Edit: Airy Nguyen
Sở Tử Tiêu hiểu rất rõ tính tình của Giản Mạt… Suốt thời gian học ở trường đại học Lạc Đại, tuy điều kiện gia đình cô tương đối khá, nhưng cô chưa bao giờ thể hiện thái độ với người khác. Tính cách cô đầy kiêu ngạo và tự trọng, trong công việc luôn nỗ lực hơn người khác để chứng tỏ bản thân mình không phải là một bình hoa… Các tác phẩm lúc còn trên giảng đường đại học cũng được ít nhiều giải thưởng.
Như vậy thì cô sao có thể chịu ân huệ của Cố Bắc Thần như bố thí? Người ta thường nói… những người trưởng thành sớm thì ít an nhàn, mà những người đầy kiêu ngạo tự trọng cao thì đều cố chấp ấu trĩ!
Lần này Cố Bắc Thần bồi thường bằng cách để quyền thiết kế cho Giản Mạt, dù cô tiếp nhận nhưng trong lòng nhất định rất khó chịu. Có lẽ chỉ có một cách để cô cảm thấy dễ chịu… Là đối diện Cố Bắc Thần cùng Thẩm Sơ, kiêu ngạo xoay người rời khỏi họ.
Ánh mắt Giản Mạt mơ hồ nhìn những ánh đèn rời rạc, cô cứ ngây người như vậy một lúc lâu, rồi nói với giọng vô hồn: “Anh gọi cho em là để nói vấn đề này?”
Sở Tử Tiêu nhíu mày, ánh mắt đầy tâm trạng nhìn cô: “Mạt Mạt, chuyện đã như vậy, em còn muốn chờ Cố Bắc Thần phải chủ động mở miệng ra sao?”
Thẩm Sơ đã trở về, thậm chí “món quà ly hôn” cũng đã đưa… Để giữ lại chút tôn nghiêm cuối cùng, Giản Mạt phải là người chủ động nói ly hôn. Nở nụ cười tự chế giễu bản thân, Giản Mạt nhắm mắt lại, lại tự nói với giọng vô hồn, “Chuyện của em và Cố Bắc Thân, anh có thể thôi không bận tâm không?”
Sở Tử Tiêu mấp máy môi, “Sự tình về sau ai biết trước được?” Anh cũng cười tự giễu bản thân, “Lúc anh rời khỏi Lạc Thành, luôn nghĩ đến em đang chờ anh… Nhưng không lâu sau em đã chia tay với anh. Thì tại sao sau khi em rời khỏi Cố Bắc Thần, anh và em lại không thể bắt đầu lại?”
Giản Mạt vô lực mở mắt, “Em và Cố Bắc Thần ly hôn, sau này em cũng không biết chuyện gì sẽ xảy ra… Nhưng anh, tuyệt đối không phải đối tượng em nghĩ tới!” Dứt lời, Giản Mạt liền cúp điện thoại và tắt luôn nguồn máy.
Sở Tử Tiêu là một luật sư, điều kiêng kị của luật sự là kéo dài thời gian làm mất đi sự quyết đoán của thân chủ.
Cô mặc kệ hiện tại anh có kế sách gì có thể giúp cô kiêu ngạo rời khỏi Cố Bắc Thần, nhưng cô biết rất rõ ràng, người đã không có lòng kiêu ngạo tự trọng, thì cũng chẳng thể mưu toan kiêu ngạo ra đi.
Bầu trời buổi tối vẫn còn thoáng đãng, nhưng qua hôm qua lại tí tách mưa. Trời đã sang cuối thu, ngày mưa lại càng thêm lạnh lẽo.
Mặc cho bên ngoài có rất nhiều thị phi đối với việc Giản Mạt dành được quyền thiết kế hội sở Đế Hoàng, nhưng tin tức này quả thật làm danh tiếng của Tường Vũ và Giản Mạt đều được mọi người chú ý đến.
“Mạt Mạt, hôm nay có ba hợp đồng đều chỉ định muốn cô thiết kế…” Tôn Kha đem danh sách đã điều chỉnh đưa cho Giản Mạt, “Cô xem qua sau nhé.”
Giản Mạt gật gật đầu, có thể nhận được nhiều hợp đồng cùng phần trăm hoa hồng tiền thưởng, dù muốn hay không thì cũng chỉ có thể tiếp nhận thôi… Cô hiện giờ làm gì có quyền từ chối!
Mưa đến buổi chiều lúc tan tầm cũng nhẹ hạt được một chút, Giản Mạt lái xe đi đến chỗ hẹn với Thẩm Sơ tại nhà hàng Diamond Star, lúc dừng ở đèn đỏ, nhìn bên ngoài âm u ờ mịt khí trời, cô cố gắng điều chỉnh tâm tình bản thân mình lại.
Mưa mùa thu năm nay ở Lạc Thành dường như nặng hạt và dai dẳng hơn so với năm trước, bầu trời như vậy mang lại cho người ta cảm giác bi thương. Đèn giao thông chuyển màu xanh, Giản Mạt tiếp tục rời xe đi, trời vẫn mưa nên làm giao thông di chuyển rất chậm.
Trời mưa vẫn dai dẳng, mọi người tan tầm đều vội vã về nhà, hoặc tìm những nơi tụ tập bạn bè, thì ở tập đoàn Đế Hoàng 79 tầng, bầu không khí bên trong phòng làm việc của tổng giám đốc lại có chút kỳ lạ.
“Điều kiện gì!?” Cố Bắc Thần đi thẳng vào vấn đề.
“Cậu biết chắc cháu có điều kiện?” Sở Tử Tiêu cười, anh nhíu mày, trong tay cầm một cây viết đưa nhẹ trên bàn làm việc.
Cố Bắc Thần lấy bật lửa châm điếu thuốc… dửng dưng mở miệng phun ra sương mù, gương mặt nghiêm nghị.
“Vậy chẳng lẽ không có sao?” Cố Bắc Thần lạnh lùng, “Cổ phần này là chị ta chuyển giao cho cháu… không lẽ lại tự dưng đưa cho cậu?”
Sở Tử Tiêu túc hạ mày, nhẹ nhàng trả lời như đang than thở: “Đáng ghét thật, cậu lúc nào cũng như nắm hết người khác nghĩ gì.”
Cố Bắc Thần thở hạ khói thuốc, “Cũng đúng lúc, cậu đang muốn lấy cổ phần về… Điều kiện gì, cháu nói đi!”“Cậu biết…” Sở Tử Tiêu cầm cây viết và tựa lưng vào ghế, tầm mắt nhìn Cố Bắc Thần.
Cố Bắc Thần nhìn Sở Tử Tiêu, lạnh lùng đáp, “Cậu không biết!”
Sở Tử Tiêu biết Cố Bắc Thần chỉ đang giả vờ, nhưng vẫn nói: “Nếu Giản Mạt đề nghị ly hôn, cháu hy vọng cậu đồng ý!”
“Tử Tiêu!” Cố Bắc Thần cười nhẹ, giọng nói chút tà khí, “Con người đôi khi không nên quá cố chấp…”
“Vậy cậu đối với Thẩm Sơ thì sao?” Sở Tử Tiêu hỏi lại.
Ánh mắt Cố Bắc Thần trầm lại, nhưng trong tức thời đã khôi phục, “Kỳ thực… cháu cũng biết cậu và Giản Mạt sẽ ly hôn, cháu làm như vậy không phải thừa thãi lắm sao?”. Dứt lời, anh đem điếu thiếu dập tắt trong gạt tàn, các động tác đều ưu nhã lành lạnh.
Sở Tử Tiêu hơi chau mày, chậm rãi mở miệng: “Cháu chỉ muốn cô ấy rời khỏi cậu, nhưng vẫn giữ được tôn nghiêm của mình.”
Cố Bắc Thần nhìn chằm chằm khuôn mặt nghiêm túc của Sở Tử Tiêu, đột nhiên anh cảm thấy cực kỳ ghét!
Giản Mạt dừng xe ở Diamond Star, nhìn vào sảnh trung tâm của nhà hàng… Cơn mưa phùn làm cửa sổ lớn bằng thuỷ tinh đọng những hạt nước, Thẩm Sơ ngồi yên tĩnh, trong tay cầm một quyển tạp chí, trước mặt là ly rượu đỏ.
Giản Mạt xuống xe tiến vào…
“Xin chào quý cô, cô đi mấy người ạ?” Một nhân viên phục vụ tiến đến chào.
“Tôi có hẹn bạn…” Giản Mạt trả lời, hướng nhìn vào vị trí bên trong.
Phục vụ nhìn theo tầm mắt của cô, “Vậy mời cô đi theo tôi!”
Giản Mạt ngồi xuống đối diện Thẩm Sơ, Thẩm Sơ hơi kinh ngạc ngẩng đầu nhìn lên…
“Đường hơi đông chút…” Giản Mạt dửng dưng giải thích lý do tới muộn. Trên gương mặt cô chỉ là nụ cười nhạt xã giao, cô chỉ biểu hiện đúng mực phép lịch sự.
“Hẹn cô ra đây quả thật có chút đường đột…” Thẩm Sơ nói với chút áy náy.
Giản Mạt cười nhẹ, “Đường đột thì cũng đã hẹn rồi.”
Thẩm Sơ khoé miệng hơi cười, nhưng khựng lại vì không nghĩ Giản Mạt đáp lại không một chút tình cảm, “Gọi món nhé?”, nói đoạn cô gọi phục vụ.
Phục vụ bước tới rất mau lẹ, Thẩm Sơ hỏi sơ qua khẩu vị của Giản Mạt và gọi món một cách quen tay như thế cô đã thân thuộc với thực đơn ở đây.
Phục vụ rót rượu vào ly Giản Mạt rồi mới rời khỏi.
“Cô thường đến đây sao?” Giản Mạt hỏi.
Thẩm Sơ mỉm cười, “Trước đây tôi cùng Cố Bắc Thần hay ghé chỗ này…” Cô nói, hơi vội vàng, có chút lúng túng và nhìn Giản Mạt tỏ vẻ áy náy.
Giản Mạt cũng không nhận ra biển hiện của Thẩm Sơ lúc này có vài phần thật giả hay không, cô chỉ lạnh nhạt trả lời: “Ra vậy, dù tôi cũng chưa từng nghe anh ấy nói qua…” Cô nhún vai, dường ý vô ý nói thêm, “Anh ấy không phải người thích sống trong kỷ niệm!”
Sở Tử Tiêu hiểu rất rõ tính tình của Giản Mạt… Suốt thời gian học ở trường đại học Lạc Đại, tuy điều kiện gia đình cô tương đối khá, nhưng cô chưa bao giờ thể hiện thái độ với người khác. Tính cách cô đầy kiêu ngạo và tự trọng, trong công việc luôn nỗ lực hơn người khác để chứng tỏ bản thân mình không phải là một bình hoa… Các tác phẩm lúc còn trên giảng đường đại học cũng được ít nhiều giải thưởng.
Như vậy thì cô sao có thể chịu ân huệ của Cố Bắc Thần như bố thí? Người ta thường nói… những người trưởng thành sớm thì ít an nhàn, mà những người đầy kiêu ngạo tự trọng cao thì đều cố chấp ấu trĩ!
Lần này Cố Bắc Thần bồi thường bằng cách để quyền thiết kế cho Giản Mạt, dù cô tiếp nhận nhưng trong lòng nhất định rất khó chịu. Có lẽ chỉ có một cách để cô cảm thấy dễ chịu… Là đối diện Cố Bắc Thần cùng Thẩm Sơ, kiêu ngạo xoay người rời khỏi họ.
Ánh mắt Giản Mạt mơ hồ nhìn những ánh đèn rời rạc, cô cứ ngây người như vậy một lúc lâu, rồi nói với giọng vô hồn: “Anh gọi cho em là để nói vấn đề này?”
Sở Tử Tiêu nhíu mày, ánh mắt đầy tâm trạng nhìn cô: “Mạt Mạt, chuyện đã như vậy, em còn muốn chờ Cố Bắc Thần phải chủ động mở miệng ra sao?”
Thẩm Sơ đã trở về, thậm chí “món quà ly hôn” cũng đã đưa… Để giữ lại chút tôn nghiêm cuối cùng, Giản Mạt phải là người chủ động nói ly hôn. Nở nụ cười tự chế giễu bản thân, Giản Mạt nhắm mắt lại, lại tự nói với giọng vô hồn, “Chuyện của em và Cố Bắc Thân, anh có thể thôi không bận tâm không?”
Sở Tử Tiêu mấp máy môi, “Sự tình về sau ai biết trước được?” Anh cũng cười tự giễu bản thân, “Lúc anh rời khỏi Lạc Thành, luôn nghĩ đến em đang chờ anh… Nhưng không lâu sau em đã chia tay với anh. Thì tại sao sau khi em rời khỏi Cố Bắc Thần, anh và em lại không thể bắt đầu lại?”
Giản Mạt vô lực mở mắt, “Em và Cố Bắc Thần ly hôn, sau này em cũng không biết chuyện gì sẽ xảy ra… Nhưng anh, tuyệt đối không phải đối tượng em nghĩ tới!” Dứt lời, Giản Mạt liền cúp điện thoại và tắt luôn nguồn máy.
Sở Tử Tiêu là một luật sư, điều kiêng kị của luật sự là kéo dài thời gian làm mất đi sự quyết đoán của thân chủ.
Cô mặc kệ hiện tại anh có kế sách gì có thể giúp cô kiêu ngạo rời khỏi Cố Bắc Thần, nhưng cô biết rất rõ ràng, người đã không có lòng kiêu ngạo tự trọng, thì cũng chẳng thể mưu toan kiêu ngạo ra đi.
Bầu trời buổi tối vẫn còn thoáng đãng, nhưng qua hôm qua lại tí tách mưa. Trời đã sang cuối thu, ngày mưa lại càng thêm lạnh lẽo.
Mặc cho bên ngoài có rất nhiều thị phi đối với việc Giản Mạt dành được quyền thiết kế hội sở Đế Hoàng, nhưng tin tức này quả thật làm danh tiếng của Tường Vũ và Giản Mạt đều được mọi người chú ý đến.
“Mạt Mạt, hôm nay có ba hợp đồng đều chỉ định muốn cô thiết kế…” Tôn Kha đem danh sách đã điều chỉnh đưa cho Giản Mạt, “Cô xem qua sau nhé.”
Giản Mạt gật gật đầu, có thể nhận được nhiều hợp đồng cùng phần trăm hoa hồng tiền thưởng, dù muốn hay không thì cũng chỉ có thể tiếp nhận thôi… Cô hiện giờ làm gì có quyền từ chối!
Mưa đến buổi chiều lúc tan tầm cũng nhẹ hạt được một chút, Giản Mạt lái xe đi đến chỗ hẹn với Thẩm Sơ tại nhà hàng Diamond Star, lúc dừng ở đèn đỏ, nhìn bên ngoài âm u ờ mịt khí trời, cô cố gắng điều chỉnh tâm tình bản thân mình lại.
Mưa mùa thu năm nay ở Lạc Thành dường như nặng hạt và dai dẳng hơn so với năm trước, bầu trời như vậy mang lại cho người ta cảm giác bi thương. Đèn giao thông chuyển màu xanh, Giản Mạt tiếp tục rời xe đi, trời vẫn mưa nên làm giao thông di chuyển rất chậm.
Trời mưa vẫn dai dẳng, mọi người tan tầm đều vội vã về nhà, hoặc tìm những nơi tụ tập bạn bè, thì ở tập đoàn Đế Hoàng 79 tầng, bầu không khí bên trong phòng làm việc của tổng giám đốc lại có chút kỳ lạ.
“Điều kiện gì!?” Cố Bắc Thần đi thẳng vào vấn đề.
“Cậu biết chắc cháu có điều kiện?” Sở Tử Tiêu cười, anh nhíu mày, trong tay cầm một cây viết đưa nhẹ trên bàn làm việc.
Cố Bắc Thần lấy bật lửa châm điếu thuốc… dửng dưng mở miệng phun ra sương mù, gương mặt nghiêm nghị.
“Vậy chẳng lẽ không có sao?” Cố Bắc Thần lạnh lùng, “Cổ phần này là chị ta chuyển giao cho cháu… không lẽ lại tự dưng đưa cho cậu?”
Sở Tử Tiêu túc hạ mày, nhẹ nhàng trả lời như đang than thở: “Đáng ghét thật, cậu lúc nào cũng như nắm hết người khác nghĩ gì.”
Cố Bắc Thần thở hạ khói thuốc, “Cũng đúng lúc, cậu đang muốn lấy cổ phần về… Điều kiện gì, cháu nói đi!”“Cậu biết…” Sở Tử Tiêu cầm cây viết và tựa lưng vào ghế, tầm mắt nhìn Cố Bắc Thần.
Cố Bắc Thần nhìn Sở Tử Tiêu, lạnh lùng đáp, “Cậu không biết!”
Sở Tử Tiêu biết Cố Bắc Thần chỉ đang giả vờ, nhưng vẫn nói: “Nếu Giản Mạt đề nghị ly hôn, cháu hy vọng cậu đồng ý!”
“Tử Tiêu!” Cố Bắc Thần cười nhẹ, giọng nói chút tà khí, “Con người đôi khi không nên quá cố chấp…”
“Vậy cậu đối với Thẩm Sơ thì sao?” Sở Tử Tiêu hỏi lại.
Ánh mắt Cố Bắc Thần trầm lại, nhưng trong tức thời đã khôi phục, “Kỳ thực… cháu cũng biết cậu và Giản Mạt sẽ ly hôn, cháu làm như vậy không phải thừa thãi lắm sao?”. Dứt lời, anh đem điếu thiếu dập tắt trong gạt tàn, các động tác đều ưu nhã lành lạnh.
Sở Tử Tiêu hơi chau mày, chậm rãi mở miệng: “Cháu chỉ muốn cô ấy rời khỏi cậu, nhưng vẫn giữ được tôn nghiêm của mình.”
Cố Bắc Thần nhìn chằm chằm khuôn mặt nghiêm túc của Sở Tử Tiêu, đột nhiên anh cảm thấy cực kỳ ghét!
Giản Mạt dừng xe ở Diamond Star, nhìn vào sảnh trung tâm của nhà hàng… Cơn mưa phùn làm cửa sổ lớn bằng thuỷ tinh đọng những hạt nước, Thẩm Sơ ngồi yên tĩnh, trong tay cầm một quyển tạp chí, trước mặt là ly rượu đỏ.
Giản Mạt xuống xe tiến vào…
“Xin chào quý cô, cô đi mấy người ạ?” Một nhân viên phục vụ tiến đến chào.
“Tôi có hẹn bạn…” Giản Mạt trả lời, hướng nhìn vào vị trí bên trong.
Phục vụ nhìn theo tầm mắt của cô, “Vậy mời cô đi theo tôi!”
Giản Mạt ngồi xuống đối diện Thẩm Sơ, Thẩm Sơ hơi kinh ngạc ngẩng đầu nhìn lên…
“Đường hơi đông chút…” Giản Mạt dửng dưng giải thích lý do tới muộn. Trên gương mặt cô chỉ là nụ cười nhạt xã giao, cô chỉ biểu hiện đúng mực phép lịch sự.
“Hẹn cô ra đây quả thật có chút đường đột…” Thẩm Sơ nói với chút áy náy.
Giản Mạt cười nhẹ, “Đường đột thì cũng đã hẹn rồi.”
Thẩm Sơ khoé miệng hơi cười, nhưng khựng lại vì không nghĩ Giản Mạt đáp lại không một chút tình cảm, “Gọi món nhé?”, nói đoạn cô gọi phục vụ.
Phục vụ bước tới rất mau lẹ, Thẩm Sơ hỏi sơ qua khẩu vị của Giản Mạt và gọi món một cách quen tay như thế cô đã thân thuộc với thực đơn ở đây.
Phục vụ rót rượu vào ly Giản Mạt rồi mới rời khỏi.
“Cô thường đến đây sao?” Giản Mạt hỏi.
Thẩm Sơ mỉm cười, “Trước đây tôi cùng Cố Bắc Thần hay ghé chỗ này…” Cô nói, hơi vội vàng, có chút lúng túng và nhìn Giản Mạt tỏ vẻ áy náy.
Giản Mạt cũng không nhận ra biển hiện của Thẩm Sơ lúc này có vài phần thật giả hay không, cô chỉ lạnh nhạt trả lời: “Ra vậy, dù tôi cũng chưa từng nghe anh ấy nói qua…” Cô nhún vai, dường ý vô ý nói thêm, “Anh ấy không phải người thích sống trong kỷ niệm!”
/412
|