ổn rồi!
Đế Hoàng có tất cả là năm phòng ăn dành cho nhân viên, phòng mà Cố Bắc Thần tới là dành cho quản lý cấp cao, hôm nay người đại diện của các công ty tham đấu thầu cũng dùng cơm tại đây.
Cố Bắc Thần nếu ngồi tại đây dùng cơm cũng không có ai cảm thấy lạ, chỉ là, Hướng Vãn cứ luôn nhìn chằm chằm, như thế cô đang nhìn một sự việc kỳ thú “Chậc chậc, không ngờ Thần thiếu cũng dùng cơm ở phòng ăn dành cho nhân viên.”
Giản Mạt nhẹ liếc mắt nhìn rồi lại mặc kệ, cô cũng hiểu Cố Bắc Thần xuất hiện ở nơi nào thì đều trở thành tiêu điểm chú ý, rồi cô lãnh đạm tiếp tục dùng bữa “Ăn ngon hay không cũng xong một bữa, không chừng có lúc anh ta cũng đói đến mức dùng một bữa thức ăn nhanh giá hai mươi đồng!”
Hướng Vãn vừa nghe, liền há miệng với vẻ mặt kinh ngạc.
Hai người vừa nói vừa dùng bữa, cũng bởi vì chiều nay đã là lúc đấu thầu dành quyền thiết kế tầng thứ 18, nên chủ đề cũng nhanh chóng chuyển qua việc đấu thầu… Họ hoàn toàn không để ý rằng Cố Bắc Thần đang hướng về phía bàn ăn của mình.
Cố Bắc Thần ngồi xuống, Tiêu Cảnh đứng đối diện Giản Mạt liền nói: “Thần thiếu, tôi xin phép đi gọi món.”
“Tôi đi với anh…” Tô San vội nói, cô cũng không muốn ngồi chỗ này với bầu không khí giữa những ánh mắt căng thẳng.
“Cố tổng cũng xuống đây dùng bữa à?” Giản Mạt tự nhiên tươi cười chào hỏi, rồi để đũa xuống, “Cố tổng dùng bữa thong thả, tôi xin phép không quấy rầy!” Dứt lời, cô đứng lên định rời khỏi.
Hướng Vãn ngẩn ngơ, cô nghĩ đến Giản Mạt sáng nay nói không muốn bị người khác nghĩ bản thân dùng quy tắc ngầm đi lấy lòng Cố Bắc Thần, cô cũng vội viện lý do đã ăn no rồi liền đi theo Giản Mạt…
Cố Bắc Thần vẫn giữ gương mặt lạnh lùng, làn môi mỏng không thể hiện cảm xúc, ánh mắt anh vẫn lạnh tanh, bộ dáng nhìn bên ngoài cứ tưởng sóng yên gió lặng, kì thực là đã sóng to gió lớn cuộn trào mãnh liệt.
Tiêu Cảnh và Tô San quay lại thì Giản Mạt và Hướng Vãn đã rời khỏi, họ nhìn Cố Bắc Thần ngồi một chỗ, ngón tay thon dài gõ từng nhịp trên mặt bàn, bộ dáng quỷ dị làm người khác có chút sợ hãi.
Thật giống như … bị người khác cố ý bỏ lơ không nhìn đến!
Bầu không khí trong phòng ăn lúc này có chút quỷ dị, có người suy đoán người của Tường Vũ có mối quan hệ gì với Cố Bắc Thần hay không, cũng có người mắng Giản Mạt ngốc nghếch, có cơ hội tiếp cận mà không biết nắm bắt.
“Thần thiếu, mời dùng bữa …” Tiêu Cảnh đưa chiếc đũa cho Cố Bắc Thần, cố nhìn chăm chú xem Thần thiếu bây giờ có bao nhiêu phiền muộn.
Bị người khác làm lơ không nhìn đến … còn là vợ của mình … Tiêu Cảnh ráng nhịn cười, nhưng thật có chút không nhịn nổi, nét mặt anh méo mó thể hiện.
“Thưởng cuối năm của cậu sẽ bớt lại hai phần!”. Cố Bắc Thần nhìn Tiêu Cảnh lạnh lùng nói.
“Hơ…?” Tiêu Cảnh sửng sốt, không kịp phản ứng hỏi “Vì sao ạ?”
“Không tại sao cả…” Cố Bắc Thần lạnh lùng trả lời, cũng không dùng bữa đã đứng dậy đi ra ngoài phòng ăn.
“Thần thiếu như vậy có phải trút lửa giận lên tôi không?” Tiêu cảnh vẻ mặt khổ sở nói.
Tô San cười cười, nhíu mày nói: “Dám cười nhạo sếp, đáng đời anh…”.
Tiêu Cảnh ỉu xìu hạ vai, nặng nề thở dài nói: “Khi người ta đã rơi vào cái vòng lẩn quẩn của tình yêu, phải làm sao để cứu rỗi linh hồn của họ?”
“Thật phiền…” Tô San cũng chịu không nổi.
Cố Bắc Thần bước ra khỏi phòng ăn liền lấy di động, không chút suy nghĩ gọi ngay cho Giản Mạt…
Vừa có tiếng bắt máy, anh lạnh lùng mở miệng: “Đi lên phòng làm việc của anh!” Không để Giản Mạt tìm cớ từ chối, anh lạnh giọng nói, “Trong vòng năm phút nếu anh không thấy em, lập tức tước quyền tham gia đấu thầu của Tường Vũ?”
Dứt lời, anh cúp điện thoại, đi đến thang máy…
/412
|