Chờ Giang Mỹ Kỳ đã bị cảnh sát mang đi, Giang Triển Bằng mới cầu xin Giang Dĩ Mạch lần nữa, nhất định phải cứu Giang Mỹ Kỳ, không thể để cho cô ta có chuyện.Sắc mặt Giang Triển Bằng đã bắt đầu tái mét, nhìn qua tình trạng hình như thật sự không tốt.Giang Gia Kiệt lập tức đi gọi bác sĩ, ngay sau đó Giang Triển Bằng được đẩy vào phòng cấp cứu.Trong bệnh viện rối ren một lúc, sau khi chờ đợi khá lâu, cửa phòng cấp cứu cũng mở ra, bác sĩ đi ra, lắc đầu với Giang Gia Kiệt và Giang Dĩ Mạch một cái, cũng không nói gì nhiều: "Đi vào nhìn ông cụ lần cuối đi."Trong phòng cấp cứu, Giang Triển Bằng nằm trên giường, trên người cắm các loại ống, trên mặt mang mặt nạ oxi, máy điện tim ở bên cạnh nhảy lên nhảy xuống rất mỏng manh.Bóng đêm phủ xuống, Giang Dĩ Mạch nhìn cha đang nhắm mắt nằm yên tĩnh, trước đây luôn cảm thấy cha không tốt nhưng hôm nay làm thế nào cũng không nhớ nổi nữa rồi.Giống như chứng mất trí nhớ vậy.Giang Triển Bằng từ từ mở mắt, nhìn hai đứa con đứng ở trước mặt, giờ phút này ông biết mình đã không ổn, ánh mắt dao động rời khỏi người hai đứa con giống như đang tìm kiếm cái gì."Kỳ Kỳ. . . . . ."Lúc này thần trí của ông đã xuất hiện rối loạn, vẫn còn lo lắng cho con gái Giang Mỹ Kỳ.Run rẩy đưa tay về phía Giang Dĩ Mạch: "Mạch Mạch, ba xin cứu. . . . . . Cứu. . . . . . Cứu Kỳ Kỳ. . . . . ."Giang Dĩ Mạch gật đầu."Đều là lỗi. . . . . . của cha. . . . . . Các con. . . . . . hãy. . . . . . sống. . . . . . Tốt. . . . . ." Lời còn chưa dứt, bàn tay đang vươn ra đã vô lực rũ xuống.Lúc này máy điện tim đã biến thành một đường thẳng, cũng chứng tỏ bệnh nhân đã qua đời.Khi Mộ Thiên Thần chạy tới bệnh viện thì Giang Triển Bằng đã qua đời.Giang Dĩ Mạch ngây ngốc đứng ở hành lang bên ngoài phòng cấp cứu, một đôi tay thon dài có lực nhẹ nhàng ôm chặt cô từ phía sau, ôm cô vào vòm ngực thật dầy và ấm áp.Giang Dĩ Mạch biết anh là ai: "Ông ấy đã. . . . . .""Anh biết!" Mộ Thiên Thần nhỏ giọng nói, ôm chặt lấy cô.Cô hận cha mình rất nhiều, anh biết, mà giờ khắc này trong lòng của cô lại rất khó chịu, anh cũng hiểu.Đó dù sao cũng là cha ruột của cô.Mặc kệ cha cô đã từng làm cái gì, thì cũng đã tan thành mây khói theo cái chết của ông.Giang Dĩ Mạch xoay người áp sát vào ngực Mộ Thiên Thần không muốn ra ngoài, Mộ Thiên Thần có thể cảm thấy trước ngực hơi ươn ướt, đó là nước mắt của cô.*Một tháng sau, Giang Mỹ Kỳ trả lại một ngàn hai trăm vạn đã nuốt trọn cho nhà họ Giang, mà cô ta cũng nhờ chưa đủ chứng cớ nên được miễn truy tố.Sau chuyện này, Giang Mỹ Kỳ quả thật đã an phận rất nhiều, không xuất hiện trước mặt Giang Dĩ Mạch nữa.Trong phòng làm việc rộng rãi trang nhã, Thượng Quan Trạch nhìn mấy bản thiết kế mới Giang Dĩ Mạch đưa tới: "Thiết kế không tệ, rất phù hợp với yêu cầu của anh, Mạch Mạch, tác phẩm em thiết kế càng ngày càng sắc sảo.""Cảm ơn đã khen, nếu như không có vấn đề gì nữa, thì em phải về đây.""Hiếm khi được gặp mặt, trở về gấp như vậy làm gì? Chồng
/464
|